Tôn Tường - Cất cánh bay lên, tựa non tựa triều, tựa sông tựa mộng

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,032
Số lượt thích
3,998
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Tôn Tường - Cất cánh bay lên, tựa non tựa triều, tựa sông tựa mộng

Có mấy người biết, chữ Tường trong tên Tôn Tường mang một ý nghĩa rất đẹp, rất tự do phóng khoáng.

Tường trong bay lên, trong chao liệng.

Đại chiêu Phục Long Tường Thiên, cũng là chữ Tường này.

Chữ cũng như người, niên thiếu vốn khinh cuồng, là rồng tất vút bay. Cửu thiên chẳng cản nổi, mây ngàn trôi thành dòng.

Đáng tiếc, con rồng này, bị vặt cánh ném bịch xuống trần gian, nếm hết tận nhân gian chi khổ.

Và, cậu trở mình, vút bay!




Trong Toàn Chức, nếu hỏi về những chiến đội và nhân vật tui thích tự tận đáy lòng mình và bị ám ảnh một quãng thời gian dài, thì thực ra cũng không nhiều lắm.

Khác với bình thường tui hay đi hô hào lung tung, trừ đội nhà Lam Vũ ra, còn lại đa số đều là vì một hoặc hai nhân vật nào đó mà tui sẽ để ý lưu tâm đến chiến đội của họ, sau đó dần dần yêu thích luôn chiến đội đó, cũng na ná như yêu ai yêu cả đường đi vậy.

Thu hẹp hơn nữa, trong số ấy lại có một số là nhất thời thích thú, có một số lại lâu dài ám ảnh; có người là thoang thoảng ngấm lâu, có người lại khắc sâu mãnh liệt.

Nhưng nếu phân loại tiếp, những cái tên khiến tui mỗi lần nhìn đến tên họ đều khựng lại một chút, khựng lại để đau, khựng lại để cảm, khựng lại để nhịp tim bắt kịp tư duy mà bắt đầu mãnh liệt đập lên, thậm chí khựng lại chỉ để... nhìn họ thôi, bởi đã lâu không gặp cơ mà, trong lòng tui đất diễn của họ luôn đáng quý đến chắt chiu không nỡ dời mắt sang chương. Mỗi lần gặp, đều mang một xúc cảm buồn man mác, hơi hướng tiêu cực, nhưng tui rất quý trọng sự buồn đó.

Thật sự của thật sự, chỉ có ba:

Triệu Dương của Lâm Hải.

Tôn Tường và Khưu Phi của Gia Thế.

Tôn Tường của Luân Hồi.

Một nhân vật, lại khiến tui dõi theo tận hai chiến đội chỉ vì cậu ấy, thật sự hiếm có.



Thú thật, tui luôn thích kẻ mạnh, và thương kẻ yếu. Kẻ mạnh có thể khiến tui thần phục, chinh phục tui trong một nốt nhạc, trong khi kẻ yếu phải tốn cả một thời gian dài và một cái plot hay ho rung động mới có thể khiến tui đồng cảm và ủng hộ được. Không có cái nào thích mãnh liệt hơn cái nào, chỉ là phương hướng tư duy tiếp cận nhân vật của tui sẽ khác nhau thôi. Vì thế, không khó để nghĩ, ấn tượng ban đầu của tui về Tôn Tường và Luân Hồi, không tệ. Bởi bọn họ đều được khắc hoạ rất mạnh cơ mà.

Trước khi Tường nhi về Luân Hồi, Luân Hồi trong tui cũng chỉ dừng ở mức thích và có hảo cảm mà thôi, chứ chưa đến mức “nằm vùng” bền vững như bây giờ đâu. Bị ám ảnh Tôn Tường gấp bội người khác như hiện nay, âu có khi nào tui vừa xem cậu ấy thành một kẻ mạnh, đồng thời là một kẻ yếu không?

Tôn Tường là một nhân vật khá đặc biệt với tui, cũng không biết vì sao. Cậu ấy chỉ là... đặc biệt.

Sau trận khiêu chiến đó, cậu ấy tan vỡ.

Cậu trơ mắt nhìn tự tôn của mình nứt ra từng tấc, tan thành tro bụi.

Tui thậm chí cứ ngỡ, một thiên tài trẻ tuổi cứ thế bị đập vỡ, chôn vùi theo đống đổ nát của Gia Thế rồi. Khi đó ở Gia Thế, tui nặng lòng cho cậu ấy nhất, bởi tui cảm thấy tất cả mọi người ở đó đều đã có kế hoạch và trù định cho tương tai rồi, chỉ có cậu là vẫn ngơ ngơ ngác ngác như bước trên mây mà thôi.

À không đúng, nên nói là sự ngơ ngơ ngác ngác khi bản thân vẫn còn mắc kẹt lại hố sâu vạn trượng hun hút, dẫm lên con đường đầy chông gai đẫm máu lết đi.

Không ngờ, cậu ấy lại về Luân Hồi, chiến đội mạnh nhất lúc bấy giờ.

Từ đó, muốn không dõi theo Luân Hồi cũng khó.



Nếu như nói rằng, tui cảm thấy xấu hổ và không có tư cách sánh vai cùng Luân Hồi ở chặng đường hoa hồng của họ hiện nay, bởi tui đã không cất bước cùng họ trên lối đi nước mắt trước mùa 10, khi họ chưa đạt được hai chức quán quân tuyệt mạnh và phủ đầy hào quang như bây giờ.

Thì với riêng Tôn Tường, tôi dám lớn tiếng nói, tôi dám.

Từ những ngày khi cậu còn phong quang nhất ở Gia Thế, tui đã cảm nhận được ngạo khí của cậu, sự quật cường của cậu, sự xấc láo của cậu, lòng hiếu thắng cực kỳ mạnh mẽ, cảm giác bất an và lạc lõng giữa lòng Gia Thế rối ben... Tui từng cười nhạo chúng, nể phục chúng, đồng nhịp với chúng, ngưỡng mộ chúng, và thậm chí đôi khi tôi còn thương cảm thương hại khi nhìn thấy Tôn Tường đơn thuần chỉ là một chiếc bia ngắm giữa nội loạn Gia Thế, một con cừu thế thân đúng với cái biệt danh Cừu lất phất fan hay gọi cậu.

Tui từng đối Tôn Tường cười khinh khỉnh, cười hí hửng, cười hứng thú, cười hào sảng, cười mỉm, cười nhếch mép, cười thương hại, cười đồng cảm, cười yêu quý, cười hâm mộ, cười lăn lộn, cười não tàn...

Sau đó, trận khiêu chiến đến. Và tui, không hề cười.

Cứ như cái cách, cậu không hề cười.

Trận khiêu chiến có một ý nghĩ hết sức to lớn với tui, đã từng chia sẻ ở topic Gia Thế rồi. Và đặc biệt nhất là Tôn Tường của trận khiêu chiến đó.

Cảm thấy sau trận khiêu chiến đó, Tường nhi nhà tui cứ như bị dốc ngược xuống dòng suối băng ngâm một ngày một đêm, rồi bị bứng ra tàn nhẫn giũ giũ trên vách núi gió lạnh căm. Người người đều gọi đó là trưởng thành, có điều sao tui cứ thấy cả người đứa nhỏ ấy cứ cứng đờ như rối gỗ, cả đầu óc lẫn người ngợm đều không được tự nhiên, ở Luân Hồi cười đùa cũng ít thấy Tôn Tường ham hố năng nổ.

Nụ cười, cứ như bị quét sạch khỏi khuôn mặt cậu.

Cả người chỉ có đôi tay là còn linh hoạt lẫy lừng, cả giang sơn của Luân Hồi có công lớn của đôi tay ấy.



Tôn Tường là một thiên tài trẻ, sở hữu thiên phú cực kỳ cao. Ra mắt mùa bảy ở chiến đội Việt Vân nhỏ bé tầm thường, điều kiện không phải tốt nhất, ấy vậy mà cậu ấy có thể một mình kéo cả đội vào Vòng chung kết cùng năm, là người tiếp theo sau bốn năm tính từ thời Vương Kiệt Hi phá vỡ Rào cản tân binh, nghiễm nhiên giành giải Người mới tốt nhất.

Chơi cuồng kiếm sĩ một năm rưỡi, đến giữa mùa tám mới chuyển về Gia Thế đổi sang pháp sư chiến đấu, ấy vậy mà vẫn có thể mạnh mẽ thích nghi, tuy phối hợp đoàn đội nát bét, nhưng năng lực thiên phú cá nhân cao đến kinh người.

Fan Gia Thế mặc định chỉ cần Tôn Tường solo hoặc lôi đài là sẽ auto thắng, nên nhiều người chuyển sang chỉ trích trình phối hợp đoàn đội kém của cậu. Có điều ta dễ quên mất rằng, dễ dàng sao? Để đấu cá nhân đạt được sự nghiễm nhiên và auto thắng đó, Tôn Tường không dốc sức dốc lòng vào sao?

Người khác đổi nghề mất nửa năm một năm để thích nghi với nghề mới, tác giả thậm chí còn không tả giai đoạn Tôn Tường chật vật làm quen nghề mới, nhảy thẳng đến chiến thắng lôi đài 301 oanh liệt một chấp ba của cậu luôn, dường như thứ duy nhất Tôn Tường chật vật là đoàn đội. Còn lại đấu cá nhân, thắng lợi là thuận lý thành chương.

Đương nhiên, không có thắng lợi thực sự thuận lý thành chương.

Chuyển một nghề thậm chí chẳng chung hệ nghề Kiếm sĩ, ấy vậy mà năng lực thích ứng và ngộ tính của cậu quá kinh người. Không thể không cảm thán, thiên phú và tiềm năng của con người này rốt cuộc cao đến mức nào đây.

Chưa kể, chuyển nghề trong thời gian ngắn đã thích nghi được, còn chìm nổi Vòng khiêu chiến một năm, đối thủ toàn gà mờ búng cái là chết, không hề có môi trường cạnh tranh chuyên nghiệp để rèn dũa và định hình vào khuôn sắt cho cậu ấy những thao tác kỹ thuật của pháp sư chiến đấu. Tính ra, một năm rưỡi cầm cuồng kiếm sĩ còn có vẻ hữu ích hơn một năm rưỡi này chơi pháp sư chiến đấu đó, Việt Vân còn trong Liên minh, có thể so tài với những tuyển thủ chuyên nghiệp khác mài dũa kỹ thuật.

Ấy vậy mà thoắt cái sau một năm chìm nổi rảnh rỗi đó, bị sốc tâm lý mạnh mẽ rồi chuyển đến Luân Hồi, Tôn Tường cùng Chu Trạch Khải lập tức tạo thành tổ hợp Song Nhất trứ danh lợi hại nhất Liên minh bấy giờ. Đừng nói tới chuyện kỹ thuật bị mai một, thậm chí Diệp Tu còn nhận xét rằng Tôn Tường đánh ngày càng ổn định, càng “có não” hơn. Đấu đoàn đội thì Nhất Diệp Chi Thu càng hoá thân thành thanh đao sắc đâm vào giữa lòng địch nhân nữa, nội ứng ngoại hợp với Chu Trạch Khải, phá tan nghiền nát mọi đối thủ Luân Hồi đặt chân qua.

Còn về phối hợp đoàn đội nát bét trước kia của Tôn Tường, tui nghĩ có thể phần nào nó thuộc về xuất thân của cậu ấy. Ở Việt Vân, chỉ có mình Tôn Tường là nổi bật, không có cậu thì chiến đội này lại rớt bịch xuống ngay dưới ngay, nên hẳn một mình cậu đã phải gánh cả đoàn đội tiến về phía trước. Đồng đội chờ cậu tự liều mạng cứu họ, và cậu cũng chỉ có thể tự thân vận động liều một trận mà thôi, chứ nếu không thì trông chờ vào ai đến giải vây cho mình à?

Tuy vậy, tui là người không thích đổ lỗi cho hoàn cảnh. Vẫn có một phần sai ở Tôn Tường khi cậu ấy không chịu phối hợp với đội ngũ Gia Thế của mình, có lẽ do cái tính tình quật cường kiêu ngạo của cậu ấy đi? Nếu không có trận khiêu chiến đá cậu ngã một cái thật đau đớn, sợ rằng đến Luân Hồi thì Tôn Tường cũng không “ngoan ngoãn” và chịu hợp tác đến vậy đâu.

Mà Tôn Tường nào chỉ chịu hợp tác một cách đủ bổn phận chứ, mà còn là vượt trên mong đợi! Nếu không thì tổ hợp Song Nhất làm sao có đây?

Không phải Tôn Tường là đứa cứng đầu khó dạy kiêu căng tự đại, chỉ là trước kia cậu ấy không muốn học cách hợp tác mà thôi. Đối với cậu ấy, nó không cần thiết.

Còn khi ở Luân Hồi, một là môi trường rất tốt trong việc tạo tính kết nối những thành viên với nhau, hai là do Tôn Tường muốn thay đổi. Hừ, với bản lĩnh của cậu ấy, muốn học gì đó, còn sợ học không thành tài được sao?

Thậm chí, lần nào cậu ấy cố tình học hỏi cố tình dốc sức, cũng là kết quả kinh người, như đổi nghề, như trick Rồng Ngẩng Đầu, như phối hợp đoàn đội vậy.



Người xưa thường nói, phụ mẫu dạy con, lòng mang hai ý. Một mặt, họ mong muốn con mình có thể một đời an nhàn, hưởng hết phú quý vinh hoa, vui vẻ vô lo mà qua một đời. Mặt khác, lại mong con mình có thể cứng cáp đương bão giông quật táp, trải qua đắng cay khắc nghiệt để nó có thể nghiệm ra cuộc đời thế sự đến tột cùng là tư vị gì.

Bởi, đường là nó tự đi, không ai đi thế được. Dằn vặt, vẫn phải cắn răng đẩy nó đi nếm gió sương.

Tui thật sự không biết vì sao mình viết về Tôn Tường lại nói về phụ mẫu chi tâm, tui cảm thấy tui hẳn là không đến nỗi coi Tôn Tường là con đâu nhỉ?

Chỉ là, thật sự thấy rất hợp nên bỏ vào. Tui kính trọng cậu ấy mạnh mẽ, và tui xót cho đường cậu gập gềnh, vẫn phải cắn răng thả cho cậu tự mình đi bươn chải thôi.




Thiên địa rộng lớn như vậy, tôi nguyện vì cậu điểm ngàn đăng hoả, cầu tên ngốc cậu một đời bình an hỉ nhạc, thiên địa thần minh, có đáp ứng tôi hay không?

Cho dù họ có, cậu cũng sẽ không.

Cả đời cậu, cần bình an hỉ nhạc làm gì? Đó là tôi đã ích kỷ rồi, cáo lỗi với cậu, tôi đã tư tâm, đó vốn không phải là vận mệnh của cậu đâu.

Bước tiếp một bước chân nữa, giang sơn vô biên như gấm, đều nằm trong bước chân này.




Không hiểu sao, mỗi lần nhìn Tôn Tường mùa 10, tui đều rất buồn bã.

Cậu thoạt nhìn trẻ tuổi hữu lực, nhưng lại cô tuyệt quạnh quẽ.

Thì ra ở đầu kia của thời gian, vận mệnh đã sớm chôn một hạt giống cô độc vào người cậu ấy.

Trong tim có một mảnh đất, cấm không cho người khác bước vào.

Cậu đã rời Gia Thế rồi, có điều chẳng hay đau khổ trong lòng cậu đã vơi bớt chưa?

Nhưng tôi vẫn ở lại chốn kinh hoa Gia Thế cũ đã đổ nát, lập lên một góc nhỏ lưu trữ lại hành trình đầy nước mắt của cậu, muốn đi lại đoạn đường đau khổ cậu đã từng ngã quỵ.

Tôi, không hề cất bước đi theo cậu.

Xin lỗi, chỉ có thể âm thầm đứng từ xa trông ngóng nhói lòng mà thôi.

Thật sự không thể theo cậu đâu, cậu phải một mình dũng cảm bước tiếp về phía trước đi thôi...



Gió thổi qua, thổi tan nước mắt của cậu.

Từ đây về sau, cậu đã không còn một mình gánh chịu nữa rồi.

Chào mừng về nhà, Tôn Tường.

Vượt qua Lôi Trì, thử hỏi, Rồng có được Luân Hồi chuyển kiếp hay không?

Ha ha, cái tên Luân Hồi này, dường như hợp với cậu lắm ấy. Duy nhất luân hồi chuyển mình qua băng lửa, chỉ có cậu. Duy nhất còn thiếu ở Luân Hồi, cũng chỉ còn mảnh ghép cậu thôi.



Thường nói thích một nhân vật nào đó, thì phải có điểm chung tương tự nhau, hoặc ít nhất phải “click” được, phải đồng cảm được với nhân vật đó. Tui không chắc điểm chung của mình với Tôn Tường là gì, có lẽ tụi tui cùng là những người trẻ tuổi tự cao tự đại, cùng chịu cô đơn hiu quạnh mãi không tan, cùng từng ngã đau ngơ ngác, cùng mày mò học hỏi thế giới này, cùng có quá nhiều ước mơ vĩ đại, lại bị đè đầu đến không ngóc lên nổi, bức đến vô kế khả thi.

Nhưng có lẽ, tất cả mọi so sánh đều khập khiễng.

Tôi, đơn thuần chỉ là rất yêu thích Tôn Tường mà thôi.



Nếu tui có thể kiếm một chiếc vé đến xem trận chung kết mùa 10 có Luân Hồi, thì điều duy nhất tui muốn làm nhất khi tui gặp Tôn Tường là:

Tôi muốn ôm cậu một cái thật chặt thật chặt, chặt đến đứa ngốc ấy sẽ bối rối nghẹt thở lóng ngóng tay chân, vỗ vai cậu ấy hai cái. Rồi cười một tiếng, đẩy mạnh cậu ấy lên sàn!

Để ánh đèn chiếu lên gương mặt trẻ trung cậu ấy.

Để thế nhân chiêm ngưỡng đôi tay lẫy lững chứa đầy thiên phú của cậu ấy.

Để đồng đội sẽ đập tay cậu một cái đầy tin tưởng và bao dung.

Để tôi thấy được, cậu khởi tử hồi sinh, vẫn là một trái tim xích tử thuở ban đầu.

Để vận mệnh chứng kiến, những người trẻ không biết chịu thua!

Hãy để chúng tôi cùng khóc, cùng cười, cùng vấp ngã thật đau, để tôi nhìn thấy, cậu ấy từ bóng tối gượng dậy mà bò tới trước, vẫn mạnh mẽ và gan dạ như xưa.

Như thể, cậu ấy chưa từng ngã đau điếng bao giờ.

Kéo tôi ra khỏi bóng tối ngày đó, là cậu. Còn kéo cậu ra khỏi bóng tối, là chính bản thân mình.





Này, tôi ở đây.

Chạm khắc lại dáng vẻ trưởng thành của cậu.

Này, cậu xem.

Ánh dương vì cậu mà rẽ lối nhường đường.

Này, đừng khóc...

Tôi hiểu sự bất lực của cậu.

Này, đừng sợ.

Tôi nguyện vì cậu chia sẻ nỗi đau này.

Này, cười lên.

Tôi nơi đây, gập ghềnh thay những gập ghềnh của cậu.

Này ngốc, biết không.

Tôi lừa cậu thôi. Nỗi đau này, không ai trên đời gánh cho cậu được. Đoạn đường này, không ai có thể vấp ngã thay cậu đâu.

Nhưng tôi cũng không hoàn toàn lừa cậu.

Cười lên.

Và vút bay nào!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook