Chương 3
Bảy năm trước, là lúc Giang Ba Đào rời khỏi cánh rừng, đi tới thế giới loài người. Mới đến thế giới của loài người, tiểu hồ ly còn chưa có luyện được công phu miệng lưỡi lắt léo đưa đẩy, bị người ta lừa mất nội đan chưa tính, thiếu chút nữa còn táng thân trong biển lửa. May mà cậu được Diệp Tu đi ngang qua nhặt về nhận nuôi, giữ lại được mạng nhỏ.
Đối với loài người mà cậu còn chưa hiểu hết, Giang Ba Đào gây ra rất nhiều chuyện buồn cười, còn có một lần cậu hiểu lầm mình là bạn lữ của Diệp Tu. Bản tính tự nhiên cùng với lòng hiếu kỳ khiến cho Giang Ba Đào đối với thế giới xung quanh cực kì hứng thú muốn tìm hiểu, mấy người trong số bạn bè ít ỏi của Diệp Tu mỗi ngày đều bị Giang Ba Đào quấn lấy trả lời một trăm câu hỏi vì sao của cậu.
Giang Ba Đào học tập rất nhanh, đồng thời lấy thân phận là bạn lữ của Diệp Tu cậu yên tâm ở lại nhà Diệp Tu thoải mái ăn uống, cho đến một ngày nọ cậu phát hiện được "bạn lữ" trong quan hệ của loài người không đơn giản như cậu nghĩ. Hơn nữa xã hội loài người không giống với tộc hồ ly, bọn họ không thể chấp nhận quan hệ "bạn lữ" giữa hai người cùng giới tính. Giang Ba Đào mặc dù không hiểu lí do vì sao như thế nhưng cậu cũng quyết định nhập gia tùy tục.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Giang Ba Đào từ một tiểu yêu mới hóa hình còn thích ăn thịt sống biến thành một người có thể thay Diệp Tu ra ngoài mua thức ăn, đóng tiền điện nước, trò chuyện vui vẻ với chủ nhà, giúp Diệp Tu trả một nửa tiền nhà.
Biết nhiều chuyện rồi, Giang Ba Đào biết mình không thể ở lại đây lâu dài, mình cùng Diệp Tu lại không phải "bạn lữ" theo nghĩa kia, cậu cũng không thể ở lỳ ở chỗ này làm phiền Diệp Tu.
Để lại một tờ giấy nhắn, Giang Ba Đào lặng lẽ rời đi.
Mỗi lần nhớ lại đoạn quá khứ này cùng với việc khi đó mới xuống núi còn ngây thơ làm mấy chuyện mất mặt, Giang Ba Daod đều cảm thấy nóng mặt, hận không thể quay ngược lại thời gian, khiến cho tất cả chuyện đó chưa từng xảy ra. Chuyện này bị Giang Ba Đào kéo vào danh sách đen, chôn thật sâu ở đáy lòng, ngay cả Chu Trạch Trải là bạn thân nhất của cậu cũng không biết.
Nhưng mà Diệp Tu tùy tiện lại hỏi tới.
Giang Ba Đào nghẹn lời, đang suy nghĩ có nên cùng hắn Diệp Tu ôn lại chuyện xưa hay không. Thời gian im lặng quá dài, vốn chỉ là một câu hỏi đùa cho vui rốt cuộc lại trở nên có chút thâm ý. Đây cũng không phải là điều cậu mong muốn, xem như có thể nói dối cho qua nhưng cậu lại chần chừ không nói.
Cậu cuối cùng cũng mở miệng, meo một tiếng.
Giang Ba Đào lại biến thành mèo.
Đối với việc hậu bối đột nhiên biến hình, Diệp Tu không hề kinh ngạc một chút nào. Hắn kéo tấm thảm nhỏ quấn quanh người Giang Ba Đào trải xuống giường một lần nữa, đặt Giang Ba Đào lên trên, nói: "Đi ngủ."
Ánh sáng bên trong phòng Diệp Tu được chỉnh tối lại, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt le lói từ mấy cuốn sách còn lơ lửng trên không trung. Diệp Tu đặt Giang Ba Đào nằm đối diện mặt mình, ngón tay đùa nghịch cái đuôi của con mèo, ra vẻ mình không đùa giỡn mà tập trung suy nghĩ chuyện gì đó.
Đêm nay Giang Ba Đào ngủ không ngon lắm, mơ một giấc mơ nối tiếp một giấc mơ. Cậu mơ thấy trời mưa to như trút nước, cậu cả người ướt nhẹp trú dưới một cái cây cổ thụ dưới chân đồi. Mưa vừa mới tạnh, cây cổ thụ đột nhiên bốc cháy, cậu vội vàng chạy rất xa, vừa quay người thì phát hiện mình đã biến thành hình người, người trần như nhộng đứng giữa đường xe chạy. Người xung quanh tấp nập, nhưng không một ai chú ý tới cậu.
Giang Ba Đào cảm thấy rất lạnh.
"Lạnh quá..."
Diệp Tu nửa đêm bị người bên cạnh làm thức giấc, vừa khéo hắn nhìn thấy Giang Ba Đào bị quấn qua loa trong thảm nhơ mơ hồ kêu lạnh. Đêm hè thật ra không quá lạnh, chẳng qua là nhiệt độ cơ thể của Giang Ba Đào so với loài người cao hơn, đối với nhiệt độ không khí cũng nhạy cảm hơn.
Diệp Tu ôm cậu nhích lại gần mình, vén chăn lên đắp cho cậu. Giang Ba Đào dường như rất thoải mái, thuận thế chui vào lòng Giang Ba Đào, ôm chặt cánh tay cùng bắp đùi hắn. Mấy động tác thực hiện rất nhanh, rất tự nhiên, căn bản Diệp Tu không có thời gian kịp phản ứng.
Diệp Tu nín thở trầm ngâm, trong lòng khẽ oán trách cái người rất nhiều năm rồi mà tư thế ngủ không tốt cũng không thay đổi, nhưng cũng không đẩy cậu ra.
Lúc Giang Ba Đào gặp Diệp Tu, cậu đã trưởng thành, sau khi hóa hình người trông cậu như thanh niên loài người hai mươi tuổi. Khi đó cậu vẫn còn thói quen của hồ ly, không ít lần cùng Diệp Tu giở trò. Lúc ấy điều kiện sống có hạn, một người một hồ liền cùng lăn trên cùng một cái giường, Giang Ba Đào tư thế ngủ còn không tốt, Diệp Tu sớm đã quen rồi.
Nhưng suy nghĩ kĩ lại một chút, lại cảm thấy có chút không giống lúc trước.
Lúc trước Diệp Tu khi nóng sẽ đẩy Giang Ba Đào ra, khi lạnh sẽ cùng Giang Ba Đào cướp chăn, có lúc sẽ còn đem tiểu hồ ly ném lên trên ghế, nào giống như bây giờ, hắn bị ôm chặt hơn mười phút không nhúc nhích, cho đến khi chân hắn có chút tê cứng, Giang Ba Đào một lần nữa biến lại thành mèo, mới thở dài một hơi chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu.
Hẳn là do lòng mình thay đổi rồi. Diệp Tu thầm nghĩ.
Phát hiện chỗ ở của Giang Ba Đào có điểm dị thường, lại nghĩ đến Diệp đột nhiên liên lạc, Luân Hồi không đợi đến trời sáng đã vội vã đến tìm. Diệp Tu cam chịu số phận bi phẫn bò dậy, mắt lim dim buồn ngủ lảo đảo ra mở cửa nghênh đón đệ nhất mỹ nhân của Liên minh Vinh Quang Chu Trạch Khải đến hỏi thăm sức khỏe.
Nói rõ tình huống, hẹn xong người Luân Hồi giữa trưa đến đón Giang Ba Đào, Diệp Tu xoay người lại ngã xuống giường —— sau đó bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Diệp Thu sắc mặt tối sầm, ôm trong lòng một đám tiểu yêu trách vọt vào trong phòng.
"Đồ anh trai vô liêm sĩ em méo quản cái đám tiểu yêu nhà anh nữa, có tin em sẽ —— ưm!"
"Nhỏ giọng lại một chút, còn có người đang ngủ."
Diệp Thu gỡ xuống cái tay che miệng mình, nhìn theo tầm mắt của Diệp Tu. Ở giữa đống lộn xộn trên giường, một con mèo nhỏ vặn vẹo đủ loại tư thế đang ngủ say.
"... Con này nhìn không giống yêu quái?" Diệp Thu xáp lại gần để quan sát, có chút nghi ngờ.
Dường như là bị tiếng ồn ào làm phiền, con mèo nhỏ duỗi người lăn lộn mấy cái liền tỉnh. Nhìn thấy Diệp Thu, con mèo nhỏ nhất thời trợn to hai mắt, sững sốt một lúc mới đưa móng vuốt ra thử chạm lên tay Diệp Thu.
Diệp Thu vui vẻ: "Hình như nó rất thích em á."
Diệp Tu ở một bên bỉu môi: "Còn không phải sao, ai bảo cái mặt chú giống hệt anh."
"Nó tên gì?"
"Tiểu... Nhầm." Diệp Tu ôm lấy Giang Ba Đào trước Diệp Thu, xoa xoa đầu, nói, "Nó tên Pi Pi."
Giang Ba Đào không cười nổi. Bao nhiêu sự ngạc nhiên của cậu khi vừa nhìn thấy Diệp Thu đều bị cái tên này làm cho biến mất.
Bên kia Diệp Thu cầm nhành hoa giả cắm trong bình hoa lên, phe phẩy nó trước mặt Giang Ba Đào, trêu chọc cậu: "Pi Pi ngoan, kêu một tiếng xem nào."
Diệp Tu cố gắng nhịn cười, nhỏ giọng dụ dỗ: "Pi Pi đừng nghe nó, cắn nó!"
Hai người quả thật là anh em sinh đôi đấy hai vị tiền bối đáng kính! ! !
Giang Ba Đào bất hạnh trở thành thú cưng, lấy bi phẫn làm động lực, dùng sức cắn bàn tay Diệp Tu một cái.
Diệp Thu bật cười, hận không thể vỗ tay tán thưởng cho hả giận.
"Ây dô, làm sao lại bênh người ngoài cắn người nhà như thế hả!" Diệp Tu vừa trách móc vừa ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đang chỉ sáu giờ hai mươi phút.
"Được rồi em mau đi làm đi, đi mau đi!" Diệp Tu thả Giang Ba Đào ra, đẩy Diệp Thu ra ngoài cửa.
"Làm gì gấp như vậy, nửa tiếng nữa em đi cũng không muộn mà!" Diệp Thu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn dùng tay bấu víu lại ở khung cửa hỏi, "Đúng rồi, hậu bối mà anh nói đâu?"
Diệp Tu cười: "Không phải là em vừa mới chọc cậu ấy sao."
Nói xong hắn đóng cửa một cái sầm, cũng không thèm để ý tới Diệp Thu vừa nghe xong đang kinh ngạc tròn mắt ra.
"Tiền bối canh giờ thật chuẩn nha." Diệp Thu vừa mới bị đẩy ra cửa, Giang Ba Đào liền biến trở lại. Cậu bọc chăn, ngồi ở trên giường cười híp mắt nhìn Diệp Tu, "Quả nhiên là có thời gian giới hạn sao?"
Diệp Tu cười không nói, nắm tay đưa đến trước mặt cậu, phía trên mu bàn tay lộ ra một vòng dấu răng: "Muốn nghe câu trả lời thì không phải em nên an ủi tiền bối bị tổn thương tinh thần của em trước sao?"
"Không chảy máu mà! Dấu răng nông như vậy, chắc hẳn trong lòng tiền bối không bị tổn thương bao nhiêu đâu nhỉ." Giang Ba Đào nhìn một cái, vỗ lên bàn tay Diệp Tu.
Hậu bối sau khi qua thời kì phản nghịch không dễ bắt nạt a...
Diệp Tu trong lòng thầm than, nói: "Thời gian biến đổi tăng theo bội số, khoảng cách giữa hai lần biến đổi tăng lên theo giờ. Em hiện tại biến trở về là lần thứ tư, trên lý thuyết có thể kéo dài hơn hai mươi hai phút một chút."
"Lần thứ tư?" Giang Ba Đào ngơ ngác .
Diệp Tu tằng hắng một cái, xoay người đi về phía tủ quần áo, trả lời: "Lúc nửa đêm em lại biến hình thêm một lần."
Hai người vóc người không chênh lệch bao nhiêu, Diệp Tu từ trong ngăn kéo lấy ra một cái áo sơ mi cùng quần ném lên giường.
"Tiểu Giang, em trước hết mặc quần áo vào đi đã, có muốn mặc thêm đồ lót gì không? Anh hình như không có đồ lót mới, nếu em không ngại thì mặc của anh đi?"
Giang Ba Đào vừa mặc áo sơ mi vừa trả lời: "Vậy thôi đi..."
Diệp Tu lật tung mớ quần áo trong tủ mất lần, xác nhận quả thật không có đồ lót mới, đành phải bó tay.
Giang Ba Đào so với Diệp Tu gầy hơn, thấp hơn một chút, cậu mặc quần áo của Diệp Tu vào thì có chút rộng. Cậu xắn ống tay áo với ống quần lên một chút, bước chân trần xuống giường. Mặc dù chỉ mới qua một buổi tối nhưng Giang Ba Đào vẫn cảm thấy dường như rất lâu rồi cậu không được tự do đi lại như thế này.
Phòng của Diệp Tu được bố trí thật đơn giản, khiến cho người khác chú ý nhất chính là cái tủ sách chiếm cả một khoảng không gian lớn trong phòng, bên trong bày đủ loại sách. Được chính chủ cho phép, cậu liền tùy ý xem.
“Hiện trạng sinh tồn của yêu quái thời thượng cổ”, ở bên cạnh là “Sự tồn tại và thời gian”, sách được bày không theo một thứ tự nào, nào là “Tuyệt chiêu nấu ăn”, “Sơn Hải Kinh”, nào là “Danh mục động vật được quốc gia bảo vệ”, “Cấm thuật và sự hình thành của các lời nguyền”,.... Trong đó còn có cả một vài ghi chép viết tay.
Giang Ba Đào rất có hứng thú đối với những ghi chép này, khi cậu quay đầu nhìn lại, Diệp Tu đã rời khỏi phòng tự lúc nào, cũng không biết hắn đi đâu.
Nếu không có phép thuật bảo mật, hắn cũng cho phép mình xem... Như vậy thì mình nhìn một chút hẳn là không sao nhỉ?
Giang Ba Đào rút ra mấy tập hồ sơ, ngồi xuống ghế từ từ lật xem.
Nội dung bên trong đó có một vài quyển nhìn rất quen thuộc, Giang Ba Đào hồi tưởng lại, thì nhớ ra đây chính là tài liệu nội bộ trong trường học dành cho trừ yêu sư. Trên trang giấy đầy những vết gạch xóa, dựa theo mấy dòng chữ tùy ý viết ra này, cậu tựa như có thể nhìn thấy hình ảnh Diệp Tu ngậm thuốc lá, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy mang ý tưởng của mình viết lên trang giấy.
Cậu thích một Diệp Tu như vậy.
Bất tri bất giác, Giang Ba Đào lại lấy thêm một chồng hồ sơ.
Tập hồ sơ này so với mấy cái trước không giống nhau lắm, hình như nó là hồ sơ về đối tượng, mỗi trang đều in một tấm ảnh của một cô gái cùng với tư liệu cơ bản về người đó. Ánh mắt Giang Ba Đào dừng lại ở hồ sơ cuối cùng "Đối tượng đáng mong đợi" , cậu ngây người ra.
Đây chẳng lẽ là... ?
"Ấy, lật lung tung đồ của người khác là không được nha tiểu Giang." Từ đỉnh đầu đột nhiên truyền tới thanh âm của Diệp Tu, ngay sau đó tập giấy trong tay Giang Ba Đào cũng bị rút đi. Ngón tay Diệp Tu vuốt qua tập giấy một lần, cuốn thành một cuộn tròn khẽ gõ lên đầu Giang Ba Đào một cái, cười nói: "Anh sẽ ngại ngùng đó."
Nhìn hắn không có vẻ gì là tức giận, Giang Ba Đào thở phào nhẹ nhõm, ngước mặt lên hỏi: "Tiền bối cũng đi xem mắt sao?"
"Ừ." Diệp Tu tiện tay đem tập giấy nhét lại trên giá sách, ngồi lên giường, "Lui về ở ẩn lâu như vậy, ở nhà cũng thúc giục mãi. Thái Hậu nhà anh mỗi ngày đều nhét cho anh mấy thứ này, đau đầu muốn chết."
Giang Ba Đào nhìn Diệp Tu vẻ mặt bất lực, cậu cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút mất mác.
Diệp Tu : "Có phải em cảm thấy rất không tin được đúng không?"
"Đúng là có chút không tin được. Tiền bối là trừ yêu sư thế hệ đầu tiên, em thường thấy tiền bối làm nhiệm vụ, thật khó để tưởng tượng cảnh tiền bối ngồi ở trong quán cà phê cùng một cô gái xem mắt." Giang Ba Đào nghiêm túc nói.
Diệp Tu cười một tiếng, rút ra một điếu thuốc, nhìn Giang Ba Đào chậm rãi nói: "Anh lui về ở ẩn chính là vì phải trở về gánh vác trách nhiệm. Lúc còn trẻ có thể lông bông ở bên ngoài, bây giờ thì không thể như thế được nữa."
Hắn đứng lên, dập dập tàn thuốc trong một cái gạt tàn ở trên bàn , tiếp tục nói:
"Trừ yêu sư thì sao, anh rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường."
----------------
Editor's Note: Thật ra mình cảm thấy fic dừng ở đây có chút cụt, nhưng mà tác giả lại không viết tiếp. Cho nên cũng đành chịu thôi. Mình khá thích nội dung của fic này, nên việc tác giả dừng nó ở đây mình cảm thấy có chút đáng tiếc. Hi vọng trong tương lai tác giả có thể viết tiếp fic này, nếu có chương mới mình sẽ edit tiếp.