Tác giả: Chianti
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân, các chi tiết ngoài quote đều không thuộc chính văn.
Status : One shot
Một vài thuật ngữ:
- aura: là một kĩ năng dạng nội tại, có phạm vi ảnh hưởng nhất định, tâm là người sở hữu aura đó, có thể là buff/debuff/gây sát thương
- mirror match: thường dùng để chỉ những trận solo cùng nghề, cùng trang bị v.v..., là một trận chỉ có kĩ năng cá nhân quyết định tất cả
- mechanic: dùng để chỉ một thao tác, một trick của riêng một nghề nào đó, thường rất khó thực hiện, và có phân tầng độ khó (ví dụ Súng Cận Chiến 3 bước / 4 bước / 5 bước, là phân tầng của mechanic Súng Cận Chiến)
- Tuyển thủ tự do hoàng kim: Chỉ Phương Thế Kính (Profile chiến đội Lam Vũ), một tuyển thủ có thể đánh được mọi nghề khi đội cần thay đổi chiến thuật.
- cd (cooldown): Hồi chiêu
- CC (crowd control): Các kĩ năng disable (gây trói/choáng/làm chậm...)
- Zone: Cách chơi kĩ năng nhằm đánh lạc hướng/hạn chế khả năng di chuyển của đối phương. Ép đối phương không còn cách nào khác hơn là phải trúng kĩ năng kế tiếp quan trọng hơn.
Mọi kĩ năng đều được kham khảo từ: Vinh Quang Kỹ Năng Tập, lỡ mọi người có quên tác dụng của kĩ năng nào có thể vô đó xem lại.
-----------
Vẫy Tay
Tôi kể người nghe...về một lão Ngụy thật khác.
[Một ngày trước trận Hưng Hân vs Tru Tiên]
Vừa thắng được Huyền Kỳ trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, các tuyển thủ Hưng Hân cũng không có thời gian ăn mừng vì kế tiếp lại đối mặt với một tay khá ổn định mang tên Tru Tiên. Mai là trận đấu diễn ra, hôm nay mọi người dậy luyện tập từ sớm.
"Lão Ngụy, ném tui điếu thuốc" Diệp Tu vươn vai, với tay lên bàn chộp bao thuốc bẹp dí - chả còn điếu nào.
Theo như phân chia phòng khách sạn thì Ngụy Sâm và Diệp Tu ở chung một phòng. Mới ngủ dậy, họ Diệp ngáp một hơi dài, chép chép miệng; tay phải đưa lên vuốt vuốt từ bả vai xuống bắp tay trái. Nhìn sao cũng ra một con nghiện xì ke thiếu thuốc lâu ngày, Ngụy Sâm bất quá thấy cảnh này cũng phải đi đề phòng thằng cha này mới được.
"Của tao cũng hết rồi" Ngụy Sâm rà rà túi quần treo trên giá đồ, nhớ rõ hôm qua mình đã rút điếu cuối rồi vứt luôn cái bao thuốc vào sọt rác trong nhà thi đấu. Mém tí là bị bảo an phát hiện - hắn rùng người một cái.
"Hầy, ông già rồi, có phải là nên hút ít đi chừa phần cho tui thì hay không?" Diệp Tu vừa nói vừa rút trong túi quần tờ giấy bạc 20 tệ đã bị nhàu thành hình hài chả xác định được nữa, tiện tay ném qua cho Ngụy Sâm. "Hay là ông đi mua ít bao, tui xuống trước xem bọn nhỏ luyện tập." Nói rồi cũng bật ra khỏi giường, đi thẳng vào toilet.
Bắt gọn vật thể lạ có màu của tờ 20 tệ đang bay đến, Ngụy Sâm vạch ra xem lỡ nó chơi mình đưa tờ tiền không dùng được. Hắn quơ đại cái áo khoát màu cà phê sữa có mũ trùm đầu, thêm cái khẩu trang để dễ hòa nhập với cộng đồng. Dù gì trận đấu đơn thứ ba với Huyền Kỳ hắn đã đánh...chữ rất hay, dân tình mà thấy chắc đuổi chạy không kịp.
Thành phố này hắn chưa đến lần nào, dạo hồi lâu mới thấy một tiệm tạp hóa. Loay hoay chờ bà chủ thối tiền, phía đối diện xa xa thấy người ta bu đông trước một tiệm nét. Cất bao thuốc vào túi quần, hắn đưa ngón chỉ vào miệng liếm cho ướt nhẹ, sau đó vươn tay đưa ngón vừa liếm thật cao, rồi lại lấy xuống bấm bấm mấy đốt tay. Bà chủ hàng tạp hóa nhìn tròn cả mắt, chưa hiểu đầu cua tai nheo gì đã thấy hắn tiến về phía đám đông kia. (Bà chủ reaction: ?? ??)
Qua thao tác vừa rồi, hắn tính thấy gió thổi hướng đông nam, khá nhẹ; cùng với tài bấm mệnh xằng bậy của mình, hắn nhẫm được số con nghiện họ Diệp kia chưa tận nếu hắn mang thuốc về trễ vài phút. Ta qua kia xem náo nhiệt một chút, không sao đâu ha?
Sau vài chiêu luồn lách hất cùi chỏ, cuối cùng Ngụy Sâm cũng tiếp cận được tấm áp phích dán trước cửa tiệm. Lạ thay khi hắn vào được trong cũng là lúc đám người dần tản thưa đi. Ngụy Sâm không ngờ aura chua từ áo của hắn lại phát huy tác dụng vượt năng suất như vậy.
"The Solo King" Ba chữ to đùng in dọc tấm áp phích cùng bốn nhân vật thuộc bốn nghề được người chơi ưa chuộng nhất, lần lượt xen kẽ: Pháp Sư Chiến Đấu, Thiện Xạ, Kiếm Khách và Ma Đạo Học Giả. Hắn tính khạc nước miếng khinh bỉ không có Thuật Sĩ của hắn nhưng nhớ ra mình đang đeo khẩu trang, đành nhịn.
Hạn chót đăng kí cùng thời gian khởi tranh rơi vào đúng sáng nay. Bất thần nhìn một hồi lâu, hắn nhớ lại 9-10 năm trước đã dẫn quân sát phạt các giải tiệm nét oai phong như nào. Lại nhớ đến một đội hữu vốn rất thân cận, hắn vô thức đưa tay trái nắn nắn cổ tay phải. Ừ, thân cận tới mức đủ để hắn tin tưởng giao cả cơ ngơi Lam Vũ vào mùa ba mà dứt áo ra đi. Những đứa nhỏ trong trại tập huấn Lam Vũ năm ấy, nay đã xưng thần, một phần dạy dỗ không thể không tính người này vào. Mà, nghĩ lại thì hắn với Lam Vũ cũng đã tận nghĩa từ mảnh Băng Vũ năm nào rồi. Chỉ tiếc một điều, hắn vốn chưa kịp nói một lời tạm biệt...
Thôi chuyện cũ rồi không nghĩ nữa, giờ là lúc hắn sống cho hoài bão của riêng mình. Vừa đúng lúc có giải solo, "Vào ôn lại chút kỉ niệm tuổi thanh xuân nào!", chân hắn bước vào tiệm đầy sản khoái, bên trong khẩu trang là một nụ cười quái gở. Hehe.
Là người cuối cùng đăng kí, tên hắn nằm ở vị trí 32 bảng B. Số người đăng kí tạm cho là đông, bên tổ chức phải chia thành 2 bảng A B, mỗi bảng 32 người chơi. Thể thức rất đơn giản, chỉ cần ngồi vào máy. Dùng thẻ của mình hoặc mượn thẻ của ban tổ chức đều được, tạo phòng trong đấu trường tu chỉnh nên vấn đề thực lực nhân vật không còn là mấu chốt, kĩ thuật cá nhân sẽ quyết định tất cả. Không nhất thiết phải đánh một nghề duy nhất đến cuối cùng.
Hắn cau mày, như vậy hắn phải đánh 6 trận tính luôn cả trận chung kết cuối cùng giữa hai người nhất bảng A B. Sẽ khá tốn thời gian đây, hi vọng mấy đứa kia đừng dây dưa quá.
Đúng như dự đoán, bảng B Ngụy Sâm đánh rất gọn, xem ra số người đăng kí đánh vui chiếm phần đông. Trùng hợp thay tên đứng đầu bảng A cũng đánh rất gọn. Hắn nhìn chăm chăm vào kết quả bảng A, người kia luôn lấy thẻ cùng nghề với đối thủ từ ban tổ chức, hắn ta như muốn thể hiện mình là vua mirror match.
"Nực cười, nhóc con niên khóa nào mà láo?" Ngụy Sâm phỉ thầm trong bụng, hắn không ưa được bọn oắt con thích thể hiện.
Trận chung kết tổng nhanh chóng được tiến hành. Hệt như dự đoán tên kia thách thức Ngụy Sâm bằng một mirror match nghề Thuật Sĩ. Mầy tiêu rồi con ạ. Nhân vật Thuật Sĩ hắn lấy từ ban tổ chức một đường đánh vào chung kết của Ngụy Sâm cùng nhân vật Thuật Sĩ của oắt con vô danh kia lần lượt load xong bản đồ Đấu Trường - là bản đồ cơ bản nhất của Vinh Quang cho thể loại solo, chỉ là một sàn đấu hình tròn không có vật cản.
Nóng lòng dạy dỗ nhóc con này, Ngụy Sâm chủ động lao lên, tay đã hoàn thành xong một thao tác. Nhóc con vừa chạy được 2 bước đã thấy dưới đất một cột sáng hiện lên, lập tức khóa chặt nhân vật Thuật Sĩ kia.
Lục Tinh Quang Lao, thường là chiêu thức mở đầu của chuỗi khống chế khiến đối thủ không còn đường về của Thuật Sĩ. Ngụy Sâm thực hiện Công Kích Dự Đoán cho chiêu này, sớm đã thao tác xong một Mưa Hỗn Loạn bồi vào. Ấy vậy mà không thấy chiêu nào đánh ra cả, chưa tới 0.1 giây kể từ khi tên kia bị nhốt, dưới chân hắn cũng có một cột sáng - một Lục Tinh Quang Lao được thao tác tương tự.
Khoan đã, Ngụy Sâm khựng lại trong tích tắc. Để Công Kích Dự Đoán này thành công, người chơi Thuật Sĩ phải tính tỉ mĩ phạm vi niệm phép, thời gian niệm phép cũng như độ trễ của Lục Tinh Quang Lao, chưa kể tính những thứ nhỏ nhặt như tỉ lệ ô bản đồ cũng như tốc độ di chuyển của đối phương. Trong một thời gian ngắn load bản đồ, tên này... thật sự đã tính được thông số y hệt mình? Lại còn có cách ra chiêu chẳng lệch một li? Bất quá cách đánh này, chỉ được lưu hành nội bộ huấn luyện của Lam Vũ. Những Thuật Sĩ dám nhận đã cực thạo mechanic này, có thể nói xứng đáng làm truyền nhân Sách Khắc Tác Nhĩ - Thuật Sĩ số một Liên Minh - cũng không ngoa. Dụ Văn Châu chắc là không trốn khỏi thành phố G rồi bất thình lình tham gia một giải solo tiệm nét vớ vẩn đâu ha?
Vờn nhau một hồi, Ngụy Sâm buộc phải nghi ngờ liệu mình có phải đang đánh nhau với cái gương? Tên này cách phối hợp chiêu y hệt hắn, thủ tốc cũng không phải người thường, chắc chắn đạt chuẩn chuyên nghiệp trở lên.
Do trình tự ra chiêu cùng tốc độ thao tác gần như bằng nhau, cả hai chỉ có thể công kích bằng các kĩ năng gán trực tiếp, những kĩ năng định hướng/phóng ra đều va vào nhau và rồi triệt tiêu lẫn nhau.
Thuật Vu Độc! Kĩ năng vừa cd xong, Ngụy Sâm không chần chừ dùng ngay lên đối thủ, tiếp đó bồi thêm một Bóng Lửa. Chuỗi hai kĩ năng gán trực tiếp làm mất máu kéo dài này rất được Thuật Sĩ ưa chuộng. Thêm vào đó Bóng Lửa ngoài gây dmg khi trực tiếp gán vào, còn hình thành một debuff kéo dài 6s, mỗi 2s gây sát thương đồng thời ngắt ngâm xướng.
Đương nhiên trên thanh trạng thái của Ngụy Sâm cũng có debuff này, đối thủ không làm hắn thất vọng, cũng tận dụng hai skills này. Dường như cả Ngụy Sâm lẫn tên nhóc kia đều biết mình sẽ trúng Bóng Lửa, nên khi cast xong kĩ năng cả hai đều di chuyển liên tục nhằm tìm vị trí thích hợp cho kĩ năng tiếp theo. Chứ chả ai đù tới mức đứng đó cast thêm chiêu để rồi bị ngắt lãng xẹt.
"Nếu có Bàn Tay Tử Vong thì trận này xong từ lâu rồi" Ngụy Sâm bực dọc nghĩ.
Với các nghề viễn trình mà nói, tầm đánh luôn là yếu tố quan trọng nhất. Bàn Tay Tử Vong có dòng thuộc tính +4 phạm vi niệm phép quá biến thái, nhắm mắt cũng biết lí do người chơi Thuật Sĩ của Vô Cực bị Nghênh Phong Bố Trận hành cho không kịp giãy dụa.
Nay không còn lợi thế phạm vi niệm phép nữa, đối thủ cũng vừa vặn ngang trình Ngụy Sâm đến thời điểm hiện tại. Mọi thứ vô hình chung đẩy trận mirror match này thành một bài toán cực khó cho cả hai. Từng loạt kĩ năng trao đổi, từng đợt máu mất đều không hơn không kém một giọt. Lợi thế không được thiết lập, cứ đà này không ai nói trước được máu kẻ nào sẽ sớm chạm đáy. Hòa ư?
Ngang trang bị nhân vật, ngang trình điều khiển - mirror match chân chính. Hắn biết mình không được phép mất tập trung vào lúc này, nhưng tình cảnh hiện tại không khỏi khiến hắn hoài niệm. Mirror match chân chính à... 9 năm trước cũng từng có một người cho Ngụy Sâm cảm giác này. Hắn nhớ.
Trận đấu kéo dài quá lâu so với Ngụy Sâm dự tính, hắn biết thể lực của mình không thể theo kịp. Buộc phải tung đại chiêu trước khi tay mình đơ lại, Ngụy Sâm đánh hẵn Cánh Cửa Tử Vong mà không cần CC đi kèm. Bản đồ quá nhỏ mà phạm vị ảnh hưởng của Cánh Cửa Tử Vong tận 18 ô. Đánh đâu cũng trúng, không sợ mục tiêu chạy mất.
Không tin được một giải solo phòng net phải khiến Ngụy Sâm tăng thủ tốc gần như tột đỉnh, chật vật thao tác Cánh Cửa Tử Vong. Người bên ngoài vây xem đều nghe rõ tiếng phím đập chát chúa từ tay trái nhăn nheo vốn đã nổi hết gân xanh của hắn - ấn đến kinh hãi.
"Má! 1% máu??? Còn chưa chịu chết giùm cái!?" Ngụy Sâm gầm lên đầy ức chế.
Đối thủ đương nhiên không cho hắn cơ hội, bắt ngay Thuật Sĩ của Ngụy Sâm vào Cách Cửa Tử Vong được thực hiện ngay sau đó.
Ngụy Sâm rất bất an, tuy là sát thương ra rất đều, nhưng nếu ông trời trách mình ăn ở mà cho tên kia đánh hơn mình 1% máu, không phải sẽ là kết thúc rồi sao?
Sự thật là... không. Ông trời chả có can dự gì tới thông số kĩ thuật của hệ thống cả - số sát thương gây ra gần như không có chênh lệch, kĩ năng kết thúc, nhân vật của Ngụy Sâm còn một 1% máu rơi xuống nhanh chóng thao tác Chịu Thân, di chuyển ngay.
Vị trí hiện tại của cả hai đều đã nằm ngoài rìa của Đấu Trường. Ngụy Sâm không thể di chuyển sang trái, đối phương ngược lại không thể sang phải.
Mọi kĩ năng đều đang cd, ngoại trừ Mũi Tên Thiêu Đốt - một kĩ năng hình dáng mũi tên công kích bình thường và Ma Kính - kĩ năng có thể phản lại mọi công kích phép thuật. Ngụy Sâm biết tên kia cũng còn lại hai chiêu này thôi.
"Chỉ có thể là cách này" Cả hai cùng nghĩ.
Tên kia lập tức niệm ngay Mũi Tên Thiêu Đốt nhắm thẳng vào Ngụy Sâm. Cùng lúc đó, cũng có một Mũi Tên Thiêu Đốt trái chiều bay tới - do Ngụy Sâm đánh ra, nhưng hắn không đánh trực diện, hắn cố tình đánh lệch sang phía trái của đối thủ 1 ô. Khoảng cách không đáng kể, cùng với gốc nhìn lệch sang phải của đối thủ, tên kia thấy hai kĩ năng như đang phóng thẳng vào nhau.
Tên kia không dám chớp mắt, chỉ một cái nháy mắt thôi cũng có thể bỏ lỡ đoạn hai mũi tên chạm nhau, là mấu chốt cho chiến thắng của hắn. Đúng khoảnh khắc hắn tưởng hai đầu mũi tên sắp chạm nhau, hắn thi triển ngay Ma Kính đã được thao tác từ trước, ngay trước đầu mũi tên của hắn.
Bằng cách căn thời gian như vậy, hắn sẽ làm Ngụy Sâm tưởng hai kĩ năng triệt tiêu lẫn nhau, sẽ không dùng Ma Kính nữa. Hắn dấu Ma Kính ngay khoảnh khắc đó, sẽ phản được mũi tên của Ngụy Sâm, cùng thêm mũi tên của chính hắn, sẽ thành công kích chồng không cách nào đở nữa.
Kế hoạch đó đã rất tuyệt, nếu Ngụy Sâm không đánh chiêu lệch 1 ô.
Tên kia chuẩn bị đánh "GG" lên kênh chung, đã thấy một chữ "GG" của Ngụy Sâm nhảy ra trước. Cùng lúc đó, Mũi Tên Thiêu Đốt kia cũng xoẹt qua tên của hắn lao thẳng đến.
Hắn ngay lập tức nhân ra mũi tên kia lệch 1 ô, sẽ không trúng mình. Nhưng chưa kịp bình tâm đã thấy mũi tên của chính mình đang quay đầu làm phản. Ngụy Sâm đúng lúc này, mới sử dụng Ma Kính.
Mũi tên ban đầu ông đánh ra, không chỉ nhằm mục đích dụ tên kia đánh Ma Kính sai vị trí mà còn dùng để zone đối phương, khiến hắn không thể di chuyển sang trái. Mặt khác hắn đang ở rìa, lại càng không thể di chuyển sang phải. Mũi Tên Thiêu Đốt rất nhanh đã phóng đến trước mặt, không một khe hở, không thể né.
Chiếu tướng!
Tên kia cuối cùng ngã xuống, mà Thuật Sĩ của Ngụy Sâm chỉ còn đúng 1% máu đó. Hắn thở dốc nhìn lên trần nhà, cảm giác quá đổi thân thuộc - đây không phải là cảm giác rã rời sau những trận đấu tập với người đó sao? Liệu có phải...?
"Lão Ngụy?" Sau khi trận đấu kết thúc thì hội vây xem cũng đã tản dần, trong hơi thở miên man hồi ức đó, Ngụy Sâm bất thần nghe thấy tiếng ai đó, rất quen, gọi mình. Đây là trạng thái tiền hôn mê sao?
"Lão Ngụy? Ông đấy à?" Tiếng gọi từ đằng sau ngày một rõ, Ngụy Sâm biết mình chưa mê sảng, rõ ràng là ai đó đang gọi mình.
"Lão Phương, ông có cần phải mạnh tay thế không? Cũng đã món mém 30 rồi đi?" Hắn đứng dậy, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt người được mệnh danh Tuyển thủ tự do hoàng kim kia. Tay hắn vỗ vào vai người đối diện, sau đó rút lại cho ngay vào túi quần, hắn sợ người kia phát hiện đôi tay đang run rẫy già nua của mình.
Nhưng Phương Thế Kính là ai chứ? Tri kỉ từ những ngày đầu Vinh Quang, có gì mà Ngụy Sâm giấu qua được mắt hắn? Đôi tay kia hắn đã quan sát hồi lâu từ phía sau, hắn chỉ cười - lão Ngụy vẫn mãi là lão Ngụy, luôn cố hết sức chả biết bảo lưu gì cả.
Hai lão già cùng nhau ra quầy nhận giải nhất nhì, vài trăm tệ không đáng gì nhưng chủ tiệm đã thu lại được một món hời kha khá - replay trận này mà được phát tán thì có khối khách đến tiệm mình chờ gặp cao thủ. Chưa kịp quay đầu lại cảm ơn, hai tên già đã tuồng mất tâm hơi.
"Lão Phương, lâu rồi không gặp. Phép màu nào mang ông đến đây ăn hành của tui vậy?" Đứng trong con hẻm vắng, Ngụy Sâm tháo khẩu trang ra thở. Luôn phải đeo khẩu trang đánh trong điều kiện khắc nghiệt, lại bị người bủa vây, trễ một giây nữa chắc hắn té xỉu do thiếu oxi trầm trọng.
"Tò mò xem Ngụy Sâm quay lại sau 7 năm giải nghệ vô sỉ như nào. Tới cổ vũ ông ít trận khiêu chiến có được không?" Phương Thế Kính rảy rảy thả lỏng cổ và bàn tay, vừa cười bộ dạng của tên kia như ma chết trôi.
"Làm điếu?" Ngụy Sâm lấy ra bao thuốc mới mua hồi sáng, rút một điếu, thành thạo thúc điếu thuốc cho ruột thuốc chặt lại. Bao nhiêu năm, giờ gặp lại nhất thời hắn cũng không biết nói gì. Chỉ đành cười trừ ngậm điếu thuốc vào miệng, tay run run quẹt hoài không cháy nổi que diêm.
Phương Thế Kính chỉ biết dở khóc dở cười, đưa tay quẹt cho hắn một que, sau đó cũng rút ra trong túi một bao thuốc, màu đã cũ.
"Đang cai, nhưng vẫn thích loại này thôi, hương quê, từ thành phố G" Phương Thế Kính cũng tự châm cho mình một điếu.
Lão Ngụy rít một hơi thật dài, cảm giác như mở mắt ra sau hơi này là sẽ hết một ngày. Hắn lắc đầu phà khói, thả điếu thuốc đang hút xuống đất, tiện chân dập tắt. Trong một năm nay từ khi về Hưng Hân, hắn có thói quen chỉ rít một hơi rồi dập. Hắn sợ, điều mà tuyển thủ chuyên nghiệp nào đến tuổi cũng phải sợ. Phương Thế Kính nhìn thấy cảnh này, cũng chỉ lắc đầu theo suy tư của Ngụy Sâm, dúi vào tay hắn gói thuốc bạc màu kia.
"Còn một điếu, là loại ruột của ông, nhất định phải thắng!" Tay còn lại Phương Thế Kính đưa ra trước một nắm đấm.
"Hê, cần ông nói mấy lời thừa này sao? Lão Ngụy này là ai ông biết mà." Nhận lấy bao thuốc, Ngụy Sâm cũng đưa lên một nắm đấm. Khoảnh khắc hai nắm đấm chạm khít vào nhau, lão Ngụy thiết lập một lời hứa, cũng như nhận lấy niềm tin từ ông bạn già, cũng là fan hâm mộ duy nhất của mình.
"Thôi phải về rồi, đi hết một bữa sáng, chắc thằng Diệp Tu nó rủa sau lưng gì đây." Hắn cố tình hắt hơi một tiếng rõ to, quay lưng bước đi.
Phương Thế Kính nhả ra một ngụm khói, mờ mị, trắng xóa nhìn theo bóng lưng người kia đi được mấy bước, bỗng dừng lại quay mặt xéo về phía hắn.
"Lão Phương, tạm biệt, cho cả lần trước nữa" Ngụy Sâm vẫy tay, từ từ khuất khỏi tầm mắt của Phương Thế Kính.
[Đêm trận Hưng Hân vs Tru Tiên diễn ra]
Phải, đó là điếu thuốc cuối cùng Phương Thế Kính đưa cho hắn sáng hôm qua, là để dành cho khoảnh khắc này. Mùi vị thật quen thuộc, hắn cảm thấy như trở lại những ngày xưa, thâm và bỉ ổi, đó là Ngụy Sâm; mạnh và cao ngạo, đó cũng là Ngụy Sâm. Hắn kết thúc trận lôi đài với một pha 1v2 mẫu mực. Chỉ là cách đánh không nên để các em nhỏ học theo.
Hắn bước ra khỏi phòng thi đấu, vẫy tay với hết thẩy khán phòng. Mọi người nhìn đó là hành động vô sỉ? Lẫn trong tiếng la ó chửi bới, hắn vẫn nghe thấy rõ tiếng vỗ tay lanh lảnh mà hết mực chân thành từ fan hâm mộ duy nhất của mình. Đây là dành cho ông đấy - ông bạn già: Những cái vẫy tay.
End.
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân, các chi tiết ngoài quote đều không thuộc chính văn.
Status : One shot
Một vài thuật ngữ:
- aura: là một kĩ năng dạng nội tại, có phạm vi ảnh hưởng nhất định, tâm là người sở hữu aura đó, có thể là buff/debuff/gây sát thương
- mirror match: thường dùng để chỉ những trận solo cùng nghề, cùng trang bị v.v..., là một trận chỉ có kĩ năng cá nhân quyết định tất cả
- mechanic: dùng để chỉ một thao tác, một trick của riêng một nghề nào đó, thường rất khó thực hiện, và có phân tầng độ khó (ví dụ Súng Cận Chiến 3 bước / 4 bước / 5 bước, là phân tầng của mechanic Súng Cận Chiến)
- Tuyển thủ tự do hoàng kim: Chỉ Phương Thế Kính (Profile chiến đội Lam Vũ), một tuyển thủ có thể đánh được mọi nghề khi đội cần thay đổi chiến thuật.
- cd (cooldown): Hồi chiêu
- CC (crowd control): Các kĩ năng disable (gây trói/choáng/làm chậm...)
- Zone: Cách chơi kĩ năng nhằm đánh lạc hướng/hạn chế khả năng di chuyển của đối phương. Ép đối phương không còn cách nào khác hơn là phải trúng kĩ năng kế tiếp quan trọng hơn.
Mọi kĩ năng đều được kham khảo từ: Vinh Quang Kỹ Năng Tập, lỡ mọi người có quên tác dụng của kĩ năng nào có thể vô đó xem lại.
-----------
Vẫy Tay
Tôi kể người nghe...về một lão Ngụy thật khác.
Chapter 992 said:
Khán giả trên TV đã bắt đầu chửi tục, còn khán giả trong nhà thi đấu thì vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy nhất định là mình nhìn sót chỗ nào rồi. Thế là mọi người mở to mắt xem chiếu lại trên màn hình lớn, hi vọng có thể lần ra manh mối.
Thế nhưng bọn họ vẫn chẳng tìm thấy cái muốn tìm. Khán giả dõi mắt nhìn theo Ngụy Sâm hốt xong mẻ lớn lấy 1 chọi 2, từ trong phòng thi đấu đi ra mà không ai biết nên làm gì cho phải.
Nhưng khi thấy thằng già này ra tới sân lại tiếp tục vẫy tay rất phởn chào người hâm mộ, khán giả cuối cùng đã có chung một suy nghĩ.
Phản đối nó, đả đảo nó!
Những tràng la ó vang dội lại nổi lên khắp nhà thi đấu để dành tặng cho kẻ chiến thắng kia. Và rồi, bọn họ lại chứng kiến hắn vẫy tay càng hăng, đón nhận tiếng gào thét khắp nơi.
Hắn không hiểu âm thanh đó là gì sao? Lập tức tiếng la ó lại càng lớn hơn, nhưng Ngụy Sâm đã bình chân như vại mà đi về chỗ ngồi.
Thế nhưng bọn họ vẫn chẳng tìm thấy cái muốn tìm. Khán giả dõi mắt nhìn theo Ngụy Sâm hốt xong mẻ lớn lấy 1 chọi 2, từ trong phòng thi đấu đi ra mà không ai biết nên làm gì cho phải.
Nhưng khi thấy thằng già này ra tới sân lại tiếp tục vẫy tay rất phởn chào người hâm mộ, khán giả cuối cùng đã có chung một suy nghĩ.
Phản đối nó, đả đảo nó!
Những tràng la ó vang dội lại nổi lên khắp nhà thi đấu để dành tặng cho kẻ chiến thắng kia. Và rồi, bọn họ lại chứng kiến hắn vẫy tay càng hăng, đón nhận tiếng gào thét khắp nơi.
Hắn không hiểu âm thanh đó là gì sao? Lập tức tiếng la ó lại càng lớn hơn, nhưng Ngụy Sâm đã bình chân như vại mà đi về chỗ ngồi.
Vừa thắng được Huyền Kỳ trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, các tuyển thủ Hưng Hân cũng không có thời gian ăn mừng vì kế tiếp lại đối mặt với một tay khá ổn định mang tên Tru Tiên. Mai là trận đấu diễn ra, hôm nay mọi người dậy luyện tập từ sớm.
"Lão Ngụy, ném tui điếu thuốc" Diệp Tu vươn vai, với tay lên bàn chộp bao thuốc bẹp dí - chả còn điếu nào.
Theo như phân chia phòng khách sạn thì Ngụy Sâm và Diệp Tu ở chung một phòng. Mới ngủ dậy, họ Diệp ngáp một hơi dài, chép chép miệng; tay phải đưa lên vuốt vuốt từ bả vai xuống bắp tay trái. Nhìn sao cũng ra một con nghiện xì ke thiếu thuốc lâu ngày, Ngụy Sâm bất quá thấy cảnh này cũng phải đi đề phòng thằng cha này mới được.
"Của tao cũng hết rồi" Ngụy Sâm rà rà túi quần treo trên giá đồ, nhớ rõ hôm qua mình đã rút điếu cuối rồi vứt luôn cái bao thuốc vào sọt rác trong nhà thi đấu. Mém tí là bị bảo an phát hiện - hắn rùng người một cái.
"Hầy, ông già rồi, có phải là nên hút ít đi chừa phần cho tui thì hay không?" Diệp Tu vừa nói vừa rút trong túi quần tờ giấy bạc 20 tệ đã bị nhàu thành hình hài chả xác định được nữa, tiện tay ném qua cho Ngụy Sâm. "Hay là ông đi mua ít bao, tui xuống trước xem bọn nhỏ luyện tập." Nói rồi cũng bật ra khỏi giường, đi thẳng vào toilet.
Bắt gọn vật thể lạ có màu của tờ 20 tệ đang bay đến, Ngụy Sâm vạch ra xem lỡ nó chơi mình đưa tờ tiền không dùng được. Hắn quơ đại cái áo khoát màu cà phê sữa có mũ trùm đầu, thêm cái khẩu trang để dễ hòa nhập với cộng đồng. Dù gì trận đấu đơn thứ ba với Huyền Kỳ hắn đã đánh...chữ rất hay, dân tình mà thấy chắc đuổi chạy không kịp.
Thành phố này hắn chưa đến lần nào, dạo hồi lâu mới thấy một tiệm tạp hóa. Loay hoay chờ bà chủ thối tiền, phía đối diện xa xa thấy người ta bu đông trước một tiệm nét. Cất bao thuốc vào túi quần, hắn đưa ngón chỉ vào miệng liếm cho ướt nhẹ, sau đó vươn tay đưa ngón vừa liếm thật cao, rồi lại lấy xuống bấm bấm mấy đốt tay. Bà chủ hàng tạp hóa nhìn tròn cả mắt, chưa hiểu đầu cua tai nheo gì đã thấy hắn tiến về phía đám đông kia. (Bà chủ reaction: ?? ??)
Qua thao tác vừa rồi, hắn tính thấy gió thổi hướng đông nam, khá nhẹ; cùng với tài bấm mệnh xằng bậy của mình, hắn nhẫm được số con nghiện họ Diệp kia chưa tận nếu hắn mang thuốc về trễ vài phút. Ta qua kia xem náo nhiệt một chút, không sao đâu ha?
Sau vài chiêu luồn lách hất cùi chỏ, cuối cùng Ngụy Sâm cũng tiếp cận được tấm áp phích dán trước cửa tiệm. Lạ thay khi hắn vào được trong cũng là lúc đám người dần tản thưa đi. Ngụy Sâm không ngờ aura chua từ áo của hắn lại phát huy tác dụng vượt năng suất như vậy.
"The Solo King" Ba chữ to đùng in dọc tấm áp phích cùng bốn nhân vật thuộc bốn nghề được người chơi ưa chuộng nhất, lần lượt xen kẽ: Pháp Sư Chiến Đấu, Thiện Xạ, Kiếm Khách và Ma Đạo Học Giả. Hắn tính khạc nước miếng khinh bỉ không có Thuật Sĩ của hắn nhưng nhớ ra mình đang đeo khẩu trang, đành nhịn.
Hạn chót đăng kí cùng thời gian khởi tranh rơi vào đúng sáng nay. Bất thần nhìn một hồi lâu, hắn nhớ lại 9-10 năm trước đã dẫn quân sát phạt các giải tiệm nét oai phong như nào. Lại nhớ đến một đội hữu vốn rất thân cận, hắn vô thức đưa tay trái nắn nắn cổ tay phải. Ừ, thân cận tới mức đủ để hắn tin tưởng giao cả cơ ngơi Lam Vũ vào mùa ba mà dứt áo ra đi. Những đứa nhỏ trong trại tập huấn Lam Vũ năm ấy, nay đã xưng thần, một phần dạy dỗ không thể không tính người này vào. Mà, nghĩ lại thì hắn với Lam Vũ cũng đã tận nghĩa từ mảnh Băng Vũ năm nào rồi. Chỉ tiếc một điều, hắn vốn chưa kịp nói một lời tạm biệt...
Thôi chuyện cũ rồi không nghĩ nữa, giờ là lúc hắn sống cho hoài bão của riêng mình. Vừa đúng lúc có giải solo, "Vào ôn lại chút kỉ niệm tuổi thanh xuân nào!", chân hắn bước vào tiệm đầy sản khoái, bên trong khẩu trang là một nụ cười quái gở. Hehe.
Là người cuối cùng đăng kí, tên hắn nằm ở vị trí 32 bảng B. Số người đăng kí tạm cho là đông, bên tổ chức phải chia thành 2 bảng A B, mỗi bảng 32 người chơi. Thể thức rất đơn giản, chỉ cần ngồi vào máy. Dùng thẻ của mình hoặc mượn thẻ của ban tổ chức đều được, tạo phòng trong đấu trường tu chỉnh nên vấn đề thực lực nhân vật không còn là mấu chốt, kĩ thuật cá nhân sẽ quyết định tất cả. Không nhất thiết phải đánh một nghề duy nhất đến cuối cùng.
Hắn cau mày, như vậy hắn phải đánh 6 trận tính luôn cả trận chung kết cuối cùng giữa hai người nhất bảng A B. Sẽ khá tốn thời gian đây, hi vọng mấy đứa kia đừng dây dưa quá.
Đúng như dự đoán, bảng B Ngụy Sâm đánh rất gọn, xem ra số người đăng kí đánh vui chiếm phần đông. Trùng hợp thay tên đứng đầu bảng A cũng đánh rất gọn. Hắn nhìn chăm chăm vào kết quả bảng A, người kia luôn lấy thẻ cùng nghề với đối thủ từ ban tổ chức, hắn ta như muốn thể hiện mình là vua mirror match.
"Nực cười, nhóc con niên khóa nào mà láo?" Ngụy Sâm phỉ thầm trong bụng, hắn không ưa được bọn oắt con thích thể hiện.
Trận chung kết tổng nhanh chóng được tiến hành. Hệt như dự đoán tên kia thách thức Ngụy Sâm bằng một mirror match nghề Thuật Sĩ. Mầy tiêu rồi con ạ. Nhân vật Thuật Sĩ hắn lấy từ ban tổ chức một đường đánh vào chung kết của Ngụy Sâm cùng nhân vật Thuật Sĩ của oắt con vô danh kia lần lượt load xong bản đồ Đấu Trường - là bản đồ cơ bản nhất của Vinh Quang cho thể loại solo, chỉ là một sàn đấu hình tròn không có vật cản.
Nóng lòng dạy dỗ nhóc con này, Ngụy Sâm chủ động lao lên, tay đã hoàn thành xong một thao tác. Nhóc con vừa chạy được 2 bước đã thấy dưới đất một cột sáng hiện lên, lập tức khóa chặt nhân vật Thuật Sĩ kia.
Lục Tinh Quang Lao, thường là chiêu thức mở đầu của chuỗi khống chế khiến đối thủ không còn đường về của Thuật Sĩ. Ngụy Sâm thực hiện Công Kích Dự Đoán cho chiêu này, sớm đã thao tác xong một Mưa Hỗn Loạn bồi vào. Ấy vậy mà không thấy chiêu nào đánh ra cả, chưa tới 0.1 giây kể từ khi tên kia bị nhốt, dưới chân hắn cũng có một cột sáng - một Lục Tinh Quang Lao được thao tác tương tự.
Khoan đã, Ngụy Sâm khựng lại trong tích tắc. Để Công Kích Dự Đoán này thành công, người chơi Thuật Sĩ phải tính tỉ mĩ phạm vi niệm phép, thời gian niệm phép cũng như độ trễ của Lục Tinh Quang Lao, chưa kể tính những thứ nhỏ nhặt như tỉ lệ ô bản đồ cũng như tốc độ di chuyển của đối phương. Trong một thời gian ngắn load bản đồ, tên này... thật sự đã tính được thông số y hệt mình? Lại còn có cách ra chiêu chẳng lệch một li? Bất quá cách đánh này, chỉ được lưu hành nội bộ huấn luyện của Lam Vũ. Những Thuật Sĩ dám nhận đã cực thạo mechanic này, có thể nói xứng đáng làm truyền nhân Sách Khắc Tác Nhĩ - Thuật Sĩ số một Liên Minh - cũng không ngoa. Dụ Văn Châu chắc là không trốn khỏi thành phố G rồi bất thình lình tham gia một giải solo tiệm nét vớ vẩn đâu ha?
Vờn nhau một hồi, Ngụy Sâm buộc phải nghi ngờ liệu mình có phải đang đánh nhau với cái gương? Tên này cách phối hợp chiêu y hệt hắn, thủ tốc cũng không phải người thường, chắc chắn đạt chuẩn chuyên nghiệp trở lên.
Do trình tự ra chiêu cùng tốc độ thao tác gần như bằng nhau, cả hai chỉ có thể công kích bằng các kĩ năng gán trực tiếp, những kĩ năng định hướng/phóng ra đều va vào nhau và rồi triệt tiêu lẫn nhau.
Thuật Vu Độc! Kĩ năng vừa cd xong, Ngụy Sâm không chần chừ dùng ngay lên đối thủ, tiếp đó bồi thêm một Bóng Lửa. Chuỗi hai kĩ năng gán trực tiếp làm mất máu kéo dài này rất được Thuật Sĩ ưa chuộng. Thêm vào đó Bóng Lửa ngoài gây dmg khi trực tiếp gán vào, còn hình thành một debuff kéo dài 6s, mỗi 2s gây sát thương đồng thời ngắt ngâm xướng.
Đương nhiên trên thanh trạng thái của Ngụy Sâm cũng có debuff này, đối thủ không làm hắn thất vọng, cũng tận dụng hai skills này. Dường như cả Ngụy Sâm lẫn tên nhóc kia đều biết mình sẽ trúng Bóng Lửa, nên khi cast xong kĩ năng cả hai đều di chuyển liên tục nhằm tìm vị trí thích hợp cho kĩ năng tiếp theo. Chứ chả ai đù tới mức đứng đó cast thêm chiêu để rồi bị ngắt lãng xẹt.
"Nếu có Bàn Tay Tử Vong thì trận này xong từ lâu rồi" Ngụy Sâm bực dọc nghĩ.
Với các nghề viễn trình mà nói, tầm đánh luôn là yếu tố quan trọng nhất. Bàn Tay Tử Vong có dòng thuộc tính +4 phạm vi niệm phép quá biến thái, nhắm mắt cũng biết lí do người chơi Thuật Sĩ của Vô Cực bị Nghênh Phong Bố Trận hành cho không kịp giãy dụa.
Nay không còn lợi thế phạm vi niệm phép nữa, đối thủ cũng vừa vặn ngang trình Ngụy Sâm đến thời điểm hiện tại. Mọi thứ vô hình chung đẩy trận mirror match này thành một bài toán cực khó cho cả hai. Từng loạt kĩ năng trao đổi, từng đợt máu mất đều không hơn không kém một giọt. Lợi thế không được thiết lập, cứ đà này không ai nói trước được máu kẻ nào sẽ sớm chạm đáy. Hòa ư?
Ngang trang bị nhân vật, ngang trình điều khiển - mirror match chân chính. Hắn biết mình không được phép mất tập trung vào lúc này, nhưng tình cảnh hiện tại không khỏi khiến hắn hoài niệm. Mirror match chân chính à... 9 năm trước cũng từng có một người cho Ngụy Sâm cảm giác này. Hắn nhớ.
Trận đấu kéo dài quá lâu so với Ngụy Sâm dự tính, hắn biết thể lực của mình không thể theo kịp. Buộc phải tung đại chiêu trước khi tay mình đơ lại, Ngụy Sâm đánh hẵn Cánh Cửa Tử Vong mà không cần CC đi kèm. Bản đồ quá nhỏ mà phạm vị ảnh hưởng của Cánh Cửa Tử Vong tận 18 ô. Đánh đâu cũng trúng, không sợ mục tiêu chạy mất.
Không tin được một giải solo phòng net phải khiến Ngụy Sâm tăng thủ tốc gần như tột đỉnh, chật vật thao tác Cánh Cửa Tử Vong. Người bên ngoài vây xem đều nghe rõ tiếng phím đập chát chúa từ tay trái nhăn nheo vốn đã nổi hết gân xanh của hắn - ấn đến kinh hãi.
"Má! 1% máu??? Còn chưa chịu chết giùm cái!?" Ngụy Sâm gầm lên đầy ức chế.
Đối thủ đương nhiên không cho hắn cơ hội, bắt ngay Thuật Sĩ của Ngụy Sâm vào Cách Cửa Tử Vong được thực hiện ngay sau đó.
Ngụy Sâm rất bất an, tuy là sát thương ra rất đều, nhưng nếu ông trời trách mình ăn ở mà cho tên kia đánh hơn mình 1% máu, không phải sẽ là kết thúc rồi sao?
Sự thật là... không. Ông trời chả có can dự gì tới thông số kĩ thuật của hệ thống cả - số sát thương gây ra gần như không có chênh lệch, kĩ năng kết thúc, nhân vật của Ngụy Sâm còn một 1% máu rơi xuống nhanh chóng thao tác Chịu Thân, di chuyển ngay.
Vị trí hiện tại của cả hai đều đã nằm ngoài rìa của Đấu Trường. Ngụy Sâm không thể di chuyển sang trái, đối phương ngược lại không thể sang phải.
Mọi kĩ năng đều đang cd, ngoại trừ Mũi Tên Thiêu Đốt - một kĩ năng hình dáng mũi tên công kích bình thường và Ma Kính - kĩ năng có thể phản lại mọi công kích phép thuật. Ngụy Sâm biết tên kia cũng còn lại hai chiêu này thôi.
"Chỉ có thể là cách này" Cả hai cùng nghĩ.
Tên kia lập tức niệm ngay Mũi Tên Thiêu Đốt nhắm thẳng vào Ngụy Sâm. Cùng lúc đó, cũng có một Mũi Tên Thiêu Đốt trái chiều bay tới - do Ngụy Sâm đánh ra, nhưng hắn không đánh trực diện, hắn cố tình đánh lệch sang phía trái của đối thủ 1 ô. Khoảng cách không đáng kể, cùng với gốc nhìn lệch sang phải của đối thủ, tên kia thấy hai kĩ năng như đang phóng thẳng vào nhau.
Tên kia không dám chớp mắt, chỉ một cái nháy mắt thôi cũng có thể bỏ lỡ đoạn hai mũi tên chạm nhau, là mấu chốt cho chiến thắng của hắn. Đúng khoảnh khắc hắn tưởng hai đầu mũi tên sắp chạm nhau, hắn thi triển ngay Ma Kính đã được thao tác từ trước, ngay trước đầu mũi tên của hắn.
Bằng cách căn thời gian như vậy, hắn sẽ làm Ngụy Sâm tưởng hai kĩ năng triệt tiêu lẫn nhau, sẽ không dùng Ma Kính nữa. Hắn dấu Ma Kính ngay khoảnh khắc đó, sẽ phản được mũi tên của Ngụy Sâm, cùng thêm mũi tên của chính hắn, sẽ thành công kích chồng không cách nào đở nữa.
Kế hoạch đó đã rất tuyệt, nếu Ngụy Sâm không đánh chiêu lệch 1 ô.
Tên kia chuẩn bị đánh "GG" lên kênh chung, đã thấy một chữ "GG" của Ngụy Sâm nhảy ra trước. Cùng lúc đó, Mũi Tên Thiêu Đốt kia cũng xoẹt qua tên của hắn lao thẳng đến.
Hắn ngay lập tức nhân ra mũi tên kia lệch 1 ô, sẽ không trúng mình. Nhưng chưa kịp bình tâm đã thấy mũi tên của chính mình đang quay đầu làm phản. Ngụy Sâm đúng lúc này, mới sử dụng Ma Kính.
Mũi tên ban đầu ông đánh ra, không chỉ nhằm mục đích dụ tên kia đánh Ma Kính sai vị trí mà còn dùng để zone đối phương, khiến hắn không thể di chuyển sang trái. Mặt khác hắn đang ở rìa, lại càng không thể di chuyển sang phải. Mũi Tên Thiêu Đốt rất nhanh đã phóng đến trước mặt, không một khe hở, không thể né.
Chiếu tướng!
Tên kia cuối cùng ngã xuống, mà Thuật Sĩ của Ngụy Sâm chỉ còn đúng 1% máu đó. Hắn thở dốc nhìn lên trần nhà, cảm giác quá đổi thân thuộc - đây không phải là cảm giác rã rời sau những trận đấu tập với người đó sao? Liệu có phải...?
"Lão Ngụy?" Sau khi trận đấu kết thúc thì hội vây xem cũng đã tản dần, trong hơi thở miên man hồi ức đó, Ngụy Sâm bất thần nghe thấy tiếng ai đó, rất quen, gọi mình. Đây là trạng thái tiền hôn mê sao?
"Lão Ngụy? Ông đấy à?" Tiếng gọi từ đằng sau ngày một rõ, Ngụy Sâm biết mình chưa mê sảng, rõ ràng là ai đó đang gọi mình.
"Lão Phương, ông có cần phải mạnh tay thế không? Cũng đã món mém 30 rồi đi?" Hắn đứng dậy, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt người được mệnh danh Tuyển thủ tự do hoàng kim kia. Tay hắn vỗ vào vai người đối diện, sau đó rút lại cho ngay vào túi quần, hắn sợ người kia phát hiện đôi tay đang run rẫy già nua của mình.
Nhưng Phương Thế Kính là ai chứ? Tri kỉ từ những ngày đầu Vinh Quang, có gì mà Ngụy Sâm giấu qua được mắt hắn? Đôi tay kia hắn đã quan sát hồi lâu từ phía sau, hắn chỉ cười - lão Ngụy vẫn mãi là lão Ngụy, luôn cố hết sức chả biết bảo lưu gì cả.
Hai lão già cùng nhau ra quầy nhận giải nhất nhì, vài trăm tệ không đáng gì nhưng chủ tiệm đã thu lại được một món hời kha khá - replay trận này mà được phát tán thì có khối khách đến tiệm mình chờ gặp cao thủ. Chưa kịp quay đầu lại cảm ơn, hai tên già đã tuồng mất tâm hơi.
"Lão Phương, lâu rồi không gặp. Phép màu nào mang ông đến đây ăn hành của tui vậy?" Đứng trong con hẻm vắng, Ngụy Sâm tháo khẩu trang ra thở. Luôn phải đeo khẩu trang đánh trong điều kiện khắc nghiệt, lại bị người bủa vây, trễ một giây nữa chắc hắn té xỉu do thiếu oxi trầm trọng.
"Tò mò xem Ngụy Sâm quay lại sau 7 năm giải nghệ vô sỉ như nào. Tới cổ vũ ông ít trận khiêu chiến có được không?" Phương Thế Kính rảy rảy thả lỏng cổ và bàn tay, vừa cười bộ dạng của tên kia như ma chết trôi.
"Làm điếu?" Ngụy Sâm lấy ra bao thuốc mới mua hồi sáng, rút một điếu, thành thạo thúc điếu thuốc cho ruột thuốc chặt lại. Bao nhiêu năm, giờ gặp lại nhất thời hắn cũng không biết nói gì. Chỉ đành cười trừ ngậm điếu thuốc vào miệng, tay run run quẹt hoài không cháy nổi que diêm.
Phương Thế Kính chỉ biết dở khóc dở cười, đưa tay quẹt cho hắn một que, sau đó cũng rút ra trong túi một bao thuốc, màu đã cũ.
"Đang cai, nhưng vẫn thích loại này thôi, hương quê, từ thành phố G" Phương Thế Kính cũng tự châm cho mình một điếu.
Lão Ngụy rít một hơi thật dài, cảm giác như mở mắt ra sau hơi này là sẽ hết một ngày. Hắn lắc đầu phà khói, thả điếu thuốc đang hút xuống đất, tiện chân dập tắt. Trong một năm nay từ khi về Hưng Hân, hắn có thói quen chỉ rít một hơi rồi dập. Hắn sợ, điều mà tuyển thủ chuyên nghiệp nào đến tuổi cũng phải sợ. Phương Thế Kính nhìn thấy cảnh này, cũng chỉ lắc đầu theo suy tư của Ngụy Sâm, dúi vào tay hắn gói thuốc bạc màu kia.
"Còn một điếu, là loại ruột của ông, nhất định phải thắng!" Tay còn lại Phương Thế Kính đưa ra trước một nắm đấm.
"Hê, cần ông nói mấy lời thừa này sao? Lão Ngụy này là ai ông biết mà." Nhận lấy bao thuốc, Ngụy Sâm cũng đưa lên một nắm đấm. Khoảnh khắc hai nắm đấm chạm khít vào nhau, lão Ngụy thiết lập một lời hứa, cũng như nhận lấy niềm tin từ ông bạn già, cũng là fan hâm mộ duy nhất của mình.
"Thôi phải về rồi, đi hết một bữa sáng, chắc thằng Diệp Tu nó rủa sau lưng gì đây." Hắn cố tình hắt hơi một tiếng rõ to, quay lưng bước đi.
Phương Thế Kính nhả ra một ngụm khói, mờ mị, trắng xóa nhìn theo bóng lưng người kia đi được mấy bước, bỗng dừng lại quay mặt xéo về phía hắn.
"Lão Phương, tạm biệt, cho cả lần trước nữa" Ngụy Sâm vẫy tay, từ từ khuất khỏi tầm mắt của Phương Thế Kính.
[Đêm trận Hưng Hân vs Tru Tiên diễn ra]
Chapter 991 said:
“Lão Ngụy đâu?” Diệp Tu quay đầu kiếm, phát hiện ra Ngụy Sâm đang chui vô một góc khuất của khu ghế tuyển thủ, vùi đầu co người thành một đống không biết là đang làm cái gì, điệu bộ vô cùng bỉ ổi.
“Từ từ, từ từ, quất xong điếu này đã.” Ngụy Sâm ngẩng đầu lên nói một câu, miệng phà ra mấy làn khói.
“Từ từ, từ từ, quất xong điếu này đã.” Ngụy Sâm ngẩng đầu lên nói một câu, miệng phà ra mấy làn khói.
Hắn bước ra khỏi phòng thi đấu, vẫy tay với hết thẩy khán phòng. Mọi người nhìn đó là hành động vô sỉ? Lẫn trong tiếng la ó chửi bới, hắn vẫn nghe thấy rõ tiếng vỗ tay lanh lảnh mà hết mực chân thành từ fan hâm mộ duy nhất của mình. Đây là dành cho ông đấy - ông bạn già: Những cái vẫy tay.
End.
Last edited: