Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Tôn Tiêu] Nửa tỉnh nửa say

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

Tác giả: 江川

Link gốc: 【孙肖】半醉不醉

Edit: Nguyệt

-

"Nào, đội trưởng Tiêu, uống!" Sở Vân Tú đặt cộp chai rượu xuống mặt bàn phía trước Tiêu Thời Khâm, rặt một vẻ vẻ nếu anh không uống sẽ nhất quyết không cho rời đi.

Tiêu Thời Khâm đẩy gọng kính như đang suy ngẫm chiến thuật, liếc nhìn đám tuyển thủ đội quốc gia phía sau lưng đội trưởng Sở, có người lăn quay trên ghế sa lông, có người túm lấy người khác ôm đầu khóc lóc sụt sùi, có người cầm micro gào rú thống thiết.

Tiêu Thời Khâm không thích uống rượu. Bình thường anh lấy lý do tuyển thủ chuyên nghiệp không thể uống rượu để từ chối gần như toàn bộ các cuộc rượu của bạn bè. Nhưng hôm nay là bữa tiệc chúc mừng sau khi đội quốc gia giành quán quân trở về nước, ngay cả Trương Tân Kiệt đó giờ không đụng rượu bia cũng phá lệ uống một chai, giờ đang tựa vào đội trưởng Hàn, người đặc biệt từ thành phố Q tới đây đón, lảm nhảm mê sảng.

May mà tửu lượng của Tiêu Thời Khâm không tệ lắm, trước khi gia nhập Liên minh chuyên nghiệp, anh cũng có thể uống được tầm hai chai với bạn bè.

Nhưng đây là ngày trước, chứ bây giờ mà uống, anh không nói chắc được liệu anh sẽ làm ra trò gì lúc say.

Nhưng thái độ của đội trưởng Sở hôm nay... Tiêu Thời Khâm treo nét cười ôn hoa trên mặt, nghĩ thầm cùng lắm thì liều mình hầu "quân tử".

Tay Tiêu Thời Khâm vừa chạm đến, cái chai bằng thủy tinh kia đã nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay anh, bị một bàn tay khác nhấc lên.

"Tôi uống với chị." Tôn Tường đặt mông ngồi ngay giữa Sở Vân Tú và Tiêu Thời Khâm, cầm chai rượu tu ừng ực một lèo nửa chai.

"Được, sảng khoái!" Sở Vân Tú cụng chai với Tôn Tường, cũng uống nửa chai trong một hơi rồi lại ung dung đi tìm người khác uống cùng.

Lúc này Tiêu Thời Khâm mới thở phào một hơi, lẳng lặng liếc nhìn Tôn Tường ngồi cạnh.

"Nóng quá." Cơn say bốc lên, Tôn Tường cởi hai cúc cổ áo sơ mi.

Trước buổi tiệc chúc mừng này, trong ngày còn có sự kiện đội quốc gia gặp mặt người hâm mộ, ai cũng phải tạo hình một cách chỉn chu. Nhà tạo mẫu chọn cho hai tuyển thủ của Luân Hồi hai chiếc áo sơ mi kiểu cách một đen một trắng. Tôn Tường mặc áo đen, phần lưng còn có một mảng được may bằng voan cùng màu, có thể trông thấy vòng eo ẩn hiện phía trong.

"Tôi ra ngoài hít thở không khí chút." Tôn Tường quẳng lại một câu đó xong liền rời khỏi phòng. Nhất thời, Tiêu Thời Khâm không xác định được rốt cuộc lời ấy có phải nói với anh hay không.

Tiệc tùng linh đình vẫn tiếp tục trong phòng.

Lần thứ 3 Tiêu Thời Khâm rút điện thoại ra xem giờ, nửa tiếng rồi, Tôn Tường vẫn chưa quay lại.

"Tôi đi tìm Tôn Tường." Tiêu Thời Khâm cáo lỗi với Dụ Văn Châu đang nói chuyện với mình, đứng dậy ra ngoài.

Tiêu Thời Khâm đi tới khoảng sân nhỏ của trụ sở theo trí nhớ, nơi này không một bóng người. Lúc từ sân trở về, đáng lẽ anh cần rẽ phải ở lối rẽ thứ ba, phòng tiệc sẽ là căn phòng ngay đầu tiên bên tay trái, Tiêu Thời Khâm lại rẽ phải ở lối thứ hai, đẩy cánh cửa đầu tiên bên trái ra.

Trên băng ghế sa lông trong căn phòng trống này quả nhiên có một cậu trai tóc vàng.

Tôn Tường ngả người nằm trên ghế, men rượu đã ngấm, trên mặt hắn là màu hồng hồng, cúc áo sơ mi đã bị cởi tung một nửa. Hắn nhắm mắt như đang say ngủ chẳng chút phòng bị.

Tiêu Thời Khâm cảm thấy yết hầu nghẹn cứng, trong đầu đột ngột xuất hiện cụm từ "ngây thơ mà gợi cảm". Hơi hối hận vì đã tìm thấy Tôn Tường, anh muốn đóng cửa rời đi ngay và luôn.

Bộ dạng của Tôn Tường hiện tại cực kỳ không ổn. Nếu để lát nữa có thêm người khác đẩy cửa bước vào, sợ là dù anh và Tôn Tường có nói gì cũng không thể giải thích rõ ràng được.

Tuy rằng hai người họ quả thật đã từng yêu đương bí mật, nhưng đó đã là chuyện của hơn một năm trước rồi.

"Chuyện... Nhỏ?" Như bị tiếng mở cửa đánh thức, Tôn Tường mơ mơ màng màng hé nửa con mắt, "Sao anh biết tôi ở đây?"

Đâu phải lần đầu cậu đi lạc. Tiêu Thời Khâm thở dài, chưa trả lời Tôn Tường.

"Tôn Tường, quay về thôi, lâu thêm nữa mà không tìm thấy cậu, mọi người sẽ lo lắng." Tiêu Thời Khâm thử kéo Tôn Tường đang dặt dẹo trên ghế sa lông.

"Khỏi đi, tôi ở đây ngủ thêm lúc nữa. Bên kia nóng quá."

Tôn Tường nằm lì trên ghế không chịu đi, còn lật tay kéo Tiêu Thời Khâm lại, lôi vào vòng ôm của mình, gối đầu lên vai anh, thoải mái khép mắt.

"Tôn Tường." Ngọn tóc màu vàng kim đâm vào cổ khiến Tiêu Thời Khâm ngứa ngáy. Nhớ đến khi nãy Tôn Tường chắn rượu giúp mình, anh nhẫn nại, để hắn ôm một lát, "Buông ra nào."

"Đừng. Ôm thêm lúc nữa đi." Tôn Tường chôn mặt bên cổ anh, không ngừng cọ rồi lại dụi, "Chỉ một lát thôi mà Chuyện Nhỏ."

"Tôn Tường." Tiêu Thời Khâm vò tóc Tôn Tường với vẻ hơi bất đắc dĩ, "Chúng ta đã chia tay lâu rồi. Cậu đừng quậy nữa."

Sức nặng trên đầu vai đột ngột biến mất.

Có lẽ Tôn Tường say thật, giọng điệu nhuốm chút nghẹn ngào như nhóc con cố tình gây sự, "Chuyện Nhỏ, anh đừng đi được không."

"Trận lần này thắng rồi, vất vả lắm tôi mới đánh thắng, anh đừng đi nữa mà được không..."

"..." Lần này đến lượt Tiêu Thời Khâm ngẩn người.

"Cậu vẫn còn nhớ chuyện giải khiêu chiến sao?"

"Ừ..." Tôn Tường trả lời rất rầu rĩ, "Đều tại tôi kém... Tại tôi đánh thua..."

Tiêu Thời Khâm mềm lòng, xoa mái đầu đang chôn trên vai mình, "Không trách cậu, không phải lỗi của cậu."

"Nhưng mà... Anh vẫn đi..." Tôn Tường ghì chặt cánh tay đang ôm lấy lưng Tiêu Thời Khâm như sợ anh chạy trốn mất.

Một lần nữa, hắn gục mặt bên gáy Tiêu Thời Khâm, khẽ cắn cổ áo anh như con thú nhỏ đang mài răng, "Anh đừng vứt bỏ tôi nữa, Chuyện Nhỏ, anh không được làm vậy đâu. Tôi... thích anh như thế cơ mà..."

Thôi đương rồi, Tiêu Thời Khâm thầm thở dài một hơi.

"Tôi không đi."

"Thật không?" Tôn Tường ngẩng phắt đầu dậy, mắt chăm chăm nhìn Tiêu Thời Khâm.

"Thật, cậu đừng ôm chặt như thế, lỏng lỏng... Ư!"

Môi bị Tôn Tường phủ kín, liếm mút, cuối cùng là chạy mở, cực kỳ càn rỡ mà ép toàn bộ âm thanh của Tiêu Thời Khâm trở lại yết hầu.

"Cậu buông... Ưm..."

Tôn Tường hệt như con thú hoang, lại còn đang say khướt, hắn nắm lấy một tay Tiêu Thời Khâm, cầm tay anh vuốt ve lớp vải áo sơ mi mỏng manh của mình.

Tiêu Thời Khâm cảm nhận được cơ bụng của Tôn Tường rõ ràng và rắn chắc hơn hẳn hồi ở Gia Thế. Ba chiếc cúc cuối cùng trên áo sơ mi bung ra, những đường cong cơ thể hiển hiện trước mắt Tiêu Thời Khâm không chút che đậy.

Nhiệt độ trong căn phòng trống mỗi lúc một cao thêm, tiếng thở dốc cũng dần xuất hiện.

Tiêu Thời Khâm cắn chặt răng, tóm lấy bàn tay Tôn Tường đang suồng sã trên người mình.

Anh đẩy tay hắn ra rồi nắm lấy trước khi Tôn Tường lại trưng ra vẻ tủi thân tội nghiệp.

"Chúng ta về khách sạn trước đã, được chứ Tôn Tường?"

*

Sáng hôm sau, Tôn Tường mặt mày hớn hở và Tiêu Thời Khâm thi thoảng lại lén lút day day thắt lưng cùng nhau xuất hiện trước mặt mọi người. Bữa tiệc hôm qua tuy gọi là tiệc chúc mừng đội tuyển quốc gia nhưng thực chất có không ít người thân tham gia, ví dụ như Giang Ba Đào, đội phó kiêm chị dâu của chiến đội Luân Hồi.

Thừa lúc Tôn Tường không có mặt, Tiêu Thời Khâm hỏi Giang Ba Đào với vẻ đăm chiêu: "Dáng vẻ giả say làm nũng đó là cậu dạy Tôn Tường à?"

Giang Ba Đào cười như không cười, len lén day thắt lưng mình một chút, sau đó liếc mắt nhìn qua phía Chu Trạch Khải, "Chuyện này không trách tôi được, tôi cũng là người bị hại."

Chỉ thấy Súng Vương vốn dĩ mặt đơ như cây cơ chợt ngẩn người rồi sau đó mỉm cười xấu hổ.

Tiêu Thời Khâm bỗng nhiên thấy hơi hối hận vì năm đó đã khuyên Tôn Tường tới Luân Hồi, thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.

Giang Ba Đào bày tỏ: "Muộn rồi, thiếu phu nhân Luân Hồi ngoài anh ra không còn ai khác đâu đội trưởng Tiêu ạ."

END

------------------------------------

Câu hỏi: Tôn Tường giả say chờ Tiêu Thời Khâm ở đâu?
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,235
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Đáp: căn phòng đầu tiên lối rẽ thứ 2, song song với phòng tiệc.... aka Cừu phi phi hok bik đếm?
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#3
Đáp: căn phòng đầu tiên lối rẽ thứ 2, song song với phòng tiệc.... aka Cừu phi phi hok bik đếm?
Cừu đang học cách tâm cơ bẫy trai mòa =((((((
 

Bình luận bằng Facebook