- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,954
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
[Oneshot] Một nghìn đóa hoa, một nghìn vì sao
Author: Tán Ô Nhỏ
Characters: Tán Tu Tranh
Summary:
"Đó là một ký ức hết sức quý giá, nhưng cũng vô cùng dịu dàng"
Author: Tán Ô Nhỏ
Characters: Tán Tu Tranh
Summary:
"Đó là một ký ức hết sức quý giá, nhưng cũng vô cùng dịu dàng"
credit pic: maniac
"Một ngàn đóa hoa này, xin gửi đến anh"
Tô Mộc Tranh không mấy khi nhắc đến Tô Mộc Thu nhưng không đồng nghĩa cô không nhớ anh. Với Tô Mộc Tranh mà nói, Tô Mộc Thu đã trở thành một phần không thể thiếu được trong cuộc sống của cô.
Mỗi lần nhìn vào gương, cô sẽ nhớ đến anh, nhớ đến mái tóc ngắn cùng màu với mình.
Mỗi khi đăng nhập vào Vinh Quang, cô sẽ nhớ đến anh, nhớ đến bóng lưng mình từng hay nhìn từ phía sau.
Mỗi khi gặp Diệp Tu, cô sẽ nhớ đến anh, nhớ đến khoảng thời gian cả ba người còn ở bên nhau.
Dường như, chỉ cần cô muốn, mọi vật trên đời đều có thể gợi Mộc Tranh nhớ lại Tô Mộc Thu.
"Vậy em có buồn không?"
Trần Quả từng hỏi cô thế.
Mộc Tranh khi đó không trả lời ngay. Cô mỉm cười nghĩ một chút rồi nói, "Buồn chứ."
Đương nhiên là buồn chứ. Nhất là mỗi lần ký ức về chiều hè năm đó trở lại. Mỗi lần như thế, vết nứt cũ tưởng đã hàn gắn trong trái tim cô lại một lần nữa vỡ ra.
Thời gian có thể chữa lành rất nhiều thứ, nhưng cũng có thứ không theo thời gian mà lành lại được. Dường như có người đã nói thế. Và Mộc Tranh hoàn toàn đồng ý với người đó. Có những thứ không lành được, như vết nứt trong trái tim cô.
Nhưng Tô Mộc Thu trong cô không chỉ sống trong mỗi ký ức đó.
Cô nhớ hơi ấm chiếc áo anh nhường cô ngày gió mùa, cô nhớ vị ngọt chiếc bánh kem bé xinh mỗi lần sinh nhật, cô nhớ cả mùi mỳ gói dở tệ mà anh nấu khi bận bịu,... Và đương nhiên cô nhớ cả niềm vui khi nhìn Mộc Vũ Tranh Phong hình thành.
Tô Mộc Thu cho cô rất nhiều, rất rất nhiều.
Vậy nên, trừ năm đầu tiên, chưa bao giờ cô mua hoa cúc trắng mỗi lần thăm mộ anh.
Năm thứ hai, hoa cẩm chướng hồng. Em sẽ không quên anh.
Năm thứ ba, hoa long đờm cụp. Nguyện anh giấc ngủ an lành.
Năm thứ tư, hoa quế trúc. Vững vàng trong nghịch cảnh.
Năm thứ năm, hoa myrtle. Niềm vui ký ức mang lại.
Năm thứ sáu, hoa cúc ngũ sắc. Nhớ người không ở đây.
Năm thứ bảy, hoa thiên lam tú cầu. Linh hồn chúng ta là một.
Năm thứ tám, hoa thiên điểu. Trái tim chúng ta sẽ luôn bên nhau.
Năm thứ chín, hoa cúc bất tử. Câu chuyện ngày đó vẫn đang tiếp tục.
Năm thứ mười, hoa phong tín tử. Trùng sinh.
Mười năm, mười loài hoa. Và còn nhiều nhiều nữa.
Những gì cô muốn nói, những gì cô chưa kịp nói, những gì cô muốn kể, những gì cô chưa kịp kể,...
Xin gửi hết vào những đóa hoa,
Để dành tặng cho người cô yêu nhất trên đời.
~*~
"Một ngàn vì sao này, xin gửi đến cậu"
Có lẽ không ai biết, kể cả Mộc Tranh, nhưng Diệp Tu vẫn thường hay ghé thăm mộ Mộc Thu. Đặc biệt là sau mùa 10, khi hắn đã thuyết phục được cha già cho về làm huấn luyện viên của Hưng Hân.
Cũng không cần dịp gì đặc biệt, có đôi khi chỉ là tiện đường mua gói thuốc lá mới hắn cũng sẽ ghé vào, mỗi lần cũng chỉ độ năm, mười phút. Thay vì nói là ghé thăm mộ, càng giống như tạt ngang nhà bạn cũ, nói dăm ba chuyện cũ, uống một ly nước trà, rồi về. Diệp Tu nghĩ vậy đấy.
Huống chi chuyện hắn kể lại không chỉ có chuyện cũ.
Diệp Tu không nhớ hết những chuyện hắn kể, nhưng chủ yếu vẫn là về Vinh Quang. Nói chuyện với Mộc Thu mà, còn chuyện gì khác ngoài Vinh Quang chứ. Ban đầu chỉ xoay quanh những cập nhật mới sau khi cậu ta mất, nhưng sau giải đấu thế giới, Diệp Tu càng có thêm chuyện để nói.
Chiến thuật mới, tổ hợp mới.
Thậm chí cả một Tán nhân mới.
Thế giới bên ngoài quả thật rộng lớn!
Nếu cậu ta vẫn còn, hẳn sẽ thốt ra câu kia? Diệp Tu thầm nghĩ, tay gảy gảy tàn thuốc.
Hắn từng hỏi mình, Có tiếc không? Có hận không? Khi ông trời cướp mất người kia sớm như vậy?
Để rồi nhận ra, người nên tiếc nên hận không phải là hắn, bởi hắn vẫn còn ở đây. Diệp Tu vẫn còn ở đây, vẫn còn có thể chiêm ngưỡng thế gian đẹp đẽ này.
Vậy nên hắn sẽ thay Mộc Thu nhìn ngắm tất thảy Vinh Quang này từ đỉnh cao nhất, rồi từ từ kể lại cho cậu ta nghe.
Chuyện những người cậu từng gặp, chuyện những người cậu chưa kịp gặp, chuyện liên quan đến cậu, chuyện không liên quan đến cậu,...
Hắn sẽ từ từ kể hết tất cả,
Cho bằng hữu số một của hắn.
-END-