Đều là lỗi của Que cay
Thời gian đội Trung Quốc bắt đầu huấn luyện là 7:00 a.m., sớm hơn các đội tuyển của các quốc gia khác hai tiếng.
Bắt đầu sớm là vì nội dung huấn luyện tương đối nhiều, hạng mục cũng phức tạp. Nói chung là buổi sáng huấn luyện kỹ thuật cá nhân căn bản, buổi chiều là đoàn đội phối hợp làm quen bản đồ.
Tương đối giống với quy trình huấn luyện của các tuyển thủ lúc ở chiến đội.
Cho nên, "ba môn huấn luyện" bắt đầu vào 9:00 a.m. mỗi ngày cũng thế, ở chiến đội làm sao thì bây giờ làm vậy.
Ba môn huấn luyện, nói trắng ra là huấn luyện ngắm chuẩn, tốc độ, di chuyển - ba kỹ năng cơ bản. Mười ba người trong đội quốc gia chia thành ba tổ, Diệp Tu giám sát, luyện xong mục này liền chuyển sang luyện mục tiếp theo. Huấn luyện Esport thật ra chẳng hề thú vị như trong tưởng tượng, hoàn toàn ngược lại, loại huấn luyện các kiến thức cơ bản này thường khá khô khan. Cả quá trình có thể miêu tả bằng hai từ: khổ cực.
Lại nói, phương pháp huấn luyện ngắm chuẩn cũng có chuyện xưa. Theo lời của Diệp Tu, phương pháp này là do chính anh ta sáng tạo. Ban đầu chỉ có Gia Thế sử dụng, sau đó không biết vì sao liền truyền lưu khắp tất cả các chiến đội.
Phương pháp này, đơn giản mà nói, chính là viết chữ. Không phải mọi chuyên nghiệp trong Vinh Quang đều có các loại kỹ năng sao, kỹ năng thì ít nhiều đều có thể lưu lại vết tích trên đất hoặc trên tường. Nếu kỹ năng được triển khai thật sự thật sự chuẩn xác, những vết tích này đương nhiên có thể tạo thành chữ viết.
Nhìn thì đơn giản, kỳ thật viết một chữ phải tốn gần mười phút. Bản thân Diệp Tu nhiều nhất cũng chỉ có thể viết bảy chữ, Dụ Văn Châu nhiều nhất chỉ viết được bốn. Bốn chữ đã rất đáng gờm, bởi người chơi bình thường muốn viết một nét cũng đã không dễ.
Một ngày như mọi ngày, Diệp Tu đang cùng tổ của Hoàng Thiếu Thiên huấn luyện ngắm chuẩn, đột nhiên xuất hiện vài người từ tòa soạn, yêu cầu phỏng vấn.
Diệp Tu thật sự thật sự không muốn đi, chỉ muốn tìm ai đó thay thế trong tổ này. Đắn đo suy nghĩ một lúc, ra được kết luận như sau:
1. Hoàng Thiếu Thiên rất thích hợp, bởi hắn trời sinh liền đặc biệt thích phỏng vấn.
2. Tôn Tường cũng là ứng viên phù hợp. Tuy kinh nghiệm giao tiếp với truyền thông không đủ, nhưng hắn luôn có quan hệ tốt đẹp với fan.
3. Đường Hạo trước giờ luôn tự tin, trong thời khắc mấu chốt này cũng là một lựa chọn rất tốt.
4. Phương Duệ đi cũng không tồi, dù sao vẫn tốt hơn tự mình đi.
Kết quả là Diệp Tu vừa nhìn vào phòng huấn luyện liền thấy mọi người đều thật nghiêm túc, khiến hắn chẳng muốn quấy rầy ai. Hết cách rồi, đành tự mình đi thôi. Trước khi đi còn dặn dò: "Viết xong đừng xóa, tôi về kiểm tra. Hai tổ tiếp theo cũng vậy, bảo họ đừng xóa."
Vấn đề là hắn cứ thế mà đi, bốn người còn lại thiếu mất kẻ thù chung, tốc độ "viết" lại sàn sàn như nhau, chẳng ai nhanh hơn ai, buổi huấn luyện liền trở nên càng khô khan.
Hơn nữa, phòng huấn luyện còn có con ruồi bay vo ve.
Hoàng Thiếu Thiên toàn tâm toàn ý yên tĩnh viết chữ, ngầu hơn những mười giây còn chưa mở miệng.
"Bài huấn luyện này có hồi kết hay không vậy?" Trái lại Đường Hạo hoàn toàn không thèm che giấu chỉ số phẫn nộ trong ngữ khí của mình, chắc là nhịn đã lâu. Cũng không thể trách hắn, công kích của lưu manh trên cơ bản đều là công kích tầm ngắn, sai một lần hư một đám, quả thật khiến người muốn đập nát nó.
"Tuyệt, tôi cũng khét." Phương Duệ nói rồi cũng buông bàn phím. Giọng Đường Hạo không nhỏ khiến hắn sợ đến run tay, Pháo Gầm lập tức đánh vào chữ "Oanh" vừa viết xong.
"Tôi đéo đệt đệt đệt đệt đéo! Tôn Tường, cậu có thể tém tém Huyễn Văn của mình lại không, hai chữ tôi vừa viết bị cậu quẹt hư. Hôm nay tôi còn muốn khiêu chiến viết bảy chữ đó, lần này lại phải viết lại. Thời gian còn lại chỉ đủ viết năm chữ, nội dung viết thì cần suy nghĩ lại. Lúc trước tôi định viết 'Hai chú hoàng oanh thanh vang giòn', ý cảnh tuyệt biết bao. Một câu năm chữ thì nên viết gì nhỉ? Có câu thơ ngũ ngôn nào nhỉ? Để tôi nhớ lại xem lúc nhỏ từng học thuộc bài nào..." Hoàng Thiếu Thiên trầm tư, miệng vẫn không ngừng khép mở.
Tôn Tường vốn muốn phản bác Hoàng thiếu, vì cái Huyễn Văn cuối cùng cũng quét mất hai chữ hắn vừa viết. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên nói một lúc liền lạc đề đến 300 bài thơ cổ mà học sinh cấp một phải học thuộc lòng, e rằng chính hắn cũng không nhớ lúc trước đã nói gì, Tôn Tường càng không nhớ.
Cho nên, Tôn Tường chợt nghĩ ra một ý hay, không biết được câu nói nào của Hoàng thiếu gợi ý.
"Huấn luyện vầy chán quá. Mỗi người lấy ra một thứ đi, ai viết nhiều nhất được lấy hết." Tôn Tường nói.
"Vậy được đó, có thắng thua mới có ý tứ." Đường Hạo tỏ ý tán đồng.
"Nhưng chúng ta cược cái gì? Ít quá thì chán, nhiều quá thì thứ mỗi người đưa ra chưa chắc đồng đều." Phương Duệ nghĩ xa hơn một chút.
"Có thể dùng que cay*." Đột nhiên, giọng Dụ Văn Châu vang lên sau lưng bốn người. Tất cả không hẹn mà đồng loạt quay đầu liền thấy Dụ Văn Châu đang đi về phía họ, trong tay là năm bình nước.
Mà que cay, thật đúng là chủ ý khá tốt.
Trước khi đến Thụy Sĩ, Trương Tân Kiệt đã điều tra về ẩm thực bên này. Các nguồn tin trên internet toàn bộ nói rằng: ba ngày đầu đều "ăn cơm Tây" thì thấy mới mẻ, nhưng sau đó liền bắt đầu thấy ngán.
Cho nên trước khi tới, ngoài dự đoán của đoàn người, Trương Tân Kiệt đề cử mỗi người mang theo vài bao que cay.
Mọi người khá tin tưởng suy đoán của Trương Tân Kiệt, dù sao cũng là chiến thuật đại sư. Cho nên đều dồn dập mang theo que cay, lao tới Thụy Sĩ. Mấy ngày đầu còn tốt, que cay để đó, cơ bản không ai chạm vào. Có khoai tây chiên chấm tương cà, ai còn nhớ tới bột mì năm mao tiền một bao.
Nhưng qua mấy ngày lại khác. Mỗi vị tuyển thủ đội Trung Quốc đều sực nhận ra giá trị của que cay.
Khó trách ở nước ngoài, một bao que cay có thể bán với giá $20 USD.
Cho nên, sau khi Dụ Văn Châu đề nghị "đánh cược bằng que cay", không chỉ Hoàng Thiếu Thiên tỏ ý giơ hai tay hai chân tán thành, Đường Hạo Tôn Tường Phương Duệ cũng dồn dập tỏ vẻ đây là một ý kiến hay.
Ba phút sau, "bộp bộp bộp bộp" bốn bao que cay đã đồng loạt xếp trên bàn, một tiếng "Bắt đầu", các đại thần dọn sẵn tư thế, đang chuẩn bị nổ tường, chợt nghe thoang thoảng mùi thuốc lá.
"Trong phòng huấn luyện không được ăn vặt, mấy cậu mang que cay mang đến làm chi?" Diệp Tu đến vừa đúng lúc.
"Bọn tôi không có ăn nha." Tôn Tường chợt nhanh trí, bắt lấy lỗ hổng trong quy tắc rồi đáp lời trước cả Hoàng Thiếu Thiên.
"Quy tắc viết cấm mang đồ ăn vặt vào phòng huấn luyện, không tin các cậu nhìn đi." Diệp Tu nói thật nhanh, lại bùng nổ tốc độ tay hốt hết bốn bao que cay vào trong túi. "Bên kia còn chờ tôi phỏng vấn, mấy thứ này trước tịch thu."
Diệp Tu bay nhanh ra ngoài, đến cửa liền kín đáo chia cho Dụ Văn Châu một bao.
Sau đó lại chạy ngược về, rút từ trong túi năm đồng franc, đặt lên bàn, nói: "Sợ các cậu huấn luyện chán, ai viết nhiều chữ nhất, cho người đó năm đồng franc."
Nói rồi lại chạy như bay.
Bốn người nhìn qua, tuy có năm đồng franc bồi thường còn hơn không, nhưng que cay bị tịch thu có thể không ưu thương sao? Mà ưu thương thì phát tiết thế nào?
Đương nhiên là toàn bộ khắc lên tường!
Bốn vị đại thần liền quyết định dùng phương thức viết chữ, biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt của mình. Dù sao lần này Diệp Tu nói viết chữ không thể xóa, phải để cho hắn xem, vậy mấy người đồng tâm hợp lực một đợt, phát tiết một phen thôi!
Thời gian còn lại không nhiều, nhưng vẫn đủ cho mỗi người viết bốn, năm chữ. Phương Duệ tìm một tờ giấy, thiết kế cẩn thận một lúc, cảm thấy thêm dấu ngắt câu sẽ càng quy phạm, bèn chuẩn bị nội dung thế này:
Bốn bao que cay. (by Phương Duệ)
Đều bị tịch thu. (by Hoàng Thiếu Thiên)
Diệp Tu chiếm hết. (by Tôn Tường)
Thật là quá đáng. (by Đường Hạo)
Vạch bốn đường thẳng chia vách tường thành năm khối, từ phải sang trái vừa vặn bốn người mỗi người một phần còn dư một, hai tổ tiếp theo liền không cần phải chia lại. Phần đầu tiên còn trống, ai còn dư thời gian có thể đi viết chữ khác.
Bốn người thương lượng xong liền bắt tay vào viết, dù sao cũng không còn dư bao nhiêu thời gian. Kết quả rối ren ra sai sót, Tôn Tường và Đường Hạo đứng ngược, trình tự liền trở thành "Thật là quá đáng. Diệp Tu chiếm hết". Vậy cũng không sao, bọn họ cho rằng Diệp Tu nhìn sẽ hiểu, viết xong liền dọn dẹp rồi tiến hành các hạng mục huấn luyện khác.
Tổ tiếp theo là bốn người Vương Kiệt Hi, Tiêu Thời Khâm, Trương Tân Kiệt, Dụ Văn Châu.
Nói thật, không biết vì sao hôm nay cả đội Trung Quốc đều nói chuyện ăn uống. Bốn người cũng đang bàn chuyện này. Lắng nghe sẽ thấy dường như bọn họ đang đàm luận một tiết mục từ rất nhiều năm trước, gọi là "Trung Quốc trong miệng tôi".
Loại huấn luyện viết chữ này thường không có quy định cần phải viết gì, bốn vị chiến thuật đại sư hàng đầu thường tán gẫu gì liền viết đó. Lúc vào phòng huấn luyện, Vương Kiệt Hi vừa vặn nói đến cà chua nhà mình trồng trên sân thượng, bèn quyết định viết "Trồng trên sân thượng nhà mình". Trương Tân Kiệt chú trọng chất lượng, bèn viết "Thuần thiên nhiên không độc hại". Tiêu Thời Khâm thì luôn đặt trọng điểm ở giá cả, bèn viết "Rẻ hơn đi chợ mua chút".
Cuối cùng, Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ: bọn họ đều viết sáu chữ, mình viết không nhiều đến thế, nhưng cũng không thể nhìn kém quá nhiều. Vậy nên hắn quyết định viết bốn chữ tương đối phức tạp, viết "Phân chuồng nhà nông".
Hiệu ứng tổng thể liền thành:
Trồng trên sân thượng nhà mình
Thuần thiên nhiên không độc hại
Rẻ hơn đi chợ mua
Phân chuồng nhà nông
Một giờ tập trung huấn luyện trôi qua khá nhanh. Bốn vị chiến thuật đại sư hoàn thành nhiệm vụ tự mình đặt ra. Tiêu Thời Khâm viết thiếu một chữ. Trạng thái của mỗi người đều có lên có xuống, giống tổ của Hoàng Thiếu Thiên Đường Hạo ban nãy, bình thường đều viết sáu chữ, hôm nay chỉ viết bốn.
Khi tổ cuối cùng vào phòng huấn luyện đã là mười một giờ. Mười một giờ đã gần với giờ cơm, năm người đương nhiên cũng đang thảo luận chủ đề "trưa nay ăn gì".
Nói chính xác là bốn người Lý Hiên, Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh, Trương Giai Lạc đang thảo luận. Chu Trạch Khải gật đầu.
Nói nói liền nói đến thức ăn của đội chủ nhà Thụy Sĩ.
"Mấy người biết không? Hôm qua đội Thụy Sĩ giữa trưa ăn bò bít tết." Lý Hiên vừa nói vừa quét thẻ login.
"Người nước ngoài ăn bò bít tết không phải chuyện bình thường sao?" Sở Vân Tú dụi tắt điếu thuốc. Phòng huấn luyện không được hút thuốc.
"Mấy người đoán xem mười bốn người bọn họ ăn mấy cân bò bít tết?" Lý Hiên vờ bí ẩn.
"Kg hay pound?" Tô Mộc Tranh cắm chuột của mình vào máy tính.
"Pound." Chu Trạch Khải nói.
"Nhìn có vẻ không nhiều nhỉ?" Trương Giai Lạc chần chừ. "Mười bốn người... tuyển thủ nam mỗi người 1lb? Nữ tuyển thủ xem như 0.5lb, tổng cộng chừng 12lb?"
"Nói ra hù chết mấy người. Mớ bò bít tết của họ, ròng rã hơn 30lb, chẳng còn thừa chút gì, tí xíu cũng không." Lý Hiên nói xong, mọi người bày tỏ sự kinh ngạc, liền bắt đầu huấn luyện.
Quy tắc cũ, nói gì viết đó.
Sở Vân Tú nghĩ chiến đội Thụy Sĩ cùng đội Trung Quốc ở sát nhau, bèn viết "Chiến đội Thụy Sĩ hàng xóm". Lý Hiên mở chủ đề, nên viết "Ăn một bữa bò bít tết". Tô Mộc Tranh vốn định viết "Nhìn không nhiều đến mức đó" nhưng pháo cầm tay khó thao tác quá tinh tế, một giờ chỉ có thể viết năm chữ, bèn đổi thành "Nhìn không phải rất nhiều". Trương Giai Lạc vẫn đang cảm thán mười bốn người ăn hơn 30lb bò bít tết, bèn viết "Ròng rã hơn ba mươi cân".
Các tuyển thủ này đều viết theo trình tự khoảng trống được nhóm người Hoàng Thiếu Thiên vẽ sẵn, một người một ô, ô đầu tiên mãi vẫn để trống. Chu Trạch Khải nhìn nhìn, không ai cướp chỗ này với hắn, bèn rút ra Hoang Hỏa Toái Sương, biu biu biu bắt đầu bắn chữ.
Cũng là nói gì viết đó, Chu Trạch Khải viết "Đều nói chuyện ăn uống a".
Chu Trạch Khải kiệm lời, nhưng súng bắn nhanh, đến lúc kết thúc hắn đã bắt đầu viết được hai nét của chữ thứ bảy.
Loại huấn luyện này, mãi mãi vẫn là Chu Trạch Khải viết được nhiều nhất.
Kết quả tổ cuối cùng viết:
Đều nói chuyện ăn uống a
Chiến đội Thụy Sĩ hàng xóm
Ăn một bữa bò bít tết
Nhìn không phải rất nhiều
Ròng rã hơn ba mươi cân
Đến khi toàn bộ huấn luyện đều kết thúc, vừa lúc 12 giờ. Các đội viên nghỉ trưa, Diệp Tu cũng hoàn thành việc phỏng vấn. Tuy cũng muốn đi ăn cơm, nhưng chung quy phải quay về liếc nhìn tiến độ huấn luyện của mọi người.
Nói tới đây cần nhắc lại, Diệp Tu dặn họ viết xong đừng chùi, cho nên không gian viết còn khá nhỏ. May mà bốn người Phương Duệ đã chia vách tường thành năm khối, nhìn khá trật tự. Nhưng trong năm khối, trừ đi chỗ Chu Trạch Khải, mấy câu mọi người viết đều căn bản nối liền thành một hàng.
Thật ra cũng có chỗ hơi xê xích, nhưng có đường phân chia, nhìn như một câu nói, loại câu không phẩy không chấm.
Diệp Tu châm điếu thuốc, bắt đầu đọc từ câu thứ nhất.
"Đều nói chuyện ăn uống a!"
Chữ cuối vốn là bộ "Băng" (冫), nhưng nhìn hệt dấu chấm than.
"Vừa nhìn liền biết là Chu Trạch Khải." Diệp Tu nghĩ thầm, không hiểu dấu chấm than kia đang muốn biểu đạt cảm xúc gì.
Nhìn xuống, câu tiếp theo viết chẳng mấy cân xứng, đặc biệt là mấy chữ trung gian.
"Chiến đội Thụy Sĩ hàng xóm Trồng trên sân thượng nhà mình Bốn bao que cay."
Một câu liền khiến Diệp Tu hoang mang, que cay không phải là đặc sản Trung Quốc à? Hơn nữa que cay của chiến đội Thụy Sĩ được trồng trên sân thượng nhà mình bằng cách nào, lại còn ra được bốn bao...
Bất đắc dĩ đọc câu tiếp theo, Diệp Tu lại càng hồ đồ.
"Ăn một bữa bò bít tết Thuần thiên nhiên không độc hại Đều bị tịch thu."
Tại sao lại bị tịch thu? A, phía dưới có giải thích:
"Nhìn không phải rất nhiều Rẻ hơn đi chợ mua Thật là quá đáng."
Khoan bàn lý do này mới lạ thế nào, túm lại là "cảm thấy quá đáng" nên "bị tịch thu". A, phía dưới còn một hàng chữ. Sáu chữ cái trên cùng viết quá lớn, bên dưới liền không còn chỗ cách:
"Ròng rã hơn ba mươi cân Phân chuồng nhà nông Diệp Tu chiếm hết."
Điếu thuốc của Diệp Tu, đông cứng giữa không trung...
Bó tay, nhất định phải cho bọn này thêm huấn.