Có một bộ phim mang tên Vi Thảo.
Có một bộ màn trình diễn mang tên Tân Binh Khiêu Chiến.
Cảnh 1, lần 1:
All-Stars mùa 8 là lần đầu em đứng trên sàn đấu bán chính thức, tạm coi là trận nửa debut của mình. Ấy thế mà, em còn nhát hơn cô bé Đới Nghiên Kỳ đến từ Lôi Đình, một chiến đội yếu thế hơn Vi Thảo gấp bội.
Thậm chí, đó còn chẳng phải em tự ghi danh: có một người nhất quyết muốn em đứng trên sân đấu này ngày hôm nay.
Trước mắt mọi người, em mang danh tiểu thiên tài lại chỉ biết lí nhí “Chào mọi người, tôi là Cao Anh Kiệt”. Giọng em nhỏ xíu đến nỗi ngay cả tên mình “ba chữ cuối cùng tới bản thân cậu cũng không nghe rõ”.
Đến cuối cùng, vẫn là nhờ người đó lên giải vây thu hút sự chú ý giùm em.
Nào, hãy nói to lên đi em! Tên em tuyệt đẹp khí khái như thế, chứa đựng bao kỳ vọng của bao người.
Đến chính em còn không dám giới thiệu rõ rành mạch tên mình, thì sao em dám kỳ vọng sau này đồng đội sẽ gọi tên em khi nguy cấp, các fan la hét tên em vang tận gầm trời, và người ấy cười gọi tên em đầy tự hào đây?
Tại sao em lại lắp bắp nhỏ như thế? Em không phải Chu Trạch Khải, không thần như Chu Trạch Khải, cũng đừng biến Vi Thảo thành chiến đội một người. Bởi nếu thế, em không phải là em, Vi Thảo cũng không phải Vi Thảo nữa rồi.
Vi Thảo có tam Kiệt, Vi Thảo sinh thiên tài.
Hãy nói to rõ rành mạch lên:
“Chào mọi người, tôi là Cao Anh Kiệt!”
Cảnh 1, lần 2:
Anh lo lắng cho đứa trẻ ấy.
Em quá hướng nội, dễ đỏ mặt, thậm chí tố chất tâm lý còn kém hơn cả Tiêu Vân Liễu Phi Chu Diệp Bách sau khi thua Quân Mạc Tiếu, quầng thâm mắt mất ngủ đậm hơn bọn họ, cả người lơ ma lơ mơ.
Anh dặn em vào trận Tân Binh Khiêu Chiến phải đánh hết sức. Chỉ thế, không nói gì hơn.
Cao Anh Kiệt là tân binh chưa lên sân lần nào, nên không rõ hậu quả của việc đánh thật tiền bối ở All-Stars sẽ trông vô lễ thế nào, lẽ nào Vương Kiệt Hi tham dự nhẵn mặt lại không biết?
Tân binh các đội khác hẳn đều được tiền bối trong đội dặn dò kỹ lưỡng để không đắc tội ai, đều giống Đới Nghiên Kỳ đấu quy củ hài hoà với Sở Vân Tú. Vương Kiệt Hi bình thường kỹ tính như thế, lại không nhắc nhở trước về quy tắc bất thành văn này với Cao Anh Kiệt, người mà anh thừa biết còn chẳng hề tự ghi danh?
Thậm chí, không những Vương Kiệt Hi cố giấu điều đó, mà anh còn cố ý dặn em phải đánh dốc hết sức mình như đánh chung kết vậy!
Anh tin rằng, em ấy sẽ nghe lời mình, bởi em ấy rất tôn kính mình.
Anh cũng tin rằng, nhất định em ấy sẽ không khiến mình thất vọng.
Cảnh 2, lần 1:
Nếu ban đầu mọi người cười chê em rụt rè nhát gan do biểu hiện lúc giới thiệu trước trận đấu, thì sau khi chứng kiến nhân vật ma đạo dũng mãnh học giả dưới tay Cao Anh Kiệt thì đã đồng loạt thay đổi ấn tượng!
Em đúng là một tiểu thiên tài, danh xứng với thực.
Thiên phú cao, đè chổi bay cực thấp mặt đất gần đến mức cực hạn ngang ngửa Vương Kiệt Hi, dựa vào thao tác tốc độ tay mà truy đánh sít sao.
Tốc độ tay thậm chí còn nhanh hơn Vương Kiệt Hi, khiến người khác khó nắm bắt sơ hở chợt loé qua. Thậm chí, đó còn là do Cao Anh Kiệt biết rõ những sơ hở đó không sao nên mới bỏ qua việc bù đắp chúng để dồn sức tăng tốc độ.
Đến nỗi Kiếm Thánh nhà địch thủ còn phải thốt lên cảm phục, lối đánh này nhằm vào khắc chế phong cách của hắn: “Tân binh lại có kinh nghiệm dày dặn như vậy, nhất định do Vương Kiệt Hi dạy dỗ.”
Cảnh 2, lần 2:
Đương nhiên, do Vương Kiệt Hi đã cố ý giảm điểm kỹ năng của mình để Cao Anh Kiệt tích lũy sát thương dần sau mỗi đợt 2 bên va chạm.
Lại như Dụ Văn Châu nhận xét, lần này Vương Kiệt Hi hi sinh rất lớn, tính phiêu lưu rất cao, một khi bị phát hiện sẽ gây ra hiệu quả ngược. Bởi để không lộ liễu thì Vương Kiệt Hi nhường điểm kỹ năng không nhiều lắm, nên phải cân bằng tỉ mỉ, lúc so tài hết sức bận lòng, xứng danh 4 chữ “dụng tâm lương khổ” từ người đối thủ cũng đã hi sinh bảo bọc chiến đội nhiều năm.
Anh tin tưởng vào khả năng của Cao Anh Kiệt rất nhiều. Bởi nếu em phạm sai lầm thì chút điểm kỹ năng chênh lệch anh cố tạo ra ấy cũng không cứu được em.
Nếu em sai lầm, anh cũng không thể bao che nổi, và tất cả sẽ uổng công vô dụng. Mọi thứ sẽ mất: hi sinh của anh, tự tin của em, tương lai của Vi Thảo.
Anh tin em không mắc lỗi, và em cũng làm được!
À thì…
Trừ phút cuối cùng.
Về mặt thao tác hiển nhiên Cao Anh Kiệt không gây ra sai lầm gì, nhưng tâm lý khó tránh dao động khi em nhận ra mình sắp đánh bại Ma Thuật Sư uy danh lừng lẫy trước mặt bao người.
Anh hiểu đứa trẻ mình dạy dỗ đến vậy.
Nên Vương Kiệt Hi đã tính trước để nhân vật của anh bị dồn vào góc ở phút cuối trận để giảm sai lầm của em, bởi tấn công vào góc là bản năng cơ bản của ma đạo học giả.
Anh tin em luôn nhớ những điều mình dạy. Anh tin em sẽ thi triển hết sức như đánh chung kết và triển lộ hết tài năng để giành chiến thắng!
Thực tế, muốn Cao Anh Kiệt nổi bật lấy le thiên hạ chỉ là phụ, muốn cậu nhóc tự tin đã thắng đội trưởng nhà mình trong trận đấu cả 2 bên dốc hết sức mới là mục đích chính.
Bởi nếu anh dặn Cao Anh Kiệt vừa đánh lễ phép vừa để em chiến thắng, em cũng biết thừa mình không thể nào thắng Vương Kiệt Hi nổi khi em không dốc sức mà đánh. Vậy nếu thắng, Cao Anh Kiệt sẽ càng hoang mang hơn, bởi em không biết sức mình mạnh đến đâu, càng không biết đội trưởng nhường đến mức nào.
Vậy nên kết quả đã định, tiểu thiên tài Vi Thảo đánh bại đại thiên tài Vi Thảo trước mắt bao người chứng kiến.
Cảnh 3, lần 1:
Chiến thắng đội trưởng xong, ngoài niềm vui chiến thắng chóng vánh vỡ oà, em lại nhanh chóng bị cảm giác sợ hãi và áy náy bủa vây. Em từng lén nghe những tiền bối trong đội kể về hậu quả nếu hai thầy trò bọn em chọn đánh thật: Thầy liều lĩnh gánh tiếng xấu bắt nạt hậu bối, trò liều lĩnh gánh tiếng xấu không tôn trọng tiền bối.
Đầu em cúi thấp đầu lúc người ấy bước gần tới, em ngỡ như cả người bị bóng đen nuốt chửng. Tâm trạng trĩu nặng xuống như đè sụp cả bờ vai non nớt của em.
Hên là sau đấy đã có đội trưởng nắm cổ tay em giơ cao lên trước sân khấu trăm triệu người chứng kiến.
Ánh đèn chiếu rọi hôn lên đôi mắt vụt mừng của kẻ chiến thắng.
Diễn viên chính là Cao Anh Kiệt. Song đạo diễn lại là Vương Kiệt Hi.
Dưới khán đài đông nghìn nghịt người vỗ tay như thế, khán giả chân chính thưởng thức màn trình diễn thực thụ chỉ có lác đác Dụ Văn Châu và Diệp Tu hai người, lại chẳng ai nỡ lòng vạch trần.
Giải thưởng của bộ phim này chỉ là lòng tự tin vô hình của một cậu trai trẻ và tương lai của Vi Thảo.
Trên đài vẫn reo hò tên kẻ thắng cuộc, từng tràng pháo tay đong đầy màn nhĩ.
Còn người đáng nhận thưởng nhất đã lẳng lặng lui xuống đài, chậm rãi hoà vào cánh gà tối đen.
Cảnh 3, lần 2:
“Cuộc phỏng vấn cũng gần đến hồi kết. Vương Kiệt Hi quả thực làm đến triệt để, cố hết sức nâng đẩy Cao Anh Kiệt xuyên suốt buổi phỏng vấn. Mà chữ được anh nhắc đến nhiều nhất chính là “Tương lai của Vi Thảo.”
Có lẽ khán giả sẽ không cảm nhận được lòng nhiệt tình của Vương Kiệt Hi, nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp lại dễ dàng bị nó ảnh hưởng.
Nhất là người hiểu rõ ý định của anh như Diệp Tu, trong lòng Diệp Tu, trận đấu giữa Vương Kiệt Hi và Cao Anh Kiệt mới là điểm sáng nhất trong tất cả các màn tân binh khiêu chiến hôm nay.
Anh lẳng lặng hy sinh vì chiến đội, vì hậu bối, còn những người khác thì sao? Tân binh khiêu chiến tiền bối, mà đám tiền bối cũng mạnh mẽ đánh trả, dù có là trận tân binh khiêu chiến điển hình đầu tiên giữa Sở Vân Tú và Đới Nghiên Kỳ, sự tôn kính và chở che cũng ẩn hiện căn bệnh hình thức đấy.
So ra thì, chuyện Vương Kiệt Hi làm không cùng đẳng cấp với họ.
Anh mới là người đáng được tôn trọng và tuyên dương nhất trong tân binh khiêu chiến, thế nhưng, thứ anh nhận được không phải những điều trên, mà chỉ là một tên đại thần bị chính tân binh nhà mình đánh bại.”
Để đóng vở kịch này, không chỉ đơn giản là Vương Kiệt Hi “cho đi không nhận lại gì” thường thấy. Mà thậm chí, anh còn phải nhận về bêu danh đã gục ngã nhục nhã dưới tay hậu bối của mình.
Tân binh thượng vị vốn là việc sóng gió và kiêng kỵ nhất chiến đội. Thế mà ngay từ đầu tiên Cao Anh Kiệt lên sàn, em đã định sẵn sẽ được anh che chở qua hết mưa gió và kế thừa Vương Bất Lưu Hành của anh.
All-Stars vốn mang đậm tính “diễn” hình thức, song Vương Kiệt Hi còn dám “diễn” thật trong trận đấu “diễn” giả đó.
Ngày hôm đó, anh không cần cúp vàng Oscar. Anh muốn tương lai của Vi Thảo cầm về cúp vàng vô địch!
Cảnh cuối:
"Vương Kiệt Hi và Vương Bất Lưu Hành của anh cứ thế không gì cản nổi, gánh lên Vi Thảo bay về phía trước!"
Action!
Có một bộ màn trình diễn mang tên Tân Binh Khiêu Chiến.
Cảnh 1, lần 1:
All-Stars mùa 8 là lần đầu em đứng trên sàn đấu bán chính thức, tạm coi là trận nửa debut của mình. Ấy thế mà, em còn nhát hơn cô bé Đới Nghiên Kỳ đến từ Lôi Đình, một chiến đội yếu thế hơn Vi Thảo gấp bội.
Thậm chí, đó còn chẳng phải em tự ghi danh: có một người nhất quyết muốn em đứng trên sân đấu này ngày hôm nay.
Trước mắt mọi người, em mang danh tiểu thiên tài lại chỉ biết lí nhí “Chào mọi người, tôi là Cao Anh Kiệt”. Giọng em nhỏ xíu đến nỗi ngay cả tên mình “ba chữ cuối cùng tới bản thân cậu cũng không nghe rõ”.
Đến cuối cùng, vẫn là nhờ người đó lên giải vây thu hút sự chú ý giùm em.
Nào, hãy nói to lên đi em! Tên em tuyệt đẹp khí khái như thế, chứa đựng bao kỳ vọng của bao người.
Đến chính em còn không dám giới thiệu rõ rành mạch tên mình, thì sao em dám kỳ vọng sau này đồng đội sẽ gọi tên em khi nguy cấp, các fan la hét tên em vang tận gầm trời, và người ấy cười gọi tên em đầy tự hào đây?
Tại sao em lại lắp bắp nhỏ như thế? Em không phải Chu Trạch Khải, không thần như Chu Trạch Khải, cũng đừng biến Vi Thảo thành chiến đội một người. Bởi nếu thế, em không phải là em, Vi Thảo cũng không phải Vi Thảo nữa rồi.
Vi Thảo có tam Kiệt, Vi Thảo sinh thiên tài.
Hãy nói to rõ rành mạch lên:
“Chào mọi người, tôi là Cao Anh Kiệt!”
Cảnh 1, lần 2:
Anh lo lắng cho đứa trẻ ấy.
Em quá hướng nội, dễ đỏ mặt, thậm chí tố chất tâm lý còn kém hơn cả Tiêu Vân Liễu Phi Chu Diệp Bách sau khi thua Quân Mạc Tiếu, quầng thâm mắt mất ngủ đậm hơn bọn họ, cả người lơ ma lơ mơ.
Anh dặn em vào trận Tân Binh Khiêu Chiến phải đánh hết sức. Chỉ thế, không nói gì hơn.
Cao Anh Kiệt là tân binh chưa lên sân lần nào, nên không rõ hậu quả của việc đánh thật tiền bối ở All-Stars sẽ trông vô lễ thế nào, lẽ nào Vương Kiệt Hi tham dự nhẵn mặt lại không biết?
Tân binh các đội khác hẳn đều được tiền bối trong đội dặn dò kỹ lưỡng để không đắc tội ai, đều giống Đới Nghiên Kỳ đấu quy củ hài hoà với Sở Vân Tú. Vương Kiệt Hi bình thường kỹ tính như thế, lại không nhắc nhở trước về quy tắc bất thành văn này với Cao Anh Kiệt, người mà anh thừa biết còn chẳng hề tự ghi danh?
Thậm chí, không những Vương Kiệt Hi cố giấu điều đó, mà anh còn cố ý dặn em phải đánh dốc hết sức mình như đánh chung kết vậy!
Anh tin rằng, em ấy sẽ nghe lời mình, bởi em ấy rất tôn kính mình.
Anh cũng tin rằng, nhất định em ấy sẽ không khiến mình thất vọng.
Cảnh 2, lần 1:
Nếu ban đầu mọi người cười chê em rụt rè nhát gan do biểu hiện lúc giới thiệu trước trận đấu, thì sau khi chứng kiến nhân vật ma đạo dũng mãnh học giả dưới tay Cao Anh Kiệt thì đã đồng loạt thay đổi ấn tượng!
Em đúng là một tiểu thiên tài, danh xứng với thực.
Thiên phú cao, đè chổi bay cực thấp mặt đất gần đến mức cực hạn ngang ngửa Vương Kiệt Hi, dựa vào thao tác tốc độ tay mà truy đánh sít sao.
Tốc độ tay thậm chí còn nhanh hơn Vương Kiệt Hi, khiến người khác khó nắm bắt sơ hở chợt loé qua. Thậm chí, đó còn là do Cao Anh Kiệt biết rõ những sơ hở đó không sao nên mới bỏ qua việc bù đắp chúng để dồn sức tăng tốc độ.
Đến nỗi Kiếm Thánh nhà địch thủ còn phải thốt lên cảm phục, lối đánh này nhằm vào khắc chế phong cách của hắn: “Tân binh lại có kinh nghiệm dày dặn như vậy, nhất định do Vương Kiệt Hi dạy dỗ.”
Cảnh 2, lần 2:
Đương nhiên, do Vương Kiệt Hi đã cố ý giảm điểm kỹ năng của mình để Cao Anh Kiệt tích lũy sát thương dần sau mỗi đợt 2 bên va chạm.
Lại như Dụ Văn Châu nhận xét, lần này Vương Kiệt Hi hi sinh rất lớn, tính phiêu lưu rất cao, một khi bị phát hiện sẽ gây ra hiệu quả ngược. Bởi để không lộ liễu thì Vương Kiệt Hi nhường điểm kỹ năng không nhiều lắm, nên phải cân bằng tỉ mỉ, lúc so tài hết sức bận lòng, xứng danh 4 chữ “dụng tâm lương khổ” từ người đối thủ cũng đã hi sinh bảo bọc chiến đội nhiều năm.
Anh tin tưởng vào khả năng của Cao Anh Kiệt rất nhiều. Bởi nếu em phạm sai lầm thì chút điểm kỹ năng chênh lệch anh cố tạo ra ấy cũng không cứu được em.
Nếu em sai lầm, anh cũng không thể bao che nổi, và tất cả sẽ uổng công vô dụng. Mọi thứ sẽ mất: hi sinh của anh, tự tin của em, tương lai của Vi Thảo.
Anh tin em không mắc lỗi, và em cũng làm được!
À thì…
Trừ phút cuối cùng.
Về mặt thao tác hiển nhiên Cao Anh Kiệt không gây ra sai lầm gì, nhưng tâm lý khó tránh dao động khi em nhận ra mình sắp đánh bại Ma Thuật Sư uy danh lừng lẫy trước mặt bao người.
Anh hiểu đứa trẻ mình dạy dỗ đến vậy.
Nên Vương Kiệt Hi đã tính trước để nhân vật của anh bị dồn vào góc ở phút cuối trận để giảm sai lầm của em, bởi tấn công vào góc là bản năng cơ bản của ma đạo học giả.
Anh tin em luôn nhớ những điều mình dạy. Anh tin em sẽ thi triển hết sức như đánh chung kết và triển lộ hết tài năng để giành chiến thắng!
Thực tế, muốn Cao Anh Kiệt nổi bật lấy le thiên hạ chỉ là phụ, muốn cậu nhóc tự tin đã thắng đội trưởng nhà mình trong trận đấu cả 2 bên dốc hết sức mới là mục đích chính.
Bởi nếu anh dặn Cao Anh Kiệt vừa đánh lễ phép vừa để em chiến thắng, em cũng biết thừa mình không thể nào thắng Vương Kiệt Hi nổi khi em không dốc sức mà đánh. Vậy nếu thắng, Cao Anh Kiệt sẽ càng hoang mang hơn, bởi em không biết sức mình mạnh đến đâu, càng không biết đội trưởng nhường đến mức nào.
Vậy nên kết quả đã định, tiểu thiên tài Vi Thảo đánh bại đại thiên tài Vi Thảo trước mắt bao người chứng kiến.
Cảnh 3, lần 1:
Chiến thắng đội trưởng xong, ngoài niềm vui chiến thắng chóng vánh vỡ oà, em lại nhanh chóng bị cảm giác sợ hãi và áy náy bủa vây. Em từng lén nghe những tiền bối trong đội kể về hậu quả nếu hai thầy trò bọn em chọn đánh thật: Thầy liều lĩnh gánh tiếng xấu bắt nạt hậu bối, trò liều lĩnh gánh tiếng xấu không tôn trọng tiền bối.
Đầu em cúi thấp đầu lúc người ấy bước gần tới, em ngỡ như cả người bị bóng đen nuốt chửng. Tâm trạng trĩu nặng xuống như đè sụp cả bờ vai non nớt của em.
Hên là sau đấy đã có đội trưởng nắm cổ tay em giơ cao lên trước sân khấu trăm triệu người chứng kiến.
Ánh đèn chiếu rọi hôn lên đôi mắt vụt mừng của kẻ chiến thắng.
Diễn viên chính là Cao Anh Kiệt. Song đạo diễn lại là Vương Kiệt Hi.
Dưới khán đài đông nghìn nghịt người vỗ tay như thế, khán giả chân chính thưởng thức màn trình diễn thực thụ chỉ có lác đác Dụ Văn Châu và Diệp Tu hai người, lại chẳng ai nỡ lòng vạch trần.
Giải thưởng của bộ phim này chỉ là lòng tự tin vô hình của một cậu trai trẻ và tương lai của Vi Thảo.
Trên đài vẫn reo hò tên kẻ thắng cuộc, từng tràng pháo tay đong đầy màn nhĩ.
Còn người đáng nhận thưởng nhất đã lẳng lặng lui xuống đài, chậm rãi hoà vào cánh gà tối đen.
Cảnh 3, lần 2:
“Cuộc phỏng vấn cũng gần đến hồi kết. Vương Kiệt Hi quả thực làm đến triệt để, cố hết sức nâng đẩy Cao Anh Kiệt xuyên suốt buổi phỏng vấn. Mà chữ được anh nhắc đến nhiều nhất chính là “Tương lai của Vi Thảo.”
Có lẽ khán giả sẽ không cảm nhận được lòng nhiệt tình của Vương Kiệt Hi, nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp lại dễ dàng bị nó ảnh hưởng.
Nhất là người hiểu rõ ý định của anh như Diệp Tu, trong lòng Diệp Tu, trận đấu giữa Vương Kiệt Hi và Cao Anh Kiệt mới là điểm sáng nhất trong tất cả các màn tân binh khiêu chiến hôm nay.
Anh lẳng lặng hy sinh vì chiến đội, vì hậu bối, còn những người khác thì sao? Tân binh khiêu chiến tiền bối, mà đám tiền bối cũng mạnh mẽ đánh trả, dù có là trận tân binh khiêu chiến điển hình đầu tiên giữa Sở Vân Tú và Đới Nghiên Kỳ, sự tôn kính và chở che cũng ẩn hiện căn bệnh hình thức đấy.
So ra thì, chuyện Vương Kiệt Hi làm không cùng đẳng cấp với họ.
Anh mới là người đáng được tôn trọng và tuyên dương nhất trong tân binh khiêu chiến, thế nhưng, thứ anh nhận được không phải những điều trên, mà chỉ là một tên đại thần bị chính tân binh nhà mình đánh bại.”
Để đóng vở kịch này, không chỉ đơn giản là Vương Kiệt Hi “cho đi không nhận lại gì” thường thấy. Mà thậm chí, anh còn phải nhận về bêu danh đã gục ngã nhục nhã dưới tay hậu bối của mình.
Tân binh thượng vị vốn là việc sóng gió và kiêng kỵ nhất chiến đội. Thế mà ngay từ đầu tiên Cao Anh Kiệt lên sàn, em đã định sẵn sẽ được anh che chở qua hết mưa gió và kế thừa Vương Bất Lưu Hành của anh.
All-Stars vốn mang đậm tính “diễn” hình thức, song Vương Kiệt Hi còn dám “diễn” thật trong trận đấu “diễn” giả đó.
Ngày hôm đó, anh không cần cúp vàng Oscar. Anh muốn tương lai của Vi Thảo cầm về cúp vàng vô địch!
Cảnh cuối:
"Vương Kiệt Hi và Vương Bất Lưu Hành của anh cứ thế không gì cản nổi, gánh lên Vi Thảo bay về phía trước!"
Action!
Last edited: