<74>
Lúc 8:30 tối ngày 4 tháng 9, mùa giải mới của liên minh Vinh Quang bắt đầu. Mỗi năm hai đội mới gia nhập liên minh sẽ được sắp xếp cho giao thủ với đội quán quân. Nói cách khác,đối thủ của Gia Thế là Hưng Hân.
Một năm trước, trong vòng khiêu chiến, Gia Thế bị Hưng Hân loại. bây giờ Gia thế trở lại, đội đầu tiên họ gặp là Hưng Hân. Trận này được gọi là < trận phục thù> nhận được sự quan tâm của nhiều người.
Như thường lệ, bình luận viên là Lý Nghệ Bác và Phan Lâm.
“ Chúng ta hãy nhìn xem tuyển thủ của hai đội tối nay.” Phan Lâm giới thiệu sơ lược, máy quay quay đến chỗ ngồi của các tuyển thủ. “ Bên này là chỗ của Hưng Hân… chờ đã, Diệp Tu?”
Trên ghế tuyển thủ của Hưng Hân có một bóng dáng mà ai ai cũng vô cùng quen thuộc.
Đến cả Lý Nghệ Bác cũng hét lên: “ Đó không phải là Diệp Tu sao?”
Hưng Hân chưa tiết lộ việc Diệp Tu sẽ đảm nhận vai trò huấn luyện viên, nên ngoài Hưng Hân, chẳng ai biết được chuyện này.
Phan Lâm nhận ra sự hồ đồ trong lời nói của mình, nhanh chóng giải thích: “ Có vẻ như đại thần Diệp Tu thực sự quay lại. Đúng là rất ngạc nhiên, nhưng có lẽ anh đang làm huấn luyện viên bên đội Hưng Hân.”
Không ai có thể ngồi vào ghế của tuyển thủ, trừ khi là ông chủ hoặc là huấn luyện viên. Là một tuyển thủ đã giải nghệ, thân phận bây giờ của Diệp Tu chỉ có một khả năng này thôi.
Diệp Tu muốn quay lại!
Không chỉ có fan hâm mộ của Hưng Hân, mà tất cả khán giả đều phấn khích hô to: “ Diệp thần! Diệp thần!”
Diệp Tu vẫy tay chào khán giả, rồi nói: “ Không ngờ tui lại nổi tiếng như vậy!”
Trần Qủa nhìn Diệp Tu thầm nghĩ: Đây chắc là nhân vật chính bẩm sinh…
Nhìn vị đội trưởng cũ, trong tim các fan hâm mộ bên Gia thế có đầy đủ mọi hương vị cảm xúc. Uầy, không thích hợp, bây giờ không thích hợp để reo hò, đột nhiên họ đồng thời im lặng vài phút, rồi chợt ai đó dẫn đầu hô lên: “ Gia thế sẽ thắng!”
Khi nó vang lên, nó như một khẩu hiệu, fan Gia Thế đồng loạt hô to lên một cách tự nhiên.
“ Hưng Hân quán quân” fan bên Hưng Hân cũng không chịu yếu thế, ngay lập tức thay đổi khẩu hiệu của họ. Cạnh tranh giữa hai bên lên cao hơn, cả hai đều ra sức la hét to dần lên.
“Mặc dù trận đấu vẫn chưa bắt đầu, nhưng những người hâm mộ trên sân khấu đã rất xúc động!” Phan Lân lau mồ hôi khi anh lắng nghe âm thanh vang vọng đến điếc tai. Thật hiếm khi khán giả nhiệt tình trước trận đấu như vậy!
Rất nhanh, trận cá nhân đã bắt đầu. Tuyển thủ đầu tiên bên Hưng Hân là Tô Mộc Tranh.
“ Lâu rồi chưa lên sân lại, em có chút hồi hộp.” Tô Mộc Tranh nói, nhưng gương mặt lại rất tươi tỉnh, không có dáng vẻ hồi hộp tí nào.
“ Mùa giải này, Tô đội trưởng phải giữ gìn truyền thống thịnh vượng của chúng ta với chuỗi thắng liên tiếp 38 trận đó!” Phương Duệ hô lên.
“ …” Tô Mộc Tranh mỉm cười chuẩn bị lên tiếng, nhưng bị Diệp Tu cắt ngang. Chỉ thấy Diệp Tu nhìn khiêu khích Phương Duệ bên cạnh: “ Vậy thì không được! Sự kiện vang danh như vậy nên để cho vị tay phải hoàng kim Phương Duệ đội phó của chúng ta thực hiện mới phải đạo.”
“ Tôi chỉ là tay phải hoàng kim thôi, làm sao mà so được với cả hai tay hoàng kim của Diệp Tu đại thần chứ!” Phương Duệ nói.
Trần Qủa thấy hai người Diệp Phương đang bơm đểu nhau, vừa khí thế vừa buồn cười, cô bơ họ nói: “ Mộc Mộc cố lên!”
“ Vâng, em lên đây.” Tô Mộc Tranh đứng dậy, bước lên sân khấu.
“ Cố lên!” Diệp Tu nói.
Sau bảy phút, Tô Mộc Tranh giành được điểm đầu tiên. Gia Thế hiện tại không còn là Gia Thế ban đầu nữa, các tuyển thủ trong đội chưa bao giờ thực sự đánh một giải đấu chuyên nghiệp, tỷ lệ chiến thắng tuyển thủ ngôi sao như Tô Mộc Tranh là quá thấp.
Trong trận lôi đài, Hưng Hân cũng thể hiện tư thế mạnh mẽ của một đội quán quân. Mặc dù Khưu Phi, đội trưởng của Gia Thế đã đảo ngược tình cảnh bất lợi của đội mình với một màn trình diễn tuyệt vời một chọi hai, nhưng vẫn bị Hàn Yên Nhu đánh bại.
Cuối cùng, Gia Thế bị Hưng Hân đánh bại với tỷ số 10:0.
Sau trận đấu, trọng tâm chính của giới truyền thông là sự trở lại của Gia Thế, họ không quan tâm quá nhiều về điểm số. Trận chiến đầu tiên của đội mới đều như thế này. Năm ngoái, Hưng Hân cũng bị hạ đo ván trong trận đầu nhưng cuối cùng đã giành được giải quán quân.
“ Diệp Tu tiền bối.” Sau cuộc phỏng vấn, người Hưng Hân chuẩn bị rời đi, Diệp Tu bị gọi tên, anh nhìn sang và thấy Khưu Phi.
“ Là Khưu Phi à!” Diệp Tu chào lại.
“ Còn có cơ hội gặp anh trên sân không?” Khưu Phi đi thẳng vào vấn đề.
“ Giao thủ trên sân thì chắc không còn cơ hội rồi” Diệp Tu tiếc nuối, lần trước hai người đã hẹn vào trận gặp, “ Nhưng mà trong đấu trường thì anh luôn hoan nghênh.”
“ Một lời đã định.” Khưu Phi nói.
“ Một lời đã định” Diệp Tu cười đáp lại.
Sau khi Khưu Phi đi, Tô Mộc Tranh hỏi đùa: “ Không muốn tái xuất giang hồ nữa sao?”
“ 29 tuổi tái xuất đánh một năm, sau đó 30 tuổi thì giải nghệ lại?” Diệp Tu hỏi.
“ Nghe bi ai quá nhỉ!” Tô Mộc Tranh nói.
“ Đúng vậy, anh cũng bị chính mình làm cảm động. Đến lúc đó, tuyển thủ trẻ tuổi nhất có thể làm con anh luôn rồi.” Diệp Tu nói.
“ Ừm, nói vậy cũng đúng.” Tô Mộc Tranh bắt đầu ngậm ngùi: “ Ai ya, già rồi già rồi...”
“ Thương xuân bi thu là đặc quyền của người cao tuổi tụi anh, thế hệ hoàng kim chưa đủ chuẩn đâu.” Diệp Tu nói.
Tô Mộc Tranh lắc đầu, rất biểu cảm nói: “ Thế hệ hoàng kim cũng đang già đi. Các tuyển thủ trong Gia Thế đều là người mới. Lớn tuổi nhất cũng mới có 21 tuổi. Em đã chuyển từ hậu bối sang tiền bối rồi.”
“ Thời gian trôi qua nhanh quá!” Diệp Tu cảm thán. Mấy chuyện ban đầu anh còn nhớ rất rõ: lúc 18 tuổi, anh bước vào liên minh chuyên nghiệp, ký hợp đồng với Gia Thế, trở thành “ tiểu đội trưởng” của mọi người, cùng đồng đội tung hoành tứ phương, cùng trên sân tương tàn lẫn nhau, thắng rồi lại thua rồi lại thắng,…
Mới chớp mắt, mùa thứ 11 của liên minh Vinh Quang đã bắt đầu rồi.
P/S:
Đến đây chắc End rồi vì mấy năm rồi tác giả không đăng chương mới.
Nếu tác giả viết tiếp thì mình sẽ dịch tiếp, nhưng khả năng này sắp đến số âm luôn rồi.
Dù cái kết tuy hơi cụt lủn nhưng cũng đã rất vui vì đã đọc được fic hay như vậy.
Xin cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi truyện.