- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 3,815
- Location
- Thanh Đảo
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Những chàng trai Thanh Đảo
[Lạc trung tâm]
Mấy cậu so với dưa hấu còn ngọt hơn
[Hoàn]
Mấy cậu so với dưa hấu còn ngọt hơn
[Hoàn]
Convert: 张佳乐头上的小花儿 (Convert Link)
Editor: oomi đại nhân - fan hâm mộ não tàn của BÁ ĐỒ
Cấu tạo: no cp, tình đồng đội
Sàn diễn: Kí túc xá =)))))))
Thứ tự ra trận: Tôn Triết Bình, Đường Hạo, Trâu Viễn, Trương Tân Kiệt, Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn.
Lời tác giả: Nhạc Nhạc sinh hạ phần đầu tiên, thứ hai thứ ba thiên thỉnh đâm:
Tích góp nha tích góp nha tích góp bảo bối When Tears Become Pearls (oomi đại nhân lười rồi =v=)
Tích góp nha tích góp nha tích góp bảo bối When Tears Become Pearls (oomi đại nhân lười rồi =v=)
Mấy cậu so với dưa hấu còn ngọt hơn
1.
Trương Giai Lạc rất thích ăn dưa hấu, sau khi giải nghệ, mùa hè nào anh cũng phải một bên nghe bài giảng “Lượng dưa hấu tối đa được ăn” của Trương Tân Kiệt, một bên cười vui hớn hở nghĩ đến thời gian sắp tới được cùng Tôn Triết Bình ăn dưa hấu no bể bụng mấy ngày liền.
2.
Côn Minh bốn mùa đều như xuân, mùa đông không lạnh, mùa hạ không nóng nhưng cũng không ảnh hưởng đến chất lượng dưa hấu Côn Minh, dưa hấu Côn Minh cực kỳ thơm ngọt, tất nhiên cũng không ảnh hưởng đến Bách Hoa nam hài tử cắm mặt gặm dưa hấu.
Mỗi khi đến đầu hè, quản lý ngày nào buổi chiều lúc được nghỉ ngơi sau khi huấn luyện đều ôm tới một quả dưa hấu bự thiệt bự, thanh niên mười mấy hai mươi tuổi bây giờ, khiêm tốn = ngu ngốc, giành bỏ được vào miệng mới là thông minh.
Năng lực cướp dưa hấu của Trương Giai Lạc rất bình thường, có lúc chôm được 2 miếng, có lúc đều bị giành mất, có khi còn bị Trương Vỹ tay trái đục một phát tay phải thụi một cái trượt tay rớt mất miếng dưa hấu..
Tôn Triết Bình là đội trưởng nhưng khi cướp dưa hấu không còn ai tôn kính linh hồn chiến đội như anh nữa, chiến trường là chiến trường, cho nên anh cũng không có cách nào cướp được nhiều dưa – đa số là ba miếng một lần, mình anh hai miếng, cho tên xui xẻo trượt tay Trương Giai Lạc một miếng.
Nửa sau mùa giải thứ tư, dưa hấu chỉ vừa ra, ruột không đỏ rực rỡ như lúc chín đủ nên ăn cũng không ngọt lắm, nhưng moi từ tủ lạnh ra mát mát lạnh lạnh, cắn một phát vẫn có thể sướng đến má cũng nhận không ra.
Ngày ấy, Trương Giai Lạc lại cướp được hai miếng một lần nữa – ăn một miếng, trượt tay rớt một miếng..
Ngày ấy, Tôn Triết Bình cũng một lần nữa cướp được 3 miếng dưa – anh ăn một miếng, cho Trương Giai Lạc một miếng, lại trượt tay rớt một miếng..
Cuồng kiếm sĩ không cao hứng, Chuyên gia đạn dược cũng rất áy này.
Kết quả của hai vị đại thần không cao hứng và áy náy là: Đội phó đội trưởng Bách Hoa trốn toàn đội lẻn ra ngoài câu lạc bộ mua hai trái dưa hấu to nhất. . .
Đêm, ánh đèn ký túc xá chiếu ra ánh sáng âm u, Tôn Triết Bình từ trong tủ lạnh ôm ra hai trái dưa xanh mượt, Trương Giai Lạc tay cầm dao phay lộ ra nụ cười hạnh phúc như nữ thần..
Ca!
Bộp!
Khò khò lỗ -- Xùy xùy phì – (đừng hiểu nhầm =v=” là cắt dưa)
Mỗi người ôm một trái, nói ăn thế nào thì ăn thế đó, nằm ăn, ngồi ăn, đứng ăn, đầu chôn trong chân ngốc nghếch ngồi trong xó ăn, đầu chôn trong .. người khác ngốc nghếch tiếp tục ăn, dù có lại trượt tay rớt trên đất, còn có thể nhặt lên thổi thổi phủi phủi lại tiếp tục ăn. . .
Quá quen, không người ngoài, không mất mặt!
Muốn ăn thì ăn, ăn đến khoan khoái, một mình một cõi. . .
Trương Giai Lạc nhớ đến lúc ở ven đường nghe được một bài hát nào đó, nhưng ngày kế tiếp sự thật đã chứng minh anh nghĩ nhiều rồi, ăn một đống dưa hấu vào bụng thì nó cũng không chạy được đi đâu, ăn ngập bụng rồi thì cần phải bài tiết bài tiết nha, lần sau mới còn chỗ để chứa tiếp.
Nhưng mà, bài tiết cũng có hai loại là bài tiết bình thường với bài tiết dị thường nha, Tôn đội cùng Trương đội phó xin hai ngày nghỉ. Hai ngày sau, quản lý kì túc xá phát hiện cửa toilet ký túc xá suýt nữa bị chen nát.
- Đại Tôn, tui bị rượt đến thật thê thảm.
Trương Giai Lạc hư thoát nằm lỳ ở trên giường.
- Tôi cũng vậy.
Tôn Triết Bình mặc áo thun thẳng lưng sờ bụng, bụng dưới bắp thịt đã héo hon hết cmnr.
- Nhưng lúc ăn đúng là siêu sướng.
Trương Giai Lạc liếm liếm môi, dưa hấu đúng là cực phẩm!
- Đúng là không phải người.
Tôn triết Bình nghiêng đầu đi, sau đó chính mắt thấy Trương Giai Lạc lòi ra tính cách y như con nít, thở một cái cái mặt vừa nãy còn hớn hở cười vui vẻ đã bay mất nhào tới.
- Con mẹ nó anh mới không phải người!
Trương Giai Lạc cầm một cái gối quăng tới, lực không mạnh lắm, gối bay giữa đường lại rớt xuống.
- Tôi là nói cả hai chúng ta, trương Giai Lạc cái tên ngốc này!
Tôn Triết Bình ôm gối, anh quyết định tạm thời thả cho Trương Giai Lạc một con ngựa (*).
Bởi vì, bụng anh lại sấm gọi rền vang đến rồi. . .
(*) Nghĩa giống như câu “cho một cái thang” đều có nghĩ là cho đường lùi, tạm tha,…
3.
Mùa giải thứ bảy, câu lạc bộ dời phòng huấn luyện mầm non đến sát vách phòng huấn luyện chiến đội, từ đó mỗi lần tới quản lý đều ôm theo hai quả dưa hấu, một cho đội viên chính thức, một cho mầm non tương lai của Bách Hoa đang ở cách vách.
Khi đó, Trương Giai Lạc từ lúc lên làm đội trưởng đã không còn đi chém giết cướp dưa nữa, có lúc anh đến phòng huấn luyện mầm non, có lúc lại một mình chạy xe ra ngoài không định hướng.
- Trương Giai Lạc anh lại không ăn dưa hấu!
Một thiếu niên mặt mày ‘độc đáo’ dính đầy nước dưa đi tới, trên tay còn cầm hai miếng dưa hấu chưa kịp gặm.
- Tôi ăn rồi.
Trương Giai Lạc dựa vào tường, lẳng lặng nhìn tiểu lưu manh mặt đen nhíu nhíu mũi.
- Rắm, tôi từ đầu đã thấy anh đứng đây.
Tiếu lưu manh không chịu bỏ qua, cậu sớm đã đem đội trưởng nhà mình là một trong những Boss bự trên con đường “lấy hạ khắc thượng” của mình, từ sớm đã cài Rađa dò Trương Giai Lạc trên người rồi nha.
- . . .
Trương Giai Lạc có điểm 囧, anh thẳng người lại, nghĩ nghĩ một hồi mới phun một câu:
- Cầm dưa hấu làm gì?
- Hắc hắc!
Tiểu lưu manh cười đến có chút ngu, giống như muốn hiến vật quý cuối cùng lại bị phát hiện:
- Nói cho anh biết, dưa hấu để trong tủ lạnh trong phòng đông lại ăn siêu siêu ngon!
- Cho nên nhóc nhà cậu đi tàng trữ dưa hấu?
Trương Giai Lạc cười, vừa nãy tên tiểu lưu manh cười mấy tiếng “Hắc hắc” kết hợp với cái mặt đen dễ ghét đúng là hình ảnh kì dị.
- Hừ!
Tiểu lưu manh không nói gì, cằm hất ngang mũi vểnh lên trời đi về phòng cà phê.
Đêm đó, lúc Trương Giai Lạc quay về phòng huấn chuyện chiến đội, nhìn thấy trên bàn để sẵn một miếng dưa hấu với một hộp kem dưa hấu mới vừa lấy ra từ trong tủ lạnh.
Sau đó, anh thường nhận được một hộp kem dưa hấu không rõ ai gửi, có khi kem trên bàn sẽ đổi thành một miếng dưa hấu nhỏ nhỏ giòn giòn, hơn nữa ăn xong còn không đau bụng.
Trương Giai Lạc không biết người đưa dưa là ai, mãi cho đến một ngày anh nghe được phòng tiếu lưu manh cùng tiểu đạn dược cãi nhau ở phòng cà phê——
- Lạnh quá ăn nhiều không tốt!
- Mày thì biết cái gì, vậy ăn mới ngon, hơn nữa ảnh không đi cướp dưa, tao giúp đông lạnh dưa mày có thắc mắc gì à!
- Là tôi mua dưa hấu nhỏ! Trước khi cắt không nhờ cậu phải cho vô tủ lạnh!
- Mày phiền vừa thôi!
- Cậu mới phiền!
- Hôm nay tao cho vô tủ lạnh rồi! Tao ăn!
- Hôm nay là tôi mua! Tôi ăn!
- Mỗi người một ngày! Hôm nay tao ăn!
- . . . Được!
- Tiểu Viễn đầu óc mày y như trái dưa hấu!
- Hạo Hạo mới ngốc như lừa!
4.
Sau đó đến Thanh Đảo, Trương Giai Lạc không cần giành cũng có thể ăn dưa hấu. Bá Đồ kỷ luật rất nghiêm, một người ba miếng lớn y như nhau, xếp hàng lấy, không nhiều không ít.
Lần nọ, Trương Giai Lạc ăn hết ba miếng vẫn không thấy đã, vừa đúng lúc Hàn văn Thanh đang cùng quản lý bàn việc mà không thể ăn dưa hấu. Trương Giai Lạc nhìn quanh một vòng, sau đó, lặng lẽ hướng về phía dưa hấu của đội trưởng thò ma trảo, không ngờ tay còn chưa đụng tới vỏ, đã bị bốn mắt của Trương Tân Kiệt phát hiện.
- . . .
- . . .
- Dù sao Hàn Văn Thanh cũng không ăn.
Vì mục tiêu quyết không bỏ cuộc là ưu điểm lớn nhất của Trương Giai Lạc.
- Anh ta không ăn cậu cũng không thể ăn.
Trương Tân Kiệt đem ba miếng dưa hấu nhích vào trong phạm vi thế lực của mình.
- Của cậu là của cậu, mà của Hàn Văn Thanh cũng là của cậu, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Trương Giai Lạc cao giọng cười, hahaha liên tiếp biến thành “Ăn mẹ nó dưa hấu cũng có thể lòi ra ân ân ái ái” công kích bay tới.
- Cũng không phải, dưa hấu không thể ăn nhiều, cỡ dưa này ăn nhiều hơn ba miếng thì có thể ảnh hưởng đến dạ dày.
Trương Tân Kiệt nâng ba miếng dưa hấu, dùng dưa hóa phép đánh nát công kích bay tới.
- Hừ!
Trương Giai Lạc giơ tay, Lâm Kính Ngôn đi ngang qua ánh mắt phức tạp nhìn nhìn: Ớ, sao dân Bách Hoa ai cũng thích “Hừ” như vậy? Cậu hay ở sau lưng phun nước miếng Đường Hạo, xem ra Đường Hạo là học xấu theo cậu đi!!
Tối, Trương Giai Lạc tắm xong, đột nhiên rất muốn ăn kem dưa hấu của Đường Hạo, anh ngồi trên giường Lâm Kính Ngôn, cùng nói chuyện trên trời dưới đất rồi nói tới dưa hấu bảo điển của Hạo Hạo.
- Dưa hấu không nên ăn nhiều, Trương Tân Kiệt cói rất có lý, nhưng lâu lâu xài chút bàng môn tả đạo như tên nhóc Đường Hạo để ăn thêm ít món ngon cũng không có gì không được.
Lâm Kính Ngôn cởi quần áo chuẩn bị tắm, chỉ chỉ bàn máy tính trước mặt Trương Giai Lạc:
- Có muốn thử một chút dưa hấu bảo điển của ta không?
Trên bàn là một bình lớn thành dày đựng nước dưa hấu, không ướp lạnh, chỉ có mùi thơm ngát tỏa ra nhè nhẹ.
- Trương Tân Kiệt nói không thể ăn nhiều.
Trương Giai Lạc chụp cái bình, thủy tinh lạnh lẽo chạm vào tay vừa mới tắm nước nóng bùng nổ làm tay như nóng ran.
- Đừng nói với tên đó, cũng không phải uống suốt ngày, không sao.
Lâm Kính Ngôn một thân cởi trần đi vào nhà tắm, để lại cho Trương Giai Lạc một bóng lưng cao lớn oai hùng.
- Hắc! Lão Lâm!
Vòi hoa sen chảy ào ào, Trương Giai Lạc giọng vui cười hớn hở gọi vào.
- Làm sao?
Lâm Kính Ngôn lau bọt bong bóng trên mặt, qua cánh cửa khép hờ tiếp lời.
- Anh gả cho tôi đi!
Cổ trang style: “Ngươi gả cho ta đi!”
Vừa đùa giỡn hỏi, Trương Giai Lạc vừa uống một ngụm nước ép dưa hấu vào bụng, cảm thấy cả người đêu ngọt.
- Ha ha, cậu nên cưới Lão Hàn!
Lâm Kính Ngôn hai mắt dính nước, chà chà tóc thoải mái nói.
- Vì sao nha?
Trương Giai Lạc mỹ mãn ngọt ngào uống nước ép, không cho là đúng, hừm, nếu kết hôn với Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt về sau sẽ không cho mình ăn dưa hấu nữa.
- Bởi vì dưa hấu bảo điển của tôi là theo Lão Hàn là học thành đó, anh ta nói êm dưa hấu đi ép bỏ vào bình, Trương Tân Kiệt làm sao biết được có mấy miếng nha!
Lâm Kính Ngôn sợ Trương Giai Lạc không nghe được, từ phòng tắm lớn giọng giải thích.
- Lão Lâm anh nhỏ tiếng chút!
Trương Giai Lạc uống xong ngụm sau cùng, sờ sờ ngực, hình như sắp có biến lớn thì phải. . .
Sát vách ——
Hàn Văn Thanh: . . . (Lâm Kính Ngôn cậu chết chắc rồi!)
Trương Tân Kiệt: . . . (Hàn đội anh chết chắc rồi!)
(một câu nói =)))))) 2 số phận =))))))))))
5.
Trương Giai Lạc thích ăn dưa hấu.
Anh cảm thấy cùng Tôn Triết Bình ăn dưa hấu dù cho sau đó có bị rượt thì dưa cũng đặc biệt ngọt. Tôn Triết Bình nói, anh không phải một mình, cho nên anh tin tưởng. Đau bụng thôi mà, có Tôn Triết Bình bên cạnh, có gì đáng sợ chứ.
Nhưng mà, anh cũng cảm thấy cùng Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt ăn dưa hấu đặc biệt đáng tin, thành thành thật thật yên ổn mỗi ngày cũng có ba miếng ăn, không thể ăn sướng tới nỗi ba má nhận không ra nhưng mà ăn cả mùa hè, anh vẫn như cũ rất là vui vẻ hạnh phúc như đóa hoa.
Cuối cùng, anh còn thích kem dưa hấu của Đường Hạo, Thích từng ngụm dưa hấu nhỏ nhỏ giòn giòn, thích nước ép dưa hấu chỗ Lâm Kính Ngôn.
Kem hộp xuyên qua trái tim ngọt dịu thoải mái, một ngụm giòn giòn mới mẻ, nước ép dưa hấu nhẹ nhàng thơm thơm.
Mùa hè tươi đẹp, kí ức ngọt ngào, vẫn như cũ lưu lại mãi bên trong kí ức của bọn họ ——
Cùng nhau trưởng thành, cùng nhau trải qua. Bằng hữu.
End.
mau khen mau khen tui đi =)))) oomi ngồi cà cả buổi mới xong đó ;v; bản convert bộ này khó hiểu chết đi được ;;v;; cà ra nước mắt, mở cả chục tab mới hiểu =v= hay do lâu quá hông làm nên lụt nghề hông biết ;;v;;
có nhiều chỗ oomi để nguyên gốc convert vì thấy như vậy hay hơn, với nhiều chỗ còn hơi khó hiểu bà con thông cảm, ai thấy chỗ nào chưa ổn báo dùm tui nha ;v; hôm nào quởn tui sẽ cà lại một lần chỉnh lỗi nhen ;v; =)))))))
có nhiều chỗ oomi để nguyên gốc convert vì thấy như vậy hay hơn, với nhiều chỗ còn hơi khó hiểu bà con thông cảm, ai thấy chỗ nào chưa ổn báo dùm tui nha ;v; hôm nào quởn tui sẽ cà lại một lần chỉnh lỗi nhen ;v; =)))))))
Last edited: