- Bình luận
- 218
- Số lượt thích
- 1,028
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Dụ Văn Châu
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Người viết: @Lotus
TƯƠNG PHÙNG
Tiểu Lạc trấn là một trấn nhỏ cách Lam Vũ thành hai trăm dặm về phía Nam. Trấn nhỏ này bình thường đều rất sôi động, người trong trấn lúc nào cũng lạc quan vui vẻ như là tên của nơi họ đang ở, thế nhưng trong một ngôi nhà nhỏ giữa trấn lại mang không khí u buồn, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc phát ra từ ngôi nhà này. Lặng nghe tiếng khóc của mẫu thân lòng nàng đau như dao cắt, nhưng nàng có thể làm gì đây khi tiếng khóc đó là vì nàng, vì căn bệnh mà nàng mang trên mình, vì số mệnh nàng sắp chấm dứt. Biết làm sao khi từ nhỏ sinh ra nàng đã yếu ớt hơn đám bạn cùng trang lứa, lúc chúng có thể thoải mái chơi đùa chạy nhảy ngoài kia thì nàng lại chỉ có thể ngồi trong hoa viên mà tưởng tượng về cuộc sống bên ngoài. Nàng rất muốn được như chúng chơi những trò chơi của trẻ con, được ngắm nhìn bầu trời rộng lớn trên đồng cỏ xanh ở ngoài trấn nhưng sức khỏe của nàng không cho phép, chỉ cần hoạt động mạnh một chút là nàng không thể chịu được.
Lúc nàng bảy tuổi có ông thầy tướng đi ngang qua, nhìn thấy nàng thì đã bảo với phụ mẫu nàng rằng nàng không thể sống quá mười tám. Rồi ba tháng trước đúng vào sinh nhật mười tám, nàng ngã bệnh, có thể kiên trì đến bây giờ đã là chuyện thần kì. Không còn nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân làm nàng cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít, có lẽ mẫu thân nàng đã ngủ.
Nàng khẽ khàng nghiêng đầu về bên kia nhìn về phía cửa sổ, bầu trời thu gọn lại qua khung cửa đưa vào mắt nàng, có thể đây sẽ là lần cuối nàng nhìn thấy bầu trời. Những tia nắng nhẹ nhàng chiếu trên khuôn mặt thanh tú tuy có mấy phần tiều tụy vì bệnh tật nhưng vẫn rất xinh đẹp, vài sợi tóc huyền nhẹ phủ trên trán, hàng mi cong và dài hợp với đôi mắt phượng trong veo, chiếc mũi thẳng cân đối cùng hợp lại tạo nên một dung nhan động lòng người. Có lẽ trời cao đố kị với sắc đẹp của nàng nên bắt nàng ra đi chăng?
Bỗng nhiên nàng gập người lại, cơn ho dữ dội ập tới, lồng ngực phập phồng lên xuống, hơi thở nàng nhẹ dần, nàng biết vậy là mình hết thời gian rồi. Nàng nhớ lại lúc nhỏ có lần mẫu thân đã nói: Đến cuối một đời người có một con đường, gọi là Hoàng Tuyền Lộ. Có một con sông gọi là Vong Xuyên, trên sông có một cây cầu, gọi là cầu Nại Hà. Đi qua cầu Nại Hà có một cái đài, gọi là Vọng Hương đài. Bên cạnh Vọng Hương đài có một lão bà bán Mạnh Bà trà.
Ven sông Vong Xuyên có một tảng đá, gọi là Tam Sinh thạch. Mạnh Bà trà khiến người ta quên đi hết thảy,Tam Sinh thạch ghi lại kiếp trước kiếp này của người. Nhớ lại một lượt những gì mẫu thân đã từng nói nàng tự hỏi liệu tất cả có thật?
Chợt, có một bóng người xuất hiện bên cửa sổ, y lạnh nhạt nói, phảng phất như y đã nói câu này hàng trăm hàng ngàn lần rồi:
- Ta đến đưa cô đi….
- Đi? Đi đâu?
Nàng giật mình hỏi lại.
- Ta là kẻ nhận lệnh đưa cô đến địa ngục. Ta là... phán quan.
Y hờ hững thốt nhưng không hiểu sao đến câu nói ra thân phận của mình y lại do dự, y lo sẽ làm nàng sợ sao?
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nàng hiểu đã đến lúc mình phải ra đi. Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường, quay lại nhìn “nàng” trên giường lần cuối, quay đầu lại khẽ nói với y:
- Đi được rồi.
Y nhìn nàng, gật đầu. Lúc này nàng mới có cơ hội nhìn rõ y. Một phán quan vận bộ trang phục đen tuyền từ đầu đến cuối, làn da xanh xao nhợt nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ hoang lương, cô tịch.
Nàng đi theo y đến sông Vong Xuyên, chỉ cần qua cầu Nại Hà có thể lên Vọng Hương đài liếc mắt lần cuối xuống nhân gian, uống một chén nước Vong Xuyên đun Mạnh Bà trà, ngay sau đó… liền quên đi hết thảy.
- Ngươi còn vương vấn chuyện gì?
Nàng đang ngơ ngẩn nhìn khung cảnh trải rộng trước mắt, lòng thầm nghĩ thì ra những gì mẫu thân nói là thật, nghe tiếng y đột nhiên hỏi liền thảng thốt quay lại. Đôi mắt y như nhìn thấu tâm can nàng.
Nàng khẽ cắn môi, dè dặt nói:
- Ngài có thể dạy tôi múa 1 điệu không?
Trước đây vì sức khỏe không cho phép nàng chưa từng được học múa, giờ đây nó là ước vọng duy nhất của nàng. Hắn im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng.
- Tôi chưa bao giờ được trải qua cảm giác đó. Đó là tâm nguyện duy nhất của tôi lúc này….
Nàng cố van nài.
- Được!
Y lạnh lẽo đáp.
Và rồi một quầng sáng chợt lóe rực lên bao quanh cả hai. Trong khoảnh khắc đó, toàn thân nàng bỗng nhẹ bẫng, lơ lửng giữa không trung. Đôi tay bắt đầu đưa uyển chuyển theo nhịp bước chân. Những cánh hoa thoắt hiện, lả tả rơi rồi thoắt tan biến thành hàng vạn hạt bụi lấp lánh, tràn ngập khắp không gian tịch mịch…
Một điệu thiên duyên chi vũ, đẹp đến mê hồn.
Điệu vũ kết thúc. Bóng tối lại bao trùm lên vạn vật.
Đôi môi nàng khẽ mỉm cười, tâm nguyện của nàng đã thành hiện thực.
Nàng nâng bát Mạnh Bà trà trên tay, ngập ngừng đưa lên môi rồi lại hạ xuống. Quay sang y đang đứng bên cạnh, khuôn mặt nàng tràn ngập nét cười:
- Cảm ơn ngài…! Tôi tên là Sở Vân Tú. Cảm ơn ngài rất nhiều!
Nàng nâng bát Mạnh Bà trà lên chậm rãi uống từng ngụm, rồi lặng lẽ bước vào hàng người đang xếp hàng phía trước, dần dần chìm vào bóng đêm của địa ngục.
Y đứng đó nhìn theo, đôi mắt ngập tràn u tối thoáng hiện một tia sáng, rất nhanh rồi biến mất. Nàng không biết được lúc nàng nói cho y tên nàng, môi y khẽ động đậy, chỉ là không ai biết y nói gì.
---
Thiên kim của Sở gia, lá ngọc cành vàng, thanh lệ vô song, tài sắc vẹn toàn… Đó là những điều mà mọi người nói về nàng. Họ bảo nàng là người hạnh phúc nhất thế gian này. Là ông trời trả nợ cho nàng chăng?
Nhưng nàng lại không biết mình có hạnh phúc thật không? Cho dù bản thân chẳng thiếu thứ gì, lúc nào nàng cũng cảm thấy trong lòng mình trống trải. Một hoài niệm xa xăm, một kí ức mờ nhạt… Những cảm giác ấy hết sức mơ hồ, nhưng luôn ám ảnh nàng trong giấc ngủ.
Ngày hôm đó, nàng dạo chơi trúc phong một mình.
Trời xanh, trúc xanh, một màu sắc ngăn ngắt ôn nhu trải rộng. Tiếng lá xào xạc tạo nên một nhạc khúc trầm trầm, mà mênh mang…
Nàng bất giác đưa tay lên múa.
Điệu thiên duyên chi vũ.
Động tác nhẹ nhàng khơi gợi lại những mất mát trong tận đáy lòng. Những cánh hoa không biết xuất phát từ nơi nào dần hiện ra, bay ngập trong không gian rồi từ từ nhòa đi…
Trong màn ánh sáng mờ ảo của đoạn kết, nàng thoáng giật mình.
Một nam tử băng lãnh, đứng đó tự bao giờ.
Y vận bộ trang phục đen tuyền từ đầu đến cuối, làn da xanh nhợt nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ hoang lương, cô tịch.
- Là nàng gọi ta đến…
Trong lúc nàng còn đang ngỡ ngàng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một cánh tay đã chìa ra trước mặt nàng:
- Đi với ta đến một nơi.
Nàng nhìn thật sâu vào trong mắt y, trong con ngươi đen sâu thẳm đó phản chiếu lại hình bóng của nàng. Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy những ngón tay dài và mảnh. Nàng giật mình, bàn tay y lạnh quá, định rụt tay mình lại nhưng y đã nắm chặt lấy tay nàng, kéo nàng lên ngựa, rồi phi như bay.
Một cảm giác thân thuộc thấm dần vào từng nhịp tim. Ngồi trong lòng y, nàng không còn thấy y lạnh nữa. Những nỗi u uẩn trống vắng trong nàng trước đây bỗng dưng tan biến khi gặp y.
Y dừng lại ở một dòng sông.
- Có một con sông tên Ký Xuyên, uống một ngụm nước sẽ tìm lại được ký ức. Nếu như nàng không thể quên thì chi bằng nhớ lại tất cả….
Nàng làm theo lời y, vục nước lên uống một ngụm.
Trong một khoảnh khắc tất cả những hình ảnh tiền kiếp lũ lượt ùa về trong tâm trí. Ba kiếp luân hồi, những ngày tháng phải chịu đựng căn bệnh quái ác đến kẻ phán quan băng lãnh mà dịu dàng và cuối cùng là… điệu thiên duyên trong đêm tối của địa ngục.
Một giọt nước chợt lăn dài trên má nàng. Nàng nghẹn ngào:
- Văn Châu, là chàng sao?
Y nhìn nàng, mỉm cười. Nhẹ nhàng lấy tay gạt đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, y cúi xuống. Đôi môi lạnh lẽo áp chặt vào bờ môi nàng, môi của y cũng lạnh như tay y vậy nhưng nàng có thể cảm thấy sự ấm áp trong hơi thở và cả sự ôn nhu trong nụ hôn của y.
Nàng hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào y trao. Nàng chỉ cảm thấy không gian quanh mình chuyển động nhẹ nhàng, đến khi nàng mở mắt ra thì phát hiện ra nàng đã lại đứng trong trúc phong. Y rời khỏi bờ môi ướt át của nàng, một tia ấm áp hiện ra trong mắt y:
- Ta chỉ có thể gặp nàng như thế này thôi.
Nói xong, y quay lưng đi. Đôi môi khẽ động đậy:
- Tạm biệt em. Vân Tú!
Một trận gió ào qua, trong phút chốc, sau màn lá rụng lả tả, bóng hình y dần biến mất.
Nàng đứng đó, lặng im nhìn theo y. Dáng vẻ cô độc, băng lãnh hằn sâu vào đáy mắt và trái tim nàng.
---
Đến giờ nàng vẫn không thể hiểu được tại sao ngày đó y lại xuất hiện, tại sao lại khiến cho nàng nhớ lại tất cả những kí ức về y…
Chỉ biết rằng , cho dù những thắc mắc của nàng có lời giải đáp, thế nhưng trong tim mãi vương vấn một bóng hình. Một kẻ được gọi là phán quan, vận một bộ trang phục đen tuyền từ đầu đến cuối, làn da xanh xao nhợt nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ hoang lương, cô tịch.
Ngưu Lang - Chúc Nữ một năm còn được gặp nhau một lần.
Còn nàng, có lẽ phải đi hết một đời mới có thể gặp y lần nữa….
Người viết: @Lotus
TƯƠNG PHÙNG
Tiểu Lạc trấn là một trấn nhỏ cách Lam Vũ thành hai trăm dặm về phía Nam. Trấn nhỏ này bình thường đều rất sôi động, người trong trấn lúc nào cũng lạc quan vui vẻ như là tên của nơi họ đang ở, thế nhưng trong một ngôi nhà nhỏ giữa trấn lại mang không khí u buồn, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc phát ra từ ngôi nhà này. Lặng nghe tiếng khóc của mẫu thân lòng nàng đau như dao cắt, nhưng nàng có thể làm gì đây khi tiếng khóc đó là vì nàng, vì căn bệnh mà nàng mang trên mình, vì số mệnh nàng sắp chấm dứt. Biết làm sao khi từ nhỏ sinh ra nàng đã yếu ớt hơn đám bạn cùng trang lứa, lúc chúng có thể thoải mái chơi đùa chạy nhảy ngoài kia thì nàng lại chỉ có thể ngồi trong hoa viên mà tưởng tượng về cuộc sống bên ngoài. Nàng rất muốn được như chúng chơi những trò chơi của trẻ con, được ngắm nhìn bầu trời rộng lớn trên đồng cỏ xanh ở ngoài trấn nhưng sức khỏe của nàng không cho phép, chỉ cần hoạt động mạnh một chút là nàng không thể chịu được.
Lúc nàng bảy tuổi có ông thầy tướng đi ngang qua, nhìn thấy nàng thì đã bảo với phụ mẫu nàng rằng nàng không thể sống quá mười tám. Rồi ba tháng trước đúng vào sinh nhật mười tám, nàng ngã bệnh, có thể kiên trì đến bây giờ đã là chuyện thần kì. Không còn nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân làm nàng cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít, có lẽ mẫu thân nàng đã ngủ.
Nàng khẽ khàng nghiêng đầu về bên kia nhìn về phía cửa sổ, bầu trời thu gọn lại qua khung cửa đưa vào mắt nàng, có thể đây sẽ là lần cuối nàng nhìn thấy bầu trời. Những tia nắng nhẹ nhàng chiếu trên khuôn mặt thanh tú tuy có mấy phần tiều tụy vì bệnh tật nhưng vẫn rất xinh đẹp, vài sợi tóc huyền nhẹ phủ trên trán, hàng mi cong và dài hợp với đôi mắt phượng trong veo, chiếc mũi thẳng cân đối cùng hợp lại tạo nên một dung nhan động lòng người. Có lẽ trời cao đố kị với sắc đẹp của nàng nên bắt nàng ra đi chăng?
Bỗng nhiên nàng gập người lại, cơn ho dữ dội ập tới, lồng ngực phập phồng lên xuống, hơi thở nàng nhẹ dần, nàng biết vậy là mình hết thời gian rồi. Nàng nhớ lại lúc nhỏ có lần mẫu thân đã nói: Đến cuối một đời người có một con đường, gọi là Hoàng Tuyền Lộ. Có một con sông gọi là Vong Xuyên, trên sông có một cây cầu, gọi là cầu Nại Hà. Đi qua cầu Nại Hà có một cái đài, gọi là Vọng Hương đài. Bên cạnh Vọng Hương đài có một lão bà bán Mạnh Bà trà.
Ven sông Vong Xuyên có một tảng đá, gọi là Tam Sinh thạch. Mạnh Bà trà khiến người ta quên đi hết thảy,Tam Sinh thạch ghi lại kiếp trước kiếp này của người. Nhớ lại một lượt những gì mẫu thân đã từng nói nàng tự hỏi liệu tất cả có thật?
Chợt, có một bóng người xuất hiện bên cửa sổ, y lạnh nhạt nói, phảng phất như y đã nói câu này hàng trăm hàng ngàn lần rồi:
- Ta đến đưa cô đi….
- Đi? Đi đâu?
Nàng giật mình hỏi lại.
- Ta là kẻ nhận lệnh đưa cô đến địa ngục. Ta là... phán quan.
Y hờ hững thốt nhưng không hiểu sao đến câu nói ra thân phận của mình y lại do dự, y lo sẽ làm nàng sợ sao?
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nàng hiểu đã đến lúc mình phải ra đi. Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường, quay lại nhìn “nàng” trên giường lần cuối, quay đầu lại khẽ nói với y:
- Đi được rồi.
Y nhìn nàng, gật đầu. Lúc này nàng mới có cơ hội nhìn rõ y. Một phán quan vận bộ trang phục đen tuyền từ đầu đến cuối, làn da xanh xao nhợt nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ hoang lương, cô tịch.
Nàng đi theo y đến sông Vong Xuyên, chỉ cần qua cầu Nại Hà có thể lên Vọng Hương đài liếc mắt lần cuối xuống nhân gian, uống một chén nước Vong Xuyên đun Mạnh Bà trà, ngay sau đó… liền quên đi hết thảy.
- Ngươi còn vương vấn chuyện gì?
Nàng đang ngơ ngẩn nhìn khung cảnh trải rộng trước mắt, lòng thầm nghĩ thì ra những gì mẫu thân nói là thật, nghe tiếng y đột nhiên hỏi liền thảng thốt quay lại. Đôi mắt y như nhìn thấu tâm can nàng.
Nàng khẽ cắn môi, dè dặt nói:
- Ngài có thể dạy tôi múa 1 điệu không?
Trước đây vì sức khỏe không cho phép nàng chưa từng được học múa, giờ đây nó là ước vọng duy nhất của nàng. Hắn im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng.
- Tôi chưa bao giờ được trải qua cảm giác đó. Đó là tâm nguyện duy nhất của tôi lúc này….
Nàng cố van nài.
- Được!
Y lạnh lẽo đáp.
Và rồi một quầng sáng chợt lóe rực lên bao quanh cả hai. Trong khoảnh khắc đó, toàn thân nàng bỗng nhẹ bẫng, lơ lửng giữa không trung. Đôi tay bắt đầu đưa uyển chuyển theo nhịp bước chân. Những cánh hoa thoắt hiện, lả tả rơi rồi thoắt tan biến thành hàng vạn hạt bụi lấp lánh, tràn ngập khắp không gian tịch mịch…
Một điệu thiên duyên chi vũ, đẹp đến mê hồn.
Điệu vũ kết thúc. Bóng tối lại bao trùm lên vạn vật.
Đôi môi nàng khẽ mỉm cười, tâm nguyện của nàng đã thành hiện thực.
Nàng nâng bát Mạnh Bà trà trên tay, ngập ngừng đưa lên môi rồi lại hạ xuống. Quay sang y đang đứng bên cạnh, khuôn mặt nàng tràn ngập nét cười:
- Cảm ơn ngài…! Tôi tên là Sở Vân Tú. Cảm ơn ngài rất nhiều!
Nàng nâng bát Mạnh Bà trà lên chậm rãi uống từng ngụm, rồi lặng lẽ bước vào hàng người đang xếp hàng phía trước, dần dần chìm vào bóng đêm của địa ngục.
Y đứng đó nhìn theo, đôi mắt ngập tràn u tối thoáng hiện một tia sáng, rất nhanh rồi biến mất. Nàng không biết được lúc nàng nói cho y tên nàng, môi y khẽ động đậy, chỉ là không ai biết y nói gì.
---
Thiên kim của Sở gia, lá ngọc cành vàng, thanh lệ vô song, tài sắc vẹn toàn… Đó là những điều mà mọi người nói về nàng. Họ bảo nàng là người hạnh phúc nhất thế gian này. Là ông trời trả nợ cho nàng chăng?
Nhưng nàng lại không biết mình có hạnh phúc thật không? Cho dù bản thân chẳng thiếu thứ gì, lúc nào nàng cũng cảm thấy trong lòng mình trống trải. Một hoài niệm xa xăm, một kí ức mờ nhạt… Những cảm giác ấy hết sức mơ hồ, nhưng luôn ám ảnh nàng trong giấc ngủ.
Ngày hôm đó, nàng dạo chơi trúc phong một mình.
Trời xanh, trúc xanh, một màu sắc ngăn ngắt ôn nhu trải rộng. Tiếng lá xào xạc tạo nên một nhạc khúc trầm trầm, mà mênh mang…
Nàng bất giác đưa tay lên múa.
Điệu thiên duyên chi vũ.
Động tác nhẹ nhàng khơi gợi lại những mất mát trong tận đáy lòng. Những cánh hoa không biết xuất phát từ nơi nào dần hiện ra, bay ngập trong không gian rồi từ từ nhòa đi…
Trong màn ánh sáng mờ ảo của đoạn kết, nàng thoáng giật mình.
Một nam tử băng lãnh, đứng đó tự bao giờ.
Y vận bộ trang phục đen tuyền từ đầu đến cuối, làn da xanh nhợt nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ hoang lương, cô tịch.
- Là nàng gọi ta đến…
Trong lúc nàng còn đang ngỡ ngàng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một cánh tay đã chìa ra trước mặt nàng:
- Đi với ta đến một nơi.
Nàng nhìn thật sâu vào trong mắt y, trong con ngươi đen sâu thẳm đó phản chiếu lại hình bóng của nàng. Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy những ngón tay dài và mảnh. Nàng giật mình, bàn tay y lạnh quá, định rụt tay mình lại nhưng y đã nắm chặt lấy tay nàng, kéo nàng lên ngựa, rồi phi như bay.
Một cảm giác thân thuộc thấm dần vào từng nhịp tim. Ngồi trong lòng y, nàng không còn thấy y lạnh nữa. Những nỗi u uẩn trống vắng trong nàng trước đây bỗng dưng tan biến khi gặp y.
Y dừng lại ở một dòng sông.
- Có một con sông tên Ký Xuyên, uống một ngụm nước sẽ tìm lại được ký ức. Nếu như nàng không thể quên thì chi bằng nhớ lại tất cả….
Nàng làm theo lời y, vục nước lên uống một ngụm.
Trong một khoảnh khắc tất cả những hình ảnh tiền kiếp lũ lượt ùa về trong tâm trí. Ba kiếp luân hồi, những ngày tháng phải chịu đựng căn bệnh quái ác đến kẻ phán quan băng lãnh mà dịu dàng và cuối cùng là… điệu thiên duyên trong đêm tối của địa ngục.
Một giọt nước chợt lăn dài trên má nàng. Nàng nghẹn ngào:
- Văn Châu, là chàng sao?
Y nhìn nàng, mỉm cười. Nhẹ nhàng lấy tay gạt đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, y cúi xuống. Đôi môi lạnh lẽo áp chặt vào bờ môi nàng, môi của y cũng lạnh như tay y vậy nhưng nàng có thể cảm thấy sự ấm áp trong hơi thở và cả sự ôn nhu trong nụ hôn của y.
Nàng hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào y trao. Nàng chỉ cảm thấy không gian quanh mình chuyển động nhẹ nhàng, đến khi nàng mở mắt ra thì phát hiện ra nàng đã lại đứng trong trúc phong. Y rời khỏi bờ môi ướt át của nàng, một tia ấm áp hiện ra trong mắt y:
- Ta chỉ có thể gặp nàng như thế này thôi.
Nói xong, y quay lưng đi. Đôi môi khẽ động đậy:
- Tạm biệt em. Vân Tú!
Một trận gió ào qua, trong phút chốc, sau màn lá rụng lả tả, bóng hình y dần biến mất.
Nàng đứng đó, lặng im nhìn theo y. Dáng vẻ cô độc, băng lãnh hằn sâu vào đáy mắt và trái tim nàng.
---
Đến giờ nàng vẫn không thể hiểu được tại sao ngày đó y lại xuất hiện, tại sao lại khiến cho nàng nhớ lại tất cả những kí ức về y…
Chỉ biết rằng , cho dù những thắc mắc của nàng có lời giải đáp, thế nhưng trong tim mãi vương vấn một bóng hình. Một kẻ được gọi là phán quan, vận một bộ trang phục đen tuyền từ đầu đến cuối, làn da xanh xao nhợt nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ hoang lương, cô tịch.
Ngưu Lang - Chúc Nữ một năm còn được gặp nhau một lần.
Còn nàng, có lẽ phải đi hết một đời mới có thể gặp y lần nữa….
Last edited by a moderator: