Hoàn [Tường Tường 2021] [Tôn Tiêu] Ô Dạ Đề

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Ô DẠ ĐỀ

Tác giả: 三径就荒

Link gốc: [孙肖]乌夜啼

Edit: Nguyệt



Mừng sinh nhật Tôn Tường 2021



1.

“Phủ quân, phủ quân!” Cô nương cầm đèn gõ lên tấm ván gỗ vài tiếng lại bắt đầu lay khung cửa sổ, mãi đến khi ánh nến chừng như hạt đậu sau giấy dán song khẽ lay động rồi sáng hẳn lên mới ngừng.

“Sao vậy Nghiên Kỳ, đã trễ thế rồi.” Nam nhân mở cánh cửa thư phòng. Vừa tỉnh, nét buồn ngủ trên mặt còn chưa hết, Đới Nghiên Kỳ cảm thấy hắn trông ngơ ngác hệt như thư sinh chưa kinh qua thế sự.

Một thân thanh sam mộc mạc thật giống, quả là phù hợp hình tượng nam chính trong tiểu thuyết chí quái, Đới Nghiên Kỳ nghĩ tiếp.

Chỉ trừ tấm áo choàng quá đẹp đẽ, trân quý, dẫu xứng với thân phận phủ quân nhưng hoàn toàn không phải phong phạm thường ngày, ấy thế mà hắn lại rất thích khoác trên mình mỗi khi ở thư phòng.

Đới Nghiên Kỳ vừa phỏng đoán, vừa lách mình bước vào. “Phủ quân, khi nãy ô thước dạ đề, ngài có nghe thấy không?”

“Ồ?”

“Ây da, thật đó, thị nữ cả viện tử đều nghe thấy! Ô dạ đề, sự lành sắp tới!”

Tiêu Thời Khâm cười cười: “Được rồi, xem ra men dòng Trường Giang kia quả đúng là phúc tinh hiện thế.”

Vinh Quang năm thứ mười một, căn cơ Thiên tử dần vững chắc lại chỉ an phận với Giang Đông, nhiều lần bác bỏ thỉnh tấu Bắc phạt của các vị trọng thần. Cuối cùng, chẳng rõ là mất kiên nhẫn hay sinh lòng hoài nghi mà hạ chiếu chỉ, lệnh Bách Hoa Tướng quân, Ích Châu Mục quan Trương Giai Lạc hồi kinh, nói rằng có phân phó khác.

Trương Giai Lạc nghẹn một bụng phẫn uất đi ngang Kinh Châu, có lẽ bởi Tiêu Thời Khâm điềm đạm ôn tồn, tiếp đón chu đáo hoặc là do rượu Kinh Châu quá nồng hậu, cũng có thể chỉ vì Trương Giai Lạc nín nhịn đến sắp điên rồi. Chung quy qua ba tuần rượu, hắn bắt đầu kể hết từ chuyện hắn và Tôn Triết Bình khi trẻ nghe gà gáy luyện võ nghệ, nuôi chí báo quốc; lặp đi lặp lại những gian nan khốn khó cùng chiến công hiển hách tung hoành sa trường giành lại Ích Châu, dẹp yên cả vùng Tây Nam; cuối cùng hắn say chổng vó, lè nhè trộn lẫn cả hai chuyện thương thế cũ của Tôn Triết Bình tái phát với chiếu thư Thiên tử ban xuống, khóc lóc làm loạn trước mặt Tiêu Thời Khâm.

Trương Giai Lạc vừa khóc, Tiêu Thời Khâm cũng sắp khóc theo. Trương tướng quân, tâm tình ngài ta đều hiểu được, nhưng ta với ngài lại chẳng thân thiết, ngài không câu nệ ở chỗ ta như vậy, dù không đề phòng ta cũng nên đề phòng tai vách mạch dừng…

Mà sự thật như chứng minh không phải Tiêu Thời Khâm lo lắng quá nhiều, chẳng bao lâu sau, kinh thành truyền đến tin tức, nói có người mật báo Thiên tử rằng Bách Hoa Tướng quân Trương Giai Lạc cùng Lôi Đình Tướng quân Tiêu Thời Khâm oán thán ở Kinh Châu, còn Trương Giai Lạc vừa hồi kinh liền đóng cửa từ chối tiếp khách, nhìn tình thế đó sợ rằng đã bị Thiên tử ra mật lệnh giam lỏng.

Tin vừa lan truyền, hộ phủ khắp Kinh Châu đều run rẩy trong gió rét. Đới Nghiên Kỳ ca thán oan ức, Phương Học Tài nói sợ là rằng triều đình chưa từng tín nhiệm Kinh Châu, Mễ Tu Viễn đề nghị tiên hạ thủ vi cường, phủ quân chúng ta khởi binh đi.

“Chớ hoảng.” Tiêu Thời Khâm nói. Tiếp đó, hắn phân công nhiệm vụ một cách quy củ rõ ràng cho mọi người hệt như thường ngày rồi lại nhốt mình trong thư phòng.

Mấy ngày sau, chiếu chỉ của Thiên tử tới, truyền rằng Kinh Châu là trọng trấn vùng thượng du, tuyến đầu kháng Bắc, lý nên nâng cao phòng ngự, đặc biệt cho tăng tám vạn binh. Mấy ngày sau, binh lính sẽ do Khước Tà Tướng quân Tôn Tường ngược sông dẫn tới, đóng trú Kinh Châu. Đến cùng chiếu chỉ còn có một phong thư mật báo, giấy trắng mực đen viết rằng Tôn Tường đã chỉnh đốn đội ngũ xong xuôi, mang theo tám vạn thuỷ quân xuất phát từ Cối Kê với khí thế như sấm rền gió cuốn.

Đối với nước cờ gây ra náo động lớn như vậy của Thiên tử, Khước Tà Tướng quân tiền nhiệm, hiện thoái ẩn tại Cối Kê trầm mê viết chữ chơi cờ luyện đan nhận đồ đệ, Diệp Tu, chỉ cười nhạt. Nghĩ lại khi xưa hắn còn đương chức, không những nổi danh Đấu Thần ở Giang Đông, thậm chí còn có câu nói “Chỉ Diệp Tu mới xứng cùng chiến” lưu truyền giữa đám tướng lĩnh quân địch phương Bắc. Ai ngờ hắn trước mới chiếm lại Lạc Dương, sau đã bị Thiên tử điều nhiệm, còn bị phân cho tên Phó thủ chẳng có tài cán gì ngoài đối nghịch với hắn. Sau năm lần bảy lượt bị tiểu nhân cản trở, Diệp Tu rốt cục hiểu rõ rằng không ai cần tới hắn nữa, bèn trình từ biểu cáo bệnh, không đợi triều đình phê chuẩn đã gấp gáp trở về quê nhà Cối Kê ngay trong đêm. Ngày hôm sau, Diệp Tu liền thực hiện lễ tế tổ vô cùng oanh động, hoàn thành hết những nghi lễ, hắn đột nhiên quỳ gối trước bài vị liệt tổ liệt tông Diệp gia, thề rằng cả đời này sẽ không làm quan nữa.

“Lão Ngụy, ngươi xem, Thánh Thượng của chúng ta áp chế quyền hành càng ngày càng thuận tay.” Diệp Tu xem hết những thư tín điều lệnh có liên quan đến Kinh Châu, tùy tiện đưa cho Cối Kê Thái thú Ngụy Sâm đang đấu cờ với hắn.

“Chẳng thế thì sao.” Ngụy Sâm nhấc quân cờ, ung dung đáp, “Tôn Tường ở Cối Kê là một phiền toái, Tiêu Thời Khâm ở Kinh Châu cũng là một phiền toái, cứ dứt khoát đẩy hai cái phiền toái về cùng một chỗ để bọn họ gây phiền lẫn nhau. Lão phu còn phải cảm kích Thánh Thượng anh minh, thay ta mời tên Tôn tiểu thần Tôn Tường đó đi, giúp lão phu được làm một Thái thú thanh nhàn trọn vẹn.”

Mà Tiêu Thời Khâm một mình trong thư phòng, chiếu chỉ và thư tín cùng trải trên thư án. Đêm khuya, khí lạnh từ bốn phương tám hướng ngấm lại, hắn kéo chặt tấm áo choàng theo bản năng, khe khẽ thở dài: “Sao cứ nhất quyết phải là vị tai tinh này.”

2.

Đến tột cùng, Tôn Tường là phúc tinh hay tai tinh, Tiêu Thời Khâm vẫn chẳng thể nghĩ ra. Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm quá khứ, trốn đi vẫn là tốt nhất.

Phải, mười năm trước, ở Cối Kê vương phủ, đáng ra hắn nên trốn rồi.

Khi đó triều đình vừa dẹp yên một trận phản loạn, giữa những năm khói lửa mù mịt khắp nơi, trận ấy chỉ được coi là một cuộc chiến không lớn cũng chẳng nhỏ. Cá nhân Tiêu Thời Khâm cảm giác như đi Tương Dương luyện binh một chuyến, ngoại trừ lộ trình xa xôi hơn thì cũng chẳng khác gì những ngày luyện binh bình thường khác. Rồi sau đó, trong sách sử, trận bình định ấy trở thành trận chiến dựng nghiệp của Tôn Tường.

Vinh Quang năm đầu tiên, yêu tặc tác loạn vùng Chiết Đông, biên cảnh cũng mượn gió bẻ măng. Cối Kê Quận lại Tôn Tường mới mười lăm tuổi lại có thể hiệu triệu được cả ngàn tinh dũng bản địa, hợp sức cùng châu quận, Thứ sử biểu dương công trạng ấy.

Trùng hợp gặp được Cối Kê vương Đào Hiên mắt sáng biết nhìn ngọc, lòng mang chí lớn, án theo tấu biểu của Thứ sử liền đưa Tôn Tường vào phủ mình làm Tư mã, còn coi trọng, giới thiệu với chư tướng tại yến hội khánh công. Tiêu Thời Khâm nâng chén vũ thương ngồi nhìn, thiếu niên vóc người cao dong dỏng, mày kiếm mắt sáng, thoải mái đứng sau lưng Đào Hiên, đối mặt chư tướng cũng không lộ vẻ lúng túng, còn có nét thản nhiên tự đắc.

Xem ra là một tướng tài.

Đáng tiếc, ấn tượng ban đầu tốt đẹp ấy lập tức vỡ tan thành từng mảnh sau khi Tôn Tường biết được danh tự của hắn.

“Tiêu Thời Khâm? Chuyện Nhỏ?”

“Ha ha ha ha ha ha.”

Tiêu Thời Khâm cảm thấy không cách nào tưởng tượng nổi. Cối Kê vương đã nói điều kỳ lạ gì hay sao?

Bấy giờ, Cối Kê vương mới lên tiếng: “Tiêu Tướng quân đâu chỉ biết dẫn binh, khi bằng tuổi ngươi, hắn đã là văn sĩ của Lang Gia vương. Ngươi từng nghe danh Lang Gia tứ hữu chưa? Hắn chính là một trong số đó, đề thơ tác phú đối với hắn đều là chuyện nhỏ.”

… Ồ.

Vương gia, Tư Mã tân nhiệm của ngài có lẽ cần gấp một vị tiên sinh dạy học.

Tiêu Thời Khâm oán thầm, cuối cùng vẫn lựa chọn miết chén vũ thương, duy trì nét cười xã giao.

Thiếu niên vóc dáng cao ráo cười ngô nghê xong dường như có chút ngượng ngùng, một tiếng thất lễ còn chưa dứt đã rót tiếp một chén rượu lớn rồi thành khẩn nhìn hắn bằng ánh mắt sáng ngời.

Thấy vậy, Tiêu Thời Khâm nhất thời mềm lòng, liền mỉm cười thật. Giờ nhớ lại, Tiêu Thời Khâm cảm thấy đấy chắc chắn là sách lược sai lầm đầu tiên của hắn. Nhưng khi đó nào ai biết Tôn Tường sẽ lý giải ý cười nho nhã kia thành thái độ ngầm đồng ý với cách xưng hô chẳng ra đâu vào đâu này?

Về sau, trên phố thịnh hành một cuốn sổ nhỏ tên “Ngữ Lâm”, chuyên ghi chép lại lời nói và việc làm của nhân sĩ đương thời. Có một phần tên “Khinh thường” trong đó viết: Tôn Khước Tà và Tiêu Lôi Đình có mâu thuẫn, mỗi lần gặp mặt đều gọi “Chuyện Nhỏ”.

Cùng cuốn ấy, “Độ lượng” lại ghi: Bình định Lưu Hạo chi loạn, Tôn Khước Tà ngấm men say, bỡn cợt đòi Tiêu Lôi Đình múa đao, lại tự mình lấy chiến mâu đối vũ, Tiêu bình tĩnh múa đao, thần sắc chưa từng thay đổi.

Thật lâu về sau có tiểu bối kìm không đặng lòng tò mò, nhân cơ hội trò chuyện cùng Thái phó đương triều Dụ Văn Châu bèn hỏi, ngài và Tiêu Kinh Châu cùng trong Lang Gia Tứ Hữu, có thể tiết lộ chút hai phần ghi chép này là thật chăng, hắn với Tôn Khước Tà rốt cuộc ra sao.

Dụ Văn Châu phe phẩy chủ vĩ, chậm rãi nói chuyện: “Những thứ viết trong “Ngữ Lâm” mà ngươi cũng tin?”

Thời điểm Lưu Hạo chi loạn, Dụ Văn Châu còn chưa làm quan, chưa tìm được con đường nào khác sau khi Lang Gia từ trần mà làm xóm giềng với Diệp Tu thoái ẩn, ngày ngày gửi gắm tình cảm với nước non, chuyện trò với bằng hữu hoặc cùng gọi hồng nhạn làm vui. Lưu Hạo nguyên là chủ soái lưu dân quy thuận, qua lại thân thiết với Cối Kê vương Đào Hiên. Kẻ này sinh loạn, mặc dù Cối Kê vương tự mình tọa trấn, dưới trướng Tiêu Thời Khâm chỉ huy chư tướng hợp lực bình định, lại thêm Tôn Tường một tay Cối Kê vương dẫn dắt lập chiến công hiển hách nhưng bản thân Cối Kê vương trong triều vẫn đại thương nguyên khí không thể vãn hồi, vậy nên bầu không khí của yến hội khánh công cũng có phần kỳ dị. Phong phạm hiếu khách của Cối Kê vương vẫn hệt như cũ, cả những danh sĩ phong quốc không lăn lộn chốn quan trường cũng được gửi thiếp bái, Dụ Văn Châu được tận mắt chứng kiến màn đối vũ giữa Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm khi nhận lời mời tới buổi yến tiệc này.

Nói đơn giản chính là Tôn Tường bại lộ tửu phẩm, luôn miệng gọi Chuyện Nhỏ nói muốn xem hắn múa đao. Nhưng ba chữ “bỡn cợt đòi” thật không đủ để miêu tả trạng huống khi ấy. Tôn Tường thấy Tiêu Thời Khâm không đáp liền loạng choạng bước qua, ngả cả người lên đầu vai Tiêu Thời Khâm. Đến khi mở miệng nói tiếp, tiếng “Chuyện Nhỏ” kia vào tai, Dụ Văn Châu càng thấy giống như làm nũng hơn là bỡn cợt.

Tiêu Thời Khâm như bị lửa đốt, rụt người lại theo bản năng, Tôn Tường càng treo mình trên thân hắn ngả ngớn hơn.

Ai nấy đều nhìn chòng chọc một màn này.

“Tôn Tướng quân, ngươi không đứng dậy, ta múa đao thế nào được?”

Những ghi chép phía sau coi như đúng sự thật. Đầu tiên, Tôn Tường nhìn Tiêu Thời Khâm múa đao không chớp mắt, rồi cái điên của kẻ say được kích phát sau mấy tuần rượu cùng quan khách, Tôn Tường quơ lấy chiến mâu, vọt lên. Người khác không khỏi giật mình trước hành động này, Tiêu Thời Khâm múa đao vẫn không quên mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, cước bộ nhẹ nhàng tránh thoát mũi mâu. Sau, Tiêu Thời Khâm lấy công làm thủ, chủ động hướng đao về phía Tôn Tường, còn Tôn Tướng quân đã say túy lúy vẫn có thể nhanh nhẹn bắt kịp tiết tấu của Tiêu Thời Khâm, quy củ chiếu theo sáo lộ, cùng hắn đối vũ.

Chúng nhân dự tiệc xem mà ngây ngẩn, còn Dụ Văn Châu vô cùng muốn cười.

Tan tiệc, Dụ Văn Châu nắm tay bạn chí cốt, vừa đi vừa từ tốn hỏi: “Từ khi nào Thời Khâm lại trêu chọc chú chó săn nhỏ toàn tâm toàn ý vậy?”

Tiêu Thời Khâm chợt bước hụt, suýt chút nữa đạp gãy đế guốc gỗ.

3.

“Ta và hắn không hợp nhau.” Tiêu Thời Khâm nói.

“Ngươi xong rồi.” Dụ Văn Châu đáp.

“Thật sự là ngươi trêu chọc người ta trước?” Dụ Văn Châu tiếp tục. “Khi trước Diệp Tu từng nói “Lang Gia Tứ Hữu các ngươi không thể trông mặt mà bắt hình dong, Mắt Bự trông cao thâm bí hiểm, kỳ thật chẳng có bao nhiêu thứ lọt được vào pháp nhãn của hắn. Tiểu Trương nhìn nghiêm trang quy củ, thực ra khi gặp chuyện hắn lại giỏi xoay chuyển hơn tất thảy. Tiểu Tiêu có vẻ thành thật phúc hậu, không chừng có thể mê hoặc vô số nhân tâm”. Phải chăng hắn đã biết quá nhiều?”

Không, ta không phải vậy, ta không như thế.

“Văn Châu, ngươi cũng say rồi.” Tiêu Thời Khâm không muốn nói chuyện này một chút nào cả.

Thế rồi Dụ Văn Châu thật sự ra vẻ ngà ngà say, tấu khúc tình ca trái mùa ý tứ sâu xa.

Hè nắng gắt chẳng phải mùa du lãm
Lòng sầu muộn, trăm mối cuốn triền miên
Dong thuyền ngoạn cảnh hồ sen bát ngát
Tâm mơ màng giữa ngàn nỗi miên man.*

* Tử Dạ Tứ Thời Ca – Khuyết danh thuộc Thanh Thương Khúc Từ của Nhạc Phủ Thi Tập

Khi đó lòng Tiêu Thời Khâm quả thật như trăm mối tơ vò. Có một màn náo nhiệt của Tôn Tường, bầu không khí buổi yến hội cũng sôi nổi hơn mấy phần, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được lông mày Cối Kê vương từ đầu chí cuối chưa từng giãn ra. Cối Kê vương hống hách đã lâu, triều đình sẽ không bỏ qua cơ hội tước đoạt thế lực này. Chẳng bao lâu nữa, có lẽ thuộc hạ tướng lĩnh vương phủ này sẽ bị điều chuyển phân tán đi các nơi, tiền đồ mờ mịt, mà yến hội khánh công này khả năng chính là một hồi huyên náo cuối cùng trong Cối Kê vương phủ.

Giữa lúc ai nấy đều thấp thỏm bệ rạc, dẫu có lòng cũng làm chẳng đặng.

***

Thiếp bái của Diệp Tu và điều lệnh từ triều đình lần lượt tới tay Tiêu Thời Khâm. Triều đình luận công lao bình định phản loạn, thăng hắn làm Lôi Đình Tướng quân, khai phủ, lĩnh chức Mục quan Kinh Châu. Mà Diệp Tu mời hắn tiết Thượng Tỵ tới Hưng Hân viên, muốn cùng quần hiền làm lễ Tu Hễ. Tiêu Thời Khâm xem xong, trước tiên là ngẩn người, sau đó thật tâm kính nể Diệp Tu bởi hắn có thể khiến một phong thiếp bái phổ thông có lực đả động còn lớn hơn cả chiếu thư của Thiên tử.

Năm đó Diệp Tu và triều đình đôi bên đều không vừa mắt nhau, cũng đúng thời kỳ Cối Kê vương như mặt trời ban trưa. Mà sau khi Diệp Tu từ quan, mỗi bận Cối Kê vương mở tiệc chiêu đãi danh sĩ, Diệp Tu cũng chưa từng lộ diện. Thế nên ai ai cũng ngầm hiểu trong lòng mà vẫn coi như không có chuyện gì. Nay Cối Kê mới vừa thất thế, Diệp Tu đã vội vàng phát thiếp mời tụ họp, tuy nói chỉ là nhã tập thông thường nhưng lại như âm thầm cười nhạo đáp lễ những ám chiêu năm đó Cối Kê vương bày ra.

Trong giới danh sĩ, Diệp Tu vốn giao thiệp rộng, mấy năm nay nhàn rỗi lại kết thân thêm càng nhiều bằng hữu giang hồ. Ngày ba tháng Ba, khách nhân đáp ứng lời mời mà đến làm cho Hưng Hân thường ngày thanh nhã tịch mịch hôm nay náo nhiệt vô cùng. Khúc Thủy Lưu Thương ngâm xướng không dứt, vài vị phu tử lớn tuổi thấy cảnh này cơ hồ rơi lệ, nói từ khi y quan vượt Nam tới giờ, đây là lần đầu tiên được thấy di phong Lạc Dương, không khỏi khiến người ta cảm khái vạn phần.

Viên chủ nhân cơ hội thuyết giảng với khách nhân về dự tính ban đầu khi lập nên Hưng Hân viên. Hóa ra kết cấu Hưng Hân viên này vốn được Diệp Tu thỉnh vài vị công tượng tay nghề cao về bài trí theo danh thắng Gia Thế cốc ở Lạc Dương năm xưa, lại nhập gia tùy tục, phối thêm sơn thủy Giang Nam. Hiện giờ Lạc Dương thất thủ, Gia Thế cốc cũng bị giày xéo, khi Diệp Tu đánh về Lạc Dương cũng từng nhìn lại, sơn trang khi xưa nổi danh xa hoa nay chỉ còn khung cảnh đổ nát.

Hướng về những hân hoan ngày trước, chớp mắt đã chỉ còn là quá khứ, lòng chẳng thể nào không cảm khái. Thế nên nơi này được đặt tên là Hưng Hân.

Khách khứa sôi nổi gõ nhịp, Tiêu Thời Khâm nghe mà cũng thấy sống mũi cay cay. Hắn không sinh tại phương Bắc nhưng cũng xuôi Nam như bao học trò tha phương, từ khi biết chữ đã theo tiên sinh học âm Lạc Dương, các trưởng bối đều coi đó là nhã ngôn. Nơi gọi là cố thổ, trong tâm trong mắt hắn đều giống như phương ngữ Lạc Dương, học nhiều năm, dùng đến thông thuận nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy xa lạ, mông lung giống như ngắm hoa qua màn nước. Mà nay kinh qua một loạt biến cố của Cối Kê vương phủ, lại sắp đơn độc tới Kinh Châu xa xôi, đối mặt tình cảnh này, hắn đột nhiên hiểu được nỗi hương sầu của bậc phụ bối.

“Nhung nhớ cố hương thì cứ về, ở đây than khóc sầu muộn có nghĩa lý gì!” Sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh chói tai.

Là Tôn Tường.

Tiêu Thời Khâm đỡ trán. Sao tên này có thể nói chuyện quay về đơn giản thoải mái như bước ra khỏi cửa vậy chứ.

Đám người đổ dồn ánh mắt kinh ngạc hoặc khinh thường, thậm chí có cả ghét bỏ về phía hắn. Cũng phải, sao mà thủ hạ tâm phúc của Cối Kê vương đến giờ vẫn còn thản nhiên tới đây sát phong cảnh chứ.

Nhưng Tôn Tường chẳng hề biết tự hiểu: “Các ngươi nhìn gì vậy. Ta vốn là người Ngô quốc, không có những xúc động như các ngươi. Ta chỉ biết ta phải trở thành Tướng quân mạnh nhất, khi đó đương nhiên có thể hạ được Lạc Dương!”

Tiêu Thời Khâm quả thực muốn bịt miệng Tôn Tường lại. Ngươi muốn đắc tội với người khác đến vậy hả.

Ngược lại, Diệp Tu mỉm cười đầy hứng thú, “Người trẻ tuổi có chí khí là chuyện tốt.”

“Diệp tiền bối.” Tôn Tường hành lễ với Diệp Tu, “Ta sẽ khiến danh hào Khước Tà Tướng quân càng thêm vang dội!”

4.

Năm năm sau buổi nhã tập ở Hưng Hân viên, Tiêu Thời Khâm vẫn còn nhớ rõ hào ngôn về việc đánh hạ Lạc Dương của Tôn Tường ngày ấy, thời gian mài mòn những góc cạnh của ký ức, cảm giác hoang đường đối với lời ấy cũng dần biến thành niềm tin tưởng chờ mong. Mấy năm nay quản lý Kinh Châu, sự vụ rối ren khiến Tiêu Thời Khâm bận đến mức quay mòng mòng, đôi khi chẳng kịp thời gian hồi âm thư tín do Dụ Văn Châu gửi tới.

Lúc tranh thủ được chút nhàn rỗi, hắn lại lên lầu gác Giang Lăng thành trông về dòng sông lớn mịt mờ phía xa, vừa nhìn vừa lẩm nhẩm ngâm vài câu phú “Chỉ trăng trời chừ còn trôi mãi, đợi nước sông trong vắt dâng cao”, có khi mới ngâm đến “Thú cuồng chừ còn ngoái trông đàn, chim kia còn hòa tiếng chao nghiêng”*, bên tai đã văng vẳng câu nói “Đánh hạ Lạc Dương” dường như chẳng phải lời bông đùa của Khước Tà tướng quân trẻ tuổi kia.

* Đăng Lâu Phú – Vương Xán

Kinh Châu xa tại thượng du, Tiêu Thời Khâm chờ đợi đã lâu, dần dần nhận ra chỗ tốt của nơi “Trời cao, Hoàng đế xa”, tự tại hơn thời điểm ở Cối Kê vương phủ nhiều. Cảm thấy vậy, hắn càng dốc sức vì thương sinh bách tính hơn, hiện giờ chín quận Kinh Châu đều được Tiêu Thời Khâm trị hạ đâu ra đấy, giặc cỏ nhiễu nhương vùng biên cảnh cũng không dám phạm vào. Những kinh hỉ ban đầu dần biến thành kiêng kị mà triều đình dành cho Tây phủ sự vụ bề bộn lại vẫn giữ được thái bình suốt mấy năm nay cũng đều nằm trong dự kiến của Tiêu Thời Khâm. Điều bây giờ hắn không chắc chỉ là Tôn Tường của hiện tại lòng có cân nhắc điều gì, đối nhân xử thế thay đổi hay không, giả dụ tới ngày thời cuộc biến loạn, rốt cuộc người kia sẽ đứng về bên nào.

Vả lại, trong lòng vẫn khúc mắc nhiều chuyện rối ren như tơ vò, dường như còn gấp gáp hơn cả những suy tính này khác. Nhưng những ý tưởng không cách nào thành hình này lại quấy phá hắn đến mức ngủ không ngon giấc mà cũng chẳng yên lòng đọc sách, chỉ đành ngồi ngẩn người trong thư phòng.

Đới Nghiên Kỳ biết hắn lo âu, muốn nghĩ cách giúp hắn giải sầu. Hôm đó, nàng mời một đội nhạc kỹ đến, nói rằng mới sưu tầm được vài khúc thú vị.

“Nghiên Kỳ lại muốn dạy Tây phủ chúng ta khôi phục nhạc phủ trước cả triều đình chăng.” Tiêu Thời Khâm nói.

“Triều đình bao năm bận rộn giật gấu vá vai, đương nhiên không rảnh lo lễ nhạc băng hoại.” Đới Nghiên Kỳ nói mà chẳng chút cố kỵ.

“Vừa vặn ta tìm được một khúc Tương Dương có ca từ phù hợp hoan nghênh Tôn Tướng quân.”

Nhạc kỹ bắt đầu tấu nhạc. Mấy năm nay sống ở Kinh Châu, Tiêu Thời Khâm đã nghe quen khúc Tây âm Sở, mà lần này bất chợt lại có tiếng Ngô lẫn trong thủ khúc, vừa nghe, hóa ra là giọng nữ tử đất Ngô.

Giang Lăng ba ngàn ba trăm dặm
Tây Tắc non cao, đồng nằm giữa
Chẳng kể đường xa, nhiều trắc trở
Dám hỏi nương nhờ có được chăng.*

* Tương Dương nhạc – Kỳ ba

Người cất giọng hát khúc Tương Dương
Mà nơi ngô chẳng nghe tiếng nhạc
Thừa dịp sao lên, trăng ngời sáng
Nhược ngô cất bước rời Dương Châu

* Tương Dương nhạc – Kỳ bốn

“Phủ quân cảm thấy sao?” Đới Nghiên Kỳ nháy mắt như vừa thực hiện thành công trò đùa tinh quái.

“Người ta vượt sông ba ngàn ba trăm dạm mới tới, ngươi vừa gặp đã bảo người ta trở về?”

“Có đủ ra oai phủ đầu với hắn không?”

Tiêu Thời Khâm cười khổ, “Yên tâm, hắn nghe không hiểu.”

Cho nhạc kỹ lui xuống, Tiêu Thời Khâm kể Đới Nghiên Kỳ đôi ba chuyện về Tôn Tướng quân không nghe hiểu được ẩn ý, thậm chí còn có suy nghĩ khác thường hiểu sai điều người khác muốn biểu đạt. Tiếp đó, Đới Nghiên Kỳ truy vấn đầu đuôi chuyện phủ quân nhà nàng cộng sự với Tôn Tướng quân năm xưa. Cuối cùng, Đới Nghiên Kỳ bĩu môi chịu đầu hàng, ngoan ngoãn sắp xếp vài điệu dân ca dễ nghe trong bữa tiệc tẩy trần.

“Có phải vị Tôn Tướng quân này thích xiêm y hoa lệ không?” Trước lúc rời đi, Đới Nghiên Kỳ đột nhiên quay đầu lại hỏi.

Tiêu Thời Khâm khẽ gật đầu theo bản năng rồi mới giật mình nhìn nét cười trên môi Đới Nghiên Kỳ dần trở nên thâm sâu.

Tôn Tường đến Giang Lăng khi xuân sang nước sông ấm áp, vịt bơi từng đàn giữa dòng Giang thủy. Đội thuyền bên phía Tôn Tường xếp thành hàng ngay ngắn, Tiêu Thời Khâm dẫn theo người trong Kinh Châu phủ đứng dọc bờ sông, khí thế cũng chẳng kém cạnh. Trên dưới Kinh Châu phủ căng thẳng suốt mùa đông, ai nấy đều nghẹn một bụng muốn luân phiên đối phó với phiền toái do triều đình phái tới này, hòng cuốn đến mức hắn không kịp trở tay, giúp phủ quân phân ưu vẹn toàn. Ai ngờ khi thuyền vừa cập bến, một thanh niên cao lớn trong bộ nhung trang vọt thẳng tới nhanh như gió, nhìn thấy phủ quân của bọn họ liền cất tiếng: “Chuyện Nhỏ, ngươi mập lên rồi.”

Lỗ Dịch Ninh phản ứng nhanh nhất, toan thay phủ quân mỉa mai hắn vô lễ, lại nghe Tiêu Thời Khâm trả lời trước: “Ngươi cao hơn trước.”

Không chỉ tất thảy người thuộc Kinh Châu phủ sửng sốt, phó tướng cùng các tùy tùng của Khước Tà Tướng quân nghe được cũng sũng người. Dường như những giương cung bạt kiếm và châm chọc khiêu khích đã chuẩn bị trước đó đều không dùng được? Nhân mã đôi bên ngóng nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện rõ ý “Chủ tử các vị quả nhiên không tầm thường.”

Vậy nên khi Tôn Tường ôm một con gà mái ra tặng Tiêu Thời Khâm, mọi người đã gần như chết lặng.

“Chuyện Nhỏ, ta có nhiều điều muốn nói với ngươi lắm, vậy nên phải đưa những thứ được người khác phó thác cho ngươi trước, bằng không sẽ quên mất. Lúc đi ngang kinh thành, ta gặp Trương Tân Kiệt, bằng hữu của ngươi. Hình như hắn từ phương Bắc tới làm sứ giả đàm phán việc quy thuận triều đình thay cho vị Cao Bình Hàn Tướng quân kia. Hắn nhờ ta gửi ngươi một phong thư cùng một khối Thạch Mặc.”

“Đa tạ. Ngươi nhét thư và Thạch Mặc vào bụng gà sao?”

“Không, lúc đó ta mới sực nhớ ra ta đi vội quá, chưa kịp chuẩn bị lễ vật tặng ngươi, liền mua một con gà mái, vẫn nuôi nó trên thuyền suốt hành trình. Con mèo chuyên bắt chuột trên thuyền mấy lần muốn ăn nó đều bị ta cản kịp đó!”

Tiêu Thời Khâm dở khóc dở cười, tiếp nhận thư và Thạch Mặc của Trương Tân Kiệt từ tay Tôn Tường. Ngươi nhất định phải tặng lễ vật, mà cụ thể nó là một con gà mái, cho ta đầu tiên như vậy sao?

“Vậy, cảm tạ lễ vật của ngươi…”

“Haha, lát nữa nấu nó thành món Khiếu Hoa Kê nổi tiếng ở quê ta, mời ngươi ăn!”

5.

Triều đình cực kỳ để ý trạng huống sau khi Tôn Tường tới Kinh Châu. Số quan viên thuộc Đô sát viện đi giám sát phía Tây tăng một lượng lớn, tình báo thư tín bay về kinh thành như hoa rơi, nhưng sau khi bay tới Đô sát viện, đại đa số những “đóa hoa” này đều rẽ ngoặt, rơi xuống Thừa Tướng phủ trước lúc tới hoàng cung báo danh.

“Phủ đệ của Khước Tà Tướng quân chưa hoàn thiện, tạm thời sống nhờ trong quý phủ của Kinh Châu Mục quan, hành vi có phần tùy hứng, Mục quan phủ đệ tương đối rối loạn.”

“Con mèo Khước Tà Tướng quân nuôi ăn mất cá cẩm lý của Tiêu Châu mục.”

“Khước Tà Tướng quân dựng sân chọi vịt tại Tiêu phủ, bị Tiêu Châu mục phá đi.”

“Khước Tà Tướng quân tới Kỷ sơn săn thú, bắn hạ ba mươi sáu con chim trĩ chỉ trong một ngày.”

“Đừng đọc nữa.” Vương Kiệt Hi ngắt lời Lưu Tiểu Biệt càng đọc, nét mặt càng hiện rõ vẻ không còn gì lưu luyến với cõi đời.

“Thừa Tướng, những điều này đều bẩm báo lên sao?” Lưu Tiểu Biệt khẽ thở dài.

“Báo.” Khuôn mặt Vương Thừa tướng không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.

Lúc rời khỏi Thừa Tướng phủ, Lưu Tiểu Biệt đụng phải một người trông khá lạ mặt. Tới tận lúc đến Đô sát viện rồi hắn mới sực nhớ ra đó là Trương Tân Kiệt, nhất thời, mồ hôi lạnh đổ khắp người.

“Ta mới đi mấy năm, Đô sát viện đã sắp lụn bại đến mức phải tới Tướng phủ xin chỉ thị hội báo sao.” Trương Tân Kiệt lạnh lùng nhìn Vương Kiệt Hi.

“Nếu ngươi không đi, Đô sát viện cũng sẽ không trở thành cục diện này.”

“Mấy năm nay vất vả ngươi chiếu cố Đô sát viện.” Ngữ khí Trương Tân Kiệt dịu xuống.

“Nhìn dáng vẻ ngươi khi nãy, ta còn tưởng ngươi muốn đi cáo trạng với Hoàng Thượng.”

“Hiện giờ ta cũng chỉ là một sứ giả của Tạp hào Tướng quân, tiếng nói sao có phân lượng được như Thừa Tướng ngài?” Trương Tân Kiệt ung dung tìm ra chùm anh đào trong đĩa, từ tốn ăn rồi mới nói tiếp, “Ta không lưu lại kinh thành đủ lâu nhưng chỉ chừng ấy thời gian đàm luận cũng đủ biết có rất nhiều chuyện bị triều đình gác lại, không suy suyễn thêm được nhiều tài vật giúp Hàn Tướng quân Bắc phạt. Nếu đã vậy, ta đây liền thay Hàn Tướng quân đổi điều kiện, mong Kiệt Hi huynh thành toàn.”

“Điều kiện gì.” Vương Kiệt Hi nghe hắn đổi cách xưng hô, chợt ngây người. Từ sau khi rời Lang Gia vương phủ, mỗi người một ngã, đã lâu lắm rồi hắn chưa được nghe cách xưng hô này từ miệng người khác.

“Ta muốn một người.”

“Ai?”

“Trương Giai Lạc.”

Phủ đệ của Kinh Châu Mục quan rối ren mất mấy ngày liền, đến khi cảm giác mới mẻ cùng điên cuồng sau cửu biệt trùng phùng trong lòng Tôn Tường lắng bớt xuống, Tiêu Thời Khâm mới được thở hắt một hơi, cảm thấy bọn họ nhất thiết phải nói chuyện một phen. Hắn chọn một ngày lành mưa phùn lất phất, tới khúc sông ngoặt câu cá cùng Tôn Tường. Nón tre nhạt màu, áo tơi xanh biếc, một chiếc thuyền con ngăn cách mọi tai mắt dư thừa. Dẫu thường không chịu ngồi yên nhưng khi câu cá, Tôn Tường lại có thể bình tĩnh, kiên nhẫn đến lạ kỳ. Từ khi ở Cối Kê, Tiêu Thời Khâm đã phát hiện ra đặc điểm này ở Tôn Tường, vậy nên những khi cần nói chuyện nghiêm túc, hắn thường chọn cách dẫn Tôn Tường đi câu cá.

Chống cần câu trên mép thuyền, Tiêu Thời Khâm liếc nhìn người ngồi cạnh. Thiếu niên ở Cối Kê trong trí nhớ trùng khít với thanh niên tướng quân trước mắt, tuy lúc gây náo loạn vẫn khiến người ta đau đầu hệt như xưa nhưng khi yên tĩnh, diện mạo thanh niên tuấn lãng ấy đã nhiều thêm phần kiên nghị, sắc bén. Lúc trước, sau khi Tiêu Thời Khâm được điều nhiệm tới Kinh Châu không lâu, Cối Kê vương tuyên cáo thoái ẩn, Tôn Tường cũng bị điều đến Kinh Khẩu, giữ một chức vị hữu danh vô thực trong Bắc phủ. Kinh Khẩu có nhiều dân gốc Từ Châu, Duyện Châu với nếp sống thô lậu. Từng trui rèn nơi Bắc phủ ngư long hỗn tạp một thời gian, Tôn Tường hiện giờ vẫn khí phách như năm nào, có lẽ cũng chẳng có gì đổi khác. Thế nên Tiêu Thời Khâm bèn hỏi Tôn Tường chuyện qua lại ở Bắc phủ. Nghe xong, Tôn Tường chỉ nói hai chữ “đáng tiếc”.

“Ngươi tiếc gì?”

“Ngươi không biết ở đó có ba điều đáng tiếc sao? Kinh Khẩu có rượu, đáng tiếc triều đình ra lệnh cấm. Bắc phủ có binh, đáng tiếc không được đánh. Chu lang có tài, đáng tiếc là một cái hũ nút.”

“Binh lính Bắc phủ nói về thống soái như vậy sao?”

“À, bọn họ ngoài miệng thô tục nhưng kỳ rất quy củ, không nghe lệnh thì cứ đánh là xong. Toàn quân đều tín phục Chu Trạch Khải.”

“Ý… Ý ngươi là Chu Tướng quân thích đánh người?”

“Không phải. Tuy hắn rất mạnh… À ta cũng mạnh chẳng kém đâu! Nhưng hắn ưa nhìn. Dáng vẻ tuấn lãng nhất, có năng lực đánh thắng những kẻ không phục, thế nên binh lính Bắc phủ đều nghe hắn.”

Tiêu Thời Khâm chưa bao giờ được nghe về một đội quân đơn giản, không làm bộ làm tịch như vậy.

Chiếu theo những gì Tôn Tường nói, binh lực ở trọng trấn Kinh Khẩu này rất đáng tin cậy, ngăn địch tràn xuống phía Nam không phải vấn đề, vả lại, tướng sĩ Bắc phủ cũng khát vọng được tung hoành trận mạc. Nhưng Trung Lang Tướng quân Chu Trạch Khải không ưa nhiều lời, vậy nên đó giờ chưa từng tỏ rõ ý đó với triều đình.

Nhưng Tôn Tường không phải hũ nút, vậy nên hắn bị điều đến Kinh Châu.

Đại khái, triều đình hy vọng Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm sẽ gây sức ép lẫn nhau, biến Kinh Châu phủ trở thành Cối Kê vương phủ thứ hai. Rốt cuộc xác nhận rõ điều này, Tiêu Thời Khâm âm thầm cảm tạ nhưng lời đồn triều dã bất hòa thất thiệt kia.

“Lúc phó thác người đưa Thạch Mặc, Trương Tân Kiệt có nói lai lịch vật kia với ngươi không?” Tiêu Thời Khâm đột ngột chuyển đề tài.

“Không. Hắn chỉ dặn không được để dính nước.” Tôn Tường lờ mờ cảm nhận được dường như bản thân đang bị khinh thường về văn hóa.

“Đó là cổ mực tiền triều, hắn thu được từ giếng băng trên Đồng Tước đài.” Tiêu Thời Khâm nhìn Tôn Tường đang ngây người như thể hắn nghe không hiểu hoặc cũng như không thể tin được.

“Hàn Tướng quân đã từng đánh tới Nghiệp thành.”

6.

Tôn Tường siết chặt nắm tay, cau mày, cuối cùng nện một quyền lên mép thuyền, khiến chiếc thuyền nhỏ chòng chành một phen.

“Chuyện Nhỏ, người ta nói trong triều đình hiện giờ, lời nói của Vương Kiệt Hi có trọng lượng nhất, chẳng phải ngươi rất thân hắn à, sao không đánh tiếng với hắn? Thật sự bỏ mặc phương Bắc? Ta nghe Trương Tân Kiệt nói, bọn họ ở phương Bắc phải tự chiêu binh, tự trữ lương thảo, từ khí giới đến mắm muối nhỏ nhặt đều phải tự xoay sở. Ta vốn tưởng bọn họ không trụ nổi mới phải chịu quy thuận, không ngờ quân phía Hàn Tướng lại có thể đánh xa đến vậy. So với họ, đám binh sĩ chính quy bọn ta quả thật giống lũ sâu mọt ăn không ngồi rồi!”

“Hiện giờ Kiệt Hi là Thừa Tướng, rất nhiều thời điểm thân bất do kỷ.”

“Ngươi thật cảm thông hắn quá.” Tôn Tường trừng mắt.

Vô cớ phải chịu ánh mắt như đao của Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm thoáng trầm ngâm một hồi.

Tôn Tường bực dọc xong, toan lên tiếng đã nghe Tiêu Thời Khâm vung cần, một con cá đao không lớn không nhỏ được bỏ vào chiếc giỏ tre.

“Nếu đã đến Kinh Châu này, Tôn Tướng quân có từng nghĩ sẽ không trông cậy vào triều đình không?”

Tiêu Thời Khâm hỏi ra lời này rất nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng thoải mái như thể chỉ đang thảo luận cá hôm nay câu được nên ăn thế nào. Nhất thời, Tôn Tường cảm thấy vấn đề này hoàn toàn hợp lý, bèn vỗ đùi, “Ý hay! Sao ta lại không nghĩ ra kia chứ!”

Nói xong, hắn mới sực nhận ra điểm không đúng, không khỏi liếc nhìn Tiêu Thời Khâm, đè thấp giọng: “Chuyện Nhỏ, ngươi nghiêm túc sao?”

“Đã xa nhiều năm kể từ khi ở Cối Kê vương phủ, liệu Tôn Tướng quân có nguyện… Kề vai mà chiến cùng Tiêu mỗ?”

Tiêu Thời Khâm vốn tưởng hắn có thể nói ra một cách thong dong, bình tĩnh hơn, để lúc này càng thêm giống thời khắc an trí đại sự, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy nước sông cuốn theo hoài niệm nào đó dập dềnh nơi đáy mắt. Mà tất cả những điều ấy chẳng thể thoát được ánh nhìn của Tôn Tường.

“Nghe ngươi!” Hắn đáp, “Ta vẫn luôn nguyện ý nghe ngươi.”

Tiêu Thời Khâm vốn tưởng rằng nói thỏa với Tôn Tường rồi sẽ có thể cáo biệt lo âu, ngủ được giấc tròn, thế nhưng nhiều lần trằn trọc không yên đã chứng minh hắn sai rồi. Hắn bóc tách từng chút nguyên nhân khiến bản thân tỉnh giấc, phát hiện vấn đề mấu chốt nằm ở việc Tôn Tường đã đáp ứng tới Tương Dương đóng quân theo đúng kế hoạch. Hai ngày nữa hắn khởi hành nhưng bản thân Tiêu Thời Khâm lại có chút, không phải, là rất không nỡ.

Sau khi hiểu rõ rồi, hắn rốt cuộc không nằm nổi nữa. Trở dậy đi tới thư phòng, Tiêu Thời Khâm khóa bản thân vào trong tấm áo choàng kia bằng một tư thế thoải mái, tùy tay lật một cuốn sổ ghi chép để giải sầu. Tuy lông vũ trắng muốt may thành áo choàng đã hơi cũ nhưng vẫn còn mềm mại, ấm áp, hiển hiện một màu nhu hòa dưới ánh nên hệt như lúc ban đầu bởi nó luôn được chủ nhân giữ gìn cẩn thận.

Mưa đã tạnh, ánh trăng ló ra khỏi mây trời, chiếu sáng đình viện. Những con mèo nhà đi đêm, thỏ hoang và Tôn Tường đều chẳng thể ẩn nấp, bị Đới Nghiên Kỳ bắt gặp trong lúc đi tuần quanh phủ.

“Ngươi! Lén lút làm gì đó?” Lượng công việc Đới Nghiên Kỳ phải chú ý đột ngột tăng gấp ba lần kể từ khi Tôn Tường nhập phủ khiến nàng kêu khổ không thôi. Hôm nay biết tin vị tổ tông này rốt cuộc sắp đi rồi, tâm tình nàng đương tốt vậy nên cũng vô cùng vui lòng qua lại vài câu với hắn.

“Ngươi nói gì vậy chứ, rõ ràng ta đang đường đường chính chính ngắm trăng.”

“Thôi đi, bộ dạng này của ngươi còn chẳng lừa nổi mấy tên mật thám ngu ngốc triều đình phái tới nữa là.” Đới Nghiên Kỳ tiến lên một bước, giữ chặt tay áo Tôn Tường, đè thấp giọng, “Ngươi loanh quanh mấy vòng trước cửa tĩnh thất của phủ quân chúng ta rồi. Thành thật khai báo, ngươi toan tính điều gì?”

“Ta… Ta tìm Chuyện Nhỏ cùng ngắm trăng không được chắc!” Bị cô nương nhỏ xinh bóc trần, Tôn Tường hơi mất tự nhiên, “Nhưng mà hình như hắn đang ngủ.”

Đới Nghiên Kỳ liếc nhìn ánh nến le lói trong thư phòng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn hỏi Tôn Tường: “Cối Kê vương năm xưa có phải rất giàu có không?”

Tôn Tường ngẫm nghĩ, “Đúng vậy, làm sao?”

“Vậy khi đó các ngươi… Ý ta là phủ quân cũng ăn mặc rất xa hoa phải không?”

“Không hề, Chuyện Nhỏ luôn giản dị —— aiz, ngươi đừng lo, hắn như vậy không phải vì chỗ các ngươi nghèo nàn đâu —— hắn nói quốc gia hiện tại còn bề bộn loạn lạc, kẻ sĩ biết nhìn xa trông rộng không nên quá xa hoa làm gì.”

“Kinh Châu chúng ta không nghèo!”

“Lại nói, ta từng bị hắn giáo huấn một phen rồi đánh cược, lấy mất tấm áo choàng tốt nhất, vậy mà về sau lại chẳng thấy hắn mặc, thật đáng tiếc.”

“A…” Đới Nghiên Kỳ kinh ngạc.

“Lúc đó ta cũng không ngờ rằng ta sẽ thua hắn, bằng không đã chẳng đánh cược như vậy.” Tôn Tường góp nhặt từng điều vụn vặt trong hồi ức.

“Ta không nói chuyện với ngươi nữa.” Đới Nghiên Kỳ chỉ tay về hướng thư phòng, “Phủ quân không ngủ, đang đọc sách ở bên kia, ngươi tới vừa đúng lúc!”

“Phủ quân, phủ quân!” Đới Nghiên Kỳ gõ vài tiếng lên ván gỗ rồi lại bắt đầu lay cửa sổ, mãi đến khi ánh nến chừng như hạt đậu sau giấy dán song khẽ lay động rồi sáng hẳn lên mới ngừng.

“Sao vậy Nghiên Kỳ, đã trễ thế rồi.” Tiêu Thời Khâm mở cửa thư phòng, nét buồn ngủ còn sót lại trên khuôn mặt thoáng cái mât tăm khi thấy người đối diện là Tôn Tường.

“Phủ quân, ngài từ từ tán gẫu, ta đi trước.” Giọng Đới Nghiên Kỳ càng lúc càng xa.

“Chuyện Nhỏ.” Tôn Tường lách người vào trong, lòng thầm cảm thấy mình không hề đoán mò. “Ngươi thích ta phải không?”

“Hả?”

“Có phải ngươi thích ta không! Rõ ràng ngươi khoác tấm áo choàng này rất đẹp.”

Tiêu Thời Khâm muốn Tôn Tường im lặng, không còn cách nào khác, hắn đành phải ghé tới hôn.

Dường như hắn nghe được tiếng ô thước dạ đề.

Hoàn
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook