Dropped [WangJieXi's Birthday 2019] [Vương Dụ] Tỉnh lại vẫn yêu ngươi

Tori

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
226
Team
Lam Vũ
#1
Fanfic: Tỉnh lại vẫn yêu ngươi
Tác giả: 青棠欢
Thể loại: CP, hướng nguyên
Tình trạng: Chưa hoàn thành
Edit by: Tori
Beta by: Gingitsune

Chương 1
---------- ☆ -- ✲ ------------
Khi Vương Kiệt Hi vừa mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy Dụ Văn Châu đang ngủ ở bên gối mình.

Tư thế ngủ trông thật ngoan, hàng mi rũ xuống, vừa dài vừa đen nhánh như hai cây quạt nhỏ, khoát lên trên làn da thịt trắng nõn nà.

Vương Kiệt Hi nhớ trong một quyển sách nào đấy từng đọc có nói người mà mình thầm mến đang ngủ bên cạnh mình, thì phải làm gì?

Đếm lông mi.

Vương Kiệt Hi nhè nhẹ đem mặt kề sát vào.

Hắn thấy hơi thở của mình lơ đãng lướt qua mi mắt của Dụ Văn Châu, hai hàng mi kia khẽ rung, từng sợi từng sợi.

Vương Kiệt Hi nghĩ, mình sẽ có cả đời, từ từ đếm rõ từng sợi lông mi của Dụ Văn Châu.

Rồi sau đó, hắn lại mở mắt ra.

Lần này hắn thực sự tỉnh rồi, ở trong kí túc xá của Vi Thảo.

Bên gối đương nhiên là không có Dụ Văn Châu.

Những tia nắng ban mai khẽ xuyên qua khe hở của tấm màn mà Vương Kiệt Hi đã không kéo hết, lười biếng chiếu lên người Vương Kiệt Hi.

Hắn giơ tay lên, nắm thành quyền, mệt mỏi xoa giữa hai mắt.

Giấc mơ thật ... mệt mỏi.

Dù sao muốn mơ những chi tiết tinh tế như vậy, e rằng hắn đã lăn đi lộn lại cả ngày, trong tiềm thức không ngừng nhớ đến người kia không biết bao nhiêu lần.

Vương Kiệt Hi nghĩ rằng cái này nên được gọi là "hội chứng tổng hợp trước trận chung kết" .

Loại bệnh này, phát tác trước trận chung kết mùa thứ 6 của Vi Thảo và Lam Vũ, triệu chứng chính là Vương Kiệt Hi vô duyên vô cớ nằm mơ mấy ngày liền.

Trong mơ, hắn và Dụ Văn Châu là tình nhân, tình cảm dạt dào như dòng sông sâu.

Vương Kiệt Hi thấy mình điên rồi.

Hắn quả thật có chú ý Dụ Văn Châu, nhưng Vương Kiệt Hi trước sau đều cho rằng sự quan tâm này chỉ dừng trong phạm vi Vinh Quang mà thôi.

Dụ Văn Châu là một trong những đối thủ cùng tuổi được Vương Kiệt Hi công nhận trước khi hắn bước vào sàn thi đấu này.

Thời trẻ mới quen, Vương Kiệt Hi đã thấy Dụ Văn Châu chính là một viên ngọc thô ẩn chứa ánh sáng chưa được mài giũa, cất giấu một sự dẻo dai cùng ôn hòa mà người bình thường không thể sánh được, tất nhiên sẽ được thời gian điêu khắc ra hình dáng đẹp nhất.

Sự thật chứng minh ánh mắt của hắn không hề kém chút nào. Dụ Văn Châu liền cứ thế không nhanh không chậm, từng bước từng bước, đi về phía đối diện Vương Kiệt Hi, ở sàn thi đấu cao nhất của Vinh Quang.

Vốn đã nhìn ra những điều này sớm hơn người khác, Vương Kiệt Hi cảm thấy việc mình chú ý Dụ Văn Châu là một chuyện quá đỗi bình thường. Hắn có bao giờ không nghiên cứu kỹ lưỡng về những đối thủ đặc biệt có sức uy hiếp đâu?

Nhưng hôm nay, Vương Kiệt Hi đứng trên sàn thi đấu, nắm chặt lấy tay Dụ Văn Châu, nhìn ánh đèn trên đài chiếu vào mặt người kia.
Dụ Văn Châu cười nhạt, dáng vẻ rất bình tĩnh.​

Lông mi rất dài, thỉnh thoảng lại chớp mắt. Vương Kiệt Hi cho rằng mình có thể thấy rõ đường cong lơ lững trong không trung kia.

Làm thế nào có thể nhìn đến tỉ mỉ tận xương như vậy? Vương Kiệt Hi trong lòng thầm nói.

Thế là liền nghe thấy tiếng Hoàng Thiếu Thiên lải nhải: "Vương Kiệt Hi, ông đã nắm tay đội trưởng tụi tui 1 phút 32 giây, ông đang tính làm cái trò gì đấy? Ông muốn hạn chế tốc độ tay của đội trưởng tụi tui sao? Không phải chứ Vương Kiệt Hi! Dù ông có cái suy nghĩ bỉ ổi như vậy cũng không nên sử dụng lên trên người đội trưởng tụi tui chứ? Dù sao thì đội trưởng nhà tui cũng có cái danh tốc độ tay ổn định trong Vinh Quang mà... Ô đội trưởng, tui không có nói tay ông chậm à nha..."

Vương Kiệt Hi e lỗ tai đau, buông tay Dụ Văn Châu ra, qua loa chạm tay Hoàng Thiếu Thiên một cái cho xong.

Đã sắp bắt tay với cả chiến đội Lam Vũ nhưng trong mắt Vương Kiệt Hi vẫn là một đường hồ quang.

Là đường cong của hai hàng lông mi kia khi mà Dụ Văn Châu ngước hai mắt lên nhìn hắn mỉm cười.

Khi trở về lại chỗ ngồi dành cho các tuyển thủ, Vương Kiệt Hi nghĩ, có lẽ mình xong đời rồi.

Hắn sẽ không đến nỗi vì thế mà làm ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu, mặc dù trận chung kết này Vi Thảo thua, nhưng "Tuy bại còn vinh" quả là bốn chữ tuyệt đối xứng đáng.

Tuy nhiên Vương Kiệt Hi kiên quyết không đồng ý với điều này, hắn ở trước mặt phóng viên dõng dạc tuyên bố "năm sau Vi Thảo nhất định trở về", với khí thế dòng dạc.

Kết quả là khi về phòng nghỉ liền nghe thấy trong cuộc họp báo của trực tiếp trên tivi của Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên chậm rãi nói: "Vương Kiệt Hi nói như vậy thật a? Nga, mấy người có tin nổi không? Hắn xem tướng người rất chuẩn, nhưng tui thấy hắn đoán mệnh không quá tốt..."

Đội viên Vi Thảo nghe xong, vừa tức giận lại vừa buồn cười, chỉ chỉ đành căng mặt, sau đó vụng trộm liếc Vương Kiệt Hi.

Đội trưởng Vi Thảo không phản ứng, hai mắt chỉ chăm chú nhìn ti vi.

Nói chính xác hơn, là Dụ Văn Châu trong ti vi.

Nhìn hắn ngồi trước mặt Hoàng Thiếu Thiên, nghe Hoàng Thiếu Thiên lên tiếng, cười hết sức tùy tính.

Vương Kiệt Hi nhìn hắn nhếch khóe miệng lên, nghĩ, độ cong này giống hệt như cách mà lông mi hắn rung động.

Không biết hắn làm thế nào mà liên tưởng đến vậy, nhưng có thứ gì đó lớn dần trong lòng, lăn qua lộn lại.

Trận chung kết này là sân nhà của Vi Thảo, đội viên Vi Thảo về ký túc xá cũng thuận tiện, đi dạo một chút liền trở về.

Nhưng thua trận chung kết, ai muốn quay về ngủ a?

Phương Sĩ Khiêm gào to hạ lệnh, trên dưới Vi Thảo quyết định đi hát karaoke.

Khi đến hỏi Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi nói, không đi.

Phương Sĩ Khiêm nhún vai, đối với những người khác mà vụng trộm bắn pháo: "Đã biết hắn sẽ không đi, ta đoán đêm nay hắn nhất định ngâm cẩu kỷ uống dưỡng sinh. "

Vương Kiệt Hi nghe thấy nhưng không hề phản ứng, nhanh nhẹn chuẩn bị chuồn từ đường hầm cho tuyển thủ.

Vừa bước ra cửa, vừa vặn liền chạm phải chiến đội Lam Vũ vừa kết thúc phỏng vấn trận đấu.

Dụ Văn Châu đi tuốt đàng trước đoàn, sau lưng là Hoàng Thiếu Thiên đang cùng Trịnh Hiên kề vai sát cánh hi hi ha ha.

Vương Kiệt Hi đứng ở miệng đường hầm, dừng lại, nhìn Dụ Văn Châu từng bước từng bước đi tới.

Dụ Văn Châu dường như có chút ngạc nhiên khi gặp hắn ở nơi này, cười: "Vương đội chưa rời đi?"

Vương Kiệt Hi buột miệng: "Xem xong phỏng vấn của Lam Vũ rồi mới đi..."

Hoàng Thiếu Thiên vừa nghe được liền tiến tới, vui cười hớn hở: "Vương Kiệt Hi ông có thấy tui nói đúng không? Tui cảm thấy ông đoán mệnh không được tốt a..."

Vương Kiệt Hi không phản ứng hắn, tiếp tục nói chuyện với Dụ Văn Châu: "Sắp tới có dự định gì?"

Dụ Văn Châu cũng không bất ngờ. Đội trưởng của hai đội gặp nhau, giao lưu một phen những dự định sau khi cuộc tranh tài kết thúc cũng là lệ thường, tuy nhiên: "Mọi người đặt vé máy bay vào sáng sớm ngày mai..."

Vương Kiệt Hi gật đầu, lệ thường.

Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên xen vào: "Nhưng đội trưởng tụi tui muốn ở thành phố B mấy người chơi mấy ngày."

Vương Kiệt Hi không khỏi nhíu mày. Đây là lần đầu tiên Lam Vũ giành được quán quân, theo lý thuyết, Dụ Văn Châu là đội trưởng của chiến đội, chắc chắn phải bận rộn đi về vì các loại công tác sự vụ.

Không lý nào hắn làm đội trưởng, nhưng lại đơn độc ở lại thành phố B a?

Hoàng Thiếu Thiên không biết Vương Kiệt Hi đang suy nghĩ loạn thất bát tao gì, hắn cũng chưa nói xong, liền tiếp tục nói: "Đội trưởng của bọn tui có người nhà đi học ở thành phố B, lại ắp đi du học nước ngoài. Hai người bọn họ yêu xa mấy năm rồi, chỉ dư lại hai ngày nay hai người đều rảnh lại đều ở thành phố B, không dành thời gian gặp nhau làm sao được? Bằng không lại chia xa một năm đây..."

Vương Kiệt Hi cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên thật sự ồn ào.

Vừa nghe đoạn văn này, não hắn lập tức ong ong.

Giống như trúng sét giữa bầu trời quang đãng.

--TBC--
 

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
316
Số lượt thích
1,514
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#2
Em cảm thấy "Tỉnh lại vẫn yêu người" hợp lý hơn, bởi vì đây là truyện hiện đại a. Ngoài ra nên sửa lại xưng hô "ta-hắn". Ý kiến riêng của em thôi ạ.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Hôm nay tui sẽ đổi tên trong một ngày, sẽ tên Đỗ Tiểu Ngoan. Tui đã quá bấn chữ “ngoan” này rồi hí hí, ngầuuuuuuuuuu.

Dụ đội tư thế ngủ ngoan kìa ư ư ư, nhìn ổng cưng chết được~ Cứ cảm giác như đại tâm bẩn bình thường ra ngoài đường có tâm bẩn tính kế với ai đi nữa, về nhà rồi gặp Vương đội là chỉ có nước làm bé ngoan cuộn cuộn lại ngủ thật ngoan nha~

Tại sao trong chính văn Vi Thảo Lam Vũ cạnh tranh đè đâu nhau chết được, mà xuống fic này cứ như mối tình tương ai tương sát của bạn học Vương, vì trót tương tư lớp trưởng lớp kế bên sau vụ lớp kế bên giành hạng Bé Khoẻ Bé Ngoan của bản quá.

Đã vậy hai bé còn tình thường mến thương nắm tay nhau 1 phút 32 giây nữa chứ. Cảm thấy không khí tia lửa điện (tiếng sét ái tình) cạnh tranh gei cấn đang bùm bùm chíu chíu khắp nơi, ai đứng gần cũng dính phải. Ủa mà Hoàng thiếu sao đếm đúng từng giây vậy ba, cái tinh thần hóng hớt này là gì, cứ như Hoàng cứ suốt ngày chầu chực bên cạnh Dụ chỉ chờ một cước gả Dụ sang Vi Thảo vậy =))

Hu hu hu Vương ổng nhớ Dụ đến điên rồi, tui cũng quắn quéo cái fic này đến điên rồi. Hai ông này manh quá thể, vừa manh vừa mạnh, thiệt muốn bứng Dụ về nuôi, mà sợ Vương nhanh tay bứng trước mất hu hu. Tui sợ bị đôi mắt ấy của Vương trừng phát chết tui mất!

Chẳng trách có câu thấy sắc quên bạn. Cả đám Vi Thảo rủ đi hát karaoke Vương còn chẳng thèm liếc nửa cái mắt (không biết mắt nào nhỉ...), thà xem phỏng vấn Dụ còn sướng hơn. Sau đó Dụ gặp Vương nói chuyện, kệ xác Hoàng đang đứng sờ sờ kế bên lải nhải mà chỉ chăm chú đứng cười (mù mắt Vương) pose dáng ngoan ngoãn ngây thơ vô số tội với Vương thôi, chọc tim Vương đội cứ như bị nụ cười đó gãi nhẹ vậy hí hí.

Hóng ngày hai người đến với nhau, cho con dân Vi Thảo Lam Vũ (mù mắt chó) đều bị bỏ mặc bơ vơ, đàn con không ba như nhà không cột (hèn gì Hoàng bị cây đè), còn bị nhét cẩu lương nữa!

Ơ... Đánh chết tui cũng không tin Dụ đội yêu xa! Hãy nhìn vào cái nụ cười sặc mùi tâm bẩn của ổng kìa, ổng đang giả nai chờ người đến hái thôi, chứ ổng mà bồ bịch cái gì. Vương đội là thiếu gia Bắc Kinh rõ ràng luôn đó! Nhất định là ba cái tình huống cẩu huyết mượn bạn gái làm bình phong trong truyền thuyết thôi! Cược một con cá chap sau có drama hiểu lầm nhau gì đó hóng, và tui đã nghe mùi ngược Vương rồi! (chủ nhà mình chắc chắn fan Vương chứ?)
 
Last edited:

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
316
Số lượt thích
1,514
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#4
Hôm nay tui sẽ đổi tên trong một ngày, sẽ tên Đỗ Tiểu Ngoan. Tui đã quá bấn chữ “ngoan” này rồi hí hí, ngầuuuuuuuuuu.

Dụ đội tư thế ngủ ngoan kìa ư ư ư, nhìn ổng cưng chết được~ Cứ cảm giác như đại tâm bẩn bình thường ra ngoài đường có tâm bẩn tính kế với anh đi nữa, về nhà rồi gặp Vương đội là chỉ có nước làm bé ngoan cuộn cuộn lại ngủ thật ngoan nha~

Tại sao trong chính văn Vi Thảo Lam Vũ cạnh tranh đè đâu nhau chết được, mà xuống fic này cứ như mối tình tương ai tương sát của bạn học Vương, vì trót tương tư lớp trưởng lớp kế bên sau vụ lớp kế bên giành hạng Bé Khoẻ Bé Ngoan của bản quá.

Đã vậy hai bé còn tình thường mến thương nắm tay nhau 1 phút 32 giây nữa chứ. Cảm thấy không khí tia lửa điện (tiếng sét ái tình) cạnh tranh gei cấn đang bùm bùm chíu chíu khắp nơi, ai đứng gần cũng dính phải. Ủa mà Hoàng thiếu sao đếm đúng từng giây vậy ba, cái tinh thần hóng hớt này là gì, cứ như Hoàng cứ suốt ngày chầu chực bên cạnh Dụ chỉ chờ một cước gả Dụ sang Vi Thảo vậy =))

Hu hu hu Vương ổng nhớ Dụ đến điên rồi, tui cũng quắn quéo cái fic này đến điên rồi. Hai ông này manh quá thể, vừa manh vừa mạnh, thiệt muốn bứng Dụ về nuôi, mà sợ Vương nhanh tay bứng trước mất hu hu. Tui sợ bị đôi mắt ấy của Vương trừng phát chết tui mất!

Chẳng trách có câu thấy sắc quên bạn. Cả đám Vi Thảo rủ đi hát karaoke Vương còn chẳng thèm liếc nửa cái mắt (không biết mắt nào nhỉ...), thà xem phỏng vấn Dụ còn sướng hơn. Sau đó Dụ gặp Vương nói chuyện, kệ xác Hoàng đang đứng sờ sờ kế bên lải nhải mà chỉ chăm chú đứng cười (mù mắt Vương) pose dáng ngoan ngoãn ngây thơ vô số tội với Vương thôi, chọc tim Vương đội cứ như bị nụ cười đó gãi nhẹ vậy hí hí.

Hóng ngày hai người đến với nhau, cho con dân Vi Thảo Lam Vũ (mù mắt chó) đều bị bỏ mặc bơ vơ, đàn con không ba như nhà không cột (hèn gì Hoàng bị cây đè), còn bị nhét cẩu lương nữa!

Ơ... Đánh chết tui cũng không tin Dụ đội yêu xa! Hãy nhìn vào cái nụ cười sặc mùi tâm bẩn của ổng kìa, ổng đang giả nai chờ người đến hái thôi, chứ ổng mà bồ bịch cái gì. Vương đội là thiếu gia Bắc Kinh rõ ràng luôn đó! Nhất định là ba cái tình huống cẩu huyết mượn bạn gái làm bình phong trong truyền thuyết thôi! Cược một con cá chap sau có drama hiểu lầm nhau gì đó hóng, và tui đã nghe mùi ngược Vương rồi! (chủ nhà mình chắc chắn fan Vương chứ?)
Rất tiếc phải nói với người là ổng yêu xa thiệt đó người ơi, tuy rằng cx ko phải tình yêu mà vì 'thích hợp', ổng hoàn toàn ko nhận ra tình cảm của Jessica luôn :(((((
 

Bình luận bằng Facebook