Hoàn [Phương Duệ] The hateful winner

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
435
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1

THE HATEFUL WINNER



Tác giả: Khâm Tụ
Coverter: @张佳乐头上的小花儿
Edit: Trời Sao.
Bài viết thuộc project Chúc mừng sinh nhật Phương Duệ 2020 - Nguyện vô tuế nguyệt khả hồi thủ


☆☆☆​


"Phù -"

Trong căn phòng cách âm hoàn toàn yên tĩnh, từng sợi ánh sáng xoay chuyển quấn vào nhau, tiếng hít thở vừa dài vừa nặng vang vọng, kéo theo cả nhưng hạt bụi trần lơ lửng.

Những ngón tay trắng nõn thon dài duỗi ra, đặt lên mặt bàn.

Quẹt thẻ, đăng nhập.

Động tác đã lặp lại hàng trăm lần nay lại đi kèm với một chút hốt hoảng. Hắn ổn định tâm trạng, tự nói với bản thân chỉ cần phát huy như bình thường là ổn.

Đấy là một sơn cốc tịch mịch, triền núi không cao nhưng địa thế lại dốc, bắt đầu từ giữa con dốc là một rừng cây vươn dài tít tắp, những chiếc lá xanh từ từ rơi rụng trong làn gió nhưng không hề che khuất tầm nhìn, từng đám hoa dại đang đua nhau khoe sắc, tỏ rõ sắc xuân.

Trên sườn núi, có hai bóng người dần hiện lên.

Đội Trung Quốc, Hải Vô Lượng, ra trận. Người thao tác: Phương Duệ.

Đội Thụy Điển, m7930, ra trận. Người thao tác: Gustaf.

"Khu vực giữa?"

Đây là dòng chat đầu tiên của trận đấu, kênh phiên dịch tự động rất xứng chức mà dịch về tiếng Thụy Điển. Gustaf gõ một câu OK gửi lên kênh chat, sau đó điều khiển ma kiếm sĩ m7930 chạy tới.

Rất ngay thẳng! Đây là ấn tượng đầu của khán giả nước ngoài đối với Phương Duệ. Vì thế ai cũng xắn tay áo, đón chờ một màn chạm trán trực diện gay cấn.

Kết quả là... Động tác tiếp theo của Hải Vô Lượng khiến tất cả cùng tròn mắt, đồng loạt há miệng.

Còn khán giả Trung Quốc thì thở dài, lòng thầm cảm thán rằng người nước ngoài thật là ngây thơ quá mà.

m7930 đến nơi, không thấy bóng dáng Hải Vô Lượng đâu nhưng vẫn rất ung dung, xem ra Thụy Điển đã nghiên cứu kĩ từng tuyển thủ đội Trung Quốc. Chỉ thấy hắn bưng kiếm, thành thạo vào tư thế phòng ngự, quan sát bốn phía đầy cảnh giác, tạo ra thế trận linh hoạt, sẵn sàng nghênh đón đòn tấn công từ mọi phương. Tiếc là... hắn vẫn bỏ sót một hướng.

Khí Lưu Trực Hạ!

Kỹ năng này y hệt như tên, cuốn theo cả lá cây vọt thẳng xuống, đến lúc Gustaf hiểu ra thì đã trễ, trực tiếp trúng chiêu!

Hải Vô Lượng vốn mai phục trên cây nãy giờ, lúc này nhảy xuống, nối tiếp bằng một chiêu Khí Xoắn Ốc, triển khai tấn công xoay quanh m7930.

"Khờ quá." Có lẽ do bất đồng ngôn ngữ nên các tuyển thủ cũng ít khi giao lưu, nhưng những từ ngắn thì rất thường xuyên xuất hiện, một từ đơn giản này cũng được phiên dịch rất trọn vẹn.

Gustaf chỉ có đúng một biện pháp để đối phó - đó là dùng sức mạnh tuyệt đối để hóa giải. m7930 vung kiếm bước tới, Kiếm Sóng Toái Phong!

Kiếm Sóng Toái Phong nổi tiếng về tốc độ, vừa khéo đánh trúng điểm giao giữa hai kỹ năng của Hải Vô Lượng, làm ngắt tiết tấu của hắn, ngay lập tức, Kiếm Sóng Rực Lửa quét ra-

Gustaf chỉ cần hai chiêu để phá vỡ tình thế bất lợi bị tập kích tiết tấu, tuy có cách biệt về HP nhưng hành động tung hết chiêu này đến chiêu khác của hắn rất có tính áp chế.

Vậy mà Phương Duệ chỉ hừ nhẹ một tiếng, Hải Vô Lượng cong người lộn một vòng quanh bản đồ, lăn đến sau lưng đối phương một cách rất thiếu phong độ. Tầm nhìn của nhân vật m7930 cũng xoay một vòng, lúc nhìn thấy động tác của Hải Vô Lượng thì nhanh chóng hiểu ra nhưng đã muộn.

Một đòn Sóng Niệm Long chuẩn xác bắn trúng m7930 từ sau lưng, đánh cho hắn bay mãi về phía trước đến bên cạnh Hải Vô Lượng, Hải Vô Lượng lại tung một chiêu Liệt Không Chưởng, đẩy tới đẩy lui m7930 y như đánh thái cực.

"Chơi vui ghê." Đến cuối cùng Phương Duệ vẫn không quên trào phúng một câu kích động đối thủ.

Trick chơi zâm đổi hướng Sóng Niệm Long sau khi tung ra này rất được Phương Duệ yêu thích, có điều dù chiêu lúc nãy có zâm hơn nữa cũng không thể phủ nhận sự tinh chuẩn trong thao tác của Phương Duệ, lái chiêu ra khỏi tầm nhìn của mình nhưng vẫn có thể chính xác đánh trúng mục tiêu là đỉnh cao của trình độ chuyên nghiệp.

Dùng sức mạnh để hóa giải? Phương Duệ mỉm cười, nhắn một câu cuối lên kênh chat: "Vẫn khờ lắm ngốc ạ."

Đây chính là giải Thế giới! Nơi tụ tập các tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu của các quốc gia, mi cho rằng sức mạnh của mi có thể áp chế được bao nhiêu?

Thấy tin nhắn, gân xanh của Gustaf hơi giật giật, trước đây trong nước có người từng mắng rằng hắn quá cứng nhắc, nếu dùng sự cẩn thận của mình để bù trừ cho thiếu sót ất, hắn tin rằng mình đủ mạnh để có thể bước lên sàn đấu quốc tế. m7930 đột nhiên mạnh mẽ quay lại, sử dụng đại chiêu level 75 của ma kiếm sĩ, Kiếm Sóng Tinh Vân!

Sự bất quy tắc trong hình thái tấn công của Kiếm Sóng Tinh Vân cần được khống chế kỹ càng, Gustaf gấp gáp muốn gây sát thương vẫn đạt được hiệu quả, tuy nhiên vì tung chiêu mà không chú trọng đến khống chế cho nên lại khiến tình hình rối loạn thêm, tạo thuận lợi cho Phương Duệ. Chỉ thấy Hải Vô Lượng lại tiếp tục lăn mình tránh né một cách khó coi, sau đó tiếp cận m7930, đẩy một cái.

Khí Chuyển Lưu Vân!

Đây là một kĩ năng buff, có thể dùng để tăng tốc độ, thế nhưng vào lúc này nó lại có một tác dụng khác. Dòng khí lưu quanh Hải Vô Lượng bắt đầu di chuyển, cuốn theo cả lá cây vốn chẳng liên can trỗi dậy. Chúng chồng chất lên nhau, che khuất một nửa tầm nhìn của Gustaf, tạo ra hiệu ứng hệt như chiêu Ném Cát.

Trong giây phút Gustaf vẫn còn đang ngỡ ngàng, Hải Vô Lượng vọt tới như một tia chớt, nắm lấy thời cơ ra hết đòn này đến đòn khác, cơ bản là mặc kệ Gustaf đánh trả, oánh xong một đợt thì lập tức rút đi, nhanh chóng lùi xa khỏi m7930.

Tuy Gustaf từng nghiên cứu về phong cách chơi zâm của Phương Duệ, thế nhưng hắn vẫn đánh giá quá cao hạn cuối của người kia, giận điên cả người nhưng chẳng biết làm sao, chỉ có thể đối phó trong hoảng loạn.

Đến đây, tiết tấu của trận đấu đã hoàn toàn rơi vào tay Phương Duệ.

Lúc cột máu của m7930 về 0, HP của Phương Duệ vẫn còn 18%, hắn dùng 18% này cào 9% máu của tuyển thủ kế tiếp, bước một bước trọng yếu để mở đường cho thắng lợi.

Tiếng bước chân đầy kiên định vang lên trên nền đất lạnh lẽo, tiếng la ó ngợp trời truyền đến từ khắp nơi, bao vây lấy Phương Duệ.

Không chỉ khán giả từ các nước khác mà ngay cả khán giả Trung Quốc cũng cười ầm ầm, bày ra vẻ mặt khinh thường. Fan đội Thụy Điển thậm chí còn giơ ngón giữa, hừ hừ giậm chân.

Còn Phương Duệ, đứng giữa trung tâm của cơn bão, vẫn chỉ nở ra một nụ cười rạng rã, xem tiếng la ó như ủng hộ, nhanh chân bước về hàng ngũ.

"Thế nào, đã thấy phong độ của đại ca chưa!" Phương Duệ vỗ bồm bộp lên vai Diệp Tu, "Biểu hiện đầu tiên trên sàn đấu Thế giới quá ngoạn mục luôn!"

"Vẫn kém lắm!" Diệp Tu khoa trương vỗ bỏ cánh tay hắn, "Lượt thứ hai mới chỉ trao đổi được một nửa lượng máu, chẳng góp được tý sức nào cả."

"Thôi xin, anh lên mà thử kìa." Phương Duệ vừa vươn tay vừa ồn ào.

Tiêu Thời Khâm thở dài, nhìn về phía khán đài: "Nhưng mà phản ứng của khán giả nước ngoài dữ dội ghê, ngay thẳng đến bất ngờ."

"Ài, thật ra trận này Phương Duệ vẫn còn thu liễm lắm." Sở Vân Tú vuốt ve suối tóc dài của mình, "Lần đối đầu với Yên Vũ lúc trước kìa, đó mới gọi là zâm."

Phương Duệ cười đắc ý: "Ngài quá khen..."

Trương Tân Kiệt day ấn đường, nhìn đám đông gây rối hỗn loạn trên khán đài dần được dẹp yên, đồng tử thoáng co rút lại.

Tuyển thủ chuyên nghiệp ít khi động vào rượu bia, nhưng hôm nay Phương Duệ phá lệ một lần, khui một lon bia nhỏ, đưa lên miệng uống hai ngụm. Mùi vị thô ráp xuôi theo yết hầu đi xuống, dư vị nặng nề lại trào ngược từ dạ dày lên.

Hắn thuận tay quăng lon bia lên bàn, lon bia lắc lư khiến chất lỏng bên trong tràn ra ngoài, tụ lại thành một dòng nước nhỏ trên bàn gỗ, tràn ra khắp nơi.

Phương Duệ lười lau bàn, nghĩ thầm thôi giao lại cho Đường Hạo về sau là được được, rồi ngã người lên chiếc giường êm ái, chôn nửa người trong chăn. Phòng mà Zurich chuẩn bị cho bọn họ rất tốt, giường đệm thoải mái, điều hòa khiến cả căn phòng mát lạnh vô cùng sảng khoái.

Phương Duệ cảm giác như mình đang trở về mùa hè năm ấy, không đạt được thành tích tốt ở trại huấn luyện Lam Vũ cho nên hắn tới trại huấn luyện Hô Khiếu, chen nhau với một người nữa trên chiếc giường tầng vừa hẹp vừa cứng, chỉ lật người nhè nhẹ thôi cũng nghe tiếng cọt kẹt, hơi nóng thì dội tới từng đợt, muỗi cứ vo ve bên tai.

Ngập tràn sự căng thẳng vì vừa chuyển đến cùng với... sự phấn chấn khi bắt đầu được phát huy tác dụng.

Sau đó hắn được Lâm Kính Ngôn kéo vào đội, danh tiếng của Tổ Hợp Tội Phạm dần dần lan rộng, hắn kiên trì với phong cách của mình, bước tiếp tới tận hôm nay, quả thật là những trải nghiệm rất xa xỉ...

Lại một lần nữa, hắn được bước lên một sàn đấu cao hơn, không hề hoang mang, hắn sẽ tiếp tục giành về thắng lợi.

Hắn nhếch cao khóe miệng, trở mình với lấy điện thoại, đột nhiên rất muốn nhắn tin cho Lâm Kính Ngôn.

Nhắn gì được nhỉ, hắn nghĩ, vậy chi bằng nhắn: Lão Lâm, anh xem này, bây giờ em đang được ở trong một căn phòng tốt chưa này, ghen tị đi...

Hắn cứ thế nằm nhoài trên giường, ôm điện thoại tiến vào cõi mộng.

Đồng hồ báo thức phiền nhiễu reo hết ba lần mới thấy chủ nhân của nó rốt cục cũng bất đắc dĩ vươn tay ấn nó xuống.

Không khí buổi sớm rất trong lành, tầm nhìn vẫn còn mơ hồ, đầu như bị đổ hồ dán, đặc quánh, không thể suy nghĩ rõ ràng. Hắn dụi mắt, uể oải bước tới bên bàn, rót nước vào ly thủy tinh, hương vị mát mẻ trút xuống yết hầu, khi yết hầu khô khốc bớt đau đớn.

Lon bia trên bàn đã biến mất, trong lòng Phương Duệ thầm cảm ơn bạn cùng phòng Đường Hạo, sau đó hắn vào phòng tắm tùy ý dội nước lên mặt rồi ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa hắn đã gặp được Đường Hạo, hắn gãi đầu, tưởng rằng Đường Hạo sẽ mắng hắn vì không chịu dọn dẹp, nhưng Đường Hạo chỉ ngây ra, rồi cúi đầu vào phòng.

Phương Duệ nhíu mày, đi vào phòng khách, Sở Vân Tú đang làm ổ trên sô pha lướt xem gì đó trên máy tính bảng, hắn không nhìn rõ mấy chữ trên đó, nhưng hắn có thấy tên mình, cho nên từ sau lưng Sở Vân Tú cướp lấy máy tính bảng: "Để tui xem xem họ hình dung về thiên tài tui đây như thế nào nào!"

Sở Vân Tú sưởng sốt, vô thức nắm chặt pad kéo về mình. Lực tay của tuyển thủ chuyên nghiệp không phải yếu, Phương Duệ nhất thời không giành được, chỉ đành than thở: "Ài, không phải chỉ là mắng tui zâm thôi sao, tui sẽ xem đó là lời khen mà, chị nghĩ tui làm sao tới được đây, dọc đường cũng toàn bị bàn tán thế này thôi."

Sở Vân Tú lưỡng lự ra mặt, ngón tay vẫn níu mãi lấy máy tính bảng, nhưng rốt cục cũng lặng lẽ nới ra, Phương Duệ nhận lấy máy tính, mở khóa, nơi Sở Vân Tú nắm lấy vẫn còn hơi dính nhớp, hắn thoáng thấy kỳ lạ.

Trên màn hình tràn ngập những từ ngữ khó hiểu, Phương Duệ thầm nghĩ chuyện này sao có thể làm khó tui? Hắn gõ nhẹ lên lựa chọn [Dịch toàn bộ trang] bên cạnh, trong nháy mắt, tất cả chữ trên màn hình đã trở thành tiếng Trung quen thuộc, hắn đắc ý mỉm cười.

Đây là... gì vậy...

Hơi lạnh trào lên từng chút một từ đế giày, buốt giá lan tràn từ mũi chân, xuyên qua sống lưng, đâm thẳng vào trái tim hắn, đong băng mọi nhịp đập. Giống như bị rắn độc quấn chân, nọc độc xuôi theo mạch máu lan ra khắp cơ thể hắn.

Máy tính bảng bị đoạt lấy từ sau lưng, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Bây giờ xem mấy thứ này không tốt."

Là Trương Tân Kiệt à, Phương Duệ không chắc lắm, thế giới trước mắt hắn trở nên mơ hồ, hắn lùi một bước, cúi đầu cứ đứng mãi một chỗ như vậy.

Vẫn là những lời thóa mạ từ bao lâu nay, chửi hắn vô liêm sỉ, tập kích, di chuyển zâm, toàn nói mấy câu gây hấn, giở đủ loại mánh khóe.

Nhưng so với trước đây thì lại có thêm một câu "Cả đất nước Trung Quốc mênh mông như vậy mà khí phách cũng chỉ đến thế!"

Hắn đột ngột lùi thêm một bước, cướp lại máy tính bảng, trở lại website lúc trước.

Cả một trang web, dù khác ngôn ngữ, đều viết cùng một nội dung, mắng hắn vô liên sỉ, sau đó chêm thêm một câu lôi cả Trung Quốc vào, khí phách của Trung Quốc, tố chất của người Trung Quốc.

Cả người Phương Duệ run rẩy, hắn do dự, mở mục bình luận.

Trước hết không nhắc đến bình luận tiếng nước ngoài, trong số những bình luận tiếng Trung dù không ít người chửi rằng Thụy Điển đã thua còn viện cớ, nhưng đại đa số cũng đều chung một ý kiến.

"Cái tên Phương Duệ kia, ở trong nước đã mặt dày thì thôi, còn không biết xấu hổ mà đem cả lên sàn đấu quốc tế!"

"Vì mấy tên này mà người Trung Quốc mới bị nói là tố chất thấp đấy!"

"Tuy tôi thấy giành thắng lợi thì rất là tốt, nhưng cũng không cần phải dùng mấy mánh khóe như thế chứ, đây lại còn là ở giải thế giới."

"Phương Duệ toxic lắm!"

"Xem bình luận toàn chửi Phương Duệ làm tôi thấy yên tâm quá."

Phương Duệ cắn chặt môi dưới, bị những bình luận càng ngày càng thiếu não, toàn những lời chỉ trích đầy hằn học vây lấy, chúng nhao nhao bên tai hắn, khiến lòng hắn bất an.

Đáng sợ nhất là sau khi xem những bình luận này, chính hắn cũng bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã làm xấu đi hình ảnh của tổ quốc hay không, có phải mình thật sự nên thay đổi cách làm hay không.

Rõ ràng là bao lâu nay vẫn luôn làm theo cách này, vượt qua bao nhiêu sương gió mây mù, vào khoảnh khắc ấy, đột nhiên hắn lại do dự, đây mới là thứ khiến Phương Duệ sợ hãi hơn cả.

Trong tòa ngục tù mang tên "lợi ích quốc gia này".

Đúng vậy... Bây giờ khác hoàn toàn so với lúc còn ở Hô Khiếu, chơi zâm có thể làm nên thương hiệu của Hô Khiếu, nhưng chắc chắn không thể trở thành thương hiệu của Trung Quốc.

Dù là chuyện gì, nếu không may rơi xuống hai chữ "tổ quốc" thì đều sẽ trở nên cực kỳ phức tạp.

Đạo lý đơn giản này đã bị lãng quên mất trong đội quốc gia, cho nên mới gây ra hậu quả như thế này.

"Phương Duệ." Trương Tân Kiệt rút pad về, đặt vào ngăn kéo, "Quay về nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá."

Tiếng reo vang lại lần nữa lấp đầy căn phòng, lần này không phải tiếng đồng hồ báo thức mà là tiếng chuông điện thoại, vụn vặt nhưng ồn ào, đứt quãng lọt hết vào tai.

Phương Duệ uể oải đặt điện thoại bên tai: "...Alo?"

Giọng nói của đối phương thoán chần chừ, sau đó mới mở miệng: "... Phương Duệ?"

"... Phải." Phương Duệ giơ điện thoại lên nhìn tên người gọi, dừng một chút, "Chủ tịch Phùng."

"Phương Duệ à." Giọng nói nặng ý tứ sâu xa truyền đến từ đầu giây bên kia, "Có lẽ cậu cũng biết, cách dư luận đối xử với cậu gần đây, hơi kỳ quái...."

Phương Duệ im lặng lắng nghe, chờ mấy câu mở đầu dài dòng qua đi, cuối cùng đối phương cũng nói ý chính, "Cậu là một tuyển thủ có thực lực rất ưu tú. Thật ra có những lúc cậu từ bỏ một chút thủ đoạn cũng sẽ đạt được thành tích không tệ mà, phải không?"

Sau khi cúp máy, Phương Duệ ngẩn người ngồi trên giường. Đã nghiêm trọng đến mức độ Chủ tịch phải đích thân gọi điện thoại tới rồi à.

Đường Hạo đang ngồi trên giường đối diện có hơi lúng túng, cuộc gọi lúc nãy Phương Duệ mở loa ngoài, trong căn phòng yên tĩnh, hắn đã nghe được toàn bộ.

"Sao?" Phương Duệ hơi ngẩng đầu, Đường Hạo có phong cách rất ngay thẳng, có phải người kia vẫn luôn xem thường phong cách của hắn không?

Đường Hạo hơi há miệng, nửa ngày sau mới nói: "Tiểu Lý ở phòng kỹ thuật bao giờ cũng chửi anh quá zâm."

"Đúng vậy." Phương Duệ nhún vai, "Hắn luôn chế giễu tui, thật ra cũng tại tui bị bệnh cứ thích tìm hắn chơi thôi."

"Nhưng, có lần trong cuộc họp khen thưởng, quản lý nói, Hô Khiếu của bây giờ rất chính trực, không khí tốt hơn so với trước đây nhiều lắm. Hắn lại là người đầu tiên đứng lên nói, nếu không có Tổ Hợp Tội Phạm, Hô Khiếu đã không có vinh quang ngày hôm nay."

Phương Duệ sửng sốt, hồi lâu, nhìn Đường Hạo. Đường Hạo cụp mắt, không nói gì thêm.

Sự tịch mịch bức bối kéo dài thật lâu trong căn phòng, cuối cùng Phương Duệ lặng lẽ đứng lên, đi ra cửa: "Tui đi huấn luyện."

Trên đường tới phòng huấn luyện, tiếng chuông điện thoại lại reo lên. Hắn nhìn tên người gọi: Lâm Kính Ngôn.

Hắn từ chối cuộc gọi.

Lúc này trong phòng huấn luyện chỉ có một mình Phương Duệ, hắn thao tác Hải Vô Lượng hoàn thành từng đợt công kích chuẩn xác. Đây là chiến thuật trọng điểm của lần đấu đoàn đội tiếp theo, cần phải vừa linh hoạt vừa khó lường.

Có tiếng bước chân vang lên lúc nhanh lúc chậm, tựa như hơi chần chừ.

Diệp Tu đứng trước bàn Phương Duệ, Phương Duệ thấy hơi buồn cười, ngẩng đầu nhìn lên: "Sao đây, anh đến tìm tui thì chắc chắn không vì chuyện gì tốt rồi."

"Tạm thời cậu dừng việc tập luyện chiến thuật này đi, khả năng là chúng ta cần đổi chiến lược một phen, trận đoàn đội tiếp theo cậu sẽ không ra trận."Diệp Tu ngồi xuống bên cạnh Phương Duệ.

Nụ cười biến mất trên khuôn mặt Phương Duệ, ngón tay hắn gõ gõ lên mặt bàn kim loại, hơi cáu kỉnh, bất an, lại không biết làm thế nào để phát tiết: "Là chỉ thị trực tiếp từ cấp trên à."

Diệp Tu im lặng một lúc lâu, thở dài nói: "Xin lỗi."

Phương Duệ nhún vai: "Anh không cần phải xin lỗi tui, tui biết anh chắc chắn cũng không vui, dù sao thì chiến thuật này cũng là do đích thân anh bày ra."

"Lão Diệp này." Phương Duệ duỗi dài cánh tay, làm bộ ung dung hỏi: "Anh nói xem... Tui có thật sự nên thay đổi phong cách không."

Diệp Tu ngẩng phắt đầu nhìn hắn, trong ánh mắt kia không thấy ánh sáng, hệt như vực sâu, khiến Phương Duệ hoảng sợ đôi chút. Nhưng rồi sắc mặt Diệp Tu dần hòa hoãn lại, một lúc sau đã trở về dáng vẻ ban đầu, hắn đốt một điếu thuốc, nhún vai: "Cậu có biết năm đó tôi với lão Đào bất đồng với nhau vì sao không."

"Không phải vì anh không chịu lộ mặt không chịu làm đại diện à."

"Trước khi tôi từ chối làm đại diện, anh ta từng yêu cầu tôi tạo ra một động tác đẹp đẽ như Rồng ngẩng đầu, à khi đó còn chưa có Rồng ngẩng đầu." Diệp Tu nhè nhẹ tựa về phía sau, "Tôi nói mấy thao tác này không có tác dụng gì cả, hắn bảo làm thêm một cái cũng đâu ảnh hưởng gì."

"Nhưng tôi... chỉ muốn đảm bảo khả năng thắng lợi lớn nhất, dù cho có dùng đấu pháp quê mùa nhất cũng muốn chắc chắn rằng mỗi lần thao tác đều đạt được hiệu quả tốt nhất."

Khói từ ngón tay Diệp Tu lượn lờ bay lên, hắn mỉm cười, đứng dậy vỗ vai Phương Duệ: "Cố lên Phương Duệ đại đại, ở Hưng Hân cậu là lá bài tẩy, bây giờ tôi cũng tin tưởng rằng cậu sẽ là lá bài tẩy mấu chốt nhất, phát huy tác dụng mà cậu nên có và đừng trở thành phế vật cơm gạo ha."

Hắn lướt qua Phương Duệ, rời khỏi phòng huấn luyện.

Phương Duệ ngồi tại chỗ, bất động rất lâu.

Hắn thoát Hải Vô Lượng, dùng một tài khoản phụ tìm đại một chiến trường đánh boss.

Lúc đang đứng giữa đoàn người, nhìn quân địch vây đánh boss, hắn cầm lòng không đặng mà nghĩ ngợi làm sao để chớp thời cơ thích hợp nhất lặng lẽ cướp thù hận. Khi bị kẻ địch tiến đánh, hắn lập tức nghĩ tới chuyện lăn sang một bên phát động tấn công.

Hắn tắt máy vi tính, nện một cái thật mạnh lên bàn khiến màn hình lắc lư, cốc nước lăn xuống mặt đất.

Phương Duệ ngồi giữa đống lộn xộn, cảm thấy thế giới như đang xoay vòng quanh người mình, mọi thứ đều mơ hồ, mọi thứ đều đang xa dần khỏi tầm với. Hắn nhìn nhân vật của mình bị hội đồng đã chết, nghe tiếng chửi bậy của đồng đội ồn ào vang lên.

Hắn dùng mu bàn tay che phủ mặt, khẽ cười.

Tiếng cười nhẹ nhàng vang vọng khắp phòng huấn luyện, đột nhiên Phương Duệ thấy mình như nhẹ nhõm đi rất nhiều, gông cùm trên tay chân cũng bị tháo xuống, cảm giác cơ thể mình có thể vươn dài đi rất xa.

Nhìn thấy cảnh những người này vì mình mà bị giật mình chửi bậy, sướng quá xá.

Từ bỏ chơi zâm?

Quả nhiên là không thể.

Gió nhẹ len vào từ ngoài song cửa, tiếng lá cây xào xạc, và sau khi mọi thứ yên tĩnh lại, chỉ còn một đôi tay khớp xương rõ ràng, vững vàng nhấc lên một tấm thẻ màu trắng.

Trận đối đầu với Nauy không có Phương Duệ vẫn thuận lợi giành về chiến thắng, nhưng trận với Đan Mạch sau đó thế mà lại thua. Sau Phương Duệ, Tô Mộc Tranh và Trương Giai Lạc cũng phải chịu sự chỉ trích của dư luận, xem ra sàn đấu lớn hơn cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.

Nhưng Phương Duệ tin chắc rằng những nghi vấn đơn thuần như thế về thực lực của bọn họ đến một ngày nào đó cũng sẽ bị đánh tan, mà bản thân mình thì chưa chắc đã thế.

Khoảng thời gian không lên sàn đấu hắn vẫn luyện tập hàng ngày theo phương thức mà hắn quen thuộc nhất kia.

Đôi khi hắn nghĩ có phải sau này sẽ không còn có thể lên sàn đấu hay không.

Nhưng dù không thể thi đấu hắn vẫn muốn luyện tập tiếp, giống như Diệp Tu nói, trở thành một lá bài tẩy, có thể phát huy tác dụng lớn nhất vào lúc đội Trung Quốc cần hắn.

Chuông báo thức điện thoại reo lên rồi dội lại lanh lảnh trong phòng huấn luyện, ầm ĩ nhắc nhở chủ nhân đã đến giờ quan trọng. Hắn nhìn, đến giờ họp bàn chiến thuật rồi.

"Có ổn thật không đấy?" Đây là giọng của Tô Mộc Tranh.

"Ài, chỉ cãi nhau một trận với lão già thôi mà, bọn anh cãi suốt, không sao." Đây là giọng của Diệp Tu.

"Sao hai người chưa đi vào." Phương Duệ thấy hơi kỳ lạ nên tới trước mặt bọn họ, mở cửa phòng họp.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh trao đổi ảnh mắt, lặng lẽ tiến vào phòng họp.

"Đến đủ rồi nhỉ." Trương Tân Kiệt nhìn quanh một lượt, đẩy kính, mở miệng nói: "Kết quả của cuộc thảo luận là tôi sẽ là chỉ huy cho trận kế tiếp."

Không một ai nghi ngờ về kết quả cuộc thảo luận giữa tứ đại tâm bẩn, mọi người đều gật đầu.

"Vậy trước hết chúng ta sẽ phân tích lý do thất bại của trận trước." Trương Tân Kiệt mở máy chiếu, là ảnh chụp màn hình của trận trước, "Người đầu tiên là chuyên gia đạn dược này, phong cách tấn công điên cuồng của hắn khiến chúng ta không kịp ứng phó. Lần nãy vẫn chưa thể xác định được hắn sẽ đấu lôi đài hay đấu đoàn đội, cần phải chú ý nhiều hơn."

"Một người nữa là lưu manh này, KFCs, người thao tác là Hans, đội trưởng đội Đan Mạch, tuy là lưu manh nhưng phong cách rất chính trực, trình độ thao tác còn trên cả Đường Hạo, là trung tâm của tiết tấu tấn công của cả đội." Trương Tân Kiệt nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Đường Hạo, bổ sung thêm: "Có điều cuối cùng Đường Hạo không ra đấu đoàn đội nên cũng khó đánh giá."

"Đối với người này, bọn tôi quyết định chiến thuật cho trận này sẽ là — BOX-1, bắt hắn rời xa chiến trường càng lâu càng tốt. Thực hiện chiến thuật BOX-1 này cần phải ứng biến linh hoạt, tốt nhất là phải quấn chặt lấy hắn, vì thế người thực hiện lý tưởng nhất sẽ là..."

Trương Tân Kiệt chuyển ánh mắt vài lần, cuối cùng rơi xuống phía cuối phòng hợp: "Phương Duệ, giao cho cậu có được không?"

"Tui á!?"" Phương Duệ mở to mắt, tay đẩy bàn một cái, thẳng người ngay tắp lự, đôi mắt như bắn ra ánh sáng: "Tôi được ra trận sớm thế sao?"

"Cái này phải lấy một trận thua làm nền móng để đi thương lượng mới đổi lấy được cho chú một cơ hội ra trận đó." Diệp Tu ở một bên mỉm cười, "Bọn mình thua trận mà cậu cũng được lợi, thằng cha này đúng zâm."

Phương Duệ hưng phấn, rồi đột nhiên lại hơi chần chừ. Lần này để hắn được ra trận không biết Diệp Tu đã phải tốn bao nhiêu công sức. Nhưng ra trận rồi nói không chừng lại...."

"Phương Duệ đại đại, đừng quên chuyện mà cậu đã đồng ý tôi." Dáng vẻ Diệp Tu hơi lười biếng, ánh mắt lại nghiêm túc hơn bao giờ hết, "Dùng tốt cơ hội này, cậu nói đi, có làm được không!"

Ngón tay luôn ổn định của một tuyển thủ chuyên nghiệp giờ đây lại hơi run rẩy, thế giới vốn đang xoay vần trước mắt Phương Duệ dần dần trở nên rõ nét, ánh sáng màu xanh từ ngoài cửa rọi thẳng vào. Phương Duệ thấy cổ họng mình nghẹn lại, cố buộc mình đè xuống những rung động trong trái tim, siết chặt nắm đấm, dùng câu trả lời đơn giản nhất để bày tỏ tâm ý: "Đương nhiên, được!"

Trương Tân Kiệt nhếch miệng, đẩy đẩy kính mắt: "Vậy tiếp theo tôi sẽ phổ biến rõ ràng hơn về chiến thuật sắp tới..."

Giọt sương trong vắt trên bông hoa héo khô đang vùng vẫy, chim chích chòe sải rộng đôi cánh đen.

☆☆☆​

Vài lời từ host project và cũng là editor của fic: Sau nhiều lần cân nhắc, rốt cục Sao vẫn quyết định dùng chiếc fiction này để kết lại project, và đăng nó lên vào đúng sinh nhật Phương Duệ. Đây không phải một chiếc fic vui vẻ gì cho cam, thậm chí Phương Duệ trong fic còn đang vấp phải một chướng ngại lớn của cuộc đời, đủ lớn để trái tim anh bị lung lay về những thứ mà từ trước tới nay anh luôn kiên định tin tưởng. Ở đây, ta chứng kiến một Phương Duệ thật sự phải chật vật, giằng xé khi đứng trước một ngã ba mà vốn anh đã từng vượt qua. Có lẽ ngã ba này níu giữ bước chân anh lâu hơn lần trước, bởi thứ khiến anh phải quay đầu lại đối diện với nó là lợi ích của tổ quốc anh. Thế nhưng, nếu Phương Duệ mà bị tách khỏi chữ zâm, thì liệu đó có còn phải Phương Duệ hay không? Câu trả lời, tôi biết, bạn biết, anh ấy và tất cả những người xung quanh anh ấy đều biết.

Rốt cục, Phương Duệ vẫn là Phương Duệ.

Phương Duệ trong fic này, là một Phương Duệ cực kỳ giỏi giang, cũng cực kỳ tự tin, nhưng không có nghĩa là sẽ không có lúc anh nhụt chí, phải suy tư, phải trăn trở. Có điều, cuối cùng Phương Duễ vẫn sẽ hoàn Phương Duệ mà thôi.

Hôm nay là 20/11/2020, chúc mừng sinh nhật anh, chúc anh mãi mãi kiên định với bản thân mình, và mãi mãi tìm được niềm vui trong việc chơi zâm như bao lâu nay.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook