- Bình luận
- 5
- Số lượt thích
- 33
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Diệp Bất Tu Diệp Tiểu Thu Hoàng phiền phiềnnnnnnnn
Toàn chức cao thủ đồng nhân văn
Cp: Diệp Tu x Diệp Thu (Song Diệp niên thượng), ngụy Diệp all (maybe Tường Thu)
Thể loại: linh dị huyền huyễn (?) Nói chung là các loại phi khoa học, không nên dùng logic để giải thích ^^
Cố gắng không OOC, nhưng OOC là không tránh khỏi ^^
Tham khảo từ bộ “Là đồng thoại nên có kết cục tốt”
A/N: Theo TCCT lâu như vậy, la liếm các loại diễn đàn đọc các loại đồng nhân, giờ mới bắt đầu ngồi lọc cọc thử viết xem sao =)) Cũng chỉ tại số khổ lao vào lãnh CP không còn gì để gặm đành phải tự mình động thủ cơm no áo ấm =))))Cp: Diệp Tu x Diệp Thu (Song Diệp niên thượng), ngụy Diệp all (maybe Tường Thu)
Thể loại: linh dị huyền huyễn (?) Nói chung là các loại phi khoa học, không nên dùng logic để giải thích ^^
Cố gắng không OOC, nhưng OOC là không tránh khỏi ^^
Tham khảo từ bộ “Là đồng thoại nên có kết cục tốt”
Okey tạm thế đã, hứng thú lên đến đâu lại nói tiếp =))
***
Chương 1Diệp Thu từ trong mơ màng tỉnh dậy, ngạc nhiên nhận ra mình không phải đang nằm trên chiếc giường lớn êm ái, mà là nằm trên nền đá vừa lạnh vừa cứng, hai tay còn bị trói chặt lại bởi một sợi dây thừng. Đại não mất hai giây để thoát khỏi tình trạng buồn ngủ, lập tức tiến hành phân tích tình hình. Diệp Thu đảo mắt nhìn xung quanh. Có vẻ hắn đang ở trong một hang động bằng đá, hình dạng hẹp dài, chút ảnh sáng từ cửa hang hắt tới không đủ để chiếu rõ toàn bộ khung cảnh nơi hắn đang nằm. Bốn bề yên tĩnh cực kì, chỉ có tiếng nước từ trên trần hang nhỏ xuống tí tách. Không khí ẩm mốc và lạnh lẽo, đặc sệt mùi ngai ngái của rêu và cỏ mục.
Hắn thật không rõ vì sao mình lại ở đây. Trong kí ức của Diệp Thu, rõ ràng hắn đang ngủ trong khách sạn mới đúng, thậm chí trên người hắn vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ đây, chân vẫn còn đang để trần. Chẳng lẽ trong lúc ngủ say hắn đã bị bắt cóc đến đây rồi? Diệp Thu nhíu nhíu mày, thầm than không ổn. Tổng tài đột nhiên biến mất, dự án đang chờ kí kết của công ty phải làm sao đây?
...Được rồi, hắn nên lo cho tính mạng của mình trước mới đúng.
Diệp Thu hít một hơi sâu, cố gắng cựa quậy ngồi dậy, dùng kĩ năng cởi trói nhanh chóng giải phóng được đôi bàn tay. Hắn thận trọng nghe ngóng xung quanh, sau đó mới nhón chân đi từng bước một về phía có ánh sáng.
Bên ngoài là những khối đá đồ sộ nhấp nhô với những cửa hang to nhỏ không đồng đều trổ ra ở các vị trí khác nhau. Bề mặt đá bị bao phủ bởi những mảng rêu xanh rì, chỗ đá lộ ra có màu xám xịt và ẩm ướt. Những thân cây mềm dẻo kiên cường mọc chen lên từ những kẽ đá nhỏ hẹp, tỏa ra những tán cây xanh rì, cành cây nọ đan xen vào cành cây kia, cơ hồ dệt thành một tấm lưới che kín cả bầu trời, khiến ánh sáng từ trên rọi xuống bị mắc kẹt lại, chỉ có một phần nhỏ là lọt qua. Mặt đất bị phủ kín bởi cành lá khô và rêu mục, đều ẩm ướt và bốc lên mùi ngai ngái.
Diệp Thu có thể đoán được mình đang ở trong một quần thể sơn động hoang dã nào đó, nhưng hắn không thể xác định chính xác là ở nơi nào. Trên người hắn không có ví tiền, không có điện thoại, không có bất kì vật phòng thân nào. Nhưng Diệp Thu không quá hoang mang. Quá trình huấn luyện bộ đội đặc chủng trong quá khứ giúp cho hắn có thể giữ được sự bình tĩnh trong mọi tình huống, đồng thời cũng khiến hắn tự tin rằng mình có đủ năng lực để giải quyết bất kì khốn cảnh nào.
Hắn cúi xuống tìm kiếm một hồi, nhặt lên một mảnh đá cuội có vẻ sắc bén, dùng sức vạch một kí hiệu trước cửa hang. Xong xuôi, hắn tiền đến cầm lấy một nhánh cây có vẻ chắc chắn, vặt bỏ bớt cành lá dư thừa, sơ chế nó thành một thứ vũ khí tạm thời. Sau đó, hắn chọn một con đường sáng sủa, chậm rãi bước đi.
Trên đường đi, Diệp Thu không ngừng suy nghĩ về nguyên nhân vì sao mình lại ở đây. Tuy rằng bình thường ra ngoài hắn luôn cố gắng khiêm tốn, thế nhưng công tác bảo vệ vẫn luôn chuẩn bị chu toàn. Hắn cũng khá nắm chắc về thân thủ của mình, người bình thường căn bản không có khả năng tiếp cận hắn một cách vô thanh vô tức, đừng nói đến việc bắt cóc hắn đi dễ dàng như vậy. Hơn nữa – Nếu như là bắt cóc hắn, đơn giản chỉ có ba khả năng, một là tống tiền, hai là bàn điều kiện, ba là giết. Nhưng hiện tại Diệp Thu hoàn toàn không cảm nhận được ba khả năng trên, dường như người đưa hắn đến đây còn một mục đích nào đó khác.
Sự thiếu hụt về thông tin khiến Diệp Thu có chút bực bội. Từ trước tới nay, hắn luôn là người khống chế kẻ khác, hiện tại lại trở thành con mồi để người khác tùy ý chơi đùa, điều này khiến sắc mặt Diệp Thu trở nên không hề dễ chịu.
Đang đi, đột nhiên cảm nhận được phía sau có người nhào đến, Diệp Thu theo bản năng liền nghiêng người, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chế trụ đối phương, đè người nọ xuống dưới đất.
“A a, đừng đừng!! Diệp Tu, tôi là Trương Giai Lạc đây!!”
Nghe tiếng người nọ kêu la, Diệp Thu liền ngẩn ra một chút, nhìn kĩ gương mặt người nọ. Hắn khá thanh tú, tóc màu nâu hơi dài buộc thành chỏm nhỏ sau gáy. Diệp Thu nhanh chóng đối chiếu với người trong trí nhớ của mình – Trương Giai Lạc, trước kia là đội trưởng chiến đội Bách Hoa, về sau là người của Bá Đồ, trước đó còn cùng với Diệp Tu đi tranh cúp Vinh Quanh thế giới giành được giải quán quân. Xác nhận đúng người, tay Diệp Thu mới buông lỏng, thả hắn ra.
Cảm nhận được lực đạo chết người phía sau đã mất, Trương Giai Lạc mới thở phì phò bò dậy, thầm nghĩ đúng là xui xẻo. Hắn mới tỉnh dậy liền thấy mình ở nơi chết tiệt này, khó hiểu đi lại hai vòng thì thấy một bóng lưng quen thuộc, định nghịch ngợm đùa giỡn một phen không ngờ lại bị đè bẹp xuống đất, cả người đều đau nhức.
“Hừ, không nghĩ tên trạch nam như anh mà lại có sức lực như vậy! Đau chết tôi rồi!” Trương Giai Lạc vừa phủi phủi quần áo vừa lầm bầm nói.
“Xin lỗi, là tại tôi hơi lỗ mãng.” Diệp Thu nói giọng ôn hòa. “Còn nữa, tôi không phải Diệp Tu.”
“Hả?” Trương Giai Lạc trợn mắt nhìn chằm chằm gương mặt trước mặt, hoài nghi mình vừa nghe nhầm. “Anh nói anh không phải Diệp Tu?”
“Tôi là Diệp Thu.” Diệp Thu nghĩ một chút liền bổ sung thêm. “Em trai sinh đôi của Diệp Tu.”
Trương Giai Lạc há to miệng. Cái tên Diệp Thu này hắn đã nghe thấy cả trăm lần, chính là một vết khắc sâu trong cuộc đời chức nghiệp của hắn, sâu đến không thể nào quên được. Diệp Thu, Nhất Diệp Chi Thu, Đấu Thần ba quán quân liên tiếp, một thanh Khước Tà phá nát Phồn Hoa Huyết Cảnh, khiến Trương Giai Lạc ôm hận mà nhận danh hiệu Trương tứ á. Chỉ là về sau hắn một lần nữa trở về quét ngang liên minh, dùng tên thật Diệp Tu, “Diệp Thu” cũng dần ít được nhắc tới, mọi người cũng chỉ coi đó là một nghệ danh.
--Thế nhưng hiện tại, Diệp Thu lại xuất hiện, sống sờ sờ ở trước mặt Trương Giai Lạc, còn mang theo gương mặt giống hệt trong trí nhớ, khiến Trương Giai Lạc không khỏi hoảng hốt có một loại ảo giác, mình vẫn còn đang trong mùa giải thứ năm, thứ sáu của liên minh.
Nhưng ảo giác chỉ trong khoảnh khắc, rất nhanh Trương Giai Lạc đã bắt được điểm khác biệt. Diệp Tu là một tên mặt T kéo thù hận thế nào chứ, mở miệng ra là trào phúng, ánh mắt cũng luôn tỏ vẻ thờ ơ biếng nhác, khiến người khác giận mà không làm gì được. Còn Diệp Thu lại là ôn hòa nhã nhặn, giống như một quý công tử đứng đắn chính trực, cả người đều toát lên khí chất “văn thư”.
--Có điều nghĩ đến người đã quật mình xuống đất chỉ trong nháy mắt kia, sống lưng Trương Giai Lạc có chút lạnh, hình như không thể đánh giá vị Diệp nhị công tử này đơn giản như vậy được.
“Ha ha, xin chào...Diệp Thu, tôi là Trương Giai Lạc.” Trương Giai Lạc có chút ngượng nghịu cười cười. “Ban nãy nhận nhầm, thật xin lỗi.”
“Không sao.” Diệp Thu tỏ vẻ thấu hiểu nói.
“Cậu có biết, ừm, chúng ta đang ở đâu không?” Trương Giai Lạc đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi.
Diệp Thu lắc đầu.
“Vậy vì sao anh lại ở đây?”
“Tôi? Tôi cũng không biết nữa, rõ ràng đêm hôm trước tôi còn đang ở khách sạn...” Trương Giai Lạc nhíu nhíu mày, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm trước. Hắn chỉ nhớ mang máng mình và đám người kia tụ tập ở phòng Diệp Tu bày trò chơi, sau đó thế nào liền ngủ mất...Khi tỉnh dậy thì đã ở nơi này.
Diệp Thu nhìn Trương Giai Lạc một lát, xác định hắn ta nói thật, liền gật đầu.
“Tình cảnh của tôi cũng giống như vậy.”
“Cậu cũng vậy sao? – Không đúng lắm!” Trương Giai Lạc đột nhiên hô lên. “Trang phục của cậu vẫn là đồ ngủ đêm hôm trước, còn của tôi không phải.”
Diệp Thu nghe vậy, không khỏi có chút khen ngợi khả năng quan sát và tư duy của Trương Giai Lạc. Trước kia, tuy rằng không để lộ ra nhưng hắn vẫn có thái độ khá xem thường những tuyển thủ Vinh Quang này, cho rằng bọn họ ngoài game ra thì không biết làm gì khác, chỉ là những tên trạch nam ngu ngốc. Nhưng xem ra...Không hoàn toàn là như vậy.
Chi tiết trang phục Diệp Thu đã sớm nhìn ra được. Đúng như Trương Giai Lạc nói, trên người Diệp Thu đúng là bộ đồ ngủ mà hắn mặc đêm hôm trước, chứng tỏ hắn bị đem từ giường trực tiếp đến nơi này. Nhưng Trương Giai Lạc thì khác, trên người hắn là trang phục dường như đã được tỉ mỉ để chuẩn bị cho việc đi thám hiểm, đến cả giày cũng là loại chuyên dụng. Nhìn kĩ một chút, trên đế giày của hắn còn dính lại vết bùn đất đã khô, trên ống quần cũng có, rõ ràng không phải là bộ dạng chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng kí ức của Trương Giai Lạc lại kết thúc từ đêm hôm trước nữa. Vậy khoảng trống một ngày hôm qua, hắn đã đi đâu?
Hay là nói, bọn họ đã đi đâu?
“Trước không nói chuyện này. Tôi nghĩ vẫn nên tìm kiếm đủ người đã.” Diệp Thu nói. “Ngoài hai chúng ta ra chắc chắn vẫn còn những người khác.”
“Đúng vậy.” Trương Giai Lạc gật đầu đồng tình. “Còn có Diệp Tu, Hàn đội, đội phó, đám người Lam Vũ, Luân Hồi, Hưng Hân,...Ai, không biết có ai gặp nguy hiểm gì không.”
Trương Giai Lạc xòe ngón tay nhẩm đếm các thành viên, thế nhưng Diệp Thu chỉ chú ý tới một cái tên duy nhất. Diệp Tu...Nếu đem cả hắn cũng kéo vào, vậy thì tình huống thật sự không tốt.
“Có điện thoại không?” Diệp Thu hỏi Trương Giai Lạc.
“Có, nhưng không có sóng.” Trương Giai Lạc mò từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại, vẻ mặt tiếc nuối trả lời.
“Không sao. Anh chú ý tiết kiệm pin một chút, có thể buổi tối chúng ta sẽ cần đến.”Diệp Thu nói một câu, sau đó tự mình đi về phía trước. Trương Giai Lạc vội vã đuổi theo sau.
“Này khoan đã...Diệp Thu! Cậu đi chân trần như vậy có sao không!”
“Không sao, nơi này lá khô nhiều, cũng không đau chân lắm.” Diệp Thu ôn hòa đáp. “Anh đi phía sau tôi, chú ý một chút.”
Trong lòng Trương Giai Lạc vẫn còn lấn cấn, nhưng nghe đối phương đã nói như vậy, hắn cũng không nhiều lời nữa. Có điều, không thể không nói rằng, bóng lưng Diệp Thu thoạt nhìn đơn bạc nhưng không hiểu vì sao lại đem lại cảm giác an tâm cực kì, điểm này cực kì giống Diệp Tu.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng Trương Giai Lạc lại trở nên có chút bất ổn. Hắn miên man suy nghĩ chuyện của mình, cũng không quá chú ý đến việc Diệp Thu vừa đi vừa cẩn thận để lại những kí hiệu.
“Đợi một chút!”
Diệp Thu đột nhiên hô lên khiến Trương Giai Lạc giật mình, không cẩn thận liền đập mặt vào lưng người phía trước.
“Có chuyện gì vậy?” Trương Giai Lạc xoa xoa mũi, nhíu mày hỏi.
Diệp Thu không nói gì, chỉ ra hiệu cho hắn nhìn về một phía. Trương Giai Lạc nghiêng đầu nhìn theo, thị lực hắn rất tốt, không chút khó khăn đã nhìn thấy một cánh tay ló ra từ một bụi cây. Hắn lập tức kêu lên, “Luân Hồi!”
Trương Giai Lạc đã lăn lộn trong Liên minh ngót nghét mười năm, nếu như đến cả đội phục của đối thủ cũng không nhận ra được, vậy hắn thẳng thắn giải nghệ đi là vừa. Tuy vậy, hắn vẫn đưa mắt nhìn Diệp Thu một chút, người kia liền nói, “Để tôi đi trước.”
Không thể không nói, nhìn thấy gương mặt kia dùng biểu tình chính trực nói ra những lời chính trực, Trương Giai Lạc có cảm giác rất kì quái, khóe miệng nhất thời co quắp lại.
“Anh làm sao vậy?” Diệp Thu kì lạ hỏi.
“...Không sao.”
Nghe Trương Giai Lạc nói vậy, Diệp Thu cũng không phân tâm nữa, thận trọng tiến lên. Hắn dùng cành cây trong tay gạt vật cản sang một bên, để lộ ra một chàng trai đang hôn mê bất tỉnh.
“Là Tôn Tường.” Trương Giai Lạc ngó đầu vào nhìn, xác nhận một tiếng. Sợ Diệp Thu không biết, hắn lại có lòng bổ sung thêm. “Người của chiến đội Luân Hồi, cũng là thành viên trong chuyến thám hiểm lần này.”
“Ừm, tôi biết. Cậu ta từng cướp Nhất Diệp Chi Thu từ tay anh trai tôi.” Diệp Thu nhẹ nhàng trả lời, động tác lại không hề nhẹ nhàng kéo Tôn Tường ra ngoài.
Trương Giai Lạc, “...” Hắn có chút nghi ngờ Diệp Thu dùng việc công trả thù riêng! Quả nhiên người họ Diệp tâm đều bẩn!
“Kì thực...Diệp Tu rất tán thưởng cậu ta.” Trương Giai Lạc nghĩ nghĩ, quyết định tẩy trắng cho Tôn Tường một chút, tránh để vị Diệp nhị công tử này thuận tay báo thù thay anh trai mà dẫn đến án mạng. “Hơn nữa cậu ta cũng không phải cố ý, chỉ là tính cách cậu ta khá bốc đồng lại ngu ngốc, còn bị người ta lừa gạt.”
“Ừ, Nhị Tường.” Diệp Thu gật đầu đồng tình, sau đó dùng sức tát tát vào mặt Tôn Tường mấy cái.
Trương Giai Lạc, “...”
Xin lỗi người anh em, tôi không thể giúp được cậu!
“Không tỉnh, nhưng không có dấu hiệu nguy hiểm đến tính mạng.” Diệp Thu sờ thử mạch đập trên cổ tay Tôn Tường, một lát sau mới mở miệng nói.
Thì ra ban nãy chỉ là muốn lay tỉnh Tôn Tường...Trương Giai Lạc bừng tỉnh ngộ.
“Anh làm sao vậy?” Diệp Thu nhìn sắc mặt Trương Giai Lạc biến đổi khôn lường, khó hiểu hỏi một câu.
“À không có gì.” Trương Giai Lạc vội vàng lấp liếm. “Tôi chỉ đang nghĩ bây giờ nên làm thế nào.”
Diệp Thu nhìn phía trước một chút, rồi lại nhìn Tôn Tường đang hôn mê nằm dưới đất, quyết đoán nói, “Tôi cõng cậu ta, chúng ta đi tiếp.”
“Cậu?” Trương Giai Lạc ngơ ngác hỏi lại.
“Chẳng lẽ là anh?” Diệp Thu lườm một cái, có chút khinh thường bĩu môi, “Trạch nam như các anh tôi còn lạ gì, như anh trai tôi, sức lực chẳng có mấy cân.”
Nét trẻ con hiếm có của Diệp Thu đột nhiên lộ ra khiến Trương Giai Lạc nhất thời không phản ứng kịp, một lúc sau mới nhớ ra, vừa định mở miệng phản bác thì nhìn thấy Diệp Thu không chút khó khăn xốc Tôn Tường lên vai bước đi, câu “Vậy sức lực của người quanh năm ngồi bàn giấy điều hòa như cậu thì khá hơn chút nào sao” chưa kịp trượt ra khỏi miệng đã nhanh chóng bị nuốt lại vào trong họng.
Mẹ nó, thực sự không phải cùng một đẳng cấp mà!
Last edited: