Hồi thứ nhất
Bên ngoài thành Vinh Quang có một sơn cốc, trong sơn cốc có một tòa lâu đài Bá Đồ, chủ nhân của lâu đài tên là Hàn Văn Thanh.
Theo như kể lại thì tướng mạo người này sát khí mười phần, chỉ cần xuất hiện trên chiến trường thì một phần ba quân địch lập tức quỳ xuống quy hàng nộp túi tiền, không chỉ đẩy lùi quân địch mà còn có thể thu thập được quân phí, là điển hình cho 'không đánh mà thu phục lòng người'. Luận công ban thưởng sau trận chiến, Hàn Văn Thanh được phong Công tước, khoái trá dẫn theo thủ hạ vào lâu đài.
Theo lẽ dĩ nhiên, ♂ tính của toàn bộ Bá Đồ đều lưu manh.
Cái gì? Ngươi hỏi vì sao lại lưu manh ư?
Ngươi cho rằng ai cũng có thể trụ vững trước gương mặt của Hàn Công tước ư?
Lão đại không thoát đàn*, bọn thủ hạ lại không biết ngại mà chuyển chiến tuyến ư?
*ý là có ny ))
... Được rồi, đã nói toàn ♂ tính thì chuyển chiến tuyến kiểu đách gì.
Mặc dù người bình thường không hold nổi gương mặt của Hàn Công tước, nhưng những tiên nữ sống trong hồ Yên Vũ bên cạnh Bá Đồ hiển nhiên không phải là người thường. Các nàng có cảm tình với Công tước đại nhân.
"Ta là fan của nam chính khốc suất cuồng bá duệ nha! Bấn loạn ~ ing!"
"Công tước bá đạo thích ta! Bộ này chắc chắn sẽ bán đắt!"
"Khí phách công với tài trí thụ là tuyệt phối!"
"Bạch liên hoa thụ!"
"Mỹ nhân thụ!"
"Mặt than thụ!"
"Lắm mồm thụ!"
"... Ta có thể nghĩ đến Hàn Công tước thụ không?"
Theo lệ đi tản bộ ven hồ, Hàn Văn Thanh nghe được tranh luận của các tiên nữ, thật sự nhịn hết nổi, thuận tay cầm lấy chiếc rìu mà người làm vườn đánh rơi ném vào hồ.
"Sở Vân Tú, mấy người đủ rồi ha!"
Ùng ục ùng ục, mặt hồ tỏa ra ánh sáng vàng rực, bọt nước tung tóe, tiên nữ Sở Vân Tú dáng vẻ yểu điệu bay lên, trong tay nắm theo một vị tiên nữ khác gọi Thư Khả Di.
Hàn Văn Thanh: "..."
Sở Vân Tú: "Hỡi dũng sĩ, người yêu mà ngươi đánh rơi là vị Thư Khả Di này sao?"
Hàn Văn Thanh: "... Ngươi giở trò quỷ gì vậy?!"
Thư Khả Di thở dài. Sở Vân Tú nháy mắt mấy cái, đem nàng đẩy lại vào trong hồ, lại kéo một vị tiên nữ khác ra.
Sở Vân Tú: "Hỡi dũng sĩ, người yêu mà người đánh rơi là vị Thư Khả Hân này sao?"
Hàn Văn Thanh đứng ôm tay, lạnh lùng trừng hai nàng.
Thư Khả Hân cũng thở dài, bị Sở Vân Tú lần nữa đẩy về trong hồ.
Sở Vân Tú khẽ cắn răng, kéo ra người dự bị thứ ba.
Sở Vân Tú: "Hỡi dũng sĩ, người yêu mà người đánh rơi là vị Đới Nghiên Kỳ này sao?"
Hàn Văn Thanh: "Có tin ta rút khô nước hồ của Yên Vũ không?! Còn có ngươi, Đới Nghiên Kỳ, chờ Tiêu Thời Khâm đến xử lí ngươi đi!"
"Không~~~ "
Đới Nghiên Kỳ 'á' một tiếng liền rút đầu về trong hồ.
Sở Vân Tú nổi gân xanh: "Lão Hàn, sao người lại khó phục vụ như vậy?! Không nghĩ đến việc bố trí cho chị em một vị trí nằm vùng để tiện sáng tác... À không, tiện quan tâm sinh hoạt của hàng xóm à?! Ngươi còn kén chọn, lựa ba lựa bốn như vậy?!"
Hàn Văn Thanh lạnh lùng "Hừ" một tiếng, mặc kệ nàng.
Sở Vân Tú hận đến nghiến răng: "Ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!"
Nàng lấy ra gậy phép, tung một vòng trên không trung rồi nhắm ngay Hàn Văn Thanh.
"Úm ba la hô biến!"
—— Chị đại à! Ngươi đọc sai kịch bản rồi!
Từ trên trời giáng xuống vô số tia sét trắng, sấm chớp bao phủ toàn bộ sơn cốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.
Trong tiếng nổ ầm ầm rung trời, giọng của Sở Vân Tú vang lên cực kì chói tai: "Kết giới đã ngăn cách sơn cốc này. Đám binh lính các người đều sẽ biến thành thú hoang! Thú hoang không cần đến ánh sáng và nhà bếp, trong lâu đài cũng không bao giờ có thể nhóm lên ánh lửa! Các ngươi vĩnh viễn phải ăn tươi nuốt sống!"
Quần chúng trong nháy mắt bị biến thành đủ loại động vật, còn chưa kịp than thở vì ngoại hình của mình đã bị lời đe dọa của tiên nữ làm cho kinh sợ.
Đù má! Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng cơm canh nóng hổi thì không thể thiếu! Ăn tươi nuốt sống cái gì, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn a!
—— Đợi đã, còn có thể ăn bánh quy đóng gói.
So với những người phải hoàn toàn đi bằng bốn chân, ít nhất Hàn Văn Thanh vẫn có thể đứng thẳng đi lại đã coi như là một sự ưu ái. Một con hổ con trước kia là người hầu tên Tống Kỳ Anh nhào đến bám đùi hắn ngao ngao khóc: "Công tước đại nhân, con không muốn ăn thịt sống QAQ~"
Giọng nói của tiên nữ vẫn vang vọng bên trên lâu đài: "Trừ khi có người ngoài bước chân vào lâu đài, các ngươi mới có thể nhóm lửa. Nhưng chỉ khi ngươi nhận được tình yêu đích thực mới có thể giải được lời nguyền!"
Ha?! Tình yêu đích thực?! Đó là gì? Có thể lấy ra ăn à?
Một bông hoa đẹp đẽ đột ngột xuất hiện trong tay Công tước.
"Hãy đưa bông hoa hồng đỏ - biểu tượng của tình yêu - tặng cho người yêu mà ngươi chọn, nhưng nếu... người đó vứt bỏ ngươi, mà trong vòng một ngày ngươi không thể khiến người đó quay lại, ngươi hãy chờ chết đi ahahaha."
Cây cối nhanh chóng sinh sôi nhấn chìm toàn bộ sơn cốc, lâu đài hùng vĩ phút chốc mất đi vẻ tuyệt mỹ, biến thành thiên đường của bụi gai, thực sự là tiêu điều, hiu quạnh.
Trên đường lớn trống trải, chỉ còn Hàn Văn Thanh đứng lẻ loi... và những thủ hạ bị biến thành động vật của hắn.
------------------------------------
Ngoại ô thành Vinh Quang có gia đình thương nhân Phùng Hiến Quân. Ông có bốn người con trai, một người con gái.
Con cả Diệp Tu là quân nhân đã xuất ngũ, nghiện hút thuốc, cái tẩu thuốc và một cán ô dài là vật bất ly thân, gần đây làm việc trong một quán rượu nhỏ tên là Hưng Hân ở trong thành. Tính cách xảo quyệt, năng lực trào phúng kéo thù hận đều chiếm Top 1, bạn tốt và kẻ thù trải khắp thiên hạ, làm hại lão cha nhà mình thường xuyên phải nhai thuốc.
Con thứ hai Dụ Văn Châu, tốt nghiệp Học viện Kinh Thương, đã định là người thừa kế gia nghiệp. Trái ngược với con cả 'đáng ghét', con thứ thông minh, có tài, lại ôn nhu hòa nhã, nhiều năm liên tiếp đứng đầu bảng xếp hạng 'Nam nhân mà bạn muốn gả nhất của thành Vinh Quang', nhưng người hiểu rõ đều bày tỏ, bản chất Dụ nhị thiếu tuyệt đối không khác anh cả Diệp tâm bẩn là bao.
Con thứ ba Trương Tân Kiệt, còn nửa năm nữa là tốt nghiệp Học viện Y, trước mắt CV vẫn đang trong quá trình bị mấy bệnh viện to nhỏ tranh giành. Tướng mạo thanh tú, nhưng cá tính nghiêm túc, cẩn trọng, còn có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Nghe nói mấy cô gái thầm mến cậu cũng nhiều như số người bị khí chất của cậu dọa chạy vậy. Được anh cả truyền lại rất nhiều âm mưu quỷ kế, thường xuyên cùng anh hai Dụ giao lưu tâm đắc.
Con trai nhỏ nhất Chu Trạch Khải, học năm đầu trường quân đội, anh tuấn tiêu sái, năng lực cường đại, tính cách ôn nhu hiền lành! Tuy rằng hơi ít nói nhưng hoàn toàn không ngăn được cậu trở thành nam thần của thành Vinh Quang. (Phùng Hiến Quân: Khuyết điểm lớn nhất là quá nghe lời anh cả của nó!)
Còn về ái nữ, đệ nhất mỹ nữ Vinh Quang Tô Mộc Tranh thì còn gì để nói nữa không? (Phùng Hiến Quân: Khuyết điểm lớn nhất là quá dính anh cả nó!)
Còn có một bài ca liên quan đến mấy đứa con của Phùng Hiến Quân: Bốn đứa con một đứa đen, hai đứa ác, ba đứa xấu xa, còn một đứa đặc biệt đẹp trai, bọn họ bảo vệ em gái không ai dám bén mảng thổ lộ!
Ừ, không ai dám thổ lộ.
Tuy Tô Mộc Tranh là đệ nhất mỹ nữ của Vinh Quang, vô số người thèm muốn sắc đẹp của nàng, nhưng đến bây giờ vẫn chưa ai dám trực tiếp bày tỏ lòng cảm mến. Không những thế, bởi vì quá xinh đẹp, mấy anh trai lại bảo vệ quá kĩ, dẫn đến em gái mình không có bạn bè gì.
Tô Mộc Tranh rất cô đơn, vô cùng cô đơn.
Sắp đến giáng sinh, Phùng Hiến Quân định vào thành mua sắm đồ tết, thuận tiện nhận thêm mấy chuyến hàng cuối năm. Trước khi đi, ông hỏi bọn nhỏ: "Mấy đứa có muốn quà gì không?"
Diệp Tu: "Lá thuốc nhập khẩu dùng cho 1 năm..."
"Không được!"
Dụ Văn Châu: "《Đánh giá thương nghiệp Vinh Quang》"
"Được."
Trương Tân Kiệt: "《Phân tích vật nuôi》"
"Được..."
Chu Trạch Khải: "...《Nghiên cứu vũ khí hạng nhẹ》"
"Tốt!"
Đến phiên Tô Mộc Tranh nhỏ nhất. Thiếu nữ ngẫm nghĩ, nói: "Ba ba, có thể, mua một túi hạt giống hoa hồng cho con được không? Như vậy thì năm sau nhà ta có thể có một hàng rào nở đầy hoa rồi."
Phùng Hiến Quân cảm động: "Không hổ là bảo bối ngoan ngoãn của ta, vừa ôn nhu vừa tri kỉ, nguyện vọng cũng đáng yêu như thế."
(Bốn vị anh trai: Đó là bởi vì con bé không nói ba cũng sẽ mua một đống váy vóc, mỹ phẩm, đồ trang sức về a!)
Diệp Tu chưa chết tâm: "Lá thuốc..."
"Con nằm mơ đi!"
Sáng sớm, Phùng Hiến Quân dẫn theo con thứ, xách cổ con cả, cưỡi ngựa vào thành.