Hoàn [Tinh Tú 2020 - 12H][Chu Sở] Kết Thúc Tiêu Chuẩn

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,514
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#1
KẾT THÚC TIÊU CHUẨN
Chu Sở

Tác giả:
Edit: Kazeshizu
Một Fanfic thuộc project All Sở All - Chúng Tinh Phủng Tú



Gần đây Chu Trạch Khải có chút kỳ lạ.

"Hôm nay huấn luyện kết thúc ở đây." Giang Ba Đào sau khi xem lại kế hoạch huấn luyện của ngày hôm nay, tuyên bố giải tán.

"Đội trưởng, hôm nay chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi!" Ngô Khải nhìn mọi người đang nhìn đội trưởng chăm chăm, nhảy lên ngăn cản Chu Trạch Khải đang sắp rời đi.

"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đã lâu rồi không có đi ăn cơm chung." Lữ Bạc Viễn ở một bên góp lời.

"Đúng lúc giải lao nữa này đội trưởng!" Đỗ Minh đến gần Chu Trạch Khải, nói.

Chu Trạch Khải ngơ ngác nhìn đội viên nhà mình mỗi một người đều nhiệt tình mời anh, lại quay sang nhìn Giang Ba Đào, cậu ấy hệt như cũng không muốn tới giải thích giúp anh, khiến anh nhất thời tỏ ra hết sức bối rối.

"Không..." Trầm mặc hồi lâu, Chu Trạch Khải vẫn là quyết định từ chối, "Xin lỗi..."

Đám người Ngô Khải nhìn nét mặt của đội trưởng nhà mình có chút khó xử, đều ngẩn người ra.

Chuyện là như vầy.

Chu Trạch Khải gần đây bắt đầu say mê phim truyền hình, bất kể là vào lúc ăn cơm, hay là vào thời gian nghỉ ngơi, tóm lại lúc rảnh rỗi đều sẽ xem. Anh không chỉ xem, mà còn ghi chép lại. Quyển sổ tay nhỏ anh hay mang theo bên người chằng chịt ghi chú, hơn nữa anh nhất định không cho bất cứ ai mượn.

Các đội viên dùng tất cả biện pháp cũng không moi được manh mối đội trưởng nhà mình đang làm cái gì.

"Phim truyền hình quan trọng hay chúng ta quan trọng!" Ngô Khải nóng nảy, buột miệng nói.

"Mợ bà nó, Ngô Khải, mày cũng bị tẩy não à?" Tôn Tường bày vẻ mặt "không thể tin được" nhìn cậu ta rồi nói.

"Tôn Tường mày im miệng!" Ngô Khải hét.

Chỉ thấy Chu Trạch Khải cúi đầu, lặp lại một lần “Xin lỗi" sau đó yên lặng xoay người rời đi, ba người Ngô Khải liền sốt ruột đến mức tựa như là con kiến bò trên chảo nóng.

Lúc này Phương Minh Hoa mới nhàn nhạt lên tiếng: " Tiểu Chu có lẽ là biết yêu rồi."

"! ! !"

"! ! !"

"! ! !"

Không hổ danh là người đã có vợ, vừa nhìn đã hiểu.

Tôn Tường suy nghĩ một lúc, hét toáng: "Không lẽ là Diệp Tu?!!!!!"

"Hở, không phải là Giang đội phó à?"

"Rõ ràng là mày! Tôn Tường!"

Giang Ba Đào nhất thời ngơ ngác: "Chờ chút, chúng ta không phải nên suy đoán đối tượng là con gái hả?"

"Không lẽ là Đường Nhu?!" Đỗ Minh nghe vậy lập tức kêu lên, "Tui không muốn cạnh tranh với đội trưởng đâu..."

"Tui cảm thấy cậu đang suy nghĩ nhiều quá."

"Đúng vậy là cậu nghĩ quá nhiều."

"Vậy là ai?" Đỗ Minh không hiểu.

Phương Minh Hoa một lần nữa gợi ý: "Nhắc đến phim truyền hình, người mấy đứa nghĩ đến đầu tiên là ai?"

"... Sở Vân Tú?"

"Chắc không phải đâu? Độ khó quá cao."

"Đột nhiên có chút đau lòng..."

"Vậy thì đội trưởng xem phim truyền hình làm gì?" Tôn Tường nói.

"Chuyện này anh cũng không biết." Gợi ý của Phương Minh Hoa đến đây là hết.

"Dù sao thì..." Giang Ba Đào vỗ tay một cái, lôi kéo sự chú ý của mọi người nhìn về phía cậu, "Đây là chuyện riêng của tiểu Chu, chúng ta không nên nhúng tay vào quá nhiều. Nếu câu hỏi đã có câu trả lời, chúng ta nên giải tán chứ?"

"À." Lòng hiếu kì của đám người Ngô Khải hiển nhiên là không được thỏa mãn, có chút nản lòng nói.

Đêm đó, tuyển thủ nhà nghề bấy lâu luôn an tĩnh, đột nhiên náo nhiệt.

[Phong Thành Yên Vũ] [22:05:56]

Tập thể liên minh, có ai muốn đi xem phim điện ảnh với tui không? Tui có một cặp vé tình nhân.

[Phi Đao Kiếm] [22:05:58]

Đã xem.

[Hải Vô Lượng] [22:06:00]

Đã xem.

[Phùng Sơn Quỷ Khấp] [22:07:00]

Đã xem.

[Ngô Sương Câu Nguyệt] [22:07:20]

Đù má! @Nhất Thương Xuyên Vân

[Vân Sơn Loạn] [22:08:00]

Đù má! @Nhất Thương Xuyên Vân

[Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng] [22:08:12]

Đù má! @Nhất Thương Xuyên Vân

[Tiếu Ca Tự Nhược] [22:09:00]

@Nhất Thương Xuyên Vân

[Vô Lãng] [22:09:15]

@Nhất Thương Xuyên Vân

[Nhất Diệp Chi Thu] [22:10:00]

@Nhất Thương Xuyên Vân

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [22:10:11]

Chờ chút xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì? Mấy người Luân Hồi đang làm gì hả hả? Một đám @Chu Trạch Khải là ý gì? Ai giải thích chút coi? Mặc dù không hiểu gì nhưng tui cũng @Nhất Thương Xuyên Vân.

[Bách Hoa Liễu Loạn] [22:11:00]

Không biết gì nhưng @Nhất Thương Xuyên Vân

[Quân Mạc Tiếu] [22:11:18]

Ồ. @Nhất Thương Xuyên Vân

[Mộc Vũ Tranh Phong] [22:12:22]

[cười trộm] @Nhất Thương Xuyên Vân

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [22:13:00]

Nhìn lầu trên chắc chắn biết chuyện gì rồi, em gái Tô mau nói nào!

[Mộc Vũ Tranh Phong] [22:13:05]

Đoán xem? [mỉm cười]

[Nhất Thương Xuyên Vân] [22:14:01]

... Tôi.

[Phong Thành Yên Vũ] [22:15:06]

Tiểu Chu phải không? Qua trò chuyện riêng.

[Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng] [22:16:00]

Đội trưởng cố gắng lên!

[Ngô Sương Câu Nguyệt] [22:16:39]

Đội trưởng cố gắng lên!

[Vân Sơn Loạn] [22:17:16]

Đội trưởng cố gắng lên!

[Nhất Thương Xuyên Vân] [22:18:02]

Cám ơn.

[Mộc Vũ Tranh Phong] [22:19:45]

Mấy người Luân Hồi hình như đều biết rồi.

[Vô Lãng] [22:19:55]

Mộc Tranh cũng vậy nhỉ, tui hỏi mấy câu được không?

[Mộc Vũ Tranh Phong] [22:20:14]

Không thành vấn đề, chúng ta nói chuyện riêng.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [22:21:19]

Mợ bà nó mợ bà nó rốt cuộc là chuyện gì a? Một người hai người thần thần bí bí, có gì không thể quang minh chính đại nói hả? Còn có Chu Trạch Khải với Sở Vân Tú... Tổ hợp này có chút lợi hại đấy.

[Vương Bất Lưu Hành] [22:21:10]

Có chút lợi hại +1

[Độc Hoạt] [22:21:13]

Có chút lợi hại +2

[Lãnh Ám Lôi] [22:22:24]

Có chút lợi hại +3

[Phong Cảnh Sát] [22:22:26]

Có chút lợi hại +4

[Loan Lộ Âm Trần] [22:23:10]

Chẳng lẽ không ai phát hiện đây là có gian tình sao!

[Quỷ Đăng Huỳnh Hỏa] [22:24:47]

Cầu giải thích!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [22:24:50]

Cầu giải thích!

[Bách Hoa Liễu Loạn] [22:25:30]

Cầu giải thích!

[Ngô Sương Câu Nguyệt] [22:26:45]

Cầu giải thích!

[Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng] [22:27:16]

Đỗ Minh cậu đâu rồi?

[Ngô Sương Câu Nguyệt] [22:27:20]

Chúng ta cái gì cũng không biết mà [Từ chối]

Năm nay All Star đúng vào cuối tuần, tổ chức ở sân nhà của Yên Vũ -- Tô Châu. Nơi này được gọi là thành phố của những kênh đào, không khí mát mẻ, so với Thượng Hải thoải mái hơn nhiều. Chu Trạch Khải xuống máy bay, hướng mắt nhìn về phía bầu trời xanh thẫm, hít một hơi thật sâu.

Đây là lần đầu tiên anh tới Tô Châu, anh nghĩ, thành phố này thật giống với Sở Vân Tú. Bến cảng ở khắp nơi, những khu vườn thật rộng lớn, Chu Trạch Khải lẳng lặng thu vào tầm mắt hết thảy mọi thứ ở thành phố này, nhìn nơi này so với Thượng Hải hoàn toàn không giống nhau, có lẽ là vì nơi này có người anh thích.

Nghĩ đến đó, anh cảm thấy chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

All Star lần này cũng giống với những lần trước, ở cái thành phố không nóng không lạnh này, ngày thứ nhất rất nhanh đã kết thúc. Sở Vân Tú xem như chủ nhà. Sau khi All Star kết thúc, cô rất nhanh liền tìm tới lối đi dành cho Luân Hồi. Từ xa cô liền nhìn thấy một dáng người cao gầy đứng ở cuối hàng, dưới ánh đèn lờ mờ trông anh lại càng đẹp mắt vô cùng.

Sở Vân Tú thấy Chu Trạch Khải ở phía sau khẽ mỉm cười, cô nhìn những tuyển thủ Luân Hồi khác trêu ghẹo nói: "Tui mượn tiểu Chu của mấy cậu rồi."

"Mượn rồi không cần trả!" Lữ Bạc Viễn vung tay lên, sảng khoái nói.

Đỗ Minh và Ngô Khải thì một trái một phải kẹp Chu Trạch Khải, mỗi người một bên ghé vào tai anh, trịnh trọng nói mấy câu.

Giang Ba Đào đành phải cùng Sở Vân Tú trò chuyện vài câu.

Sau đó dưới ánh mắt chăm chăm của các đội viên nhà mình, Chu Trạch Khải theo Sở Vân Tú ra ngoài.

"Quan hệ của mấy cậu tốt thật."

Sở Vân Tú vừa cười vừa quay đầu nhìn Chu Trạch Khải, Chu Trạch Khải liền biết hôm nay tâm tình của cô rất tốt. Anh không nhanh không chậm đi chếch về sau ở phía bên trái của cô, nghiêng đầu liền có thể thấy mi mắt cong cong ở sau mắt kính của cô, tóc bay bay theo mỗi bước chân của cô. Tâm tình của anh bất giác cũng tốt lên theo, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng đáp lại.

Xe chạy quen đường, Sở Vân Tú mang Chu Trạch Khải đi qua từng con đường vắng người, gần đến rạp chiếu phim thì nhìn thấy nhiều người hơn, bọn họ từng người cẩn thận kiểm tra lại một lần cải trang của chính mình.

Sau khi ngồi vào một chỗ vắng người, cộng thêm ánh sáng mờ mờ trong rạp cũng không khiến người khác chú ý đến, Sở Vân Tú mới tháo xuống cặp kính mát thật to, phim cũng vừa mới bắt đầu chiếu.

Nội dung phim là về hai người thích lẫn nhau, bọn họ dè dặt cùng đối phương tiếp xúc, cuối cùng vô cùng tiếc nuối bỏ qua nhau. Đây không phải là một cái kết hoàn mỹ, nam chính ở dưới bầu trời đầy sao nhìn nữ sinh mình thích, nội tâm cuồn cuộn trăm ngàn ưu tư, nhưng kết cuộc cũng không nói ra lời tỏ tình. Nữ chính cũng yên lặng chờ nam sinh mình thích bày tỏ, nhưng cho đến cuối cùng nàng cũng không nghe được lời mà nàng muốn nghe.

Chu Trạch Khải quay đầu, có thể nhìn thấy nước mắt của Sở Vân Tú ở bên cạnh. Tay vịn của ghế ngồi khoảng cách rất gần, Chu Trạch Khải dời tầm mắt, bên tai vang lên nhạc đệm của phim, từng chút từng chút một rót vào tai của anh. Lời bài hát buồn bã cứ như thế rơi vào trong lòng anh, Chu Trạch Khải lặng lẽ siết chặt quả đấm.

Phim sau khi chiếu xong trời đã rất khuya, bốn phía đều là ánh đèn chói lóa. Chu Trạch Khải ở giữa dòng người đến người đi chỉ nhìn thấy một người duy nhất, nỗi khổ cùng bực bội trong lòng cũng không bị gió lạnh bên ngoài thổi đi.

"Đói không? Muốn ăn chút gì không?" Sở Vân Tú quay đầu lại hỏi Chu Trạch Khải từ nãy vẫn yên lặng không nói gì, không đợi đối phương có trả lời hay không liền đã quyết định, "Có điều là đã trễ lắm rồi, trở về thôi!"

Lại một lần nữa quẹo vào một hẻm nhỏ vắng người, Sở Vân Tú ở quầy bán đồ lặt vặt bên đường mua một cây kem vừa cắn, vừa hỏi: "Phim hay không?"

Yên lặng hồi lâu, Chu Trạch Khải nói: " ... Khá hay."

"Nghe Mộc Tranh nói cậu gần đây cũng xem phim truyền hình, chúc mừng cậu đã lọt hố." Sở Vân Tú tiếp tục vừa đi vừa nói, "Mà nói đến bộ phim vừa nãy, tui thấy nam chính cũng có chút giống với cậu."

Sở Vân Tú đột nhiên dừng lại, trong tay cầm que kem đã ăn xong, chỉ về hướng Chu Trạch Khải rồi mô phỏng mặt của anh. "Ánh mắt, miệng, còn có tính cách không thích nói chuyện." Sau đó cô lại đột nhiên cong lên khóe miệng, "Quan trọng nhất chính là quá đẹp trai!"

Cô mỉm cười, một lần nữa đi lên phía trước, một mình phân tích điểm hay của bộ phim, Chu Trạch Khải đi theo phía sau có lúc sẽ đáp lại một tiếng, có lúc sẽ im lặng.

"Tui đi bên này, còn cậu?" Sở Vân Tú lần nữa dừng lại, cuối cùng cũng đến lúc chia tay. Chu Trạch Khải ngơ ngác nhìn cô, rồi sau đó chỉ chỉ hướng ngược lại.

"Vậy ngày mai gặp."

Mắt thấy Sở Vân Tú vẫy tay rồi liền hướng về phía trước đi càng lúc càng xa, Chu Trạch Khải há miệng nhưng không nói được gì. Anh nhớ tới bộ phim vừa xem tối nay, vào giờ phút này anh mới thật hiểu cảm giác không thể nói lên tình cảm của chính mình của nam chính. Nỗi khổ trong lòng càng trở nên rõ ràng, cảm giác thống khổ lan ra toàn thân, anh nắm tay đặt trên lồng ngực mình, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.

"... Vân... Tú." Cái tên này theo bản năng bật thốt lên, Chu Trạch Khải giống như bị điện giật, tỉnh mộng. Anh bước một bước rồi hai bước, hướng dáng người cách không xa phía trước chạy đến.

Kết thúc của phim không hoàn mỹ?

Bởi vì không nói gì cho nên bỏ lỡ một cơ hội tốt?

Không phải vậy, tất cả đều không phải.

Chu Trạch Khải đuổi kịp bóng người lúc này tựa hồ như muốn dung nhập cùng bóng đêm, lúc anh bắt được cổ tay của đối phương, trong nháy mắt đó, trong đầu lóe lên là thanh âm cùng gương mặt của đối phương, trong lòng có một thanh âm không ngừng gọi tên của đối phương.

Chu Trạch Khải là Chu Trạch Khải, Sở Vân Tú là Sở Vân Tú.

"Thích..." Chu Trạch Khải nhớ đến mấy bộ phim truyền hình trên tivi, nhớ đến những dòng ghi chép chằng chịt, nhớ đến nhiều lời nói ngọt ngào trong phim, vào lúc Sở Vân Tú ngạc nhiên nhìn anh, anh cuối cùng cũng đem tất cả những thứ đó đều quên đi, phản xạ có điều kiện của anh chính là thẳng thắn nhất, trực tiếp nhất, "Thích, tôi thích chị!"

Chu Trạch Khải thích Sở Vân Tú.

Chính là đơn giản như vậy. ❤

Hoàn.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Oh man! Cảm giác tiểu Chu có theo đuổi ai thì cũng na ná v á. Mà coi chừng nha, máy bay này k dễ lái a :V
 

Bình luận bằng Facebook