Lấy cảm hứng từ tựa chương 1486 "Đường truy cầu cô độc", Diệp Tu và Trương Giai Lạc solo với nhau tại bán kết.
Không một ai đặt chân đến chiến trường cao nhất như hai người.
Không một ai thiết lập được thành tích đáng nể như hai người. Bốn quán quân, bốn á quân.
Không một ai làm pha comeback giật gân và chấn động như hai người.
Không một ai bị đội mẹ quay lưng phản bội và hạ bệ thê thảm như hai người.
Không một ai ăn chửi nhục nhã như hai người.
Không một ai lên voi xuống chó như hai người.
Trương Giai Lạc "đẹp đấy nhưng đâu có trúng". Diệp Tu bỏ xó Rồng Ngẩng Đầu vì nó đẹp nhưng không thực dụng.
Lối chơi của cả hai đều cực nặng thao tác và hao tuổi nghề. Song dẫu thế, trong đội tuyển quốc gia, chỉ có hai người họ là lớn nhất, gương mặt đại diện duy nhất cho mùa 1 và mùa 2 vẫn còn trụ lại, cống hiến cấp bậc cao nhất cho Vinh Quang nước nhà.
Diệp Tu là một trong vài con người hiếm hoi bước chung với Trương Giai Lạc từ thời ra mắt đến giờ, nhìn thấy tất cả thăng trầm Trương Giai Lạc trải qua, thậm chí còn là người góp phần đóng sập cánh cửa thiên đường của Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc không những giao đấu với Diệp Tu trên sàn, còn là một trong số ít tuyển thủ đụng mặt Diệp Tu trong game thời kỳ Diệp Tu đang sa sút tay trắng dựng đội ở tiệm net Hưng Hân.
Khi Trương Giai Lạc điên cuồng bán mạng gánh Bách Hoa trên vai để rồi đổi về trái đắng, thì Đấu Thần cũng dần sa sút cùng một Gia Thế xa mặt cách lòng.
Diệp Tu và Trương Giai Lạc gặp nhau thì luôn ngứa miệng kháy đểu troll vài câu. Nhưng thực tế, họ lại rất thấm tình cảnh và bản lĩnh của nhau.
Diệp Tu bị ánh sáng của đấu pháp Bách Hoa giăng bẫy, chôn vùi dưới trăm hoa không lối thoát. Trương Giai Lạc bị Bão Chiêu Tán Nhân thồn combo không thể phá giải.
Diệp Tu khen Trương Giai Lạc bây giờ mới là Trương Giai Lạc mạnh nhất. Trương Giai Lạc chứng kiến Diệp Tu cầm tán nhân phát huy hết bản lĩnh của sách giáo khoa Vinh Quang thực thụ.
Họ từng giao đấu với nhau khi đối phương ở thời kỳ toàn thịnh, tiếp xúc với phong cách dần chững chạc và chín muồi của đối phương qua từng thời kỳ. Thậm chí, còn tự tay góp phần mài dũa nó.
Diệp Tu nói với Trương Giai Lạc "Chúc ông may mắn", Trương Giai Lạc cũng chúc ngược lại, rồi động viên nhau "Cố lên". Ý Diệp Tu là hy vọng mùa 9 Trương Giai Lạc giành quán quân bất kể gia nhập chiến đội nào đi nữa, ý Trương Giai Lạc là hy vọng Diệp Tu sẽ làm nên cơm cháo với Hưng Hân mới toanh.
Vì mưu cầu quán quân, Trương Giai Lạc thà hứng chịu Bách Hoa thoá mạ. Vì giữ vững lập trường, Diệp Tu thà bị đá khỏi Gia Thế.
Thời gian lấy đi của họ rất nhiều, cũng để lại cho họ một vài thứ khác.
Họ không cần hỏi han chi li mà ăn ý ngầm với nhau, hiểu cho hoàn cảnh của người còn lại, nên không thọc thêm một nhát dao làm gì.
Một người giải nghệ cuối mùa hè, một người giải nghệ giữa đêm đông. Tạo acc mới ở khu mười, ngẫu nhiên gặp lại đối thủ cũ, rồi lại tương phùng trên sàn đấu, cường giả quay về.
Diệp Tu xây dựng mái nhà Hưng Hân. Trương Giai Lạc cùng chí hướng với Bá Đồ. Họ tìm thấy nơi mà mình có thể quay về với bản ngã, thoả sức chơi theo lối chơi mình thoải mái nhất.
Như Diệp Tu từng cảm thán ở All-Stars, mười năm trôi qua, "những gương mặt nơi này đã thêm mấy phần lạ, bớt mấy phần quen. Mấy tên đối thủ đấm đá nhờn mặt nhau suốt bấy nhiêu năm" như họ cũng chẳng còn bao nhiêu người còn ở lại.
Hay cũng như Trương Giai Lạc "đếm tháng, đếm ngày. Hắn biết rõ, cả đám bọn hắn đứng trên sàn đấu này, qua một ngày là ít đi một ngày. Đêm nay không thắng, vẫn còn ngày mai ư?"
Là bạn bè, đối thủ, đồng đội.
Ở quá khứ, hiện tại, tương lai.
Có khi người hiểu bạn nhất lại là một người như vậy.
Diệp Tu và Trương Giai Lạc đều trải qua năm tháng huy hoàng và nhục nhã của riêng mình. Họ hưởng qua phồn hoa nhộn nhịp nhất, bước qua con đường cô đơn quạnh quẽ nhất. Tuy lập trường xưa giờ đối lập, nhưng quãng thời gian họ suy sụp tăm tối nhất, hy vọng họ biết rằng họ không cô độc trên con đường này.
Không một ai đặt chân đến chiến trường cao nhất như hai người.
Không một ai thiết lập được thành tích đáng nể như hai người. Bốn quán quân, bốn á quân.
Không một ai làm pha comeback giật gân và chấn động như hai người.
Không một ai bị đội mẹ quay lưng phản bội và hạ bệ thê thảm như hai người.
Không một ai ăn chửi nhục nhã như hai người.
Không một ai lên voi xuống chó như hai người.
Trương Giai Lạc "đẹp đấy nhưng đâu có trúng". Diệp Tu bỏ xó Rồng Ngẩng Đầu vì nó đẹp nhưng không thực dụng.
Lối chơi của cả hai đều cực nặng thao tác và hao tuổi nghề. Song dẫu thế, trong đội tuyển quốc gia, chỉ có hai người họ là lớn nhất, gương mặt đại diện duy nhất cho mùa 1 và mùa 2 vẫn còn trụ lại, cống hiến cấp bậc cao nhất cho Vinh Quang nước nhà.
Diệp Tu là một trong vài con người hiếm hoi bước chung với Trương Giai Lạc từ thời ra mắt đến giờ, nhìn thấy tất cả thăng trầm Trương Giai Lạc trải qua, thậm chí còn là người góp phần đóng sập cánh cửa thiên đường của Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc không những giao đấu với Diệp Tu trên sàn, còn là một trong số ít tuyển thủ đụng mặt Diệp Tu trong game thời kỳ Diệp Tu đang sa sút tay trắng dựng đội ở tiệm net Hưng Hân.
Khi Trương Giai Lạc điên cuồng bán mạng gánh Bách Hoa trên vai để rồi đổi về trái đắng, thì Đấu Thần cũng dần sa sút cùng một Gia Thế xa mặt cách lòng.
Diệp Tu và Trương Giai Lạc gặp nhau thì luôn ngứa miệng kháy đểu troll vài câu. Nhưng thực tế, họ lại rất thấm tình cảnh và bản lĩnh của nhau.
Diệp Tu bị ánh sáng của đấu pháp Bách Hoa giăng bẫy, chôn vùi dưới trăm hoa không lối thoát. Trương Giai Lạc bị Bão Chiêu Tán Nhân thồn combo không thể phá giải.
Diệp Tu khen Trương Giai Lạc bây giờ mới là Trương Giai Lạc mạnh nhất. Trương Giai Lạc chứng kiến Diệp Tu cầm tán nhân phát huy hết bản lĩnh của sách giáo khoa Vinh Quang thực thụ.
Họ từng giao đấu với nhau khi đối phương ở thời kỳ toàn thịnh, tiếp xúc với phong cách dần chững chạc và chín muồi của đối phương qua từng thời kỳ. Thậm chí, còn tự tay góp phần mài dũa nó.
Diệp Tu nói với Trương Giai Lạc "Chúc ông may mắn", Trương Giai Lạc cũng chúc ngược lại, rồi động viên nhau "Cố lên". Ý Diệp Tu là hy vọng mùa 9 Trương Giai Lạc giành quán quân bất kể gia nhập chiến đội nào đi nữa, ý Trương Giai Lạc là hy vọng Diệp Tu sẽ làm nên cơm cháo với Hưng Hân mới toanh.
Vì mưu cầu quán quân, Trương Giai Lạc thà hứng chịu Bách Hoa thoá mạ. Vì giữ vững lập trường, Diệp Tu thà bị đá khỏi Gia Thế.
Thời gian lấy đi của họ rất nhiều, cũng để lại cho họ một vài thứ khác.
Họ không cần hỏi han chi li mà ăn ý ngầm với nhau, hiểu cho hoàn cảnh của người còn lại, nên không thọc thêm một nhát dao làm gì.
Một người giải nghệ cuối mùa hè, một người giải nghệ giữa đêm đông. Tạo acc mới ở khu mười, ngẫu nhiên gặp lại đối thủ cũ, rồi lại tương phùng trên sàn đấu, cường giả quay về.
Diệp Tu xây dựng mái nhà Hưng Hân. Trương Giai Lạc cùng chí hướng với Bá Đồ. Họ tìm thấy nơi mà mình có thể quay về với bản ngã, thoả sức chơi theo lối chơi mình thoải mái nhất.
Như Diệp Tu từng cảm thán ở All-Stars, mười năm trôi qua, "những gương mặt nơi này đã thêm mấy phần lạ, bớt mấy phần quen. Mấy tên đối thủ đấm đá nhờn mặt nhau suốt bấy nhiêu năm" như họ cũng chẳng còn bao nhiêu người còn ở lại.
Hay cũng như Trương Giai Lạc "đếm tháng, đếm ngày. Hắn biết rõ, cả đám bọn hắn đứng trên sàn đấu này, qua một ngày là ít đi một ngày. Đêm nay không thắng, vẫn còn ngày mai ư?"
Là bạn bè, đối thủ, đồng đội.
Ở quá khứ, hiện tại, tương lai.
Có khi người hiểu bạn nhất lại là một người như vậy.
Diệp Tu và Trương Giai Lạc đều trải qua năm tháng huy hoàng và nhục nhã của riêng mình. Họ hưởng qua phồn hoa nhộn nhịp nhất, bước qua con đường cô đơn quạnh quẽ nhất. Tuy lập trường xưa giờ đối lập, nhưng quãng thời gian họ suy sụp tăm tối nhất, hy vọng họ biết rằng họ không cô độc trên con đường này.