Hoàn [Lam Hà 2020][Diệp Lam] ギリギリ Yêu

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1

Tác giả: 猫与黑有缘
Cv: Ná Ná
Edit: Cú mèo

Artist: 奶油花

*****
Lam Hà đang đứng rửa ly bên cạnh bồn rửa của quầy bar, TV ở phía ngoài đột nhiên vang lên khúc nhạc dạo đầu quen thuộc, tay của Lam Hà run lên, suýt chút nữa đã ném chiếc ly trong tay vào bồn rửa.​
… Lại đến nữa rồi.​
Lam Hà thở dài một tiếng. Sau khi rửa ly xong thì quay đầu lại, bàn ghế trong khu vực khách ngồi quả nhiên lại bị dịch chuyển, chừa ra một khoảng trống ở chính giữa, mấy tên đàn ông xếp thành hàng, vẫy vẫy những que gậy phát sáng trong tay và lắc lư theo tiếng nhạc.​
Chỗ Lam Hà làm việc là một quán cà phê theo chủ đề hoạt hình, ở đây khách hàng có thể ăn uống, chơi boardgame, chơi máy chơi game và còn có thể xem TV, nói tóm lại là một nơi thích hợp để giết thời gian, những người này đều là khách quen của quán, thường hay tới đây luyện tập Wotagei.​
Wota (ヲタ) là cách viết ngắn gọn hơn cho từ Wotaku (ヲタク). Về cơ bản, nghĩa của nó tương tự như Otaku, những người rất thích một điều gì đó, đến mức không quan tâm đến những thứ xung quanh, tự bó mình trong thế giới riêng. Nhưng Wota chỉ được dùng riêng cho việc yêu thích Idol. Và thường phải rất thích, thậm chí “cuồng” thì mới được gọi là Wota.

Các Wota có một kiểu nhảy để cổ vũ bài hát gọi là Wotagei. Thường thì Wotagei sẽ không dùng các loại penlight lớn, chất lượng tốt như KingBlade, mà dùng các loại stick nhỏ, thường chỉ dùng 1 lần và nó chỉ sáng được trong có 5 phút thôi. Các động tác Wotagei có biên độ vung tay rất lớn, vậy nên nếu wotagei trong một buổi diễn live sẽ được cho là hành động làm phiền người khác.
"Yo Lam, hôm nay tới ca trực của cậu à." Sau khi ca khúc kết thúc, người đàn ông ở chính giữa hàng đầu tiên đi tới quầy tính tiền chào hỏi Lam Hà.​
"Anh mỗi lần đến đều thấy tôi ở chỗ này, không cần phải nói lời vô nghĩa như vậy đâu, hôm nay vẫn là “Biển Tình Xanh Thẳm”? Anh uống lâu như thế rồi có thể đổi loại khác hay không vậy?"​
"Đổi món gì đây? Hay là “Kẹo Bông Gòn Xanh”?"​
"Sinh tố làm phức tạp lắm, đổi tiếp món khác đi!"​
"Vậy thì vẫn là “Biển Tình Xanh Thẳm”."​
Lam Hà lén lút lườm qua, vòng tới vòng lui rốt cuộc lại quay trở về: "Anh không hợp nhau với màu xanh lam à, nhất định phải gọi nước uống có màu xanh lam vậy."​
Người nọ liếc nhìn Lam Hà, cười đến không thể tưởng tượng nổi: "Đúng, nhưng đây không phải là đang muốn hòa hợp với Lam hay sao."​
Lam Hà giúp hắn gọi món sau đó nhận lấy thẻ thành viên quét một cái, thông tin của người này liền xuất hiện trên máy thu tiền:​
Họ tên: Diệp Tu​
Số dư còn lại: 8 tệ​
"Trong thẻ không đủ tiền, Diệp Tu, lần này anh nạp thêm bao nhiêu?"​
"500 đi."​
Chỉ là một tiệm cà phê nho nhỏ, đồ ăn thức uống cũng không đắt, vậy mà một lần nạp liền nạp 500 tệ, Lam Hà vừa thầm oán tên nhà giàu chết tiệt vừa nhanh nhẹn nạp thêm tiền cho Diệp Tu.​
Thêm vào bình pha chế 20ml siro blue curacao, 25ml sữa chua uống, rồi thêm hai lát chanh, một ly nước đá đầy, một ly nước lọc, lắc đều, sau đó thì một ly “Biển Tình Xanh Thẳm” đã sẵn sàng rồi.​
Biển Tình Xanh Thẳm là món nước do tự tay Lam Hà nghĩ ra, Diệp Tu lần đầu tới quán đúng ngay lúc mùa vắng khách, ở trong quán một người khách cũng không có, chỉ có một cậu bé đang lắc bình pha chế bên quầy bar, trong bình pha chế chính là loại nước uống màu xanh thẳm, bầu không khí trong quán yên tĩnh chỉ có tiếng đá và nước va chạm với bình. "Tách" một tiếng, cậu bé rót nước pha chế vào ly thủy tinh, ánh nắng từ cửa sổ phía sau quầy bar chiếu vào, màu sắc từ ly thủy tinh lan tỏa khắp quán.​
Ở trong lòng Diệp Tu, hình ảnh lúc đó mãi mãi là một bức tranh tuyệt đẹp, cậu bé pha chế xinh đẹp giống như thứ nước lấp lánh trong ly vậy.​
Lúc Diệp Tu đi tới trước quầy thu tiền, Lam Hà mới phát hiện có khách đến, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi anh muốn gọi món gì ạ?"​
Diệp Tu chỉ vào món nước Lam Hà vừa mới làm xong, nói: "Tôi muốn món đó."​
Lam Hà có chút khó khăn, đây chỉ là món cậu tự thử nghiệm, vẫn chưa được thêm vào trong menu, làm sao ghi lại món cho khách bây giờ?​
Diệp Tu nhìn dáng vẻ khổ tâm của Lam Hà, trong lòng có chút ngứa ngáy, sờ sờ mũi nói: "Nếu không thể gọi món đó, vậy tôi giúp cậu nếm thử xem mùi vị nó như thế nào?"​
Lam Hà chớp mắt nghi ngờ, cậu thật sự không hiểu vì sao vị khách này lại cố tình chọn món nước uống thử nghiệm kia, nếu uống không ngon... hy vọng vị khách này sẽ không nói với ông chủ.​
Lam Hà thêm ống hút vào, rồi lấy ly thủy tinh đưa tới tận tay Diệp Tu: "Vậy anh nếm thử xem ..."​
Diệp Tu nhận lấy ly nước, nhấp một ngụm, Lam Hà bên cạnh trừng lớn đôi mắt to tròn mang đầy sự chờ mong nhìn hắn. Diệp Tu cố ý làm mặt nghiêm trọng, nói: "Mùi vị của món này ..." Sau đó nhìn thấy Lam Hà lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, thầm nghĩ: Đứa nhỏ này, vẻ mặt cũng thật phong phú quá đi, suýt nữa đã cười ra tiếng.​
"Mùi vị rất ngon." Diệp Tu sau cùng cũng có kết luận, “Ừm, ly này cho tôi uống luôn đi."​
"Haiz?" Lam Hà vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đã nhìn thấy Diệp Tu cầm ly nước uống đi, dương dương tự đắc tìm một chiếc ghế sofa ở khu vực của khách ngồi xuống.​
Chờ đã! Tôi còn chưa được nếm thử mùi vị nữa, sao anh lại mang đi mất rồi! = 皿 =​
Sau đó, Lam Hà mới biết rằng, món nước uống này giống như vị của sữa uống lên men Wahaha, cậu thật sự không hiểu một người đàn ông lớn như Diệp Tu vì sao lại thích uống loại đồ uống này... Nhưng cuối cùng món đó vẫn được ông chủ thêm vào trong menu với cái tên “Biển Tình Xanh Thẳm”, bị Lam Hà phản đối không cần vì quá mức sến súa, kháng nghị đòi đổi tên, nhưng cuối cùng vẫn bị ông chủ mạnh mẽ trấn áp.​
Về sau, Diệp Tu mỗi lần đến quán đều sẽ gọi “Biển Tình Xanh Thẳm”, vô cùng kiên trì.​
Lam Hà bưng ly “Biển Tình Xanh Thẳm” đến bàn của Diệp Tu, những người khác cũng đã nghỉ ngơi xong, vì thế màn tra tấn lại tới nữa rồi, những chiếc gậy phát sáng lóa mắt cũng đã bật lên.​
"Bốn mắt nhìn nhau rơi vào biển tình​
Rồi truy tìm đến quên mất chính mình​
Lòng vẫn muốn hiểu ước mong của em​
Nỗi ước mong luôn một mực bùng cháy​
Càng hy vọng bí ẩn càng thêm nhiều​
Càng khao khát thân thể càng nóng lên​
Bởi cho nên phải tiến sâu hơn vào thế giới chưa biết kia​
Dù rằng ai cũng tin vào giấc mơ và tình yêu​
Nhưng không chủ động tiến công thì cũng quá là vô vị."​
Lam Hà quay lại phía sau quầy bar, dùng cánh tay chống trên bệ của quầy bar, ôm cằm nhìn Wotagei của họ, mỗi một động tác đều mang lực đạo, gậy phát sáng trong tay bởi vì những bước nhảy nhanh nhẹn vẽ ra một đường rồi lại một đường vòng cung xinh đẹp, khi hai chiếc gậy phát sáng chạm vào nhau phát ra âm thanh có tiết tấu rõ ràng.​
Gậy phát sáng của Diệp Tu là màu xanh lam, động tác của hắn gọn gàng dứt khoát, nhịp điệu luôn trùng khớp, trong mắt Lam Hà hắn tỏa sáng rực rỡ. Tuy Lam Hà không biết bài hát này rốt cuộc đang hát về cái gì, nhưng nhịp điệu sôi nổi của bài hát kết hợp với nhịp đập của con tim, tạo ra một cảm giác kỳ diệu.​
"Tình yêu sắp đạt đến cực hạn​
Ranh giới của lệnh cấm động chạm​
Ngay cả khi là độ khó cấp G​
Thì cũng muốn phá tan tất cả để cho em nhìn thấy​
Như điệu múa lướt trên tảng băng mỏng​
Khi bước lên cao hơn độ khó G​
Ý thức dần trở nên mơ hồ​
Thân thể này sẽ mất đi khống chế​
Tâm bừng tỉnh và đạt đến cực hạn."​
Tiệm mới vừa nãy không có người nào, hiện tại thì lại vô cùng náo nhiệt, khắp quán đều là giai điệu của bài hát này, Lam Hà thở dài, thật là có độc mà…​
Không lâu sau, Lam Hà nghỉ việc, tuy cậu rất thích tiệm cà phê này, thế nhưng tiền lương thì không cao, thời gian làm việc lại dài, và cậu cũng cần có tiền ăn uống sinh hoạt nữa chứ. Nên Lam Hà đã tìm một công việc mới, làm người pha chế ở một quán cà phê, môi trường ở đây thanh lịch trang nhã, chỗ làm việc ở phía trong, không còn nhìn thấy được khách ở phía bên ngoài nữa, nhưng tiền lương không tệ, phúc lợi đầy đủ, đối xử với người mới như Lam Hà cũng rất thân thiện, đây coi như là một công việc rất tốt.​
Lam Hà chỉnh máy pha cà phê, tầm nhìn tập trung vào ly Espresso, bất tri bất giác ngâm nga "Tình yêu sắp đạt đến cực hạn …" Lúc giật mình nhận ra thì ngây người hồi lâu, cười khổ một tiếng, thật là trúng độc nặng quá rồi, vô thức đưa ly lên miệng uống một ngụm, trong nháy mắt cả khuôn mặt đều nhăn thành một nhúm: "Thật là đắng chết người ta mà, không được không được, khoảng cách lưỡi dao nên chỉnh lớn hơn một chút." Sau đó quay đi tiếp tục chỉnh máy xay cà phê.​
"Lam Hà, bên ngoài có người tìm cậu." Một người phục vụ đẩy cửa đi vào, hướng vào bên trong gọi lớn.​
"Hả? Đến liền đây." Lam Hà bỏ việc đang làm dang dở trong tay xuống, đi ra ngoài, trong lòng thắc mắc rốt cuộc là ai vậy chứ ...​
"Yo ~" Diệp Tu cười chào hỏi Lam Hà.​
Lam Hà nhìn sang thì gần như không nhận ra hắn. Trước đây lúc Diệp Tu đến quán là bộ dạng của một trạch nam, thường mặc áo thun hoặc áo hoodie, bây giờ lại bất ngờ mặc âu phục? Quá hư cấu rồi! = 口 =​
"Sao vậy? Bị vẻ đẹp trai của anh làm cho nói không nên lời rồi sao?" Diệp Tu trêu ghẹo.​
"Anh đến tới đây làm gì? Chỗ này yên tĩnh như vậy, không thể cho anh hát và chơi Wotagei, cũng không có Biển Tình Xanh Thẳm." Lam Hà trên dưới quan sát Diệp Tu, vẫn cảm thấy khó tin, anh ta sẽ không phải vì để phù hợp với phong cách của quán này nên mới ăn mặc như thế này chứ ...​
"Anh dĩ nhiên biết." Diệp Tu duỗi tay chỉ vào bảng tên đeo trước ngực của Lam Hà, "Nhưng nơi này có em."​
Trong đầu Lam Hà nháy mắt lại vang lên giai điệu của bài hát kia, làm thế nào cũng không ngừng lại được.​
"Tình yêu sắp đạt đến cực hạn​
Nơi biên giới ngăn cấm tuyệt đối​
Ngay cả khi lửa nóng thiêu đốt​
Cũng phải vì em tái hiện lại ánh hào quang​
Như điệu múa lướt trên tảng băng mỏng​
Đã cho em​
Và cho cả tương lai​
Bất kể cả khi tan xương nát thịt​
Vì yêu em​
Anh sẽ thay da đổi thịt để sống lại​
Vì để được yêu​
Anh nhất định trở về."​
[Hoàn]
 

Bình luận bằng Facebook