- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 6,230
- Location
- Hàng Châu
- Fan não tàn của
- Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
Sơn Hà Nhập Hải Hầu
Tác giả: 七月流莺
Nhân vật trung tâm: Đường Nhu.
Thuộc tuyển tập: Sơn Hà Kính Ta
Editor: Bút Ngôn Phi
Văn án:
Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.
Muốn cuồng vọng cần bản lĩnh, mà ta vừa hay có đủ.
Muốn cuồng vọng cần bản lĩnh, mà ta vừa hay có đủ.
1. Bình minh lên, ta đón sương mai mà đi. Hoàng hôn xuống, ta đạp Ngân Hà mà về.
“Đường Nhu? Cô ta nên chơi Cuồng kiếm sĩ đi, ai còn cuồng hơn cô nàng được nữa? Tôn Triết Bình ít ra còn biết tự lượng sức mình, còn con bé kia có cái gì? Một cái mặt đẹp?”
Mấy cô gái trẻ đang túm tụm một chỗ nói đùa, bỗng có người nhắc đến chủ đề Vinh Quang và Đường Nhu, một cô gái đang cầm ly trà sữa trong bọn không thèm giấu nụ cười khinh bỉ.
“Một chọi ba? Đừng có tấu hài, tôi là fan Hưng Hân còn không nhìn nổi, bị Vương Kiệt Hi hành cho thê thảm như thế, nếu tôi là nó thì đã chán nản rụt đuôi giải nghệ rồi.”
Đường Nhu đứng trong cửa hàng trà sữa bên Tây Hồ giữa trời đông, bưng một ly trà sữa nóng hôi hổi, Phương Duệ đứng cạnh muốn lao ra phía trước nói cho ra nhẽ với mấy cô gái kia, cô lại bình tĩnh đứng nghe mấy lời công kích trào phúng mình gần đó rồi mặt không đổi sắc lướt qua đám người kia.
Tại sao cô phải để ý những lời này?
Hộp tin nhắn trong game của Hàn Yên Nhu chất đầy những lời chửi bới móc mỉa từ khắp năm châu bốn bể, các luồng truyền thông rát cổ bỏng họng nhọc lòng tô vẽ cô thành cái bình hoa không có gì khác ngoài cái mặt, là con cừu đen trong bộ sậu Hưng Hân.
Nhưng với cô, khen chê như thế thì khác nhau chỗ nào?
Từ vòng khiêu chiến đến giờ, nhan sắc và thực lực đã mang lại cho cô rất nhiều sự chú ý, một chọi hai khi đấu lôi đài với Bách Hoa làm độ hot của cô tăng lên đỉnh điểm, ở quán net Hưng Hân khi đó luôn có fan hâm mộ tìm đến Hàn Yên Nhu, họ dùng những lời lẽ sến đến buồn nôn hát bài ca tụng cô. Bọn họ bảo, Đường tiểu thư, chúng tôi vĩnh viễn ở phía sau ủng hộ cô, mãi mãi là chỗ dựa sau lưng cô. Mà những lời khen không thể hiểu nổi đó trong một đêm đã biến thành những lời khuyên giải tận tình và những chất vấn khó hiểu, thậm chí còn có cả mắng giận khinh bỉ.
Nhưng bất kể là ca tụng tán dương hay ngàn người chỉ trỏ, cô cũng sẽ không để ý. Nói cách khác, từ khi bắt đầu đến giờ cô chưa bao giờ quan tâm người hâm mộ sẽ nghĩ về mình thế nào. Với cô, người hâm mộ có cũng được mà không thì cũng chẳng sao.
Dù có bao thứ xung quanh chực chờ tác động, nhưng nếu cô muốn bỏ Vinh Quang thì sẽ tuyệt không do dự mà giải nghệ, còn nếu đã quyết định ở lại chiến đến cùng thì dù không còn một người hâm mộ thì cô cũng không vì vậy mà mảy may nhụt chí.
Nói cho cùng, Đường Nhu này tới bây giờ cũng không phải tồn tại vì người hôm mộ, không đánh Vinh Quang vì người hâm mộ.
Nếu cơn sóng động trời khuất cả thái dương, cô sẽ nâng chiến mâu đâm thủng sóng dữ.
Nếu núi non sông suôi cản đường, cô sẽ đón gió mà đạp lên núi sông.
2. Không vị vua nào có thể biến ta thành ngai vàng.
Khi đối mặt với truyền thông phỏng vấn, Đường Nhu nên làm thế nào?
Khiêm tốn cúi đầu liên mồm nói một choi hai chỉ là may mắn, còn kém xa các tiền bối nhiều lắm, tạo dựng hình tượng tân tú giả tạo bọn họ muốn thấy để thỏa mãn cái nhìn của công chúng?
Đó tuyệt đối không phải việc Đường Nhu có thể làm.
Cô nói, nếu trong vòng năm lượt trận mà không thể một chọi ba thì sẽ rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp.
“Một chọi ba?”
“Tôi sẽ làm được.”
Cô đứng trước rừng súng dài pháo ngắn của phóng viên mà nói.
Không có sự ngây thơ và cuồng ngạo của tuổi trẻ hờn dỗi, giương nanh múa vuốt khinh thường thế gian; cũng không phải con bạc bị người đời ngăn ở rìa vách núi đón gió lớn phần phật mà run rẩy bất đắc dĩ lập lời thề, chật vật như chó nhà có tang.
“Tôi sẽ làm được.”
Giọng điệu của cô bình thản như nước, giống như chỉ kể lại một sự thật.
Bất kể người khác cho rằng cô cuồng vọng như thế nào, cô cho là mình có thể làm được, mà cũng nhất định phải làm được.
Bọn họ lúc còn chưa bắt đầu đánh cược đã kêu gào không thể, trống trận chưa thúc đã bắt đầu tan tác.
Mà Đường Nhu nghĩ, chưa đến cuối cùng, mình tuyệt đối không cho rằng mình chắc chắc thua.
Dù tất cả mọi người đều nói là không có khả năng.
Thì cô sẽ biến cái không có khả năng đó thành khả năng.
Hậu quả?
Cô hình như rất ít khi cân nhắc đến hai chữ đó.
Cô từ trước đến giờ chính là như vậy, muốn đạt được điều gì sẽ dốc hết toàn lực để cô gắng. Vì có thiên phú, vì chăm chỉ, vì rất nhiều thứ, cô dường như chưa bao giờ thất bại, dù có thất bại cũng sẽ chọn làm lại từ đâu, chưa bao giờ biết đến từ bỏ.
Cô điên cuồng huấn luyện, mất ăn mất ngủ.
Cô quên đi tất cả, chỉ nhớ hy vọng mình có thể mạnh hơn chút nữa.
Mục tiêu của cô chỉ có một, thực hiện lời thề một chọi ba.
Nhưng cuối cùng.
Một chọi ba.
Cô chưa làm được.
Những tiếng trào phúng vang lên ngợp trời, như nắng hạn gặp mưa rào, như con nhện núp trong góc tối rình bắt con kiến.
Biết ngay mà.
Bọn họ như ở trên cao mà lộ ra sắc mặt thương hại.
Ai bảo cô trước đây ngông cuồng như vậy.
Giống như con rắn mối bị vận mệnh bẻ cong sống lưng phủ phục đi lên ngẩng đầu chiếm lấy giấc mơ của rồng lớn trên đỉnh núi cùng những lời khuyên can giả tạo.
Rời khỏi đấu trường?
Đường Nhu luôn bàng quan không cân nhắc hậu quả lần này đã mờ mịt.
Giữ lời thề, rời khỏi đấu trường dường như rất khí phách. Có lẽ sẽ khiến fan hâm mộ và truyền thông thổn thức giữ lại không cho.
Nhưng đó tuyệt đối không phải lựa chọn của Đường Nhu.
Vì Đường Nhu cô cho tới bây giờ chưa từng lựa chọn Vinh Quang vì bọn họ.
Vinh Quang cô đánh còn lâu mới đủ, cô không muốn giải nghệ.
Cũng tuyệt đối không thể giải nghệ.
Bất luận là vì mình hay là vì Hưng Hân.
Hưng Hân thành lập được rất gian nan, Trần Quả thế chất quán net sinh tồn của mình, Diệp Tu bỏ hết tất cả làm lại từ đầu, Ngụy Sâm giải nghệ nhiều năm nay tái xuất không thể lui được nữa, Phương Duệ đến Hưng Hân vì chiến thắng mà đổi nghề thành khí công sư.
Bọn họ đều đánh cược tất cả được ăn cả ngã về không, Đường Nhu ngay lúc nào sao có thể chọn vì chút tính tình kích động của mình mà lùi bước?
Đúng thế, cô biết khi mình nuốt lời sẽ phải gánh chịu điều gì.
Nhưng cô vẫn lựa chọn như thế.
Cô lao tới pháp trường đối mặt muôn vàn chỉ trích cũng không hề chùn bước, bởi vì đây là lựa chọn, cũng là lời thề của cô.
Lời thề một chọi ba, cũng như lời thề sẽ cùng đồng đội sóng vai tiến lùi.
Cô đương nhiên biết sẽ có biện pháp giải quyết tốt hơn. Chỉ cần cúi đầu ăn nạt nhỏ ra hai giọt nước mắt giả tạo trước mắt truyền thông, dù sao công chúng luôn nhẹ nhàng với tuyển thủ nữ, nhất là tuyển thủ nữ xinh đẹp. Huống hồ cô đã một chấp hai trên lôi đài đội quán quân Vi Thảo, bọn họ cũng không thể trách móc nặng nề.
Nhưng cô vẫn cứ lựa chọn phương án giải quyết tệ nhất.
Ăn nói khép nép khẩn cầu tha thứ?
Nhìn sắc mặt giả nhân giả nghĩa từ trên cao nhìn xuống của bọn họ?
Nghe bọn họ dùng đạo đức để thuyết giáo?
Không thể.
Không ai có thể khiến cô cam tâm cúi đầu như sâu kiến, hạ xuống những cái gai sắc nhọn cứng cỏi của mình mà làm cái trò hề khóc ròng mếu máo.
Không có vị vua nào có thể diễu võ dương oai, chém đầu rồng ác, vạt bỏ xương rồng để làm ngai vàng.
“Nếu tôi tính không lầm, lời ước hẹn năm lượt đã đến, cô Đường Nhu tuy chỉ thiếu chút nữa đã có thể một chấp ba, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thành công. Cô Đường từng nói, nếu không thể một chấp ba trong vòng năm lượt sẽ giải nghệ, đúng chứ?”
“Giải nghệ? Tôi không chấp nhận, mời anh hỏi câu tiếp theo.” Đường Nhu mỉm cười, trả lời câu hỏi của Nguyễn Thành.
Xưa nay cô không phải người sẽ miễn cưỡng nhẫn nhịn chiều lòng người khác, người ta muốn nói cô tự coi mình là trung tâm vũ trụ cũng được, nói cuồng vọng cũng hay, cô sẽ không vì chỉ trích của ngoại giới mà thay đổi bản thân, chỉ cần hai bàn tay mình còn có thể gõ phím, chỉ cần Hàn Yên Nhu của mình còn có thể đứng trên sàn đấu, cô sẽ tuyệt đối không giải nghệ.
“Tôi rất tiếc, không thể hoàn thành lời thề một chọi ba, để những người quan tâm theo dõi ủng hộ tôi phải thất vọng.”
“Nhưng tôi sẽ không vì thế mà giải nghệ. Dù có phải nuốt lời tôi cũng sẽ tiếp tục đánh. Nếu có bất kỳ điều tiếng xấu nào, tôi sẽ một mình gánh chịu.”
Đường Nhu nói.
Cô lúc đó không hề nghĩ đến cái gì gọi là tương lai tiền đồ cả.
Tương lai?
Tương lai của cô chính là đánh Vinh Quang, mãi tiếp tục đánh.
Lần này có thể hoàn thành lời thề một chấp ba sao?
Cô tự hỏi mình.
Nhất định có thể.
Ánh mắt Đường Nhu trở nên kiên định.
Bọn họ nói, Đường Nhu, cô quá ngông cuồng.
Lúc đầu đó cô không biết chơi Vinh Quang, nói với Diệp Tu là tôi muốn đánh bại anh.
Sau đó cô mới biết Diệp Tu đã từng là Đấu Thần, là cái tên gần như không thể vượt qua, cô cũng chưa từng cho rằng mình không thể làm được, dù khi đó cô mới chỉ đang học chơi.
Cô biết một chọi ba trong năm lượt rất khó, khó đến gần như không thể, nhưng cô đồng ý, dùng hết thảy khả năng cố gắng vì nó, cô có thể quên ăn quên ngủ huấn luyện vì một cái mục tiêu dường như không thể chạm đến như thế.
Cô thất bại.
Đường Nhu, cô thật ngông cuồng. Bọn họ gào lên.
Cuồng vọng?
Cô có chứ.
Hối hận?
Cũng có luôn.
Nhưng tuyệt nhiên không phải là vì phải đối mặt với bia miệng người đời, mà là vì cô thấy Trần Quả rơi lệ vì mình, thấy đồng đội bị liên lụy vì mình.
Để rồi cô hiểu được, cho tới giờ cô không phải là một con sói cô độc, cô hẵng còn đồng đội, mỗi một quyết định của cô sẽ ảnh hưởng tới cả bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cô, vậy thì nàng cũng không nên tùy hứng tự quyết định.
Bây giờ thoải mái cúi đầu nói tôi giải nghệ, là đúng lời thế, cũng đủ khí phách, nhưng đó tuyệt đối không phải lựa chọn của Đường Nhu.
Vì đồng đội của cô còn cần cô, nếu như bọn họ không hề lùi lại, thì cô càng không lùi bước.
Cô sai, cô thừa nhận.
Nhưng cô chọn gánh chịu lấy tất cả.
Công kích, chất vấn, ghẻ lạnh, cô một mình gánh chịu.
Thất bại sẽ chỉ làm cô trưởng thành, không thể làm cô phải cúi đầu.
Cô trước sau vẫn là Đường Nhu thẳng tiến không biết lùi trên sân đấu kia.
Cô đứng trên dãy núi nhìn xuống.
Vạn cây um tốt đều là thần dân của mình.
Cô đứng trên từng tảng đá ngầm sóng vỗ nước tanh nồng.
Sóng vì cô mà run rẩy.
Cô có thể nắm trăng đuổi trời, cũng có thể lật đổ sao trời.
3. “Hào Long Phá Quân!”
Đường Nhu!
Một chấp ba!
Đường Nhu!
Một chấp ba!
Đường Nhu!
Đường Nhu!
Đường Nhu!
Đường Nhu giờ vẫn còn nhớ khi cô bước ra từ phòng thi đấu, chờ đón cô không phải là bầu không khí lạnh nhạt mà là những tràng hoan hô nhiệt liệt không hề kiêng dè.
Fan Hưng Hân gào thét tên nàng đến khàn cả giọng, bọn họ đã chứng kiến cái kỳ tích từ chưa bao giờ có thể cho đến lúc có thể.
Đương nhiên cũng không phải là kỳ tích. Đường Nhu chưa từng cho rằng trên đời có người nào mà không thể thắng, có cái gì mà không thể phá vỡ.
“Hào Long Phá Quân!”
Đây là chiêu thức thường dùng nhất của Đường Nhu, antifan của cô luôn thích nhắm đến điểm đó để móc mỉa, nói Đường Nhu căn bản không biết chiến thuật, chỉ biết lỗ mãng tiến lên mà không biết đi vòng.
Đường Nhu quả thực là người không biết vòng vèo thỏa hiệp là gì. Trở ngại ngăn trước mặt cô, cô sẽ không chút do dự mà dùng Hỏa Vũ Lưu Viêm trảm phá, cô và Hàn Yên Nhu xông lên phía trước, thẳng tiến không lùi.
Sau mùa giải Diệp Tu giải nghệ, Đường Nhu vẫn giữ nguyên tư thái sắc bén đó trên sàn đấu.
Có vài người trêu đùa, nếu không phải thấy Đường Nhu đi vào phòng thi đấu, ai cũng không nghĩ ra đấu pháp sắc bén kịch liệt như thế đến từ một cô gái bé nhỏ xinh đẹp cả.
Dù là lúc cô giải nghệ, cũng không có ai phát hiện ra tay đấm công thành của chiến đội Hưng Hân khác với ngày xưa ở điểm nào.
Hàn Yên Nhu vẫn là Hàn Yên Nhu sắc bén không thể đỡ, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, trong lúc thi đấu đoàn đội dù bị đội người vây công cũng không hề sợ hãi, ngược lại ý chí chiến đấu sục sôi càng mạnh.
Phong cách chiến đấu của Đường Nhu lại đối lập mạnh mẽ với con người, nhan sắc của cô cũng đẹp đến mức làm người ngứa mắt, nhưng trong đời thường lại không phải một người hung hăng hùng hổ mà trái lại rất ôn hòa, muôn vàn chuyện đời xem như nước chảy mây trôi. Trong buổi họp báo sau khi kết thúc trận đấu, cô bình thản tuyên bố giải nghệ.
Không ai liên tưởng được hai từ giải nghệ và Đường Nhu với nhau, dù là antifan Đường Nhu hay antifan Hưng Hân, cho dù bọn họ luôn chất vấn nghi ngờ nhân phẩm và nền tảng chiến thuật của cô, nhưng dù ai cũng không thể tưởng tượng Hàn Yên Nhu luôn quyết chí tiến lên không gì cản nổi trên sàn đấu sẽ có ngày đổi phong cách, đổi người thao tác.
Người thao tác mới của Hàn Yên Nhu là một thiếu niên vừa tròn mười tám, rất có chí tiến thủ, nhưng phong cách lại không đi con đường của Đường Nhu, trái lại ảnh hưởng tương đối nhiều bởi Phương Duệ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Yên Nhu trong trận đối mặt đối thủ phun lời rác rưởi trên màn hình, rất nhiều người không thể chấp nhận được.
Nhưng khi trên màn hình pháp sư chiến đấu xuất hiện hai chữ “Vinh Quang” bọn họ vẫn đứng lên lớn tiếng hoan hô, làm thiếu niên bước ra từ ghế tuyển thủ nhìn thấy mà lúng túng.
Đường Nhu giải nghệ, nhưng Hàn Yên Nhu vẫn sẽ luôn thẳng tiến không lùi.
Vì thắng lợi.
Vì Vinh Quang.
Đường Nhu không hề lưu luyến quá nhiều thứ, cũng sẽ không dừng bước.
Giải nghệ không có nghĩa là kết thúc, chỉ là bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Có một lần trên đường vô tình nhìn thấy Diệp Tu đã lâu không gặp, mặc Âu phục, đi giày da, trông phong độ hơn rất nhiều, hắn nhìn thấy Đường Nhu liền cười: “Haha, Tiểu Đường.”
“Anh Diệp.” Đường Nhu chào hỏi.
Hai người đều ưa thích phong cách trực tiếp mà thoải mái, bạn cũ gặp lại thì bớt nói chuyện thừa, dứt khoát đi thẳng đến quán net thuê hai máy.
“Thử xem?” Diệp Tu hỏi cô.
Đường Nhu lấy thẻ tài khoản trong túi ra cắm vào máy đọc thẻ, pháp sư chiến đấu Nhu Yên Hàn xuất hiện trên đấu trường.
“Vẫn còn lưu luyến à?” Diệp Tu cũng khiển một pháp sư chiến đấu tiến vào trong đấu trường.
Đường Nhu vẫn dứt khoát như xưa, khiển pháp sư chiến đấu lao về phía Diệp Tu.
“Hào Long Phá Quân!” Diệp Tu ở bên cạnh thốt lên.
Đường Nhu cười, ngón tay thon dài nhấn kỹ năng quen thuộc trên bàn phím, “Hào Long Phá Quân.”
Hào Long Phá Quân.
Thẳng tiến không lùi.
[HOÀN]
Last edited: