- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,103
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
【 Chu Diệp 】Addicted 35
Hoàng Thiếu Thiên phát hiện mình sắp nói không ra lời.
Mồm miệng nhanh nhạy của hắn dường như đã mất đi chức năng vốn có.
Hành động này tuyệt đối không thích hợp!
Vấn đề là hai người làm tự nhiên như không, nếu giờ nhảy vào nói gì thì cũng có vẻ do hắn tâm tư đen tối.
"Các người . . . Rốt cuộc là đang làm gì vậy?" Câu này cuối cùng cũng bị Hoàng Thiếu Thiên nuốt vào trong bụng.
Hắn không ngừng soi Diệp Tu từ trên xuống dưới, muốn tìm ra manh mối.
Ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên vốn bén nhọn, chỉ một cái nhìn lập tức phát hiện không đúng.
Bên cổ Diệp Tu có một vết đỏ kỳ lạ, nếu nói là muỗi cắn thì con muỗi đó phải to đến mức nào đây?
Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề con muỗi này phải chăng chính là Chu Trạch Khải, sau đó lập tức cảm thấy mình không ổn.
Dĩ nhiên Vương Kiệt Hi cũng không mù, dù trong lòng có cảm giác kỳ quặc không gạt đi được nhưng hắn không mở miệng nói gì.
Bàn ăn duy trì một sự im lặng quỷ dị.
Nghi vấn của Hoàng Thiếu Thiên nếu không được giải quyết thì hắn ngủ không được.
Sau khi xong bữa hắn chặn Diệp Tu ở cửa.
Cạnh cửa phòng ăn có một gian chứa đồ nhỏ, để vài dụng cụ quét dọn. Hắn đẩy Diệp Tu vào trong, khép cửa, khóa lại.
"Yo, phòng chứa đồ ha? Mấy nay cậu lại đọc thứ kỳ quái gì thế?"
Hoàng Thiếu Thiên vội vàng bịt miệng y lại, để mặc tên này nói hươu nói vượn thì một đời thanh danh của hắn coi như đổ sông đổ biển.
"Nhẹ nhàng chút nào, Hoàn Thiếu Thiên đại đại, cậu làm thế anh khó thở."
Hoàng Thiếu Thiên buông tay ra, nghiêm mặt nói: "Nghiêm túc một chút, có chuyện đứng đắn muốn hỏi anh."
"Liên quan đến Chu Trạch Khải sao?"
"Không sai. Anh cùng với tên Chu Trạch Khải . . . có phải đã làm chuyện đó?"
"Xem cách cậu dùng từ kìa, tố chất đâu. Mọi thường chắc Văn Châu lo cho hình tượng của Lam Vũ chắc khổ lắm nhỉ."
"Đừng có đánh trống lảng, trả lời đi."
"Vừa đúng, vừa không đúng."
Hoàng Thiếu Thiên nghiến răng: "Đừng có dùng trò này để qua mặt tui. Nói thẳng đi, anh có phải kiểu đó hay không?"
"Kiểu nào?"
"Thì . . . thích đàn ông."
"Có lẽ . . . chắc thế."
Hoàng Thiếu Thiên bỗng cảm thấy có chút hụt hẫng: "Tui còn cho là, nếu anh là kiểu người đó thì cũng sẽ cùng với đội trưởng."
"Tại sao?"
"Xem trận đấu đó. Hai người đánh giải mà như có như không ve vãn nhau. Bình thường đội trưởng không bao giờ như vậy. Anh thực sự thích Chu Trạch Khải? Nếu đội trưởng biết sẽ rất thất vọng cho xem."
Đúng vậy, trên sân nhà Lam Vũ, việc đội trưởng chơi zâm đến mức khiến fan đội nhà la ó là một sự kiện có xác xuất cực kỳ thấp.
Diệp Tu khẽ thở dài: "Quan hệ ấy không giống cách cậu nghĩ lắm. Ít nhất, không phải quan hệ yêu đương."
"Không yêu nhau, chẳng lẽ là bạn tình?"
"Nói vậy cũng không phải không được."
Hoàng Thiếu Thiên trợn tròn mắt: "Hả? Không thể nào? Khi đó chúng ta cùng xem phim, tui cứng đến bắn hai ba lần mà anh còn không có chút phản ứng, tui còn tưởng anh lãnh cảm, định trực tiếp giúp anh tuốt."
"Hoàng Thiếu Thiên đại đại, cậu không cảm thấy nguyên nhân là do khả năng duy trì của cậu quá kém sao?"
"Đm nhà anh!" Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp gạt đi chiêu trào phúng của Diệp Tu, nhưng lại không khỏi hiếu kỳ: "Tên Chu Trạch Khải kia kỹ thuật tốt lắm hả? Ngay cả anh cũng đổi tính."
Diệp Tu mỉm cười: "Cậu thử một lần là biết ngay."
"Con bà nó! Tui với hắn thử cái gì mà thử? Tui không có hứng thú với hắn."
"Thế thì, anh đây?" Diệp Tu mỉm cười hỏi lại.
Hoàng Thiếu Thiên chớp mắt, sau đó hỏi: "Anh có ý gì?"
Diệp Tu đứng trước mặt vẫn như xưa, nhưng lại chẳng còn giống nhau.
Trước đây trên thân Diệp Tu cũng có mùi thơm ngọt, nhưng hoàn toàn đoan chính, mang chút cao xa. Mà bây giờ, hương thơm đó như nhuộm sắc màu, dần chuyển động tới lui, không cản nổi mà chảy ra từ trên người y.
Như vết nứt trên quả mật đào, nước mật không ngừng tràn ra, sánh ngọt, chín nồng.
Y vẫn lười biếng đứng đó như vậy, liền mang theo mấy phần tươi đẹp, mấy phần tình. Câu người.
Đem Diệp Tu làm như vậy trên giường? Hung ác khiến y biết mình có thể giữ tốt như nào?
Hoàng Thiếu Thiên tưởng tượng, lại phát hiện mình thực sự hưng phấn.
A? Không đúng! Mình không phải đồng tính luyến ái, sao lại não bổ ra mấy thứ nhảm nhỉ này? Hoàng Thiếu Thiên chợt tỉnh ngộ, lập tức cảm thấy mình không xong.
Sau đó, hắn thấy . . . Cái tên Diệp Tu vừa rồi còn ra vẻ đàng hoàng giờ đang ôm bụng cười rất vô lương tâm.
Được rồi, lần này rõ ràng là lại bị đùa bỡn.
Diệp Tu nói: "Thắc mắc xong chưa? Đi thôi, còn phải ngủ trưa."
Hoàng Thiếu Thiên nắm lấy bàn tay đặt trên nắm cửa, sắc mặt nghiêm túc: "Thật sự chắc rằng . . . có thể toàn thân đi ra sao?"
"Chắc." Diệp Tu bình thản nói.
Hoàng Thiếu Thiên buông tay, Diệp Tu đẩy cửa đi ra ngoài.
Hoàng Thiếu Thiên ở lại tự suy ngẫm một hồi, rồi đi ra theo.
Rất vô tình, một màn này rơi vào tầm mắt Sở Vân Tú.
Khóe miệng cô lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lúc ăn cơm tối, ai ai cũng biết scandal của Hoàng Thiếu Thiên và Diệp Tu.
Mấy tuyển thủ chuyên nghiệp bị túm lại một chỗ tập huấn, lúc nghỉ ngơi thì tất cả đều buông xuống dáng vẻ của đại thần, lao đầu vào buôn dưa lê bán dưa chuột.
Diệp Tu luôn bị coi là boss để xoạt, lần này một tên thân cận với boss cũng bị focus.
"Đờ mờ, phòng chứa đồ! Mạnh vậy á? Hoàng thiếu uy vũ bá khí! Like mạnh!" Hư Không Lý Hiên giành trước lời rác rưởi.
"Mấy người còn nhớ Hoàng Thiếu Thiên luôn không ngừng nghỉ, kiên trì bền bì, ngày đêm quấn quít lấy Diệp Tu đòi PK không?" Trương Giai Lạc kích thích trí tưởng tượng của cả đám.
"Có ấn tượng!" Tôn Tường tiếp lời.
"Có chuyện này." Trương Tân Kiệt khẳng định.
"Đích xác không sai." Tô Mộc Tranh mỉm cười.
"Mấy người có nhớ Hoàng Thiếu Thiên luôn kêu gào trong nhóm đòi Diệp Tu xuất hiện không?" Trương Giai Lạc tiếp tục khơi gợi.
"Đúng vậy." Có người nhớ lại chuyện này.
"Bị Diệp Tu từ chối hết lần này đến lần khác, càng đánh càng thua mà Kiếm thánh đại đại vẫn đòi chiến tiếp, không cảm thấy thật cảm động sao? Chắc chắn là chân ái." Sở Vân Tú thẳng thắn trêu đùa.
"Chân tướng . . . "
"Sắc bén . . . "
"Một khi tiếp nhận loại thiết lập này rồi . . . "
"Thật là mang cảm nhỉ?" Lời này của chính Hoàng Thiếu Thiên mặt lạnh như băng đến gần đám quần chúng đang thảo luận nhiệt liệt, năm chữ cái từng chữ rít qua kẽ răng.
"Yo, nam chủ tới rồi!" Sở Vân Tý vẫn còn đổ thêm dầu vào lửa.
Lý Hiên nhanh mắt, liếc thấy Diệp Tu cùng Dụ Văn Châu đi vào phòng ăn, nhanh chóng đứng dậy phỏng vấn, tay phải nắm thành quyền đặt bên mép Diệp Tu: "Diệp Tu đại đại, anh nói sao về scandal phòng chưa đồ của anh và Hoàng Thiếu Thiên?"
"Phòng chứa đồ sao?" Diệp Tu bận rộn công tác cả một buổi chiều vẫn còn tỉnh lắm, rất nhanh ý thức được tin đồn, khẽ mỉm cười nói: "Tôi làm theo ý Hoàng thiếu thôi."
"CMN, Diệp Tu anh thật vô sỉ!" Hoàng Thiếu Thiên lớn tiếng kháng nghị việc Diệp Tu di dời hỏa lực.
"Chẳng lẽ người khéo anh vào không phải là cậu sao?" Diệp Tu buông tay, làm như vô tội nói.
"Diệp Tu, anh không chết tử tế được!" Hoàng Thiếu Thiên bất lực chìm trong biển nước bọt của quần chúng nhân dân.
Diệp Tu thản nhiên lấy thức ăn, đi tới ngồi cạnh Tiêu Thời Khâm.
Tiêu Thời Khâm nâng mắt kính: "Tiền bối lại đang trêu đùa Hoàng thiếu."
"Có thể giải thích từ 'lại' nghĩa là sao không?" Diệp Tu cười đến là ôn nhu.
"Tiền bối không biết sao?" Tiêu Thời Khâm tỏ vẻ chẳng hiểu gì.
"Không biết nha, cậu có thể nói cho anh không?" Diệp Tu cười híp mắt.
Tiêu Thời Khâm toát mồ hôi: "A, tôi cũng không rõ lắm."
Hắn khuất phục, không phải vì vấn đề nguyên tắc gì, thực sự không cần thiết phải đối đầu với Diệp Tu. Nhìn thảm trạng của Hoàng Thiếu Thiên là đủ rồi.
"Người trẻ tuổi co được giãn được, không tệ." Sau một câu đánh giá đơn giản, Diệp Tu thu hồi ý cười, cùng Tiêu Thời Khâm nói chuyện chính sự.
Thân là một trong bốn bậc thầy chiến thuật, Tiêu Thời Khâm đương nhiên có đất dụng võ.
Phía bên kia Hoàng Thiếu Thiên vẫn đang bị focus.
"Hoàng thiếu có đắc thủ không nha?"
"Một thành hay hai thành?"
"Cảm giác của Diệp Tu tốt không?"
. . .
"Này!" Hoàng Thiếu Thiên không nhịn được nữa gào lên, "Tui nói mấy người này, thật sự cho là tui sẽ cảm thấy hứng thú với tên kia hả?"
"Cậu rõ ràng cảm thấy hứng thú mà." Trương Giai Lạc vô tình vạch trần.
"Đối tượng là Diệp Tu, không có chuyện gì là không thể đúng không?" Lý Hiên chêm vào.
Hoàng Thiếu Thiên khóc không ra nước mắt. Đúng là có gian tình, nhưng vấn đề là, gian phu không phải là hắn!
Khó khăn lắm mới thoát thân, Hoàng Thiếu Thiên vung kiếm quất ngựa chạy tới ngồi xuống trước mặt Chu Trạch Khải.
"Này, họ Chu nhà cậu không có gì để nói sao?"
Chu Trạch Khải ngẩng đầu nhìn hắn rồi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ăn cơm.
Dĩ nhiên hắn sẽ có chút phật lòng, nào ai sẽ vui khi nghe thấy scandal của người mình thích chứ? Cho dù biết rõ mọi người chẳng qua là đùa giỡn thôi.
Nhưng hắn không cần phải đem chút tâm tình này bộc lộ ra trước mặt Hoàng Thiếu Thiên.
Điều hắn muốn, chỉ cần đòi lại nơi Diệp Tu.
Hoàng Thiếu Thiên nghiến răng: "Cậu còn là đàn ông không?"
Chu Trạch Khải mở miệng: "Liên quan gì?"
"Đương nhiên có liên quan, tôi là người vô tội bị hại, mà cậu là chính chủ lại rảnh rỗi ngồi đây hóng mát. Đàn ông manly sẽ làm vậy sao?"
Chu Trạch Khải mặc kệ mối thù sâu nặng của hắn, bình thản nói: "Phiền . . . Anh gây ra."
Một câu đâm trúng trọng tâm.
Hoàng Thiếu Thiên cạn lời.
Hắn bỗng phát hiện, Chu Trạch Khải ít nói hiền lành so với Diệp Tu lý sự, thật ra đôi lúc cũng giống nhau.
Cùng là một loại khiến người tức chết.
Có lẽ, nếu bọn họ thành một đôi, tự đi gây họa đối phương, sẽ là chuyện tốt?
Buổi tối, Diệp Tu gõ cửa phòng Vương Kiệt Hi và Chu Trạch Khải.
Vương Kiệt Hi tìm cớ muốn đi dạo, rời khỏi phòng.
Ở trong đó luôn có loại cảm giác kỳ quái, tựa như quấy rầy chuyện gì. Vừa đi Vương Kiệt Hi vừa nghĩ như vậy.
Trong phòng, Chu Trạch Khải dán mắt trên thân Diệp Tu, lại chậm chạp không mở miệng.
Diệp Tu phá vỡ im lặng, mỉm cười nói: "Không vui?"
"Không vui."
"Cho nên?" Diệp Tu hỏi đến vô tội.
Chu Trạch Khải kéo y ngồi trên người mình: "Làm tôi vui."
"Được." Diệp Tu rất thẳng thắn, "Một túi dâu tây đủ không?"
Dâu tây từ bữa trưa được giữ lại trong túi giữ lạnh nhỏ.
"Cho tôi."
"Được."
Chu Trạch Khải bắt lấy tay y: "Dùng miệng."
"Chậc chậc, gần đây mấy người trẻ tuổi các cậu xem phim gì thế?" Diệp Tu nhíu mày, nhưng rất nghe lời ngậm lấy một quả dâu tây, đưa lại gần.
Chu Trạch Khải chậm rãi căn từng miếng quả trong miệng y.
Nước dâu đỏ tươi chảy xuôi theo khóe miệng hai người.
Ăn xong một quả, Diệp Tu hỏi: "Được chưa?"
"Tạm được."
Diệp Tu bắt đầu nói việc chính: "Ngày mai định công kích huấn luyện các cậu. Phương án cơ bản đã làm xong, xem tình huống sau khi phân tổ đối kháng rồi điều chỉnh ít nhiều."
Ngày đầu tiên không an bài bất cứ hoạt động gì, chẳng qua là để mọi người thích ứng và tự xem tài liệu để hiểu rõ tình huống, ngày thứ hai muốn bắt đầu đi vào nề nếp.
Ròng rã một ngày, Diệp Tu căn cứ vào tư liệu của các đội viên, kết hợp với bản tổng hợp trước đây mà sửa sang lại, nhằm vào đặc điểm của mỗi người mà có cách huấn luyện riêng.
Chuyện này vốn không cần nói với Chu Trạch Khải, chỉ là tuyển quốc gia có hai tên trẻ trâu mà một tên trong đó là thành viên thuộc chiến đội của Chu Trạch Khải, hắn nhất định hiểu rõ đội viên của mình hơn, có thể đưa ra vài ý kiến tham khảo.
Diệp Tu cho Chu Trạch Khải xem một trong số những bài huấn luyện, Chu Trạch Khải trầm ngâm một chút: "Có khó khăn."
Bài huấn luyện vô cùng cặn kẽ tỷ mỉ, toàn các loại thao tác căn bản vừa đơn giản vừa khô khan.
Diệp Tu đồng ý: "Đa số mọi người không vấn đề gì, chủ yếu là ở hai người."
Chu Trạch Khải nói: "Đường Hạo, Tôn Tường."
Thành công đến sớm, cao ngạo dễ cáu. Cho nên sẽ không phục sự quản giáo.
Diệp Tu hỏi: "Theo cách nhìn của cậu thì nếu bị bắt huấn luyện như vậy, Tôn Tường có phản đối hay không?"
Chu Trạch Khải nghĩ một hồi, nói: "Hắn . . . sẽ không."
Tôn Tường sẽ không vui, cho là mình bị coi thường, nhưng sau khi cân nhắc hắn sẽ không lập tức nổi giận.
"Hắn ở chỗ cậu cũng coi như là nghe lời?"
"Muốn biết . . . Cách của tôi?"
"Dùng thực lực áp đảo sao?"
"Ừ."
Dùng cách mạnh mẽ hung hăng nhất mở ra một con đường, khiến Tôn Tường không thể không đi theo. Dĩ nhiên, trên đường còn phải cố ý lưu lại một khoảng trống để Tôn Tường chen vào, Chu Trạch Khải thực ra cũng đã tốn không ít tâm lực.
Tìm đường cho mình, còn phải dẫn lối cho Tôn Tường. Những việc đội trưởng Chu Trạch Khải này làm không hề ung dung nhàn nhã như mọi người tưởng tượng.
Tôn Tường bị sự sụp đổ của Gia Thế mài dũa một lần, lại bị Chu Trạch Khải âm thầm mài dũa lần nữa, mặc dù bản tính ban đầu không thể hoàn toàn mất đi, nhưng vẫn khá hơn trước nhiều.
"Buông tay đi anh Diệp. Nhìn xem tay anh kìa, đã thành cái bộ dạng này rồi. Đôi tay như vậy làm sao có thể phát huy được thực lực của Đấu thần chứ? Hay là để cho tôi đi! Tôi sẽ làm danh hiệu Đấu thần lần nữa vang lên trên khắp Vinh Quang. Còn anh? Hết thời rồi!"
Dưới tình huống tương tự, Tôn Tường của hiện tại sẽ không nói ra những lời như thế. Chẳng qua là vẫn không nên dồn ép hắn quá mức.
Chu Trạch Khải nói: "Đường Hạo . . . khó nhất."
Đường Hạo không phải chưa từng thua trận, nhưng vẫn không tính là được cọ sát bớt góc cạnh, đây là cái gai nhọn nhất.
"Đúng vậy."
"Không cần lo lắng." Chu Trạch Khải nói.
Nói như vậy ý là hắn sẽ giúp Diệp Tu.
Diệp Tu nhìn hắn, khẽ lắc đầu: "Không, anh không cần cậu giúp. Chỉ là lúc anh đưa ra chỉ lệnh, cậu cứ làm theo là được. Những chuyện khác anh sẽ tự giải quyết."
"Thật sự không cần?"
"Không cần. Đường Hạo . . . chẳng qua chỉ là trở ngại đầu tiên. Nếu ngay cả bước đầu tiên này anh cũng không làm nổi thì đành chấp nhận bị lật đổ thôi."
"Chắc chắn?"
Diệp Tu khẽ mỉm cười: "Dĩ nhiên."
- TBC -
Về mục lục
Về mục lục