Chương 4
Số 47 khu C là một phòng giam hai người, tám năm trước Tô Mộc Thu vào ở cho đến nay vẫn vậy, ban đầu cũng đổi vài lần bạn cùng phòng, về sau hắn liền biến thành người có đặc quyền, độc hưởng một phòng lẽ ra dành cho hai, cái giường còn lại đã từ lâu không có ai nằm.
Trên thực tế, hắn ở một mình lại càng an phận, chí ít là không ai chọc hắn, khiến hắn mất kiểm soát, toàn bộ cai ngục trong nhà giam đều nghĩ vậy, nhưng cũng không gạt được sự tức tối đối với kẻ có đặc quyền này, chẳng lẽ không ai trị được hắn sao?
Không người nào dám thử, bọn họ còn nhớ nửa năm đầu tiên khi người này mới vào, mỗi phút mỗi giây họ đều lo khu mình quản xảy ra chuyện, cảm giác lúc nào cũng phập phồng. Hồi đầu còn cho rằng tên này dáng dấp hấp dẫn lại không người che chở sẽ trở thành một người mới thê thảm, kết quả còn chưa kịp đồng tình, hắn đã dựa vào thực lực bản thân mà khiến cho toàn bộ những kẻ mơ tưởng tới hắn mở rộng tầm mắt, bao gồm cả những tên cai ngục có tâm tư bất chính.
Không biết từ lúc nào, mọi người bắt đầu kiêng kỵ hắn, nhưng hắn xưa nay lại không ỷ vào đặc quyền mà tự tung tự tác, tuyệt đối không chủ động đi gây sự, nếu đánh nhau với ai cũng sẽ tự động vào phòng biệt giam ở mấy ngày, đủ thời gian thì cứ thế đi ra.
Nhất cử nhất động đều đúng quy định, không ai có thể moi ra được một sai sót nào.
"Nếu tao muốn rời khỏi nơi này, tụi bây tuyệt đối không phát hiện được, nói gì đến đuổi bắt, đừng hòng nuôi ý định thách thức tao." Hắn nói.
Ấy thế mà bọn họ dần dần nhận ra, hắn thật sự nói được làm được.
Mấy đêm liền Tô Mộc Thu không về, nghe nói là bị cấm túc, A Lực báo tin này cho hắn mà mặt mày tươi như hoa, dường như cho rằng Diệp Tu đã đạt được thành tựu ghê gớm lắm, thế nhưng Diệp Tu lại chẳng thấy cao hứng tẹo nào.
Một mình một giường lạnh băng băng, Diệp Tu chăm chú nhìn trần phòng giam đen như mực. Hắn không biết mình đang mong Tô Mộc Thu xuất hiện, hay là đang mừng hắn không sớm trở về.
Hắn cần cấp tốc liên hệ Phương Duệ, nhân vật Tô Mộc Thu này, vô luận ở đâu đều là một nhân tố chưa xác định, bất kể hắn thật sự bị mất trí nhớ hay vì nhiệm vụ mà không thể không tỏ ra như thế, Diệp Tu đều muốn tìm hiểu quá khứ của hắn, có như thế mới định ra được cách xử sự tiếp theo.
Có lẽ trong đó xen lẫn một chút tư tâm, chỉ là Diệp Tu cảm thấy tư tâm như thế này, hoàn toàn chấp nhận được, lý do chính đáng.
Vấn đề là ở trong tù, một thằng tù mới, với tội danh không được hoan nghênh như hắn đang gánh, muốn truyền tin tức ra ngoài cực kỳ khó khăn, đã vậy hắn lại không mang tiền vào nhà tù như thông lệ.
Phương Duệ chắc chắn sẽ không chủ động liên hệ hắn, chỉ khi nào xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành Diệp Tu mới có khả năng sử dụng ám hiệu quy ước từ trước để rời đi.
Diệp Tu híp mắt suy nghĩ. Bạch Kì Băng không hề thay đổi cách nhìn với hắn, nếu lúc này vì truyền tin ra ngoài mà đánh động gì đó, tên trùm đó tuyệt đối sẽ không do dự mà giải quyết gã đàn em phiền phức này. Về phần A Lực, nhìn vẻ ngoài tưởng chừng không có đầu óc, thực chất là một kẻ đầy tâm cơ.
Trước mắt không có cách nào kiếm ra tiền, thuốc lá hay bất kỳ thứ gì khác, đối với Diệp Tu mà nói, tình huống này hơi bó chân bó tay.
Diệp Tu thở dài, hắn lại nhịn không nổi để ý nghĩ hướng về chuyện khác. Hắn vốn chưa bao giờ xử sự theo cảm tính, gần đây lại thường xuyên nhịn không được mà thất thần nghĩ chuyện Tô Mộc Thu. Nhìn chiếc giường nhỏ không một bóng người bên kia, đôi lúc hắn tưởng tượng hình dáng Tô Mộc Thu trên giường, đêm ngủ không biết có đá chăn như trước đây không, lúc thức dậy có phải vẫn thường lơ mơ vài phút. Ngày trước bọn họ học chung một trường, ở chung một phòng ký túc xá, nghỉ lễ cũng về chung một mái nhà, bọn họ chưa từng rời xa nhau lâu như thế, lại còn là loại rời xa bặt tin, đến tận tám năm.
Đúng là đã rất lâu rất lâu không gặp.
Hắn lại bắt đầu nghĩ Tô Mộc Thu ở đây một mình suốt tám năm, làm sao vượt qua được đêm đen dằng dặc như thế, làm sao đối mặt với mấy ánh mắt chỉ muốn làm càn, hắn đã làm những gì để có được vị trí siêu phàm ngày hôm nay.
Nghĩ tới nghĩ lui thế là mất ngủ, hắn ngồi dậy, không tự chủ được đi sang giường đối diện, ngồi vào giường ấy, sau đó nằm xuống.
Chắp hai tay sau ót, Tô Mộc Thu mỗi ngày đều nhìn cảnh này mà tiến vào mộng đẹp ư?
Diệp Tu nhắm hai mắt tìm tòi, tay dò được loang loang lổ lổ vài thứ, hình như trên ván giường có khắc gì đó. Tâm trạng hắn đột nhiên bừng dậy bàng hoàng, đôi tay run run xuôi theo dấu khắc, nhận ra từng ký hiệu một, hắn vẫn có thể mường tượng vẻ mặt Tô Mộc Thu khi giảng giải cho hắn những ám hiệu riêng giữa bọn họ với nhau, có điểm đắc ý lại có chút kiêu ngạo khi chia sẻ bí mật chỉ hai người biết.
Hắn lại nhớ đến một thói quen nhỏ của Tô Mộc Thu, người nọ thích đem tiền riêng giấu ở đầu giường, từ khi biết nhau hắn bắt đầu có thói quen này. Tô Mộc Thu luôn nói muốn kiếm thật nhiều tiền, thế nhưng vẫn mang cảm giác không an tâm, vì thế đem tất cả vật quý dấu vào ruột gối, "Nếu như có người nào đủ khả năng lấy trộm đồ ngay trên đầu của anh, vậy đại khái anh cũng không có cách nào ngăn cản hắn", hắn đã nói như thế.
Diệp Tu tung chăn mò mẫm đầu giường, quả nhiên tìm thấy vài thứ có thể dùng để giao dịch, mà điều làm hắn kích động hơn hết, chính là vào lúc này hắn thật sự xác định, người yêu của hắn chưa chết, vẫn luôn ở đây, có thể cuộc sống hắn trải qua không được suông sẻ, nhưng là còn sống, thậm chí còn có thể hổ báo cáo chồn lụi người bắt nạt hắn một dao.
Đi ra ngoài truyền tin tức xong, Diệp Tu vốn nghĩ Phương Duệ sẽ ném vào một tấm poster hay gì đó, ai ngờ ăn xong đã gặp một phạm nhân mới vào đầu trọc lóc.
"Kiểu tóc không tệ." Diệp Tu nói.
"Tóc anh khác gì," Phương Duệ nhăn mặt, rồi vào luôn chính sự, "Tô Mộc Thu, tra không ra người này. Phạm nhân lưu lại ở số 47 khu C được đăng ký dưới mỗi chữ Tô, khả năng đã xảy ra vấn đề gì đó, tội danh của hắn liên quan đến một câu lạc bộ tình dục ngầm, tui định điều tra tiếp thì manh mối bị đứt, nhưng mà theo giác quan thứ sáu của tui lai lịch của hắn tuyệt đối không tầm thường."
Phương Duệ chỉ cần hai ngày liền tra xong tư liệu Diệp Tu cần, tin tức không nhiều, mấy phút là nói hết, vậy mà hắn lại chọn tour du lịch ngục giam một ngày, quả thật không giống hắn mọi khi.
Tất nhiên, phải có chuyện quan trọng hơn, quan trọng đến nỗi Hưng Hân cho là Phương Duệ cần gặp tận mặt Diệp Tu để nói rõ.
"Cậu có đem tiền vào không?" Cũng không biết Diệp Tu có đang nghe hay không, chỉ hỏi một câu liên quan đến tiền.
"Cái gì…" Phương Duệ bất ngờ, lập tức nhớ tới Ngụy Sâm, đệch một tiếng, "Tui không ở lâu, mang tiền làm gì."
"Vậy giờ tính sao?" Diệp Tu thở dài thườn thượt. "Vì liên lạc với cậu, anh trộm thuốc lá của ông bạn cùng phòng."
"Cứ việc trộm, chẳng lẽ còn có người đánh thắng được anh sao?"
"Anh vì liên lạc với cậu đã mượn ít tiền của ngài Tô, nhân lúc hắn vắng mặt." Diệp Tu nói chi tiết hơn một tí.
Phương Duệ hết cách: "Nếu như đúng là Tô Mộc Thu, không phải hai anh thân nhau lắm sao?"
"Nhưng hắn hiện tại không nhớ ra anh." Diệp Tu nói giọng buồn buồn.
"Hiếp dâm anh còn không chết, lấy tạm có tí tiền thì chết sao được." Phương Duệ vô tư vỗ vỗ vai Diệp Tu. Diệp đội cơ mà, đâu cần hắn phải lo.
"Được rồi, trước mắt hắn còn chưa xuất hiện, anh tự cầm. Cậu có biết trộm tiền của thần giữ của sẽ có hậu quả gì không?" Diệp Tu nói.
"… Tui thật sự không biết," Phương Duệ sờ sờ mũi, rồi phát hiện mình lại bị hắn bẻ cua, nhấn mạnh: "Nè, anh có hiểu chuyện nào mới quan trọng không, Đào cục trưởng cử người vào đây, chị sếp tức chết rồi, suýt nữa thì lao qua Gia Thế liều mạng, lão Ngụy khó khăn lắm mới giữ chỉ được, tui vào đây là để báo cho anh tin này, anh phải thận trọng."
"Anh biết rồi." Diệp Tu thờ ơ đáp.
"Hắn muốn gạt bỏ anh, chuyện gì cũng có thể làm." Phương Duệ nói.
"Ừ, nói chị sếp yên tâm đi."
Vẻ mặt Diệp Tu đúng là rất bình thản, không giống kiểu ỷ mạnh, Phương Duệ an tâm, nhưng vẫn đề nghị: "Nếu cần, tui có thể ở lại giúp anh."
"… Không cần," Diệp Tu nói, "Đào Hiên sẽ không quá trắng trợn."
"Anh không hỏi ai vào sao?" Phương Duệ hỏi.
Diệp Tu đột nhiên chậm lại bước chân, như cảm khái như thở dài: "Ai vào mà chẳng giống nhau, bọn họ người nào lại không phải do anh dạy?"
Một người thô lỗ đẩy bọn họ từ phía sau, chen qua giữa hai người, miệng còn hùng hùng hổ hổ.
Không biết tại sao, Phương Duệ đột nhiên dâng lên một nỗi phiền muộn nhàn nhạt, thứ tình cảm bọn họ không nên có, chỉ thoáng phớt qua, hắn chợt có chút lo lắng cho Diệp Tu.
Cùng lúc đó, trong phòng cứu thương xuất hiện một tên cướp, hắn quen thuộc lục lọi mấy hộp thuốc chất lộn xộn để tìm món mình cần, cứ như một cơn lốc xoáy càn quét văn phòng khiến nó vốn đã ảm đạm càng trở nên tang hoang, sau đó chực rời đi mà chẳng chút áy náy.
Khi nhìn ra người đến là ai, cô y tá liền thức thời đi uống trà, trả lại không gian để bác sĩ tiếp bạn-trai-trong-lời-đồn của hắn. Vị bác sĩ vẫn yên yên tĩnh tĩnh nhìn người đàn ông lún phún râu mép, tâm tình có tí ti gợn sóng, đến khi người nọ lục tung mớ vitamin thì nhướng mắt ra hiệu cho hắn, chân trái gác qua đùi phải, đùi phải lại bắt qua chân trái, cố ý gây ra tiếng động ầm ĩ mà vị khách trong phòng chẳng hề có phản ứng gì.
"Tôi nói nè, anh cứ thế mà đi à?" Bác sĩ gõ bàn cồm cộp nhắc nhở.
"A, buổi chiều mạnh giỏi, bác sĩ nhà tù," Tô Mộc Thu quay qua chào hắn một câu, "Tìm tao có việc gì không?"
"Anh không định xét nghiệm sao?"
"Xét nghiệm cái gì?" Tô Mộc Thu hỏi, hắn chỉ đi cấm túc vài ngày, xe nhẹ đường quen thôi mà, cần gì phải xét nghiệm, hơn nữa để bác sĩ này làm xét nghiệm căn bản chỉ là vô dụng.
"AIDS." Sắc mặt vị bác sĩ trẻ tuổi sa sầm.
"..." Tô Mộc Thu ngẫm nghĩ, "Hắn không có cơ hội bắn bên trong."
"Vậy anh có chảy máu không?"
"Chẳng lẽ bây giờ xét nghiệm thì không bị nữa à? Hay là nói, có cách nào cứu chữa?"
"Không biết, tôi không chuyên phần đó."
"Cho nên một bác sĩ tâm lý như mày vì sao lại ở chỗ này làm quản giáo?"
Bác sĩ không muốn đào sâu vấn đề này, bọn họ đã thảo luận rất nhiều lần việc lưu lại làm quản giáo rồi, họ Tô không thể không biết. Hắn nghiêm mặt, hỏi: "Anh thích hắn hả?"
"Mày điên à?" Tô Mộc Thu khó tin nhìn người đặt câu hỏi.
"Vậy sao anh không giết nó," tên kia nằm mới một ngày đã đi, rõ ràng lão Tô nhẹ tay, bác sĩ hụt hẫng chất vấn: "Anh đã nói ngày nào đó anh thay đổi xu hướng tính dục sẽ ưu tiên thử với tôi."
"Mày đang đùa đúng không?" Tô Mộc Thu cười cười, "Tao không tính toán với mày về việc tung mấy tin đồn kia, nhưng đừng được nước làm tới, cũng không nên tự gạt mình, đến cả tên mày tao còn không biết."
"Em tên…" Bác sĩ kích động muốn nói hết với hắn.
"Đừng nói, cái này tao không có cửa nào cho mày đâu." Tô Mộc Thu ngắt lời, nghiêm túc nhìn vị bác sĩ tùy hứng này, nói thẳng.
Hắn không có tên, không tin một ai, không hứa hẹn bất cứ điều gì, cũng không kết bạn với bất luận người nào. Hắn ở nhà tù này không phải vì không ra được, mà vì thế giới bên ngoài quá phức tạp, hắn không nắm chắc mình có thể tự bảo vệ mình, cho nên tạm thời ẩn náu trong Kèn Tây, chờ đợi. Hắn xưa giờ chưa từng thiếu kiên nhẫn.
Bác sĩ là người duy nhất gần đây có thể chuyện phiếm với hắn, tuy bọn họ vẫn luôn xem nhau như vật thí nghiệm, nhưng tám năm cảm tình, không phải chỉ dùng "vật thí nghiệm" là có thể giải thích, miễn cưỡng cũng xem như bạn bè.
"Tao rất vui vì đã không giết chết hắn, hắn là chìa khóa cho tao." Tô Mộc Thu nói, mấy ngày bị cấm túc không hề vô ích, ở trong bóng tối tĩnh lặng, hắn nhớ ra vài phân đoạn chớp nhoáng, và cả ý nghĩa của những ám ký vốn mơ hồ trong não hắn bấy lâu.
"Anh nhớ ra gì à?" Bác sĩ kinh ngạc.
"Không rõ lắm, bất quá có chút ý tưởng, chắc là tao có lưu lại manh mối cho chính mình."
Tô Mộc Thu nở nụ cười, hắn ở phòng giam chật chội này suốt tám năm, ắt hẳn đã đến lúc tìm tự do. Hy vọng khi đó đôi cánh của hắn chưa héo rũ, vẫn còn nhớ cảm giác bay lượn.