Hoàn [Kataxera 2020] [Hàn Diệp] Loạn Thế Phong Sương

Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
28
Số lượt thích
482
Location
Hanoi
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh, Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1
Loạn Thế Phong Sương

Tác giả: Loạn Thế Hành Ca - Kẻ Hát Rong Thời Loạn Lạc
Thể loại: cổ trang, SE, đoản văn
Edit: Min - Niêm Hoa Nhất Tiếu
Đọc kĩ chú ý (của tác giả): Đọc bản <Tu> nếu ưa Diệp thụ.
Fic phục vụ cho mục đích chúc mừng sinh nhật ngư phủ có thâm niên @Katakara ~! Happy birthday chị Kata! ???

Do căn lề một số chú thích sang phải sẽ xuất hiện lỗi, nên một số chú thích sẽ xuất hiện bên trái. Mong các chị em mắc chứng OCD thông cảm.
------------------------------------------------------------

"Uống đi."

Ta đưa mắt nhìn xuống chén trà hắn đẩy tới trước mặt, thấy một làn hơi nóng mịt mờ bốc lên, vấn vít trong chung trà, vừa vặn che đi miệng chén. Nhưng dù cách một tầng hơi nóng như vậy, ta vẫn có thể nhìn thấy rõ màu máu đỏ thẫm mãi chẳng tan trong đó.

Ta hồi tưởng lại những quy cách thưởng trà mà gia môn đã lập ra, dùng ngón trỏ, ngón giữa và ngón cái giữ phần đáy chén, nâng chung trà lên, nhấp một ngụm tượng trưng. Vị ngọt chát nồng đậm lan tràn từ đầu lưỡi tới tận chân răng. Ta không tránh khỏi có chút vui vẻ, nói: "Từ sau khi ta rời khỏi nhà, đã rất lâu rồi chưa phẩm qua loại trà nào hảo hạng như vậy."

Hắn cười. Ý cười nhàn nhạt biếng nhác, đôi con ngươi lạnh lùng bạo ngược tựa như kim qua thiết mã*, không ngừng bành trướng sát khí.
[*] Kim qua thiết mã 金戈鐵馬: trích trong bài thơ Vĩnh ngộ lạc - Kinh khẩu Bắc Cố đình hoài cổ (永遇樂-京口北顧亭懷古) của Tân Khí Dật, ý chỉ khí phách mạnh mẽ, ác liệt như chiến binh tay cầm giáo vàng cưỡi ngựa sắt.
"Ta biết rõ lai lịch của ngươi." Hắn nói, "Yên tâm, ta chỉ muốn hỏi một vài chuyện mà thôi.".

Trên đường, một gã công tử quần là áo lụa cưỡi tuấn mã lao vụt qua, làm dấy lên một trời đầy cát vàng.

Chỉ trong phút chốc, quán trà chợt yên tĩnh hẳn.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, dường như có thể xuyên thấu hết thảy hư hư thực thực khắp thế gian, đánh thẳng vào lòng ta.

Hắn cất tiếng, từng câu từng chữ tựa như tiếng khanh thương*, nặng nề đè ép trái tim ta.

"Năm đó, Hàn tướng quân đã chết như thế nào?"
[*] Tiếng khanh thương: tiếng leng keng
***

Tô Mộc Tranh khẽ ngâm một điệu hát dân gian của những thiếu nữ hái chè* vùng Giang Nam. Nàng lấy ra một cây trâm ngọc từ trong ngăn kéo, vấn lên mái tóc mềm mại đen dài xõa hai bên.

Trước khi Diệp Tu giúp nàng đội khăn trùm đầu, nàng ngồi trước gương đồng, tự tay trang điểm cho bản thân, trong lòng không kìm được vui vẻ rạo rực. Tô Mộc Tranh lúc lắc đầu theo điệu nhạc đồng dao, khiến một đầu đầy trang sức cũng đung đưa theo, phát ra những âm thanh ting tang như tiếng chuông bạc. Nàng chỉnh trang lại giá y, từng dải hoa văn được thêu bằng kim ti không ngừng uốn lượn, diễm lệ vô cùng.
[*] Giang Nam nổi tiếng là vùng đất trồng chè và buôn bán lụa. Nơi đây gần như là cái nôi của Trà Đạo Trung Quốc, trong Thập đại danh trà (10 loại trà có tiếng) có đến 5 loại có xuất xứ từ nơi đây, do đó, phần lớn đồng dao của các thiếu nữ hài chè đều bắt nguồn từ đây.

Tham khảo thêm 5 loại trà nổi danh xuất xứ từ Giang Nam:
  1. Trà Long Tỉnh (龙井) - Tây Hồ, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang
  2. Trà Bích Loa Xuân (碧螺春) - Động Đình hồ, Tô Châu, tỉnh Giang Tô
  3. Trà Mao Phong (毛峰) - Hoàng Sơn, An Huy
  4. Hồng trà (祁门) - Kỳ Môn, An Huy
  5. Trà Qua Phiến (瓜片) - Lục An, An Huy
Chú thích dựa trên hiểu biết của Editor. Mọi ý kiến đóng góp vui lòng tag.
Diệp Tu tặng nàng một thanh chủy thủ, nửa đùa nửa thật nói với tiểu muội mà hắn đã nuôi mười mấy năm: "Nếu hắn dám đối xử không tốt với muội, muội cứ trực tiếp đâm hắn một dao. Nếu muội không thể xuống tay được, vậy để ta thay muội làm là được."

Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng như không, nhưng Tô Mộc Tranh lại chẳng thể cười nổi. Nàng nhào vào trong ngực Diệp Tu, không ngừng thút thít. Hắn vỗ về an ủi nàng, trong lòng đau đớn không thôi.

Diệp Tu giúp nàng đội khăn trùm đầu. Một khắc trước khi tầm mắt bị che phủ, Tô Mộc Tranh thoáng nhìn qua song cửa sổ, thấy áng mây trên bầu trời đang lững lờ trôi.

Hôm nay là một ngày đẹp, tiết trời trong xanh thoáng đãng. Hộ làm nông nào cũng mang ngũ cốc mới thu hoạch ra phơi. Trong kinh thành, ngựa xe nườm nượp, công tử nhà nhà đều du ngoạn bốn phương.

"Tiết trời hôm nay thật tốt."

Diệp Tu chợt nói.

Tô Mộc Tranh chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, thiếu chút nữa lại khóc thành tiếng. Diệp Tu nhẹ nhàng vỗ vai nàng, lòng đau như cắt nhưng lại chẳng biết phải làm sao, chỉ đành cười cười thở dài.

"Muội muội ngốc." Hắn nói, "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.".

Tô Mộc Tranh nghe hắn thấp giọng nói một câu, âm thanh nhuốm phần nghiêm túc, lại nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Lúc này, bên cửa sổ, chim tước chợt ngừng mổ, đồng loạt ngẩng đầu hót vang. Thân thể Tô Mộc Tranh chợt căng cứng, nhưng trong lòng lại dần thanh tĩnh hẳn.

Diệp Tu tiện tay bẻ một nhành hoa sơn trà, đặt vào trong tay Tô Mộc Tranh. Khuôn mặt nàng thoáng chốc đỏ lựng, đáng tiếc Diệp Tu lại chẳng thể nhìn thấy vẻ mặt đó, bởi vì khăn trùm đầu đã sớm che lại toàn bộ khuôn mặt của nàng.

"Đi thôi."

Giọng nói của Tô Mộc Tranh vẫn mang theo chút nghẹn ngào, nhưng so với trước đó đã bình thản hơn rất nhiều. Nàng đứng dậy, dưới sự dẫn dắt của Diệp Tu, đi về phía cửa phòng.

Bước chân của nàng cực kỳ nhỏ nhẹ, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận. Nàng muốn ở lại, dù chỉ một chút thôi, nàng không muốn phải rời đi nhanh như vậy, nhưng hắn chỉ trầm mặc không nói một lời, dìu nàng bước tới trước cửa, đẩy mạnh cánh cửa gỗ nặng nề.

"Nhất định sẽ quay lại!"

Thanh âm thở dài hòa vào tiếng khóc, cuối cùng bị tiếng pháo ngợp trời nhấn chìm dưới lớp cát vàng.

Từ đó về sau, thiếu nữ hái chè đáng yêu lại không hiểu chuyện - Tô Mộc Tranh đã không còn nữa.

Mà lưu lại trong sử sách, chỉ còn Tô cơ Mộc Tranh* và Đại nguyên soái đương triều Diệp Tu.
[*] Cơ là cách gọi của cổ nhân dành cho mỹ nhân.
Diệp Tu bất đắc dĩ ngồi vào bàn ăn, vội vội vàng vàng ăn vài miếng qua loa đại khái, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy tới triều đường*. Buổi triều sớm đến nay vẫn chưa kết thúc, Diệp Tu có chút kinh ngạc: Cái đám 'chim sẻ'** quan văn thường ngày thích nhất là tranh luận, hôm nay lại chẳng thấy ho he tiếng nào. Ngược lại, cái lũ quan võ bình thường tích chữ như tích vàng, hôm nay lại chẳng thấy ma nào biết tiết chế lệ khí.
[*] Triều đường 朝堂: đại điện lớn, nơi các văn võ bá quan tập trung để nghị sự công việc liên quan tới triều đình, chính sách và đất nước với hoàng đế. Hình ảnh dưới đây chỉ mang tính chất tham khảo, muốn nhìn triều đường thật vui lòng search google với cụm từ khoá 'Kim Loan điện'.



[**] Chim sẻ 鸦雀: lý do vì sao Diệp Tu so sánh đám quan văn với chim sẻ, vui lòng click vào đường link bên và lắng nghe. Sound of House Sparrow Birds
Điều làm cho hắn kinh ngạc nhất, còn ai khác ngoài vị hoàng đế trẻ tuổi đang ngồi trên long ỷ kia. Dưới vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm bản thân, y lại còn dám ngủ gật.

Thấy hắn tới, dường như tất cả mọi người đều nhẹ nhõm hẳn, tiếng ríu rít cũng nhỏ dần. Đứng bên cạnh hoàng đế là một tiểu thái giám, gã cong lưng, thấp giọng nói bên tai hoàng đế: "Ngô hoàng, Diệp tướng quân tới rồi."

Vị hoàng đế trẻ tuổi bị quấy rầy, tỉnh mộng. Hắn xoa xoa đôi mắt lim dim ngái ngủ: "Hử? Diệp tướng quân tới rồi? Vậy mau tuyên chỉ đi."

Một câu nói văn nhã nhỏ nhẹ như vậy, lại khiến người nghe cảm thấy vô cùng mơ màng buồn ngủ.

Diệp Tu chỉ cảm thấy hai tai mình đều sắp đóng kén luôn rồi. Đại ý của thánh chỉ là: Năm nay mưa thuận gió hoà, nhờ có Diệp nguyên soái trấn giữ giang sơn, nên nông dân đều có cơm ăn. Đồng thời rất nhiều lỗ hổng và khiếm khuyết đều nhờ có Diệp nguyên soái đề ra biến pháp. Diệp nguyên soái, ngươi tuyệt vời quá đi à, nhưng cái đám dã nhân phương Bắc lại dám đi đùa bỡn tướng quân Hàn Văn Thanh đang toạ trấn biên cảnh của chúng ta. Nếu không ra tay, sao có thể giải toả nỗi lòng này. Cho nên, Diệp nguyên soái, nhờ ngài và Hàn tướng quân hợp sức cùng nhau đi đập chết cái bọn dã nhân ngứa đòn kia đi.

"Hoàng thượng muốn ta dẫn theo bao nhiêu quân đi chi viện?" Diệp Tu tiếp nhận thánh chỉ, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú vào vị hoàng đế đang ngồi trên long ỷ.

"Mười vạn đủ không?" Hoàng đế hỏi.

"Nhiều như vậy?" Diệp Tu nhướng mày, "Theo ta thấy, chỉ cần 5 vạn là đủ rồi.".

Toàn bộ triều đường bắt đầu ồn ào. Trong đàn 'chim sẻ' chợt có một người đứng dậy: "Hoàng thượng, Man tộc phương Bắc có tới 12 vạn tinh binh, vậy mà Diệp nguyên soái lại nói như vậy, phải chăng quá mức…"

Vị quan văn nọ hơi ngừng lại, người có thể đứng trong điện này, nào có ai là kẻ ngu, đương nhiên đều hiểu rõ thâm ý trong lời nói. Diệp Tu liếc mắt nhìn 'chú chim sẻ' một cái, cười nói: "Đánh trận không nằm ở quân đông, thắng mới là điều quan trọng nhất."

Vị quan văn nọ nghẹn lời. Gã ra vẻ lo lắng, nói: "Nếu như Diệp nguyên soái…"

"Câm miệng!" Hoàng đế ngắt lời gã, vị quan văn nọ lúc này mới phẫn nộ ngậm miệng.

Khuôn mặt hoàng đế tràn ngập ngạo khí, chỉ khi nhìn về phía Diệp Tu, vẻ lăng lệ trong mắt mới dịu đi: "Tất cả đều nghe theo lời Diệp nguyên soái là được rồi."

Dứt lời, y liền phất tay áo rời đi.

Đầu tiên, trước khi lên đường, Diệp Tu viết một phong thư gửi cho Hàn Văn Thanh - người vẫn đang đóng quân tại biên cảnh. Nội dung phong thư là: Nghe nói gần đây ngươi bị đùa bỡn ghê gớm lắm. Hahahahaha. Mấy ngày tới ca muốn đến làm khách, nhớ để dành cho ca một chỗ ngủ nha.

Đã quá lâu rồi Diệp Tu không viết chữ, múa bút mấy cái mà mực vung vẩy khắp nơi, quả thực khiến phó tướng Phương Duệ của hắn nhịn không nổi phình bụng cười to.

Phong thư đó sẽ theo chân thánh chỉ của hoàng đế, ngàn dặm xa xôi gửi tới biên cảnh Mạc Bắc.

Nhưng Diệp Tu ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng lại viết thêm một phong thư khác cho Tô Mộc Tranh.

"Giữa ngàn vạn người, cuối cùng vẫn là ta! Thiên tử muốn bình định biên cảnh Mạc Bắc, ta phải khởi hành ngay trong ngày hôm nay. Đừng nhớ mong."

Diệp Tu gấp gọn lá thư, im lặng một lúc, cuối cùng lại đem lá thư đặt lên giá nến, tự tay đốt.

Hắn cầm bút lên, vẽ một mặt cười thật to, viết một lá thư khác: "Đêm nay không thể tới nháo động phòng của muội được rồi."

Xong xuôi, Diệp Tu cầm hai phong thư đưa cho kẻ vẫn đang thong dong ngồi một bên uống trà - Phương Duệ. Phương Duệ nhìn hắn, cười nói: "Có cần phải vậy không? Cũng đâu phải một đi không trở lại?"

Diệp Tu liếc mắt nhìn Phương Duệ: "Hành quân đánh trận có gì mà phải sợ? Chẳng qua ta đây sợ đến đó rồi lại chẳng có chỗ mà ngủ."

Phương Duệ nghiêm mặt, thực hiện một quân lễ tiêu chuẩn với Diệp Tu. Hắn hơi khom người, bắt chước giọng điệu lanh lảnh của thái giám trong cùng, nói: "Diệp nguyên soái dũng mãnh oai phong! Diệp nguyên soái anh minh thần võ!"

Lúc này, hắn mới bắt đầu cợt nhả: "Ngươi với lão Hàn chắc cũng phải nửa năm không gặp rồi nhỉ? Đến lúc đó ngủ chung với hắn là được."

Diệp Tu lười để ý tới hắn, phất phất tay. Phương Duệ hiểu hắn đang đuổi người, đành hậm hực cầm hai phong thư ra ngoài.

Diệp Tu thở dài một tiếng, lấy tấm địa đồ khu vực biên cảnh từ tay gã sai vặt bên cạnh. Đánh dấu mấy chỗ, đột nhiên cảm thấy đau đầu vô cùng, đánh phải đi tắm rửa nghỉ ngơi.

*

Từ xưa tới nay, biên cảnh Mạc Bắc* vẫn luôn là một vùng đất hoang, hoàn toàn không thể so được với đất Giang Nam mây mù vờn quanh, hoa trôi nước chảy.
[*] Mạc Bắc: Những cổ thư của Trung Hoa ít khi nhắc đến địa danh Mạc Bắc. Xứ Mạc Bắc là miền đất nằm ở phía bắc sa mạc. Sa mạc nói đến ở đây là sa mạc Qua Bích (Gobi), theo nghĩa Mông Cổ là “nơi trống rỗng”. Bởi vậy, định được địa giới của xứ sở bát ngát này không phải là dễ. Đại khái thì xứ Mạc Bắc phía đông sát tới biển Thái Bình bao la, phía tây tới sông Ob hoặc sông Irtych, phía bắc tiếp giáp với miền băng giá quanh năm tuyết phủ, mênh mông vô tận và vô chủ, ngày nay gọi là Tây Bá Lợi Á hoặc Xi Bia (Sibérie), phía nam là sa mạc Qua Bích khô cằn, nóng lạnh thất thường, với khoảng chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm rất cao. Cư dân xứ Mạc Bắc có thể tạm chia làm ba tộc: tộc Mãn Châu (race toungouse, mandchoue) ở miền đông, tộc Mông Cổ (race mongole) ở miền trung và tộc Đột Quyết còn gọi là Thổ (race turque) ở miền tây.
Source: nghiencuulichsu.com
Hàn Văn Thanh dẫn theo 8 vạn quân thất bại trở về, vừa liếc mắt đã thấy một chậu xương rồng trong trướng của mình, trong lòng có chút kinh ngạc. Một tên lính truyền tin quỳ gối trước mặt hắn, hai tay nâng một phong thư, nói: "Hàn tướng quân! Đây là thư do đích thân Diệp nguyên soái viết."

Hàn Văn Thanh gật đầu, cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện bên cạnh còn có người ngoài, trực tiếp xé mở phong thư của Diệp Tu.

Y nhìn từng câu từng chữ, mơ hồ nhận ra bút tích quen thuộc của người nào đó, thật lâu sau, y nhịn không nổi, trực tiếp vo tròn lá thư, vứt vào một góc hẻo lánh nào đó trong trướng.

Cuối cùng, Hàn Văn Thanh bật cười.

Lúc này, Diệp Tu vẫn đang rong ruổi trên đường tới biên cảnh. Năm vạn tinh binh này đều do một tay hắn thao luyện, tốc độ nhanh hơn so với quân sĩ bình thường không ít.

Nhưng điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là nửa đường hắn bất ngờ chạm mặt Tô Mộc Tranh. Biết nàng đi chuyến này để trà trộn vào đám hành thương* người Hồ, hắn lập tức ngăn cản Tô Mộc Tranh.
[*] Hành thương: thương nhân thường xuyên rong ruổi trên đường, giao thương buôn bán khắp nơi trên thế giới.
Tô Mộc Tranh bất đắc dĩ, đành phải tránh né Diệp Tu, đi đường vòng, gấp rút lên đường.

Diệp Tu một tay nuôi lớn cô nương này mười mấy năm, sao có thể không đoán được ý nghĩ của nàng. Hắn lập tức viết một phong thư, cố gắng gửi cho Sở Vân Tú - thương nhân người Hồ trong thành càng nhanh càng tốt, để nàng có thể lưu ý quan tâm tới Tô Mộc Tranh.

Lúc Diệp Tu tới quân doanh biên cảnh, người Hồ đang tập kích quân ta từ bốn phía. Hắn đã sớm dự liệu được cục diện lúc bấy giờ, liền lợi dụng ưu thế địa hình, đánh cho đám người Hồ không kịp trở tay.

Tiếp đó, Diệp Tu thừa thắng xông lên, tiêu diệt toàn bộ 10 vạn tinh binh người Hồ phái tới, còn đặc biệt để lại một hài ngàn người quay về mật báo.

Lúc này, Diệp Tu ngồi trong trướng, tay gõ nhịp trên mặt bàn gỗ: "Tình hình thương vong của các huynh đệ ra sao?"

Một gã tướng lĩnh lập tức đáp lời: "Nhờ Diệp nguyên soái đến đúng lúc, phần lớn huynh đệ chỉ bị thương nhẹ, mà những huynh đệ đã hy sinh…" Gã hít một hơi thật sâu, có nén bi thương trong lòng, "Ước chừng một vạn.".

Diệp Tu trầm mặc.

"Hàn tướng quân trúng mai phục của người Hồ, không rõ sống chết."

"Chẳng trách lúc ta đến lại không thấy Hàn tướng quân." Diệp Tu nói, "Yên tâm đi, lão Hàn mạng lớn, không chết được.".

Mặc dù ngoài miệng Diệp Tu nói như vậy, nhưng tâm trạng đã sớm trùng xuống. Trước mắt hắn phải đối mặt với hai vấn đề khó khăn, một là mùa đông giá rét đang tới, triều đình vẫn chậm chạp không tiếp ứng quân lương và áo bông (chống rét), hai là Hàn Văn Thanh có khả năng đã bị người Hồ bắt giữ. Rốt cuộc nên thừa cơ tận diệt đám người Hồ đang cố thủ trong doanh trại, hay án binh bất động chờ đợi tin tức của Hàn Văn Thanh?

Diệp Tu xoa xoa huyệt thái dương. Rất nhiều năm trước, hắn cũng từng gặp phải tình cảnh éo le như thế này, khi đó hắn đã giải quyết bằng cách nào? Diệp Tu đã chẳng thể nhớ nổi nữa.

Hắn chỉ nhớ, đêm hôm đó, hắn và Hàn Văn Thanh đều bị bắt. Hai người cách nhau một hàng song sắt, nắm chặt tay nhau, ủ ấm cho đối phương.

Diệp Tu xoắn xuýt trong lòng chưa được bao lâu, ngày hôm sau, Hàn Văn Thanh đã tự mình quay về, mang theo tấm thân dính đầy máu. Y lảo đảo ngã xuống trước quân trướng, hơi thở mỏng manh yếu ớt.

Diệp Tu biết một chút y thuật cơ bản, nhưng sao có thể so sánh với thần y Trương Tân Kiệt nổi danh khắp thiên hạ. Mà lúc này đây, Trương Tân Kiệt còn đang ở kinh thành, chữa bệnh cho Hoàng thái hậu đang trong tình trạng nguy kịch, thật sự không thể phân thân.

Chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống mà thôi. Diệp Tu cắn răng, dò tìm vô số phương thuốc điều dưỡng tẩm bổ cho Hàn Văn Thanh.

Hắn có chút ngạc nhiên, bởi vì những gì hắn học được từ Vương Kiệt Hi đều vô cùng bổ dưỡng cho phụ nữ có thai, nhưng còn đối với Hàn Văn Thanh… vậy thì có chút đáng lo.

May mắn Hàn Văn Thanh kiên cường, không tới mấy ngày đã sinh long hoạt hổ như cũ.

"Nếu lúc đó ta chết, đều tại ngươi."

Vài năm sau, khi Hàn Văn Thanh và Diệp Tu định cư tại một thôn trang nhỏ. Một hôm, Hàn Văn Thanh đột nhiên đề cập đến chuyện này.

"Ngươi quấn băng quá chặt."

Diệp Tu hoàn toàn không có nửa điểm xấu hổ vì chuyện năm đó, cười hì hì sờ soạng vết sẹo trước ngực Hàn Văn Thanh: "Đừng tuyệt tình như vậy a, lão Hàn!"

Hàn Văn Thanh hừ lạnh một tiếng, thổi tắt giá nến đầu giường.

Lúc đó, Diệp Tu không hiểu vì sao đột nhiên Hàn Văn Thanh lại nhắc đến chuyện đó. Nhưng qua ngày hôm sau, hắn lại không tìm thấy Hàn Văn Thanh, chỉ thấy trên bàn có một mảnh giấy mà y lưu lại.

Diệp Tu lấy danh nghĩa 'chữa bệnh', nghênh ngang chen chúc ngủ chung một cái giường với Hàn Văn Thanh. Trong lúc y dưỡng thương, hắn liền cầm theo bản đồ được chuyên gia vẽ vô cùng tỉ mỉ tới thương thảo chiến thuật.

"Nếu đi tiếp, chắc chắn sẽ đi qua hẻm núi người Hồ đóng quân." Diệp Tu vừa chỉ tay trên bản đồ vừa nói, "Bọn chúng sẽ bố trí mai phục ở đó. Chúng ta không thể cứ tiếp tục kéo dài như vậy, lương thảo dự trữ chỉ đủ để duy trì thêm 10 ngày nữa.".

Hàn Văn Thanh gật đầu, cau mày nói: "Ta dẫn theo ba vạn nhân mã tiến vào trong cốc, còn ngươi chuẩn bị đi tập kích." Giọng nói của y có chút khàn khàn, Diệp Tu phải liên tục rót cho y mấy chung trà.

"Đừng kích động a, đại tướng quân." Diệp Tu khoát tay, lại chỉ vào một vị trí trên bản đồ, "Qua khỏi hẻm núi này là tới thành chủ của người Hồ. Vân Tú và Lý Hiên đã chuẩn bị nhân thủ kỹ càng, chỉ chờ chúng ta tới sẽ lập tức nội ứng ngoại hợp."

"Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương đi. Mấy ngày trước trời mưa xối xả, đã có người báo với ta ngươi bị nhiễm chút phong hàn." Diệp Tu đấm nhẹ lên ngực Hàn Văn Thanh, "Ta đã tới đây rồi, chắc chắn sẽ không để các huynh đệ hy sinh vô ích.".

Hàn Văn Thanh không nói gì, nhưng lông mày đã sớm cau chặt, lộ ra chút thống khổ. Diệp Tu cười, cúi người hôn nhẹ lên môi y.

"Với tình trạng hiện tại của ngươi bây giờ còn muốn dẫn quân đánh trận? Ở trên giường ta cũng có thể ép khô ngươi."

Hàn Văn Thanh cười lạnh một tiếng: "Ngươi thử xem?"

"Ngươi tưởng ta không dám chắc?" Diệp Tu nhếch mày, nhìn chằm chằm Hàn Văn Thanh một lúc lâu, cuối cùng chịu thua, "Được rồi! Được rồi! Được rồi! Tóm lại chuyện đánh trận cứ giao cho ta, ngươi chuyên tâm dưỡng thương là được.".

Dứt lời, hắn phất tay gọi một tướng lĩnh tới, phân phó: "Nhớ cho Hàn tướng quân uống thuốc đúng giờ." Nói xong, hắn lại cười.

Hàn Văn Thanh nhìn hắn, khoé môi khẽ nhếch, đầu mày cuối mắt đong đầy ôn nhu.

Diệp Tu dẫn theo ba vạn binh sĩ thẳng tiến về phía hẻm núi. Một đường thuận lợi không chút trở ngại. Khi tới được cứ điểm của người Hồ, lại chỉ thấy hơn một ngàn người đang thủ tại đó. Chuyện này khiến hắn khó tránh khỏi có phần nghi ngờ.

Cho đến khi hắn nhận được hai phong thư.

Một phong thư đến từ công chúa người Hồ, phong thư còn lại đến từ Tô Mộc Tranh.

Hắn không nói hai lời, trực tiếp xé mở phong thư của Tô Mộc Tranh trước.

"Vương sư bắc định Trung Nguyên nhật,

Gia tế vô vong cáo nãi ông."*
[*] Hai câu thơ trích trong bài thơ Thị Nhi của Lục Du - nhà thơ thời Tống. Ở đây Tô Mộc Tranh đang ngụ ý người phương Bắc muốn xin hàng, báo cho nhà vua.

Thị nhi 示兒 (Dặn con)

Tử khứ nguyên tri vạn sự không,
Đãn bi bất kiến cửu châu đồng.
Vương sư bắc định Trung Nguyên nhật,
Gia tế vô vong cáo nãi ông.


Dịch nghĩa

Chết rồi muôn việc đều là không
Chỉ buồn không thấy chín châu về một mối
Ngày mà quân vua phương bắc định được Trung Nguyên
Lúc nhà cúng đừng quên khấn với cha
"Đêm hôm trước, tại đại yến của người Hồ, tập kích Khả Hãn. Nay người đã chết, lòng quân của người Hồ đại bại, vài ngày tới sẽ cầu hoà. Mộc Tranh đã trưởng thành, không phụ sự kỳ vọng huynh trưởng, đóng góp một phần công sức."

Diệp Tu trầm mặc nửa ngày, cuối cùng bỏ lá thư của Tô Mộc Tranh xuống, xé mở phong thư của công chúa người Hồ.

Vị công chúa này có nét chữ rất đẹp, nhưng từng câu từng chữ đều tựa như kim châm, một nhát trúng tim đen, quả thực sắc bén đến mức khiến người ta phải kinh hãi.

Nhưng nội dung trong thư cũng giống như những gì đã viết trong thư của Tô Mộc Tranh, là thư cầu hoà.

Diệp Tu hít một hơi thật sâu, gấp hai lá thư lại, nhét vào trong ngực. Hắn bỏ lại hơn hai vạn tướng sĩ, một thân một mình trở lại quân doanh.

Hắn và Hàn Văn Thanh thương thảo suốt mấy canh giờ, cuối cùng phái người truyền lá thư của công chúa người Hồ đến tận tay Hoàng đế.

"Ta hiểu rất rõ tính tình của hoàng thượng." Diệp Tu nói, "Hắn là do ta một tay dạy dỗ. E rằng người sẽ không làm như những gì chúng ta mong muốn, phái người tới đàm phán đâu. Người chắc chắn sẽ ra lệnh một tiếng…"

Trên thánh chỉ viết: "Chiến!"

Diệp Tu bất đắc dĩ, một lần nữa khoác lên khôi giáp, siết chặt trường mâu đen nhánh trong tay.

Hàn Văn Thanh cũng mang theo tấm thân thương nặng, lên chiến trường. Hai người cưỡi tuấn mã, dẫn theo mấy chục vạn đại quân, trực tiếp công hạ thành chủ của người Hồ chỉ trong một lần.

Hôm đó, thiên hạ đại xá, người người hân hoan ăn mừng. Ánh lửa rực cháy nối đuôi nhau kéo dài tới tận chân trời. Diệp Tu và Hàn Văn Thanh cùng ngồi lại bên nhau, thay phiên rót rượu cho đối phương.

"Thực ra, ta cũng không thích chiến tranh." Diệp Tu uống một ngụm liệt tửu, chỉ thấy trong bụng nóng lên, như thiêu như đốt, "Huống chi tất cả đều là con dân chung sống trên cùng một đại lục."

"Nhưng con người a…"

"Dù sao cũng nên trả giá vì sự tham lam của bản thân."

Diệp Tu dựa đầu vào vai Hàn Văn Thanh, trong miệng không ngừng rì rầm, cũng chẳng biết đang thầm thì cái gì.

Hàn Văn Thanh biết hắn say rồi, bèn đỡ hắn dậy, dìu vào trong nhà, giữa đường bất ngờ bắt gặp Tô Mộc Tranh một thân quần áo hoa lệ.

Tô Mộc Tranh ngồi bên đống lửa. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt nàng, khiến dung mạo xinh đẹp nàng có phần rực đỏ. Nàng ngồi đó, lau chùi chuôi chủy thủ trong tay. Ý cười bi ai phủ đầy đôi mắt nàng.

"Hàn tướng quân." Tô Mộc Tranh mở miệng nói, "Trưởng thành là một chuyện rất khó khăn. Phải không?"

"Huynh ấy bảo vệ ta quá tốt. Huynh ấy cũng sẽ mệt. Phải không?"

"Cho nên…"

Tô Mộc Tranh nâng chung rượu đã được rót đầy liệt tửu lên, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Nàng kính Hàn Văn Thanh một ly.

"Chăm sóc tốt cho huynh ấy."

"...Ừ." Hàn Văn Thanh run lên hồi lâu, mới đáp. Hắn thoáng cúi đầu, nhìn nam nhân đang ngủ say trong ngực y.

Người này quá mức chói mắt, cũng quá mức mạnh mẽ. Trách nhiệm nặng nề vĩnh viễn không thể đánh gục hắn.

Bọn họ nương tựa vào nhau, bởi vì một loại 'chất' đặc thù trên thân mà tự hấp dẫn lấy nhau. Tơ hồng quấn quanh hai người, không chỉ đơn giản là tình yêu, tình bạn, tình thân mà càng có phần sát ý của chiến tranh.

Rốt cuộc đối với đối phương, người còn lại thật sự là gì? Thân nhân, bằng hữu, tình nhân hay túc địch?

Cho dù là loại nào, Hàn Văn Thanh vẫn trước sau như một, tin rằng, khắc ghi vào sử sách, là Vinh Quang của hai người họ.

Sau khi về triều, hoàng đế tổ chức một buổi tiệc mãn hán để đón gió tẩy trần cho Diệp Tu và Hàn Văn Thanh.

Toàn bộ văn võ bá quan trong triều khen ngợi hắn không ngớt. Suất lĩnh hơn trăm ngàn binh sĩ, nhưng chỉ trong một lần đã có thể tiêu diệt gần ba mươi vạn con dân người Hồ.

Nào ngờ, vậy mà Diệp Tu lại dâng tấu từ quan đầu tiên. Sau đó, Hàn Văn Thanh cũng noi gương hắn, bày tỏ ý nguyện cáo lão về quê, cưới vợ nuôi con.

Hoàng đế sững sờ thật lâu, cuối cùng vẫn vung tay phê chuẩn.

Vốn dĩ những tháng ngày tới phải thật vui vẻ, nhưng đúng lúc này, Hoàng thái hậu sau khi nghe tin đại thắng liền nhắm mắt xuôi tay.

Thần y Trương Tân Kiệt nhàn nhạt giải thích: "Hoàng thái hậu căn bản không thể chống đỡ trong thời gian dài như vậy, sau khi nghe tin thắng lợi, cuối cùng cũng bỏ xuống mối lo trong lòng, ra đi thanh thản."

Diệp Tu và Hàn Văn Thanh ở lại kinh thành đến ngày quốc tang Thái hậu, ngay hôm sau liền rời đi, tìm đến một thôn trang nhỏ, trồng trọt sống qua ngày.

Thỉnh thoảng, Tô Mộc Tranh sẽ tới thăm bọn họ, nhìn Hàn Văn Thanh, cười chế nhạo: "Cưới vợ nuôi con, tâm cơ Hàn tướng quân cũng thật thâm sâu."

Diệp Tu dạy võ cho đám trẻ nhỏ trong thôn, đôi lúc hắn và Hàn Văn Thanh sẽ tráo đổi công việc. Nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt hung thần ác sát của Hàn Văn Thanh, đám trẻ liền sợ tới mức oà khóc.

Hàn Văn Thanh đen mặt, Diệp Tu huých y, cười haha nói: "Trông ngươi y như thổ phỉ trong sơn trại núi bên cạnh !"

Tô Mộc Tranh cũng cười, chắp tay nói: "Thỉnh an trại chủ đại nhân." Sau đó lại xoay người lè lưỡi với Diệp Tu, "Trại chủ phu nhân, người khoẻ.".

Diệp Tu ngừng cười, nghiêm túc nói với Tô Mộc Tranh: "Đừng thấy lão Hàn như vậy mà tưởng, đêm qua hắn còn nằm trên giường kêu rên vô cùng khiêu gợi đấy. Hắn mới là phu nhân."

Hàn Văn Thanh cười lạnh vài tiếng. Đêm đó, Tô Mộc Tranh ngủ trong căn phòng cách vách hai người bọn họ. Cả một đêm, nàng căn bản không thể chợp mắt, chỉ cần nhắm mắt lại, phòng bên cạnh lập tức truyền tới tiếng kêu 'rên rỉ khiêu gợi', không thể không dậy thắp một ngọn nến.

*

Chuyện kể tới đây, hắn dường như cảm thấy có chút khát nước, nâng chén trà lên, nhấp một ngụm: "Sau đó, cũng không biết là đến ngày tháng năm nào, hắn đột nhiên để lại một mảnh giấy, rồi bặt vô âm tín."

"Nhưng còn ta, từng chuyện từng chuyện đã xảy ra những năm tháng ấy, ta đều nhớ rất rõ. Tỷ như, năm đó ngươi chính là người đỗ Trạng Nguyên, theo chân đội quân xuất chinh tới phía Bắc, thu hồi những vùng đất đã bị đánh chiếm."

"Lúc đó ta chỉ cảm thấy có chút kỳ quái. Thân là trạng nguyên, tại sao lại không vào triều làm quan, một người thong dong ưu nhã như quan văn lại tham gia quân đội, lên chiến trường?"

Ánh mắt hắn sắc bén. Ta mở miệng, muốn nói nhưng lại thốt không ra nửa chữ dối trá, chỉ đành cúi đầu, nói sự thực: "Đội quân năm đó, quả thực là do Hàn tướng quân suất lĩnh."

"Hoàng đế triệu hồi Hàn tướng quân, để hắn suất lĩnh quân đội chinh chiến thêm lần nữa. Hàn tướng quân đương nhiên sẽ đồng ý. Mà ta, từ nhỏ đã sớm tập võ, đến lúc trưởng thành phụ thân lại muốn ta đọc sách làm quan."

"Hoàng đế từng tuyên bố, người sẽ đáp ứng một nguyện vọng nhỏ của Trạng Nguyên. Vì vậy ta liền đưa ra tâm ý của mình: để ta theo Hàn tướng quân, xuất chinh lên phía Bắc."

"Hàn tướng quân đánh trận, đều thường xuyên nghĩ đến ngươi, mỗi ngày đều viết cho ngươi một phong thư, nào ngờ tất cả đều bị dư đảng của người Hồ trà trộn vào người Hán giữ lại."

"Mấy tháng sau, mắt thấy sắp đánh hạ thành trì cuối cùng bị giặc chiếm đóng. Hàn tướng quân một thân một mình xông vào quân doanh của địch, chặt đầu tướng lĩnh. Cuối cùng bị bọn chúng bắt."

"Sau đó…" Hơi thở của ta bỗng chốc trở nên dồn dập.

"Ta trơ mắt nhìn bọn họ, gào rú, ném Hàn tướng quân xuống sông Hoàng Hà."

"Lúc đó Hàn tướng quân đã hôn mê, không rõ sống chết. Từ đó tới nay, đã rất lâu rồi, vẫn không thể vớt được thi thể, cũng chẳng tìm thấy bất kì tung tích gì của ngài ấy."

"Sau khi lấy lại toàn bộ thành trì đã bị chiếm đóng, hoàng thượng hạ lệnh cho ta viết sử sách. Ta liền đem tất cả những chuyện này, từng câu từng chữ, rõ rõ ràng ràng viết lại toàn bộ."

Ta đưa cho hắn một cuốn sách sử. Khi đó ta thuật lại toàn bộ tất cả những gì đã xảy ra, đồng thời dùng vốn hiểu biết cằn cỗi của bản thân, viết lại câu chuyện năm đó, khi Diệp nguyên soái và Hàn tướng quân kề vai chiến đấu.

Ngón tay thon dài của hắn mơn trớn từng tấc sách sử. Lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve từng nét mực mới khô chưa được bao lâu.

Ngón tay hắn dừng lại trên hàng chữ "Hàn Văn Thanh và Diệp Tu", hơi thở khó tránh khỏi có chút dồn dập.

Một giọt nước rơi xuống, làm nhòe đi trang sách. Chẳng biết tại sao, ngoài trời, từng bông tuyết nhẹ như lông ngỗng bắt đầu rơi xuống.

Ta kéo quần áo, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá.

"Ta đã thu lại toàn bộ thư Hàn tướng quân viết cho Diệp nguyên soái." Lúc này, ta đã hiểu, thân phận của người trước mặt là gì, "Bây giờ trả lại cho ngươi.".

"Cảm ơn." Hắn nói, khoé mắt có chút phiếm hồng, quả thực khiến ta vô cùng kinh ngạc.

"Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết tất cả." Ngữ khí của hắn bình tĩnh, "Lam Hà.".

"Vậy… tiếp theo, ngài muốn tới nơi nào?" Bỗng nhiên trái tim ta như bị ai đó bóp chặt, đau đớn vô cùng.

"Lão Hàn ở đâu, ta tới đó." Giọng của hắn có chút khàn khàn, hắn cười trừ, lại rót cho ta một chén trà.

Trà đã có phần nguội, ta lại chẳng quan tâm nhiều đến như vậy, chỉ mờ mịt nhìn khuôn mặt người trước mắt, rồi chợt uống một hơi cạn sạch.

Sau này, ta kể lại mọi chuyện cho Tô cơ Tô Mộc Tranh. Sương mai đã sớm phủ đầy mái tóc nàng, nhưng dung nhan đó vẫn rực rỡ như ban đầu.

Tô Mộc Tranh thở dài một tiếng, lấy ra một thanh chủy thủ đã sắp hoen rỉ từ trong hộp gỗ.

"Thập niên sinh tử lưỡng mang mang…"*

Bất tư lượng, tự nan vong.**

[*] + [**] Ba câu thơ trích trong bài thơ 'Giang thành tử - Ất Mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ ký mộng' 江城子-乙卯正月二十日夜記夢 • Giang thành tử - Đêm ngày 20 tháng giêng năm Ất Mão ghi lại giấc mộng của Đại thi hào thời Bắc Tống Tô Thức

Giang thành tử - Ất Mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ ký mộng

Thập niên sinh tử lưỡng mang mang,
Bất tư lường,
Tự nan vương.
Thiên lý cô phần,
Vô xứ thoại thê lương.
Túng sử tương phùng ưng bất thức,
Trần mãn diện,
Mấn như sương.


Dạ lai u mộng hốt hoàn hương,
Tiểu hiên song,
Chính sơ trang.
Tương cố vô ngôn,
Duy hữu lệ thiên hàng.
Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ,
Minh nguyệt dạ,
Đoản tùng cương.


Dịch nghĩa

Mười năm sống chết hai người đã sớm không còn nhớ rõ,
Không nhớ đến,
Nhưng vẫn khó quên được.
Nấm mộ đơn côi cách nơi ngàn dặm xa,
Không nơi kể hết nỗi thê lương.
Nếu như có gặp nhau cũng không nhận ra,
(Vì ta bây giờ) bụi đầy mặt,
Tóc mai như sương.


Trong giấc mộng đêm qua, (ta) chợt trở về chốn quê nhà,
Song cửa sổ nhỏ dưới mái hiên nhà,
(Nàng) ngồi trang điểm,
Nhìn nhau không nói được gì,
Chỉ có nước mắt ngàn hàng.
Giá mà hằng năm ta tới được nơi đau lòng đó,
Minh Nguyệt Dạ,
Trên đồi thông.


Bản dịch bởi Min méo mó.

Chú thích tác phẩm:
  1. Giang Thành Tử
  2. Ất Mão: năm 1075 sau Công nguyên, tức tám năm sau kể từ khi vua Thần Tông lên ngôi
  3. Mười năm: ý chỉ thê tử Vương Thất đã qua đời được mười năm
  4. Tư lường: tưởng niệm (sử dụng biện pháp tu từ, thông cảm cho người dịch ngu văn đọc không hiểu không thể giải thích rõ)
  5. Thiên lý: nơi thê tử Vương Thất được mai táng nằm tại Mi Sơn, Tứ Xuyên cách nơi nhà thơ Tô Thức ở lúc bấy giờ là Sơn Đông Mật Châu rất xa
  6. Bụi đầy mặt, tóc mai như sương: hình dung khuôn mặt tiều tụy vì thế sự xoay vần
  7. U mộng: mộng cảnh mơ hồ
  8. Minh Nguyệt Dạ: nơi chôn cất người vợ Vương Thất của nhà thơ
Tác giả: Tô Thức (Chữ Hán: 蘇軾, bính âm: Sū Shì, 8/1/1037–24/8/1101), tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
...tui không biết bình luận gì hơn, nhưng bonus xíu là lần sau chú thích xin người bỏ vào spoiler nhá ?
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#3
Cám ơn Min nha muah muah muah :love::love::love:

Fic đẹp quá mà buồn quá hix hix hix. Nhưng không sao, tuy SE nhưng tình cảm HD vẫn đẹp như vậy!
 

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#4
Mà ta, từ nhỏ đã sớm tập võ, đến lúc trưởng thành phụ thân lại muốn ta đọc sách làm quan
Vậy Lam Hà là con nhà người ta, văn võ song toàn.
Hơi tò mò ông vua do một tay Diệp Tu dạy dỗ này là ai, Khâu Phi à?
Cái kết đau lòng quá đi!!! :(
 

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#5
Chiến sa trường ha... huhuhuhu. Bắt đền Min :(((
Trả lại buổi tối ngọt ngào đây :(((
 

Bình luận bằng Facebook