Chương 14
Edit: Fuuka
Ngoài song cửa tiếng ve thu réo rắt vang lên không ngớt, vọng đến từng người trong Vĩnh Thanh điện phải đầu choáng mắt hoa. Bá quan văn võ phàm là nhân vật có tiếng nói trong triều, đều có thể bắt gặp ở đây. Khiến bọn họ nhiều người như vậy đồng thời chen chúc trong một gian điện phụ, bầu không khí ngột ngạt nơi đó không khó để tưởng tượng. Nhưng quỷ dị là, quần thần trong điện lại không ai phát ra bất kỳ âm thanh nào, cả đám nếu không cúi mặt nhìn chân, thì cũng là lơ mơ lãng đãng, Vĩnh Thanh điện yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được.
Trương Giai Lạc ngồi ngay ngắn trên long ỷ kim sắc, vô cùng chăm chú lật xem chiến báo do khoái mã biên cương ra sức vụt roi tức tốc mang về, nét mặt hắn bình tĩnh chẳng chút gợn sóng, khiến người ta nhìn không ra nửa điểm manh mối. Trước mặt bày một tấm sa bàn lớn, trên đó quân cờ đại diện cho binh tốt xa mã đã xiểng liểng khắp nơi, hiển nhiên kết quả cuộc chiến được được mô phỏng này không hề lý tưởng.
Nhấp một ngụm trà xanh hạ hỏa do tổng quản thái giám dâng lên, Trương Giai Lạc dường như hoàn toàn không phát hiện dị thường mở miệng hỏi: "Chư vị ái khanh cũng đã xem hồi lâu, không có ai đề xuất được biện pháp nào tốt hơn, vì trẫm phân ưu sao?"
Nhất thời, bầu không khí trong điện càng trở nên nặng nề, cả đám gần như đồng thời rụt cổ khóa họng im lặng không nói. Đến cả thái giám theo hầu bên cạnh, cũng chẳng dám thở mạnh mà co người lùi ra sau.
Trương Giai Lạc quét mắt quan sát quần thần đều như ăn phải thuốc câm, ngược lại đối với tình huống này không hề cảm thấy bất ngờ. Ngồi vào vị trí quốc chủ Liễu quốc đã hai năm, bên dưới đám người kia rốt cuộc che giấu thứ đức hạnh gì, trong tâm hắn sao lại có thể không rõ. Những kẻ này, lúc tranh quyền đoạt thế từng người đều hô hào đến vang dội, tới khi thật sự đương đầu quốc nạn, lại như đám gà bị rút lông, ngoài trừ cắn mổ lẫn nhau thì không làm được gì khác.
Tuy Trương Giai Lạc cũng từng tích cực thúc đẩy thực hiện tân chính, bắt đầu trọng dụng những tân nhân cùng chí hướng với mình. Nhưng quốc cảnh biên giới liên tục chiến loạn, đất nước trước sau thiếu hụt thời gian hồi phục chỉnh đốn. Cho dù hắn không ngủ không nghỉ xử lý chính vụ, cũng chẳng thể nào phân thân làm hết được mọi thứ. Không ai ý thức rõ ràng hơn hắn, rằng quốc gia này đã là lão giả khô mục bước vào tuổi xế chiều, có nỗ lực thế nào cũng không thể xoay chuyển đất trời.
Khí số đã tận a...
Mi mắt thoáng rủ, Trương Giai Lạc che đi phiền muộn trong ánh mắt. Dù rằng hắn mang ý niệm khiến người ta tuyệt vọng, nhưng cũng biết không thể biểu lộ chút nào trên mặt. Chung quy hắn vẫn còn là vua một nước, mặc cho vương triều nắm giữ gần trăm năm lịch sử này sắp tiêu tan trong sử sách mênh mông, hắn cũng muốn đứng ở nơi trước nhất, mà gánh chịu đến sau cùng.
"Thần Yến vương Trương Giai Viễn, tham kiến bệ hạ."
Tiếng tham bẩm to rõ vang lên giữa điện, chẳng biết từ khi nào Trương Giai Viễn đã tiến thẳng vào trong. Không trải qua bất kỳ thông truyền nào, hắn tác phong nhất quán làm theo ý mình, so với Trương Giai Lạc thận trọng ôn hòa, càng ra vẻ ngạo nghễ làm càn. Nhưng vô luận bởi hắn mang thân phận hoàng thân, hay bởi công lao lập được trong trận kháng Thục Xuyên thời gian trước, đều chống đỡ hắn cứ thế vượt qua.
"Hoàng huynh, đám rác rưởi này đã không thể dùng đến, sớm đuổi bọn hắn về đi thôi. Cứ chen chúc như vậy, sợ là gian điện này về sau chẳng thể dùng nữa, thối đến không chịu nổi."
Ngôn từ ác liệt khiến cả Vĩnh Thanh điện lập tức tràn ra một chuỗi âm thanh hít sâu liên tiếp, Trương Giai Viễn vẻ mặt kiêu căng nghênh đón đám đông trừng mắt. Nhưng tức giận thì tức giận, vào lúc này lại không kẻ nào dám bước ra làm chim đầu đàn. Chỉ có thể thổn thức cắn răng lén thì thầm to nhỏ, nhất thời không khí trong Vĩnh Thanh điện hoạt bát hơn khi nãy không ít.
"Yến vương tâm tính vẫn còn là đứa nhỏ, miệng không ngăn giữ. Vô lễ như thế, chẳng phải muốn người khác nói trẫm không biết dạy đệ hay sao? Còn không nhanh hướng chư vị khanh gia bồi tội."
Không nghiêm không chỉnh phê bình Trương Giai Viễn vài câu, trên mặt Trương Giai Lạc ngược lại lộ ra ý cười đã lâu không gặp.
"Tuy oi bức đã qua nhưng khí nóng chưa tan, bản vương một đường đi vội, khó tránh tâm tình không tốt. Vừa nãy có đắc tội, mong các vị đại nhân đừng để trong lòng. Bản vương trước là nhận lỗi cùng các vị."
Trương Giai Lạc bất đắc dĩ nhìn Trương Giai Viễn đùa bỡn quần thần, gánh nặng kiềm nén trong lòng vừa rồi cũng bất giác nhẹ đi mấy phần. Không còn lòng dạ tiếp tục triều hội vô nghĩa này, Trương Giai Lạc hạ lệnh cho tất cả lui ra khỏi điện. Chỉ để lại Trương Giai Viễn và vài thân tín ở lại cùng mình, đứng giữa Vĩnh Thanh điện vắng lặng, tiếp tục thôi diễn sa bàn trước mặt.
"Không chút phần thắng nào sao?"
Chỉ vừa liếc qua, Trương Giai Viễn liền nhìn ra nhân quả trong đó.
"Thực lực cách quá xa." Khổ não cười tự giễu, Trương Giai Lạc cũng không che giấu: "Trận chiến kháng Thục vừa rồi tuy thắng hiểm, nhưng đất nước vốn đã bị tổn hại. Giả như lúc này Uy quốc xâm lược xuống phía nam, e rằng chúng ta không đủ sức chống trả. Nhưng dù có để chúng ta được nghỉ ngơi, thì tiểu quốc bốn phía quanh biên giới, sớm muộn cũng bị Uy quốc chiếm đoạt. Đến lúc đó Liễu quốc chính là bốn bề thọ địch, càng không có sức chống trả."
"Đúng vậy, cũng không biết rốt cuộc khi nào bọn hắn mới xuất binh đánh xuống phía nam."
“Nhanh nhất là đầu mùa đông năm nay, chậm nhất mùa thu sang năm." Trầm ngâm một lúc, Trương Giai Lạc đáp: "Hàn Văn Thanh thay đổi chế độ binh quyền, dĩ nhiên cũng cần có khoảng thời gian thích nghi. Nếu bỏ qua năm nay, chỉ có thể chờ qua vụ mùa năm sau. Suy cho cùng Uy quốc cũng chỉ khá hơn chúng ta một chút, còn chưa đến mức phồn hoa sung túc. Sẽ không vì chiến trận mà bỏ qua vụ thu hoạch mùa thu."
"Một năm à..."
Trương Giai Viễn nhìn sa bàn xuất thần, đột nhiên hắn cảm giác được bàn tay vỗ lên vai mình. Quay đầu lại, nhìn vào đối diện, ánh mắt Trương Giai Lạc vẫn cứ ôn nhu mà kiên định.
"Ngươi không cần lo lắng, Nhạc ca nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, phá giải được cục diện này."
Không biết có thật là long ỷ ngồi lâu, khí vị cũng sẽ theo đó mà đổi thay hay không. Hai năm qua Trương Giai Lạc càng lúc càng trở nên trầm ổn an tĩnh hơn, thậm chí Trương Giai Viễn bắt đầu có chút nhớ không được dáng vẻ khi còn là hoàng tử của hắn. Mặc dù hiện tại hắn vẫn sẽ mím môi nhỏe miệng cười, thế nhưng ý cười kia lại mang rất nhiều u buồn cùng bất lực.
Nếu như nói dáng vẻ của hắn ngày càng ra dáng một vị đế vương, không bằng nói hắn càng ngày càng giống người đã rời xa kia. Từng có lúc, người ấy cũng là dùng sự kiên cường điềm tĩnh mà nội liễm thế này để bảo vệ Trương Giai Lạc và hắn. Thậm chí có đôi lần, Trương Giai Viễn trong lúc mơ hồ, suýt nữa đã nhập chung thân ảnh hai người bọn hắn lại thành một. Dù sao trên thế gian này, hiểu rõ người kia nhất, trừ Trương Giai Lạc có lẽ không còn ai khác.
Ngươi tách khỏi hắn, bản thân lại sống thành dáng vẻ của hắn.
Trương Giai Viễn không biết việc này là tốt hay xấu, nhưng hắn cũng không muốn Trương Giai Lạc một mình gánh lấy hết thảy mọi thứ trên vai. Thời buổi quốc nạn loạn li, cho dù là trẻ thơ cũng bị bức phải trưởng thành, chưa kể hắn là Thất hoàng tử Liễu quốc, là huynh đệ ruột thịt duy nhất bên cạnh hoàng đế.
"Nếu trước bọn họ, chúng ta chiếm được những tiểu quốc này thì sao?" Chủ động đưa ra đề nghị, Trương Giai Viễn chỉ vào mấy khu vực biên giới Liễu quốc trên sa bàn dò hỏi: "Chí ít như thế, chúng ta không phải sợ sau lưng thụ địch."
"Xuất binh trấn áp thực lực chúng ta không đủ, trong cung cũng không có công chúa để thông gia. Chỉ có quốc khố vẫn còn một ít kim ngân, có thể thử một lần."
Cẩn thận suy nghĩ đề nghị của Trương Giai Viễn, tuy Trương Giai Lạc thần sắc ngưng trọng, cũng không phủ quyết hoàn toàn.
"Đó chính là nói, vẫn có khả năng." Nghe ra hàm ý trong lời Trương Giai Lạc, Trương Giai Viễn nắm chặt trường kiếm bên hông: "Bất kể thế nào, dù sao thử cũng hơn không thử. Xin bệ hạ ra ý chỉ, để thần đệ thay người xuất hành, du thuyết liệt quốc, giúp Đại Liễu chống lại Bắc Uy."
Quỳ xuống một chân, hành đủ mười phần lễ quân thần, Trương Giai Viễn nét mặt kiên định, lại khiến Trương Giai Lạc rơi vào trầm mặc.
Vì ngày tiễn đưa Trương Gia Viễn, nắng gắt cuối thu đã tan hết dư nhiệt. Vùng ngoại ô Kim Lăng, Trương Giai Lạc lôi kéo tay hắn nhiều lần căn dặn, dường như không phải tiễn hắn đi du thuyết liệt quốc, mà là từ biệt sau cuối của hai người.
Bị sự nhiệt tình đã từ lâu không thấy của Trương Giai Lạc cuốn lấy, Trương Giai Viễn cũng có chút suy nghĩ không hay mà đỏ mặt, như thể hắn vẫn còn là đứa trẻ không thể đi xa nhà. Chẳng dễ gì nói được lời từ biệt sau cùng mà xoay thân, Trương Giai Viễn đi thẳng đến xa hơn mấy dặm, quay lại nhìn vẫn có thể thấy nghi trượng* Trương Giai Lạc vẫn còn đứng sững ở xa xa.
*Nghi trượng: cờ xí, lọng quạt, vũ khí dùng cho đội bảo vệ hầu hạ vua khi ra ngoài.
"Bệ hạ, lúc thành bị phá, nô tỳ có phải lấy thân tuẫn quốc hay không, để đảm bảo danh tiết không tổn hại?"
Đứng bên cạnh Trương Giai Lạc, Chu Bảo Nhi cùng hắn đến đưa tiễn Trương Giai Viễn. Mặc kệ quan hệ giữa hai người là gì, trong mắt kẻ khác bọn họ trước sau đều là một đôi phu thê ân ái.
"Quốc đô chưa bị chiếm, hoàng hậu lại trước nói lời không phân nặng nhẹ, nên biết dao động quân tâm là trọng tội phải rơi đầu."
Trương Giai Lạc nhìn chằm chằm không chớp mắt phương hướng Trương Giai Viễn rời đi, khẩu khí hờ hững trả lời.
Xùy cười một tiếng, Chu Bảo Nhi cũng không sợ hãi: "Nếu như bệ hạ có lòng tin đánh thắng Uy quốc, thế nào lại để Yến vương rời đi cơ chứ. Chiếc thuyền sắp ra biển ở Nhai Châu kia, bệ hạ chuẩn bị lâu như vậy, hiện tại xem như phát huy được tác dụng."
Phát hiện ánh mắt Trương Giai Lạc mang theo sát khí chuyển hướng nhìn mình, Chu Bảo Nhi ra vẻ sợ hãi lùi ra sau một bước hô lên: "Nô tỳ chỉ vô tình nghe được bệ hạ phân phó với đốc quân, chưa bao giờ nói việc này cho bất kỳ kẻ nào. Bệ hạ nóng lòng bảo vệ đệ đệ, nô tỳ sao dám phá hỏng trù tính của người."
Hừ lạnh một tiếng, Trương Giai Lạc giũ tay áo xoay người hạ lệnh hồi cung. Chu Bảo Nhi phía sau cũng nhấc váy đuổi theo, lần này xuất hành họn họ dùng chung ngự liễn.
*Ngự liễn: kiệu cho vua ngồi
Có thể vì quan hệ lợi ích giữa bọn họ đơn giản rõ ràng, có thể vì nàng là nữ nhân cực kỳ biết quan sát sắc mặt người. Chu Bảo Nhi sẽ không khiêu khích giới hạn cuối cùng của Trương Giai Lạc, cũng không như đầu gỗ đầy tử khí âm u. Nói chuyện với nàng, Trương Giai Lạc có thể không cần quá cẩn thận, quá đắn đo kiểu cách.
Không quản Trương Giai Lạc có chăng nguyện ý thừa nhận, Chu Bảo Nhi là người duy nhất trong tòa cung điện này có thể cùng hắn trò chuyện thoải mái. Cho dù phải chen chúc với nàng trên ngự liễn không gian thu hẹp này, Trương Giai Lạc cũng không cảm thấy ngột ngạt hay khó chịu.
Tiếp tục nâng chiến báo lên nghiền ngẫm, lúc hai người ở cùng nhau, rất ít khi lưu lại cung nhân hầu hạ, chung quy bí mật kia càng ít người biết càng tốt.
"Nếu... Ngươi muốn, Trẫm cũng có thể sắp xếp cho ngươi một chiếc thuyền ra biển."
Chẳng biết vì sao, Trương Giai Lạc đột nhiên ngẩng đầu nói ra một câu như vậy.
Bị lời nói của Trương Giai Lạc làm hoảng sợ, Chu Bảo Nhi từ cửa sổ quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc. Nhưng chỉ một lúc, nàng liền trở về dáng vẻ mọi ngày.
"Không cần." Lời từ chối hoàn toàn ngoài dự đoán, Chu Bảo Nhi nhìn ra phong cảnh lấp lóe ngoài song cửa: "Nếu nô tỳ cũng đến Nhai Châu, bằng vào thông tuệ của Yến Vương làm sao không nhìn ra được ý đồ của bệ hạ. Chưa kể chỉ cần thời loạn lạc này một ngày không kết thúc, đi đâu cũng đều giống như nhau."
Trương Giai Lạc chưa từng nghĩ nằng sẽ trực tiếp từ chối như vậy, mặc dù vẫn còn ngờ vực nhưng cũng không tiếp tục gặng hỏi.
Biết rõ đó là sự lãnh đạm Trương Giai Lạc cố ý tạo ra, Chu Bảo Nhi cũng không để bụng, trong loạn thế tâm người nào chẳng có một hai chiếc gai nhọn không cách nào nhổ được, lại vì vùi lấp những vết thương kia, mà đành phải bóp chết bản chất chân thực của mình. Sự bất lực này nàng hiểu, Trương Giai Lạc thế nào lại không hiểu.
"Bất quá là nước mất nhà tan mà thôi." Ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, Chu Bảo Nhi thẳng thắn trêu chọc hắn: "Về chuyện này, nô tỳ có kinh nghiệm phong phú hơn bệ hạ một chút."