Vu Phong trong mắt tôi
Tác giả: 吟白
Edit: @Zuire
Vu Phong, người này giống rất nhiều nhân vật trong Toàn chức, không phải là người dễ bị gán cho cái mác tuyệt đối, thậm chí cái mác nhân vật còn mờ nhạt hơn một số nhân vật khác, bởi trong cuộc sóng của ta sẽ xuất hiện loại người như vậy, vừa phức tạp lại không thể làm rõ được. Nếu muốn hình dung ra thì đại khái chính là: Rất thật, nhưng cũng rất thiện lương, rất nhiệt huyết nhưng cũng rất trầm tư, vừa hiện thực vừa lãng mạn.
Cũng vì không rõ như thế, mà cảm giác của tôi với anh cũng mơ hồ như vậy. Lần đầu tiên đọc thì là tính cách người qua đường này cũng không tệ lắm, lần thứ hai đọc cảm thấy anh có thể đồng cảm được những người cũng chỉ hoàn thành tốt chính mình. lần thứ ba là cảm giác không thích nhưng lại thấy anh rất đề phòng thiện ý thuần tuý của người khác (về sau sẽ rõ), lần thứ tư mới nhận ra, anh thật là một người dám nghĩ dám làm. Mặt khác cũng là loại người tích cực luôn hướng về mục tiêu mà tôi thích.
Đầu tiên, anh ra mắt vào mùa giải thứ sáu ở Lam Vũ, trùng hợp cũng vào năm đó, tiền bối Bách Hoa Tôn Triết Bình giải nghệ (thời gian giải nghệ này không được nói rõ, tôi tạm thời mặc định là giải nghệ trong thời gian thi đấu, và tuyên bố chính thức giải nghệ vào cuối mùa giải). Sau đó, một mặt Phong Mang Tuệ Kiếm quật khởi, cùng năm đó đạt được quán quân, một mặt Bách Hoa Liễu Loạn một mình chống đỡ đại cục, Lạc Hoa Lang Tạ nhanh chóng bị lu mờ, không như những nghề nghiệp khác, Cuồng Kiếm xưa nay thật sự rất thiếu những lần giao tranh, cũng thiếu những lần truyền thừa để tiếp nhận hoàn toàn.
Tôi nghĩ rất nhiều về giả thiết anh là fan của Tôn Triết Bình, cuối cùng tôi vẫn đưa ra kết luận là không thể tính thế được. Chỉ là giả thiết mà thôi. Không phải góc nhìn của tôi về anh bị ảnh hưởng sau khi anh chuyển nhượng, mà là nếu là thật, thì thật cute quá.
Ra mắt được cầm cúp quán quân (tuyển thủ luân phiên). Đây cũng là nền cho việc anh chuyển nhượng sau này, anh không có thứ gọi là chấp niệm với quán quân, nếu thật sự có thứ gọi là chấp niệm thì sợ rằng chính là... muốn chiếc cúp vô địch được công nhận là của riêng mình.
Ước muốn được xem trọng, một thứ cảm xúc bình thường đến không thể bình thường hơn. Đây không phải là khoe khoang thứ hư danh, mà là vinh quang đạt được khi thể hiện và khẳng định trọn vẹn trong màn trình diễn của mình.
Thế nhưng, dưới ánh sáng của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên (nguyên tác chủ yếu khắc hoạ anh và Hoàng Thiếu Thiên), tài hoa của anh lại không thể nào nở rộ hoàn toàn được, chỉ được chú ý khi chuyển nhượng.
Nói về tầm quan trọng của anh trong Lam Vũ, tôi ở đây muốn nói một chút: Không có gì bàn cãi, khi đó Vu Phong là tay đấm vững chãi của Lam Vũ, nhưng song hạch Lam Vũ sẽ không xuất hiện trong cặp tổ hợp thứ hai mà được xây dựng cho anh. Rất nhiều người đề nghị anh thử với Trịnh Hiên Phồn Hoa Huyết Cảnh xem sao, thật ra là không được. Nếu quả thật có thể có cơ hội thử một lần như vậy, chỗ đứng của Vu Phong ở Lam Vũ đã không chỉ là chiếc ghế thứ ba. Tạm gác lại vấn đề khác nhau giữa súng của Thương Lâm và súng của Bách Hoa không chỉ về phong cách mà còn về tính thực tế thao tác của đấu pháo Bách Hoa, ta xem lại:
"Nếu cậu ta cũng hăng như Vu Phong thì tốt quá." Dụ Văn Châu nói.
"Nếu vậy... thì nó cũng đi mất tiêu rồi." Hoàng Thiếu Thiên nói. Mùa hè năm đó Bách Hoa tìm đến Trịnh Hiên, Lam Vũ có ai không biết?
"Ừ đúng... cho nên bó tay." Dụ Văn Châu đành chịu.
"Nếu nó với Vu Phong trung hòa lẫn nhau thì hay." Hoàng Thiếu Thiên nói.
"Rồi sao nữa? Đội mình tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh luôn?" Dụ Văn Châu nói. Dàn tuyển thủ Thế hệ Hoàng kim chịu ảnh hưởng rất sâu sắc bởi Phồn Hoa Huyết Cảnh. Mùa giải thứ ba và thứ tư chính là thời đại đỉnh cao của Phồn Hoa Huyết Cảnh, toàn bộ người của Thế hệ Hoàng kim đều tắm dưới Phồn Hoa Huyết Cảnh mà khôn lớn.
"Biết đâu chừng?" Hoàng Thiếu Thiên nói. (Toàn chức cao thủ - chương 1409)
Biết đâu chừng? Vì chưa từng thử nên đâu biết. Nếu như hai người họ có thể dung hoà, Lam Vũ biết đâu có thể thử một lần? Nhưng xét theo bối cảnh, họ có lẽ chưa từng thử. Nếu thật sự tiếc cho chưa thử, thì sẽ không còn những ký ức được tắm trong Phồn Hoa Huyết Cảnh của Thế hệ Hoàng Kim. Đương nhiên, sau này anh gia nhập Bách Hoa, nghiên cứu Phồn Hoa Huyết Cảnh, rồi có lý do từ bỏ, anh đã nhìn ra được mình chưa đủ rõ để hiểu hay nếm thử phối hợp thế này.
Sau đó nhắc đến cách bày trận của Lam Vũ.
Trong trận tranh tài trước đó từng miêu tả qua, Vu Phong rất thường xuyên đứng thứ ba trong Ngôi Sao Tụ Hội, được cử ra trong trận solo để gỡ gạc lại một ván (người Luân Hồi hiểu nên cũng không nói gì). Thi đấu đoàn đội lại rất ngoài dự liệu, Tống Hiểu ra sân thay thế hoàn toàn Trịnh Hiên. Làm rõ ở đây thì Tống Hiểu là người thứ sáu, bình thường không ai làm như vậy cả. Về sau thi đấu đều là Trịnh Hiên và Hoàng Thiếu Thiên phối hợp, Tiểu Lư thay cho vị trí tay đấm chính đi sát Dụ Văn Châu, còn trị liệu thì đi bên cạnh phụ trợ.
Lại nhắc tới sự hợp tác ăn ý của ba người Dụ Tống Lư, tôi thêm một điểm về khả năng Vu Phong sẽ phối hợp với Dụ đội. Sau đó dù có là tay đấm chính, nhưng khuynh hướng cân đối đội hình của Lam Vũ, trong chiến thuật sẽ không có tay đấm nào khác.
Vì vậy, không thể nói Lam Vũ tệ với anh được, không thể nói là không xem trọng, chỉ là chưa xem trọng đến trình độ mà anh muốn kia thôi. Cách nói này có hơi tàn nhẫn, nhưng là đệ nhất Cuồng kiếm sĩ, là người nằm trong top mười của Ngôi Sao Tụ Hội, anh hi vọng như vậy cũng là phải.
Phong Mang Tuệ Kiếm, sao lại không muốn phong mang tất lộ*, kiếm chém khắp nơi?
*Phong mang tất lộ: bộc lộ tài năng
Anh vẫn yêu Lam Vũ như thuở ngày đầu (nhưng thua tình cảm của Trương Giai Lạc với Bách Hoa đã được kể đến trong nguyên tác. Nên anh mới ghen tị, mới làm một chuyện mà dù có mơ, fan Lam Vũ cũng có thể hận anh cho được...), hồi còn ở Lam Vũ, anh cật lực, toàn tâm, toàn ý cống hiến cho Lam Vũ, nhưng sau khi chuyển nhượng cũng không xem quá khứ như kẻ thù không độ trời chung. Sau này, khi Dụ đội đùa vui Lưu Tiểu Biệt, cậu cũng sẽ ngồi cùng chêm vào vài câu. (có khi còn hùa vào trêu cùng.)
Nhưng,
"Nếu vậy, cậu xem Lam Vũ là cái gì?"
"Cám ơn mọi người đã giúp đỡ tôi bao lâu qua..."
"Là quá khứ.
Lam Vũ, với hắn đã là quá khứ." (Toàn chức cao thủ chương 1344)
Câu nói này, đứng ở vị trí là fan Lam Vũ hay dưới góc độ là Hoàng thiếu, tôi tất nhiên rất đau lòng, thật sự rất buồn.
Tuy vậy nhìn lại cả toàn bộ truyện, trong hàng ngàn lần xuất hiện của từ này, thì tựa như nó đều nói cho ta biết, quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi, dù có đẹp đẽ đến đâu, cũng chỉ là quá khứ đẹp đẽ mà thôi. Dù cho có là Diệp Tu, Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình, Phương Duệ, Tôn Tường... thì cũng không ngừng đổi thay, mặc cho là lên voi xuống chó, quá khứ đều không thể bỏ được. Do vậy, đoạn quá khứ này của Vu Phong chỉ là bị khoá lại làm hồi ức mà thôi, nhấc được, cũng bỏ được.
PS: Ngoài những hồi ức đẹp đẽ bên Lam Vũ, Lam Vũ còn ban tặng cậu một con tim sắt đá ... khả năng chống lại lời rác rưởi. Hahahahahahha, không phải anti đâu.
Có lẽ ở một thời điểm không thích hợp nào đó, khi có cơ hội, có lẽ sẽ có người trở về, như Tiêu Thời Khâm trở về Lôi Đình vậy. Nhưng Vu Phong không phải Tiêu Thời Khâm, Bách Hoa cũng không phải Lôi Đình. Anh cũng yêu Bách Hoa như vậy, đồng thời, sau này Bách Hoa cũng muốn dành tặng cho anh sự quan tâm mà anh mong ước, cơ hội thích hợp.
Sau khi tới Bách Hoa, dù là mới năm đầu tiên fan Bách Hoa chỉ nhất định để ý đến Trương Giai Lạc, Vu Phong vẫn coi mình là người Bách Hoa, vẫn đứng trên lập trường Bách Hoa mà suy nghĩ mọi vấn đề. Thậm chí còn đứng trên góc độ là fan Bách Hoa mà ứng xử: Anh có đầy đủ lý do để hiểu được Trương Giai Nhạc trên sân, cũng có thể không nể mặt mũi đội cũ như vậy... đây là tố chất cơ bản của một tuyển thủ chuyên nghiệp cũng như một người có nhân cách trách nhiệm cao.
Nhưng anh cũng cảm nhận được fan Bách Hoa đau lắm. Nếu chỉ tính bề nổi, không cần phải nói, trong mắt mỗi người, đều có một thứ mà khiến ta luôn hâm mộ họ (cậu biết đấy), vì vậy mà anh cũng nảy ra chút đồng cảm nhất định.
Tiếp đến là anh thắp lên ngọn lửa của nhiệt huyết.
"Cơ hội?
Lúc này trong lòng Vu Phong lại không hề có ý tưởng đó.
Hắn dũng cảm đứng ra, chỉ toàn bằng vào một bầu nhiệt huyết.
Hắn nghe được những gì Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc nói với nhau, muốn chém đứt quá khứ nhất định phải bằng cách này sao? Vu Phong cực kỳ phản đối, thậm chí còn cảm thấy phẫn nộ. Bởi vì hắn đang ở Bách Hoa, nên hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác ý nghĩa của ba chữ “Trương Giai Lạc” đối với những con người này. Vì thế lúc nãy Trương Giai Lạc giả vờ rút súng nhắm vào người chơi Bách Hoa, hắn đã lao ra. Không riêng vì Trương Giai Lạc, mà còn vì không muốn fan Bách Hoa phải gánh chịu nỗi đau quá lớn, tổn thương quá sâu.
Thế rồi, vào đúng lúc này lại xuất hiện một Tái Thụy Nhất Hạ.
Thực tế, tàn khốc. Hai người bọn họ muốn dùng một cách thực tế và tàn khốc như thế để giã biệt fan hâm mộ Bách Hoa.
Vu Phong hoàn toàn không thể chấp nhận.
Hắn chưa hề nghĩ đến hậu quả khi đứng ra, hắn chỉ muốn làm tất cả những gì hắn có thể làm trước mắt, mà có lẽ đó chỉ là chiến đấu mà thôi…
Quả thật rất khó đối phó…
Bách Hoa thu mua Vu Phong cũng vì muốn tái tạo Phồn Hoa Huyết Cảnh, cho nên Vu Phong đã từng nghiên cứu đấu pháp này rất nhiều lần, xem qua vô số replay thi đấu của tổ hợp Song Hoa khi còn ở chiến đội Bách Hoa ngày trước. Do đó lúc này hắn chắc chắn hơn hết thảy ai khác, cuồng kiếm sĩ trước mắt, chính là đệ nhất cuồng kiếm Tôn Triết Bình năm xưa.
Mà khi hắn thật sự đặt mình vào giữa Phồn Hoa Huyết Cảnh, hắn cũng phát hiện, đấu pháp này quả thật rất khó đối phó.
Sợ rằng không thể rồi…
Nhìn thấy cột máu chạy thẳng xuống đáy, Vu Phong thở dài, sự bảo vệ của hắn đối với Bách Hoa chỉ làm được đến đây mà thôi. Một giọt sinh mệnh cuối cùng, hãy triệt để cháy bùng lên đi!"
Vu Phong đứng gần nhất đương nhiên quan sát rất rõ, dù anh biét đây đều chỉ là những bước chuẩn bị tốt cho tương lai của mình. Nhưng giờ khắc này, nhiệt huyết sực sôi, anh chỉ muốn ngăn cản chuyện tiếp theo sẽ xảy ra. Thế nhưng, đối mắt với người của Bách Hoa Cốc đang giận dữ phẫn nộ, họ liệu có thể nghe anh giải thích sao?
Đoạn này xem ra, anh thật ra có thể hiểu được hành vi của Trương Giai Lạc, cũng không hi vọng người kia bị hiểu lầm, nhưng càng không cho phép fan Bách Hoa bị tổn thương. (viết xong tôi nhận ra một điểm: thứ mà Trương Giai Lạc tàn nhẫn cự tuyệt, chính là sự dõi theo từ lâu của fan Bách Hoa.) Giây phút này, dù căn cứ theo ý muốn về địa vị của anh với Bách Hoa, fan Bách Hoa không còn nhung nhớ Trương Giai Lạc là một chuyện tốt, nhưng anh lại tức giận. Đây chính là chỗ mà tôi thấy sự thiện lương trong anh, chính nghĩa của anh. Anh muốn bảo vệ Bách Hoa, muốn bảo vệ fan Bách Hoa, thậm chí cũng hiểu được thứ mà Trương Giai Lạc muốn bảo vệ về sau. Vì vậy, tôi nhớ đến khi ba Trùng nói về trận đánh giữa anh và Tiểu Lâu, cuồng kiếm sĩ là nghề nghiệp menly nhất, từ việc gánh vác trách nhiệm đến xác định những thứ mình phải bảo vệ, anh thật sự rất đàn ông (theo như buổi tán phét hôm qua của chúng tôi thì đoán chắc là đạt Max điểm bạn trai.)
Sau đó nói về chuyển biến của Bách Hoa về sau đi...
Trận đấu kia của anh và Hoàng Thiếu Thiên bị đánh giá là Bách Hoa đã tiến bộ rất lớn trong một năm. (Chưa tìm trong nguyên tác, quá lười nên viết đại ý ra vậy)
"Có lẽ trách nhiệm đội trưởng đè nặng trên vai đã giúp anh ấy có thêm dũng khí, có thêm trưởng thành!"
Tạm thời không đề cập đến tước kia, Vu Phong hiện giờ không còn bị một lượng nhỏ fan hâm mộ cho rằng "đừng có mà được voi đòi tiên, an phận mà làm kẻ đứng thứ ba ở Lam Vũ đi" (đại ý), chức trách đội trưởng Bách Hoa, anh đã gánh lên rồi.
Thật ra trong quá trình giải quyết vai trò của đội trưởng, anh có tham khảo Dụ Văn Châu, đây cũng chính là một trong những dấu ấn khó phai vủa Lam Vũ trong anh. Chỉ là anh nhanh chóng phát hiện, Bách Hoa không phải Lam Vũ, tình huống hoàn toàn khác nhau, đồng thời ngẫm nghĩ phải chăng tinh thần Bách Hoa khá sa sút? Suy nghĩ này đã biến mất hoàn toàn sau trận đánh dây dưa với Luân Hồi. So sánh hai chiến đội này, tuổi tác Bách Hoa tổng thể thì có hơi trẻ hơn chút, trong lịch sử (không nhịn được mà dùng từ này) chiến đội trước đây cũng chịu không ít áp lực và tổn thương, nhưng dưới thời anh dẫn dắt Bách Hoa, mỗi người đều tích cực nỗ lực, cuối cùng cũng nhận được một vài thắng lợi và thất bại thành ra tạo nên một trạng thái trần ngập hi vọng.
Bách Hoa điểm khởi đầu cực kỳ không ổn, hơi hơi liên quan đến cảm xúc Vu Phong khi bị đả kích. Cũng may về sau anh tỉnh lại. Làm một tuyển thủ cấp bậc All- Stars, anh sẽ không chỉ chỉ vào cái bánh để nó rơi từ trên trời xuống nữa, anh sẽ phấn đấu ý chí, phải dùng sự cố gắng này để thay đổi thái đội của fan Bách Hoa.
Trạng thái Vu Phong ngày càng tăng, từng ngày càng ăn ý thêm với đội. Thành tích Bách Hoa rốt cuộc được anh chấn chỉnh thành nề nếp. Nhưng trong suy nghĩa của fan về những bóng ma kia, không dứt vỏ được bóng ma chuyên gia đạn dược, nó sẽ mãi tồn tại
Cũng mà do chuyện này, mà thực lực chưa đến đệ nhất chuyện gia đạn dược Hoa Phồn Tự Cẩm lại có thể được fan Bách Hoa vote vào đội hình All - Stars.
Trong lòng Vu Phong cũng không phải không nhận ra, anh biết rằng, nếu có một ngày, thực lực của Trâu Viễn có thể thực sự đạt tới top đầu, thì anh - Vu Phong và cuồng kiếm sĩ của mình lại trở thành kẻ thứ hai.
Anh không muốn làm kẻ đứng thứ hai, anh phải dùng cuồng kiếm của mình, bảo vệ hết thảy thứ mà anh muốn theo đuổi!
Đáng nhắc tới đó là thái độ của anh về địa vị của Trâu Viễn ở Bách Hoa, trước đó (ít nhất là trước khi gặp Phồn Hoa Huyết Cảnh) thì có chút kiêng kị. Đó cũng không hẳn là xa lánh gì, mà là một cảm giác không xác định được về vị trí của mình. Dù ngay từ đầu đến Bách Hoa, Trâu Viễn rất nhanh chóng yên lặng chuyển giao công việc, nhưng cậu không tranh không có nghĩ fan Bách Hoa không để ý đến chuyên gia đạn dược. Đấy còn chưa kể fan Trâu Viễn có thể tực tiếp đẩy cậu vào All Stars, dù cộng tác phát huy càng ngày càng xuất sắc... Nhưng lần này tình hình của anh khác với khi ở Lam Vũ, anh đã có những hi vọng khác (Trâu Viễn không phải thiên tài như Dụ Hoàng), có những suy tính khác (đã lựa chọn đến Bách Hoa tất nhiên là sẽ không phụ lựa chọn này, sau khi bớt u buồn, anh đã chấn hưng lại tinh thần), có một bối cảnh hoàn toàn khác (Trâu Viễn cũng thật sự không muốn vị trí đầu tiên), nên anh đã lựa chọn tranh thủ chiếm lấy vị trí đứng nhất.
À, phải, hôm qua ai đó nói khi gặp lại Phồn Hoa Huyết Cảnh Trâu Viễn cũng ở bên cạnh quan sát. Sau đó, khi nhìn vào thời điểm Luân Hồi ra sân, tôi phát hiện vào mùa giải thứ chín, các chiến đội đều không có nghỉ hè, đều ở lại chiến đội. Như vậy, lần đó Vu Phong một mình ngăn cản Phồn Hoa Huyết Cảnh cũng đủ để chứng tỏ mọi người đểu đã ủng hộ vị trí hạch tâm của anh với Bách Hoa. Dạng ủng hộ trong đội này, kể cả như Chu Hiệu Bình bất mãn với Trương Giai Lạc nhưng lại rất có hảo cảm với Vu Phong (trích lại nguyên văn thôi, mấy người đừng có tìm tôi ý kiến) cũng đủ để cho anh an tâm. Vì vậy anh cửa ải anh cần phải vượt qua chính là fan hâm mộ kia, thiên thời địa lợi nhân hoà như thế mà anh lại chọn lùi bước rời đi, thì chắc hẳn anh cũng chẳng phải cuồng kiếm sĩ nam tính mà chúng ta nhìn thấy trên kia.
Còn giờ, hai người họ không còn mơ màng nữa, bọn họ phải dùng chính phương thức của mình, để vượt qua kẻ đi trước. Khai sáng tổ hợp thuộc về bọn họ. Dù cho ngoại giờ vẫn chủ yếu gọi đôi cộng tác này là Phồn Hoa Huyết Cảnh, nhưng bọn họ đều tin rằng, nhất định sẽ có một cái tên thuộc về chính họ.
Nếu muốn tái hiện lại Phồn Hoa Huyết Cảnh, Tôn Triết Bình đã từng đánh giá rằng, Vu Phong còn phải nỗ lực hơn. Nhưng anh đã quyết đoán không chọn lựa như vậy. Cứ coi như nếu đứng từ góc độ Vu Phong đánh giá, đâu phải là anh không cố gắng, mà là phải chăng anh cũng không thích thứ lặp lại thế này. Anh muốn làm kẻ đệ nhất, thế thì sao phải làm tổ hợp Phồn Hoa Huyết Cảnh thứ hai? Nhưng bỏ Phồn Hoa Huyết Cảnh ư, đã có người từng nói: "Anh không muốn làm Phồn Hoa Huyết Cảnh thứ hai, nên mới không trở thành Phồn Hoa Huyết Cảnh, không muốn cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược về cùng một tổ." (Huống chi không nói đến vấn đề anh có định bỏ tổ hợp này hay không, nhưng Bách Hoa chắc chắn sẽ không bỏ chuyên gia đạn dược, Trâu Viễn cũng chẳng phải là "người sẽ bỏ đi"), bọn họ chỉ cùng đang quyết định một phòng cách đánh, sau đó "vượt qua tiền bối".
"Trâu Viễn chợt nhớ đến mục tiêu ban đầu câu lạc bộ hướng tới cho họ. Bây giờ xem ra, mức độ thành công chỉ tàm tạm. Phồn Hoa Huyết Cảnh là đấu pháp cần hai con người tâm linh tương thông, chứ không phải chỉ trình độ là được. Nó có liên hệ mật thiết với tính cách tuyển thủ. Vu Phong không phải Tôn Triết Bình, Trâu Viễn cũng không phải Trương Giai Lạc, nên bọn họ sẽ không cách nào tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh ngày xưa. Họ chỉ có thể dùng cách của riêng mình, tạo nên một cặp đôi cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược mới." (Toàn chức cao thủ chương 1386)
Đoạn này ta nhìn thử dưới góc độ Trâu Viễn xem, lý do hai người bọn họ không thể tạo nên tổ hợp này còn thêm một mục nữa: Kỹ thuật có thể tạm chấp nhận được đấy, nhưng tính cách tuyển thủ thì không quá khả quan. Tiếc rằng sau câu nói kia đã để lộ rõ sự khác biệt giữa các tuyển thủ làm cho Phồn Hoa Huyết Cảnh không tài nào tái hiện được. Bắt chước? Trâu Viễn đã từng như thế ở mùa giải thứ tám, đến cả tính cách cậu cũng bắt chước cho giống, tiếc rằng, sự thật cậu không phải là người kia, chỉ đang cố thể hiện mình là Trương Giai Lạc mà thôi. Mà chính vì đang cố thể hiện, nên cậu không thể phát huy những thứ mình giỏi nhất, thành thạo nhất ra. Còn cuồng kiếm sĩ thì sao, dù đều là nghề nghiệp rất nam tính, nhưng nếu nói như mấy người thì Vu Phong và Tôn Triết Bình không giống. Nhiều người nói Tôn Triết Bình can đảm nhưng rất thận trọng, tôi lại thấy anh hơi cảm tính nhưng rất lý trí, mà Vu Phong, dù tôi nói anh "hiện thực", nhưng thật ra lại rất lãng mạn, luôn theo đuổi mộng tưởng chính mình. Những hành vi không phù hợp với mục tiêu của chính mình, đã sinh ra từ cảm giác chính nghĩa và lòng nhiệt huyết của anh. (không hiểu sao tôi luôn cảm thấy cuồng kiếm sĩ đều là những thi sĩ, mau cứu tôi.)
Một trận tranh tài, để lại cho bọn họ rất nhiều nếu như.
Mà những nếu như này, đối với Bách Hoa mà nói, đó chính là biểu tượng của hi vọng. Bởi nếu có cơ hội, có điệu kiện, họ sẽ biến những nếu như này trở thành sự thật.
"Sang năm, chúng ta đánh tiếp!" Vu Phong nói.
"Đánh tiếp!" Chu Hiệu Bình thôi không vỗ đùi nữa, đổi thành nắm đấm vung cao.
"Đánh tiếp!" Tất cả tuyển thủ Bách Hoa trịnh trọng gật đầu.
Bách Hoa bán mạng để vào được vòng chung kết và rồi kết thúc hành trình chỉ trong hai hiệp đầu tiên. Có tiếc nuối chứ, không cam lòng chứ, nhưng Vu Phong cảm thấy, đó lại chính là những thu hoạch quý giá nhất. Bởi tiếc nuối, bởi không cam lòng, họ mới sẽ càng có thêm động lực mạnh mẽ. Nếu sức áp đảo từ đối thủ chỉ mang đến tuyệt vọng cho ta, quân ta sao còn dũng khí, còn tự tin chiến đấu tiếp tục?
Có thể đánh một trận như thế, có thể kề vai sát cánh bên những đồng đội như thế, thật là điều quá tốt đẹp!
Vu Phong nghĩ. Hắn cảm thấy, mình nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng vô bờ. Tương lai ấy đã gần sát bên hắn." (Toàn chức cao thủ chương 1429)
Nguyên văn đoạn cuối ở trên, anh đã không hối hận vì quyết định của mình. Tương lại Bách Hoa sáng rực trong mắt anh, giống như quả vậy, sẽ có tương lai. Lập tức bầu không khí bên trong mỗi người, không chỉ một người (kể cả tiểu tướng Tằng Tín Nhiên 17 tuổi bị phê bình rất nặng nề vì đã đờ người ra trong trận đấu đầu tiên cũng có thể trở thành một nguồn cổ vũ vĩ đại. Chu Hiệu Bình, người từng tiêu cực vì áp lực lại có thể giương cao đấu chi hướng tới tương lai.) đều đáng để anh ở lại, cũng hấp dẫn anh ở lại. (Các cậu hiểu lí do tôi thêm câu này không?... Vì tôi điên rồi.)