Hoàn [SN Kiếm Thánh 2021] [Hoàng Diệp] What Happens at the Afterparty Stays at the Afterparty

Cáo lông đỏ

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
31
Fan não tàn của
Tất cả mọi người
#1
Tên: Điều gì xảy ra sau bữa tiệc ở lại sau bữa tiệc

Tác giả: Fayah (AO3)

Dịch: Cáo lông đỏ

Beta: Zinxiah

Tóm lược: Hoàng Thiếu Thiên tỏ tình với Diệp Tu trong lúc say sau trận chung kết Giải Vô địch Vinh Quang Quốc tế. Sáng hôm sau, hắn thức dậy với cái đầu đau nhức và hơn 50 thông báo mới từ điện thoại của mình.
__________________________________________________

Hoàng Thiếu Thiên thức dậy vào buổi sáng sau trận chung kết Giải Vô địch Vinh Quang Thế Giới với cái đầu đau nhức và hơn 50 thông báo mới từ điện thoại của mình. Nhưng trước khi hắn kịp kiểm tra một cái nào, người đội trưởng kiêm bạn cùng phòng đã lấy chiếc điện thoại từ tay hắn.

“Thiếu Thiên, cậu có nhớ bất cứ thứ gì về tối qua không?”

“Tối qua...?”

Câu trả lời thiếu một trăm từ của Hoàng Thiếu Thiên là đủ để anh hiểu, Dụ Văn Châu đưa hắn một chai nước và hai viên thuốc.

“Được rồi, trước tiên cậu hãy uống cái này cho cơn đau đầu, sau đó cậu sẽ đi tắm để cậu không có mùi như một tên bợm nhậu. Sau đó, và chỉ sau đó, cậu mới được lấy lại điện thoại của mình.”

Dụ Văn Châu nói với tông giọng bình tĩnh mà quyền uy anh vẫn dùng mỗi khi chỉ đạo huấn luyện, tông giọng mà Hoàng Thiếu Thiên luôn vô thức tuân theo. Nhưng hắn có thắc mắc. Rất nhiều thắc mắc.

“Khoan, khoan, khoan, vụ gì đã xảy ra tối qua?! Dụ Văn Châu, cậu không thể để tui mù tịt thế này được! Bảo sao mà sáu năm qua chúng ta chưa từng được giải Cặp đôi hợp tác tốt nhất, giao tiếp ở đâu rồi?! Đâu cả rồi-“

“Cậu đã bày tỏ tình yêu bất diệt của mình với Diệp Tu tối qua, sau đó nôn vào giày anh ấy trước khi lăn ra ngất.”

Không ngoài mong đợi, Dụ Văn Châu có tài năng đáng kinh ngạc trong việc bịt miệng đội phó của mình. Anh gõ gõ cái chai như một lời nhắc. “Vậy nên, thuốc, tắm rửa, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện. Được chứ?”
____________________________________________

Tên nhóm chat đã được đổi từ “Nhóm chat Đội tuyển Vinh Quang Quốc gia Trung Quốc” thành “Chuyện gì xảy ra sau bữa tiệc ở lại sau bữa tiệc” trong tối qua.

“Vậy thì để cho chắn chắn, tối qua không phải chỉ là một cơn ác mộng điên khùng, đúng không?” là tin nhắn đầu tiên trong buổi sáng, được gửi lúc tám giờ từ Lý Hiên.

“Mang rượu tới là ý tưởng của ai đấy?”

“Hehe,” Sở Vân Tú đáp lại, tự nhận mình là phần tử tội đồ. “Xứng đáng. Tôi có ảnh của @ Bách Hoa Liễu Loạn vừa ôm cái đèn bàn vừa bù lu bù loa với “Đại Tôn” về việc cuối cùng cũng dành được huy chương!”

“Chia sẻ?”

“Chia sẻ +1”

“Chia sẻ +2”

Vì mọi người trong ngóm chat vẫn chưa dậy hết, dãy chia sẻ không kéo dài lắm trước khi Trương Giai Lạc được triệu hồi. “Sở Vân Tú cờ lờ gờ tờ tui tưởng chúng ta là bạn?!”

:)

Không từ bỏ, cô tiếp tục đính kèm hai bức ảnh, châm ngòi một dãy emoji cười lớn còn dài hơn từ mọi người.

“Tình bạn chỉ là phù du, ảnh dìm mới là bất tử.” Tô Mộc Tranh cà khịa.

Bất đắc dĩ trở thành tâm điểm của sự chú ý, Trương Giai Lạc biết mình phải đổi chủ đề càng nhanh càng tốt. “Được rồi, nhưng chúng ta không nói về @ Dạ Vũ Thanh Phiền à? @ Dạ Vũ Thanh Phiền @ Dạ Vũ Thanh Phiền @ Dạ Vũ Thanh Phiền đách gì vậy người anh em? Diệp Tu trong số tất cả mọi người?”

“Tôi nghĩ lời tỏ tình của Hoàng Thiếu khá cảm động” Sở Vân Tú gõ “Cái gì ấy nhờ? Tui muốn được PK với anh mỗi ngày đến cuối đời?”

“Ai lại đi tỏ tình kiểu đấy? Nó lãng mạn chỗ nào vậy?” Tôn Tường cuối cùng cũng tham gia cuộc trò chuyện.

“Một tên ngốc,” Đường Hạo cung cấp.

“@ Dạ Vũ Thanh Phiền,” Chu Trạch Khải trả lời câu hỏi của Tôn Tường còn ngắn gọn súc tích hơn.

“Trong Vinh Quang, chúng ta không nói ‘tui yêu anh’, chúng ta nói ‘tui muốn PK với anh đến cuối cuộc đời’ và tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời :)” Tô Mộc Tranh thả thêm một chân lý khác vào cuộc trò chuyện.

“Đừng quên cậu ta đã dành cả 5 phút bắn rap về việc bàn tay của Diệp Tu đẹp quá thể quá đáng thế nào.”

“Thực ra là 5 phút 40 giây,” Trương Tân Kiệt bình luận. “Tôi đã thắc mắc làm thế nào cậu ấy vẫn đủ oxi để thở.”

“Có lẽ đó là lí do cậu ta bị nôn.”

“@ Quân Mạc Tiếu đã ngủ thiếp đi lúc cuối phải không?” Lý Hiên nhắn. “Anh ấy còn không chú ý lúc @ Dạ Vũ Thanh Phiền nôn hết lên giày ảnh. Hai người họ dậy chưa đấy?”

“@ Dạ Vũ Thanh Phiền @ Quân Mạc Tiếu ?? Lên báo cáo tình hình cái nào ??

Một vài tin nhắn nối tiếp sau đó, tất cả đều cố gắng gọi hai người kia nhưng không thành công. Cuối cùng, có người nhanh trí tag Dụ Văn Châu và Tô Mộc Tranh.

“Anh ấy vẫn đang ngủ.” Tô Mộc Tranh nói.

Còn Dụ Văn Châu, một cách đáng ngờ, vẫn vắng mặt khỏi cuộc trò chuyện.
_______________________________________________

“Ừ thì, về mặt tích cực, anh ấy cũng có thể không nhớ nó.”

“Dụ! Văn! Châu! Cậu gọi đấy là an ủi à? Vì nó chả an ủi tí nào! Không một tí nào! Làm sao ổng không biết được chứ! Chúng ta đều thấy đống thông báo từ điện thoại tui đúng không!”

“Vậy thì có khi cậu nên thử nói với anh ấy trước những người khác?” Dụ Văn Châu đề nghị khi trả lại chiếc điện thoại. “Tô Mộc Tranh bảo anh ấy vẫn chưa dậy.”

Hoàng Thiếu Thiên rên rỉ, không buồn liếc qua cái điện thoại một lần và nằm ngửa mặt trên giường. “Tôi có thể nói gì với anh ấy đây? Xin lỗi vì tối qua đã nôn vào giày của anh, à đúng rồi, anh có nhớ tui đã tỏ tình với anh như một tên ngốc không? Đệt, đệt, đệt! Không đời nào! Tui thà lên núi đi tu còn hơn!”

Dụ Văn Châu bật cười với suy nghĩ ấy. Hoàng Thiếu Thiên chắc chắn sẽ bị đá ra khỏi chùa trong chưa đầy một ngày với cái miệng tía lia của mình. Cả hai đều biết câu đó chỉ lời nói đùa. Từ khi được biết về tình cảm của Hoàng Thiếu Thiên, anh đã phải chứng kiến hàng trăm cuộc diễn tập và tuyên bố mỉa mai tương tự. Hoàng Thiếu Thiên tin chắc mình sẽ chẳng bao giờ được nhận vào một cái chùa nào. Và, công bằng mà nói, hầu hết tuyển thủ chuyên nghiệp khác nghĩ rằng khả năng Diệp Tu kết hôn với Vinh Quang còn cao hơn là với một người thật. Vị Thần Vinh Quang sống đúng như tên gọi của mình, một vị thần xa cách nhân thế dường như đứng trên mọi ham muốn trần tục.

Nhưng thực ra, Diệp Tu cũng là một con người như bao người khác thôi, cố gắng để che giấu điều đó sau bức màn tự tin khiến người khác tức giận.

“Nếu không còn đường lui nữa, vậy sao cậu không công khai theo đuổi anh ấy luôn đi?”

“Không còn đường lui? Cậu không nghe tui nói à? Cậu nghe được không? Đội mình đã được gọi là miếu hòa thượng rồi, vậy thì tui xuống tóc đi tu thật cũng có khác gì?”

“Thiếu Thiên,” Dụ Văn Châu nửa trêu đùa nửa khuyên nhủ, “Sự dũng mãnh thường ngày của cậu đâu rồi? Chắc chúng ta nên sớm để Tiểu Lư thay vào vị trí của cậu thôi.”

Bật dậy khỏi giường. “Lời vu khống gì vậy? Tui có thừa can đảm ấy chứ! Sao cậu lại nghĩ tui sợ?”

Dụ Văn Châu không buồn chỉ ra anh còn chưa nhắc một từ đến việc sợ. Cái miệng của Hoàng Thiếu Thiên đã làm hết giùm anh rồi. “Vậy cậu sẽ không phiền nếu tôi gọi Diệp Tu đến đâu nhỉ?”

“...Ờ...Không. Không chút nào. Không một phần sợ hãi. Có gì mà sợ chứ?”

“Tốt, vì tôi đã làm luôn rồi. Giờ tôi đi ăn sáng đây. Đừng cố trốn, sẽ thật không hay nếu tôi và Tô Mộc Tranh phải thông báo vị trí của hai người với cả đội, đúng không?”

Hoàng Thiếu Thiên kêu lên một tiếng kinh hãi, nửa ai oán nửa nghẹn tức. “Văn Châu, đồ phản bội-
_______________________________________

Giải Vô Địch Vinh Quanh Thế Giới là cơ hội tuyệt vời cho Hoàng Thiếu Thiên để làm rõ cảm xúc của mình đối với vị tuyển thủ chuyên nghiệp kia. Thật không may là tình cảm của hắn chỉ càng sâu đậm hơn mỗi khi họ ở bên nhau. Diệp Tu là một trong những người hiếm hoi không bị cái sự nói nhiều của hắn làm phiền và vẫn có thể hiểu được chính xác hắn muốn nói gì qua hàng đống từ ngữ ấy.
Dù vẫn luôn ra vẻ thờ ơ, Diệp Tu lại quan tâm tới những người bạn của mình một cách đáng ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ công khai thể hiện ra, nhưng Hoàng Thiếu Thiên để ý thấy Diệp Tu có khả năng gọi đồ ăn hắn thích chuẩn xác đến mức kì lạ, thậm chí có lần còn sắp xếp bàn phím theo đúng sở thích của Hoàng Thiếu Thiên để huấn luyện. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên luôn bám theo Diệp Tu như chú cún nhỏ dính lấy gót giày chủ nhân không chỉ vì sự chu đáo của anh. Dụ Văn Châu cũng chu đáo như Diệp Tu, và dù Hoàng Thiếu Thiên rất tôn trọng vị đội trưởng của mình, Dụ Văn Châu không phải người khiến trái tim hắn đập thình thịch cả vì phấn khích lẫn bực bội.

Không, vinh dự đó thuộc về người đàn ông đang đứng trước mặt hắn, điếu thuốc chưa nhen lửa kẹp hờ hững giữa hai ngón tay được cắt tỉa cẩn thận đến mức có thể khiến bất cứ cô gái nào phải hổ thẹn. “Vậy, tối qua cậu nôn vào giày anh?”

Hoàng Thiếu Thiên phải đấu tranh dữ dội để không đỏ mặt và bắt đầu bắn một tràng lời rác rưởi theo phản xạ. “Đằng nào giày anh cũng xí hoắc. Tui đang làm việc tốt cho anh, thật đấy. Anh có thể kiếm một đôi tốt hơn thứ rẻ nhất anh thấy trên Taobao, giờ anh đã được trả một khoảng lớn rồi mà? Tui không hiểu sao Tô Mộc Tranh vẫn còn để anh đi lung tung mỗi ngày khi ăn mặc như thế.”
“Mộc Tranh không phải mẹ anh.” Diệp Tu trả lời, đôi môi cong lên với một tia thích thú.

“Trời đất ạ, không hiểu sao mà tui thích anh nổi!” Hoàng Thiếu Thiên tuyệt vọng.

“Cá tính quyến rũ của anh? Ồ khoan, hình như anh nhớ gì đó về tay mình-“

Một tiếng than dài. “Lúc đó tui đang say! Say! Bà nội Sở Vân Tú đúng là đồ ác quỷ không bao giờ nên được tin tưởng!”

“Vậy cậu không thích anh?”

“Ừ tui thích anh, đó là vấn đề đấy!” Hoàng Thiếu Thiên cáu kỉnh. “Giờ lời tỏ tình của tui chỉ là một trò cười lớn với mọi người! Tui đã thích anh nhiều năm rồi nhưng giờ nó sẽ chỉ là một đêm say xỉn để mọi người cùng cười vào! Tui còn không nhớ nổi đã nói gì! Tui không thể nói ra vì sao mình thích anh ngay cả khi tỉnh táo, vậy thì lúc say chắc chắc còn ngu ngốc hơn nhiều!”

“Anh nghĩ nghe cậu chân thành hơn là ngu ngốc,” Diệp Tu thành thật nói, nhưng không thể không nói thêm, “Ít nhất nó không ngu ngốc hơn cậu ngày thường.”

“Vậy là anh nhớ.”

“Cậu có muốn anh quên không?”

“Ahh, quên đi! Quên luôn đi! ...khoan, ý tui không phải là quên hết. Không ai sẽ thật sự quên hết. Tui chỉ muốn biết, anh nghĩ gì về nó?”

“Về...?”

Hoàng Thiếu Thiên muốn giật tóc và hét vào một cái gối. “Đừng giả ngu!”

“Anh không nghĩ mình hiểu hết được.” Diệp Tu thừa nhận. “Thích anh? Cậu có thể chọn một mục tiêu dễ ăn hơn mà?”

“Anh không thể để nó dễ dàng hơn à?” Hoàng Thiếu Thiên văn lại. “Móa, chắc tui là M mất.”

Hắn nhận lại một nụ cười nửa miệng đầy hứng thú. “Anh không xem nhẹ tình cảm của cậu, nhưng cậu nghĩ anh biết hết được à? Vụ này cũng khá bất ngờ với anh. Anh chỉ có thể nói là anh không ghét ở cùng cậu.”

Luôn nhanh nhẹn nắm bắt mọi sơ hở, người theo chủ nghĩa cơ hội hàng đầu Vinh Quang đã nắm lấy câu nói đó. “Vậy anh sẽ không phiền nếu đi hẹn hò với tui?”

Diệp Tu ngừng một lúc, đưa điếu thuốc lên môi trong khi suy nghĩ về lời thổ lộ.
“...Không, anh nghĩ là không.”

______________________________________________

Mãi đến gần trưa, Hoàng Thiếu Thiên mới xuất hiện trên nhóm chat bằng một tràng chữ in hoa to tướng và cả đống dấu câu. “KHÔNG THỂ TIN NỔI MẤY NGƯỜI!!!! NÓI XẤU SAU LƯNG TUI THẾ NÀY?! MẤY NGƯỜI KHÔNG BIẾT XẤU HỔ À?!! KHÔNG CÓ NHÂN TÍNH À????? MẤY NGƯỜI CÒN BÀ TÁM HƠN CẢ MỘT NHÓM BÀ GIÀ NỮA!! SAO KHÔNG BỎ VINH QUANG RỒI THAM GIA MỘT CÂU LẠC BỘ ĐAN LÁT LUÔN ĐI ĐỂ MẤY NGƯỜI BÀ TÁM CẢ NGÀY. LAM VŨ SẼ RẤT VUI ĐƯỢC LẤY QUÁN QUÂN TỪ HỘI NGƯỜI CAO TUỔI RẢNH RỖI MẤY NGƯỜI VÀO MÙA GIẢI SAU!!”

“Ồ cậu ta đây rồi,” Sở vân Tú nói, và bơ hoàn toàn những lời nhắn của Hoàng Thiếu Thiên. Thành viên của đội tuyển quốc gia đã quen dần với việc lọc lời nói từ hắn.

“Giờ thi @ Quân Mạc Tiếu đâu?”

“Trong phòng @ Dạ Vũ Thanh Phiền,” là câu trả lời. Mọi người phải ngừng lại kiểm tra lần hai để chắc chắn rằng người gửi là Diệp Tu chứ không phải ai khác. Nhưng quả thật tên người dùng là Quân Mạc Tiếu.

“Á đù?? Diệp Tu bị hack à?”

“Giải thích??”

“Giải thích?? +1”

“Giải thích?? +2”

Dãy giải thích nhanh chóng kéo dài đến +9, với sự tò mò của đám tuyển thủ ngoài cuộc.

“Có gì để giải thích?” Diệp Tu hỏi, không chút để tâm sự chú ý của họ.

“SAO ANH LẠI Ở ĐÓ?”

“Anh có nhớ chuyện tối qua không??”

“Tô Mộc Tranh là cô đó à?”

“Mọi người chờ đã, tôi vừa kiểm tra và phòng của @ Dạ Vũ Thanh Phiền không có người!” Sở vân Tú báo cáo.

“GIẢI THÍCH”

“GIẢI THÍCH +1”

Dãy lại kéo dài lần nữa.

“Anh chưa từng nói là ở phòng khách sạn của cậu ấy,” Diệp Tu trả lời không chút xấu hổ sau khi lời nói dối nho nhỏ của mình bị vạch trần.

“Anh đang ở trong đấu trường?” Trương Tân Kiệt kết nối các dữ kiện rất nhanh.

“Thì @ Dạ Vũ Thanh Phiền đã nói muốn PK với anh đến cuối đời mà.”

“Đã hẹn hò rồi à? Được đấy Hoàng Thiếu!” Sở Vân Tú cảm thán.

“Đã? Đã là có ý gì! Tất nhiên tui có thể thành công hẹn hò rồi, sự quyến rũ của tui không bao giờ thất bại, bà đang coi thường tui đấy à Sở Vân Tú?!”

“Không thể tin nổi. Hai người đó xứng với nhau vờ lờ,” Tôn Tường khinh bỉ nhắn.

‘Số phòng là gì?” Vương Kiệt Hy hỏi.

Diệp Tu nhanh chóng đăng số phòng, mật mã và miếng mồi đã câu được cả nhóm. Sau cùng thì, họ vẫn là những tuyển thủ chuyên nghiệp và không thể cưỡng lại một trận đấu Vinh Quang hay, kể cả khi vậy nghĩa là phải tạm gác lại việc bà tám.

END
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
“Tôi nghĩ lời tỏ tình của Hoàng Thiếu khá cảm động” Sở Vân Tú gõ “Cái gì ấy nhờ? Tui muốn được PK với anh mỗi ngày đến cuối đời?”
“Ai lại đi tỏ tình kiểu đấy? Nó lãng mạn chỗ nào vậy?” Tôn Tường cuối cùng cũng tham gia cuộc trò chuyện.

“Một tên ngốc,” Đường Hạo cung cấp.

“@Dạ Vũ Thanh Phiền,” Chu Trạch Khải trả lời câu hỏi của Tôn Tường còn ngắn gọn súc tích hơn.

“Trong Vinh Quang, chúng ta không nói ‘tui yêu anh’, chúng ta nói ‘tui muốn PK với anh đến cuối cuộc đời’ và tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời :)” Tô Mộc Tranh thả thêm một chân lý khác vào cuộc trò chuyện.
Số 5, tên ngốc
 

Bình luận bằng Facebook