Hốt lữ của em có vài điều muốn bày tỏ khi chat với em, em cũng high quá đành để đây cùng chị chung vui 😂
Tui để ý cái câu "khi tôi ôm lấy tất cả nỗi cô độc của thế giới này" tự dưng thấy xót xa cho Tường lắm. Em chẳng có ai để hướng dẫn, để chỉ dạy, toàn tự mình mò mẫm. Em cũng có lúc cô đơn, lúc buồn bã, lúc thất vọng, lúc mất lòng tin với bản thân mình. Nhưng với tính cách của Tường, liệu em có chịu giãi bày, em có bao giờ tỏ ra là mình không ổn không, hay cứ cố show ra ngoài là bố mày chẳng sao cả, rồi chỉ biết tự mình cố gắng. Xong hôm trước tui đọc cái fic mà có những lúc em len lén rơi nước mắt, vì em vẫn còn non nớt, em vẫn để ý người khác nghĩ gì về mình, rồi đọc được cái này
“Thằng này đúng là thiên tài, mọi người không thể không thừa nhận. Nhưng vấn đề là thằng nhóc này khá ngang ngược càn rỡ, cho dù có thực lực thực sự, quan hệ với người khác cũng không tốt đẹp gì. Không nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp hoanh nghênh gã cho lắm.
Tôn Tường cũng đang tức điên, nhưng hai tay vốn thao tác chơi game vô cùng linh hoạt bỗng dưng như bị đông cứng lại, sững sờ không biết gõ gì để phản bác.” trong bài viết của chị Tiểu Bạch, xong nay lại xem cái vid kia.
Cái fic có đoạn len lén rơi nước mắt làm tui phân vân mãi ấy, không biết có nên cho vào pj hay không, xong cứ nghĩ là hay mình đọc lại vài lần, đọc thêm vài lần nữa, không quyết được thì đưa cho bà đọc.
Gửi luôn bà mấy dòng tui viết hôm đọc, với một đoạn tui edit, vì tui thích đoạn ấy quá.
Thực ra với mình thì trú fic này ko quá đặc biệt, cũng chẳng quá ấn tượng, lần đọc đầu tiên là thế, đến lần thứ hai, thứ ba cũng vậy. Nhưng đọc vài lần nữa, hình như được giọng văn gánh và bản thân mình tự động liên tưởng, chợt mình cảm thấy hình như tất cả những sự kiện trong fic đều bao trùm những điều xảy ra với em trong truyện, sau mỗi một thất bại, một trải nghiệm, em lại trưởng thành theo hướng tốt hơn, và đoạn mình thích nhất là câu nhắn nhủ của em dành cho Tôn Tường năm 18 tuổi, đó là những kinh nghiệm đúc rút ra từ những trải nghiệm của một Tôn Tường bình thản hơn, trải đời hơn, cũng chính là những lời mình muốn nhắn nhủ đến em ngày xưa: "Tôn Tường à, đã có ai nói với em rằng em không hợp với việc lo đứng lo ngồi như vậy? Em không nhất thiết phải giấu mọi bất an của mình vào lòng. Em thực sự không thể mãi đánh đâu thắng đó, người tài trong Liên minh rất nhiều, cái em không thiếu nhất chính là cường địch, nhưng em sẽ có những người bạn không thể thay thế, trong tương lai em có thể mỉm cười nói rằng Vinh Quang không phải trò chơi một người; em không phải là kẻ vạn người mê, mặc dù em cũng học cách để ý tâm trạng của người khác, nhưng sẽ luôn có người vẫn khịt mũi coi thường em, có người thờ ơ, bù lại cũng có những người đã và đang yêu quý em từ đầu đến cuối; em không được dễ dàng nghi ngờ bản thân mình, sự cố gắng ngày này qua tháng khác của em sẽ không vì vài lần thất bại, ngã lòng mà trở thành công dã tràng, nhưng em nhất định phải nhớ một điều: Đừng chui vào sừng trâu, đi nhầm hướng không khác gì trèo cây tìm cá." Còn với Tôn Tường của hiện tại, mình không có điều gì muốn nhắn nhủ, mình chỉ thấy vô cùng tự hào trước một Tôn Tường ngày một bản lĩnh, ngày một mạnh mẽ, và vẫn không ngừng tiến bộ. Mình tin rằng với nội tại lúc này của em, em có thể vươn cao hơn nữa. Mãi yêu em 😘