- Bình luận
- 150
- Số lượt thích
- 1,514
- Location
- Dòng sông mùa hè
- Team
- Luân Hồi
- Fan não tàn của
- Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
Chương 11
Tầm mắt mờ mịt, người đàn ông trước mặt đưa lưng về phía cậu.
Dường như nhận ra người yêu đã tỉnh, người đàn ông kia quay đầu, hôn lên khóe miệng của cậu.
“Sớm.”
Diệp Tu mỉm cười, môi khép hờ, gọi lên một cái tên.
Giang Ba Đào mở choàng mắt, đập vào mi mắt chính là trần nhà xa lạ, còn có một người bỗng nhiên tiến vào tầm mắt. . . . . .
“Tiểu Chu?”
Liên minh đệ nhất mỹ nam có chút mê man nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Giang Ba Đào, mở miệng: “Còn sớm, ngủ tiếp?”
Là mơ. . . . . .
Giang Ba Đào có chút thanh tỉnh, ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo. Chu Trạch Khải quay lại bên bàn ăn, tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Giang Ba Đào dở khóc dở cười: “Bữa sáng đều đã mang tới, tiểu Chu cậu còn nói là sớm? Cũng hơn chín giờ rồi, sao không gọi tui dậy.”
Chu Trạch Khải vừa ngậm một mẩu bánh mì vừa nói: “Âu ó âu.”
Điều này cũng đúng.
Lúc này cũng sắp đến tết Dương lịch, mà Ngôi Sao Cuối Tuần lần này tổ chức ở Q thị. Chiến đội Luân Hồi đã sớm đến trước một ngày, ở tại khách sạn mà Trương Tân Kiệt đề cử. Mà thời gian này, những chiến đội khác hơn nửa còn đang trên đường, Vinh Quang có quy tắc bảo vệ, xác thực không có chuyện gì khẩn cấp cần làm.
Giang Ba Đào vì thế cũng chậm chạp đi đến nhà tắm. Thời điểm đánh răng nhìn mình trong gương, cậu nghĩ, không biết tiền bối có đến đây không. . . . . .
Diệp Tu đã nói Hưng Hân dự định cũng ở tại khách sạn này, dù sao cũng là Trương Tân Kiệt đề cử, phỏng chừng hết phân nửa chiến đội trong Liên Minh cũng sẽ lựa chọn nơi này. Ngày hôm qua lúc nhận được thông tin này từ Diệp Tu, Giang Ba Đào còn rất chờ mong. Mà giờ khắc này nhớ tới giấc mộng kia. . . . . . Cậu đem khăn lông ướt phủ ở trên mặt.
. . . . . . Bị ảnh hưởng. . . . . . So với tưởng tượng lớn hơn rất nhiều.
Là một người được công nhận là có duyên giao tiếp, Giang Ba Đào trời sinh có một loại trực giác khá mẫn cảm đối với suy nghĩ trong lòng người khác. Cậu cũng không ngại việc trước đây Diệp Tu từng có người yêu, thậm chí, cậu cũng không quá chú ý đến điều này.
Tuổi của Diệp Tu cũng không nhỏ, việc hắn từng có người yêu cũng không phải là chuyện gì cần phải ngạc nhiên, huống hồ Giang Ba Đào sớm đã chuẩn bị tâm lý cho vấn đề này. Dù sao chuyện này cũng chỉ là — chuyện bình thường của con người mà thôi. Thay đổi suy nghĩ, Giang Ba Đào cũng cảm thấy loại sự tình này cũng không cách nào tránh khỏi. Nếu chỉ thế này đã e sợ, thì chẳng phải nên từ bỏ ngay từ đầu, cậu còn cố chấp đến giờ để làm gì.
Dù cho cảm thấy cậu và người kia có nét tương đồng. . . . . . Đây cũng không phải là trọng điểm. Thời điểm người ta lựa chọn bạn bè thậm chí là bạn đời, đều sẽ không tránh khỏi một mẫu người cố định. Chẳng phải ngay cả chính mình, dù cho có thể thân thiết với tất cả mọi người, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy những người đó đều không phù hợp với tiêu chuẩn của mình sao?
Đúng, những điều này Giang Ba Đào đều hiểu, cũng đều giải thích được, cậu cũng tin tưởng Diệp Tu không phải là loại người có thể đem cậu trở thành thế thân của người khác.
Nhưng dù là như thế vẫn không nhịn được. Vẫn không thể. . . . . . Hoàn toàn không bị những điều đó ảnh hưởng.
Cố ý thì sẽ không, nhưng cũng có thể. . . . . . là do tiềm thức?
Giang Ba Đào thở dài, đối với việc bản thân hiếm khi để ý đến chuyện vụn vặt như vậy không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Sau khi cùng Diệp Tu xác định mối quan hệ, Giang Ba Đào liền trở về thành phố S. Một mặt là trong nhà có chuyện phải xử lý, mặt khác là tiểu Chu tìm cậu để cùng lo trăm vấn đề khác nhau của chiến đội. Dù sao các hoạt động trong Vinh Quang, đối với các chiến đội không tránh khỏi phải đối đầu, Giang Ba Đào cảm thấy ở nơi của kẻ địch mà làm những việc đó cũng không phải chuyện tốt. Lỡ như Hưng Hân Bánh Bao đang lúc cướp boss đột nhiên nhớ ra cậu là người Luân Hồi . . . . . .
Diệp Tu cười cậu: “Có anh ở đây thì sợ cái gì?”
Nhưng sau khi nhìn thấy bóng Bánh Bao giơ lên cao viên gạch, Diệp Tu liền ngoan ngoãn thả người. Lấy danh nghĩa du lịch nhưng vì sao mới ở Khu Lâm Uyển mấy ngày đã trở về. . . . . . Hưng Hân mọi người còn chưa tra hỏi, chung quy cũng vẫn còn tốt.
Các chiến đội lần lượt đi tới khách sạn, Chu Trạch Khải cùng Giang Ba Đào đi ra cửa phòng vừa vặn nhìn thấy người Hồ Khiếu đi ngang qua, hai bên liền gật đầu chào hỏi. Phòng của tất cả mọi người Luân Hồi đều ở cạnh nhau, bọn họ nhìn thấy cửa phòng Đỗ Minh mở hé, đoán chừng mọi người đều ở bên trong, liền quyết định tiến vào xem trò vui.
Mới vừa bước vào cửa, hai người còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe thấy âm thanh hỗn loạn của mấy người kia.
“Tui chọn đội trường.” Ngô Khải đặt cược đầu tiên.
“Tui cũng chọn đội trường.” Lữ Bạc Viễn theo sau.
Đỗ Minh siết bút, còn có chút chần chờ: “Có phải là Đường Nhu hay không?”
Người xung quanh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Đỗ Minh: “Cậu quên đội phó thích đàn ông à?”
Tôn Tường trưng ra vẻ mặt các người đừng có mà gạt tui: “Thật hay giả!? Mấy người không chơi khăm tui đấy chứ?”
“Không không không, đội phó thật sự đã nói điều đó!” Đỗ Minh do dự một chút, “Vậy tui chọn. . . Đội trưởng?”
“Mấy đứa sao lại toàn chọn đội trưởng thế? Vậy anh chọn Diệp thần.” Phương Minh Hoa thong thả ném một tờ giấy.
Tôn Tường xoắn xuýt, vốn là cậu nghĩ sẽ chọn Tô Mộc Tranh, dù sao trong Liên Minh nữ tuyển thủ không nhiều, nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy Giang Ba Đào chắc chắn thích kiểu dịu dàng này. Kết quả phía trước một đám người chọn Chu Trạch Khải? Ha? Đội phó giống vậy sao?
Có điều Tôn Tường rất thẳng thắn, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, giờ phút này việc đánh cược tương đối quan trọng. Sau khi cân nhắc suy nghĩ vài giây, Tôn Tường viết tên Dụ Văn Châu, ném vào.
Mọi người Luân Hồi á khẩu không nói được lời nào. Dụ đội cùng. . . . . . Đội phó? Hai người này có quan hệ gì sao?
Chu Trạch Khải cùng Giang Ba Đào trốn ở trước cửa cũng đại khái nhìn thấy được tình hình bên trong, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Tiểu Chu, cậu nghe tui nói. . . . . .” Giang Ba Đào tiến đến bên tai Chu Trạch Khải, thấp giọng nói vài câu. Chu Trạch Khải gật đầu, đi vào.
Mắt thấy đội trưởng đội phó đột nhiên xuất hiện, một đám người đều choáng váng. Tuy nói Giang Ba Đào bình thường cùng bọn họ đùa giỡn cũng là chuyện bình thường, nhưng lấy cậu ấy ra đánh cược thì. . . . . .
Chu Trạch Khải đưa tay ra, lấy thẻ tài khoản đưa cho Phương Minh Hoa ở bên kia.
“Tiền bối.”
“Ý của tiểu Chu là cậu ấy chọn tiền bối Diệp Tu.” Giang Ba Đào hiểu ý liền phiên dịch lại.
Đây là ý gì!? Đội trưởng anh khẳng định là biết được điều gì đó phải không! Mấy người trẻ tuổi sửng sốt, Phương Minh Hoa trái lại không bị dọa, bình tĩnh nói ra: “Đội trưởng cậu đừng như vậy! Ngộ nhỡ người tiểu Giang thích là cậu, nó sẽ đau lòng đấy!”
Kết quả là nhìn thấy Giang Ba Đào cũng cầm lên một tờ giấy, viết tên Chu Trạch Khải, sau đó ném tới chồng giấy kia.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Đây rốt cuộc tình huống gì? Vốn là cho rằng đội trưởng biết rõ sự tình nhưng tình hình bây giờ là đội phó yêu thầm sao? Hình như có chút ngược thì phải? Thế nhưng tại sao đội phó lại cười tinh quái như thế, rốt cuộc là có âm mưu gì hả. . . . . .?
Kỳ thực chỉ là do cậu ấy rảnh rỗi nên muốn trêu chọc mấy người thôi. . . . . . Chu Trạch Khải ở trong lòng yên lặng đốt nến cho mấy đồng đội của mình.
Không có gì phải làm, mọi người cùng nhau đi vào trong một căn phòng cũng chỉ là thói quen. Mọi người chơi game hay nói chuyện đều có, Giang Ba Đào nhìn thấy Chu Trạch Khải đang chơi một số trò giải trí, liền chào rồi rời đi.
Cậu lúc nãy chưa ăn sáng, đi được một vòng liền cảm thấy đói bụng, dự định đi đến phòng ăn.
Tầng này hầu như đều được các chiến đội trong Liên Minh thuê, mà dân mê game hoặc là chưa tới nơi, hoặc là vùi mình ở trong phòng, trên hành lang liền không có một bóng người. Giang Ba Đào đi ngang qua ngã rẽ, chưa kịp chuẩn bị đã bị người phía sau ôm lấy, rồi che miệng.
Giây thứ nhất, cậu trợn to hai mắt nghĩ, chẳng lẽ là fan cuồng!?
Giây thứ hai, theo bản năng giãy dụa một lúc, liền ngửi thấy mùi thuốc lá đã lâu không ngửi thấy.
Giây thứ ba, lưng đụng phải bức tường, bàn tay được thay thế bởi một đôi môi mềm mại, lấn tới.
Khoang miệng trong nháy mắt bị chiếm đoạt, đối phương vội vàng quấn lấy đầu lưỡi của cậu mà tàn phá, hoàn toàn không có chuẩn bị trước khiến Giang Ba Đào không tránh khỏi nghẹt thở, không dễ dàng mới đợi được người kia lui ra.
“Tiểu Giang nhớ anh à?” Diệp Tu ở rất gần, hô hấp nóng rực phả lên trên mặt Giang Ba Đào. Nhưng mà chẳng chờ người yêu trong lòng trả lời, Diệp Tu lần thứ hai tiến tới cắn lấy đôi môi kia, hôn lên.
Chìm đắm trong tâm trạng chia tay rồi gặp lại, Giang Ba Đào cũng không muốn đem hắn đẩy ra, trái lại vòng quanh eo Diệp Tu, để hai người dựa vào nhau càng chặt hơn.
Triền miên nửa ngày, bọn họ cuối cùng cũng bằng lòng tách nhau ra. Giang Ba Đào đánh giá một chút, Diệp Tu vẫn là dáng vẻ ban đầu đó, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt mấy phần trêu tức lại mấy phần nghiêm túc.
“Tiền bối không sợ bị người khác nhìn thấy sao!” Dù sao cũng là nơi công cộng, Giang Ba Đào cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở một chút.
“Còn không phải là vì nhớ em sao?” Diệp Tu cười, bàn tay không thành thật tìm tòi trong quần áo của cậu, “Lần trước còn bị mười so không đấy, thành viên đội của anh đều bị các người bắt nạt đến mức muốn khóc. Giang phó sao lại không bồi thường cho anh một chút?”
Chuyện này cũng không phải hoàn toàn nói bậy. Sau khi mùa giải thứ mười bắt đầu, các chiến đội đều rất bận, thành phố S cùng thành phố H tuy rằng gần, nhưng căn bản cũng không cho phép bọn họ có thể lén lút gặp mặt. Trận đấu mở màn tuy rằng có gặp, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, hai là Hưng Hân cùng Luân Hồi đều coi trọng trận đấu, cả hai đều có chuyện phải bận tâm, cơ hội có thể cùng nhau ôm ấp hôn môi vì thế mà ít đi.
“Vậy nên tiền bối đây là đang đòi nợ?” Giang Ba Đào nắm chặt tay Diệp Tu. Cậu không ngại Diệp Tu đối với cậu có hành động gì, thế nhưng cũng không thể ở ngay chỗ này. . . . . .
“Vừa đòi lại được một chút, không bằng chúng ta tiếp tục tính toán?”
Giang Ba Đào nghiêng đầu quay về phía hắn mà cười: “Tiền bối chọn vị trí này, bên trái có vật che chắn, bên phải là góc chết, phía sau em lại là vách tường, trước mặt còn có tiền bối che chắn, em ngược lại cũng không có gì phải e sợ.”
“Thông minh, vậy không bằng cứ thế này.” Diệp Tu nói xong vẫn tiếp tục áp sát lên người cậu.
Giang Ba Đào mắt thấy hắn không hề có ý định buông tha, vội vã ngăn cản: “Tiền bối, em còn chưa có ăn cơm nữa, sẽ chết đói đấy!”
“Ừa.” Diệp Tu buông cậu ra, “Vừa vặn anh cũng chưa ăn gì, vậy thì cùng đi.”
Tin tưởng người này rốt cuộc thì mình có bao nhiêu ngu ngốc! Tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn liền cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị giảm vậy!
Một lát sau qua đi, Giang Ba Đào trên người chỉ quấn lấy một cái áo sơ mi nhăn nhúm mà vô lực nằm nhoài trên người Diệp Tu, cảm giác mình không còn chút sức lực nào. Diệp Tu thoả mãn liếm sạch bạch trọc trên khóe miệng hắn, kéo chăn qua một bên giúp cậu che chắn, mang theo sự áy náy mà cúi người lấy một miếng tráng miệng đưa tới trên miệng cậu.
“Trước tiên ăn lót dạ đã, nghỉ một lát rồi thật sự cùng đi ăn nhé?”
Giang Ba Đào bất động, nhìn đôi bàn tay khớp xương cân xứng đẹp đẽ đang giơ ra trước mặt cậu. Cuối cùng cậu cúi đầu, ăn món tráng miệng trên tay Diệp Tu.