“Mùa hè này đến quá sớm, sớm đến mức lòng người bàng hoàng.”
Không, mùa hè này không hề đến sớm. Nó đến chậm đến mức khiến con người ta phát điên, cứ như cảm giác lúc đọc trận này vậy, hận không thể để đến cuối nhanh một chút, đau dài không bằng đau ngắn, ít nhất cũng để Lam Vũ chúng tôi nhận án tử hình thống khoái một chút chứ.
“Phần đắng cay này, họ phải gặm nhấm suốt một mùa hè.”
Không sao Lam Vũ, có tôi gặm cùng các cậu. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, chúng ta đã quen nhận mệnh thế này rồi còn gì. Ha, cũng còn có thể làm gì.
Về nhà thôi. <3
“Nhưng, chưa có thứ gì thật sự kết thúc cả. Sau mùa hè ấy là một mùa giải mới, một khởi đầu mới.”
Được rồi lẽ ra đây nên là một câu hy vọng tràn trề chứ gì. Hồ Điệp Lam đang muốn an ủi Lam Vũ đó à. Chậc, không biết có tác dụng gì với ai không, nhưng với tui thì muốn chỉ với một vài câu nói mà muốn tui nguôi ngoa xoa dịu nỗi đau này, thì xem ra uổng công vô ích rồi.
Có lẽ, vào ngày mai vậy, hoặc một ngày nào khác, sẽ deep câu này sau. Còn hôm nay, xin thứ lỗi, hi vọng đã chết trận rồi.