Chương 7
Chớp mắt, mùa hè đã trôi qua.
Kỳ thi cuối năm lớp mười cũng kết thúc lặng lẽ như tất cả các kỳ thi của những năm học trước. Thế nhưng, thứ thực sự kết thúc là cuộc sống vẫn còn chưa quá khác biệt của các cô cậu học sinh. Mấy vấn đề trọng đại được quan tâm hàng đầu, các thiếu niên vốn vô lo vô nghĩ giờ đột nhiên phải suy tư về tiền đồ để đưa ra một lựa chọn cho tương lai của mình. Từ đầu mùa xuân năm nay, sự sốt ruột mơ hồ này đã lan đến trên bàn cơm nhà Khưu Phi, tỉ như chuyện con gái nhà đồng nghiệp mẹ trúng tuyển một đề án tuyển chọn có tỉ lệ chọi cao, nếu vượt qua vòng cuối thì yêu cầu điểm chuẩn sẽ hạ xuống rất nhiều, coi như là đặt nửa chân vào trường đại học; rồi chuyện cha mẹ nhà nào đó tốn một số tiền lớn mua khóa tư vấn 1 kèm 1 cho cậu con trai trình độ bình thường ra nước ngoài học ở một học viện nghệ thuật nổi tiếng.
Trong lòng Khưu Phi đại khái có một suy nghĩ, nó càng râm ran xao động dưới bầu không khí áp lực này, nhưng cậu không dám nói ra. Cha mẹ thấu tình đạt lý, chỉ khuyến khích chứ không hề bắt ép hay ra lệnh, nhưng cũng ngầm đặt rất nhiều kỳ vọng với con trai, thế nên phản ứng của họ nếu biết được sự thật không cần phải nghĩ cũng biết. Cô bạn lớp phó văn nghệ ngồi bàn dưới Khưu Phi, dù chưa từng thổ lộ và vẫn luôn duy trì quan hệ ở mức độ bạn cùng lớp nhưng tình cảm đã viết hết lên đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Nếu xét thành tích của cô bé trong lớp thực nghiệm, dù là môn văn hay môn lý, đều đã vô duyên với những đại học hàng đầu quốc nội như Thanh Hoa hay Bắc Kinh. Nhưng từ nhỏ cô đã tập thể dục nhịp điệu, có rất nhiều thành tích và hoạt động ngoại khóa, nếu thử ứng tuyển chưa chắc đã không vào được khối các trường Ivy League. Theo lời phụ huynh nhà cô nàng là “cùng lắm là bán một cái nhà không ở đến thôi”. Dù học phí đại học ở nước ngoài rất đắt đỏ, nhưng trước tương lai khác biệt một trời một vực bày ra trước mặt, cô bé không hề do dự bỏ thi đại học, cũng thử khéo léo thăm dò kế hoạch tương lai của Khưu Phi.
Đáp án làm cô cực kỳ kinh ngạc. Học sinh đứng đầu như Khưu Phi thế mà định bỏ học đi chơi game.
“Cậu . . .” Cô bé cảm thấy cực kỳ tiếc cho bạn, “Cậu đã nói cho bố mẹ chưa?”
“Chưa.”
Khưu Phi lại không thấy phiền não chỗ nào. Cuộc sống trước đây của cậu luôn là tuần tự làm từng việc trong đời, chưa từng có thực sự có đam mê với bất kỳ thứ gì. Nhưng Vinh Quang đã thay đổi tất cả, làm cậu đột nhiên có ham muốn “phản nghịch”. Đó là chuyện khiến người sống theo logic “con ngoan trò giỏi” như Khưu Phi cực kỳ hoang mang. Nếu như hồi nhỏ cậu bướng bỉnh phá phách thì giờ cũng sẽ không cảm thấy mâu thuẫn và tự trách như vậy. Tiếc là trên đời không tồn tại “nếu như”, dù là trong game đi nữa, thái độ luôn cầu tiến của Khưu Phi đã định rằng cậu nhất định sẽ không cân nhắc mấy chuyện “nếu như” ngốc nghếch như vậy.
Cậu định nhân trại hè năm nay thử hỏi ý kiến Diệp Thu.
Gia Thế vẫn chưa thoát khỏi tình cảnh bết bát trong mùa giải thứ bảy vừa qua. Chuyến du lịch vào vòng chung kết sớm kết thúc, những ngày nghỉ bắt đầu theo một cách không ai mong muốn. Trên diễn đàn, fan hâm mộ oán hờn dậy đất. Giữa những lời phê bình giống hệt nhau từ cả trong và ngoài giới là vài lời giải thích yếu ớt như biện hộ, càng nói càng đuối. Bộ phận PR trước giờ luôn miệng lưỡi dẻo quẹo của Gia Thế im lặng khác thường, cũng không mua bài định hướng dư luận theo chiều hướng tốt. Chẳng bao lâu sau, cứ nơi nào đề cập đến Diệp Thu y như rằng sẽ biến thành chiến trường máu me, sau khi Gia Thế bị loại, đám antifan càng được dịp mở tiệc ăn mừng.
Người trong cuộc dường như không bị ảnh hưởng gì, đây là điều khiến Khưu Phi thầm thở phào nhẹ nhõm. Diệp Thu vẫn thường xuyên xuất hiện ở trại huấn luyện, đánh hướng dẫn với những người mới không biết mệt mỏi. Thật ra bầu không khí trong trại huấn luyện cực kỳ không thân thiện với Diệp Thu, đám người cũ trước mặt cung kính sau lưng nói xấu là chuyện bình thường, ma mới nào dám trái ý bọn hắn sẽ dần bị cô lập. Dần dần, ngay cả những người mới như tờ giấy trắng đến đây vì ngưỡng mộ Diệp Thu cũng không dám lên tiếng.
Khưu Phi dĩ nhiên là cái gai trong mắt đám Lý Duệ, bị bọn hắn đùa ác không ít lần. Nhưng vấn đề là, phản ứng của cậu nằm ngoài phạm vi hiểu biết từ bé đến giờ của cả đám. Chuyện đùa cợt hay sỉ nhục người khác bọn hắn đã làm không ít lần, bất kể là ở trường học năm đó hay là trong quán net. Bọn hắn cũng đã gặp đủ kiểu phản ứng: sợ hãi, sốt ruột nịnh bợ, phẫn nộ, mách thầy cô, hay thậm chí là khóc nhè tại chỗ. Và biểu cảm nước mũi nước mắt tùm lum, mặt lúc trắng lúc xanh, giận đến quên cả cách đáp trả của nạn nhân sẽ đổi lại những trò đùa dai và tấn công bất chấp hơn của cả bọn.
Nhưng Khưu Phi chỉ bất động như núi. Chính sự bình tĩnh đó khiến bọn hắn cảm thấy nguy hiểm.
Trừ Diệp Thu, còn có một vài đội viên chính thức nữa đến đây. Một buổi nào đó, Lưu Hạo vốn chưa từng hạ mình xuống trại huấn luyện đột nhiên xuất hiện sau lưng Khưu Phi, xem cậu đánh một ván hoàn chỉnh.
“Chào đội phó ạ!”
“Cậu là Khưu Phi?”
Khưu Phi gật đầu đáp vâng, chờ hắn nhận xét.
Nhưng hắn chỉ nhìn cậu từ đầu đến chân bằng ánh mắt cực kỳ gian xảo, sau đó nở một nụ cười vừa cứng nhắc vừa hời hợt: “Đánh khá đấy!”
“Cảm ơn anh.”
“Trại hè hay toàn thời gian vậy?”
“Em vẫn chưa quyết định ạ!” Khưu Phi thành thật.
“À,” Giọng Lưu Hạo có vẻ mỉa mai kỳ lạ, dường như có ám chỉ gì khác, “Vậy cậu tốt nhất nên sớm quyết định đi!”
Nói rồi hắn và mấy tên đàn em vội vàng rời đi.
Có một buổi chiều nọ Gia Thế sửa chữa, phòng huấn luyện bị cắt điện. Thời tiết Hàng Châu giữa hè mà không bật điều hòa nhiệt độ kinh khủng không kém bất kỳ một bộ phim kinh dị mới ra rạp nào, chủ quản quyết định cho cả đám nghỉ. Giữa bốn bề vắng lặng như tờ, Khưu Phi ôm một cốc coca đá hạ nhiệt, vừa nghe tiếng máy khoan ầm ầm vừa cẩn thận suy ngẫm trận thắng cuối cùng của Gia Thế trong mùa giải thứ bảy. Gần đây Gia Thế đánh rất có lề có lối nhưng không có đột phá gì, nếu gặp mấy đội mạnh đang lên như Vi Thảo thua là chắc chắn, nhưng ván này lại là ngoại lệ.
Trong trận đoàn đội, đội trưởng Vi Thảo Gia Thế đối kháng trực diện, dây dưa mấy chục hiệp chưa phân thắng bại, cuối cùng Nhất Diệp Chi Thu ra chiêu Phục Long Tường Thiên về phía Vương Bất Lưu Hành dưới sự chú ý của tất cả mọi người. Trong nháy mắt, bầu không khí trong nhà thi đấu bùng lên sôi nổi, nhưng ngay sau khoảnh khắc quay đầu ngắn ngủi, đấu khí lập tức biến mất trong im lặng, còn chưa chạm được đến góc áo Vương Bất Lưu Hành.
Thao tác “Rồng Ngẩng Đầu” chưa hoàn thành này đương nhiên trở thành chủ đề hot nhất sau trận đấu, không một điểm sáng nào của ngày hôm đó sánh bằng, dù có là chiến thắng lâu rồi mới thấy của Gia Thế. Rất nhiều người cho rằng Diệp Thu đã trượt trạng thái nên không thể hoàn thành nó. Lời phỏng đoán này được phóng viên đem vào cuộc họp báo sau trận, đội phó Lưu Hạo thay mặt Gia Thế phát biểu lại không trực tiếp phủ nhận, chỉ gượng gạo chuyển sang chủ đề khác – mà chính vì như thế, truyền thông nhao nhao lý giải đó là “ngầm thừa nhận”.
Thế là từ đó “Rồng Ngẩng Đầu” gắn liền với việc trượt trạng thái của Diệp Thu.
Kỹ năng này được coi là thao tác đỉnh nhất của pháp sư chiến đấu, làm tất cả những người chơi pháp sư chiến đấu phải chạy theo như vịt, Khưu Phi cũng không ngoại lệ. Cậu thử nghiệm dựa trên lý thuyết phân tích thao tác mấy lần, dù đã tiến bộ rất nhiều so với hai năm trước, nhưng kết quả vẫn là thất bại.
“Luyện cái gì đấy?”
Một giọng nói vang lên bất ngờ như sét đánh giữa trời quang. Khưu Phi giật thót người, xấu hổ đỏ mặt vì mình múa rìu qua mắt thợ.
“Có tiến triển gì không?”
Diệp Thu lại có vẻ không để ý, chỉ hỏi đơn giản như vậy.
“Không ạ.”
Diệp Thu cười, kéo một cái ghế ra ngồi cạnh bàn, kéo bàn phím về phía mình, sau đó gõ phím rất nhanh để thao tác một chiêu Phục Long Tường Thiên. Thế là pháp sư chiến đấu Phi Bạch của Khưu Phi đang cầm một thanh chiến mâu cam đứng bên bờ sông vọt mạnh về khoảng trống không người trước mặt. Đấu khí ma pháp tụ lại thành một hình giống như đầu một con rồng đen, kèm theo một âm thanh như sấm giật. Bổ nhào ra trước được nửa đường, đầu rồng đột nhiên vặn ngược lại rất rõ – dưới tiếng gõ phím dồn dập của Diệp Thu.
Một thao tác Rồng Ngẩng Đầu tiêu chuẩn, thứ mà theo lời đồn Diệp Thu không thể hoàn thành được.
Khưu Phi ngẩn cả người.
Cậu chưa từng hoài nghi năng lực Diệp Thu, đến mức khi Diệp Thu – đang phải đứng mũi chịu sào những nghi ngờ - dễ dàng thao tác Rồng Ngẩng Đầu thế này cũng không làm Khưu Phi kinh ngạc cho lắm. Mấy lời gièm pha trên diễn đàn lựa đúng lúc này nhảy vào tâm trí cậu.
“Vì sao?” Khưu Phi chỉ thốt lên được hai từ.
Vừa dứt lời, cậu hồi thần, lập tức hối hận vì câu hỏi bâng quơ này.
Nhưng Diệp Thu dường như vừa nghe đã hiểu.
“Vì giá trị thực chiến của nó rất có hạn, anh cũng không cần dùng nó lắm.”
“Lúc mùa giải thứ năm . . . “
“Rồng Ngẩng Đầu không phải tuyệt chiêu vô địch, không phải lúc nào cự ly giữa Phục Long Tường Thiên và đối thủ như thế là sẽ có hiệu quả. Hàn Văn Thanh chơi một nghề cận chiến, Vương Kiệt Hi thì không! Dù anh có thao tác được nó đi chăng nữa thì Vương Kiệt Hi, với đặc điểm nghề nghiệp và phong cách thi đấu riêng, cũng có đủ mọi cách ứng đối. Huống hồ, bao nhiêu người như thế đều nghĩ anh sẽ ra Rồng Ngẩng Đầu, Vương Kiệt Hy lại không chuẩn bị gì sao?”
“Thật ra anh không muốn tận dụng sát thương của nó, mà là hiệu ứng, phải không?”
“Thông minh lắm.”
“Nhưng tại sao anh không giải thích cho mọi người biết?”
“Rồng Ngẩng Đầu chỉ là một thao tác, một cách để đạt được thắng lợi mà thôi,” Diệp Tu lãnh đạm nói, “Không nên đề cao nó thành một kết quả. Khán giả không rõ đã đành, chúng ta cũng phải hồ đồ theo bọn họ sao?”
Khưu Phi lặng lẽ xiết chặt nắm đấm, cảm thấy hơi lạnh từ đâu phả ra xung quanh.
“Lay động Ziczac còn có tính thực dụng hơn nó nhiều. Nếu em hứng thú với mấy thao tác có tính kỹ thuật thế này, có thể bắt đầu với những kỹ năng thường dùng như thế.”
Bọn họ lại đánh một trận, mãi đến khi mồ hôi như tắm, nóng đến không thể chịu nổi nữa. Khưu Phi tắm xong, anh bạn Tằng Thăng Hà giường đối diện vẫn luôn hờ hững với cậu nay lại chủ động lên tiếng.
“Nghe nói Diệp Thu rất hay ưu tiên cậu?”
Khưu Phi nhíu mày: “Không có chuyện ấy.”
“Điêu.” Mạnh Vĩnh Ninh lườm nguýt, hừ một tiếng.
“Hôm nay Hạ Minh gọi bọn tôi đi ăn cơm cùng mấy người họ, lúc về thấy cậu và Diệp Thu trong phòng huấn luyện.” Giọng cậu ta ban đầu còn có vẻ thăm dò, sau khi thấy Khưu Phi phủ nhận thì càng chắc chắn hơn. Cậu ta nhìn Khưu Phi chằm chằm, như đang ném lên bàn chứng cứ mấu chốt nhất để vạch trần “lời nói dối” này, vừa đầy thù địch, vừa đắc chí.
Nhưng Khưu Phi chỉ lạnh lùng nhìn một cái rồi lên tiếng:
“Nếu hôm nay cậu ở trong phòng huấn luyện thì đội trưởng cũng sẽ đánh với cậu.”
“Ai mà thèm!”
Tằng Thanh Hà cười lạnh, ném áo ngủ đang khoác trên vai xuống giường.
Không biết xuất phát từ ý đồ nghệ thuật gì, nhà hàng này trang trí tường bằng một màn hình điện tử cỡ lớn, trên đó từng gợn sóng nước lăn tăn, rì rào theo từng ngọn gió thổi qua. Nếu chỉ xét thuần túy trên góc độ kỹ thuật, logic cách sắp đặt này cũng không quá phức tạp. Sưu tập những viên ngói cũ từ những ngôi nhà cổ kiểu Phúc Kiến đã bị dỡ bỏ, vận chuyển ngàn dặm xa xôi tới đây để xếp thành một bức tường thủng lỗ chỗ, phủ lên trên một tầng rêu xanh mềm ẩm, lại để trước màn hình để tạo hiệu ứng đặc biệt. Có lẽ vì ông chủ nhà hàng muốn học đòi làm sang, ra vẻ mình hay chữ nên lệnh cho đám phục vụ viên thao thao bất tuyệt thuyết trình lai lịch của nó với khách hàng. Trên màn hình, đàn cá con theo phong cách hoạt họa với độ nét khá cao đang tung tăng bơi lội giữa những làn sóng nước ánh sắc vàng liên miên bất tận, điểm thêm mấy phần sinh khí cho khung cảnh. Hôm nay may mắn không gặp phải mấy đôi tổ chức tiệc cưới, hội trường được thiết kế cẩn thận để tạo ra không gian yên tĩnh không bị những trang trí giăng đèn kết hoa có phần lòe loẹt phá hỏng không khí. Giữa nhưng âm thanh vang lên không theo một quy tắc nào, Diệp Tu tùy ý lật qua lật lại tập menu giấy nặng trịch, gọi món theo khẩu vị Diệp Thu. Mãi một lúc lâu, người được chờ mới từ từ xuất hiện ở cửa khu lâm viên được thiết kế phong cách trừu tượng tối giản hóa.
“Đừng hỏi em gần đây thế nào, dù sao em cũng biết anh không ổn lắm.”
Vừa mới gặp nhau, Diệp Thu đã cướp lời nói trước, lại cởi bớt hai nút áo sơ mi.
“Ồ? Em lại biết chuyện gì rồi?”
“Chuyện trong đội của anh, ban đầu em cũng không muốn nhiều chuyện thế này đâu, chẳng qua nghe đồn có đứa hạ lưu nào đó với đám fan hâm mộ nào đó mượn danh Ngô sư huynh để tự dát vàng lên mặt, em cũng phải hỏi xem bọn nó có xứng không? Triều Tần có kẻ chỉ hươu bảo ngựa đổi trắng thay đen, hắn còn định học theo người xưa chắc? Ông chủ nhà anh chắc cũng mù chữ rồi, danh tiếng Gia Vương Triều đã cực bấp bênh, hắn còn cứ quá đáng đến mức không biết đêm nay là đêm nào.”
“Anh không biết em có thể mượn chuyện xưa giễu người nay như vậy.”
“À, anh không biết rồi,” Diệp Thu nở một nụ cười quái đản: “Nếu tính cả điểm cộng, em là thủ khoa khoa học tự nhiên năm đó.”
Diệp Tu hít vào một hơi lạnh, hiếm khi bị thằng em mình làm cho phải cạn lời.
“. . . đúng là có thể thật.”
Diệp Thu sau khi lên đại học từng có vài quãng thời gian đi thực tập cả trong và ngoài nước rất vất vả, tương đương với đã bước nửa chân ra đời, cách đối nhân xử thế đã không còn hay xù lông nhe nanh múa vuốt như hồi bé. Sự giáo dục từ gia đình và từng trải xã hội đã mài Diệp Thu thành một người cực kỳ khéo léo, gần như luôn ung dung bình tĩnh. Nhưng Diệp Tu luôn cảm thấy giờ phút này người ngồi đối diện dường như đang oán trách gì đó, dù sao mấy đứa em trai trước mặt mấy ông anh luôn có mấy phần láo toét không sửa được, mà cũng có lẽ đôi bên đều ngầm hiểu với nhau là không cần sửa.
“Tiếc là người ta không tính điểm cộng,” Diệp Thu trông như thật sự tiếc nuối, “nên em không được lên báo để anh trông thấy.”
Diệp Tu rất muốn nói em lên báo như vậy mà cũng được sao? Cái tên Diệp Thu này xét trong phạm vi cả nước thì cũng không thể tính là độc đáo, nhưng nếu tìm hiểu kỹ, hắn lấy danh nghĩa Diệp Thu đi thi đấu chuyên nghiệp, còn cầm cúp quán quân, giờ lại xuất hiện thêm một cậu thủ khoa trùng tên trùng họ lại cùng tuổi, đám người ở Liên minh từng gặp hắn sẽ phản ứng như thế nào tạm thời không nói – hai anh em họ thiếu điều viết luôn hai chữ “Sinh đôi” lên mặt – chỉ bằng cái mánh “trùng hợp” mà muốn lừa người, chỉ sợ sẽ bị dân tình phản dame sấp mặt.
“Em không định cho anh nói gì hả?”
“Cũng đâu phải chuyện quan trọng gì!”
Diệp Tu đoán là hắn đang giận. Học sinh xuất sắc cạnh tranh trong phòng thi cũng giống như tuyển thủ đỉnh cấp chém giết trên sàn đấu, đã đến giai đoạn này rồi, trên tổng thể mà nói, năng lực của bọn họ hẳn là cũng sàn sàn nhau. Chuyện đạt được vị trí số một dĩ nhiên cũng có phần may mắn, nhưng việc trọng đại mỗi năm chỉ có một lần, dù đành phải làm á khoa cũng được coi là “vinh dự đặc biệt” chứ đâu có vớ vẩn. Huống hồ tính nết Diệp Thu ra sao Diệp Tu ít nhiều đã trải nghiệm từ hơn mười năm trước, đương nhiên hiểu rõ trong lòng. So với Diệp Tu kế thừa ý chí sắt đá từ cha, Diệp Thu lại giống mẹ của bọn họ, mềm mỏng nhưng khoa trương, nho nhã nhưng cũng kiêu ngạo.
“Em nghĩ thế thật hả?”
Trên mặt Diệp Thu xẹt qua biểu cảm không cam tâm khi bị vạch trần quen thuộc. So với cậu nhóc Diệp Thu thật thà hồi bé, giờ hắn đã che giấu khá kỹ, chỉ yên tâm bộc lộ trước mặt anh trai. “Anh làm anh vô trách nhiệm lắm!” Hắn bỗng nhiên dừng lại một lát rồi chậm rãi nói tiếp.
“Em biết rồi đấy, chuyện thi đại học với anh xa vời lắm!” Diệp Tu thành thật nói, “Huống chi còn có mấy cái việc người ta không biết thế này . . . “
Diệp Thu khoát tay với hắn.
“Được rồi, trách em kém cỏi đi. Sau đó anh lên bản tin thể thao ba năm liền, cha mẹ đều nhìn thấy.”
“Cũng tức giận quá chừng, đúng không?”
“Sao anh không hỏi chuyện em đi học đại học suốt 4 năm đều bị fan Vinh Quang toàn trường chú ý?”
“Còn có chuyện đó nữa hả? Tự nhiên anh thấy mình thật là nghiệp chướng nặng nề.”
“Biết thế là tốt.”
Không biết là vì Diệp Tu tự biết mình đuối lý nên nhượng bộ hay công phu mồm mép của Diệp Thu đột nhiên tăng mạnh, tóm lại là cậu em lần này tạm chiếm thế thượng phong. Sau đó Diệp Tu dán ánh mắt như có như không vào nơi nào đó ngoài cửa sổ, không hề để tâm việc mình làm dường như có phần bất lịch sự, kể cả có đang ngồi với em trai thì cũng rất bất thường. Mặt hồ trời thu thực sự đẹp không bút nào tả xiết, Diệp Thu chuyến này dừng ở Hàng Châu vừa để thăm Diệp Tu vừa định đi ngắm cảnh, cũng không biết chuyện gì mà lại hấp dẫn sự chú ý của ông anh mình đến mức độ này. Hắn thuận thế nhìn sang, thấy một đoạn đường đi bộ trước mặt một phòng ăn ven hồ. Có lẽ vì nhà hàng này uy tín lâu năm, thể diện lớn, đoạn đường công cộng ven hồ trước nay dành cho người đi bộ đã xây vào trong hồ để vòng qua khu vực nhà hàng, tận dụng một phần hồ làm sông hộ thành tự nhiên, chia làm hai phần trong ngoài. Từ khung cửa sổ sát đất của phòng ăn có thể trông thấy những nhóm du khách muôn hình muôn vẻ bên ngoài. Trong đó có một đôi thiếu niên thiếu nữ trông rất thanh tú gọn gàng, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, nhìn rất giống một cặp học sinh yêu sớm. Chỉ thấy cậu trai lắc đầu, cô bé gượng gạo gật đầu, quay lưng bước đi mới nước mắt như mưa.
Diệp Thu không biết vì sao, chỉ thấy phản ứng của ông anh mình có hơi buồn cười.
“Ái tình ngây ngô! Sao, anh rung động rồi hả?”
Diệp Tu lắc đầu.
“Nam sinh kia . . . “
“Là người quen của anh à?”
Diệp Tu gật đầu: “Người trong trại huấn luyện đội anh.”
“Vô tình biết được một bí mật nho nhỏ, nhỉ? Đâu có giống một chuyện sẽ làm anh để tâm như vậy? Chẳng lẽ ở đội anh kiêm luôn trách nhiệm kỷ luật à?”
“Không, đây là cuộc sống của cậu nhóc ấy, . . . chỉ là nhớ tới vấn đề lần trước cậu ấy nhắc đến thôi.”
“Khó thế hả? Anh định chia sẻ với em không?”
“Bây giờ cậu ấy mới ở trại hè thôi, nhưng định tham gia huấn luyện toàn thời gian, làm tuyển thủ chuyên nghiệp.”
“Nhưng?”
“Nhóc ấy học giỏi lắm.”
Diệp Tu lẩm bẩm, cũng không rời ánh mắt đi chỗ khác. Hắn trầm tư một lát rồi đột nhiên xoay người, thả hai tay lên mặt bàn.
“Chuyện này anh còn muốn hỏi em,” Diệp Tu nói, “Học sinh tốt như mấy đứa thì bình thường suy nghĩ thế nào?”
Diệp Thu đột nhiên cười phá lên.
“Để em đoán nhé! Anh nhìn trúng một mầm non tốt, nhưng người ta lại không thiếu lối đi nên phụ huynh nhà họ tìm đến gặp chứ gì?”
“Chưa.” Diệp Tu nói, “Nhưng cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
“Gia đình bên đó làm gì?”
“Nghe nói một người là giáo viên trung học, một người là bác sĩ.”
“Vậy đúng,” Diệp Thu nói, “Đúng là chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
“Thế ý nhóc ấy thế nào?”
“Rất muốn đến.”
“Em đâu có giá trị tham khảo với người ta.” Diệp Thu nói, “Chí hướng của em không ở chỗ này. Nhóc ấy thì lại khác.”
“Khi đó em . . .”
“Em ban đầu chỉ muốn đùa nghịch vậy thôi. Đòi đi chơi game nhưng trong lòng ôm mục đích khác. Nếu bảo em làm thật, em cũng không đồng ý. Nguyên nhân cũng đơn giản lắm, em đã không thích Vinh Quang, chơi cái này cũng không được lợi lộc gì. Anh hỏi em thế này còn không bằng đi hỏi Ngô sư huynh. Đừng có bảo là anh không liên lạc được, em có số điện thoại bên Mỹ của ổng. Không nói dối anh chứ em với ổng ít nhiều cũng từng nói chuyện với nhau, vì em không thể hiểu nổi chuyện mấy anh làm trước kia. Nhưng giờ thì em hiểu hơn một chút rồi, so với mấy người như các anh, những chuyện em hay nghĩ tới, cách nghĩ của em, sao cứ có vẻ tiểu nhân, dung tục, con buôn thế nào ấy! Huống chi anh đã đi đến bước này, hẳn là còn quen thuộc với lựa chọn kiểu này hơn em chứ!”
Ngày kế Diệp Thu phải bay đến Hongkong, vì thế trước khi đi một đêm hắn ra trung tâm thương mại ven hồ mua cho Diệp Tu ít quần áo, có lẽ cũng hiểu độ xuề xòa trong sinh hoạt của anh mình. Đồ mùa hè thì hắn tùy Diệp Tu, chủ yếu mua mấy món đồ mùa đông tiền nào của nấy. Mấy túi giấy to bự để chồng chất trong phòng, còn khoa trương hơn lúc Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh đi shopping về. Diệp Tu ngồi lại phòng khách sạn đến tận đêm rồi quyết định về câu lạc bộ ngủ, tiện ngày mai có thể huấn luyện đúng giờ. Lúc đi qua khu dừng chân ở hành lang, hắn bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ căn phòng ngủ nào đó.
“ . . . Giả bộ giả dạng thanh cao, thứ ngụy quân tử! Nhìn an bài chiến thuật mùa giải trước là thấy, hắn và Tô Mộc Tranh chiếm hết hào quang, những đồng đội khác coi như chỉ là lá xanh đệm cho hoa hồng. Vì sao mà cả đội không đánh ra thứ hạng tốt mà năm nào người nào đó cũng có danh hiệu Cặp đôi hợp tác tốt nhất? Cố ý đấy chứ, phía sau lúc nào chẳng dễ giải quyết hơn trước mặt.”
“Vậy mà hắn còn không biết xấu hổ, nói số liệu người khác có vấn đề. Tao thấy đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”
“Tự làm tự chịu, ăn mặn khát nước, Diệp đội vĩ đại của chúng ta không hiểu được điều này.”
“Lưu Hạo phải uất ức rồi, Diệp đội ngồi làm mưa làm gió trên đầu hắn. Làm gì có độ phó nhà ai thảm như vậy chứ, còn bị mất suất ra sân đầu tiên!”
“Thôi đừng nói, cái chức đội phó của Lưu Hạo không chừng là bị ai đó dí cho. Mắt thấy không ép được người ta, Diệp Thu đương nhiên phải lấy đồ ngon ra dụ. Mấy năm nay hắn đã nắm vững thực quyền, cái gì tốt đẹp thì để hết cho Tô Mộc Tranh, còn Lưu Hạo thì sao? Khổ cực cày cuốc, thế mà phải đổ vỏ, suốt ngày hốt cứt trước ống kính truyền thông cho ai đó!”
“Lưu Hạo cũng tốt tính mới để hắn bắt nạt, đổi thành tôi đã sớm từ chức rồi!”
“Chứ không mày nghĩ vì sao Ngô Tuyết Phong sốt ruột phải đi như vậy? Khi đó hắn mới 25 thôi à!”
“Thế mày nghĩ Lưu Hạo không muốn chắc? Nhưng hắn nói nếu mà hắn đi thì Gia Thế thật sự xong rồi. Làm sao được? Đành phải ở lại chịu đựng chứ sao. Dù sao Diệp Thu cũng đắc ý không được bao lâu đâu.”
“Tao nhìn thành tích bây giờ cũng đắc ý không nổi.”
“Nhưng hắn mặt dày lắm. Không định nhận lỗi từ chức, không định dưỡng già sao?”
“Năm nay hắn bao tuổi rồi?”
“25? Hay là 26 ? . . .”
Diệp Tu đang muốn đi tiếp thì thấy cửa căn phòng ngủ đó bật ra “cạch” một tiếng. Khưu Phi vọt ra ngoài, mạnh mẽ trở tay đóng sầm cửa lại, tiếng giễu cợt trong phòng còn vọng theo.
Nhờ ánh đèn hắt ra từ căn phòng trước khi đóng cửa, Diệp Tu có thể thấy mắt cậu nhóc đã đỏ lừ.
Khưu Phi cũng đồng thời phát hiện ra hắn. Hai người đứng đối mặt trong bóng tối nơi hành lang, không nói gì, thật lâu. Trong nháy mắt, cả hai người đều hiểu tình cảnh của nhau, lại càng ngạc nhiên với phần khổ sở đối phương phải chịu. Người nhỏ tuổi hơn không chịu nổi trước. Phẫn nộ, áy náy, ngờ vực, lo lắng, đủ mọi loại cảm xúc gần như làm cậu nổ tung. Cậu há miệng thật to, bật ra một tiếng âm mũi thật nặng, lại cố hết sức đè nến xuống, đứng tại chỗ thở hổn hển, lí nhí những từ đứt quãng bằng âm lượng như muỗi kêu: “Bọn hắn . . . cố ý nói trước mặt em . . . Em không biết . . .”
Giữa những hơi thở khó khăn, Khưu Phi nhìn thấy một nụ cười an ủi. Thế là cậu cũng không cần nói những gì còn lại nữa. Có lẽ là ảo giác, nụ cười mỉm kia thậm chí có phần vui vẻ và khen ngợi . . . cậu không dám phân tích kỹ. Diệp Thu giơ tay lên, ra một động tác tay với cậu, trong im lặng.
Chú thích:
1. Ivy League là khối trưởng đại học nổi tiếng của Mỹ gồm Harvard, Princeton, Yale, Pennsylvania, Dartmouth, Cornll, Columbia, Brown. Ngoài chuyện thành tích học tập + ngoại khóa siêu khủng, có một cách để vào trường là có nhiều thành tích ngoại khóa hay thi đấu thể thao đạt thành tích cao + có tiền để được trường đánh giá là có Leadership potential (tiềm năng lãnh đạo) =)) Những rich kids châu Á hay chi rất nhiều tiền cho các dịch vụ tư vấn để chuẩn bị kỹ từ năm lớp 8 lớp 9, tình trạng này ở giới học sinh/du học sinh Trung Quốc rất phổ biến. Học trường top không phải tất cả đều giỏi đâu các bạn ạ =)))
2. Triều Tần có người chỉ hươu bảo ngựa: Là gian thần Triệu Cao đời Tần, người xúi Tần Thủy Hoàng giết thái tử Phù Tô để Tần Nhị Thế lên ngôi cho dễ bề khống chế. Triệu Cao dẫn một con hươu đến trước mặt Tần Nhị Thế rồi bảo đó là con ngựa, vua không tin nên hỏi lại các triều thần. Ai xu nịnh Triệu Cao thì bảo là ngựa, ai ngay thẳng thì nói thật là hươu. Phần đông các đại thần đều bảo là con ngựa, vua nghĩ mình bị bệnh nên đóng cửa nghỉ ngơi. Triệu Cao âm thầm ghi nhớ tất cả các đại thần bảo là hươu rồi kiếm cớ giết chết.