Hoàn [Dawn 2022] [Song Hoa] Bão táp sắp về

KTML

Phó bản trăm người
Bình luận
28
Số lượt thích
206
Location
Hà Nụi
Fan não tàn của
Diệp Lam và Song Hoa
#1
Một sản phẩm thuộc project
LONGLASTING SPARKS OF DAWN - SINH NHẬT TRƯƠNG GIAI LẠC 2022


Bão táp sắp về
Tác giả:
Loading~

Trương Giai Lạc lái máy bay chiến đấu băng qua những tầng mây thấp, từ từ hạ cánh trên cao điểm rồi thở phào nhẹ nhõm, mở cửa bước ra khỏi cabin. Nhưng vào khoảnh khắc hai chạm đất, anh mới chợt nhận ra có điều gì đó không đúng. Phía trước không có vết tích của một cuộc chiến đã qua, cũng chẳng có bất cứ ai hay mùi của khói lửa, nhưng ý thức và khứu giác đã được tôi luyện qua muôn vàn thử thách trên chiến trường nói với Trương Giai Lạc rằng, khu đất này đã bị một người nhanh chân hơn chiếm lấy.

Trương Giai Lạc cảm thấy dây thần kinh khắp mình đều đang trong trạng thái căng thẳng, anh vừa lái “Bách Hoa Liễu Loạn” suốt ba mươi tiếng di chuyển chiến lược, chỉ mới thoát khỏi sự truy lùng của máy bay chiến đấu phe địch. Nếu gặp phải kẻ thù trong trạng thái kiệt quệ này thì hẳn là lành ít dữ nhiều.

Nhưng giờ đây đã chẳng còn đường lui, Trương Giai Lạc cũng đã bỏ quá nhiều công sức để tìm kiếm mảnh đất này. Hơn nữa, nơi đây gần như chỉ cách phạm vi điều tra của máy bay bên địch một bước, nói gì đến việc Trương Giai lạc không thể gắng gượng tiếp tục thực hiện một chuyến đi dài trong trạng thái tâm sinh lý hiện tại —— âm vang khi máy bay chiến đấu hạ cánh đã đánh động đến kẻ nhanh chân đến trước rồi.

Đã không còn kịp để rời đi lần nữa, Trương Giai Lạc đành phải tùy cơ ứng biến. Dù gì cũng là phi công tinh nhuệ nhất của bộ đội không quân chiến khu Tây Nam, tư duy chiến lược của Trương Giai Lạc không hề thua kém khả năng chiến đấu của anh. Anh quay về cabin nắm lấy khẩu súng Liệt Tầm, tiến về vùng nóng của chiến sự.

Đang là thời điểm lạnh nhất trong năm, tuy Tây Nam ít khi có tuyết rơi, nhưng cái giá lạnh buổi đêm khuya vẫn ngưng đọng trên mặt đất một tầng sương mong manh. Vầng thái dương nhàn nhạt vừa mới nhô đầu, lớp sương mỏng tan đi một nửa. Bốt quân sự rất dễ trượt trên mặt đất đầy sương, Trương Giai Lạc không dám đi quá nhanh và bộ quân phục đơn bạc trên mình chẳng thể ngăn được cái lạnh. Bốn phía lặng ngắt như tờ, anh thấy như không cưỡng lại được cơn buồn ngủ đang quanh quẩn khắp mình. Trương Giai Lạc dùng chút ý chí còn sót lại siết lấy khẩu Liệt Tầm trong tay, cố gắng chống đỡ mà tiến bước.

Theo con đường tiến sâu vào phía trong, trong lòng Trương Giai lạc dần lên men một cảm giác kì dị —— anh đang bị bám đuôi. Dù cho sau lưng không có tiếng động gì nhưng trực giác của Trương Giai lạc vẫn vì anh mà réo lên hồi chuông cảnh báo —— điều này vô cùng tồi tệ đối với tình hình hiện tại của Trương Giai Lạc.

Cần phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế. Trương Giai Lạc siết chặt Liệt Tầm, đột ngột xoay người. Nhưng trước khi anh bóp cò thì người phía sau đã bất ngờ nắm chặt cổ tay của anh, giật mạnh một cái, vặn tay anh ra sau lưng rồi ghim anh xuống đất, còn dùng đầu gối đè lên eo anh, súng trong tay thì dí vào gáy Trương Giai Lạc.

“Chiến khu Tây Nam?” Người nọ nhìn rõ huy chương trên cánh tay Trương Giai Lạc, còn Trương Giai Lạc bị chế trụ thì đau đến nhe răng, nhưng giọng nói quen thuộc kia lại khiến anh buông lỏng cảnh giác, nghèn nghẹn đáp lại bằng một tiếng “Ừ” rồi mơ màng mất ý thức.

Chạng vạng ngày hôm trước, Tôn Triết Bình lái xe tăng “Lạc Hoa Lang Tạ” của mình lên vùng cao điểm này. Trận chiếm đẫm máu khốc liệt vừa qua khiến hắn mệt mỏi muốn chết. Sau khi xác nhận rằng không có truy binh sau lưng, hắn chẳng kịp đi sâu hơn vào cao điểm mà đã ngủ gục bên trong xe tăng.

Đêm đến, Tôn Triết Bình bị đánh thức bởi cảm giác khó thở mãnh liệt. Hệ thống thoát khí của xe đã bị hư hại trong cuộc chiến, nguồn dưỡng khí trong xe đã dần cạn kiệt, nồng độ CO2 cao khiến mùi máu vương vẩn trong mũi Tôn Triết Bình thêm nồng nặc —— Tôn Triết Bình cũng không muốn chết ngạt trong xe tăng, hắn mở cửa khoang leo ra, nhìn thấy ánh trăng mong manh lấp ló sau những áng mây dày, nhảy xuống đất.

Cơn gió lạnh buổi khuya khiến hắn dần tỉnh táo lại. Dưới ánh trăng quạnh quẽ, chiếc xe tăng với vết đạn dày đặc khắp mình nhìn càng thêm đáng sợ nhắc nhở Tôn Triết Bình về trận chiến thảm khốc khi sáng. Đội của Tôn Triết Bình đã quét sạch kẻ thù, nhưng với cái giá là sự hy sinh của hầu hết bộ đội phe ta. Tôn Triết Bình bò ra từ những thi thể chất chồng, càn quét vũ khí và vật tư may mắn sót lại xung quanh, trèo vào chiếc xe tăng đã thủng trăm ngàn lỗ này —— hiện tại hắn đã chẳng còn sức để tự mình về trụ sở, hắn cần tìm một nơi để nghỉ ngơi một chút, tìm được người giúp đỡ thì càng tốt —— cao điểm cách đó không xa có vẻ là một lựa chọn không tồi, phía trước là hẻm núi tựa rãnh trời, phía sau là núi cao chót vót, dễ thủ khó công, hơn nữa phe địch mới kinh qua một trận chiến đẫm máu, chịu tổn hại nặng nề, e rằng tạm thời không có thời gian truy đuổi hắn.

Đưa chiếc xe tăng chồng chất vết thương lên vùng cao là việc nói dễ hơn làm, nhưng lính xe tăng tinh anh xuất thân từ chiến khu Tây Nam thì không ngại ứng phó với những địa hình hiểm hóc, chỉ là một Tôn Triết Bình đã lấy đủ dưỡng khí không rảnh để nhớ lại dáng vẻ oai hùng, khí phách của mình khi điều khiển chiếc xe tăng lên cao điểm. Hắn thở dài một tiếng, lại vào trong xe tăng, hướng về giữa cao nguyên.

Sáng sớm, Tôn Triết Bình lại bị đánh thức khi đang ngủ trong xe tăng bởi tiếng ồn của máy bay chiến đấu. Hỏng bét, Tôn Triết Bình căng thẳng đến mức tim như đang nổi trống, nơi cao điểm dễ thủ khó công, nhưng cũng chẳng thể chống chọi được cơn oanh tạc từ máy bay chiến đấu. Tuy vậy, nỗi sợ hãi chỉ chợt lóe lên trong lòng Tôn Triết Bình thì hắn đã nghe thấy tiếng máy bay hạ cánh. Vẫn còn khả năng xoay chuyển tình thế, Tôn Triết Bình lấy ra một khẩu súng từ đống vật tư còn sót lại, lên nòng, trèo ra khỏi xe tăng, thận trọng đi về hướng phát ra âm thanh.

Không lâu sau, một người mặc quân phục không quân nào đó của chiến khu Tây Nam xuất hiện trong tầm mắt Tôn Triết Bình. Mặc dù đó chỉ là một người lính đơn độc, còn có vẻ là quân đồng minh, nhưng kẻ hiểu rõ cái tàn khốc nơi chiến trường như Tôn Triết Bình không hề buông lỏng cảnh giác. Hắn thừa dịp đối phương chưa phát hiện ra mình, vòng ra sau lưng người nọ. Sau khi nhận ra đối phương cảm giác được mình đang theo đuôi, Tôn Triết Bình nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, ngay khoảnh khắc người nọ đột ngột xoay người và chuẩn bị nổ súng thì bất ngờ tóm lấy cổ tay anh, vật anh xuống đất sau vài đòn, thậm chí còn đè súng lên gáy anh.

Trong những giây lát đó, Tôn Triết Bình thấy huy chương trên tay áo người nọ nên hỏi anh có phải người của chiến khu Tây Nam hay không. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ đối phương, Tôn Triết Bình nắm vai anh, đỡ anh lên như đang xách một con nga, muốn nhìn rõ mặt anh, kết quả lại phát hiện phi công bị mình bắt được chẳng có ý thức người tù gì cả mà thiếp đi trong tay hắn.

Khi Trương Giai Lạc tỉnh lại thì phát hiện mình đã ngủ trong một chiếc xe tăng, có vẻ như chủ nhân của chiếc xe tăng còn sợ anh nghẹt thở nên mở toang cửa ra. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu qua cánh cửa, Trương Giai Lạc cảm thấy khắp mình ấm áp và dễ chịu biết bao, cực kỳ thoải mái. Anh nhìn quanh, không thấy cái người bắt giữ mình nhưng lại thấy huy chương trên bàn điều khiển xe tăng.
Vẫn còn tốt chán, làm tù binh của quân bạn cũng mất mặt thật, nhưng dù sao vẫn hơn làm tù binh của quân thù. Trương Giai Lạc vận động tứ chi một chút, ra ngoài cửa khoang, thấy một người đang ngồi trên mặt đất, nhóm một đốm lửa trước mặt, dùng mũ giáp nấu thứ gì đó. Trương Giai Lạc nhảy xuống đất, người kia nghe được âm thanh thì quay đầu lại hỏi Trương Giai Lạc: “Muốn ăn chút gì không?”

“Muốn” Trương Giai Lạc thoải mái đồng ý, đến ngồi bên cạnh hắn, hỏi: “Anh đang nấu gì thế?”

“Thịt bò đóng hộp.” Người kia liếc nhìn Trương Giai Lạc, “Đáng lẽ cậu phải hỏi tôi là ai trước chứ nhỉ?”

“Tôi đói.” Trương Giai lạc hùng hồn đáp, người kia quay lại trừng anh một cái, tỏ vẻ “Ông đây chưa bao giờ gặp tù binh nào không biết xấu hổ như cậu.”. Nhưng Trương Giai lạc chẳng hề lung lay, tính mạng của anh Nhạc đây đều nằm trong tay anh rồi, tôi cần gì mặt mũi nữa? Có điều anh đói muốn chết rồi, để dâng lễ cho lục phủ ngũ tạng, Trương Giai Lạc rất nể tình hỏi một câu: “Thế anh là ai?”

Người kia cuối cùng cũng quay về để ý món thịt nấu trong mũ giáp: “Tôi là Tôn Triết Bình, ‘Bách Hoa Quân’ của chiến khu Tây Nam.”

“Bách Hoa Quân!” Trương Giai Lạc bật thốt một lời ngợi khen từ tận đáy lòng. Bách Hoa Quân là một trong những lực lượng vũ trang nhân dân tự lập, quân trang và vật tư không thể bằng được quân chính quy như Trương Giai Lạc, nhưng sức chiến đấu cũng phải nhất nhì chiến khu Tây Nam. Trương Giai Lạc đã nghe danh Bách Hoa Quân từ lâu, bây giờ gặp được người trong Bách Hoa Quân thì không khỏi phấn khích: “Anh là chỉ huy hả?”

“Không.” Tôn Triết Bình múc vài miếng thịt vào lon đồ hộp, đưa cho Trương Giai Lạc “Bách Hoa Quân vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, chỉ huy và những đồng đội khác của tôi đã hy sinh cả rồi, chỉ còn lại mình tôi.”

Trương Giai Lạc há hốc mồm kinh ngạc, quên cả việc nhận lon thịt từ Tôn Triết Bình —— Bách Hoa Quân danh tiếng lẫy lừng trải qua một trận chiến đẫm máu chỉ còn lại một người cuối cùng, trận đánh đó phải khủng khiếp đến mức nào?

Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc đang ngây như phỗng, nhét thẳng đồ hộp vào tay cậu: “Đừng lo, bọn tôi đã tiêu diệt toàn bộ bộ đội tăng thiết giáp của phe địch —— những người anh em của tôi đã không hy sinh vô ích.”

Trương Giai Lạc thoáng chốc nghẹn lời, anh nhìn đồ hộp trong tay, thịt bò bên trong vẫn hơi nóng. Anh trực tiếp dùng tay bốc một miếng thịt lên cho vào miệng nhai, dù thịt bò trong đồ hộp quân nhu đã được nấu qua nước sôi, ăn vào vẫn thấy vừa mặn, vừa cứng, lại còn đầy mỡ, nhưng với một Trương Giai Lạc đã đói bụng hai ngày thì vẫn ăn như hổ đói, quét sạch chút thịt bò trong hộp như gió cuốn mây tan.

Dù vẫn chưa no nhưng Trương Giai Lạc cũng hiểu lương thực nơi chiến trường khan hiếm cỡ nào, anh vẫn chưa hết thèm mà liếm ngón tay, hỏi Tôn Triết Bình: “Vậy giờ anh định làm gì?”

Tôn Triết Bình ôm mũ bảo hộ, ăn nốt miếng thịt bò cuối cùng rồi tiện tay vứt mũ xuống đất: “Còn có gì khác để làm sao? Xây dựng lại Bách Hoa, tiếp tục chiến đấu đến cùng.”

“Xây dựng lại Bách hoa? Chỉ bằng sức của mình anh?” Trương Giai Lạc thấy người trước mặt mình đúng là gan to bằng trời, mà Tôn Triết Bình chỉ bình tĩnh nhìn Trương Giai Lạc: “Còn có cậu nữa mà?”

“Tôi? Đùa hả? Dù gì tôi cũng là quân chính quy đấy nhé, sao lại muốn cùng anh xây dựng lại Bách Hoa Quân?”

“Bởi vì cậu là tù binh của tôi, muốn sống thì phải nghe lời tôi.”

“Anh điên thật sự! Hiện tại anh còn chẳng biết tôi là ai đâu đấy?”

“Ồ, thế cậu là ai?”

Phong thái hùng hồn từ đầu chí cuối của Tôn Triết Bình khiến Trương Giai Lạc như quả bóng hết hơi: “Tôi tên Trương Giai Lạc, phi công của Không quân Trung ương chiến khu Tây Nam.”

“Phi công át chủ bài của chiến khu Tây Nam? Xem ra số tôi may thật đấy.”

Sau khi trao đổi kỹ càng, bầu không khí giữa Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình thoải mái hẳn lên. Trương Giai Lạc như vừa gặp đã quen với vị chiến hữu bất đắc dĩ từ trên trời rơi xuống này dù nhìn hắn có vẻ dữ tợn, tính cách thì như trống đánh xuôi kèn thổi ngược với Trương Giai Lạc, trái ngược hoàn toàn, còn thêm việc làm gì cũng mang cái dáng vẻ hùng hồn chính trực. Lúc này, cái người một mực muốn kéo Trương Giai lạc nhập hội lôi ra một tấm bản đồ cũ từ trong ngực áo, trải trước mặt Trương Giai Lạc. Bộ đồng phục tác chiến vừa đơn bạc vừa cũ nát trên thân mình to lớn của Tôn Triết Bình chẳng thể bao hết những đường nét cơ bắp của hắn, tay áo xắn đến khuỷu tay lộ ra bắp tay cường tráng, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ khuỷu tay xuống cổ tay. Gương mặt cũng ưa nhìn, ngũ quan cứng cáp mày kiếm mắt sao, nếu không cau mày cả ngày thì tốt rồi —— Trương Giai Lạc nhìn Tôn Triết Bình dùng tay đè phẳng tấm bản đồ nhàu nát, lau đi vệt máu đã khô, bụi đất và thuốc súng trên đó, thoáng chốc hơi ngây ngẩn.

“Hoàn hồn.” Tôn Triết Bình giải quyết xong bản đồ rồi búng tay cái tách với Trương Giai Lạc, cắt ngang ánh nhìn đăm đăm có phần sâu xa của người kia. Trương Giai Lạc bị kéo ra khỏi cơn ngơ ngác, lòng như nổi cơn quẫn bách vì bị nhìn thấu, bèn vội vàng bình tĩnh nhờ Tôn Triết Bình đi dập tắt đống lửa trại vẫn còn chút tàn: “Khu tuần tra của máy bay địch cách đây không xa, khói từ lửa trại rất dễ bị máy bay do thám phát hiện.”

“Chuyên nghiệp thật,” Tôn Triết Bình giẫm lên đống lửa trại sắp tàn, hỏi Trương Giai Lạc: “Sao cậu lại đến đây? Có nhiệm vụ?”

Trương Giai Lạc lườm qua: “Lá gan của anh cũng lớn quá nhỉ, chẳng biết gì về tôi mà vẫn dám kéo tôi vào đội?”

Tôn Triết Bình thô lỗ ngắt ngang lời phàn nàn của Trương Giai Lạc: “Có chuyện gì của cậu mà tôi không biết? Bảo tôi đếm hết chiến công của cậu từ khi cậu gia nhập không quân đến giờ tôi cũng làm được,” nói xong, Tôn Triết Bình giẫm mạnh một cái, tàn lửa gần như bắn lên người Trương Giai Lạc, “Tôi không quan tâm cậu tới đây bằng cách nào, cậu muốn nói hay không, dù gì bây giờ cũng là người của tôi rồi.”

“Ai là người của anh!” Trương Giai Lạc đang bận né những tàn lửa, nghe thấy cụm “người của tôi” từ Tôn Triết Bình thì lập tức đỏ bừng mặt. Tôn Triết Bình giẫm tắt đốm lửa cuối cùng, một tay chống nạnh, một tay chỉ về hướng máy bay của Trương Giai Lạc hạ cánh: “Tôi nói cho cậu biết, không chỉ cậu mà từ giờ máy bay của cậu cũng mang họ Tôn.”

Nhắc đến máy bay Trương Giai Lạc liền nản, cậu cam chịu ngồi xuống đất, thở dài: “Được rồi, nói cho anh biết, vốn là tôi được phái đến khu X oanh tạc, không ngờ lại bị địch phục kích. Bốn máy bay chiến đấu đi cùng tôi đều bị địch bắn hạ bằng tên lửa không đối không, tôi cũng bị một số máy bay bên địch truy sát ba mươi mấy tiếng, không rõ chạy bao xa mới thoát được chúng. Kết quả tôi chẳng dễ gì tìm được cao điểm này để dừng chân thì lại đụng phải anh.”

Tôn Triết Bình lại ngồi về trước bản đồ, trong đầu rối như tơ vò. Hắn biết khu vực tác chiến khi trước giờ đã bị quân chi viện của địch chiếm cứ, chẳng thể trông mong việc về bằng đường cũ. Chỉ mấy phút trước Tôn Triết Bình vẫn vui mừng vì nhặt được một phi công xuất sắc và chiếc máy bay chiến đấu còn nguyên vẹn của anh ta, có thể dùng máy bay đó vượt qua hẻm núi thoát thân. Nhưng giờ phi công này lại cho hắn hay, hẻm núi bên kia cũng là nơi bị địch chiếm đóng, hiện tại máy bay của địch đang không ngừng ráo riết tuần tra trên không trung. Những máy bay này được trang bị tên lửa không đối không mạnh đến mức có thể bắn hạ máy bay chiến đấu hàng đầu với kỹ thuật tân tiến, tinh vi của quân đội chính quy. Tệ hơn là, chắc chắn quân địch sẽ không bỏ qua một “Đảo biệt lập” còn sót lại này. Trong tình trạng khan hiếm vũ khí và đồ tiếp tế, cao nguyên này không thể trở thành cứ điểm lâu dài của Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình chăm chú nhìn tấm bản đồ trước mặt, cau mày, dường như non sông tổ quốc chịu trăm ngàn vết thủng đang hiện lên trước mắt. Người đàn ông tung hoành nơi sa trường suốt bao năm, vừa thẳng thắn vừa cương nghị, lần đầu tiên được nếm trải cảm giác tuyệt vọng trong lòng.

“Này này…” Trương Giai Lạc thấy Tôn Triết Bình cứ nhìn chằm chằm vào bản đồ mà chẳng nói gì, duỗi tay vỗ vai hắn. Tôn Triết Bình đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc va phải ánh mắt của Trương Giai Lạc. Trong giây phút đó, Trương Giai Lạc thấy được vô vàn cảm xúc trong đôi mắt Tôn Triết Bình, nhớ thương cho những chiến hữu đã ngã xuống, căm thù cho kẻ địch, lo lắng cho số phận của đất nước và của hai người, nghi ngại cho những bước kế tiếp cần hành động… thậm chí còn có chút sợ hãi và tuyệt vọng. Trương Giai Lạc cũng là chiến binh già đời thân kinh bách chiến, chỉ trong nháy mắt đã hiểu được tâm trạng của Tôn Triết Bình, đến nỗi còn cảm thấy như “ta và người tâm đầu ý hợp.”

Mà trong khoảnh khắc này, dường như Tôn Triết Bình cũng cảm nhận được sự đồng cảm từ Trương Giai Lạc. Ngoài miệng thì đã nhận là “người của tôi” từ lâu, nhưng tới tận lúc này Tôn triết Bình mới thật sự nhận ra người trước mắt có thể là vị chiến hữu sẽ cùng mình đồng sinh cộng tử. Hắn nhìn thẳng vào mắt Trương Giai Lạc, nhấn từng tiếng một: “Khu vực tác chiến của tôi khi trước đã bị quân tiếp viện của địch chiếm đóng, chúng ta không thể rời khỏi đây theo đường bộ, chỉ có thể trông chờ vào máy bay chiến đấu của cậu. Cậu quen thuộc với bầu trời hơn tôi, quyền quyết định thuộc về cậu.”

“Được,” Trương Giai Lạc gật đầu, anh đã nghiên cứu xong xuôi bản đồ nhân lúc Tôn Triết Bình thất thần, kết hợp với tin tức thu thập được từ radar của máy bay chiến đấu trong quá trình chạy trốn đến đây và tin tức Tôn Triết Bình cung cấp, anh đã có đánh giá sơ bộ về địa thế vùng cao nguyên này.: “Chúng ta đến chỗ này đi.” Trương Giai Lạc chỉ vào bản đồ khu K, “Nơi này địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không bị quân địch chiếm lấy. Nhưng trước đấy, chúng ta cần tìm một điểm tiếp tế gần đó. Máy bay chiến đấu của tôi không còn nhiều năng lượng, không đủ để đưa ta từ đây đến khu K.”

Không chờ Tôn Triết Bình gật đầu tán đồng, Trương Giai Lạc đã vươn ngón tay gõ lên bản đồ, “Đây là điểm tiếp viện gần chúng ta nhất, tuy đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng vẫn còn một số vật tư sót lại của bộ đội địa phương không kịp đem theo khi chuyển đi. Nhiều phi công thường coi nơi này như cứ điểm lâm thời, nếu may mắn còn có thể tìm được ai đó giúp đỡ chúng ta.”
“Nếu không may thì sao?”

“Thì cũng có thể gặp phải phi công phe địch, lúc đấy chỉ có liều mình cá chết lưới rách thôi. Sao, anh sợ à?”

Lời khiêu khích của Trương Giai Lạc làm Tôn Triết Bình bật cười: “Tôi đã từng bước qua cổng địa ngục một lần rồi, việc gì phải sợ cái này? Nhưng mà cậu ấy, để đến được điểm tiếp viện này thì chúng ta phải bay qua khu địch chiếm đóng, cậu sợ không?”

Trương Giai Lạc tỏ vẻ khinh thường: “Tôi có gì mà phải sợ? Máy bay chiến đấu của tôi được phủ lớp chống radar, radar thông thường không phát hiện được, chúng ta chỉ cần tìm cách tránh máy bay trinh sát của địch là xong. Mà cho dù có rơi vào trường hợp tệ nhất, đụng phải máy bay địch đi chăng nữa thì tôi cũng đã từng thoát khỏi tay chúng một lần, vẫn có thể dùng cách cũ chạy thoát lần thứ hai.”

“Được,” Tôn Triết Bình lập tức đưa ra quyết định, “Khi nào ta lên đường?”

“Ba ngày sau.”

“Sao phải đợi ba ngày? Vật tư tôi tích trữ không chống đỡ được lâu vậy đâu.”

“Máy đo thời tiết trên máy bay chiến đấu của tôi cho biết khu vực này sẽ có bão trong ba ngày tới,” Trương Giai Lạc ngẩng lên nhìn những tầng mây dày đặc, ánh mắt đầy lo lắng, “Lái máy bay chiến đấu trong gió bão là việc vô cùng nguy hiểm.”

“Đến máy bay địch cậu cũng chẳng sợ, lại đi sợ bão táp à?”

“Anh thì biết cái gì!” Trương Giai Lạc tức điên lên, “Đối với phi công, kiểu thời tiết cực đoan như bão khó chơi hơn đám máy bay phe địch rất nhiều, sơ sẩy chút thôi là máy bay có thể rơi tan nát. Tôi chẳng sợ chết đâu nhé, nhưng anh chết rồi thì lấy ai gây dựng lại Bách Hoa Quân nhà anh?”

“Được rồi được rồi, nghe lời cậu,” Tôn Triết Bình cũng tự biết mình lỡ lời, vội vàng dỗ Trương Giai Lạc, “Cậu đi kiểm tra lại máy bay của mình đi, tôi xuống bên dưới xem có tìm được cái gì khác còn sót lại không.”

“Bên dưới” đương nhiên là chỉ chiến trường nơi các chiến sĩ Bách Hoa Quân đã hy sinh, Trương Giai Lạc trợn tròn mắt: “Anh điên rồi hả? Không phải anh nói kẻ thù đã chiếm nơi đó rồi sao?”

“Chỉ là suy đoán thôi.” Tôn Triết Bình vỗ vai Trương Giai Lạc, “Tôi xuống dưới thử vận xem sao. Cậu yên tâm đi, tôi đã kinh qua những lần nguy hiểm hơn như này nhiều, không sao đâu.”

Trương Giai Lạc cũng biết mình không ngăn được Tôn Triết Bình, chỉ đành gật đầu, quay đầu định đi về phía máy bay chiến đấu hạ cánh. Đúng lúc đó, Tôn Triết Bình lại đột nhiên gọi Trương Giai Lạc lại, tháo huy chương Bách Hoa trên ngực mình xuống, nhét vào tay Trương Giai Lạc.

“Nếu tôi không thể trở về, cậu chính là quan chỉ huy của Bách Hoa Quân, vật tư trong xe tăng hẳn là đủ cho cậu dùng trong ba ngày. Ba ngày sau cậu hãy một mình bay khỏi đây, trên đường nhớ chú ý an toàn. Khi đến khu K thì cậu tự nghĩ cách xây dựng lại Bách Hoa Quân, về sau có cơ hội nhớ giết thêm vài kẻ địch, báo thù cho tôi.”

Lời của Tôn Triết Bình vừa như một mệnh lệnh, vừa như bản di ngôn. Trương Giai Lạc lặng im, thoáng chốc chẳng biết nói gì. Tôn Triết Bình cũng không nói thêm gì, vỗ vai Trương Giai Lạc rồi xoay người rời đi.

Trương Giai Lạc đưa mắt dõi theo Tôn Triết Bình đang dần đi xa, cúi đầu nhìn huy chương Bách Hoa trong tay. Một chiếc huy chương nho nhỏ, trong khoảnh khắc này lại nặng nề như máu và nước mắt của các chiến sĩ toàn quân ngưng tụ lại. Trương Giai Lạc cất huy chương vào chiếc túi trước ngực, quay bước về phía máy bay của mình.

Tôn Triết Bình thuận lợi men theo con đường hắn đến trở lại chiến trường, nơi đã sớm bị quân tiếp viện của kẻ thù dọn dẹp sạch sẽ. Di thể của những chiến hữu bị lửa thiêu rụi, hài cốt và vũ khí bị hư hại cũng theo đó mà đi. Phóng mắt nhìn quanh, hiện trường nay chỉ còn mảnh đất cằn cỗi, đã thay đổi hoàn toàn từ lâu. Tôn Triết Bình cố nén cơn buồn nôn đẩy khối tro tàn từ những thi thể đã bị đốt thành than và những mảnh vũ khí ra, tìm kiếm bất cứ thứ gì may mắn còn sót lại, nhưng chẳng còn gì.

Bỗng nhiên, Tôn Triết Bình sờ được một chiếc hộp hình vuông, dùng sức lôi ra thì thấy đó là một chiếc đài phát thanh. Trước khi cuộc chiến nổ ra, đây là thiết bị đã gần như bị đào thải, nhưng trong thời chiến thiếu thốn vật tư lại trở thành thiết bị thông tin duy nhất mà nhiều đội quân phụ thuộc vào. Tôn Triết Bình phủi sạch tro tàn và bụi đất bám bên ngoài chiếc radio, nhấn công tắc, không ngờ rằng cái đài này vẫn còn dùng được. Hắn nhìn bốn phía, chợt nhận ra hẳn là không còn gì khác có thể sống sót qua trận khói lửa này, dứt khoát tìm một tảng đá ngồi xuống, bắt đầu mày mò chiếc radio trong tay

Khi Tôn Triết Bình chăm chú lắng nghe thông tin phát ra từ radio, Trương Giai Lạc đang điều khiển chiếc máy bay chiến đấu của mình trượt trên vùng cao trong nỗi kinh hoàng. Lúc Trương Giai Lạc chạy đến nơi rìa cao nguyên mà máy bay của mình đang đậu, anh nhìn thấy cánh máy bay mờ hồ. thấp thoáng lướt qua những tầng mây đằng xa. Trương Giai Lạc không dám ở lại lâu, vội vàng vào trong máy bay chiến đấu, lần lượt kiểm tra động cơ máy bay, nguồn năng lượng, bảng điều khiển và những thiết bị khác. Sau khi xác nhận đủ các thông tin, anh cẩn thận khởi động máy bay, chậm rãi trượt về phía trong vùng cao nguyên —— đừng nói là đưa máy bay lên không trung, giờ anh thậm chí còn chẳng dám trượt nhanh, chỉ sợ sẽ gây tiếng ồn thu hút máy bay địch.

Năng lượng của chiến cơ đã ở mức báo động nhưng hẳn là có thể chống đỡ đến điểm tiếp tế tạm thời, bảng điều khiển đã bị hỏng một phần, nhưng phần quan trọng nhất là radar và máy đo thời tiết thì vẫn hoàn hảo, đuôi cánh có vẻ hơi lỏng nhưng miễn tránh được bão táp thì không có vấn đề gì lớn —— tóm lại, chỉ cần cố gắng đến được điểm tiếp viện tạm thời thì mọi việc sẽ ổn thôi. Phía Trương Giai Lạc đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ cần đợi Tôn Triết Bình mang vật tư về.

Nghĩ đến những lời Tôn Triết Bình nói trước khi rời đi, tim Trương Giai Lạc như muốn nhảy ra khỏi cổ. Anh thấy như tay mình đang run lên, huy chương Bách Hoa trong túi trước ngực dường như nảy theo nhịp đập trong tim mình. Bây giờ Trương Giai Lạc đã chẳng trông mong gì ở vật tư nữa, anh chỉ hy vọng Tôn Triết bình có thể bình an trở về. Tuy anh và Tôn Triết Bình chỉ là bèo nước gặp nhau, mà còn gặp theo cách chẳng tốt lành gì, nhưng chẳng hiểu vì sao giờ đây anh lại rất sợ mất đi người chiến hữu mới quen Tôn Triết Bình.
Trương Giai Lạc không hề sợ phải mạo hiểm một mình, anh cũng tin bản thân có đủ khả năng để tự mình cất cánh rời khỏi đây, nhưng anh vẫn mong sao có Tôn Triết Bình ở bên. Đây là cảm giác gì? Trương Giai Lạc chẳng biết, cũng chẳng rõ Tôn Triết Bình có biết hay không. Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử này, Trương Giai Lạc cũng không có tâm trạng để đào tận gốc rễ vấn đề, anh chỉ hy vọng có thể vượt qua cửa ải gian nan này cùng Tôn Triết Bình, và rồi cùng nhau sánh bước.

Có thể tưởng tượng được, khi Trương Giai Lạc trông thấy hình bóng Tôn Triết Bình bên cạnh chiếc xe tăng đã hỏng của hắn qua cửa sổ buồng lái, anh đã vui mừng đến nhường nào. Nhưng khi anh cố nén nỗi lòng kích động mà dừng máy bay lại, nhảy khỏi buồng lái thì lại bắt gặp khuôn mặt hồn bay phách lạc của Tôn Triết Bình.

Có thể miêu tả gương mặt Tôn Triết Bình bằng cụm “xám xịt như tro tàn”: “Trương Giai Lạc, tôi nhận được tin dữ, thủ đô thất thủ, chính phủ lâm thời đầu hàng quân địch.”

“Đm…” Trương Giai Lạc thấy như đất trời đang quay cuồng chỉ trong nháy mắt, gần như chẳng đứng vững nổi. Tôn Triết Bình vươn tay đỡ vai Trương Giai Lạc, tiếp tục nói: “Còn tệ hơn nữa… Quân chính phủ cũng đầu hàng, trong đó bao gồm lực lượng Không quân cậu trực thuộc, bọn họ đã giao nộp toàn bộ vũ khí và quân trang cho quân thù, chỉ có một số bộ đội không chịu đầu hàng, tuyên bố khởi nghĩa và tiếp tục kháng chiến bên ngoài, phần lớn phiến quân đang bị kẻ địch gửi đến những vùng chiến sự khác nhau… Mới nãy cậu nói đang làm nhiệm vụ thì bị địch phục kích, đó cũng là một cuộc thanh trừng được phe đầu hàng trong lực lượng Không quân sắp đặt, họ cố tình tiết lộ nhiệm vụ bắn phá của cậu cho kẻ thù hòng tiêu diệt cậu, giảm bớt những cản trở cho việc đầu hàng…”
Trương Giai Lạc cảm giác như đã rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khắp mình. Anh chẳng thể nào ngờ rằng Không quân mà anh thuộc về, đội quân tinh nhuệ hàng đầu quốc gia, những đồng chí từng cùng anh tuyên thệ sẽ sẵn sàng hy sinh để bảo vệ non sông lại đầu hàng quân thù mà chẳng hề phản kháng, hơn nữa còn coi mình như một chướng ngại phải tính kế tiêu trừ. Cổ họng Trương Giai Lạc thắt lại, lồng ngực như bị lửa thiêu, chẳng thể thốt lên lời.

Giọng Tôn Triết Bình nghe thật bình thản, nhưng cũng lạnh lùng và nghiêm trọng: “Quân địch và phiến quân sẽ kéo đến đây trong ba ngày nữa, chúng ta không chạy kịp, e là chỉ có thể liều chết chiến đấu với chúng.” Trương Giai Lạc không nói tiếng nào, im lặng đứng đối diện Tôn Triết Bình. Tôn Triết Bình đột nhiên đưa tay ôm Trương Giai Lạc, siết chặt trong lòng: “Trương Giai Lạc, bây giờ chỉ còn cậu và tôi kề vai chiến đấu.”

Trương Giai Lạc cảm thấy lòng mình đang loạn nhịp, nhưng tâm trí lại dần dần tỉnh táo. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim của Tôn Triết Bình truyền đến từ trong lòng. Một lúc lâu sau, anh mới đẩy Tôn Triết Bình ra, nhìn thẳng vào đôi mắt Tôn Triết Bình, hỏi: “Quân đồn trú ở khu K cũng đầu hàng rồi ư?”

Tôn Triết Bình sững sờ, lập tức đáp lời: “Không, quân đồn trú khu K tuyên bố tách khỏi chính phủ lâm thời, thề sẽ chiến đấu với quân thù cho đến những giây cuối cùng.”

“Vậy chúng ta hãy đến nhập hội với họ,” Vẻ mặt Trương Giai Lạc bình tĩnh và kiên định đến lạ kỳ, “Tối nay ta lên đường luôn đi, sáng sớm ngày mai sẽ đến được điểm tiếp viện tạm thời, ngày kia là đến khu K rồi. Sau đó ta sẽ xây dựng lại Bách Hoa, giành lại non sông.”
“Tối nay? Không phải cậu bảo tối nay có bão à?”

“Có bão cũng phải đi, đêm nay là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Chỉ khi còn sống ta mới có hội báo thù. Trường hợp tệ nhất là không vượt qua được, cùng lắm cũng chỉ là bỏ mạng trong giông bão thôi, dù gì cũng tốt hơn là ngồi đây chờ chết hoặc làm nô lệ của một quốc gia đã lụn bại.”

Tôn Triết Bình lặng im trước lời nói của Trương Giai Lạc, sau khoảng lặng thật dài, hắn mới vỗ vai Trương Giai Lạc, từ tốn nói: “Trương Giai Lạc, cậu mang toàn bộ vật tư trong xe tăng của tôi tới đây, cất cánh bay khỏi đây ngay lập tức. Tôi tin rằng cậu nhất định có thể an toàn bay đến khu K với kĩ thuật của mình… Tôi sẽ ở lại, liều chết với quân thù. Bách Hoa của sau này…giao hết cho cậu đấy…”

“Tôn Triết Bình anh câm ngay cho tôi!” Trương Giai Lạc ngắt lời hắn chẳng chút khách khí, “Anh nghiện đọc di chúc cho chính mình à? Giờ đây chỉ còn hai ta sát cánh kề vai chiến đấu, làm sao tôi bỏ anh lại được? Anh coi Trương Giai Lạc tôi đây là ai? Anh đừng nói nhảm nữa, muốn sống thì chúng ta cùng nhau sống, muốn chết thì ta cùng chết, hoặc là anh đi cùng tôi, hoặc là tôi ở lại. Được cùng anh làm một trận lớn như thế này, tôi chết cũng không hối tiếc…”

Trương Giai lạc càng nói càng gấp, đến mức gần như thở hổn hển. Tôn Triết Bình thấy họng mình như thắt lại, hắn lặng lẽ mà chăm chú nhìn người trước mắt, người tù, người đồng chí, sống chết bên nhau. Trong mắt Trương Giai Lạc như có một ngọn lửa đang rừng rực cháy, chỉ chực chờ thiêu rụi hết thảy.

Tôn Triết Bình siết lấy đôi tay Trương Giai Lạc chậm rãi nói, giọng nói bình thản mà kiên quyết: “Được, tôi đi với cậu, hai ta sống chết không rời, cùng nhau giành lại non sông.”

Chạng vạng, giông tố kéo đến, gió bão thét gào khắp cả vùng trời cao nguyên. Cỏ khô trên mặt đất đều bị gió tung lên, cuối cùng tan nát trong luồng gió. Tiếng Hô Khiếu vang vọng theo ngọn gió rít gào trong những hẻm núi bên cao nguyên, Tôn Triết Bình đứng trước xe hắn, bên tai như có tiếng binh lính Bách Hoa gào thét. Trương Giai Lạc chuyển thực phẩm thiết yếu, nước ngọt, đạn dược và thuốc từ trong xe tăng sang máy bay chiến đấu. Vật tư không mang theo được thì tiêu hủy ngay tại chỗ, đến một viên đạn cũng không được để lại cho kẻ thù. Sau khi kiểm tra toàn bộ thiết bị và thông số, anh vội vã giục Tôn Triết Bình lên máy bay.

“Để tôi nói lời từ biệt với ‘Lạc Hoa Lang Tạ’ đã.” Tôn Triết Bình hô về phía Trương Giai Lạc trong cơn gió lớn, Trương Giai Lạc xua tay ra hiệu cho hắn mau nhanh lên. Tôn Triết Bình xoay người đối mặt với chiếc xe tăng, đó là người đồng chí thân thiết nhất của hắn suốt bao năm qua, chở theo hết thảy mồ hôi và máu mà hắn đổ xuống nơi chiến trường, chở những hoài bão lớn lao, chở tình yêu cho gia đình và đất nước, cũng chở theo linh hồn và mơ ước của những người chiến hữu đã ra đi. Giờ đây bọn họ sắp phải chia xa, trong lòng Tôn Triết Bình có hàng ngàn, hàng vạn câu từ muốn thốt lên, nhưng lại chẳng thể nói được gì. Sau một thoáng trầm lặng, Tôn Triết Bình bước tới, thân dựa sát vào xe tăng, cúi mình hôn lên tháp pháo.

Sau đó, Tôn Triết Bình lùi lại vài bước, nhặt thuốc nổ trên mặt đất lên, lấy bật lửa ra châm kíp nổ, quăng vào trong khoang xe tăng rồi quay người chạy về phía máy bay chiến đấu. Phía Trương Giai Lạc đã khởi động máy bay, đang đứng ở cửa khoang chờ hắn. Vào khoảnh khắc Tôn Triết Bình leo lên máy bay, cửa khoang sắp đóng lại, “Lạc Hoa lang Tạ” ầm ầm nổ tung, tiếng ầm vang đến làm Trương Giai Lạc thảng thốt. Sóng xung kích cuộn theo cơn gió giật gần như hất tung xác xe tăng lên không trung, ánh lửa hừng hực thắp đỏ cả tầng mây.

“Cái đm, anh làm gì thế!” Trương Giai Lạc hét về phía Tôn Triết Bình, “Đó là xe tăng của anh!”

Tôn Triết Bình thoáng nhìn Trương Giai Lạc thật sâu, quay đầu nhìn vế phía chân trời rực đỏ màu máu. Bây giờ xe tăng của hắn đã tan nát thành từng mảnh, chỉ còn lại ngọn lửa đang nhảy múa và làn khói dày cuồn cuộn bốc lên, chìm trong gió bão buổi đêm đông lạnh giá lại mang một vẻ lãng mạn mà điên cuồng.

“Tôi không thể để xe tăng của mình rơi vào tay địch.” Tôn Triết Bình thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Trương Giai Lạc, trong ánh mắt rợp lửa là ý chí chiến đấu sôi trào: “Cất cánh nào, Trương Giai Lạc.”

Trương Giai Lạc kéo cần gạt, máy bay chiến đấu đón lấy gió bão, khó khăn trượt về phía trước, tâm bão nằm ngay trước mặt họ, sóng không khí hung hãn cuộn thành vòng xoáy khổng lồ, rền vang hòng nuốt trọn tất thảy. Máy bay chiến đấu cao cấp nhất “Bách Hoa Liễu Loạn” giờ đây chỉ như chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt giữa nơi trùng khơi sóng to gió lớn, có thể bị luồng gió lật tung bất cứ lúc nào. Trương Giai Lạc cầm nắm điều khiển mà như đi trên băng mỏng, mồ hôi lạnh trượt xuôi theo gò má anh, thấm ướt cổ áo bộ quân phục. Trong khoảnh khắc chiến cơ rời khỏi mặt đất, lao vào giữa mây trời, một luồng khí bỗng ập tới, gần như lật ngửa chiếc máy bay chiến đấu giữa không trung. Tôn Triết Bình chỉ thấy đất trời quay cuồng trước mắt mình, dạ dày bị đảo tung làm cảm giác buồn nôn trào tới. Hắn siết chặt tay vịn bên chỗ ngồi, nhìn về phía Trương Giai Lạc, chỉ thấy Trương Giai Lạc đang cắn chặt môi mình, gần như không nhúc nhích cầm chặt cần điều khiển, gắng sức duy trì sức cân bằng của máy bay. Máy bay chiến đấu bay càng sâu vào thân bão, thân máy bay càng rung lên dữ dội. Mặt Tôn Triết Bình trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, cố gắng để không nôn ra. Gió bão quật vào thân máy bay, bên trong khoang chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ĩ vang ra khắp chốn. Đúng lúc này, Tôn Triết Bình đột nhiên nghe được giọng nói khàn khàn của Trương Giai Lạc gọi to tên mình.

“Tôn Triết Bình! Tôn Triết Bình! Tâm bão ở ngay đằng trước rồi! Chúng ta cùng nhau vượt qua!”

Giọng nói ấy như kèn lệnh, như trống trận, như cờ hiệu, dẫn lối Tôn Triết Bình, dường như muốn thiêu cháy tất cả nhiệt huyết của hắn, thiêu thành một ánh bình minh mới. Tôn Triết Bình nắm chặt tay vịn, ngồi thẳng lưng, cùng gào lên đáp lại lời anh: “Được! Chúng ta cùng đi!”

Máy bay sắc bén như lưỡi dao, cắt tan sương mù và những áng mây đen, cắt ra một khoảng trời cao tĩnh lặng, hướng về mắt bão, hướng về vận mệnh nặng nề, hướng về mảnh non sông tan nát, hướng về một tương lai chẳng rõ sống chết của đôi người, đập cánh mà đi.
 

Bình luận bằng Facebook