Chương 3: Xuân tâm mạc cộng
Hai người từ trong thuyền đi ra đã là khá lâu sau đó.
Sở Vân Tú từ cửa sổ mạn thuyền nhìn bóng lưng hai người đạp nước mà đi từ xa, cười híp mắt nhấp một ngụm trà, tự nhủ: “Ai, hậu bối bây giờ a . . .”
“ . . . Lâu chủ.” Từ sau tấm bình phong truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp, thanh âm nam tử có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Ta thấy bọn hắn đều sắp bị ngài dọa sợ.”
Hắn đi ra từ trong bóng tối sau tấm bình phong, dung mạo cũng không để người ta chú ý, không hề phát ra dù chỉ một tiếng bước chân, lặng yên không một tiếng động, cũng không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Sở Vân Tú nhìn hắn, dường như rất vui vẻ: “Vất vả lắm mới tóm được hài tử nhà Diệp Tu, bị lão Diệp giấu kỹ như vậy, còn không để ta hỏi thăm cho đủ vốn? Ta cũng không nghĩ bọn hắn thế mà lại đáng yêu như vậy, Lý Hoa, ngươi nói xem, Diệp Tu không biết hổ không biết thẹn kia làm sao lại nuôi được hai hài tử như thế này? Không phải thân sinh chứ?”
Lý Hoa dở khóc dở cười, trong lòng thầm thắp một loạt nến cho hai hậu bối vô tội.
“Ai mà biết?” Hắn ngồi ở bên bàn, thuận miệng nói: “Nói không chừng là không theo sư phụ mà theo sư nương?”
“Bọn hắn có sư nương từ lúc nào? Nam hay nữ? Làm sao thế mà một tiếng gió ta cũng không nghe thấy?”
“Lâu chủ . . .”
Sở Vân Tú ung dung nhấp một ngụm trà, “Cái khác không nói, công phu của hai người đó trái lại là thực sự theo Diệp Tu.” Cũng không biết là nghĩ đến cái gì, ánh mắt nàng bỗng có chút xa xăm: “Hài tử Khưu Phi kia, dáng vẻ sử dụng trường thương của nó, thật sự là giống . . . lão Diệp nhiều năm trước.”
Lý Hoa nghiêm mặt nói: “Lấy tuổi của hắn, có thể có tu vi tâm tính như thế, thực sự là khó có được. Lại có Diệp thần chỉ bảo, chắc hẳn ngày sau nhất định có thể trở thành danh thủ một đời. Ngược lại, sư đệ hắn . . . “ Hắn ngừng nói, như có điều suy nghĩ.
Sở Vân Tú liếc mắt sang.
“ . . . Thân pháp khinh công có hơi giống của Dương Thông.”
Lý Hoa và Sở Vân Tú nhìn nhau, nói đến đây cùng thôi, đều ngầm hiểu.
Lặn nước không phát ra âm thanh, đi đêm không để lại dấu vết.
Thân pháp của thích khách.
Lý Hoa là cao thủ hàng đầu của Yên Vũ Lâu, tinh thông nhất là mật thám, người trong giang hồ xưng là “Lâm Ám Thảo Kinh”, ánh mắt lại cực sắc bén.
Thiếu niên kia dù không xuất thủ, bộ pháp lại mơ hồ có chút không giống sư huynh của hắn, giống như càng nhẹ nhàng, càng trầm tĩnh, như nước tĩnh nơi sông sâu.
Nhưng sự khác biệt này thật ra cực kỳ nhỏ, nếu không phải cao thủ tầm cỡ Lý Hoa, Sở Vân Tú thì cũng không tùy tiện phân biệt được. Chỉ là thiếu niên kia tuổi chưa chạm hai mươi, làm thế nào lại tập được loại công phu bí ẩn này?
Sở Vân Tú mím môi cười một tiếng, có chút ý vị sâu xa: “Ngươi không biết, hài tử tiểu Kiều kia, xem như mang nghệ tìm thầy.”
Lại nói hai người Khưu Kiều rời thuyền lên bờ, nhớ tới cuộc nói chuyện ban nãy trên thuyền đều cảm thấy hơi xấu hổ. Bọn họ xưa nay da mặt mỏng, bị Sở đại lâu chủ đùa giỡn đã không cách nào chống đỡ, cơ hồ chỉ có chật vật chạy trối chết. Kiều Nhất Phàm xấu hổ đến mặt đỏ bừng, Khưu Phi lại hỷ nộ không quá lộ ra mặt, có vẻ trấn định hơn sư đệ một chút.
Trước mười lăm tháng tám phải đến kinh thành, vốn thời gian hẵng còn dư dả, nhưng sư huynh đệ hai người trước nay vẫn luôn kính yêu có thừa với sư phụ Diệp Tu, liên lập tức mua ngựa lên đường hướng kinh thành. Cũng may thời gian còn nhiều, hai người đi đường cũng không cần quá gấp, tiện đường ngắm nhìn cảnh trí phong tục các nơi, cũng là hài lòng.
Xuôi theo đường kênh đào hướng Bắc, đi qua Hoài An, huyện Bái, qua kênh Quảng Thông, lại quá Hoài Dương, Sung Châu, đợi đến khi hai người tới Lâm Thanh trời đã qua đầu hạ, ve sầu kêu nóng rợp trời.
Diệp Tu từng nói rõ muốn bọn hắn vào “một nơi nào đó” trong thành Lâm Thanh lấy “một thứ nào đó”, nhưng cái “nơi nào đó” và “thứ nào đó” lại chỉ có Kiều Nhất Phàm biết được. Khi Sở Vân Tú nói cho hai người bọn họ, Khưu Phi đã nghi hoặc, nhưng hắn cũng đại khái đoán được việc đó có liên quan đến cố sự năm xưa giữa sư phụ và sư đệ, liền không muốn hỏi kỹ.
Trước đây hắn đã từng hiếu kỳ hỏi sư đệ được sư phụ thu làm môn hạ như thế nào, nhưng Khưu Phi mới hỏi một câu, Kiều Nhất Phàm luôn ôn hòa nhu thuận đã tái mét mặt mày không còn chút huyết sắc, run rẩy cả người, cắn chặt môi dưới. Khưu Phi thấy hắn như sắp khóc, trong lòng nghẹn lại, vừa là hổ thẹn vừa là luống cuồng, đành giả bộ bình tĩnh an ủi người kia nhẹ nhàng bỏ qua, nhưng từ nay cũng không nhắc đến thêm một lần nào nữa.
Nhưng hắn vẫn để ý trong lòng, còn từng hỏi qua sư phụ. Diệp Tu nghe vậy nhàn nhàn gõ tẩu thuốc, nghiêng đầu nhìn hắn một cái: “Con hỏi Nhất Phàm rồi sao?”
“ . . . Vâng.” Khưu Phi lại nghẹn, cảm thấy ánh mắt Diệp Tu đã nhìn thấu mình từ trong ra ngoài. Diệp Tu dường như cũng đoán được phản ứng của hắn, vỗ vai hắn nói. “Như này cũng không phải. Nhất Phàm đã không muốn người khác biết, ta cũng sẽ không nói, dù sao cũng là chuyện bí mật riêng tư của hắn. Chuyện đó ta trái lại cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng con cũng biết hài tử Nhất Phàm kia, đại khái vẫn là không giải được khúc mắc trong lòng.”
“Cởi chuông phải chờ người buộc chuông, chuyện này còn phải xem bản thân Nhất Phàm. Tiểu Khưu con cũng đừng suy nghĩ nhiều, nói không chừng qua một thời gian, tự bản thân sư đệ con sẽ nghĩ được thông suốt.”
Mà bây giờ.
Khưu Phi đứng trên nơi cao nhất ở thành Lâm Thanh, trước cửa họa lâu lộng lẫy tráng lệ, cảm thấy đầu óc có chút trì độn. Hắn nhìn chằm chằm bảng hiệu trên lầu hồi lâu, mới lặng lẽ quay sang hỏi Kiều Nhất Phàm bên cạnh: “Cái chỗ đó sư phụ nói . . . chính là ở đây?”
“Vâng, đúng vậy.” Kiều Nhất Phàm nhìn gương mặt lãnh đạm của người kia lộ ra một tia quẫn bách, không khỏi mỉm cười, “Sư huynh, huynh đừng suy nghĩ nhiều, sư phụ hẳn cũng không có ý tứ gì khác, chẳng qua cảm thấy đồ lưu giữ ở nơi này sẽ an toàn nhất mà thôi.”
Biểu tình bình tĩnh trên mặt Khưu Phi rốt cuộc cũng bị sét đánh nứt ra một khe nhỏ.
Hắn nhìn chòng chọc họa lâu trước mắt, trên mặt toát ra mấy phần xoắn xuýt hiếm thấy.
Cao lâu kia điêu lan họa đống, ngói lợp lưu ly, dưới mái hiên còn treo một dãy chuông vàng tinh xảo, có đóng chặt cửa cũng không thể che hết mùi phấn son nữ tử. Tấm biển treo cao, trên viết ba chữ vàng “Giáng Hoa Hiên” phong lưu nhập cốt.
Nhìn thế nào, cũng ra một tòa thanh lâu!
Khưu Phi không nói gì, nhưng vẻ mặt hắn thật sự hoàn hoàn chỉnh chỉnh biểu đạt một ý tứ: Cất đồ chỗ này thật sự an toàn sao?
Kiều Nhất Phàm thấy bộ dáng của hắn, khẽ cười một tiếng: “Sư huynh, ngươi không biết, Giáng Hoa Hiên không phải thanh lâu bình thường.”
“Mà đệ lần đầu gặp sư phụ cũng chính là ở đây.”
Rượu, là rượu thượng hạng. Tay, là tay mỹ nhân.
Những ngón tay như bạch ngọc dịu dàng nhặt lên một chén rượu sứ trắng, đưa đến bên môi đỏ thẫm, lại bị một mắt như làn thu thủy buồn bực chán chường đánh giá.
Vị hoa khôi dung mạo tuyệt diễm khẽ xoay chén rượu, cái chén nhỏ xinh tinh xảo khẽ xoay tròn trên đầu ngón tay nàng, một giọt rượu cũng không rơi ra ngoài.
Nàng đang ngồi trong gian phòng cao nhất trong Giáng Hoa Hiên, một mình thưởng rượu trong khuê phòng của mình, lại chợt nghe người nô bộc ngoài cửa gõ cánh cửa gỗ khắc hoa phòng mình, rất có nề nếp, ngữ điệu cũng không thay đổi dù chỉ một chút: “Cẩm Loan cô nương, tú bà phân phó xuống, tối nay có Tả Hộ pháp Đồng Xuyên phái, “Lôi Ưng” Toàn Phong Đức, xin ngài chuẩn bị.”
Lúc này đèn hoa mới thắp, mà vị khách của nàng tối nay, cứ thế đã định xuống.
“Ngươi cứ đi đi, ta đã biết.”
Cẩm Loan thế là chậm rãi ung dung đặt chén rượu xuống, như có như không thở dài một hơi, ngồi xuống trước gương trang điểm. Trong gương phản chiếu lại một gương mặt tuyệt đại giai nhân, mỗi tấc mỗi tấc đều ôn nhu đến cực điểm, chỉ có đôi mắt rét lạnh giống như băng tuyết dưới trời đông giá rét kia là gần như không thích hợp với nàng.
Ánh mắt như thế, có thể thuộc về một sát thủ, hoặc một thích khách, chứ không nên thuộc về một nữ tử thanh lâu.
Mà lúc này Khưu Phi đang cùng Kiều Nhất Phàm lặng lẽ lẻn vào Giáng Hoa Hiên. Giáng Hoa Hiên tuy nói là một tòa họa lâu, thật ra đằng sau lại có một tòa đình viện không nhỏ, trồng rất nhiều cây cây cỏ cỏ không biết tên. Kiều Nhất Phàm rẽ ngang rẽ dọc rồi dẫn hắn quẹo vào một hành lang thật sâu, bước chân không ngừng nhưng nửa tiếng động cũng không phát ra, quen thuộc như thể đang ở hậu viện nhà mình, không làm kinh động đến bất kỳ một tuần vệ nào.
Khưu Phi đi theo sư đệ một đường hướng tới nơi sâu khuất trong đình viện, trong lòng lại chất chứa đủ loại suy nghĩ.
Ban nãy khi Kiều Nhất Phàm nói với hắn Giáng Hoa Hiên không giống các thanh lâu bình thường, hắn cũng chưa để ý, nhưng giờ phút này lại cảm thất thật kinh sợ: Thanh lâu bình thường sao lại có nhiều tuần vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy? Lại có một vài nô bộc đi ngang qua, nhìn một cái là biết thân mang võ công đủ để xông xáo trên giang hồ, cần gì phải ở chốn yên hoa liễu hạng này?
Còn cả Nhất Phàm . . . sao đệ ấy lại quen thuộc với nơi này như vậy?
Chẳng lẽ từng dạo qua nơi này hay sao?
Vừa có ý nghĩ này, Khưu Phi liền hơi nhíu mày. Mặc dù đã biết nơi này không thể xem theo lẽ thường, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái khó nói ra, khó chịu cực kỳ, hết lần này đến lần khác không cách nào phân biệt được những tâm tư phức tạp này.
Nhưng hắn mặc dù tâm tư đang rối như tơ vò, thân thể lại cứ tự động đi theo Kiều Nhất Phàm trước mặt, động tác tự nhiên mà mau lẹ, không có nửa điểm sơ hở. Kiều Nhất Phàm đi đến hành lang cuối cùng, đứng trước một vách tường trái phải trên dưới không hề treo bất cứ vật gì, gõ nhẹ ba lần.
Một cánh cửa không một tiếng động lặng lẽ dịch ra trước mắt bọn họ.
Kiều Nhất Phàm móc ra một cây châm lửa trong ngực, quay lại nói: “Khưu Phi, đi theo đệ, đừng lên tiếng.”
“Mật đạo này trực tiếp dẫn đến gian phòng của hoa khôi đầu bảng Giáng Hoa Hiên, đã được xây nhiều năm rồi.” Kiều Nhất Phàm giơ cây châm lửa về phía trước, đi tới, trong hầm chỉ thấy đen kịt một mảnh, không có một tia sáng nào ngoại trừ ngọn lửa chỉ có thể chiếu sáng một tấc vuông trong tay Kiều Nhất Phàm.
Nhờ ánh sáng yếu ớt đó, Khưu Phi mới nhìn rõ mật đạo này.
Bốn vách tường cực kỳ đơn sơ, trên tường cũng không hề đặt bất kỳ một vật chiếu sáng nào.
Khưu Phi mấp máy môi, lại chưa thể thốt được những khả nghi trong lòng ra tiếng. Chỉ hỏi Kiều Nhất Phàm sau lưng: “Giờ chúng ta đến gian phòng của vị đầu bảng kia?”
“Vâng.” Kiều Nhất Phàm đáp, “Sư phụ hẳn là cất đồ chỗ ấy. Toàn bộ thành Lâm Thanh này cũng không có chỗ nào an toàn hơn.”
“Vì sao?”
Thanh âm trong trẻo của Kiều Nhất Phàm ngừng lại, dường như do dự chốc lát rồi mới lên tiếng tiếp: “Sư huynh, ta đã nói với huynh Giáng Hoa Hiên không phải thanh lâu bình thường?”
“. . .”
Khưu Phi tuyệt không trả lời, chỉ hướng ánh mắt nhìn hắn dò hỏi.
“Ta không thể nói quá rõ . . . Nhưng chỗ này điều tra tin tức, bảo vệ cơ mật, sau lưng nó cũng không phải . . . cũng không phải nhà thương hộ bình thường.” Kiều Nhất Phàm dường như trầm tư thật lâu mới chậm rãi nói tới. Hắn rũ mắt, mặt mặt thanh tú nổi bật dưới ánh nến lập lòe, tự dưng hiện ra chút tái nhợt giống như là trong ảo giác.
“Trong đó cơ mật rất nhiều, sư phụ biết không ít, ta cũng thế . . . cơ duyên xảo hợp mới hiểu.” Hắn dừng một chút, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Khưu Phi, “Gian phòng của hoa khôi đầu bảng Giáng Hoa Hiên ở tầng cao nhất, nóc phòng là nơi giấu đồ. Dù có là ai cũng không nghĩ tới sẽ có người giấu đồ ở nơi như vậy, cũng không nghĩ tới hoa khôi ở đây chính là thủ vệ, nên không thể an toàn hơn được. Chỉ có sư phụ công phu tốt như vậy mới có thể giấu đồ trên đó mà thần không biết quỷ không hay, nhờ những tầng thủ vệ nơi đó cất giữ. Chỉ là giờ chúng ta đi mật đạo nào chỉ có tiến mà không thể ra, lát nữa lấy được đồ rồi, hẳn là phải thay đường rời đi . . .”
“Nơi này cơ quan dày đặc, dù đệ đoán sẽ không có việc lớn xảy ra, nhưng lát nữa dù sao, theo đệ, cẩn thận vẫn là hơn.”
Lại chuyển đề tài, hắn do dự trong chốc lát, trong mắt có một tầng áy náy, nói khẽ: “Thật có lỗi, sư huynh, ta không thể . . . “
“Không sao.” Khưu Phi không chờ hắn nói xong đã ngắt lời, nhàn nhạt lắc đầu: “Đi thôi.”
Hắn tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Cho dù có để ý, cũng không nên hỏi lúc này. Chỉ là bí mật kia dường như đã yên lặng mở ra một khe hở cho hắn, tản ra một làn hương ngầm mê người. Hắn cảm thấy Kiều Nhất Phàm dường như đã hạ phần đề phòng rét lạnh nhất của mình với hắn xuống một chút xíu, lộ ra sự tình bí mật đã chôn giấu rất nhiều năm, cũng lộ ra một phần mềm mại nhất của chính hắn.
Sự nhận thức này làm lòng Khưu Phi đột nhiên nhảy lên một cái, trào dâng lên sự vui sướng bí ẩn khó có thể nói rõ. Ngay cả mật đạo đen không thấy đáy này dường như cũng không tối tăm sâu hun hút nữa.
Mật đạo một đường đi lên, ở giữa có lẽ có vài khúc rẽ quanh co, lại có cầu thang đi lên, cuối cùng dẫn đến một cửa ngầm. Kiều Nhất Phàm nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đá trông không hề nổi bật trên tường, cánh cửa nặng nề lặng lẽ mở ra, ánh sáng dìu dịu bên ngoài xuyên vào.
Kiều Nhất Phàm quay đầu, nói nhỏ: “Sư huynh, từ giờ trở đi hãy theo đệ, một bước cũng không thể sai, cũng không thể phát ra tiếng động.”
Khưu Phi im lặng gật đầu. Kiều Nhất Phàm không hiểu sao tự dưng thấy rất yên tâm, thế là cũng gật đầu, từ trong khe cửa vô thanh vô tức trượt ra ngoài. Đợi hai người đều đã ra ngoài, cửa kia không biết đã cài cơ quan tinh xảo nào, lại lặng yên không tiếng vang khép mình lại.
Khưu Phi nắm chặt trường thương trong tay.
Hiện ra trước mắt hai người là một gian lầu các tối tăm, không gian cũng không thể coi là rộng rãi, rất trống trải, ở giữa có một rương gỗ cổ nằm đơn độc. Lầu các này có lẽ là một gian nhỏ bên trên căn phòng của hoa khôi đầu bảng, cách tấm ván gỗ còn thấy ánh nến vàng ấm áp phía dưới lọt lên cùng thanh âm nam nữ trêu chọc nhau.
Đã thấy thân hình Kiều Nhất Phàm hơi nghiêng, bước ra bước đầu tiên. Hắn thân pháp nhẹ nhàng, lúc đặt chân xuống đất dường như là còn không kinh động đến bụi bặm bám ở đó, nhưng bước chân đặt xuống đất lại cứ rất cổ quái, giống như là thuận theo trận pháp nào đó.
Khưu Phi đoán chừng là một loại cơ quan được sắp xếp theo kỳ môn bát quái nào đó, nhưng chỗ này không để hắn được suy nghĩ nhiều, chỉ theo cước bộ người kia, giẫm lên dấu chân đối phương từng bước từng bước tới gần cái rương ở chính giữa.
Quá trình lấy đồ không gặp chút sóng gió nào, hai người cầm lấy tờ giấy Diệp Tu lưu lại và một quyền sách thật mỏng ôm vào trong lòng, dưới nhà còn truyền đến tiếng đùa giỡn suồng sã của hoa khôi và một nam tử nào đó.
Hai người liếc nhau, Kiều Nhất Phàm mấp máy môi, ánh mắt ra hiệu xuống dưới, hiểu ý hắn, Khưu Phi cũng yên lặng gật đầu. Hai người họ quen biết đã lâu, tâm linh tương thông, không cần nói ra lời cũng ngầm hiểu. Thế là Kiều Nhất Phàm cẩn thận vén một tấm ván gỗ dưới sàn, cẩn thận rình mò phía dưới.
Hai người đều biết, giờ làm thế nào ra khỏi phòng hoa khôi mà không để người khác phát hiện, rời khỏi Giáng Hoa Hiên, mới là trọng điểm.
Phía dưới hai người là một góc phòng hoa khôi, không làm người khác chú ý đến, bên cạnh có dựng một bình phong khung kim loại sơn nhũ mô tả cảnh hoa điểu, rất thích hợp để yểm hộ, mà từ trên nhìn xuống có thể thấy rõ ràng hoa khôi kia đang bị một nam tử ôm lên giường, bắt đầu thân mật.
Thấy thời cơ vừa văn, Kiều Nhất Phàm bám lấy sàn gỗ, trở mình, tiếp đó lặng lẽ tiếp đất, Khưu Phi theo sát phía sau. Hai người đứng sau bình phong, đều nhỏ giọng nín thở, không dám phát ra một tiếng động.
Kiều Nhất Phàm lại quá rõ ràng, Giáng Hoa Hiên hoa khôi là người thiên kiều bá mị như thế nào, chàng chàng thiếp thiếp nhưng tai mặt cực tỉnh táo, võ nghệ không tầm thường cũng không thể coi thường. Chỉ cần chút gió thổi cỏ lay, ở căn hương khuê mềm mại này, tất nhiên không giấu được các nàng.
Vô luận đầu bảng hiện tại là ai, chỉ cần kế thừa danh hiệu “Hoa khôi” này, sẽ không có ngoại lệ.
Cố sự năm xưa lướt qua trong đầu, hắn lẳng lặng thõng mắt, chợt cảm thấy run lên, ngũ vị tạp trần khó nói rõ.
Dù sao các nàng thế nhưng là . . .
Hai người tỉnh táo đứng trong không gian chật chội sau tấm bình phong, chưa từng phát ra một hơi thở mạnh. Nhưng mùi hương hợp hoan thật đậm tràn khắp phòng, nến đỏ dập dờn, tiếng nam nữ hoan hảo trên giường cách bình phong truyền lại. Thân thể Khưu Phi bỗng cứng đờ, hiểu đây là thanh âm gì, mặt lập tức nóng bừng.
Dù sao mới chỉ là thiếu niên tuổi như vậy.
Hắn có thể không chút sợ đao quang huyết vũ, trùng điệp nguy hiểm cơ quan, bất kể đối mặt loại nguy nan nào cũng có thể thẳng tiến không lùi, nhưng dạng này . . . hắn phải làm thế nào mới phải?
Giờ phút này bọn họ đi không được, ở cũng không xong, quả thực là tiến thoái lưỡng nan.
Tiếng nước phóng túng và thanh âm hai thân thể giao hợp lọt vào tai hai người, tiếng nữ tử mảnh mai mềm mại không xương, muốn từ chối lại muốn nghênh đón nam tử, rên rỉ cùng đùa giỡn, làm hai người xấu hổ đến dường như không biết phải làm thế nào cho phải. Kiều Nhất Phàm đã xấu hổ đến mức hai mặt đỏ bừng, hận không thể đào đất chui đi.
Nhưng hắn và Khưu Phi đứng gần nhau như vậy, gần đến mức có thể thấy rõ phản ứng của đối phương. Không gian sau tấm bình phong vốn chật chội, hai thiếu niên tuy vóc dáng không rộng nhưng vẫn phải chen lấn. Khưu Phi hơi cúi đầu, thấy Kiều Nhất Phàm đứng trước người mình, mắt rũ xuống, sắc đỏ nhuộm từ tai đến cổ, cần cổ tinh tế thanh mảnh cong cong biến mất sau cổ áo trong bóng tối, ái muội không thấy gì nữa.
Mà hô hấp của hắn cũng vô cùng rõ ràng, nhưng lông vũ, mềm mại một chút lại một chút vờn qua.
Giữa một chút đó, Khưu Phi chỉ cảm thấy mình bỗng nhiên rung động, đầu óc trống rỗng, hiện lên đủ loại ý nghĩ tốt đẹp. Hắn nghe tiếng đêm xuân thì thầm ngoài bình phong, mặt vẫn nóng đến như bị phỏng, càng không có cách nào nhìn Kiều Nhất Phàm trước mặt.
Thình . . . thịch.
Nhất thời, chỉ có tiếng hai trái tim cùng nhảy nhót.