Mừng SN Tường Tường muộn và một cái kết HE cho chính phó Gia Thế
24
"Đường đại đương gia," Tiêu Thời Khâm nhàn nhạt hỏi, "Ngươi không có gì cần dặn dò sao?"
Ưng văn chữ Nhân. Phượng Hoàng Văn năm đạo chú cấm, chỉ còn một đạo quan ải cuối cùng, một khi ngũ văn tề tựu, thế niết bàn chẳng thể nghịch, đến lúc đó, sợ không kịp nữa đâu a.
"Tiêu Thời Khâm ngươi... ngươi điên rồi sao!"
"Là do ngươi muốn." Hắn nhún vai, ngón tay đổ máu quá nhiều đã đổi thành màu trắng tro, "Lấy lớn đánh nhỏ, lấy thượng khắc hạ, ta trọn ngươi sở nguyện."
Hắn một câu này nói quá chua cay, cả Hàn Văn Thanh cũng không nhịn được khóe mắt hơi lộ nét cười.
Tôn Tường hắc hắc cười rộ, "Đám già đầu các ngươi thật xấu xa."
"Nói lần nữa xem?"
"Chuyện Nhỏ," Hắn ngẩng mặt lên, nước mắt đã tẩy cho mi mục rạng rỡ như sao, "Ta thích ngươi lắm a."
Bọn họ đều đang nhìn đang nghe, mà ta rốt cục cũng đã nói ra thành lời.
Ta thích ngươi.
Cho nên bất luận ngươi quyết định thế nào, hay làm cái gì, ta đều sẽ cố gắng theo cùng, nỗ lực tìm hiểu, bởi vì một người như ngươi, thông minh nhất ôn nhu nhất trên đời, chắc chắn sẽ không chọn lấy con đường sai lầm.
Mà ta, lại thích ngươi đến như vậy, đến như vậy.
Ta muốn ngươi, ta muốn ngươi là của ta, của riêng mình ta, hết thảy của ngươi, đều thuộc về ta. Dù phải tan tác thành tro, ta cũng muốn mỗi một hạt tro cốt của ngươi, đều nhuộm đẫm vết tích của ta.
"Lão tử có điên mới theo lũ các ngươi đi chết!"
Đường Hạo rống to, phẫn hận giậm chân rầm rầm, "Được được! Lão tử nhận thua! Khốn kiếp, hai ngươi đều có bệnh sao! Tiêu Thời Khâm, mau thu lại phép thần thông của ngươi!"
Thiếu niên mồ hôi như tắm, lưng áo trường bào dán chặt cơ thể để lộ cơ bắp toàn thân, tròng trắng mắt cũng bị mồ hôi đâm xuyên đỏ rực, "Lão tử nhận thua! Không dám động vào ngươi nữa được chưa!"
Tiêu Thời Khâm khe khẽ cười, "Chắc chứ? Ngươi không muốn xem đến cuối?"
Phượng hoàng sống dậy, trời thiêu đất đốt, kỳ cảnh đó, không dễ mà gặp lại đâu.
"Lão tử khoét chết ngươi!" Đường Hạo mắng, thế đã thu về, dùng tay còn lại cởi cương trảo trên nguyệt cốt. Hoàng Thiếu Thiên nheo mắt, nhè nhẹ sáp đến bên tai Dụ Văn Châu, thấp giọng mang cười, "Nhóc con run tay kìa."
Dụ Văn Châu cũng cười, chẳng phán đúng sai, khẽ gọi Vương Kiệt Hi, "Vương chưởng môn..."
Vương Kiệt Hi lắc đầu, "Nói chơi làm thật." Vẫn từ tay áo lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh ngọc, "Lát nữa gọi hài tử nhà hắn tới lấy, nói tiểu Tiếu, về sau chớ như thế nữa."
Dụ Văn Châu nhẹ giọng đáp, "Chỉ e không có người thứ hai đủ sức khiến hắn như thế lần nữa."
Đường Hạo tháo giải cương trảo, keng một tiếng ném trên đất, quay lưng đi thẳng, lúc ngang qua Hàn Văn Thanh đột nhiên dừng bước, nói, "Hàn môn chủ."
Hàn Văn Thanh nhướng mày.
"Kẻ vừa nãy cùng ta tranh cạnh, rốt cục là Tiêu Thời Khâm chủ quân Lôi Đình, hay là Phượng Hoàng Văn mua mệnh bán mệnh?"
—— làm người chấp chưởng thiên hạ chi minh, ngươi nói xem? Hắn trước chúng nhân tự thừa thân phận, hẳn không phải là đùa chơi chứ?
Mọi ánh mắt đổ dồn về Quyền Hoàng.
Hàn Văn Thanh lạnh lùng liếc qua Đường Hạo, "Ta cái gì cũng không nghe thấy."
Hoàng Thiếu Thiên còn cố nhích đến gần Vương Kiệt Hi, nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu tử Hô Khiếu kia sắp sửa giận quá bỏ mình, ngươi có nên cho hắn ít thuốc?"
Vương Kiệt Hi kín đáo lùi về sau một bước, khó chịu đáp, "Ngất thì day nhân trung cho tỉnh là được, thuốc cái gì thuốc, lãng phí."
Hoàng Thiếu Thiên phụt cười ha hả.
Tôn Tường đỡ Tiêu Thời Khâm, nhẹ nhàng từ lòng bàn tay của hắn lấy xuống chiếc ống hoàng kim, nâng ngón tay máu thịt đầm đìa, chỉ vừa mím môi đã bị Tiêu Thời Khâm quát ngăn, "Không được khóc."
Khóc cái gì khóc, thoa thuốc cho lão tử, đau chết mất.
Hắn thả mình tựa vào người Tôn Tường, khẽ thở hắt ra, cảm khái một tiếng, "Tiểu sói con."
Lần này đúng là cả vốn lẫn lời, cả da lẫn xương, đều dâng cho ngươi nuốt sạch.
Tôn Tường thuận tay ôm hắn, "Ta sẽ không làm vướng bận ngươi."
"Ô?"
Hắn nhìn hắn, lặp lại lời mình, "Ta sẽ không khiến ngươi vướng bận."
Ngươi cứ làm Lôi Đình đương chủ của ngươi, ta vẫn làm Luân Hồi danh tướng của ta. Thiên hạ này nói nhỏ quá nhỏ, nói lớn cũng lớn, chung quy sẽ dung chứa được chúng ta đã yêu nhau, lại chấp nhận xa nhau, đã thề non hẹn biển, lại triền miên đối chiến.
Núi cao sông dài, trăm năm Vinh Quang, có thể chứng kiến hai con người yêu nhau chờ nhau đợi nhau. Cho đến khi cả hai chúng ta đều bị lãng quên bởi phồn hoa nhân thế —— rồi sẽ có một ngày, ta có thể phóng túng, có thể mặc sức, không lo không nghĩ không ràng không buộc mà chiếm cứ trọn khoảnh lòng ngươi nho nhỏ.
Rồi sẽ có một ngày như thế.
Ta cứ chờ cứ chờ, rồi sẽ chờ được đến một ngày như thế.
Tiêu Thời Khâm nhìn hắn hồi lâu, dùng cánh tay còn lại vòng qua cổ hắn, ấn xuống vai mình, khẽ cười.
"Được."
Chu Trạch Khải suy tư nhìn bọn họ, "Không sao."
Sau đó, hắn nắm tay Giang Ba Đào, vô cùng nghiêm túc bổ sung, "Sẽ già."
Đỗ Minh cùng Lữ Bạc Viễn đang chạy tới nghe thấy hai câu này, lộ ra vẻ mặt nhăn nhó như nghe tiếng trời.
Giang Ba Đào cười, nhẹ giọng giải thích, "Ý tứ của tiểu Chu là: Không sao, bởi vì hai người bọn họ, và cả chúng ta, sớm muộn cũng sẽ già đi."
Sớm muộn cũng sẽ bị giang hồ này bỏ lại phía sau, có thể trở thành truyền thuyết, hoặc dễ thấy hơn là bị quên lãng. Khi ấy thương thiên bích hải, phong nguyệt sơn hà, đều chỉ là chuyện của hai con người, không còn quan hệ gì đến kẻ khác nữa.
Chu Trạch Khải vui vẻ gật đầu, "Ừm."
Người nhàn mới nghe hoa quế rơi, núi xuân chỉ vắng trong đêm tịnh.
Trong trướng Lôi Đình, nữ hài nho nhỏ đã sớm lau khô nước mắt, mở hộc bàn trang điểm sắc xảo bằng gỗ hoa lê do chính tay Tiêu Thời Khâm chế đóng, cho thêm phấn son vào, vứt đi hộp son cũ, nàng thuận tay từ khoảnh tủ ngầm khảm xà cừ bóc ra một chiếc túi tơ lụa nhỏ, không nhịn được bật cười.
Vén lớp gấm trắng, bọc bên trong chính là một ống tròn dài cỡ bàn tay, thuần kim đúc thành, đuôi phượng liên hoàn xoắn ốc vô số, chạm trổ tinh trí cực độ.
—— Phượng Hoàng Văn?!
Nếu Đường Hạo có ở đây, phỏng chừng sẽ thật sự uất phẫn bỏ mình.
Những ngón tay thon cầm lấy chiếc ống bằng vàng, dễ dàng vặn nhẹ, lật tay đổ ra mấy khúc phấn than bọc trong ống bạc mỏng tang, nàng nhặt lấy một khúc, đối gương tô lên nét mày vốn đã như họa.
Phượng Hoàng Văn sao?
Ừ thì có lẽ.
Nàng cẩn thận cất lại chiếc ống hoàng kim, vén tay áo che mặt nhỏ, trộm cười.
"Những kẻ binh gia đại sư tuyệt thế nan phùng đều thiện lừa người, khác biệt chỉ là, có người bằng tỉnh táo lý trí, có kẻ chọn liều mạng phong cuồng."
—— bọn họ một đời này, đã nguyện ý kết thành đối nghịch với thế gian, lấy giảo mưu hiệt tuệ, thử điên đảo vô thường.
Ta không biết trên thế gian này, liệu thật sự có một thứ tuyệt đại ám khí gọi là Phượng Hoàng Văn hay không.
Nhưng ta biết, trên thế gian này, nhất định sẽ có một người mà Tiêu Thời Khâm rất thích.
Như thế, mới thực vui mừng biết mấy.
Thực sự, thực sự vui mừng biết mấy a.
FIN.