Hoàn [Chu Giang Chu] Nhị Tường Needs Help!

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
Nhị Tường Needs Help!

Warning: đây là một chiếc fic high cần lúc 3 giờ sáng, chứa vài câu chửi khá bậy!

*************


Theo lời một người giấu mặt yêu thích Vinh Quang nào đó, Hoàng Thiếu ghét nhất là ăn đậu bắp.

Còn Tôn Tường? Tương truyền, có lẽ là cơm chó.

Đúng, là cơm chó.

Để mà nói về chuyện này thì tương đối phức tạp. Từ ngày hắn tới Luân Hồi, không một ngày nào hắn không chìm đắm trong cơm chó.

Sáng sớm mở mắt ra là thấy Đỗ Minh - bạn cùng phòng thân thương của hắn, than thở về mối tương tư ngang trái với nữ thần Đường Nhu. Đỗ Minh thậm chí còn in ảnh nàng thơ ra đóng khung tử tế, mỗi sáng đều mở cửa sổ cùng nàng quang hợp rồi mới đi đến phòng huấn luyện, hại hắn nằm ở nơi hút gió lại khuất nắng chịu khổ không ít lần.

Ấy mà khi Tôn Tường hỏi Đỗ Minh về sức hút của phạm trù yêu đương này, Đỗ Minh chỉ ôm lấy ảnh nữ thần, đau khổ nói: có nói cậu cũng không hiểu được đâu!

Đối diện phòng Tôn Tường và Đỗ Minh là phòng của Phương Minh Hoa và Giang Ba Đào. Bước ra khỏi phòng là thấy người đàn ông có gia đình-Phương Minh Hoa đang khúc khích nhắn tin gọi điện với bà xã, trông đến là hạnh phúc. Thi thoảng lại thấy chị dâu gửi cả thùng đồ ăn vặt tới, quả nhiên là một phú bà siêu ngầu! Tôn Tường thấy tần suất liên lạc của Phương Minh Hoa với bà xã khá nhiều, mà trạng thái của người ta vẫn tương đối ổn định, điều này đi ngược lại với những gì hắn từng được thầy cô dạy bảo hồi còn đi học: Yêu vào lú người!

Cho nên hắn ngập một bụng thắc mắc đi hỏi Phương Minh Hoa, người đàn ông có gia đình này ôm điện thoại, khoái chí nói: có nói cậu cũng không hiểu được đâu!

Tôn Tường bày tỏ: mẹ nó mấy người không nói thì tôi hiểu cái kiểu gì?!

Từ chối hiểu!

Chàng ta hậm hực muốn chết.

Phỉ phui cái mồm, ăn cơm chó không chết, ngủ không đủ mới chết!

------

Sáng nay cũng như mọi ngày, chim hót líu lo, nắng sớm dịu dàng, gió lùa mơn man.

Tôn Tường ngủ không nổi nữa, tiếng Đỗ Minh lầm bầm thở than thực sự phiền không chịu được, hắn quyết định dậy đánh răng rửa mặt, tới nhà ăn chiếm chỗ trước luôn.

Hắn cứ tưởng hắn sẽ là người tới căng tin sớm nhất, ngờ đâu có người còn nhanh hơn hắn.

Giang Ba Đào!

"Giang đội, chào buổi sáng!" Tôn Tường vui vẻ hô lên.

"Ồ, Tôn Tường, sáng tốt lành!" Giang Ba Đào cười nhẹ, vừa lấy nước vừa hỏi, "Bình thường cậu cũng dậy sớm như vậy sao?"

Tôn Tường thở dài, nhận cốc nước Giang Ba Đào đưa cho, "Cảm ơn anh. Cũng không phải, chỉ là hôm qua hơi mệt, ngủ không sâu lắm, quyết định dậy luôn."

"Haha, lại là do Đỗ Minh gây phiền phải không?"

Giang Ba Đào cười xoà. Tôn Tường đảo mắt, ngầm thừa nhận lời Giang Ba Đào nói. Hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi về phía bàn ăn. Bất ngờ một bóng dáng cao lớn lờ đờ xuất hiện sau lưng Giang Ba Đào, làm Tôn Tường đang đứng phía đối diện giật bắn mình, tưởng chừng như muốn bay cả tim gan phèo phổi ra ngoài.

Tôn Tường định thần lại, nhìn kiểu tóc với chiều cao này, đích xác là đội trưởng Chu Trạch Khải đẹp trai kiệm lời nhà mình. Hắn vội vàng lên tiếng chào "Chào buổi sáng, Chu độ---"

Chu Trạch Khải dường như không nghe thấy, hững hờ lại gần ôm eo Giang Ba Đào từ phía sau, dụi mặt vào hõm cổ người ta. Giang Ba Đào dường như đã quen với việc này, ôn nhu xoa đầu y, khẽ khàng trách cứ:

"Lại ngủ không ngon hả? Tôi nói cậu rồi mà, béo bở gì đống phim ma đó đâu, nghe người ta PR làm gì, ngủ một mình một phòng không phải sợ chết khiếp sao."

Chu Trạch Khải ừ hử một tiếng, vòng tay ôm càng thêm chặt, mặt cũng vùi sâu hơn.

"Rồi rồi, cần thiết thì tối nay tôi sang phòng cậu ngủ, được chứ?" Giang Ba Đào thở dài nhìn Chu-3-tuổi, đáy mắt một mảnh toàn là ý tứ nuông chiều, thấy Chu Trạch Khải gật đầu khe khẽ rồi mới cười trừ với Tôn Tường, "Xin lỗi cậu, để cậu chê cười rồi. Đội trưởng nhà chúng ta lúc ngái ngủ sẽ như thế này đấy, tôi cũng hết cách."

Tôn Tường chứng kiến một màn trước mặt, đứng hình mất 5 giây mới load được câu nói của Giang Ba Đào. Hắn thở phào nhẹ nhõm, "Trời ạ, làm tôi cứ tưởng đội trưởng trúng tà thuật gì cơ, haha!" Chỉ một chút nữa thôi là hắn đã não bổ đến chuyện hai người đó là mối quan hệ abc xyz kia gì cơ! Hắn đúng là ăn cơm chó đến điên rồi mà! Thanh tẩy, thanh tẩy ngay!

Tự vỗ mặt mình, hắn cùng Giang Ba Đào với Chu Trạch Khải ngồi xuống bàn ăn. Sáng nay mấy người còn lại nhịn ăn tập thể hay sao mà còn mỗi 3 người bọn hắn vậy? Cơ mà, từ đầu đến cuối bầu không khí của bữa ăn này thực sự quá kỳ quái. Chu Giang hai người đó không ngừng "chim chuột", không ngừng gắp đồ ăn cho nhau. Lí nào nó lại thế? Tình anh em chiến hữu thân thiết thời nay phải thể hiện như vậy sao? Tôn Tường nghi ngờ nhận thức của chính mình thật nhiều.

Thơ thơ thẩn thẩn đi ra khỏi căng tin, hắn sực nhớ ra là mình để quên thẻ tài khoản trên bàn nước. Vội vàng trở lại lấy đồ, hắn không ngừng mắng mình bất cẩn. Tài khoản cấp thần đó! Vứt lung tung như vậy bị đánh chết có ngày! Còn may đây là sân nhà, nếu ở nơi khác hắn thật sự không dám nghĩ tới hậu quả.

Giây phút Tôn Tường mở cửa ra, hắn sâu sắc cảm nhận được thế giới quan đổi mới là như thế nào!

Lần này đảo ngược lại, hắn trông thấy Giang đội phó từ phía sau, còn Chu Trạch Khải đang ép Giang Ba Đào tựa người vào bàn nước trong góc và... cắn cổ y.

Đúng vậy, là cắn rất yêu thương, rất tình cảm, cắn xong hôn nhẹ lên đó, rồi lướt lên vành tai đặt một nụ hôn phớt, khẽ liếm một cái.

Chu Trạch Khải liếc mắt nhìn người đang sững sờ ở cửa, ánh mắt tối tăm nhưng không có dấu hiệu sẽ dừng động tác của mình lại.

Tôn Tường ngay lập tức hiểu ý, cười khan hai tiếng, dứt khoát bỏ qua tấm thẻ tài khoản, bối rối đóng cửa, yếu ớt nói, "Ngại quá, làm phiền hai cậu rồi, cứ tiếp tục đi, tôi đi trước, đi trước nha, ha ha ha..."

Đi đến giữa hàng lang với ngổn ngang biết bao suy nghĩ trong lòng, Tôn Tường chợt khựng lại. Mạch suy nghĩ trong đầu vận chuyển với tốc độ 500m/s. Hắn đột nhiên hoảng sợ.

Chờ đã!

"Vậy chẳng phải là...!" Tôn Tường vỗ tay cái bộp, "Bữa sáng này mình trộn cơm chó, ăn mới no bụng đến thế hay sao?"

Hô hô! Dường như hắn đã phát hiện ra bí mật nhỏ thú vị!

"Vậy Chu cùng Giang hai người họ..." Hắn to gan suy nghĩ.

"Tất nhiên là quan hệ abc xyz gì đó rồi~"

Hắn thiếu điều không nhảy Lambada ở giữa hành lang.

Ở đây không có gì cả trừ hắn và sự thông thái của hắn!

Mà khoan, có gì đó sai sai...

Câu "Tất nhiên là quan hệ gì đó..." đâu phải hắn nói?

Còn nữa, cái sticker bôi bác thế kia ông chủ mà cũng cho phép dán sừng sững trên tường như vậy sao?

Tôn Tường giật mình xoay người lại.

Đập vào mắt hắn là Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu được phóng đại thành cỡ người thật, khoé miệng nhếch lên một nụ cười đểu cáng, làm động tác giơ hai ngón tay chào rất phổ biến của các anh playboy, cà lơ phất phơ dựa vào tường. Không! Khuôn mặt đó... là mặt của Diệp Tu?! Đây, đây phải là...

Nhất Diệp Chi (Bất) Tu!

"Lô, chào chú em, lâu rồi không gặp, dạo này chú em còn trẻ trâu ở đó không ta?"





Tôn Tường choàng tỉnh giấc, run rẩy cầm điện thoại lên xem giờ.

1h30p sáng.

Hắn thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra chỉ là một hồi mộng mị. Liếc mắt sang giường bên cạnh, hắn trông thấy Đỗ Minh đang nằm thẳng cẳng ngủ không biết trời trăng gì. Lăn lộn một lúc hắn vẫn không ngủ lại được. Có lẽ là do giấc mơ kia quá đặc sắc quá chân thực, chỉ trừ có thứ quỷ cuối cùng kia là... ờm, hết nói nổi thôi.

Tôn Tường quyết định khoác thêm áo khoác đi dạo một chút cho khuây khoả. Gió se se lạnh làm hắn tỉnh táo đôi chút. Mua một lon cafe nóng từ máy bán hàng tự động, hắn ngồi trên băng ghế, ngắm đường xá thưa thớt. Bất chợt hắn thấy một bóng người quen thuộc. Là Chu Trạch Khải? Hắn cũng mất ngủ sao?

Tôn Tường rướn người ngó về phía Chu Trạch Khải, chợt phát hiện thêm bóng người nữa. Theo kinh nghiệm trông hình dong bắt mặt của hắn, người đó không ai khác, chính là Giang Ba Đào!

"Gì đấy? Đi dạo nửa đêm thế này, hai người đó âm mưu chuyện xấu gì sao?..."

Tôn Tường đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn quyết định bám theo hai người kia.

Theo dõi 1 vòng lại trở về cổng ký túc xá, Tôn Tường nấp ở bụi cây gần đó, hơi bực mình. Cuối cùng cũng chỉ là đi dạo một vòng rồi về ngủ thế thôi sao? Chẳng lẽ trực giác của hắn tệ đến như vậy?

Sự thật chứng minh, trực giác của hắn rất tốt.

Chu Trạch Khải cười đến điên đảo chúng sinh, khẽ cúi người xuống đặt một nụ hôn triền miên lên môi Giang Ba Đào.

Tôn Tường mở to mắt. Hắn thậm chí còn nghe được tiếng hát và đệm guitar văng vẳng bên tai.

"Gió mang hơi ấm ban đầu

Đã thương từ biết bao lâu

Đến bên người nói thay lời yêu~"

Giọng hát này sao mà quen thế nhỉ? Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh.

Con mẹ nó lại là Nhất Diệp Chi (Bất) Tu à?! Con mẹ nó đây lại là mơ à?!

"Í dà, tiếc duyên năm 2020, tự dưng tui thấy một hiện tượng lạ, Nhị Tường đặc biệt thích ăn cơm chó nha!"

"Sao lại là ông nữa vậy?!"

"Hê, anh đây xuất hiện một lần thì có lẽ là lỗi của chú, chứ để anh xuất hiện thêm vài lần thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là lỗi của chú rồi~"





"Áaaaaaa!" Tôn Tường bật dậy, ôm ngực thở hồng hộc. Hắn nhìn đồng hồ, là 3h sáng. Mẹ nó, quỷ tha ma bắt cái đêm nay!

"Tôn, Tôn Tường..." Đỗ Minh hoảng sợ rúc trong chăn, khẽ gọi tên hắn.

"Gì đấy?" Tôn Tường mệt mỏi vò tóc, đánh mắt nhìn sang giường bên cạnh.

"G-giúp tôi một chút được không?"

Đỗ Minh hơi thò đầu ra một xíu, khẩn cầu nhìn Tôn Tường. Ánh sáng đèn ngủ có chút yếu ớt, Hắn phải nheo mắt lại mới lờ mờ thấy mặt Đỗ Minh.

"Nói nhanh?"

"Có... có con gì đó cứ lục đục dưới giường tôi, tôi không ngủ được..." Đỗ Minh nghẹn ngào.

"Má! Cậu đúng là phiền quá đấy! Bằng ấy tuổi đầu rồi, ra dáng đàn ông một tí đi chứ! Làm như tôi là mẹ cậu không bằng!" Tôn Tường phàn nàn là thế, nhưng vẫn lật đật bò khỏi giường, quỳ xuống kiểm tra, "Lần sau tôi mặc kệ cậu đấy, gì gớm quá!"

Hắn cúi thấp đầu nhìn sâu vào gậm giường. Trong bóng tối, hắn thấy hai tròng mắt đang ứa nước, thút thít khóc, "Tôn Tường... có thứ gì đó trên giường của tôi ấy, giúp tôi với..."

Bầu không khí trong phòng như đóng băng lại.

Tôn Tường bỗng thấy lạnh sống lưng, tim đập hụt một nhịp.

Hắn khó khăn nuốt nước bọt, hai chân run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên.

"..............."


"Chào chú, anh nằm đây từ chiều, tu ét tờ rè beo (*), cho anh làm quen nha?"

"Clm Nhất Diệp Chi Bất Tu ông bị điên à? Tính nhốt tôi trong mơ đến hết đời ư dòng thứ ác quỷ?!"

Tôn Tường nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt Nhất Diệp Chi Bất Tu đang nằm vắt chân trên giường Đỗ Minh, tay cầm hoa hồng đỏ ngúng nguẩy trong không trung với dàn âm thanh ánh sáng bar sàn không biết chiếu đến từ đâu mà quẩy tung phòng. Ngay cả Đỗ Minh đang nằm dưới gầm giường không biết từ lúc nào cũng thò hai tay ra múa quạt.

"Hey hey chú em, chú em tỉnh phết đấy, anh là tài khoản của chú mà, sống chết có nhau đó, nên là quẩy cùng tụi anh đê!" Nhất Diệp Chi Bất Tu ngậm nhành hoa, nở một nụ cười dần dần thiếu đạo đức.

"Cái quần què mà quẩy!" Tôn Tường gào rú.

"Lêu lêu đồ không có tình yêu! Nhìn xem nhìn xem, anh bạn giường bên có crush, hàng xóm đối diện kẻ thì yêu đương người thì có vợ, chú em có gì? Có anh nè!"

"Có cái lờ cát không ấy! Biến đi!" Tôn Tường đạp cửa xông ra khỏi phòng.

"Chán chú ghê cơ! Chú cứ chờ đấy, chừng nào tiểu Chu tiểu Giang còn yêu thương nhau thì anh vẫn dẫn dắt chú dài dài~ Lên nào, Đỗ Minh, múa mượt lên, múa ẻo thế này anh đây nhìn đã thấy chán rồi nói chi đến Đường Nhu!"

"Oke đại ca! Mình về mình có nhớ ta, mười lăm năm ấy thiết tha mặt nồng hây hây hây hây~"

"Hây hây~"

.

.

.

Tôn Tường bình tĩnh mở mắt. Đập vào mắt hắn lại là Đỗ Minh đang mơ màng quang hợp cạnh cửa sổ. Đỗ Minh thấy tiếng động, ngước nhìn Tôn Tường, "A, Tôn Tường, cậu đã---"

"DỪNG!" Tôn Tường hằm hằm đứng dậy, "Mày dám bay lắc tao đấm chết cha mày."

"Ông bị dở hơi à? Ngủ nhiều quá mụ mị đầu óc rồi à?" Đỗ Minh ngẩn ra, nhìn Tôn Tường như nhìn người bệnh, "Cút cút cút cút, bay lắc cái gì chứ, đồ thần kinh!"

Tôn Tường lao ra hành lang, chống nạnh hét to.

"Nhất Diệp Chi Bất Tu, ông mau ra đây cho tôi!"

"Ác quỷ mau hiện hình!"

"Tôi biết ông ở đâu, khỏi trốn làm gì! Ra đây mà quánh nhau như hai thằng đàn ông xem nào!"

"Mang tiếng Đấu Thần mà không dám lộ mặt solo với người phàm ư?"

Phương Minh Hoa với Giang Ba Đào giật mình, mở cửa phòng ngó ra nhìn. Tôn Tường mắt diều hâu trông thấy Giang Ba Đào, xéo sắc hô.

"Á à, Giang rởm này lại chuẩn bị đi hú hí với Chu rởm đúng không? Đi, tao đi với mày! Kiểu gì con quỷ gớm ghiếc kia nó cũng phải lộ mặt ra thôi!"

Giang Ba Đào nhíu mày khó hiểu. Phương Minh Hoa nhịn cười đến đau sốc hông, huơ huơ tay trước mặt Tôn Tường, hỏi nhỏ, "Ấm đầu hay gì vậy cậu hai?"

"Tao biết hết rồi nhé, đây lại là mơ chứ gì? Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, huống hồ tao đã tắm đến ba lần! Lần thứ tư đừng hòng lừa t-- Ui da!"

Phương Minh Hoa cốc một cái thật mạnh lên đầu Tôn Tường. Trong một tích tắc, Tôn Tường đã nghẹn ngào bật khóc.

"Phương đại ca..."

"Tỉnh ngủ chưa?"

Sau khi nghe Tôn Tường giãi bày câu chuyện, cả đội Luân Hồi đều không biết bày ra vẻ mặt gì. Tấn bi hài kịch này thật sự quá bi thảm rồi!

"May quá, Nhất Diệp Chi Bất Tu có để lại manh mối cho tôi về đội trưởng và đội phó, cũng hên cuối cùng tôi cũng thoát ra khỏi ác mộng kia." Tôn Tường bỗng cảm thấy yêu đời hơn hẳn. "Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay, tôi vẫn còn sợ hãi không biết mơ hay thật, tiểu Chu, tiểu Giang, hai người nói xem!"

Chu Trạch Khải với Giang Ba Đào nhìn Tôn Tường một lúc, rồi không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười.

Tôn Tường trông thấy, tim rớt lộp bộp, khoé miệng run lẩy bẩy.

Tôi thoát rồi, phải không?

[Hết]

Kỳ thật, Nhị Tường thực sự đã thoát khỏi giấc mơ trong mơ =]]]]]

(*): tu es très belle: em đẹp lắm =]]]]]]]
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
Muốn quay sang rờ trán tác giả luôn rồi đó =)))))
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
Cười muốn xóc hông =))))
 

Thiên Thanh Nam Vũ

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
1
#6
Cái này...có tính là hint Diệp Tường không ta???
Cơ mà cười lôn ruột
 
Số lượt thích: Ail

Bình luận bằng Facebook