Hoàn [Mừng ngày Bá Đồ 0208][Hàn Trương] Nhặt Được Một Con Mèo

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,525
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
:batuMừng ngày Bá Đồ 02/08/2021 :batu
:noel Chị Lá chị Fuuka sinh nhật vui vẻ nhé!:noel

@张佳乐头上的小花儿 @Mạc Tư

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

[Hàn Trương] Nhặt Được Một Con Mèo

Edit: Vic
Beta: @FanPD
_____________________________________________________________________________________
Người đầu tiên phát hiện ra có gì đó bất thường là Trương Giai Lạc.

Thế nhưng rốt cuộc không bình thường ở chỗ nào?

Hắn ngửi thử đống đồ lót, tất, vớ dồn đống trong chậu cả tuần nay, giờ đang mùa đông làm sao mốc được?

Tiếp đó lại lia ánh mắt đến hộp mì ba ngày trước Lâm Kính Ngôn ăn mà chưa vứt, cũng đã thiu đâu.

Cuối cùng hắn lượn ánh mắt nghi ngờ quan sát khu vực chung quanh trên dưới trái phải Hàn Văn Thanh, bấy giờ mới vỡ lẽ ra chỗ nào khác lạ.

"ĐM! Lão Hàn! Sao trên giường anh lại có mèo?"

Ban quản lý lâm thời ký túc xá Bá Đồ tổ chức họp khẩn: Bốn cái ghế xếp thành một vòng như chơi mạt chược, ba người đã vào chỗ, ghế còn lại trống, Hàn Văn Thanh còn nghiêm túc đặt một tấm hình lên trên. Người trong hình đeo kính mắt, đăm đăm nhìn thẳng phía trước, trên mặt không có biểu cảm gì, nếu tấm ảnh cũ đi một chút không khéo lại trông nhầm thành ảnh Hồ Thích in trên báo chí thời dân quốc.

Lâm Kính Ngôn đỡ trán bó tay với "Hồ Thích" kia, "Lão Hàn chúng ta thương lượng chút được không, anh có thể..."

"Không." Người bị gọi tên thẳng thừng bác bỏ, "Dù Tân Kiệt đang ở nước ngoài hắn vẫn có quyền biết rõ những chuyện xảy ra trong cuộc họp ký túc xá."

"Không phải vậy, lão Hàn à", Trương Giai Lạc ngồi một bên cũng trưng ra bản mặt khổ sở, "Anh đặt ảnh Tân Kiệt thay cho tình yêu vắng mặt của anh tui không phản đối chút nào. Tui chỉ muốn nói ít ra anh cũng chọn tấm ảnh nào có màu sắc chút chứ? Mỗi lần ba thiếu một đều dùng tấm hình này, đều là vẻ mặt nghiêm túc ấy, lần trước Đại Tôn đến thăm tui còn hỏi sao ký túc xá mình lúc nào cũng như đang tổ chức lễ truy điệu vậy."

"Đồng ý." Lâm Kính Ngôn nói.

Hai người đều nhìn chằm chằm Hàn Văn Thanh chờ hắn lên tiếng.

Hàn Văn Thanh sầm mặt lắc đầu, "Không được."

Lâm Kính Ngôn đành thở dài, "Thôi được rồi, tôi không biết anh đang nghĩ gì nhưng tui thấy cần phải chuyển tấm ảnh cho Trương Tân Kiệt xem qua."

Trương Giai Lạc cũng thêm một đao, "Cũng không biết Tân Kiệt sẽ nghĩ thế nào, chứ tui là tui nhất định sẽ liều mạng với Tôn Triết Bình."

"Được thôi." Mắt thấy Lâm Kính Ngôn đã mở giao diện nhắn tin với Trương Tân Kiệt, Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng thỏa hiệp. Hắn đắn đo chần chừ rất lâu, rồi mới lấy từ trong ví ra một tấm hình khác, chậm rì rì đặt lên trên ghế, sau khi đã đặt cẩn thận thì nhẹ nhàng cất tấm ảnh trước đi.

Lâm Trương hai người đều chen đầu đến nhìn.

"Ôi mẹ ơi, tấm này là chụp trộm đúng không? Không ngờ lúc ngủ Trương Tân Kiệt lại đáng yêu như thế."

Nghe hai người kia mỗi người bình luận một câu, Hàn Văn Thanh cảm thấy bản thân mình đang run rẩy, cảm giác này không thua gì đau đớn và không nỡ khi dâng bảo bối của mình cho hai tên não phẳng.

Không, không chỉ hai người ngay cả con mèo kia cũng vô cùng tò mò, phe phẩy cái đuôi đến bên tấm ảnh Trương Tân Kiệt, thò lưỡi muốn liếm láp.

... Hàn Văn Thanh nhanh mắt nhanh tay cất tấm ảnh kia đi.

"Đừng cất đi mà lão Hàn! Đã bảo Trương Tân Kiệt có quyền được biết rõ cơ mà!" Trương Giai Lạc bất mãn.

"Tôi giữ trong tay cũng vậy thôi." Hàn Văn Thanh hung thần ác sát lườm con mèo kia, nhưng cái lườm này cũng nhắc hắn nhớ đến chính sự, "Mau vào họp đi, con mèo này xử lý thế nào đây?"

Qua tầm hai lượt tự mó, bàn đàm phán mạt chược này cuối cùng cũng có tiến triển lớn.

*tự mó là một khâu trong trò mạt chược

Trương Giai Lạc: "Cứ nghĩ đến việc ký túc xá chúng ta sắp có thêm thành viên mới tui lại thấy phấn khích."

Lâm Kính Ngôn: "Tôi thì thấy chúng ta nên đặt cho con mèo một cái tên. Đằng nào Tân Kiệt cũng vắng mặt, mèo này lại đúng lúc thế chỗ, hay là đặt tên Tân Kiệt đi?"

Trương Giai Lạc: "Đồng ý."

Hàn Văn Thanh: "Không đồng ý."

Lâm Kính Ngôn: "Đồng ý."

Hàn Văn Thanh: "Không phải mọi vấn đề đều có thể giải quyết theo kiểu đa số thắng thiểu số."

Trương Giai Lạc: "Tui nhớ 'Đa số thắng thiểu số' là do Trương Tân Kiệt dặn dò trước khi xuất ngoại đó."

Hàn Văn Thanh: "Coi như tôi chưa nói gì."

Lâm Kính Ngôn: "Vậy đặt tên con mèo này là Tân Kiệt vẫn được nhỉ?"

Hàn Văn Thanh: "Cút đi!"

Trương Giai Lạc: "Đa số thắng thiểu số."

Hàn Văn Thanh: "Các cậu sẽ gặp báo ứng."

Con mèo nhỏ vẫy đuôi "meo" một tiếng.

Cái báo ứng này đến quá nhanh, quá đột ngột.

Từ khi có thêm Tân Kiệt, ba người Bá Đồ đã không còn ngủ nướng.

Mỗi sáng, con mèo nhỏ đều đúng bảy giờ nhào lên giường Trương Giai Lạc, lấy chân gãi gãi mặt hắn, đến khi đối phương từ chẳng hề để tâm biến thành rất mất kiên nhẫn rồi chuyển sang hoàn toàn không nhịn nổi cuối cùng phải ngồi bật dậy mới thiện tâm tha cho.

Sau đó đối tượng chà đạp của Tân Kiệt sẽ chuyển sang Lâm Kính Ngôn rồi đến Hàn Văn Thanh.

Mỗi sáng đều theo trình tự này mà lặp đi lặp lại không biết mệt.

Trương Giai Lạc cũng chẳng thể hưởng thụ niềm vui tích đồ lót cả tuần rồi giặt một thể nữa.

Mỗi ngày, chỉ cần hắn thay đồ ra là Tân Kiệt sẽ ngồi xổm bên đống đồ ấy, kiên trì "Meo meo" đến khi hắn bưng chậu đi giặt mới thôi.

Tình huống tương tự cũng xảy ra với hộp mì của Lâm Kính Ngôn - từ sau khi Tân Kiệt đến hắn cũng chẳng thể tận hưởng niềm vui chìm vào giấc ngủ trong hương mì tôm thoang thoảng.

"Trước đây còn tưởng nó chỉ là một con mèo, ngàn vạn không ngờ nó lại là một Trương Tân Kiệt." U oán nhìn bé con đang thích chí cuộn tròn thành một nắm nằm trên đùi Hàn Văn Thanh ngáp dài, Trương Giai Lạc vác vẻ mặt phiền muộn kề tai nói nhỏ với Lâm Kính Ngôn.

"Bây giờ nhớ lại đêm giải phóng vào ngày đầu tiên Trương Tân Kiệt xuất ngoại tôi cứ ngỡ như mới chỉ hôm qua." Lâm Kính Ngôn cũng chìm vào hồi ức năm xưa.

Cũng không biết mèo con kia sao lại nghe được câu này, Tân Kiệt đang nằm trên đùi Hàn Văn Thanh bỗng đứng lên, nhìn về phía Lâm Kính Ngôn, vẫy vẫy đuôi rồi "meo" một tiếng đầy khiêu khích.

Hàn Văn Thanh đang bị mèo con ôm đùi không rảnh để ý đến yêu hận tình thù của hai người một mèo kia. Mỗi đêm vào tầm này hắn đều online, bởi cách đó 12 tiếng, Trương Tân Kiệt đã được nghỉ trưa gọi video với hắn.

"Gần đây em thấy hơi lạ... Hình như em nghe thấy tiếng mèo kêu." Trương Tân Kiệt ở đầu kia cuộc gọi video nghi ngờ nhíu mày.

"Ừ, giờ trong ký túc xá nuôi một con mèo." Hàn Văn Thanh nói, một tay rảnh rỗi gãi gãi bụng Tân Kiệt làm mèo nhỏ thích chí kêu to một tiếng.

Vẻ mặt Trương Tân Kiệt trở nên hơi kỳ lạ.

"Sao vậy?" Hàn Văn Thanh thấy hắn có hơi không ổn, "Em không thích à?"

"Không phải vậy." Trương Tân Kiệt lắc đầu, "Giờ đã muộn rồi, anh cũng ngủ sớm chút đi."

Hàn Văn Thanh tắt video mới phát hiện nhóc con nằm trên đùi đang nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt trong veo như nước vô cùng đáng yêu.

Màu mắt này có chút giống Tân Kiệt nhỉ, Hàn Văn Thanh cảm thán một câu rồi ôm mèo con về ổ của nó.

"Meo!" Mèo con kêu nhỏ một tiếng như muốn kháng cự.

"Hử?" Hàn Văn Thanh về giường mình, "Tao buồn ngủ."

Mèo con rũ rũ chăn trên người ra sau đó nhảy hai cái vọt đến trên giường Hàn Văn Thanh, tìm một chỗ thoải mái trong góc đệm rồi nằm kềnh xuống.

Hai người còn lại trong ký túc xá thấy vậy trợn mắt há mồm.

Lâm Kính Ngôn: "Cậu đừng nói gì, ngoại trừ Trương Tân Kiệt, tôi đây là lần đầu tiên gặp một sinh vật thân với lão Hàn thế đấy."

Trương Giai Lạc: "Chắc là cái tên này có độc rồi."

Khoảng hai tháng từ khi nhặt được con mèo này, mức độ sạch sẽ của ký túc xá Bá Đồ đã hoàn toàn trở lại như thời kì trước khi giải phóng, liên tục nhận được hạng nhất trong hai lần bình xét vệ sinh, nở mày nở mặt không kém thời điểm Trương Tân Kiệt còn chưa rời khỏi.

Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc không chỉ chìm trong niềm đau khổ bị tước mất tự do mà còn phải trơ mắt nhìn quan hệ giữa Hàn Văn Thanh và con mèo kia ngày càng tốt, tốt đến mức bọn họ thậm chí còn nghi ngờ thức ăn cho mèo bọn họ chia nhau trả tiền có phải đều cho chó ăn rồi hay không.

Mà mỗi khi bọn họ nghĩ vậy thì Tân Kiệt và Hàn Văn Thanh đều đang nằm trên giường của người sau xem phim.

Trương Tân Kiệt xuất ngoại đã hơn nửa năm, dù là đàn ông thì vẫn có nhu cầu được giải tỏa.

Hàn Văn Thanh thuận tay bấm vào một clip hướng dẫn phát triển tâm sinh lý lành mạnh dành cho sinh viên đại học.

Hắn đang xem thì nghe thấy mèo con bên cạnh kêu to một tiếng, âm thanh này đã khiến hắn sực tỉnh từ thế giới riêng của mình, chần chừ một hồi, hắn tắt fullscreen, mở một cửa sổ nhỏ dưới góc phải màn hình, bật clip hai con mèo âu yếm nhau cho mèo nhà mình xem.

Một người một mèo một máy vi tính hai video theo đúng yêu cầu mỗi bên.

Có lẽ gần đây người duy nhất thấy phiền muộn chính là Trương Tân Kiệt, người đang ở nước ngoài.

Gần đây hắn luôn mơ thấy mình biến thành một con mèo, mỗi sáng đều phải gọi Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn và Hàn Văn Thanh dậy, giám sát Trương Giai Lạc giặt đồ lót, Lâm Kính Ngôn vứt mì hộp, cùng Hàn Văn Thanh xem AV.

Cảnh tượng cuối cùng trong mơ kia vẫn luôn khiến hắn thấy ngượng ngùng...

Nhưng Hàn Văn Thanh vẫn chưa phát hiện ra có sẵn file "Cuộc sống hạnh phúc của mèo.avi" dành riêng cho hắn.

Những chuyện sau đó hắn cũng chẳng nhớ rõ nữa, Trương Tân Kiệt cảm thấy có lẽ là do ban ngày suy nghĩ đến nhiều nên đêm mới mơ thấy đi.

Vì thế hắn lấy điện thoại ra, gọi cho bạn trai đang ở bờ bên kia đại dương.

"Tân Kiệt?" Thời gian hơi khác thường ngày nên Hàn Văn Thanh ở đầu bên kia vẫn còn đáp bằng cái giọng mũi đang buồn ngủ. Trương Tân Kiệt còn tưởng tượng ra bộ dạng người kia thấy thông báo gọi đến bèn xuống giường rồi ra ngoài nghe điện. "Sao vậy?"

Trương Tân Kiệt im lặng, sau khi sự kích động vừa rồi lắng xuống trong lòng hắn chỉ còn sót lại chút ngại ngùng, "Không có gì, chỉ là hơi nhớ anh nên gọi một cuộc thôi."

"Em ở bên đấy đều ổn chứ?" Hàn Văn Thanh hỏi.

"Đều ổn cả." Trương Tân Kiệt cười nhẹ, "Không có chuyện gì đâu."

"Sau khi xong chương trình học của học kỳ nhớ sớm quay lại."

"Vâng."

"Anh sẽ ra sân bay đón em."

"Vâng."

"Sau khi về cùng anh trông mèo."

"Vâng."

"Anh cũng nhớ em."

Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc, vốn đã tỉnh từ lúc Hàn Văn Thanh "bộp" một tiếng leo xuống giường, đang nhoài người nghe trộm cuộc điện thoại kia, cùng hít sâu một hơi.

Trương Giai Lạc thổ tào, "Tui chưa từng thấy lão Hàn chua thế này bao giờ đấy."

"Tôi cũng thế." Lâm Kính Ngôn đồng tình.

Ngay cả mèo con không biết đã xuống giường từ lúc nào đang ngồi xổm chỗ góc tường để nghe trộm cũng nhẹ nhàng "meo" một tiếng.

- FIN -

Free Talk

Sao cơ? Cô nói đây chỉ là một câu chuyện huyền huyễn rác rưởi ư?

Thanh niên à, bản thân chuyện tình yêu đã là thứ thần thánh tràn đầy phép màu rồi đó.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,166
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Oa, yêu Vic yêu chị Ti yêu luôn cả Ke :om thật hạnh phúc khi chúng ta đều celebrate Hàn Trương trong ngày F4 :han:batu:truong
 

Bình luận bằng Facebook