Ongoing [CMSN Dụ Văn Châu 2022] [Dụ Hoàng] Câu chuyện thời gian

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
CÂU CHUYỆN THỜI GIAN

Tác giả: Mễ Lạc

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: hướng nguyên, trường thiên

Nhân vật chính: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên

Phối hợp diễn: quần chúng Toàn Chức Cao Thủ

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Ta bơi ~

Lưu ý:

1. Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.

2. Editor không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng 70% – 80%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác ý.



MỤC LỤC

Chương [ 1 ] :: [ 2 ] :: [ 3 ] :: [ 4 ] :: [ 5 ] :: [ 6 ]

[ 7 ] :: [ 8 ] :: [ 9 ]
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
Chương 1:

Ngụy Sâm sờ soạng túi quần một hồi mới lấy ra được bao thuốc lá.

Bao thuốc lá Trung Hoa màu đỏ nằm trên tay, hắn móc mãi mà không ra được điếu nào. Không nhịn được nữa, hắn dùng hai tay xé mạnh, điếu thuốc cuối cùng rơi xuống.

Một bàn tay khác đỡ được điếu thuốc kia.

Ngụy Sâm không cần ngẩng đầu cũng biết là Phương Thế Kính.

“Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ hút ít đi!” Ngụy Sâm nói, sau đó theo thói quen nhận lấy thuốc lá, bật lửa.

Bao thuốc Trung Hoa này là lúc trước lấy ở chỗ quản lí, Ngụy Sâm quán triệt tinh thần “Nếu bỏ một bao thuốc lá đắt như vậy thì quá đáng tiếc.”, thế mà mới dùng một ngày rưỡi liền hết. Phương Thế Kính đã chán việc nhắc nhở hắn, mặc kệ hắn làm phòng họp khói mù khói mịt không khác gì bị cháy.

“Danh sách trại huấn luyện.” Phương Thế Kính lấy ra một tập tài liệu cùng với một bản danh sách đặt ở trước mặt đội trưởng chiến đội Lam Vũ.

"Mùa giải sau," Ngụy Sâm nhả khói, "Hình như có quy chế gì mà loại chiến đội xếp cuối bảng."

“Lam Vũ còn chưa đến mức xếp từ cuối đếm lên.” Phương Thế Kính nói.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Ngụy Sâm xoa xoa chiếc cằm lún phún râu. “Dù sao vẫn còn tôi tọa trấn đây!”

Ngụy Sâm mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, nhăn nhúm hệt như vỏ bao thuốc lá của hắn. Hắn gẩy nhẹ tàn thuốc xuống, cầm lấy danh sách trại huấn luyện trên bàn lên xem, nhìn qua trông giống một nam thanh niên chưa vợ đang đứng cạnh hàng đồ nướng bên đường kiểm đơn hàng.

Phương Thế Kính không để ý đến hắn, đứng lên đi lấy chén nước uống, tiện tay mở cửa sổ để mùi khói thuốc bay đi.

Mùa giải thi đấu chuyên nghiệp đầu tiên hỗn loạn kết thúc. Liên Minh Vinh Quang tổ chức giải đấu này có vẻ chẳng đâu vào đâu, rất nhiều trật tự cùng quy tắc còn phải điều chỉnh thêm, 20 đội dự thi còn không đầy đủ. So với giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp ở các nước khác, phần thưởng không đủ phong phú, tài trợ không đủ phô trương. Nhưng dù trong hoàn cảnh khó khăn như thế, giải đấu vẫn cứ diễn ra cho đến trận chung kết cuối cùng, quét qua như một cơn lốc xoáy, thu hút toàn bộ ánh mắt của những người chơi Vinh Quang. Bởi vì giải đấu này xuất hiện một Pháp sư chiến đấu không ai địch nổi - Diệp Thu.

Nhất Diệp Chi Thu - Diệp Thu.

Tại mùa giải này, Nhất Diệp Chi Thu chiếm hết nổi bật, dường như không thể chống lại, chỉ có nghiền ép, nghiền ép cùng nghiền ép. Ở trận chung kết, một mình Nhất Diệp Chi Thu đánh bại Uy Phong Bát Diện cùng Quét Đất Dâng Hương của Hoàng Phong, tuyên bố chính mình trở thành MVP của giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp lần thứ nhất.

Mỗi một người chơi Vinh Quang đều hi vọng bản thân có thể trở thành cao thủ, mà Nhất Diệp Chi Thu chính là một cao thủ như vậy, hơn nữa còn là một đại cao thủ đang đứng ở đỉnh cao giới chuyên nghiệp Vinh Quang. Mỗi người đều từng mơ mộng trở thành cao thủ, nghiền ép tất cả tiến tới quán quân, mà Nhất Diệp Chi Thu đang đi con đường như vậy, dùng mỗi một lần thắng lợi san phẳng chướng ngại, cuối cùng đi tới quán quân mà không hề có bất ngờ nào xảy ra.

Chuyện này sao có thể không khiến người ta điên cuồng!

Dưới vầng hào quang đó, đứng thứ hai đã là thất bại, mà hết thảy những thứ khác đều thành phông nền, bao gồm cả Ngụy Sâm - một cao thủ chơi thuật sĩ, cùng Lam Vũ - một chiến đội không hề yếu nhược.

“Những số liệu này cậu xem qua chưa?” Ngụy Sâm nhìn lướt qua, đặc biệt chú ý tới số liệu của một số học viên chơi thuật sĩ, những người khác thì không để ý lắm.

“Xem rồi!” Phương Thế Kính đứng ở bên cửa sổ, không định quay về chỗ ngồi. “Đều có triển vọng, thậm chí có mấy mầm non vô cùng tốt.”

“Ây, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát.” Ngụy Sâm phát biểu ý kiến đầy cảm xúc.

Diệp Thu mười tám tuổi cầm quán quân, mà Ngụy Sâm đã hơn hai mươi. Đối với rất nhiều người, hơn hai mươi cũng không phải là nhiều tuổi, ngay cả tuổi bị giục kết hôn cũng chưa đến, nhưng đối với thể thao điện tử mà nói, tuyển thủ hơn hai mươi tuổi nếu không trải qua hệ thống huấn luyện bảo trì thì dù cố gắng đến đâu cũng sẽ bị đám nhóc con có tốc độ tay và sức bền ở thời kì đỉnh cao đè đầu.

Đây là môn thể thao dành cho người trẻ, tuổi trẻ chính là tiền vốn.

“Tranh thủ kì nghỉ phải hoàn thiện thêm hệ thống trại huấn luyện, phương án vẫn đang được làm tiếp.” Phương Thế Kính uống một ngụm nước, tranh thủ chuyển đề tài. “Cậu nhóc anh nhìn trúng thế nào rồi?”

“Thằng nhóc kia?” Ngụy Sâm ngồi xuống. “Vẫn chưa bàn bạc ổn thỏa.”

“Tên nhóc đó nói cũng nhiều thật.” Phương Thế Kính từng dùng acc của Lam Khê Các cùng Ngụy Sâm chặn đường cướp boss vài lần, bị thằng nhóc thoại lao này làm phiền đến mức không thèm tham gia hoạt động này nữa.

“Đừng thấy thằng nhóc này nói nhiều mà xem thường, nó là kho báu tôi nhặt được đấy.” Ngụy Sâm lại lướt nhìn danh sách một lần nữa. “Tên nhóc Dạ Vũ Thanh Phiền này ấy mà, dù là tốc độ tay hay tốc độ phản ứng đều là hạng nhất, cậu thử xem thành tích những học viên trại huấn luyện qua sát hạch thế nào, có ai ngang ngửa với nó không?”

“Nổi bật như vậy thì không có.” Phương Thế Kính đi tới. “Nhưng nếu đổi một cách thức nổi bật khác, vậy thì có một người.”

Ngụy Sâm hơi sửng sốt. “Hửm?”

“Có một nhóc chơi thuật sĩ...“ Phương Thế Kính lật đến trang cuối cùng của danh sách. “Đợt này trại huấn luyện có ba đợt sát hạch. Đợt thứ nhất, cậu ta vừa vặn đủ tiêu chuẩn, lần thứ hai như thế, lần thứ ba vẫn vậy, ngồi đuôi xe ngồi đến chắc, tốc độ tay tầm trên dưới 100, rất nổi bật đúng không?”

Muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, tốc độ tay là một trong những chỉ tiêu cứng. Nếu tốc độ tay quá kém, cho dù ý thức cùng kinh nghiệm cực kì phong phú cũng không có chỗ phát huy tác dụng. Cho nên ngay từ đầu Lam Vũ đã đưa ra một yêu cầu bắt buộc về tốc độ tay: 100. Đối với người chơi bình thường mà nói, tốc độ tay 100 đã là rất nhanh, nhưng đối với tuyển thủ chuyên nghiệp thì hoàn toàn không đủ. Nhưng mà tốc độ tay là có thể nâng cao lên. Ban đầu, tốc độ tay của nhóc thuật sĩ xếp cuối này là 80, sau lên đến 95, rồi lên đến 105, tiến bộ khá là nhanh. Chẳng qua thiên phú của cậu bé đó đúng là có hạn, cậu trả giá rất nhiều mới nâng cao được tốc độ tay, đối với người khác lại là chuyện dễ như trở bàn tay. Trong trại huấn luyện này, có rất nhiều người có tốc độ tay trên dưới 200 ngang ngửa với tuyển thủ chuyên nghiệp.

“Thực ra sức bền rất tốt.” Phương Thế Kính nói. “Vấn đề tốc độ tay kém đều được các phương diện khác bù vào.”

Thành tích trong trại huấn luyện chia ra rất nhiều chỉ tiêu, các chỉ tiêu đều được kiểm tra đánh giá bằng phương pháp thích hợp, sau đó tổng hợp điểm lại. Tốc độ tay của cậu nhóc thuật sĩ này chỉ vừa đạt tiêu chuẩn, nhưng điểm ở các chỉ tiêu khác thì không hề tầm thường, thậm chí có mấy mục còn đạt điểm tuyệt đối.

“Ha ha ha ha, có vẻ thú vị đấy!” Ngụy Sâm ngậm thuốc lá, mơ hồ nói: “Nếu đã có kinh nghiệm vừa đạt tiêu chuẩn phong phú như thế, vậy ở lâu thêm cũng không sao, nhìn xem có thể vừa vặn đạt tiêu chuẩn nữa không.”

Tốc độ tay, ý thức, phối hợp, hiện tại Ngụy Sâm đã không còn sùng bái tốc độ tay như trước. Trải qua một mùa giải thi đấu chuyên nghiệp, ngoại trừ cao thủ vượt xa người thường như Diệp Thu, Gia Thế có thể chiến thắng khiến cho người ta tâm phục khẩu phục không chỉ vì mỗi mình hắn, còn có đồng đội của hắn nữa. Trong đó có Khí Xung Vân Thủy, người luôn bị nói là không đủ tiêu chuẩn, cản trở đại thần Diệp Thu phát huy. Nhưng thật sự là cản trở sao? Chỉ có những người đã từng đấu với Gia Thế mới biết, Ngô Tuyết Phong thao tác Khí Xung Vân Thủy không hề làm vướng chân Nhất Diệp Chi Thu, ngược lại, khi bọn họ kết hợp mới khó đối phó nhất. Chỉ là bây giờ dòng suy nghĩ của Ngụy Sâm chưa rõ ràng, hắn đang mơ hồ có một ý tưởng. Nhìn thiếu niên có cái họ cổ quái ở trong danh sách cùng với thành tích chói lóa, hắn hơi ngẩn người.

"Phía trên cũng có mấy đứa nhóc phát huy khá tốt..." Phương Thế Kính đang lật danh sách về trang đầu tiên thì đột nhiên chỉ vào di động của Ngụy Sâm. "Lão Ngụy, nghĩ gì thế, điện thoại kìa!"

Ngụy Sâm tỉnh táo lại, luống cuống lấy điện thoại ra, nhưng nghe máy chưa được bao lâu thì đôi mắt đã sáng ngời.

Phương Thế Kính hơi buồn bực nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

Ngụy Sâm ngậm thuốc lá, ngả ngớn búng tay một cái: "Đồ đệ bảo bối đã tới tay, nó chui đầu vào lọ* rồi!"

Phương Thế Kính lắc đầu, chán đến nỗi chẳng buồn sửa đúng cho cái tên Ngụy Sâm thất học ngàn năm này.

Mùa hè ở thành phố G nóng nực lại ẩm ướt, mặc dù trên đường có rất nhiều cây xanh che mát, nhưng cũng không thể xua tan đi sự nóng nực khó chịu của thời tiết. Ngụy Sâm kéo một chiếc vali thật lớn, trong tay cầm một chiếc quạt hình Pikachu.

Đi phía sau chính là Hoàng Thiếu Thiên, đồ đệ hắn mới lừa về được. được

"Rốt cuộc thì khi nào mới tới chỗ mà ông nói? Ông có biết hành vi bây giờ của ông chính là đang ngược đãi trẻ em có thể phải ra tòa không? Này, lão quỷ!" Vẻ mặt của Hoàng Thiếu Thiên phờ phạc, nóng đến thoi thóp, nhưng miệng không dừng nổi một phút nào. "Hay ông là bọn buôn lậu muốn bắt cóc tôi đem bán? Này? Nói chuyện với ông đấy! Ông nói gì đi! Nói to nữa lên, ông chưa ăn cơm à?"

"Đến bây giờ đây!" Ngụy Sâm cũng nóng không chịu nổi, vừa lôi cái vali nặng trịch vừa thở hổn hển như trâu. "Nhóc nhìn thấy tòa nhà lớn phía trước kia không?"

"Không nhìn thấy!" Hoàng Thiếu Thiên không thèm ngẩng đầu, tiếp tục đá hòn cuội nhỏ dưới chân.

"Đó chính là Lam Vũ." Ngụy Sâm ngồi xổm xuống, đồng thời đẩy Hoàng Thiếu Thiên về phía trước. "Nhìn đi, đã thấy chưa, tòa nhà lớn kia kìa, đó chính là Lam Vũ."

Cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên cũng ngẩng đầu.

Mồ hôi chảy xuôi theo hai má của thiếu niên, nó nâng tay che đi ánh nắng chói chang, hướng về phía Ngụy Sâm đang chỉ.

"Tôi tới để lấy quán quân." Hoàng Thiếu Thiên nắm chặt tay.

"Đúng vậy!" Ngụy Sâm vỗ đầu nó. "Muốn lấy được quán quân đều dựa cả vào nhóc đấy!"

"Được rồi!" Hoàng Thiếu Thiên gật đầu. "Vậy bây giờ ông quạt cho tui một lúc coi như là phần thưởng, nóng quá, tui cảm thấy mồ hôi ra như tắm ấy!"

Ngụy Sâm dùng quạt đập vào đầu nó. "Đi thêm hai bước nữa là tới nơi rồi, vào nhà sẽ có điều hòa!"

"Lão quỷ, ông lại đánh vào đầu tui!"

Bắt đầu từ lúc Hoàng Thiếu Thiên bước chân vào trại huấn luyện Lam Vũ, xưng hô "lão quỷ" này cũng truyền ra. Tất cả các học viên ở đây đều muốn gọi như vậy, nhưng dám gọi cũng chỉ có một mình Hoàng Thiếu Thiên, người khác nếu không đàng hoàng gọi "đội trưởng" thì cũng lễ phép thưa một tiếng "tiền bối", "phần tử tội phạm" to gan nhảy nhót khắp nơi như Hoàng Thiếu Thiên thực sự rất ít. Phương Thế Kinh nói đây là kẻ ác tự có kẻ ác trị, ở chiến đội Lam Vũ, Ngụy Sâm lớn rồi mà không đứng đắn, giờ cũng đã có người có thể giàu vò hắn.

Tới chỗ ở, Hoàng Thiếu Thiên buông hành lí xuống rồi nhìn xung quanh, cảm thấy vô cùng mới lạ. Ngụy Sâm sợ nó không hòa nhập ngay được, vừa định dặn dò thắm thiết một phen, nào ngờ chỉ sơ sảy một cái, chưa đến hai phút mà thằng nhóc kia đã không thấy tăm hơi. Lúc gặp lại, Ngụy Sâm phát hiện tên này đã cùng bạn đồng lứa kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ, thật sự không có chỗ nào thể hiện ra dáng vẻ "không hòa nhập".

Ngụy Sâm nghẹn một bụng triết lí nhân sinh, không thể nói ra nổi một câu.

"Nhóc, ăn thế đủ rồi đấy!" Ngụy Sâm nhìn Hoàng Thiếu Thiên, nó đang ăn bát pudding váng sữa** thứ năm.

"Nhưng mà ngon quá!" Hoàng Thiếu Thiên nhồm nhoàm nói không rõ lời. "Tại sao có thể có món pudding váng sữa ăn ngon đến mức này? Tui đề nghị mùa giải sau Lam Vũ cung cấp thức ăn cho toàn trường rồi để khán giả bỏ phiếu bầu ra người thắng. Lúc đó việc Lam Vũ đạt quán quân chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, không chỉ có quán quân mùa sau, tui thấy có thể cầm quán quân của mười năm hai mươi năm sau luôn."

Ngụy Sâm rất muốn phản bác, nhưng nghĩ đến cặp lồng cơm khó nuốt khi đến Gia Thế thi đấu, hắn ngậm miệng một cách tâm phục khẩu phục.

"Chúng ta thắng Diệp Thu." Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên nói.

Ngụy Sâm sửng sốt: "Hửm?"

Hoàng Thiếu Thiên cầm bát pudding váng sữa màu xanh của mình lên, chân thành nói: "Về mặt ăn uống, chúng ta thắng Diệp Thu."

"Phải!" Ngụy Sâm vui vẻ. Thằng nhãi con này nhỏ nhỏ người nhưng thông minh, hơn nữa biết cách nói chuyện.

"Cho nên thêm một bát nữa đi!" Hoàng Thiếu Thiên ôm bát chạy đến trước cửa sổ đưa thức ăn, lải nhải với dì làm bếp. "Cho cháu nhiều đậu đỏ một chút!"

Ăn liền tù tì mấy bát như vậy sẽ không bị đau bụng chứ? Một người chưa hề có con cũng chẳng có kinh nghiệm trông trẻ như Ngụy Sâm hơi lo lắng.

Hoàng Thiếu Thiên mải miết ăn. "Tối nay chúng ta đi cướp boss của Diệp Thu!"

"Nghiêm túc huấn luyện đi!" Ngụy Sâm gõ đầu nó theo thói quen. "Chuyện cướp boss khi nào ta gọi nhóc đến thì hẵng đến, không có việc gì làm thì tập trung luyện tập cho tốt vào!"

"Tuân lệnh!" Hoàng Thiếu Thiên đồng ý. Cuối cùng cũng ăn hết pudding váng sữa, nó lưu luyến nhìn nhà ăn Lam Vũ đã trống trơn không còn ai, sau đó liếc mắt về phía cửa đưa thức ăn, nhớ kĩ thực đơn ngày mai.

Tuyệt vời, ngày mai có bánh cuốn thịt bò***, trưa mai phải đến sớm một chút mới được.

Nó đứng dậy, đi theo Ngụy Sâm ra khỏi nhà ăn, bắt chước tư thế đi đường của đối phương. Ngụy Sâm phát hiện, quay đầu đạp cho nó một cái, nhưng nó nhanh nhẹn tránh được.

Cùng lúc đó, một thiếu niên đi ngang qua hai người.

Dụ Văn Châu là một trong những học viên hoàn thành bài huấn luyện muộn nhất ở đây, cho nên khi cậu đến nhà ăn thì gần như đã không còn ai. Nhưng cậu cảm thấy như vậy cũng rất yên tĩnh, nhất là khi trong phòng huấn luyện có một tên thoại lao lải nhải từ đầu giờ đến cuối giờ, lải nhải đến mức khiến màng nhĩ của cậu muốn nổ tung.

Tại sao lại có người nói nhiều như vậy? Tại sao có nhiều lời để nói như thế? Dụ Văn Châu thực sự nghĩ không ra.

Nếu có cơ hội nói chuyện với thiếu niên tên Hoàng Thiếu Thiên kia, Dụ Văn Châu nghĩ mình chắc chắn sẽ chân thành nói cho cậu ta biết: Cậu ồn muốn chết, không chỉ mấy con chim sẻ ngoài cửa sổ không ồn bằng cậu, mà tất cả những thứ ngoài kia đều không ồn bằng cậu.

Sau đó Dụ Văn Châu sẽ che miệng thiếu niên lại, không cho cậu ta phản bác. Nói cách khác, cậu nhận thấy nếu mình bị giết ngược trở lại, đến lúc đó bản thân cậu sẽ chết thảm hơn.

Cậu luôn luôn tự mình biết mình.

++++++

Chú thích

* Câu đúng là “chui đầu vào rọ”, ý chỉ tự mình làm hại mình.

** Pudding váng sữa: là một món ăn ngọt nổi tiếng bắt nguồn từ Quảng Đông, Trung Quốc, chế biến từ sữa tươi, trứng gà và đường.





*** Bánh cuốn thịt bò: một món ăn được ưa chuộng ở Quảng Châu.

 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#3
Chương 2:

Dụ Văn Châu thấy Hoàng Thiếu Thiên chắc chắn là người kế thừa duy nhất của môn phái "Lưỡi Xán Hoa Sen" đã thất truyền từ lâu trên giang hồ.

Vì thế cậu lật xem sách cổ giang hồ, hi vọng có thể liên lạc được với những người khác thuộc môn phái này, bảo bọn họ mau chóng mang Hoàng Thiếu Thiên đi, để cậu ta kế thừa đại nghiệp khôi phục tông môn. Tất nhiên, cậu thất bại, hơn nữa cậu còn kinh ngạc phát hiện ra, thiên phú thoại lao của Hoàng Thiếu Thiên khi mới đến là do cậu ta đã cố ý che giấu, sau khi hòa nhập được với nơi này, cậu ta bắt đầu giải phóng bản thân, sự ồn ào được lũy thừa lên gấp bội.

Dụ Văn Châu nâng má nhìn mấy chú chim sẻ đang bay nhảy trên cành cây ngoài cửa sổ, sau đó vẽ Hoàng Thiếu Thiên lên giấy, còn gắn hai cái sừng to đùng của đại ma vương lên đầu người kia. Cậu chú thích ở bên cạnh là: "Lực sát thương: vô cùng lớn".

Không phải cậu muốn chú ý đến Hoàng Thiếu Thiên, mà là mỗi người trong trại huấn luyện đều không thể không chú ý đến cậu ta.

Cậu ta là người mà Ngụy Sâm tự tay mang từ trong game online ra, đây là chuyện mà ai ai cũng biết. Hơn nữa, Hoàng Thiếu Thiên đã dùng số liệu của bản thân chứng minh sự sáng suốt của Ngụy Sâm. Dù là tốc độ tay hay là ý thức phản ứng, Hoàng Thiếu Thiên đều bỏ xa những người khác. Ở trại huấn luyện, thành tích của ai tốt, tốc độ tay của ai mau, mọi người sẽ hâm mộ người đó. Đây là việc rất dễ hiểu.

Hơn nữa, cậu ta có một đặc tính là thích lải nhải, mỗi ngày 12 tiếng không ngừng oanh tạc, muốn xem nhẹ cậu ta đúng là khó càng thêm khó. Dụ Văn Châu thầm nghĩ nếu lúc huấn luyện có thể đeo máy trợ thính thì tốt, như vậy quanh cậu sẽ hoàn toàn yên tĩnh. Còn có một biện pháp khác nữa, đó là khi nào huấn luyện thì dán giấy niêm phong lên miệng Hoàng Thiếu Thiên, vậy là toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.

Tất nhiên, chuyện này không có khả năng xảy ra. Dụ Văn Châu vừa suy nghĩ vừa thu dọn những thứ trên bàn, chuẩn bị đi ăn cơm.

Bạn bè của Dụ Văn Châu ở trại huấn luyện không nhiều lắm, không phải do cậu khó ở chung, cũng không phải do tính tình cậu quái gở, mà là do thành tích của cậu không tốt, luôn nằm trong top mấy người xếp ngược từ cuối trở lên. Ai muốn chơi với một kẻ lúc nào cũng xếp bét chứ? Với cả, Dụ Văn Châu thường xuyên hoàn thành huấn luyện rất muộn, những lúc ấy mọi người hoặc là đi ngủ hoặc là đi chơi. Học viên của trại huấn luyện thường hay gọi đùa cậu là người dọn vệ sinh, bởi vì mỗi ngày cậu đều rời phòng rất muộn, theo thói quen nhặt rác tắt đèn luôn.

Giữa trưa, chỉ còn một mình cậu ở nhà ăn, những món có thể chọn không còn nhiều lắm. Dụ Văn Châu nhìn một lát, cuối cùng chọn đĩa bánh cuốn thịt bò cuối cùng.

"Chờ đã chờ đã!" Một bóng người lao vào như một viên đạn rồi dừng lại ngay bên cạnh cậu, thở hồng hộc nói: "Chờ tui một chút!"

Dụ Văn Châu buồn bực nhìn Hoàng Thiếu Thiên chống đầu gối, mồ hôi đầy đầu.

"Không còn? Ngay cả đĩa cuối cùng cũng hết rồi? Thật sự không còn nữa?" Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn ô cửa. "Tại sao lại hết cơ chứ?"

"Bán hết rồi!" Dì làm bếp đứng sau ô cửa nói.

Ánh mắt lưu luyến của Hoàng Thiếu Thiên chuyển từ ô cửa sang người Dụ Văn Châu, sau đó di chuyển xuống đĩa bánh cuốn cậu đang cầm.

Ánh mắt cậu ta quá nóng bỏng, còn nóng hơn cả mặt trời giữa trưa mùa hè ở thành phố G, cảm tưởng như muốn nướng chín Dụ Văn Châu. Mà tính tình Dụ Văn Châu trước giờ vẫn rất tốt, thế là ma xui quỷ khiến nói lời khách sáo với Hoàng Thiếu Thiên: "Hay để tôi phân cho cậu một nửa?"

Dụ Văn Châu còn chưa dứt lời, Hoàng Thiếu Thiên đã gật đầu thật mạnh. Nó niềm nở giúp Dụ Văn Châu cầm bớt đồ ăn, sau đó tìm một cái bàn gần đấy ngồi xuống.

"Họ nói bánh cuốn thịt bò là món ngon nhất ở đây." Hoàng Thiếu Thiên vùi đầu vào ăn, không thèm ngẩng lên một cái. "Nhưng hình như hai tuần mới làm món này một lần, nếu bỏ lỡ lần này sẽ phải chờ thêm hai tuần nữa, như vậy thì quá thảm, cực kì bi thảm, cực kì tàn nhẫn."

Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên, cảm thấy tình cảnh của mình bây giờ mới chính là cực kì bi thảm, cực kì tàn nhẫn. Cậu còn chưa ăn miếng nào, Hoàng Thiếu Thiên đã ăn xong một nửa.

"Sáng nay tui có việc, ăn cơm ở ngoài với lão quỷ, lúc ăn tui chỉ nghĩ tới bánh cuốn thịt bò, nghĩ nhiều đến mức không nuốt nổi cơm, lập tức chạy về đây." Hoàng Thiên Thiên cằn nhằn không dứt, có ăn cái gì thì cũng không chặn nổi cái miệng của nó. "Quả nhiên, thế giới này vẫn còn nhiều người tốt, ha ha ha ha."

Chậc, thẻ người tốt.

Dụ Văn Châu không biết tiếp chuyện như thế nào, cậu có cảm giác có mấy trăm con ong mật đang bay xung quanh mình.

"Ngại quá để cậu phải chia cho tui quá nửa." Lúc này Hoàng Thiếu Thiên mới giật mình nhận ra, nó gắp miệng cuối cùng vào bát của Dụ Văn Châu. "Cậu ăn thử đi, ngon lắm đấy!"

Phí lời! Dụ Văn Châu thầm nghĩ, ở nhà ăn Lam Vũ có cái gì không ngon sao?

Hoàng Thiếu Thiên chống cằm nhìn Dụ Văn Châu ăn cơm, cười rực rỡ như ánh mặt trời.

Cách đó không xa, có người đột nhiên gọi nó. "Hoàng Thiếu, về rồi đấy à? Có đi chơi bóng không?"

Dụ Văn Châu không cần quay đầu lại cũng vẫn nghe được tiếng bóng rổ nện xuống nền đá hoa.

"Đi đi đi! Tui tới ngay đây! Để tui cho mấy cậu chiêm ngưỡng sự lợi hại của Hoàng Thiếu Thiên này!" Nó vừa liến thoắng vừa vội đứng lên, suýt chút nữa va vào bàn ăn, may mà Dụ Văn Châu nhanh tay đỡ được.

"Cẩn thận một chút!" Dụ Văn Châu nói.

"Tui đi đánh bóng rổ." Hoàng Thiếu Thiên vỗ lên bàn. "Nhìn cậu quen lắm, cậu tên là gì?"

Dụ Văn Châu hơi hé miệng, vừa định nói chuyện thì người ở phía sau lại hét to giục Hoàng Thiếu Thiên nhanh đi chơi bóng. Thế là cậu cũng thôi không nói nữa.

Hoàng Thiếu Thiên cũng chẳng để tâm lắm, dù sao trong lòng nó chỉ có bánh cuốn thịt bò, còn tên của vị hảo hán đã chia sẻ bánh cuốn thịt bò cho nó thì không quá quan trọng. Nó vẫy vẫy tay về phía Dụ Văn Châu cho có lệ rồi chạy biến đi mất.

Dụ Văn Châu lắc đầu, cậu tự nói với bản thân mình, may mà là bánh cuốn thịt bò, nếu là thịt gà luộc thì...

Cậu vừa nghĩ đã thấy đau lòng, cậu không bao giờ muốn gặp lại Hoàng Thiếu Thiên ở nhà ăn nữa.

Nhưng số mệnh của cậu có vẻ như phạm phải "Hoàng Thiếu Thiên", chẳng hạn như hiện tại.

Mùa hè ở Lam Vũ có ba từ rất quan trọng. Đó là dưa hấu ướp lạnh, trò té nước và phim ma. Ngụy Sâm nói để bầu không khí nặng nề ở trại huấn luyện trở nên sôi nổi hơn, mỗi ngày sau chín giờ tối sẽ chiếu phim kinh dị ở phòng họp. Lúc đầu không có ai đi, mọi người đều không cảm thấy bầu không khí ở trại huấn luyện nặng nề, có Hoàng Thiếu Thiên tại đây mà nặng nề được sao, đùa à? Thế nhưng sau đó Ngụy Sâm nảy ra một sáng kiến, thế là bổ sung thêm một câu: khi xem phim có dưa hấu ướp lạnh liên tục. Phòng họp lập tức kín chỗ, ngay cả người ở bộ kĩ thuật cũng chạy tới góp vui, vị đại thần bộ kĩ thuật họ Nhậm kia ngồi xổm ở cửa phòng họp gặm dưa hấu, gặm xong là đi, không thèm liếc mắt nhìn màn hình phim ma lấy một cái.

Ngụy Sâm cười khà khà khà.

"Cười ngu cái gì?" Phương Thế Kính cảm thấy tên này có bệnh.

"Tôi đang giúp đám nhãi con này rèn luyện tố chất." Ngụy Sâm vuốt vuốt chòm râu không tồn tại. "Để tụi nó có thể nhanh chóng thích ứng được sự thay đổi bất ngờ trên sàn đấu chuyên nghiệp."

Phương Thế Kính nghe thế không hiểu, xem phim ma thì rèn được tố chất gì?

"Mỗi lần nhìn thấy Diệp Thu, tôi có cảm giác như đang xem phim ma." Ngụy Sâm nói. "Nếu bọn nhóc xem nhiều phim ma, sau này nhìn thấy Diệp Thu cũng sẽ bình tĩnh như lúc xem mấy bộ phim này vậy."

Phương Thế Kính tặng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ rồi xoay người bước đi, tiện tay cầm lấy một miếng dưa hấu đã được Ngụy Sâm lựa chọn kĩ càng.

Phim kinh dị mà Ngụy Sâm mở đại đa số đều là mấy phim kinh điển, chắc là lên baidu tra bảng xếp hạng 10 bộ phim kinh dị nổi tiếng nhất. Tất cả những phim này đều đã được Dụ Văn Châu xem qua từ rất lâu, giờ xem lại có cảm giác thời gian trôi nhanh như nước chảy, toàn thân tỏa ra khí chất bình tĩnh.

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên không như vậy.

Từ bé, lá gan của nó đã rất nhỏ. Buổi tối ở nhà không dám tắt đèn đi ngủ, sau mười giờ đêm không dám ra ngoài, đừng nói là phim ma, buổi tối mà mưa to gió lớn, nó còn chui trong chăn không dám ra. Giờ xem phim ma đúng là muốn lấy mạng của nó mà.

Nhưng là một người đàn ông sao có thể nói "Không được!" Hoàng Thiếu Thiên sĩ diện, cố làm ra vẻ khinh thường, vênh váo tự đắc đi vào phòng họp. Chẳng qua khi Ngụy Sâm vừa cười gian vừa tắt đèn đi, nó đã cầm lấy dưa hấu chạy như tên bắn về phía góc sát mép tường.

Tình cờ Dụ Văn Châu lại ngồi ngay bên cạnh.

"Này, lão huynh." Hoàng Thiếu Thiên đặt dưa hấu xuống, xoa xoa tay. "Cậu ăn dưa hấu không?"

Dụ Văn Châu không có thói quen ăn uống vô kỉ luật vô tội vạ như Hoàng Thiếu Thiên, cậu đã ăn rồi, giờ không ăn thêm nữa. Nhưng không biết do Hoàng Thiếu quá hồi hộp hay thế nào, nó vẫn đẩy một miếng dưa hấu về phía Dụ Văn Châu, miệng còn lẩm bẩm.

"Lão huynh, ăn chút gì đó cho đỡ sợ." Tay Hoàng Thiếu Thiên run rẩy, nhưng miệng vẫn nói năng hùng hồn, quan tâm người khác.

"Cảm ơn." Dụ Văn Châu nhẹ giọng từ chối. "Tôi không ăn."

"Tóc con ma này dài như vậy sẽ không bị vấp ngã chứ, trời má, mắt của cô ta đâu?!" Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm, ngay cả dưa hấu cũng không ăn nổi nữa. Nó bụm mặt, trộm nhìn qua khe hở giữa các ngón tay. "Đù, ghê quá, cứu mạng, tại sao cô ta vẫn chưa biến mất? Ma thì không có trọng lượng sao? Ma còn có thể bay nữa à?"

Dụ Văn Châu rất muốn lấy dưa hấu bịt miệng người bên cạnh.

Xem một bộ phim ma cũng không yên thân! Cô ta là ma, tất nhiên sẽ có rất nhiều hành vi không thể giải thích được.

"Cậu không sợ sao?" Hoàng Thiếu Thiên quay đầu. Trong bóng tối, nó không nhìn rõ khuôn mặt Dụ Văn Châu nên không biết là ai, nhưng nó rất bội phục dáng vẻ bình tĩnh của vị dũng sĩ này. Từ lúc bắt đầu tới giờ cậu ta chưa từng la hét một tiếng nào, so với những tiếng kêu kì quái liên tiếp vang lên trong phòng họp có vẻ lạc lõng.

Dụ Văn Châu chậm rãi lắc đầu.

"Cậu đừng có lắc đầu!" Hoàng Thiếu Thiên đưa tay đỡ trán. "Tôi có cảm giác nếu cậu còn lắc tiếp, đầu của cậu sẽ rơi xuống giống như con ma trong phim."

Dụ Văn Châu thật sự bái phục, không biết phải nói cái gì.

"Cậu không thấy sợ sao? Sao cậu bình tĩnh thế? Hay cậu là người của chiến đội? Người bên hậu cần, người của bộ kĩ thuật?" Hoàng Thiếu Thiên lải nhải không ngừng. "Bình tĩnh như thế thì chắc chắn là cậu từng xem rồi, có đúng không, nhất định là cậu đã từng xem bộ phim này. Cậu có biết tiếp theo con ma kia sẽ làm gì không?"

Hoàng Thiếu Thiên quay lưng về phía màn hình để nói chuyện với Dụ Văn Châu.Lúc này, trên màn hình hiện ra hình ảnh ma nữ lè lưỡi vô cùng khủng bố. Dụ Văn Châu đột nhiên nổi hứng đùa dai, chậm rãi vươn tay ra sau lưng Hoàng Thiếu Thiên rồi thình lình vỗ một cái.

"Cậu nhìn ra phía sau."

Hoàng Thiếu Thiên quay đầu lại, lập tức thấy ma nữ phun ra đầu lưỡi.

"A!!!"

Giữa tiếng thét chói tai của Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu bình tĩnh đi ra từ cửa sau phòng họp.

Nhưng hắn không ngờ tới Hoàng Thiếu Thiên thật sự bị mình dọa sợ.

Ngày hôm sau, phòng huấn luyện trở nên im ắng lạ thường, trừ bỏ tiếng gõ bàn phím cùng âm thanh di chuyển chuột, có rất ít người nói chuyện với nhau. Dụ Văn Châu nhìn về phía hàng trên cùng thì phát hiện ra vị trí Hoàng Thiếu Thiên thường ngồi giờ trống không, chứng tỏ rằng hôm nay nó không đến huấn luyện.

Những lần Hoàng Thiếu Thiên không tham gia huấn luyện không hề ít. Có đôi khi Ngụy Sâm dẫn nó vào game cướp boss, có khi cho nó tham gia hội nghị bàn luận chiến thuật cùng đoàn đội, cho nên cũng chẳng có ai để ý. Chỉ có Dụ Văn Châu là cảm thấy hơi ngượng ngùng, chẳng lẽ Hoàng Thiếu Thiên bị cậu dọa sợ rồi? Sợ tới mức hôm nay không thể tới huấn luyện? Chắc không nghiêm trọng đến vậy chứ?

Nhìn cậu ta cũng không giống gan thỏ đế mà!

Với suy nghĩ như vậy, Dụ Văn Châu lơ đãng suốt cả buổi sáng. Thế nhưng kết quả huấn luyện vẫn vô cùng chính xác, tốc độ tay cũng không thay đổi.

Buổi chiều, Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục vắng mặt. Còn Dụ Văn Châu bị Phương Thế Kính gọi đi.

Ở trại huấn luyện này, nếu bạn được người của chiến đội gọi đi thì đấy là một loại vinh quang, là một lời khẳng định rằng bạn đang có phương diện nào đó được tuyển thủ của chiến đội để ý đến. Đương nhiên cũng có cả trường hợp bị Ngụy Sâm gọi ra ngoài, nhéo lỗ tai mắng một trận rồi lại đá trở về phòng huấn luyện.

Lúc đầu Dụ Văn Châu còn cảm thấy lạ, không biết Phương Thế Kính tìm mình làm gì, nhưng khi anh dẫn cậu tới phòng kĩ thuật, cậu mới hoàn toàn hiểu ra.

Phương Thế Kính vỗ vỗ vai Dụ Văn Châu, giới thiệu thiếu niên trầm tĩnh này cho nhân viên bộ kĩ thuật Nhậm Tảo.

"Cậu có yêu cầu gì cứ giao cho nhóc này là được." Phương Thế Kính nói. "Tên nhóc này làm việc rất cẩn thận, chẳng qua hơi chậm một chút."

Làm việc rất cẩn thận? Đây là đang khen cậu sao? Dụ Văn Châu suy nghĩ, rồi phủ định đáp án đấy. Cậu muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, "chậm một chút" không phải là nhận xét hay ho gì, thao tác phải càng nhanh càng tốt, tốc độ tay tăng lên mới có thể làm được càng nhiều việc.

Nhậm Tảo là một lập trình viên bộ kĩ thuật, anh đeo kính gọng đen, mặc áo sơ mi có in logo Lam Vũ, tóc tai rối bù y như một đứa nhỏ. Khi Phương Thế Kính và Dụ Văn Châu tìm tới, anh đang cố sức nhét miếng bánh mì kẹp* cuối cùng vào miệng, nhồm nhoàm nói lời cảm ơn.

Dụ Văn Châu nghĩ nghĩ rồi lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho anh.

"Tôi tên là Dụ Văn Châu." Cậu nói.

Nhậm Tảo gật đầu lia lịa, suýt chút nữa nghẹn chết.

Dụ Văn Châu nhìn chung quanh, lấy một cốc nước đưa cho Nhậm Tảo.

Cuối cùng cũng hết nghẹn, thế nhưng câu đầu tiên anh ta nói lại là: "Tại sao ngay cả bánh mì kẹp mà nhà ăn chúng ta cũng làm ngon như vậy?"

Dụ Văn Châu bình tĩnh không đáp, khuôn mặt hiện lên vẻ đau thương không hợp với tuổi. Cậu đã nhìn thấu từ lâu rồi, ở Lam Vũ này, không ai không phải là quỷ tham ăn.

++++++++++

* bánh mì kẹp: Ở đây chỉ bánh mì kẹp Tây An, là món ăn truyền thống của vùng Tây An có lịch sử lâu đời, nguyên liệu chính để làm món này là bánh mì hình tròn cắt đôi, còn nhân là thịt ba rọi kho xé nhuyễn, rau thơm, ớt chuông xào sao đó đem nướng trên lửa than hồng, vị thơm của bánh mì nướng giòn tan kết hợp cùng thịt xé vị đậm đà làm bạn muốn thưởng thức thêm vài cái nữa.
 

Bình luận bằng Facebook