- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,128
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chương 84:
Mọi người lập tức hành động, những đứa trẻ mất tích này như một quả cân trĩu nặng trong tim họ. Điều duy nhất có thể mang lại chút an ủi chính là chúng chắc chắn sẽ không phải chịu khổ, bất luận thế nào thì an toàn bản thân cũng được đảm bảo.
Kim Bôi sẽ không bạc đãi "vé số" của chúng.
Có điều những ngày cuối năm này, thật như đang trêu ngươi bọn họ, nhất định phải khiến bọn họ phải trải qua khó khăn. Tháp thủ đô đã chấp thuận kế hoạch được trình lên, khi chuẩn bị xuất phát, an toàn viên mai phục gần nơi ở của Trần Dạ Huy đột nhiên gọi cho Ngô Khải.
Trần Dạ Huy ra khỏi nhà.
"Chắc không phải lựa lúc này để đi gặp Lưu Hạo đâu đúng không?" Phương Minh Hoa cảm giác như vừa định khởi động đã bị đạp phanh thật khó chịu, gấp mà còn không có chỗ phát tiết.
Ngô Khải kết thúc cuộc gọi, hắn thở dài một hơi, nói: "Chúng ta không cần hành động."
"Cái gì?"
"Trần Dạ Huy tự thú."
"Tự thú?" Phương Minh Hoa hoàn toàn không hiểu, "Không sớm không muộn lại chọn tự thú đúng lúc này? Nếu nói trong Tháp không thế thế lực của Kim Bôi thì tôi chặt đầu xuống cho mấy người đá bóng." Kim Bôi có thể tìm được mục tiêu chuẩn xác, chắc chắn tư liệu hộ tịch của guide đã bị tuồn ra ngoài.
"Người của ta sẽ áp giải hắn về, muốn ra sao thì khi thẩm vấn sẽ biết." Ngô Khải an ủi hắn, "Hắn đã tự thú, vậy thì có thể cung cấp tin tình báo. So với việc chúng ta vất vả vây bắt rồi không cậy nổi miệng thì tốt hơn."
Phương Minh Hoa trầm mặc một hồi, nói: ". . . Tôi đến phòng thẩm vấn chờ."
"Minh Hoa, về vị trí của anh đi." Giang Ba Đào cất tiếng, phủ quyết ý định của hắn, "Anh cần yên tĩnh một chút." Giọng nói dịu đi, "Tin bọn tôi."
". . . Được." Phương Minh Hoa nhắm chặt hai mắt, mở ra, "Tôi tin mọi người."
Giang Ba Đào nhìn lại những người trước mặt, bắt đầu điểm danh: "Ngô Khải, Diệp Tu, Chu Trạch Khải và tôi, bốn người đến phòng thẩm vấn. Những người khác về vị trí của mình, tiếp tục kiểm tra danh sách những đứa trẻ có khả năng chuyển biến, liên lạc với gia đình bọn họ, không được bỏ xót ai —— không cho phép mất tích thêm bất cứ một người nào. Ngô Khải phụ trách sắp xếp buổi thẩm vấn."
"Rõ!"
==========
Phòng thẩm vấn luôn tạo ra cảm giác áp bức rất lớn, đặc biệt đối với người bị thẩm vấn. Ánh đèn sáng loá chiếu lên mặt, đừng nói là sentinel, người bình thường cũng cảm thấy chói mắt.
"Họ tên? Năm sinh? Quê quán?"
"Bỏ qua mấy bước này đi, chẳng phải mọi người đều không có thời gian sao? Mấy người biết mà." Trần Dạ Huy híp mắt đáp lại, "Tôi có thể nói cho mấy người biết nhiều thứ, trong đó có mạng lưới của Kim Bôi, còn có thể chỉ điểm Lưu Hạo."
Mọi người thoáng im lặng —— Trần Dạ Huy không nhắc tới chuyện mấy đứa trẻ. Nếu muốn đưa ra điều kiện, đây là tin tức bức thiết nhất họ cần hiện tại, nhưng Trần Dạ Huy không hé môi.
"Sau đó thì sao? Điều kiện của anh?" Ngô Khải hỏi.
"Dĩ nhiên là đảm bảo tính mạng." Trần Dạ Huy nói giọng trào phúng, "Tôi trốn khỏi đây để không phải ngồi tù, giờ lại quay về để giữ mạng, thật mỉa mai."
Không thể sớm lật bài tẩy, Ngô Khải chỉ đành hỏi những chuyện trước đó: "Khi đó vì sao anh muốn cướp ngục? Vì mấy người là đồng bọn?"
"Đồng bọn trong việc buôn bán guide. Việc tiết lộ tin tức biên phòng của Gia Thế thì tôi không tham dự, tôi cũng chẳng biết chuyện ấy. Nhưng về mặt buôn bán guide, Lưu Hạo không thể làm một mình, tôi, Vương Trạch, Hạ Minh đều nhận được không ít từ chỗ hắn. Lưu Hạo bị tóm, bọn tôi chắc chắn sẽ bị lộ, nhưng nếu có thể cùng nhau trốn thoát, Lưu Hạo có thể giúp cả đám móc nối với Kim Bôi."
Ngô Khải liếc mắt nhìn Diệp Tu, Diệp Tu lắc đầu.
Trần Dạ Huy "à" một tiếng bật cười: "Yên tâm đi, tôi rất ham sống, tôi biết bây giờ không phải lúc để nói dối. Tôi cũng biết là chẳng có gì giấu được Diệp Tu Tướng quân." Mấy chữ sau đặc biệt gằn giọng.
"Anh chỉ cần trả lời, không phải nói nhiều. Mấy năm nay anh và Lưu Hạo đều ở Kim Bôi?"
"Đúng."
"Làm gì?"
"Hắn chủ yếu hoạt động ở PA, tôi ở khu vực ME. Chẳng phải làm mấy chuyện buôn bán guide sao, ai cũng biết."
*PA: Pennsylvania; ME: Maine-Tiểu bang Hoa Kỳ
Lưu Hạo ở PA, vậy liền có thể giải thích vì sao khi đó hắn xuất hiện ở NA, ở đó hắn có khá nhiều hoạt động, phỏng chừng cũng định ra tay với Diệp Tu.
"Anh nói là giữ mạng, vậy ở Kim Bôi đã xảy ra vấn đề gì?"
"Phe phái đấu đá. Tôi và hắn không theo cùng phe, sau đó phía Lưu Hạo xảy ra vấn đề. Tôi vốn nghĩ mình sẽ không bị gì nhưng nhờ hắn tôi mới vào được Kim Bôi, dưới cái nhìn của chúng thì bọn tôi là một nhóm, quay đầu liền muốn khai đao, cho nên tôi phải trốn về nước."
"Anh có liên hệ với Lưu Hạo không?"
"Trước khi về nước thì có, sau đó thì không."
"Nội dung liên lạc trước đây?"
Trần Dạ Huy im lặng một lúc mới nói: "Hắn nói chỉ cần tôi về nước, nằm yên ở Luân Hồi, chờ tín hiệu của hắn rồi đi tự thú, hắn có thể đảm bảo tôi sẽ không chết, còn có thể giảm nhẹ hình phạt."
Ngôi Khải có chút hồi hộp, hỏi: "Là tín hiệu gì?"
"Từ cửa sổ nhà tôi nhìn về phía đối diện, ban công tầng ba, nếu chậu hoa bị di chuyển thì đã đến lúc."
Giang Ba Đào lập tức cử người đi kiểm tra —— tuy người chắc chắn đã bỏ chạy nhưng cũng phải thăm dò chút manh mối.
"Cậu tin hắn thế hả?" Lần này người cất tiếng là Diệp Tu.
Trần Dạ Huy liếc hắn: "Nếu bản thân đã đến bước đường cùng, chỉ có thể làm vậy, còn nói dối làm gì? Chưa kể hắn đưa bằng chứng chỉ điểm cho tôi, để tôi dùng những tin tình báo này để giảm án phạt. Hắn còn nói hiện tại mấy người cần nhất chính là danh sách cứ điểm của Kim Bôi tại thủ phủ Luân Hồi —— hắn nói cho tôi một nửa, hơn nữa còn kêu tôi nói cho mấy người là hàng quý đang ở trong, tùy ý mấy người đào. Tôi có thể nói cho mấy người, có điều tôi cần mấy người đảm bảo tính mạng cho tôi."
Ngô Khải lắc đầu: "Tôi không có quyền hạn lớn như vậy."
Trần Dạ Huy ra vẻ chẳng vấn đề: "Vậy thì mấy người cứ từ từ gõ báo cáo đi, tôi không vội."
Ngôi Khải chỉ đành hỏi thêm: ". . . Hắn vì cứu anh mới nói cho anh nhiều thứ như vậy?"
"Bởi vì hắn nói hắn không cần, mấy người có nhiều bằng chứng hơn nữa cũng sẽ không làm gì được hắn." Trần Dạ Huy nở nụ cười, "Mấy người hiện tại không phải chưa bắt được hắn sao? Bằng không sao mấy người phải hỏi tôi."
Trần Dạ Huy khẽ nghiêng người về phía trước, ngữ điệu khi nói như đang ngâm nga.
"Vậy hắn chắc chắn có thể làm một món lớn, sau đó nghênh ngang rời đi."
Ngô Khải nhíu mày: "Hắn định làm gì?"
"Mối làm ăn lớn nhất trong lịch sử Kim Bôi," hắn khoa tay vẽ ra một vòng tròn, "lớn như này."
Ngô Khải phì cười: "Hắn có thể bán hết toàn bộ guide nước C sao?"
"Không cần nhiều thế, hắn chỉ cần một guide là được rồi." Trần Dạ Huy nói xong, vừa cười vừa nhếch mày nhìn về phía một người ở đầu kia phòng.
Tất cả đều nhìn về phía đó ——
Diệp Tu.
"Ồ?" Diệp Tu cười, "Ý tưởng của hắn cũng thật kỳ lạ."
"Đúng là rất khó, nhưng hắn nói hắn có thể làm được, bằng không đã chẳng nói với tôi nhiều thứ như vậy. Guide đúng là rất đắt, hơn nữa có tiền chưa chắc mua được, nhưng vẫn có một con số đại khái, khoảng hơn một trăm triệu. Nhưng Diệp Tu à Diệp Tu, ngươi khác biệt —— ngươi biết có bao nhiêu người đã liên hệ với Kim Bôi, chỉ đích danh muốn mua ngươi không? Ngươi biết giá của ngươi cao như nào không? Chỉ cần bán ngươi, Lưu Hạo có thể không kiêng dè về lại Kim bôi, hắn liền —— "
"Rầm!"
Nắm đấm mạnh mẽ nện trên mặt bàn trước mặt Trần Dạ Huy.
Chu Trạch Khải nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như chim ưng găm vào con mồi.
"Im miệng."
- TBC -
Về mục lục
Về mục lục
Last edited: