Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020][Diệp Tranh] Đừng Sợ, Có Anh Đây

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Sản phẩm thuộc Project Chiến Thần Tự Thu Lai - Mừng sinh nhật Song Diệp 2020

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

[Diệp Tranh] Đừng Sợ, Có Anh Đây

Editor: Vic
Beta: @Cửu Cửu
Thể loại: Hướng nguyên, ngọt
CP: Diệp Tranh
________________________________________________________________________________________
Lời tác giả:

Rất thích cô bé Tô Mộc Tranh này, tuy cô mồ côi cha mẹ, anh cả lại mất sớm, nhưng cô vẫn kiên cường. Còn có Diệp Tu bầu bạn, cô bé cũng không hề yêu thích ai một cách mù quáng, theo đuổi hay bám đuôi. Cô mạnh mẽ và nỗ lực, cố gắng để có thể sát cánh cùng người mình quan tâm, cũng học cách thích nghi với mọi tình huống.

Cô không phải loại con gái phụ thuộc vào con trai như trong tiểu thuyết, cô có khả năng tự mình tiến về phía trước. Cô luôn tỏa sáng trong mắt mọi người.

Mộc Tranh, Mộc Tranh, sinh nhật vui vẻ nha.

Tuy em cũng sẽ có lúc sợ hãi, nhưng em vĩnh viễn không đơn độc.

Đừng sợ, có anh ở đây.
________________________________________________________________________________________

Trong bầu không khí tĩnh lặng tuyệt đối, tiếng gõ bàn phím sẽ trở nên rất rõ ràng.

Diệp Tu cảm thấy khát nước.

Ngụy Sâm cùng phòng hắn đang ngủ say như chết, bàn tay to lớn đặt ở phần bụng lộ ra, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, còn cười khúc khích như thể trong mơ ăn được đồ ăn ngon. Diệp Tu yên tĩnh ngồi nhìn tư thế ngủ bất nhã kia rất lâu, cuối cùng vẫn không địch lại được cổ họng khô khốc, chậm rãi đứng dậy.

Hành lang chìm trong bóng tối.

Không có ý định bật đèn để dễ nhìn đường, Diệp Tu mò mẫm bước đi trong bóng tối, hắn há miệng ngáp lớn, vò vò mái tóc rối bời do mới ngủ dậy. Vừa mơ màng buồn ngủ vừa đưa tay sờ cổ họng, cảm giác khô khốc này rất tệ, nghĩ ngày mai họp phải nương tay, đỡ phải phiền như hôm nay, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng gõ bàn phím.

Tiếng “lách cách” vang lên như ảo như thật.

Vô thức quay đầu nhìn cửa sổ đã khóa kín bên cạnh, bên ngoài song cửa là một mảnh màu đen như mực, con đường bên dưới thi thoảng mới lại có một chiếc xe chạy qua, bây giờ rõ ràng là đêm khuya. Không phải dịp đặc biệt, thời gian sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của đội viên chiến đội Hưng Hân sẽ theo quy luật, cho dù bộ phận kỹ thuật cũng không làm việc vào lúc này. Diệp Tu hoàn toàn tỉnh rồi.

Ai đang ở phòng huấn luyện?

Ôm một bụng khó hiểu đi đến phòng lớn cách đó không xa, cánh cửa không đóng hẳn, ánh sáng bên trong theo khe hở hắt ra. Không chỉ ánh sáng, còn có tiếng gõ bàn phím nho nhỏ. Bởi vì bây giờ đang vô cùng yên tĩnh, thêm vào việc độ nhạy cảm của Diệp Tu đối với âm thanh, đặc biệt là âm thanh thao tác máy vi tính rất cao, ở khoảng cách như vậy vẫn mơ hồ có thể nghe được.

Nhưng nhìn thấy người bên trong, Diệp Tu đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ không thực tế: có lẽ những gì hắn nghe, nhìn thấy không phải do ngoại cảnh.

Chỉ là vì có liên quan đến người nào mà thôi.

Tô Mộc Tranh đang đeo tai nghe, ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ hay ngồi huấn luyện.

Trước đó, hắn vẫn nghĩ là Phương Duệ hoặc Bánh Bao nửa đêm không ngủ bò lên chơi game, bây giờ phát hiện đối tượng lại là cô bé nhà mình, Diệp Tu sửng sốt đến ngây người. Tô Mộc Tranh dường như hoàn toàn tập trung vào game, một tay điều khiển chuột một tay gõ bàn phím, thao tác linh hoạt, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ nghiêm túc, trong mắt còn có một tia sát khí. Thậm chí, cô không hề phát hiện một người sống sờ sờ như Diệp Tu đứng ở cửa nhìn mình.

Diệp Tu gãi gãi đầu, bất đắc dĩ đẩy cửa vào.

Nhân vật trong game không trụ nổi dưới tấn công liên tục của cô nên ngã xuống, Tô Mộc Tranh vui vẻ mỉm cười, vừa muốn chơi thêm một trận, bả vai liền truyền đến cảm giác bị nắm lấy làm cô lạnh sống lưng, cô gái nhỏ bị dọa, vô thức hét lên một tiếng, bật dậy rồi nhanh chóng quay đầu. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Tu, cô liền ngẩn ra.

Tô Mộc Tranh bị dọa đến mức hai mắt đều đỏ lên.

Vội vàng lấy tai nghe xuống cho người kia, Diệp Tu ôm lấy bờ vai của cô dỗ dành: "Không việc gì, không việc gì, dọa em rồi ư?"

Tô Mộc Tranh chậm rãi chớp chớp mắt, cả người mềm nhũn dựa vào Diệp Tu, nàng đem trán tựa vào bả vai của hắn:"Anh hù chết em, anh không nên đột nhiên xuất hiện như thế …"

"Xin lỗi, xin lỗi, anh nhất thời không chú ý tới." Diệp Tu nhẹ tiếng dỗ dành nàng, kiên nhẫn vỗ vai cô, đến khi người trong ngực không còn run rẩy nữa, hắn mới hỏi: "Hơn nửa đêm không ngủ, ra đây làm gì?"

". . . Em không ngủ được."

Diệp Tu kinh ngạc: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Mộc Tranh hít hít mũi, duỗi tay nắm lấy vạt áo Diệp Tu, nép vào lòng hắn: ". . . Trước khi đi ngủ, Tiểu Kỳ đăng một đoạn phim ngắn trong group, cũng không nói trước là phim kinh dị, em liền xem thử . . ."

Không cần nghe hết, Diệp Tu đã hiểu.

Hắn dở khóc dở cười.

"Không dám xem thì tắt đi là được rồi, không phải là em hết luôn chứ?"

"Không phải, em vừa phát hiện là phim ma liền tắt luôn." Thế nhưng vẫn bị dọa sợ. Tô Mộc Tranh nhỏ giọng oán hận: "Đoạn phim kia thật đáng sợ, đoạn đầu còn rất vui vẻ, cuối cùng phát hiện có ma, liền, liền giấu trong tủ quần áo. . ."

Cảm giác được người trong ngực lại bắt đầu run rẩy, Diệp Tu lại vỗ về cô, bảo cô không cần hồi tưởng lại.

Tô Mộc Tranh dụi mắt, lặng lẽ lau những giọt nước mắt tràn ra. "Nó trốn nơi nào không trốn, cứ khăng khăng trốn trong tủ quần áo, rồi. . . vẫn bò ra ngoài."

Tuy rất muốn nói dù nó trốn ở chỗ nào em cũng sẽ sợ nhưng cuối cùng Diệp Tu vẫn yên lặng nuốt những lời ấy vào bụng. Tô Mộc Tranh từ nhỏ đến lớn chỉ sợ gián và ma. Dù có một con chuột lớn trước mặt, cô cũng có thể mặt không đổi sắc, bắt lên ném đi. Năng lực mạnh mẽ đó làm Diệp Tu chỉ biết nhìn mà than thở, nhưng cô gái này lại không có cách nào đối mặt với hai thứ kia, mỗi lần gặp đều phải tốn một khoảng thời gian mới bớt sợ.

Bây giờ, hai cô gái thường ngủ cùng cô đều không ở chiến đội.

Đường Nhu bị cha mình khẩn cấp gọi về, Trần Quả đại diện Hưng Hân đến thành phố khác kí hợp đồng, ngày mai mới quay về. Vì thế, Tô Mộc Tranh chạy đến phòng huấn luyện chơi game giết thời gian là đương nhiên.

Diệp Tu bất lực thở dài.

"Vậy em định làm gì bây giờ? Định thức chơi đến sáng?"

". . . Em không muốn tới gần tủ quần áo." Tô Mộc Tranh vẻ mặt tủi thân: "Ít nhất là trong hôm nay."

Diệp Tu cười bất đắc dĩ, thế này khác gì khi còn bé cơ chứ?

Mặc dù Tô Mộc Thu biết tính cách của em gái, không để cô xem những thứ này, nhưng đôi khi cô vẫn bị ép xem phim ma ở trường. Mỗi lần như thế, cô gái nhỏ sau khi về nhà đều như khóc tang đi tìm anh trai, ôm gối, vẻ đáng thương nói không muốn ngủ một mình.

Những năm qua, Tô Mộc Tranh không hề tự rước phiền phức vào người, cơ bản là không bao giờ xem loại phim kia, Diệp Tu cũng sắp quên mất đã bao lâu chưa nghe, chưa nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy vô cùng phức tạp*.

(nguyên văn “ngũ vị tạp trần”: năm vị ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)

Nhưng cuối cùng thì vẫn rất tốt.

Diệp Tu vỗ vỗ nàng: "Anh đành đi cùng em vậy."

Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt: "Đi cùng em sao?"

"Không lẽ anh lại để em thế này cả đêm, rất có hại cho thân thể." Diệp Tu vỗ vỗ đầu của cô, giống như Tô Mộc Thu dỗ dành cô em gái khóc lóc nói chưa muốn ngủ ngày đó, nhưng lại thân mật hơn nhiều: "Dù Tiểu Đường không ở đây, nhưng anh vào phòng các em liệu có sao không?"

Hắn luôn cảm thấy phòng của nữ sinh là nơi riêng tư, nếu chỉ có Tô Mộc Tranh còn đỡ, chỉ cần một mình cô đồng ý là được, nhưng cô lại có bạn cùng phòng, nếu vào phòng lúc đối phương chưa cho phép thì rất bất lịch sự.


Tô Mộc Tranh đột nhiên trừng to mắt, vừa rồi cô còn không nghĩ rằng Diệp Tu bảo mình quay về ngủ, còn tưởng là hắn sẽ ngồi lại chơi game cùng cô đấy.

Cô gái nhỏ liên tục lắc đầu: "Không được, như vậy rất tệ."

Vừa nhìn là biết cô gái nhỏ đang trốn tránh không muốn về phòng, Diệp Tu dở khóc dở cười: "Em định không về phòng ngủ luôn nữa sao?"

Tô Mộc Tranh nhếch môi: ". . . Nói chuyện này sau đi."

Diệp Tu thật sự vô cùng bất đắc dĩ: "Đừng sợ mà, có anh ở đây, lo lắng gì nữa?"

". . . Nhưng em vẫn sợ." Tô Mộc Tranh kéo góc áo Diệp Tu, vẻ mặt đáng thương: "Em cứ nghĩ đến chuyện nó bò ra ngoài ── "

"Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nữa." Duỗi tay bịt hai tai Tô Mộc Tranh, Diệp Tu thỏa hiệp: "Không đi vào thì thôi vậy, hôm nay cứ đợi ở đây, chờ ngày mai chị chủ quay về sẽ ngủ cùng em, thế này được chứ?"

Tô Mộc Tranh vui vẻ gật đầu với đôi mắt đỏ bừng: "Được."

Thế này là tốt rồi. Diệp Tu dở khóc dở cười, tuy biết thế này không tốt cho em ấy, nhưng đối mặt với bộ dạng đáng thương của Tô Mộc Tranh, hắn thật sự không thể kháng cự.

Vĩnh viễn cách nào nói “không” với cô.

"Vậy nên chúng ta ở lại đây chơi game nhé?"

Diệp Tu nhún vai: "Em muốn ngủ ở chỗ này anh cũng không phản đối."

Tô Mộc Tranh gật đầu, dựa lên bả vai Diệp Tu, ngáp một cái.

Diệp Tu vỗ vỗ đầu của cô: "Buồn ngủ thì ngủ đi."


Lắc đầu trên vai người kia, Tô Mộc Tranh uể oải nép mình trong vòng tay của Diệp Tu, vừa rộng vừa ấm áp, mang lại cảm giác an toàn.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô lại ngẩng đầu: "Nói đi nói lại, tại sao anh đột nhiên lên đây?"

". . ." Đối phương nhắc đến chuyện này hắn mới cảm giác được cổ họng của mình sắp khàn đến không nói được, Diệp Tu rất bất đắc dĩ: "Khát nước. Có đồ uống không?"

Tô Mộc Tranh lắc đầu: "Quả Quả nói gần đây có rất nhiều kiến, nhắc em cố gắng không mang vào đồ uống vào."

". . . Vậy anh đi nước uống đây, không chút nữa lại chết khát." Trên thực tế, hắn cảm thấy mình chống đỡ lâu như thế đã là rất đáng nể, xoa xoa cổ họng, Diệp Tu vỗ đầu Tô Mộc Tranh: "Em đi cùng anh hay ở lại đây một mình?”


Tô Mộc Tranh vô thức nắm chặt góc áo Diệp Tu.

Diệp Tu bất đắc dĩ cười: "Đã nói không cần sợ rồi, có anh ở đây, mấy thứ kia đều là giả."

"Vậy em sẽ đi cùng anh." Thực ra, hắn lặp lại câu này lần nữa làm cô thấy rất an toàn, Tô Mộc Tranh cười cong khóe miệng, chớp chớp mắt: "Anh đã nói sẽ đi cùng em."

"Biết rồi." Thuận tay nắm lấy tay cô, Diệp Tu quơ quơ nắm tay hai người trước mắt Tô Mộc Tranh, bất đắc dĩ hỏi: "Thế này đã được chưa?"

Tô Mộc Tranh gật đầu cười, trên gương mặt xinh đẹp cũng không có vẻ mờ mịt.

Cô sợ quỷ và gián, nhưng chỉ cần Diệp Tu ở bên cô nhiều hơn, cho cô thêm chút thời gian, cô sẽ không sợ gì nữa.

Chỉ cần Diệp Tu ở bên.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook