- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 6,230
- Location
- Hàng Châu
- Fan não tàn của
- Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
Những chuyện bình thường trong kỳ nghỉ hè
Editor: Bút Ngôn Phi.
Couple: Khưu Phi - Kiều Nhất Phàm
Couple: Khưu Phi - Kiều Nhất Phàm
"Nếu như trên thế giới này thật sự có duyên phận, đây chắc chắn là duyên phận của bọn họ."
MỤC LỤC
Chương 1: Chuyện diễn đàn bình thường
Chương 2: Chuyện tán gẫu bình thường
Chương 3: Chuyện cắt tóc bình thường
Chương 4: Chuyện đánh call bình thường
Chương 5: Chuyện huấn luyện thêm bình thường
Chương 6: Chuyện cũ bình thường của thiếu niên (1)
Chương 7: Chuyện cũ bình thường của thiếu niên (2)
Chương 8: Chuyện PK bình thường
Chương 9: Chuyện bình thường trong kỳ nghỉ hè
Ghi chú 1: Vì mình xóa đi đăng lại nên có một số comment đầu tiên sẽ dính spoil, mọi người đọc không muốn dính spoil cứ skip comment đến khi đọc hết thì kéo lên đọc comment sau nha!
Ghi chú 2: 8/2021: Tác giả đăng lại toàn văn, thêm thắt chỉnh sửa một chút, lại viết thêm 2 chương kết. Năm xưa khi làm fic này, Butngonphi hẵng còn là một tấm chiếu mới chưa trải sự đời, không có raw cũng không biết dùng QT, có một số chi tiết không hiểu, đành phải dựa trên logic mạch truyện để chém. Cộng hai yếu tố trên lại, bản edit mới này của mình (dựa trên bài post mới nhất của tác giả) sẽ thay đổi một chút, Chẳng biết có còn đem lại cảm xúc giống bản cũ nữa không, nhưng dù cũ hay mới, ngây ngô hay thành thục, tình yêu với Khưu Kiều vẫn luôn như nhất,
1. Chuyện diễn đàn bình thường.
“Vinh Quang đệ nhất nhân là tiền bối Diệp Tu, lúc nào đến phiên sư phụ ông?”
Đó là một ngày hoàn toàn bình thường trong kỳ nghỉ hè sau mùa giải Vinh Quang thứ mười.
Khưu Phi hoàn thành một ngày huấn luyện bình thường, tranh thủ giờ cơm mới mở điện thoại lướt diễn đàn Vinh Quang hai lần để giết thời gian. Hôm nay cậu phải huấn luyện thêm giờ, đến lúc giật mình hồi thần mới phát hiện ra cả nhà ăn còn mỗi mình mình.
May mà cậu đã quen với tình cảnh này rồi. Mùa giải tiếp theo Gia Thế sẽ chính thức quay về Liên minh, nhất định sẽ càng khó đánh hơn vòng khiêu chiến. Cả hè này Khưu Phi cả không về nhà, dứt khoát cắm rễ lại câu lạc bộ luyện cho lên trình. Có điều nhà cậu ở thành phố H, mẹ cậu ôm một bụng ấm ức đến tận cửa câu lạc bộ tìm người. Khưu tiểu đội trưởng khiêm tốn nhận sai nhưng có chết cũng không thay đổi quyết định, vẫn gan lỳ ở lại câu lạc bộ. Những đội viên còn lại không to gan như Khưu Phi, sau khi kết thúc huấn luyện đều đã về nhà cả rồi. Vì thế, chuyện một người một máy vừa lướt diễn đàn vừa ăn cơm trở thành trạng thái bình thường mới của Khưu Phi, đều đặn giống như việc huấn luyện mỗi ngày vậy.
Hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Cậu mở trang chủ, liếc đại một cái, phát hiện một thread mới lập:
[Diễn đàn Vinh Quang][Góc tám chuyện] Kể chuyện sư phụ từng kéo bạn đi phó bản cày cấp trong Vinh quang.
Thread này đã nhảy đến mấy chục trang, số bình luận đã lên đến 369, nhan đề đỏ tươi phấp phới tung bay ngay trang đầu diễn đàn. Khưu Phi ấn vào xem, thấy đã có người kể chuyện yêu đương với sư phụ, người bóc phốt sư phụ đầu tiên của mình hãm thế nào, … tóm lại là vô cùng đa dạng. Khưu Phi đọc những câu chuyện nhỏ nhặt đó, lòng chợt nhớ đến những ngày đầu Diệp Tu đến trại huấn luyện quan sát cậu. Giờ nghĩ lại, những chi tiết cụ thể của phần ký ức ấy đã sớm bị chôn vùi trong hào quang đại thần giáng thế, cậu chỉ còn nhớ cảm xúc ngây ngô hiền hòa lẫn mùi khói nhàn nhạt lan khắp bầu không khí.
Chuyện cũ mơ hồ đã qua, Khưu Phi kinh ngạc dừng đũa, giống như có một góc mềm mại nào đó trong lòng chợt lộ ra, mùi thuốc lá giản dị trong hồi ức như thể đang phảng phất đâu đây.
Cậu dứt khoát ném chuyện ăn cơm qua một bên, cẩn thận gõ trong khuông trả lời: “Tôi rất biết ơn sư phụ của tôi. Năm đó chính tay anh ấy dạy tôi chơi pháp sư chiến đấu, không có anh ấy thì không có tôi bây giờ. Dù tôi biết anh muốn tôi tiếp tục vị trí của anh trong đội, nhưng bản thân tôi lại muốn được sóng vai chiến đấu với anh hơn, chỉ tiếc là hiện tại đã không có cơ hội. Tôi đơn phương tuyên bố: Sư phụ của tôi là pháp sư chiến đấu mạnh nhất toàn Vinh Quang, không chấp nhận ai phản bác.”
Click gửi đi, post đang spawn, Khưu Phi lại cầm đũa lên, vừa gắp miếng thịt vừa xem topic, bất ngờ phát hiện mình đã là lầu #371 rồi. Ở ngay trước cậu, có một người viết một bài cảm nhận (rất dài) nhìn có vẻ rất chân thành chiếm mất số #370.
Copy Paste à??? Đây là phản ứng đầu tiên của Khưu Phi. Dù sao thứ khiến tuyển thủ chuyên nghiệp quan tâm đầu tiên vẫn luôn là tốc độ tay. Sau đó cậu định thần nhìn lại, lúc này mới kịp nhận ra 370 là con số có ý nghĩa thế nào.
37 trận thắng liên tiếp, nhân với 10 năm hành trình.
. . . Hơi khó chịu rồi nha!
Ôm tâm trạng cáu kỉnh một cách khó hiểu, Khưu Phi lướt lên soi bài diễn văn của lầu 370:
“Sư phụ của mình … Thực ra mình cũng không có tư cách để gọi anh ấy là sư phụ của mình, bởi vì anh ấy chỉ tốt bụng chỉ điểm cho mình chứ không có danh phận sư đồ gì cả.
Nhưng có thể nhận được sự chỉ điểm của người ấy, mình đã cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Cho dù xưng hô thế nào, người ấy trong cảm nhận của mình vẫn là đại thần lợi hại nhất.
Mình ban đầu vốn ở trong một team cố định rất lợi hại, lúc đó mình đánh rất tệ, vẫn luôn ngáng chân cả đội. Có một trận mình đánh rất chật vật, căn bản không thể ngẩng đầu nhìn ai, ngay cả mở miệng nói gì cũng không dám. Sau đó vô tình gặp được đại thần, anh ấy đề nghị mình đổi nghề. Mình thử làm theo, không ngờ đánh thuận tay hơn lúc trước rất nhiều. Sau đó đại thần cũng không ngại việc mình và anh ấy không cùng một công hội, vẫn luôn kéo mình cùng đi đánh phó bản, vừa đánh vừa chỉ điểm cho mình. Từ đó trở đi mình vẫn luôn theo đại thần lăn lộn, thậm chí còn may mắn trở thành một thành viên trong team cố định của anh ấy. Đó đúng là quãng thời gian vui vẻ nhất từ khi mình bắt đầu chơi Vinh Quang, quan hệ của mọi người trong team rất tốt, ai cũng quan tâm chăm sóc lẫn nhau, khi cả team đánh phó bản, đại thần cũng đồng ý giao những nhiệm vụ quan trọng trong team cho mình.
Hiện giờ nghĩ đến việc đó, mình vẫn muốn đánh call cuồng nhiệt cho đại thần và các đồng đội QAQ
Mình thực sự vô cùng vô cùng biết ơn bọn họ, vô cùng vô cùng thích team hiện tại của mình. Nhưng nếu không phải đại thần, tất cả những thứ này sẽ không xảy ra, mình bây giờ khả năng cao là đã bỏ game, rời khỏi Vinh Quang. Mình bình thường tính cách hơi hướng nội, cũng không biết nói nhiều lời hay ý đẹp, nhưng đây là diễn đàn được ẩn danh nên mình cũng thoải mái “chém” một phen (/ω\)
Sư phụ của mình là người lợi hại nhất Vinh Quang !!!!”
… Quả nhiên là hàng copy paste để đi cướp lầu!!!
Khưu Phi nhìn dòng cuối cùng, khẽ nhíu mày. Nếu lầu trên không nói câu đó, trong lòng cậu vẫn có vài phần đồng cảm, nhưng chính vì cái câu cuối cùng này … Lòng Khưu Phi không hề gợn sóng, thậm chí cậu còn muốn bật cười: “Sư phụ của ông là ai? Vinh Quang đệ nhất nhân là tiền bối Diệp Tu, lúc nào đến phiên sư phụ ông?”
Bình thường cậu không phải người cảm tính như vậy, nhưng một khi là chuyện liên quan đến Diệp tiền bối, Khưu Phi cứ như lập tức biến thành cậu thiếu niên đã vung quyền đấm vỡ mồm Trần Dạ Huy, toàn thân tràn ngập nhiệt huyết. Cậu đẩy luôn bát cơm sang bên cạnh không chút nghĩ ngợi, bạo tốc độ tay gõ chữ trên điện thoại để phản bác lầu #370.
Chẳng hiểu rốt cuộc tối nay xảy ra chuyện gì (khả năng cao là vì mối thù cướp lầu không đội trời chung), chờ đến lúc Khưu Phi định thần lại, cậu đã tranh luận vấn đề “Sư phụ của ai lợi hại hơn?” với lầu 370 hơn hai trang rồi. Tình hình cuộc chiến vô cùng kịch liệt, cả thread bị đống tiểu luận đầy tính học thuật của bọn họ càn quét. Về sau dân tình đều biến thành quần chúng ăn dưa, vừa cúng bái vừa xem hai người bọn hai vị cao thủ Hoa Sơn luận kiếm, phía dưới là một loạt bình luận đặt gạch hóng hớt và cảm thán hai phe thật đáng sợ !!!!
Hai người ai cũng không phục đối phương, Khưu Phi quả thực không có cách nào cam tâm nổi. Trong quá trình luận chiến, cậu bất ngờ phát hiện lầu #370 rất hiểu rõ Vinh Quang, cũng không thể không thừa nhận đối phương nói có sách mách có chứng, lại còn rất lịch sự. Nhưng Khưu Phi là tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu bị cao thủ nghiệp dư đánh bại trong tình huống này thì quả là sẽ làm mất mặt tiền bối Diệp Tu. Mùa giải sau cậu còn đánh đấm gì nữa? Chẳng bằng cút thẳng về nhà thì hơn!
Cho nên cuối cùng Khưu Phi dứt khoát chơi lớn: “Nói miệng suông không bằng chứng, chúng ta có tranh cãi nữa cũng bằng thừa. Đấu trường phân thắng thua, ông đánh không?”
“Số phòng 3409, pass tôi nhắn ông”
Bên kia trả lời rất nhanh: “Được”
Nếu đã là đối thủ, không nên đấu võ mồm mà phải diệt nhau trên chiến trường PvP. Sư phụ ai lợi hại hơn, cách chứng minh đơn giản nhất đương nhiên là để hai đồ đệ đánh một trận.
Số người xem phòng đấu này không ngừng tăng lên, Khưu Phi nhìn thoáng qua đối thủ của cậu, ID Một Tấc Tương Tư, nghề nghiệp quỷ kiếm sĩ, công hội … không có tag công hội. Cái tên với cái nghề này … Khưu Phi hơi bất ngờ, cậu nhíu mày, thử mic: “Ông là fan Kiều Nhất Phàm Hưng Hân à? Sao không vào công hội Hưng Hân?”
“… Hả?” Phía đối diện truyền đối một giọng thiếu niên trẻ tuổi còn trong trẻo hơn so với tưởng tượng của Khưu Phi, dường như người ta bị cậu dọa cho hết hồn, nghe có vẻ căng thẳng: “Không phải không phải, tôi không phải fan của cậu ấy!”
Khưu Phi “Ồ” một tiếng, cũng chẳng quan tâm chuyện đó nữa: “Bản đồ ông chọn hay tôi chọn? Hay ông chọn đi, tôi thế nào cũng được.”
Người đối diện đẩy quyền lợi này lại: “Không cần đâu, … hay chúng ta roll điểm?”
Khưu Phi vốn định hào phóng nhường người ta quyền chọn bản đồ – dù sao cậu cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, lại còn đánh với một nghề không hề mạnh solo, giờ còn chọn bản đồ nữa thì chẳng hay ho gì. Nhưng đối phương đã vô tư đề nghị roll điểm, cậu cũng không ý kiến gì thêm!
Giờ hơi phục cậu quỷ kiếm sĩ đứng đối diện rồi ấy chứ! Đối mặt với nghề pháp sư chiến đấu solo mạnh hàng một hàng hai trong Vinh Quang mà vẫn chọn cạnh tranh công bằng, đúng là hiếm thấy! Có đối thủ chính trực vô tư như thế, Khưu Phi nâng tai nghe lên, lâu lắm mới thực sự có quyết tâm đánh nghiêm túc với người chơi nghiệp dư: “Đến đây đi, bắt đầu.”
Cuộc quyết đấu bắt đầu. Ba mươi giây sau … Khưu Phi muốn bùng cháy.
So mấy chiêu đầu tiên xong cậu đã cảm thấy không đúng, đánh được một nửa, cậu ngạc nhiên đến mức không thể kiềm chế. Không phải cậu cố ý, nhưng thực sự … chuyện này quá sức vi diệu. Vinh Quang lớn đến thế, chẳng ai nghĩ trái đất lại tròn đến mức này. Nhưng nhìn tốc độ tay chuẩn chuyên nghiệp này, nền tảng căn bản không thể giấu được này, rồi còn ID Một Tấc Tương Tư, nghề trận quỷ, rồi cái giọng nói nghe còn trẻ hơn cả mình trong tai nghe … Toàn bộ những suy đoán trong đầu Khưu Phi đều chỉ thẳng vào một phương hướng không thể tưởng tượng được:
Cái ông Một Tấc Tương Tư này 99% chính là Kiều Nhất Phàm hàng xịn.
Vậy thì vị đại thần được người này chém tung giời lúc nãy 99% chính là Diệp Tu.
Chuyện cmn gì đây? Hồng thủy xông tới miếu long vương, người một nhà lại không biết người một nhà à?
Khưu Phi đánh một loạt “………” thật dài trong kênh chat, chủ động kéo dài khoảng cách để ngừng lại. Quỷ kiếm sĩ đối diện xem chừng cũng vì nguyên nhân tương tự mà không ngâm xướng nữa, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ chờ đợi. Nhưng chưa chờ đến lúc Khưu Phi – đang chưa biết phải mở miệng thế nào – hỏi thăm thì QQ của cậu đột nhiên vang lên, dưới góc phải màn hình bật lên cửa sổ chat với một người lạ.
ID của quỷ kiếm sĩ Hưng Hân xuất hiện trong thanh trạng thái, lóe sáng nhấp nháy.
Một Tấc Tro yếu ớt lên tiếng hỏi: “… Khưu đội à?”
Last edited: