- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,124
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Dưới đây là lời tác giả trả lời thắc mắc của bạn đọc, kèm chút tranh luận và phân tích theo góc nhìn của tác giả về tuyến tình cảm và các tình tiết trong fic. Khá dài nên Thỏ để trong tag spoil, không ảnh hưởng đến nội dung fic nên không nhất thiết phải lết hết gần 10k chữ này nha
Có bạn gái ngờ vực về tuyến tình cảm của fic này . . . Có lẽ muốn nói nếu không phải tác giả cho Tiểu Chu đi cửa sau thì sẽ chẳng phát triển thành Chu Diệp. Vì fic này tag Chu Diệp nên mới là Chu Diệp. Bạn ấy tỏ ý không hiểu, vì Tiểu Chu đã làm rất nhiều, người khác cũng làm rất nhiều, thế nhưng Diệp thần lại chỉ đối xử khác biệt với mình Tiểu Chu. Còn không ngờ là Diệp thần sẽ an ủi Tiểu Chu, muốn thấy có người che chở Diệp thần . . . muốn có cảm giác "Tôi biết anh là mạnh nhất, dù có độc thân một mình cũng có thể chiến thắng tất cả, nhưng tôi vẫn muốn dùng chút tài hèn sức mọn này để che chắn một chút gió mưa cho anh."
Chờ chút, giờ tôi sẽ trực tiếp trả lời bạn gái này, nào mình cùng mổ xẻ . . .
Đúng, Tiểu Chu đã làm rất nhiều, người khác cũng làm rất nhiều, thế nhưng không phải cứ làm được nhiều thì sẽ có hi vọng, còn phải xem cách làm ra sao đúng không? Ví dụ, bạn không thích hoa hồng, lại còn bị dị ứng, có người mỗi ngày mặc gió mặc mưa đem hoa hồng tới tặng, người ta thật sự rất nỗ lực, nhưng bạn có thích không? Tiểu Chu vì tính cách của bản thân nên mới tìm được đúng phương pháp, cách làm không tốt thì cố gắng hơn nữa cũng sẽ vô dụng phải không? Mượn lời Trương Tân Kiệt đã nói, bất kỳ ai lỗ mãng muốn lay động vị trí của Tô Mộc Thu trong lòng Diệp Tu đều sẽ khiến hắn thấy phản cảm. Cho nên vài người từng theo đuổi Diệp Tu đều lựa chọn lảng tránh sự tồn tại của Tô Mộc Thu, khóa miệng không hề nhắc tới. Thế nhưng lòng người sáng như tuyết, lảng tránh không đồng nghĩa với việc người đó không ngại —— Diệp Tu sao có thể không phát hiện ra.
Thế nhưng Chu Trạch Khải thì khác, hắn đánh thẳng vào điểm khó nhất. Chưa từng trốn tránh, hơn nữa lại bao dung sự tồn tại của Tô Mộc Thu, nhờ người đó mới có một Diệp Tu hiện tại, một Diệp Tu hoàn chỉnh. Diệp Tu chưa từng kể tỉ mỉ toàn bộ chuyện liên quan đến Tô Mộc Thu cho bất kỳ người nào, thế nhưng hắn lại nói ra trước mặt Chu Trạch Khải. Diệp Tu là guide, hắn có bao nhiêu thấu triệt với tâm trạng với lòng người? Lúc hắn lựa chọn việc nói ra những lời này, hắn đã hiểu tâm ý của Tiểu Chu.
Hơn nữa, khi chia sẻ một phần hồi ức quý giá với một người, một bí mật vốn được cất giấu, bạn sẽ cảm thấy khoảng cách được rút ngắn rất nhiều. Có lẽ hiện tại bạn không để ý, có lẽ bạn chỉ muốn phát tiết một chút, thế nhưng đến khi ngẫm lại sẽ phát hiện, lúc đó người này đã không giống như xưa.
Rồi liên quan đến việc bảo vệ Diệp Thần, che chắn gió mưa cho Diệp Thần. . .
Diệp Thần hiện rất mệt mỏi, vết thương khắp người, nhưng hắn vẫn mãi tiến lên phía trước. Hơn nữa, chí ít là trước khi Diệp Tu giết được Lưu Hạo, hắn chắn chắn sẽ không dừng bước. Chuyện hắn để tâm, người hắn hận, không thể mượn tay người khác làm. Diệp Tu không cần một bến cảng, thứ hắn muốn là một người bạn đồng hành. Che chắn chút mưa gió cái gì, nghe qua thì thật tốt đẹp, nhưng đối với Diệp Tu thì một người cùng hắn đối mặt với gió mưa sẽ phù hợp hơn.
Suy nghĩ "tôi biết anh là mạnh nhất, dù có độc thân một mình cũng có thể chiến thắng tất cả, nhưng tôi vẫn muốn dùng chút tài hèn sức mọn này để che chắn một chút gió mưa cho anh." trong tình yêu thật sự quá tầm thường. Trong phần tình cảm này, Chu Trạch Khải không hề là một nô bộc thấp kém. Hắn thương Diệp Tu, nhưng cũng tôn trọng Diệp Tu, hắn biết hiện tại Diệp Tu muốn gì. Đồng thời, hắn cũng có lập trường của chính mình.
Giống như một chương, lúc Diệp Tu . . . ừ thì trêu chọc hắn, hắn xác định rõ và nói là việc ấy sẽ quấy nhiễu hắn, hắn không thích như vậy, hi vọng nếu Diệp Tu không có ý kia thì không nên làm thế. Tất cả những thứ hắn làm —— nhượng bộ cũng được, giao toàn quyền chủ động cho Diệp Tu cũng được, không phải là vì hắn yêu Diệp Tu đến mức đánh mất chính mình. Hắn biết bản thân phải làm gì, cũng biết bản thân không nên làm gì.
Cho nên suy nghĩ "tôi biết anh là mạnh nhất, dù có độc thân một mình cũng có thể chiến thắng tất cả, nhưng tôi vẫn muốn dùng chút tài hèn sức mọn này để che chắn một chút gió mưa cho anh." trước nay không hề xuất hiện trong đầu Chu Trạch Khải, bọn họ chỉ cần cùng nhau đối mặt với mọi thứ là tốt rồi.
Tôi vẫn luôn cho rằng, nếu yêu một người đến mức đánh mất chính mình là một chuyện rất bi ai.
Chu Trạch Khải không phải là một người như vậy.
Diệp Tu sẽ không trực tiếp thừa nhận, nhưng trước đó, có thể phát hiện ra vài tiểu tiết khi thái độ của hắn với Chu Trạch Khải đã bắt đầu thay đổi. Mà lý do vì sao chương trước cũng nói lời động viên Chu Trạch Khải xác thực là vì Chu Trạch Khải tỏ ý hắn bị quấy nhiễu.
Cậu yêu tôi, cậu ngưỡng mộ tôi, tôi cảm nhận được.
Đồng thời cậu cũng yêu bản thân mình, hy vọng được tôi tôn trọng, đây mới thực sự là người có thể cùng nhau.
Một người đàn ông như vậy sao có thể không làm bạn mủi lòng.
Không phải tôi mở cửa sau cho Tiểu Chu —— việc rút thăm trúng Luân Hồi xác thực là cửa sau, nhưng dù lần này không tới Luân Hồi thì bọn họ sớm muộn gì cũng tìm được nhau.
Tôi chỉ muốn đẩy nhanh tốc độ hơn một chút.
Diệp Tu một mình gánh vác phần việc của hai người đã lâu như vậy. Nếu như ở bên cạnh có Tiểu Chu, bọn họ hai người sẽ gánh ba phần.
Điều này người khác không làm được.
Đây chính là thứ trong lòng tôi, áng văn này đúng là Chu diệp. Hy vọng mọi người có thể cảm nhận được TwT~
=================
Đọc được reply của bạn gái bên trên, cân nhắc cẩn thật thì tôi phát hiện ra lời nói của tôi có phần không thỏa, có vài ý không được rõ ràng, lập tức muốn xóa hết, đã làm tổn thương cảm tình của quý vị. Đang dùng di động không tiện gõ nhiều, khi về nhà sẽ trả lời chi tiết, trước đó tôi xin gửi lời xin lỗi.
=================
Cuối cùng cũng về đến nhà, cuối cùng có thể viết xuống cảm tưởng của cả ngày hôm nay.
Trước tiên xin thừa nhận, bài phân tích hôm qua của tôi có vài điều không thỏa, tôi bị mấy lời của bạn gái kia chọc cho xù lông, tôi xin lỗi đồng thời cũng phải nói tiếng cảm ơn. Bởi vì các bạn đã kịp thời vạch ra điểm thiếu sót, mà hiện tại tự mình kiểm điểm vẫn còn kịp.
Tôi là một người vô cùng tùy ý, lúc viết văn hoàn toàn không nghĩ đến việc phải viết đến đâu viết thế nào, chẳng bao giờ có dàn ý. Trong đầu tôi chỉ có một định hướng chung, còn có vài tình tiết nhỏ lẻ. Cho nên chuyện tôi đang làm chính là dựa trên định hướng chung, bỏ thêm vào những mảnh ghép rồi kết nối chúng. Ví dụ, khi tôi viết chương đầu tiên, cái chết của Tán ca, sự không e ngại của Tiểu Chu, tình huống của Diệp Tu, toàn bộ những chi tiết này đều không có. Đến tận nay tôi chỉ —— muốn viết Chu Diệp! Muốn viết Tán Tu!
Nói thật, khi tôi viết xuống câu "Đã không còn thứ tốt nhất", tuy ngược người khác nhất thời sung sướng nhưng sau đó tôi cũng há hốc mồm. Tôi thầm cào tường —— như này sao thì sao viết tuyến Chu Diệp được nữa! Tự đào hố chôn mình aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Đến hiện tại, lòng Diệp Tu đã có chút rung động, thế nhưng Diệp Tu phải làm thế nào mới chân chính yêu Chu Trạch Khải, nói thật là tôi vẫn chỉ có một phương hướng mơ hồ —— chính là tăng độ thiện cảm khi đến Luân Hồi, trong quá trình tìm giết Lưu Bạch Cáo thì bồi dưỡng thêm chút, viết vài tình tiết máu chó gì đó . . .
Cho nên bài phân tích của tôi có lẽ chính là dựa trên những tình tiết hiện có, cùng một phương hướng đại khái trong tương lai. Cũng chí là hiện tại Diệp Thần đã có hơi động lòng, nhưng thực sự chưa tiến đến tình yêu. Mà sau đó đại khái là bọn họ có thể thẳng tiến.
Hôm nay tôi cảm thụ sâu sắc rằng cách làm này quá sai.
Khi tôi chưa hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của bọn họ, đã tự mãn phân tích, mà tôi vẫn cường điệu rằng Chu Trạch Khải mới là người thích hợp nhất với Diệp Tu hiện tại, hắn có thể chữa lành một Diệp Tu đầy rẫy vết thương, hắn làm biết bao chuyện khó khăn mới khiến Diệp Tu dỡ xuống sự đề phòng.
Mà tôi chưa từng nói, Diệp Tu thích hợp với Chu Trạch Khải ra sao, Diệp Tu có thể mang lại gì cho Chu Trạch Khải.
Tôi vẫn cho là trong áng văn này tôi muốn đắp nặn mối quan hệ bình đẳng giữa Chu Diệp. Thế nhưng đến hôm nay tôi mới phát hiện, thực ra trong lòng mình tôi vẫn chưa hoàn toàn đặt hai nhân vật vào vị trí ngang bằng.
Đây là sai lầm lớn nhất của tôi khi viết văn.
Cho nên tôi đã làm tổn thương đến một bạn gái rất thích Chu Diệp. Một câu "hai người gánh phần ba người" kia, tuy không định bày tỏ là Diệp Tu hai chân giẫm hai thuyền mà kể cả Tiểu Chu có cam nguyện làm chiếc thuyền ấy không, nhưng đúng là trước tiền đề này khó tránh làm người sinh ra suy nghĩ như vậy. Hơn nữa cách biểu đạt của tôi thật sự có vấn đề.
Tôi vô cùng xin lỗi —— tôi như vậy thật tệ, đây không phải thái độ của một người ship cp. Mỗi một cp đều gồm hai người tạo nên, không phải vì bạn thích người này mà đem một người khác tới để cho hắn cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tuy tôi đích xác thuộc đảng all Diệp, bản mệnh của tôi trong Toàn chức là Diệp Tu không chút nghi ngờ. Nhưng điều này không có nghĩa là lúc tôi viết ra áng văn này, để làm nổi bật Chu Diệp mà dành cho Diệp Tu những đãi ngộ như vậy —— chưa kể đến việc tôi cũng rất thích Chu Trạch Khải.
Xin lỗi. Tôi sai rồi.
Giờ tôi sẽ giải thích một chút liên quan tới câu "hai người gánh vác ba phần".
Tôi vẫn luôn nhấn mạnh rằng, vì ở chung với Tán Ca đoạn thời gian kia, vì sự hi sinh của Tán ca mới có Diệp Tu của hiện tại. Kỳ thực trong fic này không tồn tại cái gì gọi là ước mơ là Vinh Quang, cho nên mục đích có lẽ là, mảnh đất anh từng bảo vệ giờ tôi sẽ thay anh, còn hiện tại, vì từng có sự tồn tại của Tô Mộc Thu nên mới có Diệp Tu bây giờ.
Đây chính là cái tôi nói về Diệp Tu một người gánh vác phần của hai người. Trên thân Diệp Tu luôn có thể thấy vết tích tồn tại của Tô Mộc Thu.
Mà hai người gánh vác phần của ba người, nghĩa là Chu Trạch Khải có thể hoàn toàn tiếp nhận những dấu vết Tô Mộc Thu để lại trên thân Diệp Tu, sau đó hai người bọn họ cùng tiến tới. Hơn nữa, khi hai người ở chung sẽ không có vùng cấm mà cần lảng tránh, hoàn toàn thẳng thắn với nhau. Diệp Tu sẽ không cần một mình lén lút đi thắp hương cho người đã khuất rồi lại phải để ý tâm tình của người yêu. Hắn có thể cùng Chu Trạch Khải và Tô Mộc Tranh đến trước phần mộ của Tô Mộc Thu, cười nói với hắn —— anh nhìn xem, đây là sentinel của tôi. Thế nào, có vẻ không tệ nhỉ?
Tôi muốn truyền đạt ý này. Cách tôi giải thích đúng là có vấn đề, đây là sai lầm của tôi. Làm mấy bạn gái —— tôi nghĩ có vài bạn còn chưa kịp đứng ra tranh luận —— cảm thấy phản cảm. Đây là vấn đề của tôi.
Rồi liên quan tới việc Diệp Tu tiếp nhận Chu Trạch Khải, bỏ xuống Tô Mộc Thu.
Kỳ thực tôi vốn vẫn nghĩ mãi, rốt cuộc thế nào mới là hoàn toàn buông bỏ. Tôi nghĩ chắc chắn không phải là "hoàn toàn không yêu Tô Mộc Thu, bỏ hắn ra khỏi đầu, đập tan bức tường ấy, toàn bộ trái tim tôi đều dành cho cậu".
Tôi cảm thấy nếu Diệp Tu có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ như vậy thì thực sự là tra nam.
Tôi chỉ có thể nói lên suy nghĩ của mình sau cả một ngày dài —— ý buông bỏ tôi muốn nói là: tuy anh là một sự tồn tại không thể thay thế trong lòng tôi, nhưng tôi sẽ không dành từng giờ từng khắc để tưởng nhớ, tôi còn cả đoạn đường dài phải đi, còn có rất nhiều việc phải hoàn thành. Tôi vẫn còn mấy chục năm cuộc đời, dĩ nhiên tôi vẫn còn có thể tìm được một người quan trọng khác trong sinh mệnh, cũng không gì có thể thay thế hắn. Tôi cũng chẳng tự làm khổ mình mà tùy tiện tìm một người ở chung, một khi tôi đã xác định sẽ ở bên một người có nghĩa là tôi sẽ làm tất cả mọi thứ vì người đó, cho đi tất cả những gì tốt đẹp nhất tôi có thể.
Con người luôn muốn hướng về phía trước, nhưng con người cũng chẳng thể xóa bỏ hết thảy những gì quý giá trong quá khứ.
Mượn lời Trương Tân Kiệt, tôi đã nói "Diệp Tu mãi vẫn chưa kết hợp, có một khả năng là vì hắn chưa tìm thấy một sentinel như vậy."
Bấy nhiêu năm qua Diệp Tu vẫn duy trì trạng thái chưa kết hợp, ngoài Tô Mộc Thu, còn là do hắn chưa tìm được ai khiến hắn động lòng. Tôi cũng từng nghĩ, Diệp Tu chắc chắn đã sớm nghĩ đến khả năng sẽ phải kết hợp cùng một sentinel khác, thế nhưng người ấy chưa từng xuất hiện.
Theo một nghĩa nào đó, việc này cũng tương đương với từ bỏ. Chỉ là trước kia sentinel ở trước mặt hắn hoặc trực tiếp lảng tránh hoặc nhắc tới liền nhăn nhó mặt mày, thật sự không cách nào khiến hắn nảy sinh tình cảm —— nếu có người thích hợp, tôi sẽ chấp nhận. Thế nhưng mấy người không thẳng thắn như này thì sao khiến tôi có hứng thú nổi, coi tôi là kẻ ngu si sao.
Cho đến khi Chu Trạch Khải tới, nói với hắn rằng muốn biết chuyện về Tô Mộc Thu, hắn muốn biết mọi thứ về Diệp Tu. Mà không giống như những người khác, họ chỉ muốn thấy một Diệp Tu giấu diếm chuyện Tô Mộc Thu. Hắn đã thành công dẫn Diệp Tu đi bước đầu tiên, cũng là bước quan trọng nhất.
Tóm lại, ý tôi muốn nói là Diệp Tu sẽ không buông bỏ Tô Mộc Thu, việc chấp nhận Chu Trạch Khải không đồng nghĩa với việc Tô Mộc Thu không còn là người quan trọng trong lòng Diệp Tu, nhưng không có nghĩa là vị trí của Chu Trạch Khải trong tim hắn thấp hơn mảy may. Ở bên Chu Trạch Khải chắc chắn hắn sẽ dâng hiến những thứ tốt đẹp nhất. Nói thế nào thì Diệp Tu cũng chẳng thể nào lấy cái chết của Tô Mộc Thu làm tổn thương Chu Trạch Khải phải không?
Còn việc vừa ở bên Chu Trạch Khải, vừa nhớ nhung Tô Mộc Thu. . . Tôi thật sự không biết nên phản bác câu này ra sao. Bởi vì tôi cảm thấy đây thực sự là một quá khứ không thể quên, nhưng có phải loại nhung nhớ khôn nguôi kia không. . . Orz tôi thật sự không biết nên diễn đạt ra sao, nhưng tôi cảm thấy hai thứ không giống nhau. . . Bạn sẽ hoài niệm một người, nhưng không có nghĩa là phần tình cảm bạn dành cho người ở bên là không thuần khiết.
Tôi cảm thấy tôi cần suy nghĩ kỹ càng về mặt này, làm thế nào để diễn đạt được cảm nghĩ của bản thân.
Sắp tới tôi sẽ còn nhắc tới Tán Tu, bởi vì chuyện Lưu Hạo có liên quan đến Tán ca nên mới khiến Diệp Tu chú ý đến hắn nhiều như vậy —— dĩ nhiên không liên quan đến cái chết của Tán ca. Nhưng nếu các bạn gặp phải chuyện như Lưu Hạo đã làm với Diệp Tu thì tôi cam đoan các bạn cũng sẽ hận không thể giết chết hắn ngay lập tức. Chỉ là tôi thật sự không thể tiết lộ thêm QAQ . . .
Nói tóm lại là từ nay trở đi tôi sẽ cố gắng suy nghĩ về hướng đi thực sự của áng văn này, cảm xúc thực sự mà nó muốn truyền đạt, làm sao nói lên được sự buông bỏ, Diệp Tu có thể mang đến cho cuộc sống của Chu Trạch Khải những gì —— trọng tâm là vậy.
Đây là những chuyện tôi thật sự chưa làm tốt.
Chung quy, tôi rất cảm ơn những bạn gái đã đưa ra nhận xét. Các bạn đã đánh thức tôi kịp thời, khiến tôi nhận ra những gì chưa đạt, những chỗ không đúng trong suy nghĩ, bằng không nếu cứ phát triển như vậy tôi sợ sẽ làm hỏng mất áng văn này.
Tất nhiên có thể các bạn cảm thấy những điểm tôi nhận sai không trùng với ý của các bạn . . . cũng mong các bạn hãy nói ra Orz hoặc các bạn vẫn cảm thấy mìn, tôi cũng sẽ để tâm cân nhắc ý kiến của mọi người.
Bởi các bạn đã quan tâm đến tác phẩm này, đọc đến hiện tại, đưa ra góc nhìn của mình, hẳn sẽ hi vọng áng văn này không đi lệch hướng đúng không?
Cảm ơn các bạn.
Lời cuối cùng, hôm nay chắn tôi sẽ không ra chương mới. Tôi cần suy nghĩ về hướng phát triển tiếp theo, nếu tôi cứ tiếp tục viết chắc chắn sẽ có những điểm không thỏa. Trong lúc chính mình chưa định được đích đến, nếu tôi viết tiếp sẽ là tự đào hố chôn mình. Sau khi suy xét rõ ràng tôi sẽ quay lại, tôi tuyệt đối sẽ không drop, chỉ là tôi cần làm rõ dòng suy nghĩ của mình. Dĩ nhiên, tôi tin quá trình này sẽ không quá dài, suy cho cùng thì tôi đã biết vấn đề nằm ở đâu mà.
==============
Tiểu Chu yêu Diệp Tu ai cũng nhìn thấy, Diệp Tu có yêu Tiểu Chu sao, xin lỗi, không nhìn ra, đang phải cố gắng lĩnh hội điểm "hai người gáng vác phần của ba người" . . .
Đổi cách trả lời một chút, nếu cứ lặp lại sợ các bán sẽ thấy mệt.
Liên quan đến vấn đề về phân lượng của CP Tán Tu —— nếu Tán Tu không chiếm nhiều phần trong kế hoạch của tôi như vậy thì tôi đã để tag là Chu Diệp/All Diệp, Tán Tu sẽ chỉ giống như Trương Diệp, một trong mấy cp All thôi. Chính vì tôi biết có bao nhiêu phân đoạn của Tán Tu trong áng văn này cho nên từ đầu đến cuối đều có tag Tán Tu. Nếu chỉ muốn đọc một fic thuần Chu Diệp, vậy tôi . . . thật sự không có cách nào. Chí ít ngay từ ban đầu tôi không có nói tôi chỉ viết Chu Diệp, dưới vỏ bọc Chu Diệp lừa các bạn phải đọc Tán Tu.
Rồi về việc thả thính Chu Trạch Khải . . . Tôi nhớ trước đây đã từng viết, Diệp Tu muốn thẳng thắn từ chối Chu Trạch Khải không phải sao? Nhưng đó là lúc hắn còn chưa nhìn sáng tỏ tâm ý của Chu Trạch Khải, tưởng rằng Chu Trạch Khải có tình cảm vì bị hắn dùng ám chỉ khi đối đầu với Đường Nhu. Mà hiện tại thái độ hắn đã thay đổi, bắt đầu xuất hiện tình huống có vẻ là đang "thả thính" Chu Trạch Khải, cũng bởi vì hắn nhìn thấy người này, cũng có chút động tâm, đang suy nghĩ tới tính khả thi. Trong quá trình hắn cân nhắc, cũng không thể nói "Tôi không có chút hứng thú nào với cậu mời cậu tránh xa tôi ra" rồi sau khi suy nghĩ kỹ càng đến lúc nảy sinh tình cảm mới nói "Anh nhìn trúng cậu rồi, ở bên anh đi!" Như vậy có đúng không? Chẳng phải sẽ thành mớ hỗn độn sao . . .
Ngay từ đầu, chỉ có mình Chu Trạch Khải từ đầu đến cuối không bận tâm đến sự tồn tại của Tô Mộc Thu. Câu này đã làm tổn thương đến fan Tiểu Chu, tôi xin nhận lỗi. Nếu chỉ cắt câu bỏ chữ chỉ nhìn một câu này thì thật quá võ đoán, nhưng trong fic này thì đó chính là như vậy, tôi đã nhiều lần giải thích vấn đề này, tôi xin không lặp lại. Nếu các bạn thấy chi tiêt này là mìn, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi thật sự không có cách nào chỉnh sửa nó.
Liên quan tới việc tôi nói Chu Trạch Khải có thể chữa trị cho Diệp Tu, tôi cũng xin bày tỏ sự áy này. Lúc tôi nói ra không nghĩ lại thành vấn đề, tôi không nên nói vậy. Hiện tại tôi đang thật sự nghiêm túc cân nhắc việc Diệp Tu có thể đem lại gì cho Chu Trạch Khải. Chu Trạch Khải không phải là một thứ đồ dùng để chữa bệnh cho Diệp Tu . . . Trước đây có lẽ chính tôi cũng không ý thức được mình có ý nghĩ như vậy, nhưng tôi đã tự kiểm điểm, xin lỗi, tôi không nên nghĩ vậy.
Sau đó là mấy câu cảm thán "Hôm nay thời tiết chán quá, đen Tán Tu ra ngược" . . .
Được rồi, tôi xin phân tích một chút, từng đoạn ngắn của Tán Tu có hợp lý hay không.
1. Trong buổi tọa đàm với guide trong tháp, Diệp Tu nhắc tới "Sentinel dù có tan xương nát thịt cũng sẽ bảo vệ các bạn", không nghi ngờ gì ở đây ám chỉ tán Tu. Diệp Tu muốn cho những guide đang mâu thuẫn với việc kết hợp đưa ra được lựa chọn của chính mình, dùng ví dụ tự thân là tốt nhất, hắn khó tránh nhắc tới đôi câu.
2. Lúc nhìn thấy tinh thần thể của mình, nghĩ đến buổi trưa ngày đó. Tôi cảm thấy khi ở trong cảnh sắc tương tự sẽ khó tránh nhớ lại chuyện cũ. Chưa kể tôi đã ghi rõ Tán Tu, tôi dĩ nhiên phải miêu tả chút gì về quá khứ của tuyến này, bằng không sao tôi phải tag rõ chứ.
3. Lúc đón Đường Nhu, có viết vài chuyện của Diệp Tu sau khi Tán ca chết. Tôi cảm thấy đây là chuyện phải đề cập tới, cũng mượn cơ hội này nói chút về lập trường của Tháp trong việc kết hợp nam nữ sentinel guide. Sau đó nói về thời tiết, chính là muốn nói vào lúc Diệp Tu đang thống khổ nhất, Trái Đất vẫn tiếp tục quay, thời tiết vẫn tốt như vậy. Cho nên Diệp Tu mới thổn thức.
4. Bởi vì vấn đề của guide Samantha, Diệp Tu bộc lộ thân phận của mình, sau đó Chu Trạch Khải đuổi theo, gặng hỏi vấn đề này. Có thể thấy được, lúc Diệp Tu trả lời Chu Trạch Khải có nói cậu muốn nghe chuyện nổ bom hay xem nhẫn của hắn, giọng điệu không quá vui vẻ. Sau đó Chu Trạch Khải nói hắn muốn biết chuyện về Tô Mộc Thu, Diệp Tu bị hắn làm cho ngẩn người. Đây là điểm mấu chốt trong tuyến tình cảm của fic. Không phải Diệp Tu bắt đầu tiếp thụ Chu Trạch Khải vì hắn tỏ ý không ngại Tô MộcThu. Mà là mượn chuyện này để Diệp Tu phát nhiện ra —— hóa ra trên thế giới này vẫn còn một người như vậy, sau đó Diệp Tu vui lòng tìm hiểu thêm về Chu Trạch Khải. Sau đó miêu tả cái chết của Tô Mộc Thu, nếu đã hỏi đến mức này dĩ nhiên muốn nói hết mọi thứ cho rõ ràng.
5. Guide Samantha ngồi nói chuyện với Diệp Tu ở tiệm cà phê. Lúc ấy tôi bị tắc ý ròng rã một tuần, không biết nên viết cái gì. Quả thật mấy lời nói nhảm của tôi cuối chap có lẽ khiến mọi người nghĩ là fic theo hướng vui vẻ thì tác giả có thể viết ngược cho độc giả xem, nhưng lúc đó tôi chỉ nói đùa thôi, chẳng nhẽ tôi lại lấy chuyện ngược ra làm trò đùa? Mà tình tiết này, vì để mọi người hiểu rõ hơn tình trạng của Diệp Tu hiện tại, nhưng có thể thấy được, nếu Diệp Tu lưu ý điểm ấy thì hắn đã chẳng còn là guide chưa kết hợp. Nếu vì liên kết của mình mới đi kết hợp với Chu Trạch Khải vậy thi việc gì phải đợi đến tận khi Chu Trạch Khải xuất hiện, trước hắn còn có nhiều đối tượng như vậy cơ mà.
6. Lúc Trương Tân Kiệt phân tích Diệp Tu có nhắc tới Tô Mộc Thu, chi tiết này khó tránh khỏi. Chưa kể tôi mượn lời Trương Tân Kiệt để biểu đạt nhiều điều —— dù tình cảm ghi lòng tạc dạ mãnh liệt đến đâu, theo thời gian trôi, con người vẫn luôn tiến về phía trước; việc Diệp Tu chưa kết hợp khả năng lớn là vì hắn chưa gặp được người khiến hắn động lòng, bằng không nếu hắn muốn kết hợp thì Tháp có cho phép hay không cũng chẳng quan trọng.
7. Lúc Diệp Tu ngồi vào xe nói "Hôm nay thời tiết vẫn tốt như vậy", cũng giống như ý thứ 3, là nhớ đến Tán ca. Sở dĩ hắn sẽ nhớ đến vì hắn đang suy nghĩ việc liên quan đến Lưu Hạo. Tôi cũng từng giải thích Lưu Hạo và Tán ca có gút mắc, khó tránh Diệp Tu nghĩ tới.
8. Diệp Tu thừa nhận Chu Trạch Khải —— tôi biết các bạn đang nã tôi, tôi vẫn đang suy nghĩ, Tiểu Chu nói hắn biến bức tường trong lòng Diệp Tu. Tô Mộc Thu ở trong lòng Diệp Tu có phân lượng như nào thì trước đây tôi đã giải thích quá nhiều xin miễn lặp lại.
Chắc là không bỏ sót đâu . . . Tôi cảm thấy việc nhắc đến Tán Tu 8 lần hẳn vẫn tính là hợp lý. Không có việc tôi thỉnh thoảng nhắc tới Tán Tu để ngược mọi người . . . Mà tôi nhắc mọi người việc Tán Tu là vì tôi muốn giải thích nguyên nhân Diệp Tu muốn sống chết với Lưu Hạo.
Mà liên quan đến sai lầm lúc diễn đạt của tôi, dùng từ mất não, tôi thật sự ân hận, xin lỗi tất cả các bạn đọc.