CHÚC MỪNG SINH NHẬT TRƯƠNG PHÓ ĐỘI
PJ QUÂN TỬ HẰNG THƯỜNG 2021
Mãi một tình iu với anh
______________________________________________
21.
Trương Tân Kiệt không thể ngủ tiếp được nữa.
Cậu đã nhìn thấy ánh mắt của vô số dã thú ở sa mạc Namibia, nhưng không cái nào sánh bằng đôi mắt tham lam đói khát này, cậu vùi mặt mình ở bên trong hõm cổ của Hàn Văn Thanh, thử nhắm mắt lại, ấy vậy mà đôi mắt ấy vẫn thoắt ẩn thoắt hiện ở trong đầu óc của cậu, càng nhìn càng thấy ánh sáng u ám màu xanh lục.
Loại tra tấn này kéo mãi đến khi bọn họ đến Khartoum. Tìm một khách sạn đàng hoàng ở thủ đô là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng mà Trương Tân Kiệt vẫn mãi phập phồng lo sợ, đến khi đoàn người ăn trưa xong, ai nấy đều quay trở về phòng ngủ bù, cậu mới miễn cưỡng thả lỏng, sau khi kéo rèm cửa sổ thò đầu ra ngoài cẩn thận quan sát hồi lâu, cậu cẩn thận trở về giường.
Hàn Văn Thanh tắm xong, khi bước ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Trương Tân Kiệt đang cuộn mình trong chăn như một con nhộng. Anh rón rén tiến gần lại, nhấc một góc chăn lên, chui vào. Trương Tân Kiệt lại bỗng nhiên trở mình, ôm lấy hông của anh thật chặt, dí cằm ở trên vai hắn.
“Sợ sao?” Hàn Văn Thanh giơ tay lên, vỗ vỗ ót của cậu.
“Hơi hơi…”
Trương Tân Kiệt cọ cọ gò má của mình lên gáy của anh, thốt ra giọng nói rầu rĩ. Hàn Văn Thanh thở dài, ôm lấy cậu trở mình, để cậu nằm nhoài trên ngực mình, Trương Tân Kiệt thuận thế quấn chân lên, tựa như một con mèo nằm trên người anh, sau khi nằm một hồi thì hơi thở cũng dần dần bình ổn.
“Ngủ đi…” Hàn Văn Thanh tiếp tục xoa ót của cậu, thì thào an ủi, “Có anh ở đây.”
Trương Tân Kiệt thật sự thiêm thiếp đi, thậm chí còn khẽ ngáy như tiếng mèo kêu rừ rừ, Hàn Văn Thanh vỗ lưng cậu, nằm trên giường cả một buổi chiều, trong đầu dần hiện ra vô số cảnh tượng cứ như đèn kéo quân.
Đến khi màn đêm buông xuống, anh vẫn không ngủ được, trong phòng không bật đèn, trong không gian tăm tối, anh nhìn thấy màn hình điện thoại chớp nháy hai cái. Anh vươn tay ra, mò mẫm nhấc điện thoại lên thì phát hiện tin nhắn Lý Nghệ Bác mới nhắn cho mình.
“Anh, mọi người đến đâu rồi? Đường đi thuận lợi không?”
“Khartoum.” Anh mau chóng trả lời.
Tin nhắn hồi đáp của đối phương cũng đến rất nhanh, “Vậy thì tốt! Chẳng mấy chốc là đến Cairo nhỉ? Có cần em giúp gì không?”
Hàn Văn Thanh chăm chú nhìn màn hình điện thoại trên tay, rồi lại cúi đầu nhìn Trương Tân Kiệt đang ngủ say trong ngực của mình, nhanh chóng nhắn tin.
“Mày có người quen ở Khartoum không?”
“Có, sao vậy anh?”
“Tìm một người, giúp tao đưa Trương Tân Kiệt đến Cairo.”
“Hả? Tại sao thế? Hai người sao rồi?”
Hàn Văn Thanh vẫn tập trung nhìn màn hình điện thoại, nuốt một ngụm nước miếng, mím môi thật chặt.
“Còn nữa, mày giúp Lão Quý tìm một công việc đàng hoàng, để nó đừng làm mấy chuyện này nữa.”
“Anh? Anh rốt cuộc sao vậy? Đừng dọa em sợ!”
Hàn Văn Thanh không trả lời nữa, ném điện thoại qua bên gối, dời Trương Tân Kiệt ra, lấy chăn đắp lên người cậu, rón rén bước xuống giường, mở cửa phòng ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa vẫn ngoái đầu nhìn Trương Tân Kiệt còn đang làm ổ trên giường rồi mới chậm rãi đóng cửa lại.
Sau đó anh liền bắt gặp Lucas đang ngồi xổm hút thuốc ở hành lang.
Đối phương cũng nhìn thấy anh, ngậm thuốc lá đứng lên, phủi phủi bụi bặm trên người mình.
“Hàn, tính đi đâu đó?”
“Đi nhà vệ sinh.”
“Phòng cậu không có nhà vệ sinh à.”
“Bị nghẹt rồi.”
“Tôi tìm một nhân viên giúp cậu thông cống nhé?”
Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, hung tợn lườm gã, “Địt mẹ mày còn muốn lo đến nhà xí của tao à?”
Lucas nhún vai khoái chí, bóp tắt điếu thuốc trong tay, “Cẩn thận trên hết... Đến lúc này rồi, tao cũng không muốn thêm chuyện đâu.”
“Mày muốn làm gì?” Hàn Văn Thanh trợn mắt trừng Lucas, vẻ mặt như một con báo bị chọc giận.
“Hàn, mày là người thông minh, mày nên biết phải làm gì mà?”
“Tao có điều kiện.”
“Trả thêm? Không vấn đề gì.”
Hàn Văn Thanh lắc đầu, hất cằm về phía phòng của mình, “Để cậu ấy đi.”
Lucas bật cười, “Hàn à, mày thông minh tao cũng không ngu, tao để nó đi, mày còn nghe lời tao sao?”
Hàn Văn Thanh hùng hổ tiến lên phía trước, ép Lucas vào góc tường, ánh mắt gắt gỏng nhìn gã chòng chọc, thấp giọng nói, “Nếu mày đụng vào cậu ấy, tao chắc chắn sẽ lột da mày xuống.”
Lucas vẫn thoải mái nhún vai, “Chuyện này còn phụ thuộc vào độ phối hợp của mày.”
Hàn Văn Thanh vẫn hung hăn nhìn gã chằm chặp, tính nói gì đó, cửa phòng bỗng mở ra, tiếng chuông điện thoại lanh lảnh reo lên vang cả hành lang. Hai người đồng loạt quay đầu thì thấy Trương Tân Kiệt đầy bình tĩnh giơ điện thoại tiến lại, “Nghệ Bác gọi cho anh.”
Hàn Văn Thanh thả Lucas ra, tiếp lấy điện thoại, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Anh không sao chứ? Chỗ anh xảy ra chuyện gì vậy? Có muốn em đến Khartoum không?”
“Không cần,” Hàn Văn Thanh thô lỗ ngắt lời anh, “Mày liên lạc với Lão Quý đi, bên này để tao lo.”
Nói rồi, anh cúp điện thoại, quay đầu liếc Lucas, ôm eo Trương Tân Kiệt, cùng cậu trở về phòng.
Lucas ở phía sau dõi mắt nhìn bọn họ rời đi, trên mặt hiện ra ý cười nhưng không cười.
Bọn họ vừa về tới phòng, Hàn Văn Thanh lập tức đóng sập cửa, xoay người ôm Trương Tân Kiệt thật chặt, dùng sức như thể muốn làm gãy cả xương sườn của cậu.
“Sao thế?” Trương Tân Kiệt cũng ôm lại thật chặt, cách lớp quần áo mỏng manh, cậu có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của hai người, “Nghệ Bác gọi anh làm gì vậy? Anh lại muốn đuổi em đi à?”
“Em có đồng ý không?” Lần này giọng nói của Hàn Văn Thanh không còn hơi sức nào nữa.
“Không.”
Hàn Văn Thanh không nói nữa, giơ tay vỗ vỗ gáy của Trương Tân Kiệt, hồi lâu sau mới khẽ khàng lên tiếng, “Trong ngăn kéo bên cạnh tay lái của anh có cây súng, ngày mai em đeo nó ở bên người, giấu kỹ… Biết dùng không?”
“Không biết… Anh muốn làm gì?”
“Tìm cơ hội dạy em,” Hàn Văn Thanh cúi đầu, chôn mặt mình vào trong vai của cậu, giọng nói nghe rất khàn, “Anh sẽ ra tay ở biên giới Ai Cập, đến lúc đó em mang theo súng và đồ của mình, sau khi qua cửa khẩu anh sẽ chờ thời cơ mở cửa xe ra, em lập tức nhảy xuống…”
“Không được -----“
“Nghe lời anh,” Hàn Văn Thanh dùng sức ôm cậu một cái, giọng điệu cương quyết ngắt lời, “Lúc nhảy xuống xe nhớ ôm đầu, dùng vai tiếp đất, làm như thế em chỉ gãy nhiều nhất hai khúc xương, không chết được…”
Trương Tân Kiệt chỉ cảm thấy mình bị Hàn Văn Thanh siết muốn tắt thở, vành mắt nóng rát, yết hầu như thể bị nhét một hòn than, nửa buổi không thể thốt ra một chữ.
“Chờ khi em xác nhận mình an toàn rồi thì có thể gọi cho Nghệ Bác, để nó sắp xếp người đưa em đi Cairo, sau đó thì chuẩn bị quay về Mỹ. Nếu hải quan hay cảnh sát có chất vấn, em cứ nói mình là con tin bị bắt giữ… Nếu gặp chuyện, để Nghệ Bác và Lão Quý tìm luật sư cho em, tụi nó biết mấy luật sư người Mỹ ở Nam Phi, em có hộ chiếu nước Mỹ, bọn họ sẽ không làm khó em.”
Nước mắt của cậu cuối cùng cũng rơi xuống, sau khi há miệng thở dốc một hồi, cậu mới miễn cưỡng thốt ra vài chữ nghẹn bứ trong họng.
“Hàn Văn Thanh… Anh phải bình an vô sự đó…”
Đáp lại cậu chỉ có sự im lặng, cùng với hơi thở nặng nề của đối phương.
“Anh không thể đảm bảo, nhưng anh sẽ cố gắng.”
Hàn Văn Thanh mạnh mẽ nhấn đầu cậu vào trong ngực mình, đưa môi đến gần bên tai cậu, lần đầu tiên trong cuộc đời anh có thể cảm nhận được sự nghẹn ngào trong giọng nói của mình.
“Trương Tân Kiệt, anh yêu em.”