Sạp hoành thánh Lam Vũ
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: ... để kiếm lại
Tình trạng: 21 chương, hoàn
Ngụy giang hồ, bựa, toàn viên là chủ yếu, CP ít thôi: Hoàng Dụ, Diệp Hàn, Song Hoa, Lâm Phương.
Warning: 2/21 chương có yếu tố nam giả nữ, nội dung tách biệt với toàn truyện, bạn nào phản cảm có thể bỏ 2 chương đó ra không đọc.
Chú: Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.
Chủ đề muôn thuở: Giang hồ là cái chi chi?
Một
“Ca ca, ca ca! Rốt cục cái gì là giang hồ?” Tiểu nữ hài mặc váy hoa trên đầu tết hai đuôi tóc hỏi tiểu nam hài mới chạy vào sạp hoành thánh.
Tiểu nam hài cười hì hì, bò lên cái ghế đối với hắn vẫn có chút cao, ngồi trên đó bàn chân nhỏ chưa đủ chạm đất, lắc lư trong không trung, “Giang hồ a, chính là nơi có rất nhiều đại hiệp!”
Lão bản đeo tạp dề đang gói hoành thánh ở bàn kế bên, nghe thấy hai tiểu hài tử nói chuyện, lộ ra nụ cười ôn hòa, lại cầm lấy một miếng vỏ hoành thánh, dùng đũa khều nhân bánh, cơ hồ không thấy rõ trong tay động tác thế nào, một cái hoành thánh phùng phình xinh xắn đã xuất hiện trong tay hắn.
“Vậy cái gì là đại hiệp?” Tiểu nữ hài cắn đũa tiếp tục hỏi, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một nhúm, như gặp phải vấn đề gì đó khó thể giải quyết.
“Đại hiệp a, chính là người chỉ xuất hiện trong chuyện kể, vĩnh viễn không bao giờ gặp được!” Tiểu nam hài thần bí nháy mắt với tiểu nữ hài.
“Vậy, ngươi kể chuyện đại hiệp cho ta nghe, ta đem hoành thánh cho ngươi ăn có được không?” Tiểu nữ hài thanh âm ngọt ngào nhu nhu, đem bát hoành thánh lớn có hành hoa thơm ngát cùng trứng gà mềm mại trôi lơ lửng trước mặt đẩy cho tiểu nam hài.
Tiểu nam hài ôm bát qua, có chút ngượng ngùng cười hì hì, sau đó nghiêm nghị kể một câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân các nữ hài tử đều thích nghe, tiểu nam hài thanh âm giòn tan, nương theo tiếng thái rau rất có tiết tấu trong nhà bếp, như một khúc ca.
“. . . Cho nên, võ công và đại hiệp, đều chỉ tồn tại trong chuyện kể.” Tiểu nam hài sau cùng làm như thật mà tổng kết, bưng bát uống một hớp canh, quả là y như tiểu nữ hài nói, thơm thơm ngọt ngọt.
“Ai nói đại hiệp đều chỉ có trong chuyện kể?” Tiểu nhị vẫn luôn thái rau sau bếp nghe thấy lời này nhịn không nổi tiếp một câu, xoay người lộ ra một gương mặt sáng rực rỡ, tóc tùy tiện buộc sau gáy, mặc một cái tạp dề, trên dưới quanh thân tựa hồ như có sức sống dùng mãi không hết.
Tiểu nhị hai ba bước đi tới trước mặt tiểu nam hài, khom eo cúi đầu biểu tình nghiêm túc nhìn tiểu nam hài: “Ta chính là đại hiệp biết võ công đây! Ngươi có muốn bái ta làm thầy hay không a! Ta thấy ngươi tư chất thượng giai, có thể cân nhắc thu ngươi làm đồ đệ!” Nói đến câu cuối trong mắt đã thấy ý cười.
“Hóa ra Thiếu Thiên ca ca là đại hiệp a!” Tiểu nữ hài vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
“Đừng nghe hắn! Thiếu Thiên ca ca rõ ràng là tiểu nhị sạp hoành thánh Lam Vũ, làm sao lại biến thành đại hiệp!” Tiểu nam hài uốn người, chắn giữa tiểu nữ hài và Hoàng Thiếu Thiên, tức giận nhìn Hoàng Thiếu Thiên: “Không thèm tin ngươi đâu!” Hắn kéo dài âm cuối, nhăn mặt thè lưỡi, sau đó đem tiền hoành thánh đặt lên bàn, kéo tiểu nữ hài không biết lại nhảy nhót đi chơi chỗ nào.
“Lão bản! Văn Châu ~~~ ta nói đều là sự thật chúng nó sao không tin ta!” Hoàng Thiếu Thiên giả vờ ủy khuất, thuận tay thu tiền trên bàn.
Lão bản đang gói hoành thánh phủi phủi bột mì trên tạp dề, vươn tay xoa đầu Hoàng Thiếu Thiên: “Ngươi nếu như ít nói vài câu, không chừng chúng nó liền tin!”
“Đừng xoa đầu, trên tay ngươi có bột mì!” Hoàng Thiếu Thiên ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn cho Dụ Văn Châu xoa hai cái, lúc này mới lưu luyến quay lưng vào nhà bếp tiếp tục thái rau mà đi, trên đầu dính từng điểm bột trắng lốm đốm.
“Chờ chút!” Dụ Văn Châu kéo tay Hoàng Thiếu Thiên, lại dùng sức vỗ hai cái trên tạp dề, một chưởng nhẹ nhàng nhu hòa đảo qua tóc Hoàng Thiếu Thiên, bột mì dính tóc bị chưởng phong thổi qua thoáng chốc liền tản mất.
Hai
Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, cái gọi là ẩn dật phải ẩn giữa chợ*, Hoàng Thiếu Thiên tuy sống trong chợ lại từng chưa nghĩ đến ẩn dật, nhưng hắn xác thực đúng là một người giang hồ, ai nói người giang hồ không thể mở sạp hoành thánh!
*đại ẩn ẩn vu thị, trung ẩn ẩn vu triều, tiểu ẩn ẩn vu sơn: ẩn dật đẳng cấp là sống giữa nơi phồn hoa phố hội mà tâm vẫn tĩnh, hoặc còn có nghĩa là người che giấu thân phận thật quá tốt. Hai câu sau là đỡ đẳng cấp hơn thì sống giữa triều đình, kém đẳng cấp nhất mới leo lên núi.
Lam Vũ là một sạp hoành thánh, có bán cả mì Sơn Tây và bánh nướng, Lam Vũ đồng thời cũng là một môn phái giang hồ, cùng thư viện Luân Hồi, hàng hoa tươi Bách Hoa, phường thợ mộc Lôi Đình, tiêu cục Bá Đồ, hiệu buôn thảo dược kiêm bói toán Vi Thảo, thậm chí Gia Thế, đều là các đại môn phái vô cùng có sức ảnh hưởng trong chốn võ lâm.
Năm đó, người sáng lập sạp hoành thánh Lam Vũ gọi là Ngụy Sâm, lúc đó sạp hoành thánh Lam Vũ cũng chỉ bán hoành thánh mà thôi. Có một ngày hắn ở ven đường nhặt được hai tiểu hài nhi lang thang, một đứa tên Dụ Văn Châu một đứa tên Hoàng Thiếu Thiên. Ngụy Sâm thích Hoàng Thiếu Thiên, bởi vì Hoàng Thiếu Thiên bằm nhân hoành thánh rất nhanh; mà Dụ Văn Châu vẫn luôn bị bỏ xó, vì Dụ Văn Châu là đứa tay tàn, chặt nhân bánh không nhanh, hoành thánh cũng gói rất chậm. Đến một ngày nọ, hắn phát hiện hoành thánh Dụ Văn Châu làm ăn còn ngon hơn của mình làm! Liên tục ba bát đều như vậy. Dụ Văn Châu thắng bởi chất canh cùng sợi mì. Khi đó hắn liền biết, Hoàng Thiếu Thiên sẽ trở thành con dao của sạp hoành thánh Lam Vũ, mà Dụ Văn Châu sẽ trở thành cái thớt… Tương lai của sạp hoành thánh Lam Vũ, là thuộc về bọn họ!
Đó là một đêm mưa rào tầm tã, sáng sớm hôm sau mây tạnh trời quang, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên người Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên khi ấy vẫn còn rất nhỏ, bọn họ tỉnh lại, sạp hoành thánh vẫn còn, lão Ngụy đem bọn họ nuôi lớn lại đã mất đâu không thấy. Không cần quá nhiều lời, bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, từ trong mắt đối phương nhìn thấy chính là dũng khí cùng hy vọng, tổ hợp con dao và cái thớt hàng thật giá đúng, một khắc đó bọn họ biết rằng, tương lai sạp hoành thánh Lam Vũ là nằm trên vai hai đứa mình.
Ba
Một ngày nọ, tiểu hỏa nhi* Tôn Tường khi đó vẫn chưa chính thức bước vào giang hồ nhưng công phu đã không tệ, hắn ra ngoài, dựa vào trực giác nhạy bén của người trong võ đạo, ngửi được trong không khí tràn ngập khẩn trương và bất an, Bá Đồ tiêu cục ở thôn Đông xưa nay đúng giờ mở cửa làm ăn lại mở cửa muộn một nén nhang, tiểu nhị sạp hoành thánh Lam Vũ ở thôn Tây trầm mặc một cách hiếm thấy, lão bản cửa hiệu thảo dược Vi Thảo ở thôn Nam không còn chèo kéo mời khách coi bói, phường thợ mộc Lôi Đình ở thôn Bắc cũng không phát ra tiếng cưa gỗ nhẹ nhàng.
*nhóc con
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Tôn Tường nhíu mày, một đường biến hóa thân pháp dùng mười loại khinh công cuối cùng chạy tới được Luân Hồi thư viện, hắn phải hỏi vị tiên sinh không gì không làm được trong mắt hắn kia cho ra lẽ.
“Tiên sinh?” Tôn Tường hỏi.
“…” Chu Trạch Khải mặc trường sam màu xanh, ngồi ngay ngắn trên ghế đá hậu viên thư viện đọc sách, ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào gương mặt hắn, Tôn Tường nhìn đến nuốt nước miếng một ngụm.
“Tiên sinh? Hôm nay sao vậy?” Tôn Tường hỏi.
“…”
“!!!” Tôn Tường đột nhiên ý thức được, trợ giáo Giang Ba Đào xưa giờ không rời bên cạnh tiên sinh hôm nay lại có thể đi vắng! Quả nhiên xảy ra đại sự rồi! Lần cuối thư viện bị cháy, cơ hồ cả thư viện hủy hoại trong một ngày cũng không hề nhìn thấy Giang Ba Đào rời khỏi tiên sinh nửa bước, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tôn Tường sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
“Võ lâm… có biến rồi.” Chu Trạch Khải trầm mặc nửa buổi mới nói một câu đó, hắn hướng gương mặt tuấn mỹ vọng về phía chân trời xa xa. Bầu trời mới đó còn đang quang đãng bỗng đùng một tiếng mây mù giăng kín, một tia chớp cắt ra bầu trời đen kịt đem mọi thứ xung quanh biến thành quỷ khí âm trầm, cuồng phong thổi tới quyển sách Chu Trạch Khải vừa rồi bỏ xuống, sách ào ào ào lật qua một tờ lại một tờ, lật đến trang viết về Gia Thế Diệp Thu, gió bỗng lặng yên mà ngừng, lập tức mưa rào xối xả, chữ viết trên giấy chậm chạp nhòe ra, nhìn lại đã không rõ nữa.
Chu Trạch Khải cúi người về phía Tôn Tường, đứng dậy về phòng, bước đi có vẻ không lớn, nhưng chỉ hai cái lắc mình, người đã đứng dưới mái hiên thư viện, vạt áo ngay cả một giọt nước mưa cũng không từng dính vào. Tôn Tường cũng theo y hệt mà đi, cuối cùng vẫn ướt hết nửa bên tay áo. Một khắc đó Tôn Tường đối với võ lâm này, đối với người khi ấy còn gọi là Diệp Thu kia, đột nhiên sinh ra ngóng trông vô hạn.
Ngày hôm sau hắn từ chỗ Giang Ba Đào nghe nói, võ lâm Đấu Thần, Gia Thế Diệp Thu phản chạy.
Last edited by a moderator: