Hoàn [Valentine 2021][R18][Diệp Duệ] Phong nguyệt nan xả

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1


PHONG NGUYỆT NAN XẢ

Tác giả: Xaxis.
Link fic:[叶方]风月难扯.
Edit: Trời Sao.

Sản phẩm thuộc project Xuân Dạ Hỉ Vũ – Mừng Valentine 2021
Chúc mọi người một cái Tết an toàn và một mùa valentine ấm no nhé ạ!

Dù có người yêu hay chưa cũng đừng lo, đã có Xuân Dạ Hỉ Vũ sưởi ấm trái tim mọi người!



🖤



Khi A Ninh tới kêu mọi người ở Phòng kỹ thuật xuống ăn bữa khuya, Diệp Tu mới chợt nhớ ra một chuyện. Sáng nay, lúc ra khỏi nhà, hắn có thấy thông báo tiểu khu tối nay sẽ cúp điện dán trên bảng tin dưới lầu.

Nguyên một ngày hôm nay cả bộ phận đóng kín cửa không thèm ra ngoài, cắm đầu nghiên cứu trang bị mới, chẳng màng thời gian, bỏ luôn cơm tối, đến khi xong việc ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ thì đã là 0 giờ ngày hôm sau.

Nhớ lại sáng nay, khi mình ra khỏi cửa Phương Duệ vẫn chưa chịu mở mắt, tuyên bố phải ngủ đông, thâm tâm Diệp Tu bảo hỏng rồi, sợ là gia thuộc ở nhà một mình sắp lạnh đến mức hư luôn rồi.

Sau khi dùng điện thoại rọi đèn để mở khóa vào nhà, Diệp Tu đóng cửa, mò mẫm đi trong bóng tối, cửa phòng ngủ không khép, nương theo ánh sáng từ đèn đường bên ngoài hắt vào có thể thấy một dáng hình cong cong đùn lên giữa đống chăn.

Bước chân đang đi về phía phòng ngủ của Diệp Tu đổi hướng, tới nhà vệ sinh rửa mặt. Cũng may bình thường có thói quen luôn bật máy nóng lạnh, Diệp Tu dùng khăn nóng lau gương mặt bị gió rét táp đến tê dại, ngồi phịch xuống sô pha, thong thả ngâm chân.

"Lão Diệp..."

Có lẽ do nghe thấy một loạt tiếng động, giọng nói uể oải của Phương Duệ vọng ra từ trong phòng.

"Đây, anh đây."

Diệp Tu nhanh chóng thu chân về, lau khô, đổ nước, xả vòi sen sưởi ấm hai bàn tay lành lạnh rồi mới vào phòng. Hắn vươn tay vuốt ve một nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của Phương Duệ, "Ồn quá nên tỉnh, hay là không ngủ?"

Nhiệt độ truyền tới lòng bàn tay có hơi nóng quá mức, điều đầu tiên Diệp Tu nghĩ tới là có phải nhiễm lạnh nên sốt rồi không, bèn dời tay lên trán Phương Duệ.

Một bàn tay có nhiệt độ cao không kém thò ra từ trong chăn nắm lấy tay hắn, Phương Duệ kéo tay Diệp Tu kề lên gò má mình, cọ lấy cọ để như mèo con làm nũng. Diệp Tu bị Phương Duệ làm cho ngứa cả tim, bèn thuận thế duỗi tay gãi gãi cắm hắn, phối hợp chơi với mèo con.

Phương Duệ nhẹ hừ một tiếng, vừa cười toe toét vừa ngửa đầu nhìn Diệp Tu đang đứng ở đầu giường, chút ít ánh sáng dìu dịu trong phòng đều rơi vào trong đôi mắt hắn, mà trong đôi mắt kia, chứa toàn hình bóng Diệp Tu. Và rồi một ngón tay, chạm vào môi mềm, môi mềm hé mở, đầu lưỡi trượt dọc theo mặt nghiêng, liếm tới hốc nhỏ ở gốc ngón tay, tiếp đó ngậm vào. Đôi mắt chân thành của Hưng Hân chăm chú nhìn Diệp Tu, chẳng hề che giấu ý tứ mời mọc.

Diệp Tu rút ngón tay ra, vuốt ve môi Phương Duệ, tay kia dò vào trong chăn. Thế nhưng bàn tay này không kế thừa sự ôn tồn vừa nãy, vừa chạm vào da dẻ đã kích Phương Duệ run bắn lên, lập tức ấn nó lại.

"Đờ mờ anh Diệp Tu! Em mời anh lăn giường còn anh chỉ muốn dùng em sưởi tay thôi à??"

"Mới đầu chịu khổ chút, chẳng phải đằng nào lát nữa anh cũng sẽ sưởi ấm cho em à, từ trong ra ngoài." Tay Diệp Tu tiếp tục trườn xuống, làn da trần trụi mang xúc cảm hơi ẩm ướt, "Em thế này là thế nào, quấn chăn kín quá hay bị bỏng? Đừng làm loạn nữa."

"Vậy không làm loạn, làm anh."

Phương Duệ nói xong thì hôn lên cổ Diệp Tu, tay bắt đầu cởi đồ. Diệp Tu thấy khí thế cưỡng gian hiện tại quả thật khác hẳn với tình trạng bị ốm sẽ héo như cây cà mọi khi của Phương Duệ, bèn phối hợp trút bỏ quần áo, chui vào chăn đè bờ vai trần quá nửa của Phương Duệ xuống.

Lần này Diệp Tu hoàn toàn nắm lấy quyền chủ động, Phương Duệ từ người cưỡng hôn trở thành người bị đè ra hôn đến mức đại não thiếu dưỡng khí. Tình huống này chẳng hề xa lạ gì với Phương Duệ. Thật ra Diệp Tu lúc ở trên giường về cơ bản cũng giống như Diệp Tu của thường ngày, vừa thân mật vừa kiên nhẫn mà chẳng quên mất việc trào phúng, pháo trên pháo dưới đồng thời làm việc. Có điều chỉ cần hắn không nhân từ nương tay những khi Phương Duệ cố tình tìm kích thích là được rồi.

Ngón tay Diệp Tu vẽ vòng vòng dưới xương sườn Phương Duệ, nụ hôn cũng bắt đầu tiến lui nhịp nhàng, môi suông sã từ hàm dưới tìm lên tai rồi quay về cắn nhè nhẹ lên cổ và vai Phương Duệ.

Kích thích kín đáo ở phía sau đồng thời dồn dập không ngừng, thỉnh thoảng khiến hơi thở trong cổ họng Phương Duệ biến thành tiếng thở dốc, sau đó bị nghẹn lại, hóa thành cảm giác mềm mại càng thêm mê hoặc người lún sâu vào.

Phương Duệ khẽ gập cẳng chân, cọ lên đũng quần căng cứng của Diệp Tu, không hề ngập ngừng mà tuột quần mãi không chịu cởi của đối phương.

"Yêu dấu ơi, có muốn em giúp anh tuốt trước vài cái để đề phòng lát nữa bắn sớm không?" Phương Duệ luồn tay vào mép quần lót, nắm chặt lấy dương vật, dùng bụng ngón tay cái bịt kín linh khẩu, những ngón còn lại bao quanh rãnh quy đầu.

"Chẳng phải em sẽ biết rõ nhất anh có bắn sớm hay không sao?" Mí mắt Diệp Tu giật giật, tay cũng bắt đầu vào việc chính, động tác xoa bóp trước ngực không còn hờ hững như có như không nữa, bàn tay chụp lấy ôm lấy ngực thịt, dùng hai ngón tay niết mạnh lên hai điểm đang dựng thẳng.

"A..."

Hai vai Phương Duệ co rụt lại, bật ra vài tiếng rên rỉ, hệt như bị điện giật, quên sạch mọi ý định chơi zâm nãy giờ. Diệp Tu ôm Phương Duệ vào ngực, cúi đầu cắn bên gáy hắn, hai bàn tay đang vân vê càng dùng thêm sức.

Cả người Phương Duệ chỗ nào cũng có máu buồn, bình thường nếu bị ai đột nhiên sờ vào đã giật bắn cả mình, nghiêm trọng hơn nữa thì sẽ cười nghiêng ngả vì ngứa, nhưng Diệp Tu gọi đây là nhạy cảm. Cơn ngứa ngáy lúc này chẳng thể chọc Phương Duệ cười nổi, hắn chỉ muốn tránh thoát cơn trói buộc khiến người mất khống chế này, đầu vú bị hành hạ thế này làm hắn có cảm giác rất nguy hiểm.

Cái chân đang gập lại đè vào háng Diệp Tu cố gắng lùi về sau, Diệp Tu thuận thế túm lấy chân kia, dán tay vào sờ dần lên bắp đùi.

"Trốn cái gì hả, Phương đại đại định chưa chiến đã chạy à?" Diệp Tu hơi nâng người hắn lên, vừa nói vừa kề môi lên, cười cười, mấy ngón tay bắt đầu mạnh mẽ nhào nặn trên mông thịt.

Đột nhiên, Diệp Tu dừng động tác, Phương Duệ cảm giác được hắn đang liếc xuống dưới, đến khi ánh mắt quay về trên mặt mình thì nụ cười nơi khóe miệng trở nên tinh quái.

"Yo, đuôi dài ha."

Hiếm hoi có một lần Phương Duệ thấy hơi xấu hổ, vô thức vươn tay xuống cản lại nhưng bị Diệp Tu chặn đứng. Đột nhiên da mặt hắn dày hẳn lên, thẳng lưng trói chân mình quanh eo Diệp Tu, "Trời đông giá rét lại phải ở một mình một phòng nên em tìm 'nòng nọc' tới sưởi ấm đấy, anh tin không? Cùng vào luôn không?"

"'Nòng nọc' anh đưa cho em chưa đủ hay sao mà còn đòi anh nhét tự thêm vào?" Diệp Tu nói, nắm lấy đuôi 'nòng nọc silicon', ngón tay cảm nhận được chấn động bé nhỏ.

Có lẽ Phương Duệ cảm thấy đang lúc nóng bỏng chẳng cần phí lời thêm làm gì nên không nói tiếp, ngược lại ôm lấy eo Diệp Tu sáp tới gần hơn, hai tính khí cương cứng kề vào nhau được tay Phương Duệ miễn cưỡng bao bọc, xóc không mạnh không nhẹ, không nhanh cũng không chậm.

Diệp Tu túm chặt đuôi của trứng rung hình con nòng nọc, xoáy một vòng bên trong cơ thể Phương Duệ khiến chân Phương Duệ run rẩy, lầm bầm mà dí trán mình lên cằm Diệp Tu. Diệp Tu không để ý tới cử chỉ làm nũng của thánh zâm, ngón tay tiếp tục dò vào hậu huyệt, nơi đó căng mịn mà ẩm ướt, sau khi bị xâm nhập thì co rút theo phản xạ, kẹp chặt lấy ngón tay và trứng rung. Ngón tay rút ra kéo theo một đoàn chất lỏng ẩm ướt, thể hiện rõ nơi đó đã được bôi trơn đầy đủ, vì thế cùng một ngón nữa cắm trở lại vào, hai ngón tay vịn đuôi nòng nọc chậm rãi đưa đẩy.

"Ô... Chờ chút... Ức... Không được vào nữa, đầu tiên... Đầu tiên phải lấy ra đã..."

Tay Phương Duệ leo lên cánh tay Diệp Tu, hơi thở phả lên bả vai Diệp Tu.

"Đã đồng ý vào cùng nhau rồi, em sẽ làm được." Diệp Tu hôn một cái lên đỉnh đầu Phương Duệ, thẳng lưng đẩy tính khí của mình vào tay Phương Duệ, "Chỗ này đừng có dừng, siêng năng làm việc đi."

"Được!" Phương Duệ nghiến răng nghiến lợi, không biết là đang mắng người hay tuân lệnh.

Sau đó Phương Duệ bắt đầu chuyển động tay. Tay Phương Duệ rất mềm, chi ít là so với tay của cánh đàn ông. Ngón tay êm ái cuộn thành vòng, ra sức bọc lấy tính khí mà trượt lên trượt xuống.

Diệp Tu hít vào một ngụm khí lạnh, bị nghịch thế này hơi quá sức chịu đựng, bèn gõ đầu hắn, "Này, kiếm chế lại chút. Biết em là tay phải hoàng kim rồi, đừng khoe khoang tốc độ tay của người độc thân hơn hai mươi năm nữa, vuốt anh bắn rồi lát nữa tự mình chơi đấy."

Phương Duệ chẳng hề bị lay động, tiếp tục vùi đầu tận tụy "làm".

Diệp Tu "chậc" một tiếng, ngón tay bắt đầu vận động với mức độ lớn hơn, đẩy đầu tròn của con nòng nọc vào chỗ sâu nhất, đồng thời duỗi gập hai ngón tay vừa cọ vừa xào lên vách, lòng ngón tay chen vào đầu bên cạnh để tìm kiếm điểm mẫn cảm đang náu mình.

Phương Duệ cảm nhận được một cơn run rẩy tinh vi lan tràn từ hậu huyệt lên đỉnh đầu, tiếng thở dốc gấp gấp trượt trong cổ họng, cơ thể đang căng cứng chỉ muốn sôi lên.

Động tác của ngón tay đang chôn phía sau vẫn chưa ngừng, tay còn lại của Diệp Tu bấm eo Phương Duệ kéo hắn về phía mình, khuỷu tay chống giường, lật người Phương Duệ đặt ở dưới thân.

"Lúc nãy vừa bảo sẽ sưởi ấm cho em, xem nè, vừa nóng, vừa ướt..."

Diệp Tu nói xong thì hơi rút nòng nọc ra rồi lần nữa xuyên sâu vào trong, vật nhựa silicon ma sát với tràng thịt sinh ra tiếng nước đầy ám muội.

"A- "

Phương Duệ cong người lên như tôm, va phải lồng ngực Diệp Tu, mặt trong của bắp đùi thoáng run rẩy, vách thịt thít chặt xoắn lấy ngón tay. Vẫn chưa nguôi giận, hắn không nhịn được mà cãi lại, "Em dùng hết nửa bình bôi trơn thì anh nghĩ có ướt hay không, nếu hôm nay em mà không chuẩn bị trước thì chắc chắn đã bị anh chọc rách rồi!"

"Cũng không đến mức đấy, vẫn có thể để em bắn trước một lần rồi dùng làm bôi trơn mà." Diệp Tu bật cười trước sự cường điệu của Phương Duệ, níu đuôi nòng nọc từ từ rút ra.

Phương Duệ thở phào, tưởng rằng đã hết khổ, ai ngờ Diệp Tu tiếp tục đè trứng rung hướng lên trên, mài từng tấc thịt từ miệng huyệt tới đáy chậu.

Phương Duệ thấy cảm giác ngứa ngáy kia bò lên đến tận bụng dưới, khiến toàn bộ giác quan của hắn bị khu vực dưới rốn mười phân kia khống chế. Hắn nhìn Diệp Tu, lại cúi đầu nhìn mình, rồi chống một chân lên vai Diệp Tu, nắm lấy thằng em của mình bắt đầu tự túc.

Diệp Tu không hề nói gì, chỉ nhìn thẳng xuống hắn từ trên cao, mỗi nơi ánh mắt đi qua lại để lại từng vệt lửa hừng hực thiêu đốt da thịt.

Phương Duệ biết, khi ở trên giường bạn trai mình luôn muốn thấy mình hành động vượt khuôn khổ, vì thế hắn chẳng ngần ngại dùng tay kia đâm vào miệng huyệt khép hờ. Ngón trỏ và ngón giữa thuận lợi chui vào trong lỗ nhỏ chật hẹp đã bị dịch thể và chất bôi trơn thẩm thấu, vách thịt nóng bỏng tự giác mút lấy hai đốt ngón tay lại vẫn nhúc nhích đòi hỏi nhiều hơn. Cảm giác tự dùng tay lấp đầy bản thân mang tới một tư vị tự mình dâm loạn đầy kích thích, Phương Duệ nghiêng đầu, tựa vào cánh tay Diệp Tu đang chống một bên người, bắp đùi hắn căng cứng, hít thở dồn dập. Ngón tay cái của hắn cọ lên quy đầu nhạy cảm, tự ma sát đầu đỉnh hết lần này đến lần khác. Hắn điều chỉnh tiết tấu đang ve vuốt dương vật mình, bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy.

Hậu huyệt chỉ vừa được nghỉ ngơi ít lâu sau một đợt chấn động kéo dài, giờ đây gặp kích thích lại càng mẫn cảm, Phương Duệ uốn ngón tay như cách Diệp Tu làm, chợt thấy một trận tê dại xuyên qua xương cụt tới sống lưng khiến hắn bật ra một tiếng hừ nhẹ mang giọng mũi.

Không được rồi, kích thích hơi quá mức. Phương Duệ muốn rút lui, trước khi hành sự với Diệp Tu hắn vẫn là một nhóc xử nam hồn nhiên, sau khi hành sự với Diệp Tu rồi cũng ít có kinh nghiệm tự mở rộng mình.

Có điều hắn vừa muốn cắm tay mình vào lại vừa muốn rút ra.

"Đúng là không có anh không được." Diệp Tu chậm rãi mở miệng, đan tay mình vào tay Phương Duệ, đưa một ngón tay cùa mình vào chen chúc với hai ngón tay của người kia, không còn những đưa đẩy thăm dò đầy rụt rè của Phương Duệ, thay vào đó là những đợt va chạm hỗn độn mà kịch kiệt.

Ban đầu Phương Duệ còn sửng sốt, sau đó mới thấy không ổn, những khuấy đảo lộn xộn trong cơ thể mình thỉnh thoảng lại vô tình đâm một cái vào nơi nào đó khó diễn tả thành lời, kích thích hơn gấp mấy lần ngón tay của bản thân. Mấy giây bị đâm trúng điểm G kia tuy ngắn ngủi nhưng lại tích lại thành từng lớp từng lớp nơi bụng dưới, mỗi lần bị đâm là một lần Phương Duệ mất không chế mà run rẩy nâng cao eo, rên thành tiếng.

Đôi mắt lấp lánh của người dưới thân giờ đây phủ kín hơi nước, Diệp Tu dần cúi người, động tác của ngón tay chậm lại, hết lần này đến lần khác cố tình đâm vào nơi nguy hiểm kia, độ chính xác có thể so sánh với thao tác khi đang chơi Vinh Quang.

A, a! Lão Diệp... Sao anh... Ha... Lại thành thạo thế hả!?"

Phương Duệ từ con tôm biến thành con giun, cả tự tuốt cho mình cũng chẳng màng mà chỉ lo giãy dụa vặn mông, tính khí kề sát trên bụng lắc lư rỉ dịch ướt cả một vùng. Chân hắn sụp xuống, muốn khép lại nhưng bị đầu gối Diệp Tu đẩy mở, chỉ đành khó nhịn quấn lấy trên đùi Diệp Tu.

"Anh không thạo em thì em còn muốn anh thạo ai?" Một cánh tay hắn đang chống một bên đầu Phương Duệ hứng được một giọt nước mắt sinh lý chảy dài, bèn dịu dàng lau nhẹ khóe mắt ươn ướt, tay còn lại ở bên dưới bất ngờ tăng tốc lần thứ hai, đâm cho hậu huyệt òm ọp ra tiếng.

"Ô... A --"

Nơi kia chịu va chạm vừa nhanh vừa mạnh khiến Phương Duệ phải bám vai Diệp Tu, tiếng rên rỉ hòa lẫn với tiếng khóc run run nức nở, sợi dây trong đầu hắn càng ngày càng căng lên.

Diệp Tu cúi xuống, cắn lỗ tai Phương Duệ, thấp giọng hỏi: "Có muốn làm anh nữa không hả bảo bối?"

Pực -

Dây đứt.

Phương Duệ mở to mắt trừng trần nhà, ngay cả tiếng rên rie cuối cùng cũng mắc lại trong họng, chỉ có thể bật ra mấy tiếng thở dốc khàn khàn, ưỡn eo lên, ngay lập tức, thân thể hắn cứng đờ, bất động, từng đợt tinh dịch nối đuôi nhau bắn ra.

Diệp Tu rút cả tay mình lẫn tay Phương Duệ, quệt chỗ chất lỏng dính ướt lên bắp đùi và trước ngực hắn, đồng thời dỗ dành hôn lên cần cổ đang ngửa ra của Phương Duệ.

Phương Duệ thả lỏng toàn thân, đôi chân thoát lực dang rộng, tinh dịch chia hai hướng dần chảy xuống eo và mặt trong của bắp đùi.

Hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng Phương Duệ nhìn ra ý ẩn ý trong mắt Diệp Tu, như thể có tiếng cảm thán chậc chậc.

"Đờ mờ." Phương Duệ mở miệng trước, hùng hổ quát hai tiếng rồi đổi về tư thế con giun trước đây của mình.

"Là em bị anh dùng ngón tay làm đến bắn." Diệp Tu mặt đầy mến thương xoa mái tóc mướt mồ hôi của hắn.

Phương Duệ vốn dĩ định lật người đè ngược lại Diệp Tu để trả đũa, nhưng eo hắn vẫn còn mềm, chỉ đành dùng miệng cứu vớt mặt mũi, "Anh định chứng minh mình là một cựu tuyển thủ chuyên nghiệp nên tay giỏi hơn chim à?"

Diệp Tu mỉm cười, tiếp đó Phương Duệ lại bồi thêm một câu: "Nếu bé chim không được sử dụng thì xin mời hiến tặng cho người có nhu cầu."

"Lát nữa em sẽ cần dùng." Diệp Tu trịnh trọng đàng hoàng trả lời.

"Anh có thể học hỏi phẩm chất chỉ làm không nói của Chu Trạch Khải một chút được không, xem xem điểm đáng yêu của người ta làm bao cô gái xiêu lòng kia." Phương Duệ giơ tay đẩy gương mặt sát gần của Diệp Tu ra xa.

"Đồng chí Phương Duệ," Diệp Tu chộp lấy hai bàn tay hắn kéo cao lên, cố định trên đỉnh đầu, "Đang trên giường đừng nên nhắc tên người khác chứ."

Phương Duệ cười, "Diệp thần bá đạo tới làm em?"

"Phải, anh tới rồi."

"?"

Phương Duệ vừa bắn ra nên còn mềm nhũn, mà Diệp Tu thì vẫn cương cứng, vật rắn hừng hực chẳng hề báo trước chen vào miệng huyệt, thúc mạnh, toàn bộ quá trình đều dứt khoát, không nói một lời.

Cả đêm chỉ chờ mỗi lúc này thôi. Phương Duệ cảm thán, hai tay thoát ra khỏi khống chế của Diệp Tu, vòng lên cổ hắn, lỗ mũi hừ một tiếng dài đầy thỏa mãn, sâu sắc kết luận đồ chơi và ngón tay không thể nào so với hàng thật được, chưa kể còn là của người mình thích.

Cân nhắc giai đoạn trơ (*) của Phương Duệ, Diệp Tu bắt đầu theo lối dịu dàng, tính khí đưa đẩy nhịp nhàng, thỉnh thoảng đâm cọ vào chỗ sâu nhất, những chỉ lướt qua nhẹ nhàng rồi thôi, không nấn ná. Ngón tay đang ở xương cụt ngọ nguậy, khiến cho Phương Duệ ngứa ngứa tê tê mà ưỡn eo, gần như dính hẳn lên người Diệp Tu. Tay Diệp Tu mơn trớn khắp lưng hắn, đến xương bả vai thì ngừng lại nâng người hắn lên, chỉ để cúi đầu mút lấy hai điểm phía trước khi Phương Duệ ưỡn ngực. Đầu lưỡi đảo vòng quanh quầng vú, thỉnh thoảng liếm láp đầu nhũ, tạo ra tiếng nhóp nhép be bé, không ngờ hắn lại không bày trò chơi play xấu hổ gì. Núm vú dựng thẳng rất nhanh, Phương Duệ bật ra tiếng thở gấp, ôm lấy đầu Diệp Tu chủ động nghênh đón, thoải mái bày tỏ ý kiến "Bên này cũng muốn."

(*) Giai đoạn trơ là khi cơ thể nhận kích thích nhưng chưa kịp phản ứng.

Diệp Tu rút bàn tay vẫn đang đỡ sau lưng Phương Duệ, vói xuống nắm chặt lấy dương vật đang ngẩng đầu lần thứ hai của hắn, bàn tay ôm lấy cây thịt vuốt lên vuốt xuống.

"Nếu bây giờ mà anh dùng tốc độ tay bùng hổ hồi cuối mùa mười thì sẽ ra sao nhỉ?" Phương Duệ lắc lắc eo, hỏi.

"Thì em sẽ bị anh vắt kiệt tới giọt cuối cùng, muốn thử chút không?" Diệp Tu ngẩng đầu từ trên ngực hắn, đổi thành dùng tay nắn bóp đầu vú, lòng bàn tay như thờ ơ lượt nhẹ qua nơi dựng thẳng.

"Hay là anh dùng cái cây dưới này để vắt kiệt em đi." Phương Duệ tinh quái kẹp chặt hậu huyệt.

"Được."

Phương Duệ: Sao cảnh này thấy quen quen?

Diệp Tu vừa dứt lời đã lập tức lật sấp Phương Duệ vốn đang nằm ngửa chỏng bốn vó lên trời thoải mái tận hưởng, nâng hông hắn thành tư thế quỳ bò, dương vật kẹt giữa hai đùi, vào thế sẵn sàng chỉ chờ thời cơ.

"Sao không báo trước một câu, ép hư sống mũi đẹp trai của em rồi!" Gương mặt đang chôn trong gối của Phương Duệ xoay sang, khuỷu tay chống nửa người, rãnh lưng ẩn hiện, xương bả vai nhô lên phối với bờ eo hõm xuống tạo thành một bức tranh điểm xuyết. Hắn ngó ra sau, liếc mắt đưa tình, chẳng thèm quan tâm trong căn phòng tối om liệu Diệp Tu có thấy được không, cọ lên hông Diệp Tu, giục: "Vào đi, nhanh lên chút."

Diệp Tu khẽ vuốt một bên đùi ướt nhẹp, cuối cùng cũng đẩy hai cánh mông ra để chen vào.

Phương Duệ há miệng rên không thành tiếng, liên tục bấu chặt lấy gối trong tay, chịu đựng cả cơn đau khi bị đâm sâu đến tận cùng lẫn từng cơn ngứa mềm đang lan từ tuyến tiền liệt ra khắp cơ thể. Diệp Tu kề sát đường sống lưng của Phương Duệ, tay mò từ eo ngực tìm tới cổ, thân dưới vẫn va chạm chẳng chút nể nang, cảm nhận từng nhịp giật của mạch máu trên cổ Phương Duệ.

Đêm tối yên tĩnh khiến tiếng va chạm thân thể cùng tiếng nước bên trong trở nên vô cùng rõ ràng. Cánh tay chống người của Phương Duệ thoáng run rẩy, hắn bị Diệp Tu chụp lấy cổ kéo ngửa ra, đầu dựa vào bờ ngực sau lưng, tiếng rên rỉ đã đột phá được rào cảo nơi cổ họng chuyển từ thâp sang cao.

Diệp Tu cau mày, chăm chú ngắm nhìn một nửa khuôn mặt Phương Duệ, ra sức động thân, dục vọng trong mắt trần trụi mà hừng hực, hơi thở ngày càng nặng nề lẫn với tiếng hổn hển trầm thấp rơi trọn vào tai Phương Duệ, nóng bỏng đến mức thiêu đốt cả tai hắn, thúc giục hắn quay đầu tìm tới miệng Diệp Tu. Diệp Tu ngầm hiểu ý, thả chậm tốc độ thân dưới, đè thấp người xuống khóa môi với Phương Duệ. Phương Duệ không biết bị gì kích thích, đầu lưỡi gấp gáp xông tới, rất nhanh sau đó bị Diệp Tu ép trở về liếm láp một phen, đến khi lồng ngực Phương Duệ nhấp nhô kịch liệt, mơ hồ lầm bầm "Không thở được" mới thả ra.

Sau cùng hắn vẫn nhào tới ngậm môi dưới của Diệp Tu, mút mạnh hai cái, nghiêm túc nói với người kia: "Lão Diệp, lúc làm tình anh thật quá gợi cmn cảm."

Diệp Tu đôi chút thấy như mình bị trêu ghẹo, "Vậy sau này anh sẽ cho em xem mặt gợi cảm của anh nhiều hơn, phải chịu được đấy."

Lúc nói những lời này, tính khí đang chậm rãi ra vào đột ngột trở nên quyết liệt, dịch ướt trong hậu huyệt bị lôi ra rồi nhét trở lại, nơi giao hòa được vài tia sáng yếu ớt chiếu rọi ướt rượt ánh nước. Phương Duệ bị dục vọng chen não cũng thả cương cho bản thân, hùa theo động tác động eo của Diệp Tu, như đang chủ động đâm mông mình vào côn thịt.

"A... Mạnh chút nữa... Đừng dùng Long Nha, mau mau cho em Hào Long Phá Quân!" Giọng Phương Duệ yếu ớt hơn hẳn lúc bắt đầu vậy mà lại nói ra câu thoại đầy khí phách.

"???" Đang làm tình lại nói hươu nói vượn cái gì đấy?

Diệp Tu suýt chút nữa bị chọc tức đến mức bật cười, vươn tay nhéo cái mông đầy thịt của Phương Duệ một cái, "Em bị thiếu thao ghê gớm đúng không?"

"Aiyo, em sai rồi."

Phương Duệ né ra phía trước, tính khí trượt ra một đoạn, bị miệng huyệt nửa ngậm lấy, Diệp Tu kéo hắn về, nhấc eo đâm vào từ trên xuống, nện thẳng vào tuyến thể ở nơi sâu nhất. Quy đầu bị đẩy tới một cách nặng nề lập tức khiến eo Phương Duệ mềm đến mức ngã thẳng xuống, đáy chậu và bụng dưới vừa đau nhức vừa ngứa ran.

Dường như chê kích thích chưa đủ mãnh liệt, Diệp Tu nắm dương vật đang lộn xộn của Phương Duệ vào trong tay, quyết đoán dùng tốc độ cực nhanh tuốt động, vừa cắn vành tai hắn vừa hỏi, "Phương đại đại giờ có thấy sướng không?"

"A -- Chờ chút... Ư, quá... A..."

Đâu phải chỉ sướng, sướng đến mức da đầu tê dại, đến mức cả người mỏi nhừ.

Phương Duệ rên tiếng sau to hơn tiếng trước, dịch tiến tuyền liệt mất khống chế rỉ xuống từ linh khẩu, chảy đầy tay Diệp Tu. Khoải cảm tấn công từ cả trước lẫn sau khiến Phương Duệ muốn được bắn ra, bị động tác của Diệp Tu bồi thêm tầng tầng lớp lớp.

"... A... Đệt... Nhanh chút nữa..."

Diệp Tu làm theo lời hắn, động tác đưa đẩy ngày càng nhanh, âm tiếng âm nang đánh lên đùi và tiếng rên rỉ của Phương Duệ hài hòa một cách kỳ lạ, mỗi một cú thúc đều hung ác ma sát trong vách, đâm sâu tận cuối, mỗi một cú thúc đều khiến một đốm lửa nổ tung trong não Phương Duệ.

"Có muốn không?"

"... Muốn, ha... A... Bắn vào em đi... A... Muốn tất cả của anh..."

Phương Duệ bị từng cú thúc tốc độ cao va chạm đến mức nói một câu còn đứt quãng nhưng lại rất đỗi thâm tình, lòng Diệp Tu thấy hơi rung động, tay và thân dưới đồng thời ra sức, cả trước lẫn sau của Phương Duệ đều bị nghiền ép đến mức chất lỏng văng tứ tung.

Thành thật mà nói, Phương Duệ thực sự cảm thấy rằng Diệp Tu định dùng hết tốc lực tuốt nổ hắn đồng thời đâm thủng hắn. Giống như trên sàn đâu không ai có thể tồn tại quá lâu dưới tấn công toàn lực của Diệp Tu, trong cơn co rút khi huyết dịch trào dâng, Phương Duệ thấy mình đang mất khống chế trượt nhanh tới cực hạn, sau đó hắn thấy não mình căng thẳng, hô hấp nghẹn lại, cả eo lẫn chân đều run rẩy mà xuất tinh.

Hậu huyệt co rút kịch liệt vì cao trào, Diệp Tu cũng bị hút đến mức bắn tinh, hai phần thân thể kề sát vào nhau, Diệp Tu an ủi xoa xoa gáy Phương Duệ, cho đến khi cơ thể căng cứng của hắn thả lỏng. Khi đã tận hưởng bằng hết dư vị cao trào, Diệp Tu ôm Phương Duệ xoay người nằm xuống, tính khí vẫn đang nằm gọn trong động thịt khép hờ lui ra ngoài, kéo theo tinh đục ngầu uốn lượn chảy xuống từ gốc đùi Phương Duệ.

Phương Duệ lật người trong vòng tay của Diệp Tu, thở dài một hơi, ư ử như tiếng mèo kêu, đến khi bình phục, hắn mò tay vào chiến trường giữa hai chân, câu "Đờ mờ" lần thứ hai bật ra giữa hai hàm răng.

"Diệp Tu, anh đúng là không biết xấu hổ, dám không đeo bao cao su! Anh chỉ lo thỏa mãn cục móng heo của mình thôi đúng không!"

Diệp Tu biết mình sai, giơ tay đầu hàng, "Có trời cao chứng giám, là do nhất thời không kháng được sắc dụ ngay trước mắt cho nên không có tâm trí để ý chuyện khác."

“Lần sau không được viện cớ này nữa.” Phương Duệ đá hắn một cái, sau đó duỗi dài chân gác trên người Diệp Tu, “Sao anh còn ngây người, đợi em châm cho anh điếu thuốc xong việc à, dậy thanh lý đi!"

Diệp Tu lúc vừa làm xong bao giờ cũng rất dễ sai khiến, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Phương Duệ vội vàng ngăn cản hắn, "Trời đang tối mà lại không bật lò sưởi, dùng giấy là được."

“Anh ra ngoài lấy điếu thuốc xong việc." Diệp Tu chẳng thèm quay đầu.

"Cút đi!!" Phương Duệ nhặt gối ném qua.


🖤 (//ω//) 🖤​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook