Chương 5
Nếu lập một bảng thống kê các fan Vinh Quang quen mặt tuyển thủ chuyên nghiệp nào nhất, vị trí số một ắt sẽ là cuộc cạnh tranh giữa Chu Trạch Khải và Tô Mộc Tranh. Bởi giới thể thao điện tử trước giờ dương thịnh âm suy, dù trong lòng
ngưỡng mộ đại thần khác, ngoài mặt vẫn mê mẩn Tô Mộc Tranh, vụ này chắc ai cũng hiểu.
Vị trí số một từ dưới lên lại khỏi cần bàn cãi.
Vụ này chắc ai cũng hiểu nốt ha.
Với kẻ giấu mặt vì nguyên do bất đắc dĩ như Diệp Tu, hiệu ứng như vậy còn khiến hắn cực vừa lòng là khác. Bằng không chỉ cần ra ngoài mua bao thuốc thôi cũng phải lẩn lút như kẻ trộm, mệt không thể tả. Cơ mà chuyện gì cũng có hai mặt của nó, một vài trường hợp, trong khi các đại thần khác có thể đường hoàng quẹt mặt kiếm ăn, thì hắn lại phải tìm đường luồn lách cửa sau.
Như là lấy ông bạn cũ làm giấy thông hành chẳng hạn.
Diệp Tu quanh quẩn ở cửa câu lạc bộ Luân Hồi chờ Đông Lâm, vừa nhủ bụng mới có mấy tháng mà mình đã qua Luân Hồi hai lần, còn siêng hơn hồi đánh giải, vừa thong dong lượn qua rồi lượn lại. Đồng chí bảo an có lẽ cho rằng hắn là fan cuồng đến cắm cọc hóng đại thần, hằm hè nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn.
Thế mà đương sự vẫn rất hồn nhiên, cơ hồ không biết bộ dạng chắp tay sau lưng đứng tựa cột đèn của mình thiếu đánh cỡ nào. Đông Lâm mà không ra kịp, có khi đồng chí bảo vệ đã ra tay rồi.
“Lão Đông ông bình tĩnh xíu, khéo không rách áo tui giờ.”
Diệp Tu bị Đông Lâm lôi xềnh xệch như tội phạm, lếch thếch lượn qua cửa phòng huấn luyện Luân Hồi, đi được mấy bước, chợt nghe có tiếng loảng xoảng. Hắn quay ngó thử, chỉ thấy một đội viên Luân Hồi đờ đẫn nhìn mình, dưới chân là ly nước nát tanh bành.
Chuyện gì vậy ta? Diệp Tu còn đang tự hỏi, người đã bị kéo tới chỗ rẽ, suýt nữa cộc đầu vào tường. Hắn vội chống tay kìm lại, tầm mắt vừa lúc liếc thấy đội viên hồi nãy giơ tay chỉ mình, miệng lắp bắp như gặp quỷ.
“Diệp… Diệp Thu.”
Diệp Tu mơ hồ nghe tiếng chân bước hỗn loạn bên phòng huấn luyện, tiếng các thành viên chiến đội nhao nhao bàn tán.
“Diệp Thu?”
“Mắt chú không bị gì chứ?”
“Đội trường từ từ! Cẩn thận đụng tường…”
…
Người trẻ tuổi thiệt hăng hái quá mà. Hắn lắc đầu, ra vẻ cụ non cảm thán, rồi bị Đông Lâm kéo vào phòng quản lí.
Mua bán điểm kĩ năng y chang đánh Thái Cực, Diệp Tu cù cưa với quản lí Luân Hồi suốt buổi chiều, trời sẩm tối mới rời khỏi phòng quản lí. Lúc đi ngang qua phòng bếp, hắn lơ đãng dòm vào trong một cái, trông thấy Chu Trạch Khải đang rót nước, bèn tiện miệng chào hỏi.
“Tiểu Chu, vẫn chưa huấn luyện xong hả?”
Súng Vương Luân Hồi cứ như bị vặn chốt mở, hấp ta hấp tấp bước lên, quên tiệt tay trái hãy đang cầm ly hứng nước. Cổ tay di động, nước sôi vốn rót vào ly giờ tràn hết qua ngón tay.
Chu Trạch Khải buông ly nước, định nâng tay đóng van nước, Diệp Tu đã lao vụt tới. Người quen Diệp Tu đều biết bình
thường tên này ngoài chơi game thì thiếu vận động như nào, hành động lanh lẹ lần này cứ như cộng dồn chăm chỉ của hai lăm năm lại vậy.
Hắn bắt lấy cổ tay Chu Trạch Khải, hoảng hồn kéo thanh niên cao hơn mình nửa cái đầu tới cạnh bồn rửa, xả nước.
“Cứ ngâm tay xíu đã nha, để anh dọn cho.”
Diệp Tu buông bàn tay quý hơn vàng kia ra, quay lại khóa chặt vòi nước, ném mảnh ly vỡ vào thùng rác, tìm khăn lau sạch vết nước còn đọng. Xử lí xong xuôi, hắn quay nhìn Chu Trạch Khải, thấy đối phương vẫn để tay dưới vòi nước, ngó mình chằm chằm.
“Sao rồi? Còn đau nữa không?”
Diệp Tu sán lại, tiện tay phơi khăn lau cạnh bồn rửa. Ánh mắt Súng Vương dán tịt vào hắn, hệt mũi tên nhắm vào hồng tâm.
“Hay anh gọi nhân viên y tế của tụi em đến ha?”
“Em không sao.” Chu Trạch Khải lắc đầu.
“Đưa anh xem thử cái nào?”
Nhân vật số một Vinh Quang đương nhiệm cúi đầu, vành tai đỏ ửng, tựa cậu học trò nhỏ bị giáo viên bắt quả tang đánh lộn trong lớp, vừa thì thầm “Thật sự không sao” vừa xòe tay cho Diệp Tu xem.
“Em… Hơi vội thôi.”
Diệp Tu cầm tay trái Chu Trạch Khải ngắm nghía, phát hiện chỉ có ngón út và ngón áp út hơi đỏ, không nổi mụn cũng không sưng tấy, mới nhẹ nhõm thở phào. Tay là mạng sống của tuyển thủ chuyên nghiệp, Luân Hồi còn sắp đánh trận chung kết, nếu tay át chủ bài mà bị phỏng, hậu quả thiệt không lường nổi.
“Chắc là ổn rồi, nhưng em vẫn nên qua chỗ bác sĩ xem thử, cấm có xem thường.”
Diệp Tu dặn dò. Dù hai người không thân thiết, tương lai còn là đối thủ, song hắn cũng không muốn chứng kiến kiếp sống chuyên nghiệp của một tuyển thủ trẻ tuổi bị đứt quãng vì thương tích.
“Vâng ạ.”
Chu Trạch Khải hơi gật đầu, đáp khẽ. Diệp Tu im lặng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của người nọ, hắn quả thực không cách nào liên hệ nổi mấy danh hiệu “Súng Vương”, “Nhân vật số một Vinh Quang” này nọ với người trước mặt. Sao trên và dưới sân đấu, đối phương lại như hai người khác nhau vầy trời?
Hai người xoắn xuýt một hồi, trời đã tối hẳn.
Nửa ngày chưa ăn chưa uống, bụng Diệp Tu rốt cuộc lên tiếng biểu tình. Hắn ngượng nghịu cười ha ha, định tìm đường chuồn, bỗng nghe Chu Trạch Khải bảo. “Tiền bối, em mời cơm…”
“Không cần không cần.” Diệp Tu khoát tay, “Khách sạn gần ngay đây mà, anh về đó ăn được rồi.”
Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ, rồi mở tủ chén treo trên bồn rửa, bên trong là đủ thể loại khoai tây chiên bánh bích quy cánh gà rong biển ô mai đậu phộng hạt dưa hạnh nhân… So ra còn phong phú hơn cả kho đồ của Tô Mộc Tranh ở Gia Thế.
“Lót dạ một chút.”
Diệp Tu lặng lẽ lau mồ hôi.
“Không cần đâu, Tiểu Chu, em nhớ qua chỗ bác sĩ xem thử, nghỉ ngơi một lát rồi hãy tiếp tục huấn luyện.”
Diệp Tu miệng nói, chân lệt xệt bước ra ngoài. Dè đâu lúc ra tới cửa, lại ngó thấy Chu Trạch Khải nhíu mày, hai tay thõng xuống bên người, bộ dạng bi thương mất mát khó tả. Người nào biết chuyện hẳn sẽ cho là cậu xấu hổ vì làm chủ nhà chưa tận tình, còn người không biết kiểu gì cũng nghĩ là hắn phun lời rác rưởi làm cậu đau lòng.
Thịnh tình không nỡ từ chối, Diệp Tu đành bồi thêm một câu. “Ngày mai anh sẽ tới nữa, lúc đó phiền em giới thiệu cho anh vài quán ăn vặt gần đây được không?”
Chu Trạch Khải vụt ngẩng đầu, mí mắt rũ xuống tức thì mở to, đôi ngươi y hệt miêu tả trong tiểu thuyết, sáng rực lên như đèn pha ô tô.
Mồ hôi Diệp Tu tuôn đầy thái dương. Loại hình như Chu Trạch Khải thật khó đối phó. Lời rác rưởi ư? Người ta là một đứa nhỏ thành thực. Hay là dứt khoát từ chối? Hình như hơi bị phũ quá. Trả lời qua quýt tí thôi đã cảm thấy mình bắt nạt người ta rồi…
Kể ra cũng may, vì át chủ bài như vậy, quan hệ trong nội bộ Luân Hồi khá hòa thuận, đoàn kết, không bởi mấy lời dèm pha “chiến đội một người” mà dao động. Bất kể là trên hay dưới bục đấu, Chu Trạch Khải đều xứng đáng với chức vị đội trưởng.
Diệp Tu nghĩ ngợi, rút ra một điếu thuốc, bước xuống cầu thang.
Ra khỏi cửa chính Luân Hồi, Diệp Tu ngưng mắt nhìn kĩ tòa nhà Luân Hồi. Logo chiến đội nhấp nháy, phòng huấn luyện ở lầu hai đèn đuốc sáng trưng.
Hắn chợt nhớ tới Vô Tấu.
Dẫu cho người nọ trả lời mập mờ giấu diếm, nhưng dấu bưu điện không lừa được ai, thành phố S lại không có chiến đội nào khác, Vô Tấu chắc chắn là thành viên Luân Hồi. Cách đây không lâu, khi nhắc đến những đối thủ có khả năng gây phiền toái cho Quân Mạc Tiếu, Vô Tấu đã bỏ qua Nhất Thương Xuyên Vân. Diệp Tu đương nhiên không quên chi tiết ấy, nguyên nhân đối phương làm vậy hắn cũng đoán được phần nào.
Hoặc giả không tiện bàn chuyện chiến đội nhà mình, hoặc giả không muốn bình xét chuyện thắng bại giữa Nhất Thương Xuyên Vân và Quân Mạc Tiếu, hoặc giả…
Vô Tấu chính là người thao tác Súng Vương, nên Chu Trạch Khải thấy ngại khi phải bình luận về mình.
Kết hợp hai từ khóa “Luân Hồi” và “Mùa giải thứ năm”, hầu hết người chơi Vinh Quang sẽ nghĩ đến Chu Trạch Khải, bởi
Chu Trạch Khải cực kì nổi tiếng. Nhưng Diệp Tu biết, tân binh gia nhập Luân Hồi vào mùa giải thứ năm không chỉ có mình Chu Trạch Khải. Nếu tính toàn bộ tuyển thủ và huấn luyện viên, đối tượng khả nghi còn nhiều hơn nữa. Huống hồ, rất có khả năng Vô Tấu tham gia trại huấn luyện từ mùa giải thứ năm.
Vô Tấu là Chu Trạch Khải, đây cũng là một suy đoán, có điều… Hơi xa vời.
Diệp Tu nheo mắt, phả ra một ngụm khói.
Kì thực, hắn không bức thiết muốn biết Vô Tấu là ai.
Chiến đội, nghề nghiệp, kĩ thuật, thảy đều không phải nguyên nhân hắn coi Vô Tấu là bạn. Người hắn chú ý chính là thiếu niên, giờ là thanh niên, yêu Vinh Quang cuồng nhiệt ngay từ mùa giải đầu tiên. Nếu không thực lòng yêu thích, nếu không cuồng nhiệt, liệu ai có thể theo một trò chơi suốt tám năm trời, cuối cùng lựa chọn nó làm nghề nghiệp?
Hơn nữa, người nọ trước sau chỉ ngưỡng mộ một tuyển thủ chuyên nghiệp, Diệp Thu. Khi tất cả đều nói trạng thái Diệp Thu tụt dốc, khi Diệp Thu giải nghệ, khi các công hội thuộc câu lạc bộ coi Quân Mạc Tiếu là kẻ địch khó nhằn… Trước sau, luôn là Diệp Thu.
Rất nhiều người bảo Diệp Tu vô sỉ mặt dày không biết xấu hổ, song luôn có vài cái tên, sau khi phá vỡ tường ngăn, liền khắc sâu trong tim hắn. Khác với bạn bè, khác với đối thủ, khác với đồng đội, sự vô sỉ của Diệp Tu, vĩnh viễn không thể hiện ra với họ.
Nói một cách dễ hiểu hơn là: Hắn thực sự bó chân bó tay trước những người đó.
… Diệp Thu, Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh, Khâu Phi.
Và giờ, sẽ thêm Vô Tấu nữa sao?
Diệp Tu xoay người, bước nhanh vào đêm tối.
Chương 6
“Chương trình huấn luyện hôm nay kết thúc ở đây.” Giang Ba Đào nói.
Các đội viên Luân Hồi lần lượt tắt máy tính, rời khỏi chỗ ngồi. Giang Ba Đào dạo quanh phòng một lượt, tắt đèn.
“Tiểu Chu?” Cậu đứng ở cửa, đặt tay lên công tắc đèn cuối cùng.
“Ừ.” Chu Trạch Khải đáp.
Hồi còn lăn lộn trong trại huấn luyện, mọi người thường khen ngợi Chu Trạch Khải “Tư chất hiếm có, tiến bộ thần tốc, một hạt giống cực tiềm năng”; khi cậu chính thức gia nhập Luân Hồi, bình luận lại dần trở thành “Kĩ thuật xuất sắc, tương lai xán lạn, một ngôi sao đang chói sáng.”
Dù được truyền thông gán cho danh hiệu “Thiên tài”, song cậu chưa bao giờ cảm thấy mình thuộc phạm trù đó.
Thiên tài có thể là người vượt lên vạn người ngạo nghễ một phương như Diệp Thu, có thể là người xem rào cản tân binh tựa vật vô hình, còn khiến đối thủ khốn khổ suốt một mùa giải như Vương Kiệt Hi, có thể là người tạo nên kỉ lục chuyển nhượng tuyển thủ như Tôn Tường… Mà cậu, lúc vừa ra mắt cũng như bao tân binh khác, vấp phải rào cản tân binh, rồi mất một năm rưỡi sau mới kết hợp được với các đồng đội. Cậu không nghĩ mình thích hợp với danh hiệu kia.
Cậu chỉ cho rằng mình rất may mắn mà thôi.
Được câu lạc bộ ra sức bồi dưỡng, tiền bối kinh nghiệm phong phú, đồng đội dốc lòng phối hợp. Mùa giải thứ sáu, lại thêm một Giang Ba Đào có thể đọc hiểu ý đồ chiến thuật của cậu, kết nối toàn bộ thành viên chiến đội với nhau.
Tất thảy những yếu tố ấy hợp lại, mới tạo thành Luân Hồi hiện tại, mới tạo thành Súng Vương đánh đâu thắng đó.
Chu Trạch Khải cầm thẻ tài khoản Nhất Thương Xuyên Vân, đứng dậy lướt mắt khắp phòng huấn luyện, xác nhận các máy đều đã tắt hẳn mới ra khỏi phòng. Cả đội đang tụ tập ở hành lang chờ cậu.
Bình thường, nếu không có chuyện quan trọng, sau khi kết thúc huấn luyện, cả bọn sẽ cùng về kí túc xá. Nói theo kiểu Đông Lâm thì, “Mấy đứa là sinh viên mới lần đầu trọ học đấy phỏng? Còn lập nhóm tự học nữa.”
“Muộn hơn nửa giờ so với mọi ngày, hôm nay mọi người nhiệt tình quá ha.” Phương Minh Hoa cảm thán.
“Bị hướng dẫn nhiệm vụ kia kích động mà.” Đỗ Minh thảy kẹo cao su vào miệng.
“Bản hướng dẫn đó liệu có tin được không nhỉ?” Ngô Khải hỏi.
“Chắc là thiệt đó, quản lí chả bàn bạc chê chán với Diệp Thu tiền bối còn gì, hình như mãi đến tối mịt Diệp Thu mới về thì phải, đúng không đội trưởng?”
Đỗ Minh đưa mắt nhìn Chu Trạch Khải, thấy át chủ bài Luân Hồi im lặng gật đầu.
“Liên Minh bây giờ vẫn chưa có tài khoản nào vượt quá 4900 điểm kĩ năng, nếu mà tụi mình…”
Lữ Bạc Viễn nói, hai tay vắt ra sau gáy, ngửa đầu. Bọn họ đã ra khỏi câu lạc bộ, ngẩng lên có thể nhìn thấy vòm trời đêm lấp lánh ánh sao.
“… Tổng quán quân.” Cậu nhìn màn sao treo giữa thinh không cao thẳm, thì thầm.
Không ai đáp lời. Họ chỉ ngửa đầu nhìn trời, để ánh sao rực rỡ rọi vào đáy mắt.
“Các đồng chí chú ý nhìn đường.” Giang Ba Đào lên tiếng nhắc nhở, phá ngang không khí tĩnh lặng. Phương Minh Hoa và Ngô Khải bật cười thành tiếng.
Chu Trạch Khải bỗng nhiên ngừng bước.
“Quán quân”, giọng cậu không cao, nhưng vẫn rõ ràng từng chữ, “Sẽ thuộc về chúng ta.”
Mọi người đồng loạt đứng lại, ngó đội trưởng kiệm lời hiếm có một lần chủ động mở miệng. Ngô Khải dặng hắng mấy tiếng, đặt tay lên vai Lữ Bạc Viễn, nói to.
“Đó là đương nhiên… Phải không, Bạc Viễn?”
“Chắc chắn rồi.” Lữ Bạc Viễn gật đầu lia lịa.
“Tụi mình nhất định sẽ thắng.” Đỗ Minh siết chặt nắm tay.
“Đội trưởng đã phán, tuyệt đối không thể sai được.” Vu Niệm khẳng định.
“Nếu điểm kĩ năng tăng lên, sử dụng thế nào có lẽ sẽ cần thời gian làm quen, phải lên kế hoạch từ giờ mới được.” Giang Ba Đào quay sang bàn với Chu Trạch Khải.
Nhìn các đồng đội sớm chiều bên nhau, đội trưởng Luân Hồi khẽ cong khoé miệng.
“Đi thôi.” Cậu nói.
***
Hôm sau, các đội viên Luân Hồi rủ nhau mò dậy rất sớm, Vu Niệm còn ngậm xíu mại chạy thẳng tới phòng huấn luyện.
Đáng tiếc, họ mới luyện được một lát, nhân viên bộ phận kĩ thuật đã đến lấy thẻ tài khoản.
Cả đám trố mắt nhìn nhau, bọn họ hiểu rõ, nếu cần dùng đến tài khoản của họ, vụ mua bán này chắc đã tiến sang giai đoạn kiểm chứng hàng hoá.
“Xem ra hôm nay phải dùng tài khoản dự bị rồi.” Giang Ba Đào bưng nước tới chỗ Chu Trạch Khải, “Tiểu Chu cậu xem gì thế… Website địa điểm ăn uống?”
“Mời khách.” Người đang mở một đống web giới thiệu tỏ ra nghiêm túc vô cùng, “Diệp Thu tiền bối.”
“Cậu hẹn Diệp thần đi ăn rồi hả? Tiệm ăn Đông Bắc lần trước tụi mình tổ chức liên hoan cũng không tệ đâu.”
“Khẩu vị.” Chu Trạch Khải khẽ nhíu mày.
“Không rõ khẩu vị Diệp thần ra sao ha… Chi bằng cứ để ảnh tự chọn đi.”
Giang Ba Đào đáp, rồi thấy đối phương dòm mình đăm đăm, miệng hơi mấp máy, muốn nói mà không thành tiếng. Cậu bèn kéo ghế lại gần, ngồi xuống, chờ đợi.
“… Cùng đi?” Chu Trạch Khải ngập ngừng hồi lâu mới ngỏ lời.
Tuy mọi người thường đùa rằng Giang Ba Đào là phiên dịch tuỳ thân của Chu Trạch Khải, nhưng đùa thì đùa thế thôi, chứ Giang Ba Đào thần thông quảng đại cách mấy cũng chả thể hiểu hết số câu chữ ít ỏi tuôn ra từ miệng Chu Trạch Khải.
Song việc nhỏ ấy không làm khó được đội phó Giang, cậu vốn hoà nhã thân thiện, xử sự chu toàn, cho dẫu không lí giải nổi suy nghĩ của Chu Trạch Khải, cậu vẫn có thể thay đổi đề tài, làm bầu không khí sinh động hơn lên.
Chu Trạch Khải muốn đi ăn một mình với Diệp Thu lắm chứ, chẳng qua vì nguyên do ai-cũng-biết-là-gì-đấy, cậu thực sự không tin tưởng mình, thế nên tốt nhất là lôi đội phó nhà mình đi theo phòng hờ.
“Đồng ý.”
Giang Ba Đào cười gật đầu, quy tiệt vẻ thấp thỏm trên mặt đội trưởng vào mục “Ngại ngùng vì sắp đi ăn với tiền bối mình hâm mộ.”
Tiếc là, trời chẳng chiều người.
Mãi gần trưa, Diệp Thu mới ló mặt, đi cùng còn có quản lí Luân Hồi, Đông Lâm, và hai nhân viên bộ phận ngoại giao.
“Hôm qua vội quá, chưa kịp chiêu đãi Diệp Thu đại thần, bữa cơm trưa nay Diệp thần nhất định phải ăn đó. Tiểu Chu, Tiểu
Giang, hai cậu đại diện chiến đội theo anh khoản đãi Diệp thần chút hén.” Quản lí cười bảo.
Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào liếc nhìn nhau. Dầu không phải người làm ăn, bọn họ cũng nhìn ra được vụ mua bán này về cơ bản đã xác định, quản lí chỉ định mượn tiệc rượu để cò kè nốt giá cả thôi.
“Nói trước nha, tửu lượng tui rất kém, một ly là say, mà lỡ say là khỏi bàn chuyện gì luôn đó.” Khách mời phang luôn một câu cực kì tụt hứng.
“Diệp thần chớ khiêm tốn mà..” Quản lí khuyên nhủ.
Tục ngữ có câu, rượu vào lời ra. Kế hoạch đã vạch ra rồi, làm sao có thể vì một câu không uống mà bỏ qua cho được.
“Rồi lát nữa anh sẽ biết tui có khiêm tốn hay không… Ngày mai bàn lại cũng hổng sao hết, tui hổng vội mà…”
Nghe mấy lời này đến lần thứ n, quản lí mặt sầu như khổ qua héo.
Kết quả, bữa cơm hoàn toàn không với tới mục đích ban đầu.
Diệp Thu quả thực không chịu uống rượu, không có rượu thì đành mời nhau ăn, mà ăn vào rồi thì làm sao nói chuyện, mà có nói được thì cũng chả thấy giao tình đâu hết.
Có điều Luân Hồi vốn không định bàn giá cả trên bàn cơm với Diệp Thu, tiệc rượu bày ra chủ yếu là để thêm thắt tình cảm, câu kéo quan hệ, nếu không quản lí đã chẳng gọi Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào theo làm gì. Tuyển thủ sau này có thể chuyển nhượng, nội dung giao dịch lại liên quan tới vấn đề kinh tế, câu lạc bộ không có ý tiết lộ với bọn họ.
Ăn ăn uống uống một hồi, quản lí bị ông chủ gọi về câu lạc bộ xử lí hợp đồng, đành giao ông thần Diệp Thu cho Đông Lâm và hai nhân viên ngoại giao. Bên kia, người ta đang ăn hết sức nhiệt tình, thế nên, chủ nhà đành đảm nhiệm phần nói thôi. May mà hầu hết nhân viên trong câu lạc bộ đều chơi Vinh Quang, cứ đem mấy đề tài hot gần đây ra buôn chuyện vậy.
Bàn qua tán lại, chủ đề xoay đến Quân Mạc Tiếu.
“Lão Diệp, nói thiệt với ông, cái nghề tán nhân này nè, may ra chỉ có người chơi hồi đầu như tôi với ông còn nhớ chút chút.” Đông Lâm hồi tưởng, “Cơ mà dù là lúc hưng vượng nhất, cũng chả đứa nào làm được cái thứ vũ khí chuyên dụng kì dị như ông.”
“Sao nào, có muốn quay về đánh vài trận không?” Diệp Tu ngừng đũa, trêu chọc.
“Đừng giỡn tôi chi, tôi không như ông, càng già càng dẻo.” Đông Lâm bình thản đáp.
“Quân Mạc Tiếu của Diệp thần lên cấp 65 rồi nhỉ? Có lần em gặp anh ở Thần Chi Lĩnh Vực.” Nhân viên ngoại giao Giáp nói.
“Lên 66 rồi.” Diệp Tu đính chính.
“Chắc mùa giải sau Diệp thần sẽ trở lại há? Anh tính vô chiến đội nào?” Nhân viên ngoại giao Ất hỏi.
Mặc dù lúc trước Nghĩa Trảm cố ý tuyên truyền mập mờ, song giới chuyên nghiệp đều ngầm nhận định, Diệp Thu sẽ đầu quân cho chiến đội Nghĩa Trảm vào mùa giải thứ chín. Nhân viên ngoại giao Ất biết thừa nhưng cứ hỏi cho có chuyện.
“Chuyện của mùa giải sau, thằng nào biết trước được?” Diệp Tu chậm rãi gắp một miếng cá.
“… Ha ha ha ha… Diệp thần thật là…” Hai nhân viên ngoại giao lõ mắt nhìn nhau, cuối cùng cười ha hả, bỏ qua.
Kì thực, nếu Diệp Thu muốn quay về, Nghĩa Trảm không phải lựa chọn duy nhất, nhưng sẽ là lựa chọn thích hợp nhất.
Với địa vị của Diệp Thu, chiến đội vô danh chắc chắn không đủ khả năng chứa chấp, chiến đội giàu mạnh lại phải cân nhắc rất nhiều yếu tố: Diệp Thu có thể đánh mấy năm nữa? Nên kí hợp đồng với hắn thế nào? Chiến đội có thực sự cần một vị đại thần như vậy hay không? Rõ ràng, chỉ có Nghĩa Trảm không thiếu điều kiện, chiêu trò tuyên truyền trước khi ra mắt đặc biệt thành công, một chiến đội hot và một cao thủ quấy đảo khu 10, thành tích ra sao chưa bàn, song ít nhất cũng nhận được sự chú ý rộng khắp, bản thân Diệp Thu cũng nhận được vị trí trung tâm và đãi ngộ xứng đáng.
Về phần dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, sống mái với Gia Thế trong vòng đấu khiêu chiến, lựa chọn kiểu ấy nghe rất hoang đường, hầu như không ai nghĩ hắn sẽ đi theo con đường ấy.
Diệp Tu không nói thêm, tiếp tục ăn đồ ăn, uống nước ngọt, không khí bữa tiệc nhất thời có chút lúng túng.
Chu Trạch Khải nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Diệp Thu, nghe lòng mình buồn hoảng hốt.
Cậu hằng đợi mong đến ngày tiền bối quay lại Liên Minh, cậu cũng cho rằng gia nhập Nghĩa Trảm là một lựa chọn không tồi, nhưng cậu cực kì gai mắt những bài phân tích “Diệp Thu chỉ có thể chọn Nghĩa Trảm”, những lời trào phúng kiểu như
“Thi đấu khiêu chiến? Trừ phi Diệp Thu bị điên.”
Vì duyên do gì mà chơi Vinh Quang? Vì duyên do gì mà gia nhập vòng chuyên nghiệp? Kiếp sống chuyên nghiệp chẳng còn bao lăm lại cố chấp không buông tay, mục tiêu sau cùng là gì?
Chu Trạch Khải chưa khi nào nghi ngờ mục tiêu của Diệp Thu, và cũng là mục tiêu của chính mình.
Thắng lợi, chính là Vinh Quang.
Cho dẫu chặng đường đi tới thắng lợi gian nan vô vàn, cho dẫu trước mặt bày ra ngàn chữ vạn từ “Không thể”, cũng tuyệt không kẻ nào có tư cách cợt nhạo một người chấp nhất vì lí tưởng.
Chỉ là không muốn buông bỏ mà thôi.
Chỉ là tin tưởng vào mình mà thôi.
Đại thần như vậy, tiền bối như vậy, lại phải đối mặt với… Dư luận như vậy.
Chu Trạch Khải đứng phắt dậy.
Diệp Thu là đối tượng được mời rượu hàng đầu, song hắn không chịu uống. Hai thành viên chiến đội tất nhiên không
được uống. Trong ly của Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào đều là nước ngọt.
Chu Trạch Khải nâng ly nước, đưa về phía Diệp Thu, ánh mắt nghiêm trang mà thận trọng. Giờ này, không ai dám nói rằng cậu ngốc nữa, không ai dám nghi ngờ cậu không phải đội trưởng Luân Hồi nữa.
“Kính Diệp Thu tiền bối.” Cậu nói rành mạch.
Giang Ba Đào cũng đứng lên, bưng theo ly nước.
“Kính Diệp Thu tiền bối.”
Diệp Tu nhìn hai hậu bối, có phần ngạc nhiên. Hắn hơi chớp mắt, mỉm cười, nâng ly.
“Cạn nào.”
Hắn nói, sau đó uống cạn nước ngọt trong ly.