Chương 70:
Chuyện sau đó ắt hẳn mọi người đều biết, phán quyết trực tiếp chỉ rõ nội dung nghĩa vụ quân sự, tức là có thể duy trì chưa kết hợp rồi lần lượt đi tới từng quân khu. Ngoài ra, Diệp Tu còn bị giáng chức, phạt 5 năm bổng lộc và 15 năm nghĩa vụ. Phạt 5 năm tiền lương Thiếu tướng, thêm vào 15 năm lương cứng không có phúc lợi, Diệp Tu mấy năm này khốn khó ra sau hẳn có thể tưởng tượng được. Chỉ có thể thông qua vài con đường để kiếm thêm chút đỉnh, hắn cũng dành để mua thuốc lá hết.
Mà Diệp Thu không từ chối luật sư bào chữa như Diệp Tu, hắn vốn đã sớm câu thông với vị này, mở miệng ngậm miệng ra sao đều không trái pháp luật, là bị Diệp Tu lừa, mà Diệp Tu cũng tự thừa nhận điểm này. Đến cuối, Diệp Thu bất ngờ không phải chịu phạt, nhưng cân nhắc đến vết nhơ trên lý lịch này, hắn cũng không được đi lính, rồi trải qua kiểm tra nội bộ được điều đến Bộ an toàn đặc biệt, mà bề nổi là một công chức quèn.
Còn về Chu Trạch Khải, sau khi Thẩm phán tuyên bố kết thúc vụ án, cha Chu chỉ hỏi qua xem hắn đã nghĩ thông suốt chưa, khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Chu Trạch Khải cũng không hỏi lại suy nghĩ của con trai, cũng không nói với hắn suy nghĩ của ông, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng nói rằng hắn tự biết rõ là tốt rồi. Sau đó Chu Trạch Khải về Bạch Trạch, lòng không dao động tiếp tục việc học, hai năm sau dùng thành tích tốt nghiệp đứng đầu trong số học sinh, bước vào tháp Luân Hồi.
Nói tới đây hắn các bạn cũng chẳng còn hứng thú với những chuyện xưa năm cũ này. Vậy mời khép lại quyển lịch trong tay, chúng ta trở lại hiện tại —— Tháp Luân Hồi, văn phòng Tháp trưởng Giang Ba Đào, Chu Trạch Khải cũng vừa nói xong mấy câu cuối cùng.
"Toà án, dự khán. Tiền bối rất mạnh."
"Thích."
. . . Cho nên đã hiểu vì sao tác giả muốn cho mọi người quay ngược thời gian chưa?
Cách kể chuyện tối giản đến vậy, Chu Trạch Khải nói liền một hơi, như trút được gánh nặng, ngẩng đầu lên thấy Diệp Tu lẫn Giang Ba Đào đều là một vẻ "clgt" nhìn hắn chằm chằm. Người bị nhìn cực kỳ xấu hổ, Chu Trạch Khải ngẫm lại một lúc rồi kết thúc bằng một từ: "Xong."
". . . Ồ." Hai người nghe đồng thời thốt ra câu trả lời không rõ ràng.
Chu Trạch Khải chớp mắt vô tội.
"Tiểu Giang," Diệp Tu khoác vai Giang Ba Đào, "cậu lại đây phiên dịch cho anh chút đi."
". . . Diệp thần à, anh thông minh hơn tôi, anh có thể mà."
"Móa nó, anh nhường cậu đấy."
"Anh là người trong cuộc còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì sao tôi có thể đoán được chứ."
"Chẳng phải cậu là máy phiên dịch hình người à?"
Có điều hai người cũng không thể tiếp tục đùn đẩy vì cửa phòng làm việc của Giang Ba Đào bị đẩy ra, va mạnh vào tường vang lên một tiếng rất lớn, theo sau đó là tiếng nói ồn ào ——
"Bộ trưởng Chu Trạch Khải anh muốn chuyển văn phòng tới đây luôn phải không! Móa! Diệp Tu!"
"Ái chà đây không phải là đồng chí Tôn Tường sao? Đã lâu không gặp!" Diệp Tu giơ tay lên vẫy.
Tôn Tường đứng ngoài cửa liếc nhìn cả phòng, đầu này sô pha là Chu Trạch Khải, đầu kia là Diệp Tu và Giang Ba Đào ngồi trên tay vịn —— hai người trông thật hòa hợp, hắn không đáp lời Diệp Tu, chỉ giống như ăn phải quả đắng hỏi: ". . . Mấy người đang làm cái gì vậy?" Sớm biết thì đã nâng cao thính giác nghe trộm rồi.
Diệp Tu tỏ vẻ chân thành nói: "Bọn tôi đang thảo luận vấn đề tình cảm của Tiểu Chu."
Chu Trạch Khải . . . ừ, vẻ mặt này quá khó để miêu tả, các bạn tự tưởng tượng chút đi.
"Móa!" Tôn Tường liền nhìn Diệp Tu khinh bỉ, "Mấy người tưởng tôi bị ngu à! Không muốn nói thì thôi." Vừa bước vào phòng đặt chồng tài liệu cần xem lên bàn Giang Ba Đào, vừa kháng nghị Chu Trạch Khải bỏ bê công việc bao nhiêu sự vụ không được xử lý, sau đó câu người đi mất.
Chu Trạch Khải đáng thương vừa mới đem "lời tự đáy lòng nói cho rõ ràng", chưa kịp nhận được hồi đáp đã bị ném vào trong lòng Ma vương cuồng công tác.
Sau khi cửa đóng sầm lại, Diệp Tu lập tức lắc đầu thở dài với Giang Ba Đào, nói: "Cậu xem đi, thời đại này kiếm đâu ra người hiền lành chính trực giống như anh đây, cứ có người muốn dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử cơ. Tiểu Giang à, phải giáo dục hắn cho cẩn thận nhé."
"Ha ha." Giang Ba Đào chẳng tỏ ý kiến với yêu cầu của Diệp Tu, tiếp lời, "Diệp Tu Thiếu tướng, anh đừng đổi đề tài."
Diệp Tu thu tay lại, ngả lưng trên sô pha: "Vậy cậu nói đi."
". . . Tiểu Chu anh ấy," Giang Ba Đào đứng dậy, ngồi về bàn làm việc của mình, cầm lấy tài liệu Tôn Tường mới đưa, "Ừm . . . Bọn tôi quen nhau từ nhỏ. Anh ấy luôn là người thật lòng, từ tiểu học đến trung học, rồi sau đó vào Bạch Trạch đều rất nghiêm túc. Cho nên từ bé tôi đã thích chơi cùng ảnh —— anh ấy ở cạnh ai, chỉ cần được người ta đồng ý sẽ đối xử rất tốt với người đó, bất kể là người nhà, bạn bè, bạn học, đồng nghiệp hay là . . . người yêu."
Giang Ba Đào đóng dấu lên một tờ tài liệu.
"Tôi biết anh ấy thích anh, nói thật là tôi thấy không khả quan, đến hiện tại cũng vậy."
"Nhưng mấy chuyện tình cảm này, đúng là ai uống nước mới biết ấm lạnh. Tôi có thấy không khả quan cũng chẳng thể lấy dao kề vào cổ anh ấy ép anh ấy hết thích anh. Chưa kể, anh cũng nghe lời Tiểu Chu mới nói đó."
Giang Ba Đào đặt tập tài liệu sang một bên, mười ngón giao nhau đặt dưới cằm.
"Được rồi, nội dung ra sao không quan trọng, tôi chỉ hiểu anh ấy thôi chứ không thể đọc tâm. Tôi không thể từ mấy chữ đơn giản như vậy mà giải thích được toàn bộ tâm lý cảm xúc của anh ấy —— nhưng anh cũng nhìn thấy vẻ mặt đó."
Chìm vào ký ức, đôi mắt kia như nhìn thấy một thứ báu vật, lấp lánh ánh sáng ước mơ.
"Anh ấy nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào."
"Là anh em tốt, tôi dĩ nhiên mong anh ấy được hạnh phúc. Thế nhưng là anh em tốt, tôi cũng không thể dí súng vào gáy anh, bắt anh thích Tiểu Chu."
Cuối cùng Diệp Tu mở lời: "Cho nên?"
"Đừng làm anh ấy quá khổ sở." Giang Ba Đào nhìn Diệp Tu, tựa như nhận ra chút gì trên vẻ mặt của một guide luôn nhìn thấu lòng người này, "Anh ấy tốt như vậy —— dù anh không thích cũng đừng làm cho anh ấy quá đau lòng."
Tình yêu cũng không phải toàn bộ những gì cuộc sống theo đuổi, Chu Trạch Khải dù không được hồi đáp vẫn sẽ tiến về phía trước. Nhưng mối tình đầu . . . mối tình đầu ngây ngô đẹp đẽ, chỉ tới một lần, có lẽ chẳng thể nhanh chóng kết thúc, nhưng mối tình đầu trong trí nhớ mỗi người đều có thể mang đến một mảnh ấm áp một góc mềm mại. Cho nên, ai cũng không hy vọng tình cảm chân thành này chỉ có thể đối lấy sự đau lòng sau cuối.
"Tiểu Chu có một người anh em như này thật tốt. Cậu nói cậu ấy nghiêm túc, tôi thấy cậu cũng rất nghiêm túc."
Diệp Tu nghe xong, đầu tiên là cười nói vậy, sau đó nhìn lại quá khứ, ý cười trên mặt dần tan đi, sau đó nhấc lưng khỏi sô pha êm ái, thẳng người, hai tay đặt trên đầu gối.
Hắn ngồi nhìn đối phương.
"Tôi rất ít khi hứa."
"Tôi đã hứa thì nhất định sẽ làm được."
"Tôi đảm bảo."
==========
Lời tác giả:
Tsk thật quá không chuyên nghiệp rồi đó!
Hiện tại kéo vang tiếng chuông cảnh báo chuyện yêu đương!
LZ: Lại nói . . . Giang Tháp trưởng, anh dùng thời gian làm việc để bạn chuyện tình cảm có ổn không?
Giang: Biệt danh của Bộ quản lý guide là gì?
LZ: Sở hôn thú!
Giang: Biệt danh của Tháp là gì?
LZ: . . . Là gì?
Giang: Cục dân chính đó.
LZ: . . . Móa
Chương 70.5:
Giang Ba Đào sửng sốt.
Hắn thật sự sửng sốt.
Nếu bản thân hắn bị người khác nhúng tay vào vấn đề tình cảm sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Cho dù ngôn từ của đối phương có khẩn thiết đến mấy, cách biểu đạt có chân thành đến mấy cũng chỉ khiến hắn cảm thấy xấu hổ và bực mình. Tình cảm vốn là chuyện cá nhân, người thứ ba nhúng tay vào làm cái quái gì?
Sở dĩ hắn chọn làm như vậy thật sự là vì không còn cách nào tốt hơn.
Trong lòng Diệp Tu vốn đã có hạt mầm, lúc Giang Ba Đào dùng "mối tình đầu" của Chu Trạch Khải để thăm dò đã nhìn ra, Diệp Tu tỏ ra hứng thú với mấy tin đồn tình ái này, hơn nữa còn cẩn thận suy đoán phân tích đối tượng thầm mến đầu tiên của Chu Trạch Khải, điều này chứng tỏ hắn không phải chưa từng nghĩ đến.
Chỉ là chưa đủ.
Tình cảm từ lúc bắt đầu nảy mầm đến khi ra hoa kết trái, thứ làm người ta lo lắng nhất chính là quá trình phát triển, cũng là lúc dễ bị tổn thương nhất. Nói một cách đơn giản, đó chính là sự ám muội mơ hồ. Như một người vốn để tóc ngắn, sau lại muốn nuôi dài, khoảng thời gian lửng lơ ở giữa luôn khó chịu nhất, thậm chí chẳng đợi được đến sau cùng mà trực tiếp lấy kéo "xoẹt xoẹt" một đường về lại điểm ban đầu, mà sau đó có lẽ sẽ chẳng còn tâm trạng để thử nghiệm lần nữa.
Có bao nhiêu mối tình đã chết ngay trong giai đoạn ám muội này, Giang Ba Đào hẳn phải đau đầu biết bao khi đối diện với sự phát triển tình cảm của hai người này.
Chưa kể, nghe xong quá trình hình thành tình cảm của Chu Trạch Khải, hắn biết rằng ít nhất đã chẳng thể ngăn nổi phía bên này.
Hắn chỉ có thể dùng hạ sách một cách bất đắc dĩ.
Dù cho hai người sau này không thể đi đến được đến một bước kia, vậy thì bên nhau vui vẻ chia tay hạnh phúc đi.
Đây là dự tính xấu nhất của Giang Ba Đào, đưa ra lời . . . có thể coi là đề nghị, hoặc cũng có thể gọi là thỉnh cầu.
Hắn đã ngả bài với Diệp Tu, cũng tỏ ý quá phiền lòng về vấn đề này, nhưng hắn thật sự không nghĩ rằng Diệp Tu lại bất ngờ đưa ra lời bảo đảm, còn trịnh trọng như vậy.
" . . . Anh . . ." Giang Ba Đào im lặng kinh ngạc mãi mới cất được lời, "Anh thật lòng?"
Diệp Tu cười: "Ai lại không chứ?"
Sự yêu thích của Chu Trạch Khải với Diệp Tu là thật lòng.
Tình bạn của Giang Ba Đào với Chu Trạch Khải là thật lòng.
Diệp Tu, dù cho hiện tại vẫn chưa đến được bước kia, nhưng lẽ nào không phải đang nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm túc trải nghiệm từng chút thay đổi trong tim mình.
Chính vì hắn nghiêm túc cho nên mới tốn nhiều thời gian như vậy, chậm rãi đợi mầm non mới nhú kia trưởng thành. Sau khi suy nghĩ cẩn thận mới bước vào vòng xoáy ái muội.
Cậu yêu tôi, tôi cảm nhận được. Nhưng tôi hiện tại sẽ không nhận lời, hiện tại vẫn quá sớm.
Nhận lời khi tình cảm chưa chín mùi mới là sát thương và sự sỉ nhục lớn nhất với người kia.
Tình cảm vốn chẳng thể miễn cưỡng, đáp lại sự chân thành của cậu, tất nhiên tôi sẽ trả lời một cách chân thành.
Cho nên ——
Đến khi giàn nho xanh phủ kín bức tường trong tim —— chân của tôi có thể bước vào dòng sông ái tình, lội vào làn nước ngọt ngào, bước tới trước mặt người đứng đợi ở bờ bên kia, nâng lên trái chín, gửi nó tới người.
Đây chính là sự chân thành tôi có thể dành cho cậu.