Hoàn [ Song Hoa ] Đại thần, hoa và bạn trai

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
Đại thần hoa và bạn trai (Song Hoa)
Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc

Toàn chức cao thủ đồng nhân
Edit: Duẫn
Tác giả: 你怎么又灰了


Đại thần, hoa và bạn trai

Một

“Đại lão gia, chúc mừng sinh nhật” Tôn Triết Bình vung tay ném con chuột lên rồi hét một cách điên cuồng. Trương Giai Lạc đang nằm phía sau bị tiếng hét của tên cuồng-kiếm-sĩ-nào-đó làm giật mình sợ hãi ‘’Hả???’’

Hai

Tháng bảy làm quen, tháng tám hẹn hò, đặt ở một nam một nữ, cái này gọi là củi khô bốc lửa. Còn đặt ở một nam một nam, Tôn Triết Bình lôi Trương Giai Lạc đang chỉnh sửa lại kiểu tóc trước tủ kính thủy tinh của một cửa hàng ra, nói, “Người anh em, nhìn xung quanh coi có để ý được con gái nhà ai không? Nói tôi nghe xem cái nào?”

“Tôn Triết Bình, ông, tên này---“Trương Giai Lạc hất tóc, hung ác ném cho một cái liếc mắt, sau đó chém định chặt sắt cắt đứt định tính cả đời của thằng anh em tốt nhà mình, “----thô tục”

“Vậy cậu đang nhìn gì thế?” Tôn Triết Bình cũng đến gần. Thủy tinh trên chiếc kính phản chiếu bóng hình của hai người họ, màu hồng năm đó rất thịnh hành, Trương Giai Lạc đắc ý dương dương chỉnh sửa cổ áo một phen, "Ông xem tui có đẹp trai không?”

“Không” Đối với việc tự yêu bản thân của Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình vĩnh viễn tỏ ý xem thường.

Ba

“Lão Tôn, có người gọi tui là đại thần kìa~?” Trương Giai Lạc hấp ta hấp tấp chạy vào, nhoài lên lưng Tôn Triết Bình mà đu. Cánh tay của Tôn Triết Bình ngừng lại ngay tại phần "Tài liệu học tập" trong đĩa cứng, giáo sư Phạn, giáo sư Vũ,… Cảm thấy rằng vui một mình không bằng vui cùng nhau. Thế là hắn liền kéo Trương Giai Lạc ra khỏi lưng sau đó ấn cậu vào cái ghế bên cạnh, “Cậu thích ai?"

"Hả?" Trương Giai Lạc cởi đuôi tóc, rồi lại cột lên, mặt đầy mù tịt, "Cái gì mà thích ai?"

"Này, này, cùng---- Này." Tôn Triết Bình thuận tay mở ra một đoạn video, Trương Giai Lạc ghét bỏ mà liếc một cái, nói, "Vóc dáng tên đó xấu thật."

Tôn Triết Bình cười cười, "Vậy còn cô gái thì sao?"

Trương Giai Lạc liền bối rối quay mặt đi, "Tui là đại thần, mới không thèm nhìn con gái."

Bốn

Được rồi, hắn cảm thấy không thể cùng nói chuyện với Trương Giai Lạc một cách ăn khớp.

Tôn Triết Bình khổ não ngồi chờ đồng đội chọn một tấm quần jean, hắn thật sự không rõ chọn quần thôi mà có cái gì phải phí thời gian để suy nghĩ.

"Cái này hình như hơi dài ---"

"Đó là do cậu chân ngắn."

"Tôn Triết Bình!" Trương Giai Lạc kêu lên, "Ông dám đả kích tui!"

Sau cùng Trương Giai Lạc cũng chọn ra một chiếc đặc biệt trên taobao, là một cái quần thêu cả đám hoa văn lớn nhỏ ở phía trên. Không những vậy cậu còn muốn mua cho Tôn Triết Bình một cái, nhưng lại gặp phải cái từ chối đầy vô tình của ai kia.

Năm

Trương Giai Lạc nói, đã là đội trưởng của chiến đội Bách Hoa, không mặc đồ hoa, chính là không làm tròn trách nhiệm, nếu còn ở trong chiến tranh thì đã phải xử theo luật pháp rồi.

Nói ra thì, đối với việc xách kiếm chém đầu kẻ khác kèm theo tiếng ‘răng rắc’, trên tay lại đeo 1 cái vòng tròn bằng gỗ đàn hương lắc lư. Mặt Tôn Triết Bình lạnh lùng, ông đây là đàn ông chân chính, cũng không phải tiểu yến tử, mắc gì phải mặc đống trang phục thêu hoa.

Nhưng ông và chim én cũng gần giống mà? Trương Gia Lạc rất nam tính mà nâng quai hàm trầm tư, ông xem lại mình một chút đi, ông là người Bắc Kinh, bay từ nam đến bắc... Từ bắc bay đến nam...

Cho nên nói, đội phó Bách Hoa vỗ bàn cái rầm một tiếng, lão Tôn, con mẹ nó ông đích thực là một tiểu yến tử!

Tôn Triết Bình mặc kệ cậu, tôi là tiểu yến tử, vậy cậu là ai, Ngũ A Ca à?

Vì thế mọi người đều cười.

Sáu

Sau này Tôn Triết Bình vẫn thường hay lấy đồ hoa để trêu chọc Trương Giai Lạc, "Đại thần, sao hôm nay không mang quần cộc hoa vậy?"

Trương Giai Lạc có một sở thích kì quái đối với quần lót, trên viết một hai, ba bốn, năm sáu, bảy, lại còn phải một ngày một màu sắc khác nhau. Tôn Triết Bình cảm thấy rất tò mò tại sao Trương Giai Lạc lại có cái sở thích ngu xuẩn này, còn không biết mệt đi mua để chất đống ở trong túc xá nữa chứ. Mà theo hắn thì lúc kí túc xá càng ngày càng chật, tóc của Trương Gia Lạc cũng càng lúc càng dài —— Việc này dường như không có chút liên quan đến nhau, thế nhưng tóc của Trương Giai Lạc chính là ngày một dài ra đó, cậu còn nhuộm tóc màu đỏ rượu, cột lại thành cái đuôi ngựa lắc lư ở phía sau. Thường vẫn hay bị Diệp Thu nắm lấy chọc ghẹo một phen, tức giận kêu la toán loạn.

"Cắt phứt đi không phải thoải mái hơn à?" Tôn Triết Bình khó hiểu.

"Ông thì biết cái gì, Đây gọi là nghệ thuật." Trương Giai Lạc lúc nói về việc này đặc biệt nghiêm túc. Từ tận đáy lòng, Trương Giai Lạc cảm thấy nuôi tóc dài thích hợp với hình tượng của mình. Dù sau này xảy ra một lần sự cố, cậu vẫn kiên trì giữ lại cái danh hiệu nam tuyển thủ chuyên nghiệm duy nhất trong liên minh để tóc dài. Cho đến tận khi giải nghệ ở mùa giải thứ tám, Trương Giai Lạc mới chịu cắt đi, bị Diệp Thu hay phải gọi là bách khoa toàn thư của vinh quang Diệp Tu đánh giá, "Người khác cắt sao thì cắt, nhưng vì lí do gì Trương Giai Lạc mới cắt tóc một phát thì thành ra nén nước mắt chém đức tơ tình vậy."

Trương Giai Lạc vào lúc ấy bận đến sứt đầu mẻ trán, cho nên cái đánh giá này cậu vẫn luôn không biết.

May sao may sao.

Bảy

Tôn Triết Bình vẫn luôn cho rằng hắn cùng Trương Giai Lạc ít nhất có thể hợp tác tận đến lúc giải nghệ.

Nhưng có câu châm ngôn nói thế nào nhỉ? Người tính không bằng trời tính.

Hắn bị thương, về nhà, không kết hôn, nhưng cũng cùng giới e-sport triệt để cắt đứt liên hệ.

Có một số việc vừa kịp làm, cũng có một số việc còn chưa kịp làm. Ví dụ như việc Trương Giai Lạc rêu rao rằng hãy cùng đón sinh nhật với cậu đi! Tôn Triết Bình nói rằng đại lão gia không tính đến việc này, nhưng kỳ thực hắn đã nghĩ đến chuyện bồi Trương Giai Lạc đón sinh nhật rồi. Ngu ngốc đi mua cái bánh kem chen ngọn nến, chờ cậu cầu ước nguyện vọng, rồi cùng nhau hát lên bài happy birthday to you, sau đó đưa một món quà cho cái tên cộng sự yêu bản thân của mình, không biết nên đưa cái gì cho tốt đây?

Chuyện này hắn đã sớm nghĩ kĩ, có lẽ là sẽ đưa một chậu hoa lớn màu đỏ, hoạt bát và nhiệt liệt, giống như Trương Giai Lạc luôn toét miệng cười rộ vậy, lúc nào cũng làm cho lòng người đặc biệt thoải mái.

Tám

Tôi vẫn chưa kịp cùng cậu làm nhiều chuyện, hy vọng có người sẽ cùng cậu làm thay tôi.

Chín

"Hở, sinh nhật?" Giọng nói của Trương Giai Lạc bị lọc đi bởi sóng điện thoại, nghe vào có chút sai lệch, "Giờ lớn rồi mới phát hiện sinh nhật tới nhanh thật."

Tôn Triết Bình nói, "Trước đây không phải cậu rất muốn cùng tôi mừng sinh nhật sao?"

"Aiz, Giờ ngẫm lại mới nhớ." Trương Giai Lạc lơ đễnh, "Mười năm qua toàn là một mình đón... Giờ cũng không phải con nít, ai còn nhớ nhung bánh kem nữa."

Tôn Triết Bình thoáng dừng, "Một mình cậu?"

"Phải." Trương Giai Lạc nói điều đó như chuyện hiển nhiên, "Tui đẹp trai như vậy, chói mắt như vậy, phàm nhân thế nào xứng với tui? Đều quỳ xuống thỉnh an tui đi."

Trương Giai Lạc từng nói rằng cậu không có bạn gái, tuy thường ngày vẫn hay nhận thư tình, quà và hoa của các fan nữ. Với lúc trước cũng từng có một em gái rất nhiệt tình tới tận chiến đội để tỏ tình, nhưng dường như bấy nhiêu năm nay Trương Giai Lạc trước sau vẫn là một tên độc thân, luôn cùng hắn đánh Vinh Quang, đôi khi có người rủ thì đi ăn lẩu, không ai rủ thì ngồi ăn bún, cậu vẫn luôn vui vẻ sống qua ngày. Đối với việc này, Tôn Triết Bình cảm thấy đặc biệt không đúng.

"Em gái trước kia từng đưa cậu dây cột tóc đâu?"

Nói chính là có lần thi đấu, ở sân nhà của Bách Hoa, Trương Giai Lạc đang đấu rất hăng hái vậy nhưng không biết thế nào mà dây cột tóc của cậu bổng dưng đứt mất. Thế là cậu để mái đầu thả ra chạy từ sân bãi con này đi tới đầu kia, liên đội hữu lẫn khán giả đều cười rầm rộ. Nhưng cậu lại không mang theo cái dây cột tóc thứ hai, bỗng dưng một em gái mặt đỏ đỏ đem dây cột tóc của mình ném cho cậu. Hồng nhạt, Trương Giai Lạc khá bất ngờ nhưng mà vẫn cầm lấy rồi cột lên, toàn trường sói tru nổi lên bốn phía. Sau đó em gái kia vẫn thường xuyên đến chiến đội. Sau này Tôn Triết Bình rời khỏi Bách Hoa, nhìn ra được kia em gái đó rất thích Trương Giai Lạc, thế nhưng...

"Cô ấy sau đó thì không đến nữa, tui đã đem dây cột tóc trả lại cổ."

Mười

Đầu tháng tư của mùa giải thứ mười, Tôn Triết Bình gọi Trương Giai Lạc đến bên Tây Hồ để bàn luận nhân sinh.

Đúng là nên đến nói một chút, cậu nghĩ rồi ngồi bên hồ nhìn dòng người đi lại tấp nập. Trương Giai Lạc đối mỹ cảnh của Giang Nam không hề tỏ ra hứng thú, cậu là người Vân Nam, càng yêu thích đi những nơi hương đồng cánh lúa, leo lên những những ngọn núi cao, sau đó thuận tiện hô mấy cái thật to hơn.

"Aiz, cậu nhìn, em gái đằng kia trông xinh ghê." Tôn Triết Bình cảm thấy không ngồi bàn luận về nhân sinh được thì bàn luận về con gái, con gái Hàng Châu đặc biệt thích lụa đen, đầy đường lụa đen làm tâm thần người dập dờn, Trương Giai Lạc không hứng thú lắm, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Tui buồn ngủ quá."

"Vậy cô kia thì sao?" Tôn Triết Bình chọt chọt cậu.

Trương Giai Lạc bị ép quay sang nhìn, "Ờ."

"Ờ" là cái ý tứ gì, Tôn Triết Bình bỗng nhận ra cậu đã cắt tóc ngắn, đột nhiên cảm thấy đặc biệt không thích ứng được, "Qua lễ tình nhận cậu nhận được bao nhiêu hộp socola?" Hắn hỏi.

"Này," Trương Giai Lạc nhếch môi, "Danh tiếng đó của tui... Ai cho? Ông cho không?"

Hắn dù đã quay trở lại giới chuyên nghiệp nhưng danh tiếng cũng không còn tốt như trước nữa, dù vậy Tôn Triết Bình vẫn nhếp mép kiêu ngạo, "Tôi cho cậu."

"Cảm ơn." Trương Giai Lạc nói, mở ra con game thứ hai, lúc này có một cô gái đi ngang qua, cô kỳ quái nhìn hai tên con trai chen chúc ngồi chung một chỗ chơi game. Tôn Triết Bình cuối cùng cũng nhịn không nổi, hắng giọng một tiếng, "Tôi nói này, Lạc Lạc."

"Hả." Trương Giai Lạc vui sướng đáp, "Đi ăn hả?"

"Cậu không thích con gái à?"

"Tui có!" Trương Giai Lạc phẫn nộ rồi, "Ông làm sao có thể nghi ngờ tui như vậy?" Cậu tắt game, "Tuy--- Tuy tui không có bạn gái, " rồi quan sát Tôn Triết Bình từ trên xuống dưới, "Thế nhưng tui cũng chưa có bạn trai đâu?!"

Tôn Triết Bình đặc biệt bình tĩnh, hắn đã suy nghĩ việc này đến mấy năm rồi, "Tôi cũng không có."

"Kia không phải." Trương Giai Lạc lúng túng đứng dậy, "Chúng ta đúng là giống như một đôi cử nhân già!" Hắn lắc đầu, "đúng vậy, ha ha."

Mười hai

Khi lần đầu tiên được nhận lương, Trương Giai Lạc đã mua một đôi găng tay da lộ ngón.

"Quá soái đi!" Cậu giương nanh múa vuốt đánh về phía Tôn Triết Bình, "Tui có phải đặc biệt ngầu không!"

"Vẫn được." Tôn Triết Bình đẩy cậu khỏi lồng ngực mình, vào lúc ấy trong Vinh Quang còn chưa có truyền thuyết "chơi hệ súng gương mặt đều tốt", chẳng qua hắn cảm thấy Trương Giai Lạc lớn lên đích thật không tệ, cả người tuy cũng chút ngốc, nhưng hai mắt đen nhánh sáng ngời giống như một đứa trẻ năng nổ muốn nhiều tinh thần thì nhiều tinh thần.

Trương Giai Lạc lấy làm đắc chí lắm, liền chạy đến phòng vệ sinh tạo dáng trước gương. Cậu bỗng thấy bản thân rất ngầu, rất tuyệt, cho nên lúc sau liền luyện một cái clone gọi "Hoa Nhạt Mê Người", mê người, chỉ là muốn mê hoặc ai, vào lúc ấy, trong lòng cậu vẫn chưa rõ.

Chín năm trôi qua, Trương Giai Lạc bây giờ ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp, du khách rộn rộn ràng ràng qua qua lại lại trước mắt cậu, hoa thơm chim hót, KFC và Starbucks, còn có một Tôn Triết Bình, mưu đồ cùng cậu tiến hành trao đổi tinh thần.

Loạn hoa dần khiến người nheo mắt. Vó ngựa mờ che, lối cỏ gầy.

Tôn Triết Bình duỗi lưng, "Trương Giai Lạc"

"Hở" Chuyên gia đạn dược phóng một con angry bird "Đói bụng sao?"

"Cậu có muốn làm bạn trai tôi không?"

Đang yên đang lành bỗng dưng được tỏ tình đột ngột, trong lòng Trương Giai Lạc hơi hồi hộp một chút, chẳng qua cũng không hoảng hốt lắm, tất nhiên là được rồi, nhưng nghĩ phải đến lượt mình phải trả lời. Cậu cứ loay hoay mãi, trả lời quá nhanh chóng thì có vẻ không rụt rè, quá mức hạ giá. Bỗng nhớ đến điều mà em gái lúc trước nói, cậu cân nhắc hai giây rồi nghiêng mặt sang bên cạnh, "Vậy mật mã thẻ ngân hàng của ông có nói cho tui biết không?"

"Có."

"Ồ. Vậy ông có cảm thấy tui rất soái không?"

"Soái."

Ngon, Trương Giai Lạc phóng con chim. Khuôn mặt hoảng hốt đột nhiên trở nên sáng sủa, đắc ý mà xoay cổ, "Vậy thì tui chỉ đành cố hết sức mà thu nhận thôi."

— Xong —
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook