Dụ Văn Châu - Đôi lúc thật ghen tỵ với những tên điên có tốc độ tay mấy cậu

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Tác giả: Bích Lạc Cửu Trùng Kiếm


Trong số đông đảo những nhân vật nổi bật Hồ Điệp Lam sáng tạo nên, tôi càng muốn bàn về một sự tồn tại đặc thù. Hắn được bầu là một trong bốn bậc thầy chiến thuật của Vinh Quang, nhưng lại là sự tồn tại hiếm hoi tốc độ tay chạm đáy trong Liên minh chuyên nghiệp. Hắn được xem như là nền tảng vững chắc cho chiến đội Lam Vũ, nhưng là thí sinh “ngồi đuôi xe” miễn cưỡng thông qua ở trại huấn luyện.

Tên của hắn, là Dụ Văn Châu.


Ở thời đại mà chơi game không còn như kinh hãi thế tục nữa, có một trò chơi tên là “Vinh Quang” đốt cháy lên lòng nhiệt tình của vô số người trẻ tuổi. Bọn họ lần lượt người trước ngã xuống người sau tiến lên nối tiếp nhau gia nhập vào chiến trường Vinh Quang, hy vọng ở nơi đây thực hiện được chính vinh quang thuộc về họ.

Dụ Văn Châu là một trong số ngàn vạn thiếu niên ấy. Cậu quyết tâm lựa chọn báo danh vào trại huấn luyện Lam Vũ, có điều ngay từ ban đầu đứa trẻ này đã chẳng được ai đặt vào trong mắt. Dụ Văn Châu có một khuyết điểm chết người trong giới thể thao điện tử, so với những đội viên khác, tốc độ tay của hắn thật sự là chậm đến giận sôi, đến mức khiến cho kẻ ngoài cuộc đều thống nhất cho rằng chẳng qua là cậu đến góp đủ số làm cảnh mà thôi.

Cứ như thế, sự tồn tại của Dụ Văn Châu bị vứt bỏ.

Trong chiến đội không ai ôm bất cứ hy vọng gì với cậu, cũng không ai để tâm đến cậu trưởng thành tròn méo ra sao. Tất cả sự chú ý của mọi người đều dồn lên một thiếu niên tên Hoàng Thiếu Thiên do đội trưởng Ngụy Sâm phát hiện được.

Có điều nếu như lúc ấy Dụ Văn Châu bởi vì điều đó mà oán hận hay bỏ cuộc, thì về sau tuyệt đối sẽ không có Kiếm và Lời Nguyền, Thế hệ hoàng kim rực rỡ cũng sẽ ảm đạm đi vài phần hào quang.

Một người độc hành gian nan mà đau khổ, một người gánh vác nặng trĩu lại quạnh hiu.


Dù không được xem trọng, nhưng trong một lần giao thủ, Dụ Văn Châu ngoài ý muốn của mọi người đánh bại Ngụy Sâm, hành động bình tĩnh, thái độ trấn định thản nhiên, chuẩn bị đầy đủ mà ứng chiến.

Từ đó trở đi, cậu sẽ trở thành tương lai của Lam Vũ, tiến vào tầm mắt của mọi người.

Lúc ấy giải đấu Vinh Quang đã trải qua bốn mùa, tân binh lũ lượt xuất hiện, nhân tài bốn phía cùng nổi lên.

Nhóm người này ào ào tràn vào khiến cho chiến trường Vinh Quang càng trở nên ngoạn mục và hấp dẫn hơn bao giờ hết. Bọn họ tài hoa xuất chúng, phong cách đặc sắc, nhanh chóng trở thành chủ lực của các team, được xưng “thế hệ hoàng kim”. Trương Tân Kiệt hỗ trợ Bá Đồ chặt đứt Vương triều Gia Thế. Vương Kiệt Hi suất lĩnh Vi Thảo bỏ túi chức quán quân mùa thứ năm.

Ngay khi mọi người còn đang tưởng rằng Vi Thảo sắp khai sáng ra một Vương triều khác, thì Dụ Văn Châu liền cười cười đập nát tan tành mọi suy đoán hóa thành cát bụi.

Quán quân giải thứ sáu tuyên bố rành rọt sự đáng sợ của Kiếm và Lời Nguyền với thế giới. Một người là lưỡi gươm sáng sắc lẹm, một người là nền tảng sừng sững đáng tin.


Mùa giải thứ tám, Diệp Tu độc chiếm kỷ lục phó bản, khiến hội trưởng Xuân Dịch Lão quyết định xin giúp đỡ từ chiến đội. Lúc này chúng ta lại gặp lại gương mặt mang ý cười của Dụ Văn Châu.

Tình cảnh khác hẳn với lúc Xa Tiền Tử luôn miệng dạ dạ vâng vâng với Vương Kiệt Hi, hay như Tưởng Du nơm nớp lo sợ trước Hàn Văn Thanh. Mặc dù Dụ đội chỉ vẻn vẹn hỏi một câu “Tìm tôi, có chuyện gì à?” thì chúng ta cũng cảm nhận được quan hệ hài hòa giữa công hội và chiến đội, cũng đủ để ta bị chinh phục bởi vị đội trưởng ôn nhuận như ngọc, giản dị gần gũi này.

Trong suốt quá trình xem replay Trục Yên Hà và Thùy Dương Quấn Bờ, thấy được thanh vũ khí có thể tự do biến hóa hình thái của Quân Mạc Tiếu thì thân phận bậc thầy chiến thuật của Dụ Văn Châu dần được hé mở và chứng thực trước mắt mọi người. Suy luận chặt chẽ, tỉ mỉ so sánh số liệu, chuẩn xác đoán ra thân phận người điều khiển là ai.

Song khi chúng ta còn đang chìm trong kinh ngạc bởi sự lợi hại của hắn, thì hắn liền bị Diệp Tu lơ đãng bóc trần hắn tay tàn một cách hết sức tùy ý, hết sức thờ ơ. Mà Dụ Văn Châu hiển nhiên đã quen với khiếm khuyết này từ sớm, hắn nở nụ cười, ngầm đồng ý.

Đón nhận lời miêu tả về người khác về mình như thế, vậy mà hắn cũng chỉ mỉm cười mời đối phương đánh với mình hai ván.

Dụ Văn Châu tự tay so tài cùng Quân Mạc Tiếu, trong đó chắn hẳn ẩn chứa một phần coi trọng, một phần tôn kính, cùng một phần tâm tư suy tính cho tương lai chiến đội.


Mùa giải thứ tám biểu hiện của Lam Vũ mạnh mẽ tột cùng, bọn họ một đường qua năm ải chém sáu tướng, xông thẳng vào trận chung kết đụng độ Luân Hồi. Bên này phối hợp của Luân Hồi khiến khán giả xem phát sướng, còn bên kia chiến thuật của Lam Vũ càng vượt quá mong đợi của mọi người. Giới hạn đột phá giới hạn, át chủ bài choảng thẳng át chủ bài.

Dù cho vẻ đẹp của thể thao điện tử nằm ở quá trình chứ không phải kết quả, nhưng quán quân mãi mãi chỉ có một trên đời.

Dụ Văn Châu thua cuộc rồi.

Lam Vũ thua cuộc rồi.

Bọn họ bại dưới tay chiến đội Luân Hồi do Súng Vương Chu Trạch Khải suất lĩnh.

Đối diện với thất bại ngay bậc thềm trận chung kết, đến cả Hoàng Thiếu Thiên bình thường cos loa phường mãi không thấy ngán cũng phải sầm sì “Tôi không có gì muốn nói” trước mặt phóng viên.

Còn thái độ của Dụ Văn Châu vẫn trấn định như thường, cử chỉ đúng mực. Hắn không có sự lựa chọn có thể trực tiếp quay về phòng nghỉ ngay lập tức, mà chỉ đành để các đội viên đứng xếp hàng ngay ngắn dưới sân khấu, thể hiện phong độ trước sau như một của bọn họ.


Mùa giải thứ chín, bố cục chiến thuật của Lam Vũ lại nhiều thêm một người, kiếm khách trọng kiếm Lưu Vân, thiếu niên thiên tài 14 tuổi Lư Hãn Văn. Chỉ đáng tiếc, lần này Lam Vũ cũng không đi xa lắm, mới vừa đặt chân vào Vòng chung kết đã dùng bước ở top 8, mùa mười về sau cũng vậy. Hồ Điệp Lam có hơi buff hào quang nhân vật chính ở Vòng chung kết, ví như bí mật không thể bật mí giữa Hoàng Thiếu Thiên và cây cối, hay vụ Muội Quang học toán giỏi nên đoán trúng bản đồ trận Hưng Hân Bá Đồ.

Đáng tiếc thay, chặng hành trình thi đấu của cường đội Lam Vũ đã đi đến điểm cuối.

Trong buổi họp báo Lam Vũ thua Hưng Hân, các phóng viên tình cảm dâng trào, lời lẽ phê bình đanh thép hùng hồn. Dưới tình huống sắp bị nước bọt dìm chết, Dụ Văn Châu đầu tiên cảm ơn sự quan tâm của mọi người, sau đó ngay lập tức nhanh chóng đổi thái độ, phản bác 15 phóng viên từng người từng người một, lý lẽ rõ ràng, logic rành mạch.

Ôn hòa lễ độ, không hề quá đáng, vân đạm phong khinh lại không tự ti, có lẽ đây chính là sức hấp dẫn có một không hai thuộc riêng về Dụ đội.


Giải Vinh Quang thế giới mở ra, trong đội hình mạnh nhất đại diện cho Trung Quốc, đối với việc lựa chọn ai là đội trưởng, Vương Kiệt Hi có lẽ là bởi không muốn gò bó để tự do thể hiện, Tiêu Thời Khâm không quen dẫn dắt đội hình mạnh, cho nên Dụ Văn Châu không thể nghi ngờ mà trở thành đội trưởng, lãnh đạo đội hình All-Star đứng trên chiến trường thế giới cao hơn đối đầu với cường địch.

Không có ai ôm lòng bất mãn gì với quyết định này, bởi vì bọn họ cũng hiểu rõ rằng ─ Người đàn ông này ôn hòa mà cường đại, thân thiện lại đáng tin, dù cho ở trường hợp nào đi nữa, thì từ trước đến nay hắn vẫn luôn nho nhã lễ độ, tác phong ngay ngắn.

Dẫu sao trên sàn đấu quốc tế, hình tượng của đội trưởng không chỉ đại diện cho bản thân, mà thường còn tượng trưng cho mặt mũi cả Trung Quốc.


Dụ Văn Châu không giống với kẻ mạnh theo ý nghĩa truyền thống kiểu mẫu thường gặp. Hắn có chỗ thiếu hụt, cũng chưa từng phủ nhận khuyết điểm đó; Hắn là tay tàn, nhưng chẳng ai dám khinh thường.

Hình tượng nhân vật trọn vẹn không phải chỉ dựa vào hào quang rực rỡ là được. Hắn từng một mình một ngựa mắc kẹt giữa vương quốc một người, cũng từng một thời cô thân lẻ bóng đi qua gió sương bão táp. Không ôm oán hận, không lạc mất mình, không có thở than, không từ bỏ cuộc.

Dễ thấy rằng tính cách như vậy đã thu hoạch cho Dụ Văn Châu rất nhiều người ủng hộ, dĩ nhiên không thiếu những game thủ Vinh Quang. Bởi vì sự tồn tại của Dụ Văn Châu khiến bọn họ nhìn thấy một tia hy vọng với tốc độ tay thấp đi nữa thì vẫn có thể sánh vai cùng các đại thần cấp hàng đầu.

Nhưng thực tế tàn nhẫn là tốc độ tay chỉ là một điểm yếu của Dụ Văn Châu, thứ mà hắn dùng để bổ khuyết cho điểm yếu đó, lại là tài hoa độc nhất vô nhị giữa ngàn vạn người cùng với nỗ lực nhiều năm trời ròng rã, gần mười năm như một ngày, cống hiến hết thanh xuân của mình dâng lên cho cái nghề này.

Dù rằng chúng ta không thể chối bỏ thiên phú hiếm có của hắn, nhưng lòng kiên trì và cố gắng mới là thứ đáng khen ngợi. Dưới tình huống như thế, đa số chúng ta thấy không thể đạt đến trình độ thiên phú bằng người khác, tự mình thử chút liền bỏ, vậy mà còn quay ra than phiền vì thời vận không tốt, tiền đồ đành dở dang.

Nếu quả thật vậy, vậy các bạn hãy nhìn Dụ Văn Châu đi. Một kẻ tay tàn chậm chạp, một quân tử ồn tồn lễ độ.

Một tâm hồn đẹp, mạnh mẽ xông tới dẳng dai không dứt.


Phương hướng mũi kiếm chỉ về, lời nguyền như hình với bóng theo sau. Mặc dù mùa hè nóng rừng rực đã lặng lẽ lìa xa sau một trận mưa tầm tã, nhưng mà những mùa hè thuộc về Lam Vũ còn nhiều lắm, cũng giống như câu chuyện thuộc về bọn họ vẫn chưa từng kết thúc.
 

Bình luận bằng Facebook