1106.
Trương Giai Lạc đang ngồi trên cái phao nổi bập bềnh như chiếc thuyền nhỏ của mình.
Đột nhiên hắn cảm thấy có ai đó đẩy phao bơi của mình.
Vừa mở ra mắt, nhìn thấy Lâm Kính Ngôn.
"Lão Lâm anh xuống biển hả?"
"Đúng vậy."
Lâm Kính Ngôn đẩy phao bơi vào vùng nước sâu.
1107.
"Lâm Kính Ngôn anh dừng tay! Đẩy tui về chỗ cũ!!!"
"Anh đừng đẩy nữa! Đẩy ra nữa là mực nước sẽ cao hơn đầu anh giờ, tui cao hơn anh 3 cm đấy!"
"Ối! Đừng lật phao bơi của tui!!!! Lâm Kính Ngôn anh đừng có mà thẹn quá hóa giận! Không phải…"
1108.
Rốt cuộc Lâm Kính Ngôn vẫn không lật phao bơi của Trương Giai Lạc.
Nhưng hắn thả Trương Giai Lạc ở lại khu vực bơi.
Tại nơi đồng không mông quạnh.
Trương Giai Lạc dùng tay vẽ nước.
Thiếu mỗi hát lên "Chúng ta cùng chèo thuyền nào".
1109.
Cuối cùng vẫn là Hàn Văn Thanh nhìn không nổi nữa.
Nói với Trương Tân Kiệt đã nên tới giờ ăn trưa.
Lâm Kính Ngôn mới kéo Trương Giai Lạc về.
"Trương Giai Lạc sao cậu không bơi về?"
Dù không biết bơi nhưng vẫn ôm phao mà, ít nhất cũng phải biết đạp nước chứ.
Trương Giai Lạc ngẫm nghĩ.
"Tui nghĩ, trong biển, sẽ có cá mập."
1110.
Lâm Kính Ngôn cầm điện thoại.
Nội dung tìm kiếm, Thanh Đảo, cá mập.
"Bãi Kim Ngân, Thanh Đảo, có cá mập không?"
Hắn lẩm bẩm.
“Có, nên hãy bơi trong vùng có lưới bảo hộ."
Lâm Kính Ngôn tiếp tục đọc.
Trương Giai Lạc không tin.
1111.
Mặt trời lên đến đỉnh, nắng gắt lên.
Trương Tân Kiệt tính thời gian, gọi mọi người quay về biệt thự ăn trưa.
"... Hẳn là chưa chuẩn bị sẵn bữa trưa đi."
Trương Giai Lạc nhìn căn bếp sáng sủa, thở dài.
“Nguyên liệu hôm qua còn chưa ăn hết."
Trương Tân Kiệt nói: "Tiền bối, anh có muốn nướng đồ tiếp không?"
1112.
Trương Giai Lạc đứng trước vỉ nướng.
Mặt mày nghiêm túc.
"Than hả?"
"Hôm qua cậu không nhìn thấy à?"
Lâm Kính Ngôn ngạc nhiên.
Trương Giai Lạc lặng lẽ gật đầu, cầm lấy chổi quét dầu ăn.
Quét lên vĩ nướng.
Một đám khói bếp bốc thẳng lên như diều gặp gió.
1113.
"Ối cái đm, sặc chết anh đây rồi!!!"
Trương Giai Lạc vội trốn đi, "Có phải là sắp cháy rồi không!"
Ầm!
Một ngọn lửa bùng lên trên vĩ nướng.
Trương Giai Lạc cầm cánh tay người đứng bên cạnh, trợn mắt há miệng.
"Vờ lờ."
Hắn tự lẩm bẩm.
1114.
Trương Tân Kiệt rút cánh tay ra, nhìn vĩ nướng.
Lửa bùng chưa được bao lâu thì hạ.
"Tiền bối, quét dầu trên thịt. Không phải trên vĩ nướng."
À.
Trương Giai Lạc quay lại chỗ cái vĩ nướng.
Cảm thấy nướng đồ ăn, cũng là một môn nghệ thuật.
1115.
Đặt cánh gà lên trên vĩ nướng.
Quét dầu.
Thêm chút sốt nướng.
Thêm chút thì là.
Lật mặt rồi tiếp tục quét dầu, vĩ nướng và thì là.
"Em là một thợ quét vôi, quét vôi siêu siêu giỏi~ "
Trương Giai Lạc ngâm nga không biết có đúng giai điệu hay không, nhưng trông còn rất ra dáng.
1116.
"Lão Lâm tui thấy hơi chậm."
Trương Giai Lạc nhìn cái cánh gà chín một nửa, thấy hơi nản.
"Nên?"
Lâm Kính Ngôn cầm cái xâu thịt mình nướng vừa chín, lùi ra sau mấy bước.
Trương Giai Lạc ở trên than.
Đổ thêm một muỗng dầu.
Oành!
Lửa bốc ngàn tầng ngàn lớp.
1117.
Nhìn ngọn lửa, Trương Giai Lạc vui vẻ trong lòng.
Chờ lửa tắt, hắn cầm cái cánh gà của mình lên nhìn.
Úi, vừa đủ chín.
Sau đó Trương Tân Kiệt đứng dậy.
"Tiền bối Trương Giai Lạc, ngồi xuống ăn đi."
"Đừng mà, tui thấy nướng đồ ăn rất vui."
Hàn Văn Thanh cũng đứng dậy.
"Ngồi xuống ăn."
1118.
“Tại sao lại không ủng hộ sự nghiệp nướng xiên que của tui?"
Trương Giai Lạc hơi rầu rĩ, ngồi trên xích đu ở ban công mà gặm cánh gà.
"Lão Lâm anh đẩy xích đu cho tui với."
Hắn nói với Lâm Kính Ngôn.
Lâm Kính Ngôn đi tới, nhìn.
"Cái này cố định lên đất, đẩy kiểu gì?"
"Cố định? Không phải xích đu hả?"
Trương Giai Lạc ngậm xương gà, siêu siêu giận. "Đúng là lừa tình!"
1119.
"Tiền bối! Bọn tôi tìm thấy một cái bàn!"
Bạch Ngôn Phi chạy tới, " Baidu thì hình như là dùng để chơi ném bóng bàn!"
"Ném bóng bàn?"
"Đúng, cầm bóng bàn ném vào cái ly ở đối diện, ném trúng thì người bên đó phải uống rượu."
Bạch Ngôn Phi nói, sau đó vội vàng bổ sung, "Mình không uống rượu, đổi đồ uống là được!"
"Được, chơi luôn!"
Trương Giai Lạc nguyện ý tham gia toàn bộ trò chơi không có liên quan đến hên xui.
1120.
Ở mỗi đầu của chiếc bàn dài là mười cái ly giấy, xếp thành hình tam giác.
Trương Giai Lạc cầm bóng bàn, ngắm bên phía đối diện một hồi rồi ném bóng ra.
Hụt.
Trương Tân Kiệt ở phía đối diện nhặt bóng bàn lên, ném ra.
Bạch Ngôn Phi bắt đầu hoan hô.
"Tiền bối! Uống!"
Trương Giai Lạc cầm nước chanh.
Uống một cách vô cùng dũng cảm.
—— cho nên. Chỉ là nước trái cây thôi mà, có thể đừng uống như kiểu uống đồ có cồn được không?
1121.
Trương Giai Lạc xắn tay áo lên.
"Hừ! Tui không tin mình ném không trúng quả nào!"
Hắn giật lấy quả bóng bàn ở trong tay Tần Mục Vân, nhìn một đám cốc giấy còn nguyên phía đối diện, trong lòng siêu không phục.
Trương Giai Lạc cúi đầu nhìn quả bóng bàn, cắn răng nhắm mắt, thuận tay ném ra.
Bóng bàn bất ngờ.
Rơi vào trong ly.
—— bên phía Trương Giai Lạc.
1122.
Trương Giai Lạc cúi đầu nhìn bóng bàn.
Vớt ra.
"Phản lưới nhà thì tính sao?"
Hắn hỏi.
Bạch Ngôn Phi săn sóc vặn mở một chai nước trái cây mới.
"Tiền bối."
"Uống nước trái cây."
1123.
Khi chuẩn bị xong xuôi bữa trưa, Trương Giai Lạc cũng uống no rồi.
Hắn ngồi liệt trên sô pha, ngửi mùi thịt nướng.
"Để... Để lại cánh gà cho tui..."
Trương Giai Lạc giãy giụa ngồi dậy, "Cánh gà..."
"Cánh gà hết từ hôm qua rồi, còn đùi gà muốn không?"
"Muốn!"
1124.
Ăn đồ nướng xong, Lâm Kính Ngôn sờ sờ môi.
Phía trong thấy hơi đau.
Nóng trong người.
Ăn nhiều đồ nướng quá.
"Buổi tối ăn chút cháo hải sản đi."
Lâm Kính Ngôn nói với Trương Tân Kiệt, "Thật sự không thể ăn đồ nướng nữa."
Trương Giai Lạc cũng ôm răng, nhắn tin cho Tôn Triết Bình.
"Đại Tôn, tui đau răng."
1125.
"Đau răng?"
Tôn Triết Bình nhíu mày."Có phải buổi tối không đánh răng?"
"Có đánh! Ai nói tui không đánh, tui cũng không ăn nhiều đồ ngọt..."
"Vậy gần đây ăn cái gì."
"Ừm..."
Trương Giai Lạc nghĩ: "Đồ nướng. Rất nhiều đồ nướng."
"Nóng trong người."
Tôn Triết Bình lặng lẽ thở dài."Ăn chút thanh nhiệt giải độc."
1126.
Buổi chiều, trong tay mỗi người xuất hiện một cốc nước ép khổ qua.
Thanh nhiệt giải độc, khổ qua là một trong số đó.
Lâm Kính Ngôn nếm thử một miếng, nhíu mày.
Hắn cảm thấy thứ này...
Có hơi ngược đãi nhân loại.
1127.
Trương Giai Lạc dùng lưỡi nếm thử nước ép khổ qua.
Hắn phát hiện cũng không đắng lắm!
Sau đó Trương Giai Lạc dốc hết cốc nước ép khổ qua vào miệng.
"——!"
Trương Giai Lạc muốn trào ra nước mắt.
1128.
"Anh biết không lão Lâm."
Trương Giai Lạc lau nước mắt, nói. "Tui nhớ đến lần đầu tiên mình đi ăn sashimi."
"Tui bỏ hơi nhiều mù tạt."
"Bỏ hết một miếng vào mồm."
"Cảm giác lúc đó chỉ có hai chữ."
"Đờ mờ."
1129.
Lâm Kính Ngôn đặt cốc nước ép khổ qua xuống, vỗ vai Trương Giai Lạc.
Có tí xíu đồng cảm với Trương Giai Lạc.
Sau đó Trương Giai Lạc đè vai hắn.
"Lão Lâm anh uống nhanh đi!"
Có chết cũng không thể chỉ chết một mình.
1130.
Cái phao hữu nghị đừng nói là lật.
Nó xì hết hơi.
Chìm xuống đáy biển rồi.
1131.
Uống xong cốc nước ép khổ qua đòi mạng, Trương Giai Lạc đi khắp nơi tìm đồ ăn vặt.
Kẹo là đủ, ăn một cục giải đắng.
Hắn tìm quanh không thấy một món đồ ăn vặt nào, chỉ tìm được viên đường pha cà phê trong nhà bếp.
"Sao tui nhớ mình có đem theo một gói kẹo sữa nhỉ?"
Trương Giai Lạc lẩm bẩm.
1132.
"Kẹo sữa?"
Trương Tân Kiệt nghe được câu lầm bà lầm bầm của Trương Giai Lạc. "Đồ ăn vặt càng khiến nóng trong người, tôi tịch thu hết rồi."
"Cất ở đâu?"
Trương Giai Lạc trợn tròn mắt.
"Trong phòng đội trưởng."
"Đội phó tối nay tui có thể đổi phòng với cậu không?"
1133.
Trương Tân Kiệt ngẫm nghĩ, nhìn Trương Giai Lạc.
"Là vì đồ ăn vặt sao?"
Trương Tân Kiệt hỏi.
Trương Giai Lạc lắc đầu nguầy nguậy."Không phải, tuyệt đối không phải, chắc chắn không phải, đảm bảo không phải."
"Được thôi."
Trương Tân Kiệt gật đầu.
"Hôm nay đổi phòng cũng được."
1134.
Buổi chiều không có chuyện gì làm, Hàn Văn Thanh vốn ở trong phòng xem video thi đấu.
Đột nhiên có người gõ cửa.
Hàn Văn Thanh đặt máy tính bản xuống, đi mở cửa.
"Lão Hàn!"
Trương Giai Lạc trưng bản mặt cười rạng rỡ, "Tui đổi phòng với đội phó!"
1135.
Buổi chiều không có chuyện gì làm, Lâm Kính Ngôn vốn ở trong phòng đọc tiểu thuyết.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa rồi cửa mở.
"Tiền bối Lâm Kính Ngôn."
Trương Tân Kiệt đứng chỗ cửa, nói. "Tối hôm nay tôi và tiền bối Trương Giai Lạc đổi phòng."
Lâm Kính Ngôn sững sờ, cảm thấy có thể sắp đến ngày lành rồi.
Cũng có thể sắp hết rồi.
1136.
Lâm Kính Ngôn đến phòng của Hàn Văn Thanh, kéo Trương Giai Lạc đang ngồi chơi điện thoại đi ra ngoài.
"Sao đột nhiên lại muốn đổi phòng?"
Lâm Kính Ngôn hơi không phục trong lòng, cảm thấy cho dù có đổi phòng thật thì phải là mình đòi đổi trước.
Suy cho cùng hắn mới là người nghe Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình nấu cháo điện thoại tới 12 giờ.
Trương Giai Lạc nhìn Lâm Kính Ngôn, ngẫm nghĩ tìm từ.
Cuối cùng quyết định nói sự thật.
"Đội phó tịch thu đồ ăn vặt của tui để ở chỗ lão Hàn. Tui muốn ăn đồ ăn vặt."
Lâm Kính Ngôn ném Trương Giai Lạc về lại phòng, mình thì bỏ đi.
1137.
Bị Lâm Kính Ngôn đẩy về lại phòng, Trương Giai Lạc ngu người luôn.
Hắn sờ sờ chóp mũi, lại ngồi trên giường, nhìn xung quanh một lần nhằm tìm kiếm đồ ăn vặt.
Không phải để ở bên ngoài, nơi nhìn phát biết ngay.
Ừ.
Xem ra là ở trong ngăn kéo.
Không vội.
Trương Giai Lạc nghĩ.
Đợi lão Hàn ra ngoài thì bắt đầu tìm.
1138.
Giờ là ba giờ chiều.
Trương Giai Lạc nằm trên giường chơi điện thoại, nghe Hàn Văn Thanh ở bên kia kiểm điểm.
Một lát sau hắn nhịn không được, ngồi dậy cùng Hàn Văn Thanh xem video thi đấu.
Sau đó hai người kiểm điểm đến năm giờ chiều, tới thẳng giờ ăn.
Ai da.
Đồ ăn vặt của tui đâu?
Trương Giai Lạc ngây ngốc đứng trong phòng ăn.
1139.
Cuối cùng bữa tối vẫn là gọi thức ăn ngoài.
Cháo.
"Tui không muốn ăn cháo."
Trương Giai Lạc siêu thất vọng.
"Có thịt."
Lâm Kính Ngôn tốt bụng nói, cho Trương Giai Lạc nhìn ít gà xé trong bát mình.
Sau đó đẩy qua cho Trương Giai Lạc một bát cháo trắng.
1140.
Trương Giai Lạc nhìn bát cháo trước mặt, nhìn mãi không ra rốt cuộc nó có thịt hay là không có thịt.
Nhưng hắn biết một điều, bát của Lâm Kính Ngôn có thịt.
Trước khi Lâm Kính Ngôn bắt đầu ăn, Trương Giai Lạc giành lấy cái bát của hắn.
"Làm gì đấy."
Lâm Kính Ngôn nhìn Trương Giai Lạc.
"Trao đổi đi, chúng ta giao hảo nhiều năm rồi đúng không?"
"Ai giao hảo nhiều năm rồi với cậu?"
"Anh nói xem! Có phải hai đứa mình cùng ra mắt vào mùa giải thứ hai không!"
Bạch Ngôn Phi ngồi bên cạnh nghe đến hoảng hốt.
Bọn họ ra mắt vào mùa hai thứ hai thật sao?
Không phải mùa giải thứ mười hai hả?
1141.
"Không được."
Lâm Kính Ngôn nghiêm mặt, "Không đổi."
Trương Giai Lạc lập tức múc một muỗng bỏ vào miệng.
Nhìn thấy cả hai sắp đánh nhau tới nơi rồi.
Trương Tân Kiệt lấy ra một miếng gà rán từ trong túi đựng thức ăn.
"Đây là cho cháo trắng."
1142.
Hai tên nhóc to con liếc lẫn nhau.
Trương Giai Lạc đầu hàng trước.
"Lão Lâm, là tui không đúng. Anh ăn gà rán đi."
"Vậy tôi không khách khí."
"Anh có thể tỏ ra khách khí một chút."
Lâm Kính Ngôn mỉm cười.
Mặc kệ Trương Giai Lạc.
1143.
Cái gì đáng chơi đã chơi hết rồi, ăn xong bữa tối tất nhiên là hoạt động tự do.
Trương Giai Lạc chà chà hai tay.
"Muốn đánh Vinh Quang."
Hắn nói.
"Tôi cũng muốn."
Lâm Kính Ngôn thở dài.
1144.
Mọi người gật đầu.
Đều hơi muốn đánh Vinh Quang.
Nhưng mà trong căn nhà này, không có máy tính.
Bọn họ cũng không mang thẻ tài khoản.
"Đi quán net?"
Trương Giai Lạc mắt sáng long lanh.
Sau đó liền bị Trương Tân Kiệt bác bỏ.
1145.
"Sẽ gây hỗn loạn."
Trương Tân Kiệt nói, lông mày thoáng nhíu lại.
Một đám tuyển thủ chuyên nghiệp, đua nhau vào tiệm net thì sẽ tạo thành tình huống gì?
Có lẽ sẽ lập tức biến thành buổi ký tên.
1146.
"Quan trọng không phải là buổi ký tên."
Bạch Ngôn Phi nói. "Quan trọng là là fan Bá Đồ nhà mình, chủ yếu đều là đàn ông con trai."
Tới cả Trương Giai Lạc cũng phải im lặng.
Nếu bị các em gái bao vây đòi ký tên, còn thấy hơi vinh hạnh.
Nhưng nếu bị một đám đàn ông con trai bao vây.
"Đại thần! Kí cho cái tên đi!"
"Đại thần! Hai ta chụp một tấm nhé?"
"Đại thần, dùng faceu* được không?"
*faceu: app chỉnh hình selfie.
"Cảm ơn đại thần moah moah chụt chụt!"
...
1147.
"Ngôn Phi à, Bá Đồ nhà mình thật sự không có fan nữ sao?"
Bạch Ngôn Phi nhìn đội trưởng.
Lặng lẽ gật đầu.
Trương Giai Lạc cũng nhìn Hàn Văn Thanh.
"Không phải chứ, nếu có thứ gọi là bảng xếp hạng cảm giác an toàn, tui thấy lão Hàn xứng đáng ôm hạng nhất. Hay hiện tại không còn thịnh hành cảm giác an toàn nữa?"
1148.
Trương Giai Lạc dừng một giây, lại nói tiếp: "Với lại tui hẳn không thiếu fan nữ đâu nhỉ."
"Fan nữ chuyên viết đồng nhân ấy à."
Bạch Ngôn Phi mặt xám mày tro.
"... Đờ mờ Bạch Ngôn Phi cậu đang nói cái gì vậy? Bình thường cậu xem mấy cái thứ gì vậy?"
Trương Giai Lạc nghiêm mặt, tay giữ chặt Bạch Ngôn Phi, "Đàn ông Bá Đồ chúng ta đều thẳng tắp!"
"Thẳng tắp?"
"Thẳng tắp!"
1149.
Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ.
"Fan nữ à... tất cả bọn họ đều là bị thu hút bởi đấu pháp của cậu nhỉ?"
Hắn nghĩ ngợi, "Suy cho cùng đấu pháp Bách Hoa, cũng tương đối đẹp mắt."
"Đúng vậy."
Trương Giai Lạc gật đầu liên tục, "Tui cũng thấy rất đẹp."
"... Cậu đánh vậy là vì thấy đẹp à."
"Đồng chí Lâm Kính Ngôn."
Trương Giai Lạc lại trở nên nghiêm túc. "Anh đây là đang chất vấn đạo đức nghề nghiệp của tui."
1150.
Trương Tân Kiệt cắt một góc nhỏ của gói gia vị cay, đổ vào bát cháo.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh.
"Muốn ăn ớt không?"
"Muốn."
Hàn Văn Thanh gật đầu.
Như thể hai thế giới.
1151.
Trương Giai Lạc thấy hơi lo về tiền đồ của fan Bá Đồ.
"Mình không thể học theo Lam Vũ, phải mở rộng lượng fan nữ."
Nói rồi, Trương Giai Lạc bật tài khoản chính thức của Bá Đồ lên, "Anh xem cái đống bài đăng của tài khoản chính thức đi. Mười sai lầm về tập thể dục. Tầm quan trọng của việc sinh hoạt có quy luật. À bài đăng này hay nè, nên massage tay như thế nào."
Sau đó Trương Giai Lạc trầm mặc.
"Chúng ta thật sự không phải là mấy kiểu như đời sống Thanh Đảo hả? Đây thật sự là tài khoản chính thức của Bá Đồ hả?"
Một mảnh trầm mặc.
1152.
Quên đi, bỏ cuộc.
Trương Giai Lạc bỏ điện thoại xuống.
Không được chơi Vinh Quang, không được đi tiệm net.
"Tui về phòng đây."
Trương Giai Lạc nói, đứng dậy.
Trương Tân Kiệt hắng giọng.
"Dọn dẹp sạch sẽ bao đựng đồ ăn ngoài của mình."
À.
Trương Giai Lạc cúi đầu bắt đầu dọn bàn.
Trước khi đi còn không quên đẩy ghế vào.
Ngoan ngoãn hơn cả học sinh tiểu học.
-TBC-