- Bình luận
- 194
- Số lượt thích
- 1,532
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Phồn Hoa Huyết Cảnh
( Song Hoa ) Childhood fairy tales
-Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
-Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc
-Tác giả: BLK
-Edit: Thiên
ATOZ#F
#Childhood fairy tales
——The Princess and the Pea
Tôn Triết Bình có một quán rượu nhỏ, nằm trên con đường mòn lát đá xanh dẫn từ thị trấn ra ngoại ô. Khách nhân đến chiếu cố không nhiều không ít. Những lữ nhân xấu hổ vì rỗng ví nếu muốn xin ít rượu nóng, chỉ cần kể một chút trải nghiệm về chuyến lữ hành cho ông chủ quán rượu hào phóng nghe là được. Thỉnh thoảng hắn cũng đóng quán, xách súng săn vào rừng chuẩn bị vài món ăn dân dã.
Ngày hôm đó Thượng Đế nổi giận, gió thổi dữ dội như dao rạch xuống mặt đất, nước mưa lạnh buốt đập rung cửa sổ thủy tinh.
Trong quán rượu nhỏ vắng vẻ, Tôn Triết Bình nhàn đến sướng. Hắn lật chiếc đĩa hát cũ, nghe giọng nữ khàn khàn cất lên bản tình ca ấm áp làm bạn với hắn dưới cơn mưa gió bão bùng.
Rốt cuộc khi vị khách cuối cùng cũng rời đi, quán rượu đóng cửa, bên ngoài sấm vang chớp giật càng trắng trợn không kiêng dè.
Tôn Triết Bình gối lên mưa rít gió gào mà tiến vào mộng đẹp, nhưng lại bị tiếng đập cửa dữ dội đánh thức. Hắn hoang mang một trận, đúng là có người đang gõ cửa, không phải tiếng gió, trong đêm giông bão như vậy.
Ngoài cửa là một thiếu niên nhỏ gầy, có lẽ nhìn không quá đến thế, nhưng cả người cậu ướt sủng, tóc dính bết trên mặt, chiếc ô chắc là đã bị thổi bay từ lâu, bờ vai co lại run rẩy như cái sàng.
Tiên sinh tốt bụng, cơn bão táp này quá đáng sợ... Có thể hay không...
Tôn Triết Bình bị đánh thức vô cùng mất kiên nhẫn, hít một hơi xả cơn giận rồi tránh người ra cho phép cậu trai đáng thương này đi vào.
Hắn dọn dẹp đơn giản giường đệm ở trong phòng khách một chút, sau khi nghĩ lại liền lấy hai chiếc chăn lông nhung duy nhất trên giường mình ra, một chiếc lót làm đệm, một chiếc xếp trên giường làm chăn.
Thiếu niên kia tắm nước nóng sạch sẽ, lau mái tóc đỏ nhạt ẩm ướt. Không còn nhếch nhác, vẻ tinh khôi của cậu cũng lộ ra, cho dù có mặc bộ quần áo cũ kỹ rộng thùng thình —— dĩ nhiên là của ông chủ quán rượu —— cũng không che được nét đẹp đẽ sinh động của cậu.
Tiên sinh, ngài đúng là một người tốt. Ngài yên tâm, ta không phải người xấu, ta tên Trương Giai Lạc, chỉ là một người lữ khách.
Tôn Triết Bình cảm thấy khát, đơn giản "Ừ" một tiếng, xoay người đóng cửa, để lại cho Trương Giai Lạc một ngọn đèn ở trong phòng.
Hắn tùy ý uống hai ngụm rượu trong bình, ngã mình trên giường mình rồi lại tiến vào mộng đẹp, tuy lần này mất khá lâu. Mà hắn mới thiếp đi lại bị tiếng gõ cửa đánh thức, không như hồi nãy, lúc này chính là cửa phòng hắn bị gõ. Có chút sợ hãi, nhưng lại rất kiên trì.
Tôn Triết Bình bị quấy rầy tận hai lần quả thật muốn nổi trận lôi đình.
Hắn sầm mặt mở cửa ra, Trương Giai Lạc ở cách vách ôm gối đứng trước cửa, mặc đồ của hắn.
Ta, ta ngủ không được... Tiếng sấm to quá...
Trông thấy Tôn Triết Bình hậm hực, không đáp lời cũng không nhúc nhích. Trương Giai Lạc không dám nói cậu không chỉ sợ, mà còn ngủ không thoải mái vì có vật gì đó cấn mình. Cậu chỉ đành nhắm mắt dốc hết can đảm tiếp tục tìm đường chết.
Tiên sinh, ta có thể ngủ với ngài… được không? Chỉ đêm nay...
Cái ôm của ông chủ quán rượu còn ấm áp hơn cả lông vũ, nhịp tim truyền ra từ lồng ngực hắn mạnh mẽ hữu lực, cơn bão bên ngoài cửa sổ dường như cũng tan xa. Trương Giai Lạc yên lòng, được voi đòi tiên muốn tìm người tán gẫu.
Tiên sinh, ta còn chưa biết tên của ngài...
Tôn Triết Bình. Ông chủ quán rượu hiển nhiên không muốn trò chuyện, nói họ tên xong liền ra lệnh.
Đừng gọi ta là tiên sinh, bây giờ nhắm mắt, ngủ.
Trái ngược với câu nói không chút tình cảm này, có một bàn tay ấm áp xoa nhẹ mái tóc của cậu. Trương Giai Lạc lén lút cười.
Tôn Triết Bình, ngài thật tốt. Chúc phúc ngài có được giấc mộng ngọt ngào, ngủ ngon.
-Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
-Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc
-Tác giả: BLK
-Edit: Thiên
ATOZ#F
#Childhood fairy tales
——The Princess and the Pea
Tôn Triết Bình có một quán rượu nhỏ, nằm trên con đường mòn lát đá xanh dẫn từ thị trấn ra ngoại ô. Khách nhân đến chiếu cố không nhiều không ít. Những lữ nhân xấu hổ vì rỗng ví nếu muốn xin ít rượu nóng, chỉ cần kể một chút trải nghiệm về chuyến lữ hành cho ông chủ quán rượu hào phóng nghe là được. Thỉnh thoảng hắn cũng đóng quán, xách súng săn vào rừng chuẩn bị vài món ăn dân dã.
Ngày hôm đó Thượng Đế nổi giận, gió thổi dữ dội như dao rạch xuống mặt đất, nước mưa lạnh buốt đập rung cửa sổ thủy tinh.
Trong quán rượu nhỏ vắng vẻ, Tôn Triết Bình nhàn đến sướng. Hắn lật chiếc đĩa hát cũ, nghe giọng nữ khàn khàn cất lên bản tình ca ấm áp làm bạn với hắn dưới cơn mưa gió bão bùng.
Rốt cuộc khi vị khách cuối cùng cũng rời đi, quán rượu đóng cửa, bên ngoài sấm vang chớp giật càng trắng trợn không kiêng dè.
Tôn Triết Bình gối lên mưa rít gió gào mà tiến vào mộng đẹp, nhưng lại bị tiếng đập cửa dữ dội đánh thức. Hắn hoang mang một trận, đúng là có người đang gõ cửa, không phải tiếng gió, trong đêm giông bão như vậy.
Ngoài cửa là một thiếu niên nhỏ gầy, có lẽ nhìn không quá đến thế, nhưng cả người cậu ướt sủng, tóc dính bết trên mặt, chiếc ô chắc là đã bị thổi bay từ lâu, bờ vai co lại run rẩy như cái sàng.
Tiên sinh tốt bụng, cơn bão táp này quá đáng sợ... Có thể hay không...
Tôn Triết Bình bị đánh thức vô cùng mất kiên nhẫn, hít một hơi xả cơn giận rồi tránh người ra cho phép cậu trai đáng thương này đi vào.
Hắn dọn dẹp đơn giản giường đệm ở trong phòng khách một chút, sau khi nghĩ lại liền lấy hai chiếc chăn lông nhung duy nhất trên giường mình ra, một chiếc lót làm đệm, một chiếc xếp trên giường làm chăn.
Thiếu niên kia tắm nước nóng sạch sẽ, lau mái tóc đỏ nhạt ẩm ướt. Không còn nhếch nhác, vẻ tinh khôi của cậu cũng lộ ra, cho dù có mặc bộ quần áo cũ kỹ rộng thùng thình —— dĩ nhiên là của ông chủ quán rượu —— cũng không che được nét đẹp đẽ sinh động của cậu.
Tiên sinh, ngài đúng là một người tốt. Ngài yên tâm, ta không phải người xấu, ta tên Trương Giai Lạc, chỉ là một người lữ khách.
Tôn Triết Bình cảm thấy khát, đơn giản "Ừ" một tiếng, xoay người đóng cửa, để lại cho Trương Giai Lạc một ngọn đèn ở trong phòng.
Hắn tùy ý uống hai ngụm rượu trong bình, ngã mình trên giường mình rồi lại tiến vào mộng đẹp, tuy lần này mất khá lâu. Mà hắn mới thiếp đi lại bị tiếng gõ cửa đánh thức, không như hồi nãy, lúc này chính là cửa phòng hắn bị gõ. Có chút sợ hãi, nhưng lại rất kiên trì.
Tôn Triết Bình bị quấy rầy tận hai lần quả thật muốn nổi trận lôi đình.
Hắn sầm mặt mở cửa ra, Trương Giai Lạc ở cách vách ôm gối đứng trước cửa, mặc đồ của hắn.
Ta, ta ngủ không được... Tiếng sấm to quá...
Trông thấy Tôn Triết Bình hậm hực, không đáp lời cũng không nhúc nhích. Trương Giai Lạc không dám nói cậu không chỉ sợ, mà còn ngủ không thoải mái vì có vật gì đó cấn mình. Cậu chỉ đành nhắm mắt dốc hết can đảm tiếp tục tìm đường chết.
Tiên sinh, ta có thể ngủ với ngài… được không? Chỉ đêm nay...
Cái ôm của ông chủ quán rượu còn ấm áp hơn cả lông vũ, nhịp tim truyền ra từ lồng ngực hắn mạnh mẽ hữu lực, cơn bão bên ngoài cửa sổ dường như cũng tan xa. Trương Giai Lạc yên lòng, được voi đòi tiên muốn tìm người tán gẫu.
Tiên sinh, ta còn chưa biết tên của ngài...
Tôn Triết Bình. Ông chủ quán rượu hiển nhiên không muốn trò chuyện, nói họ tên xong liền ra lệnh.
Đừng gọi ta là tiên sinh, bây giờ nhắm mắt, ngủ.
Trái ngược với câu nói không chút tình cảm này, có một bàn tay ấm áp xoa nhẹ mái tóc của cậu. Trương Giai Lạc lén lút cười.
Tôn Triết Bình, ngài thật tốt. Chúc phúc ngài có được giấc mộng ngọt ngào, ngủ ngon.
Last edited: