Chương 10
Diệp Tu ngậm điếu thuốc, tựa ở trên giường đánh Vinh Quang. Chỉ điểm xong cho Kiều Nhất Phàm, Diệp Tu thuận miệng nói vài câu, để cậu đi ăn cơm trước. Nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, hậu bối nằm nghiêng cuộn thành một quả cầu, co lại ở trong chăn mà ngủ say. Tóc Giang Ba Đào hơi dài, nhu thuận kề sát trên cổ, theo hô hấp nhẹ nhàng lên xuống.
Nhìn cậu ngủ như thế này đã là lần thứ hai. Nhưng thật sự rất kỳ quái, rõ ràng lần đầu đã là chuyện của hơn một năm trước, vậy mà giờ khắc này lại nhớ đến cực kỳ rõ ràng. Hắn còn nhớ ký túc xá của Giang Ba Đào không hiểu tại sao lại có một vị thơm nhàn nhạt, nhớ cậu nằm ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt.
Sau đó cũng không có tiếp tục đi nhìn cậu, thật sự không biết cậu đã bị sốt mất mấy ngày? Rồi cùng tiểu Chu giải thích như thế nào? Thậm chí có uống thuốc hay không?
Diệp Tu dùng tâm tư bà mẹ để suy nghĩ. Nếu để cho bọn người Trần Quả biết được suy nghĩ hiện giờ của hắn, e sợ rằng ngay lập tức có một tấm bùa vàng dán lên trán — người này chắc chắn không phải Diệp Tu!
Nếu như đem Giang Ba Đào đưa tới Hưng Hân, thì thoạt nhìn cùng An Văn Dật và Đường Nhu cũng không chênh lệch nhiều lắm. Đoàn đội Luân Hồi là một tập thể trẻ tuổi, khiến cho Giang Ba Đào từ rất sớm đã gánh lấy rất nhiều trách nhiệm. Thời điểm mà cậu làm đội phó, hình như vẫn chưa tới mười chín tuổi?
Diệp Tu hoàn toàn không nhớ đến việc sự thật chính mình khi mười tám tuổi đã là đội trưởng Gia Thế.
Chênh lệch những năm tuổi. . . . . .
Thanh niên lớn tuổi Diệp Tu bỗng nhiên xoắn xuýt — có phải có chút trâu già gặm cỏ non lừa gạt thanh niên ngây thơ?
Bất quá chỉ là một chàng trai mà thôi.
Rốt cuộc là tại sao lại thích nhỉ.
Nhớ tới lời cậu nói trước khi ngủ, Diệp Tu cười cười sờ sờ mặt Giang Ba Đào. Cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay, thanh niên như con mèo nhỏ sượt sượt, chậm rãi mở mắt ra.
“Tỉnh rồi?”
Giang Ba Đào xoa xoa con mắt, chống thân thể ngồi dậy, bị Diệp Tu kéo đến ôm trong lồng ngực rồi hôn một cái.
“Tiền bối. . . . . . Mấy giờ rồi?” Giang Ba Đào ngoan ngoãn để hắn ôm, mặc khác nhận ra giường hẹp như thế, hai người đàn ông cùng nằm quả thật có chút chật.
“Bảy giờ. Anh đã nói bọn họ để lại cơm, đói không?”
Vừa tỉnh lại, cảm thấy không có chút khẩu vị gì, vì thế Giang Ba Đào lắc đầu một cái. Diệp Tu cũng không đói bụng, liền đem notebook đặt tới giữa hai người, hỏi: “Chơi một chút?”
Chỉ có một máy notebook, hai người tự nhiên không có cách nào đối chiến. Diệp Tu vốn là nói để cậu xem thử tán nhân, liền bị Giang Ba Đào lấy việc không thể nhìn cơ mật chiến đội nhà người khác làm lí do cự tuyệt. Tuy nói thuộc tính nhân vật mỗi chiến đội đều có thể suy tính ra, có điều thật sự cầm thẻ tài khoản của người khác chơi, Giang Ba Đào vẫn cảm thấy không thích hợp.
Hết cách rồi, Diệp Tu đổi cho Giang Ba Đào dùng chiến đấu pháp sư, tiến vào sân đấu. Đối diện, rõ ràng là Mộc Vũ Tranh Phong.
“Tiểu Giang em bàn phím, anh dùng con chuột, thử xem?” Diệp Tu mang theo sự chờ mong mà hỏi.
Vinh quang thao tác hết sức phức tạp, người khác nhau vị trí bàn phím thường cũng rất khác nhau. Tỷ như Vi Thảo Ma Thuật Sư, vị trí bàn phím và phong cách của y như thế, rất ít người có thể thích ứng. Mà Giang Ba Đào đang dùng Ẩn Danh, hiển nhiên vị trí bàn phím là do cậu bố trí. Thao tác của hắn đúng là không thành vấn đề, chỉ là không biết hai người có thể phối hợp với nhau hay không. Có điều nghĩ lại, trang bị của Ẩn Danh cùng Mộc Vũ Tranh Phong chênh lệch rất lớn, tiền bối xem ra cũng không phải là muốn đánh cho ra thắng thua, đại khái chỉ là muốn chơi một chút?
“Được.” Giang Ba Đào đưa tay đi tới, Diệp Tu lập tức nói bắt đầu.
Khởi đầu gặp không ít khó khăn, thậm chí ngay cả một kĩ năng cũng đều đánh không trúng, Tô Mộc Tranh rõ ràng chần chừ một lúc, còn gửi tới một chuỗi dấu chấm hỏi. Giang Ba Đào đánh chữ trả lời “Cùng tiền bối đồng thời đánh”, liền nhìn thấy Tô Mộc Tranh gửi lại một icon khuôn mặt tươi cười, ngay sau đó liền xách súng laser đánh tới.
Diệp Tu mau chóng khống chế chuyển động, đồng thời ôm một bên eo Giang Ba Đào véo nhẹ mấy lần.
“Chuyên tâm nào tiểu Giang, nếu không chờ chút phạt em.”
Kỳ thực hai người cùng nhau đánh, nếu cần đối phương làm cái gì, nói một tiếng là được rồi. Nhưng là bọn họ ăn ý đều giữ im lặng. Cũng may hai người cũng không ngốc, bình thường cũng đều đem phong cách của đối phương nghiên cứu đến vô cùng nhuần nhuyễn, giờ khắc này tự hỏi đối phương sẽ hành động như thế nào, lại thêm việc cùng phối hợp, trạng thái nhất thời tốt hơn rất nhiều.
Sau đó thao tác dần dần trôi chảy hơn, tuy rằng còn chưa thể đạt tới trình độ chỉ như một người đánh tới linh hoạt nhạy bén, nhưng tốt xấu gì thì cũng có thể chống đỡ.
Lại sau khi có thể hành động thuần thục, không cần nghĩ quá nhiều, hai người liền nóng lòng phối hợp đánh trả.
Cuối cùng thỉnh thoảng xuất hiện một ít kinh hỉ nhỏ, có tốt có xấu, quá nửa là kết quả do hai người có một số suy nghĩ tương đồng, đáng tiếc đến cùng vẫn không thể hoàn toàn tâm ý tương thông, trái lại đánh càng thêm quỷ thần khó lường.
“Quả nhiên thua a.” Giang Ba Đào nhìn thanh máu của nhân vật trở về không, cảm giác có chút luyến tiếc. Diệp Tu thả Tô Mộc Tranh đi ăn cơm, đem thẻ tài khoản rút ra ném qua một bên.
“Chơi vui sao? Đánh như vậy?” Diệp Tu hỏi cậu.
“Rất thú vị, cảm giác một bên đánh một bên phải suy nghĩ về hành động của tiền bối cùng Tô tỷ, trước đây chưa từng thử qua.” Giang Ba Đào cười trả lời, nhặt lên tấm thẻ kia để ở trước mắt.
Đây là một tấm thẻ tài khoản xuất bản lần đầu. Vinh Quang năm thứ nhất phát hành thẻ tài khoản đều được gọi là thẻ xuất bản lần đầu, nhưng thật ra trong đó còn có một chút đặc biệt. Thẻ xuất bản lần đầu nếu đánh số trước 9999, ở trên mặt thẻ mỗi cái sẽ có hoa văn nghề nghiệp không giống nhau, thuộc về sưu tầm thẻ quý giá.
Giang Ba Đào có góp nhặt một ít, bất quá vẫn là mấy cái nghề nghiệp khác nhau.
“. . . . . . Nếu như có Ma Kiếm Sĩ thì tốt rồi.” Giang Ba Đào nhỏ giọng lầm bầm.
“Em muốn?” Diệp Tu buông cậu ra, vươn người đến tủ quần áo bên giường, “Anh nhớ tới có, đợi lát nữa anh tìm xem.”
Diệp Tu đem đồ vật lật tung lên, những đồ vướng víu bị hắn tiện tay ném lên trên giường. Giang Ba Đào cảm thấy nhàn rỗi, thuận tiện giúp hắn đem mấy đồ vật bị quăng tán loạn kia phân loại sắp xếp cẩn thận.
Rốt cục, Diệp Tu ôm một cái hộp lớn ngồi trở lại bên người Giang Ba Đào.
“Đều là thẻ xuất bản lần đầu, anh cùng bằng hữu khi đó lấy không ít để dùng, em tự chọn?”
Cũng không có gì khó chọn, khác biệt lớn nhất cũng chính là đánh số cùng hoa văn nghề nghiệp mà thôi. Giang Ba Đào lật lật, muốn tìm vài loại vẫn còn bị thiếu, tiện tay cầm lấy một tấm thẻ, liền nhìn thấy nó.
Một bức ảnh cũ nằm lẫn trong đống thẻ.
Mặc dù có chút ố vàng cùng mài mòn, Giang Ba Đào chỉ cần một chút liền nhận ra Diệp Tu — Diệp Tu thời niên thiếu.
Trong hình Diệp Tu đứng ở bên phải, ở giữa thoạt nhìn là một cô bé trông rất giống như Tô Mộc Tranh, bên trái lại là một thiếu niên cùng Diệp Tu không chênh lệch nhiều lắm, cười đến ôn nhu như ánh mặt trời, đáy mắt đều là mùi vị hạnh phúc.
“Đây là. . . . . . ?”
“Còn tưởng rằng mất rồi, không nghĩ tới lại ở đây.” Diệp Tu cầm lấy bức ảnh nhìn kỹ một lúc, trên mặt tất cả đều là vẻ hoài niệm.
Nhìn một chút, hắn buông ra chỉ cho Giang Ba Đào: “Đây là Mộc Tranh, khi đó còn là một tiểu nha đầu đấy. Còn đây là anh của con bé, Tô Mộc Thu. Còn lại người này em khẳng định biết, có đẹp trai hay không?”
Tô Mộc Thu.
Nguyên lai không phải Mục Thu. . . . . . Mà là Tô Mộc Thu. . . . . . ?
Giang Ba Đào sững sờ trong một khoảnh khắc, sau đó gật đầu. Diệp Tu trước sau chỉ nhìn chằm chằm tấm hình kia, không chú ý tới động tác của cậu, Giang Ba Đào lại bổ sung một câu: “Đẹp.”
Cậu cũng không có hỏi nhiều, bởi vì hết thảy đều đã rất rõ ràng. Hình cũ, lại có quan hệ thân cận với Diệp Tu Tô Mộc Tranh như vậy, thế nhưng bên trong Liên Minh từ trước đến giờ lại chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của người này. Hơn nữa trước đây nghe được Diệp Tu nói mớ cùng mười năm một mình đơn độc, tất cả đều mang theo một ý nghĩa — Người yêu này của Diệp Tu, hắn đã mất.
Vậy thì cần gì phải hỏi đến để cho tiền bối phải thương tâm.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên Giang Ba Đào kéo tay Diệp Tu, hỏi: “Tiền bối, anh có đói bụng không? Để em xuống dưới lầu lấy chút thức ăn?”
Diệp Tu nhìn cậu: “Trong người thức dậy thấy thế nào rồi?”
“Ngủ lâu như vậy rồi, không có chuyện gì đâu.” Dứt lời liền với tay lấy quần áo.
Diệp Tu đem cậu đè trở lại, “Thành thật tiếp tục nằm, để anh tự đi xuống.”
Dưới lầu Hưng Hân mọi người đều có việc để làm, cũng không có người nào chú ý đến Diệp Tu. Hắn nhìn quanh một vòng cũng không tìm được Tô Mộc Tranh, đi vào nhà bếp, thấy nàng đang loay hoay bên cạnh một cái nồi nhỏ.
Nhìn thấy hắn, Tô Mộc Tranh cười híp mắt rồi nói một câu: “Giang Ba Đào?”
Diệp Tu hiểu rất rõ cô em gái này, huống hồ dấu vết trên cổ mình cũng không giấu nổi, hơn nữa kì thực thì hắn cũng không nghĩ sẽ giấu cô: “Ừ. Cùng một chỗ.”
Tâm tình bát quái của cô nàng nhất thời nổi lên, Tô Mộc Tranh cầm lên một khối hoa quả đút vào miệng hắn coi như hối lộ: “Nói một chút đi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Tu cũng không hẳn là muốn nói, thế nhưng không chịu nổi Tô Mộc Tranh đe dọa cùng bán manh làm nũng, cuối cùng vẫn là giản lược vài phần.
“. . . . . .” Tô Mộc Tranh trợn mắt ngoác mồm, cô dù cảm thấy hai người này có chuyện gì đó, cũng không nghĩ còn sớm như vậy liền đã lăn ráp giường, “. . . . . . Tu ca anh. . . . . . Không nghĩ tới được. . . . . .”
“Khụ, thuần túy là bất ngờ, thật sự.” Diệp Tu ở trước mặt cô, vẫn hi vọng bảo trì được uy tín huynh trưởng, đáng tiếc Tô Mộc Tranh không mắc bẫy, tiếp tục trêu ghẹo hắn.
“Có thể khiến cho anh ngày nắng to chạy đi đón, mà số người có thể khiến anh bồi tiếp đi dạo phố lẫn mua quần áo trong siêu thị cũng không nhiều a!”
“Ai nói, em đi thì anh cũng đi theo.”
“Nhưng chúng ta là người thân mà!” Tô Mộc Tranh cao thâm khó dò liếc mắt nhìn hắn. Diệp Tu nhớ tới bức ảnh, lập tức đưa cho cô.
“Tìm thấy rồi?” Tô Mộc Tranh vô cùng vui mừng, cẩn thận mà cầm lấy. Khi đó ba người bọn cô sinh hoạt cũng không đến mức dư dả, ảnh chụp in ra không nhiều, cũng không nghĩ tới lưu giữ kỷ niệm, vì thế làm thất lạc cũng không ít.
Tô Mộc Tranh đánh giá một lúc, đột nhiên nở nụ cười: “Dáng vẻ anh hai ôn nhu như thế, Diệp ca anh xem không cảm thấy chơi rất vui sao?”
“Cậu ta chỉ có ở trước mặt em mới ôn nhu, đối với anh lại luôn hung dữ.” Diệp Tu trong lòng phảng phất vẫn còn sợ hãi, “Tự yêu mình không nói, còn tranh cường háo thắng. Có điều tấm này nụ cười xác thực tinh khiết rất nhiều, ôi ôi thật có thể ngụy trang mà.”
“Cho nên mới nói. . . . . . Tính tình kém nhiều như vậy, em ngược lại thật không nghĩ tới anh sẽ thích Giang phó.”
Diệp Tu nhìn rất đắc ý: “Rốt cục đoán không ra anh? Thế mới đúng chứ, sao có thể dễ dàng bị em nhìn thấu như vậy.”
Tô Mộc Tranh cũng không nói gì. Nửa năm qua, mỗi lần vào thời gian nghỉ ngơi cô đều chạy qua bên Diệp Tu chơi, hầu như đều có thể nhìn thấy hắn mở cửa sổ nhỏ cùng Giang Ba Đào tán gẫu, vừa bắt đầu Tô Mộc Tranh chỉ tưởng hắn giáo dục hậu bối, tựa như lúc đối với tiểu Kiều. Nhưng là dần dần phát hiện, mỗi lần hắn nhắc tới Giang Ba Đào, ánh mắt liền đặc biệt. . . . . . khác thường.
Đến sau này, ngược lại là Tô Mộc Tranh trước tiên nhận ra được tâm tư của Diệp Tu. Có thể thấy hắn một bộ dáng vẻ như thế, Tô Mộc Tranh cũng không tiện đi nói gì hết.
Bây giờ, Tô Mộc Tranh cảm thấy rất tốt. Nàng đem bức ảnh trước tiên đặt lên một chỗ sạch sẽ, sau đó đưa cho Diệp Tu một bàn đồ ăn dành cho hai người. Diệp Tu nói cám ơn, vừa định rời đi, đã bị gọi lại.
Tô Mộc Tranh nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tu ca, anh vui vẻ không?”
Diệp Tu đối với người thân luôn sống nương tựa vào nhau, nghiêm túc gật gật đầu.
Tô Mộc Tranh ôn nhu nở nụ cười.
“Vậy em liền yên tâm rồi.”
Trên lầu, Giang Ba Đào đi vào trong phòng tắm rửa tay.
Trong lúc vô tình biết được bí mật của tiền bối, cậu liền có chút bất an.
Nhưng mà càng làm cho cậu bất an là — cậu ma xui quỷ khiến, ở trước gương nở nụ cười.
Cảm giác là ánh mặt trời nhưng lại rất dịu dàng.
Thoạt trông rất tương tự.