Mục lục
25.
Tuy ngoài miệng nói Ngôi Sao Cuối Tuần tẻ nhạt, đó vẫn là cơ hội hiếm để mọi người cùng tụ tập một nơi, cũng xem như một kỳ nghỉ ngắn. Vì thế không có mấy người thật sự từ chối cơ hội tham dự.
Ban ngày các tuyển thủ quen nhau đều tụ tập đi chơi, thậm chí còn đập cửa hò nhau hay chạy sang khách sạn khác kéo bè kéo cánh vào game PK, rốt cuộc bị người chơi trong game phát hiện, ai xui xẻo sang chiến đội khác tìm người quen cũng xem như rơi vào hang địch, náo loạn đủ cả. May sao đến tối tất cả đều khôi phục khí chất ngôi sao, mỗi người đều trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp nghiêm túc đứng đắn, cảnh giác mọi lúc mọi nơi đề phòng bị máy quay bất ngờ chĩa đến.
Lý Tấn lần đầu thấy cảnh tượng này, mọi khi thi đấu không có đèn đuốc hoành tráng đến vậy, cũng không có nhân viên chạy tới chạy lui dặn dò tỉ mỉ. Cậu ta đang vô cùng hào hứng, muốn chuồn ra ngoài ôm điện thoại quay phim khắp nơi. Bè đảng cậu ta bên Hô Khiếu, Phương Duệ, cũng đang nhấp nhổm không yên. Hai người từ xa nhìn thấy nhau đã vẫy tay hồ hởi.
"Đừng tưởng anh không biết chú mày muốn làm gì." Lý Hiên nhanh tay nhanh mắt ấn Lý Tấn đang định đứng dậy ngồi xuống ghế, "Ngồi yên đi đừng có chạy lung tung."
Ở bên kia Phương Duệ cũng đang bị Lâm Kính Ngôn giữ lại, chỉ khác là động tác nhẹ nhàng hơn nhiều lắm. Lý Tấn rầu rĩ nằm dài ra ghế phía trước: "Đội phó, tui muốn đi vệ sinh."
"Đi vệ sinh vẫn rủ bạn đi cùng, mấy tuổi rồi? Cần tui đi với cậu không?"
Một tiền bối khác trong đội cũng lên tiếng: "Lý Tấn ngồi ngoan ăn bắp rang đi, nhìn tân binh bên Luân Hồi nhà người ta kìa, ngoan ngoãn trật tự đâu có khiến người khác bận tâm như cậu."
Ngồi cách đó không xa, bên Luân Hồi nhà người ta, Chu Trạch Khải đang cúi đầu im lặng, thậm chí không cả liếc nhìn xung quanh. Người ngoài tưởng cậu ngoan ngoãn, thật ra cậu đang lo lắng phát sốt lên, hai tay nắm chặt làm áo đồng phục nhàu cả đi, làm gì còn tâm trạng trải nghiệm bầu không khí trong nhà thi đấu.
Làm tân binh duy nhất của mùa giải thứ năm lọt vào danh sách, lại báo danh tân binh khiêu chiến, với tính cách Chu Trạch Khải có thể hình dung áp lực buổi tối hôm nay với cậu lớn thế nào.
Lý Tấn mặt đầy tiếc hận: "Biết thế tui đã chuồn xuống ghế khán giả rồi, dù sao cũng không có việc để làm."
Đội trưởng xoa đầu cậu ta dỗ dành: "Sao cậu không báo danh tân binh khiêu chiến? Nhỡ đâu có người không tham dự, cậu có cơ hội lên sân thì sao."
"Tiền bối Quý Lãnh giải nghệ rồi, em không còn tiền bối thích khách nào khác muốn khiêu chiến." Lý Tấn bình tĩnh tỏ vẻ từng trải.
Đội trưởng lại hỏi: "Thế còn Ngô Vũ Sách? Tôi nhớ cậu kể đã báo danh rồi?"
Ngô Vũ Sách gật đầu: "Đã được ban tổ chức đồng ý, đứng vị trí thứ ba."
"Hay vậy, bình thường không lên tiếng mà hành động nhanh gọn dứt khoát ghê." Lý Tấn thất vọng vì để lỡ mất tin tình báo này, nhưng nghe vậy thì hưng phấn trở lại, "Chút nữa cố lên, làm Hư Không vẻ vang!"
Ngô Vũ Sách không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
"Vậy cậu định khiêu chiến ai?"
Lý Hiên trong lòng mơ hồ có đáp án, chỉ hỏi để xác thực. Ngô Vũ Sách vừa định mở miệng, ánh đèn trong nhà thi đấu vụt tắt, nhạc và âm thanh nổi lên ầm ầm.
Lý Hiên không thắc mắc nữa, dù sao đáp án cũng sắp đến.
MC xuất hiện tuyên bố mở màn, sau đó 24 tuyển thủ ngôi sao lần lượt lên sân khấu. Chu Trạch Khải không biết từ lúc nào đã rời khỏi ghế xuống hậu trường, giờ đến lượt cậu ta bước lên sân.
Giữa một rừng đại thần nhìn cậu ta căng thẳng nhất, đầu cúi gằm xuống, giao lưu cùng khán giả được mỗi một câu “Chào mọi người”, nhưng giọng quá bé khó mà nghe rõ. Trên màn hình lớn cậu được quay đặc tả, đẹp trai không góc chết, khiến fan nữ càng cuồng nhiệt hò hét.
MC kinh nghiệm phong phú, nói vài câu gỡ tình hình, rồi cổ vũ Chu Trạch Khải chuẩn bị lên khiêu chiến. Hình thức giới thiệu ngôi sao không khác gì năm ngoái, còn đội hình ngôi sao lại xuất hiện những gương mặt mới từ mùa giải thứ tư: mục sư trẻ tuổi và nghiêm cẩn của Bá Đồ, nữ bậc thầy pháo súng xinh đẹp của Gia Thế, kiếm khách Lam Vũ cầm micro lải nhải không ngừng, khiến MC cũng đùa rằng Vinh Quang càng ngày càng mang lại sức sống tràn trề.
Phần giới thiệu ngôi sao nhanh chóng kết thúc, mọi người ai nấy đều lui xuống hậu trường, chỉ còn Chu Trạch Khải trên sân là người mở màn cho hoạt động tân binh khiêu chiến.
"Tiểu Chu, cậu là người thứ hai trong lịch sử Liên minh Vinh Quang vừa ra mắt đã được bình chọn làm ngôi sao, hai năm trước Vương Kiệt Hi khiêu chiến đại thần Diệp Thu, hai năm sau cậu muốn khiêu chiến vị tiền bối nào?"
Chu Trạch Khải do dự một hồi, thấp giọng nói: ". . . Ừ."
MC hoang mang: ". . . Vị nào thế? Có thể nói rõ hơn không?"
"Diệp. . . tiền bối."
Tổ quay phim vội vàng chỉnh âm lượng micro lên cao nhất, khán giả mới nghe được giọng nói Chu Trạch Khải.
Diệp Thu nghe tên mình cũng không ngạc nhiên, vừa đứng dậy vừa quay sang nói với Tô Mộc Tranh: "Anh lo cậu ta sẽ hồi hộp quá mức."
Thế nhưng lo lắng của Diệp Thu cũng như khán giả là dư thừa. Vào đến phòng thi đấu, đặt tay lên bàn phím và chuột, Chu Trạch Khải như biến thành người khác. Những viên đạn lao ra khiến người hoa mắt và sóng ma pháp từ chiến mâu va chạm nhau, Nhất Thương Xuyên Vân biểu hiện ngoạn mục không kém gì mọi lần thi đấu chính thức.
Diệp Thu sau cùng vẫn chiến thắng đẹp đẽ, nhưng Chu Trạch Khải cũng không có bất kỳ sơ hở để Diệp Thu có thể lợi dụng, anh buộc phải dốc toàn lực để chiến thắng.
"Tân binh càng ngày càng giỏi, trận thắng này với tôi khó hơn trận hồi hai năm trước nhiều." Diệp Thu dùng micro nói từ phòng thi đấu ở hậu trường dành riêng cho anh, "Được tân binh chọn khiêu chiến nhiều lần như vậy, lần này là một trong những lần nguy hiểm nhất. Đánh rất tốt, tôi rất hài lòng."
Khán giả vỗ tay như sấm.
Tân binh tiếp theo lên sân chính là Phương Duệ, trận đấu này hoàn toàn không đẹp mắt như trận đầu tiên. Cậu ta ở Hô Khiếu làm người kế tục Lâm Kính Ngôn, việc này ai cũng biết, mà hôm nay người cậu khiêu chiến cũng là tiền bối Lâm Kính Ngôn nhà mình. Trận đấu vừa bắt đầu cậu ta liền biến mất không chút tăm hơi, trong khi Đường Tam Đả đường đường chính chính tiến đến giữa bản đồ. Nhìn cảnh này các tuyển thủ đang ngồi xem đều lắc đầu: "Thật không lễ phép."
Lâm Kính Ngôn trái lại không tỏ vẻ khó chịu, hoàn toàn kiên nhẫn chờ đối phương hành động.
Phương Duệ quả nhiên không đủ kiên nhẫn, cuối cùng lao ra tập kích thì bị Lâm Kính Ngôn tóm gọn, gạch ném tới không trúng đối phương, bản thân mình lại dính Ném Cát. Từ đó trở đi cậu bị áp chế hoàn toàn, nhìn chung kinh nghiệm vẫn còn cách xa đệ nhất lưu manh.
Thế nhưng Phương Duệ ra khỏi phòng thi đấu vẫn rất vui vẻ, cười hi hi ha ha với Lâm Kính Ngôn, rời sân khấu còn suýt nữa nhầm đường.
"Và bây giờ là người thứ ba tham dự tân binh khiêu chiến —— tuyển thủ Ngô Vũ Sách của chiến đội Hư Không!"
Ngô Vũ Sách bước lên sân khấu còn bất ngờ nghe thấy tiếng khán giả hò hét tên mình. Trong lúc thất thần, MC đã đưa micro đến trước mặt cậu.
"Tuyển thủ Ngô Vũ Sách tuy chỉ bắt đầu xuất hiện từ giữa mùa giải, nhưng biểu hiện của cậu để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng rất nhiều người. Vậy hôm nay tiền bối cậu muốn khiêu chiến là ai?"
"Tôi. . ."
Cậu ngừng một chút, theo thói quen đưa mắt về khu vực chiến đội Hư Không.
"Tôi muốn khiêu chiến tiền bối Lý Hiên của chiến đội Hư Không."
26.
Nghe giọng Ngô Vũ Sách khàn khàn gọi tên mình, Lý Hiên cảm thấy trực giác mình chuẩn đến mức có thể trúng xổ số.
Cậu không đoán được vì sao Ngô Vũ Sách không kể chuyện này với cậu. Ngô Vũ Sách là người chất chứa nhiều chuyện trong lòng, đôi khi cần thẳng thắn cậu ta lại thẳng thắn đến mức rối rắm. Nhưng Lý Hiên biết Ngô Vũ Sách sẽ luôn tìm thời cơ thích hợp để nói những chuyện quan trọng, mà đối tượng cho trận tân binh khiêu chiến lại chẳng phải bí mật to tát gì, trước sau mọi người cũng biết.
Lý Hiên đứng dậy lên sân khấu, dưới sự dẫn dắt của MC phát biểu vài câu đơn giản: được đồng đội và bạn tốt chọn để khiêu chiến là một vinh hạnh, nhất định sẽ dùng toàn bộ sức lực cho trận đấu, . . . Ngay trước khi ánh đèn vụt tắt, cậu nhìn thấy người bày ra trò này đang cười với mình.
Trò đùa dai này cũng hơi lớn rồi. Lý Hiên nở nụ cười bất đắc dĩ đáp lại đối phương, rồi ngồi vào phòng thi đấu. Phòng thi đấu cho Ngôi Sao Cuối Tuần nằm ngay giữa sân khấu, cũng không đóng kín hoàn toàn, quay đầu có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt đối thủ.
Từ khi bắt đầu huấn luyện phối hợp, bọn họ rất ít sử dụng acc chính để âm thầm so tài với nhau.
Giống như lần đầu tiên bọn họ PK, Lý Hiên biết Ngô Vũ Sách am hiểu việc “đánh hết sức” hơn mình, dù trận đấu này chỉ mang tính biểu diễn, cậu ta chắc chắn không mảy may có ý định nương tay.
Tuy vậy, Lý Hiên không cho rằng mình thua kém, cũng không thể thua trận.
Bản đồ tải xong, một ngôi làng hoàn toàn bình thường hiện ra, có ruộng đồng trống trải cũng có nhà tranh chen chúc, đối với quỷ kiếm sĩ tăng điểm theo trường phái khác nhau sẽ có cách lợi dụng địa hình khác nhau.
Quỷ Khắc vẫn giữ thói quen mỗi khi đấu đơn, vừa bắt đầu lập tức xông ra giữa bản đồ, chạy đến đường cái nơi chia cách ruộng đồng và nhà cửa. Phùng Sơn Quỷ Khấp cũng hướng về phía Quỷ Khắc nhưng chếch sang bên trái, di chuyển trên một đường cong, hành động này chứng tỏ cậu hiểu rõ đối phương.
"Chậc chậc, đội phó quả là có đầu óc trận quỷ xuất sắc."
Dưới khán đài đã có đội viên Hư Không cảm thán. “Đầu óc trận quỷ” thường được giải thích dưới góc độ “cái nhìn đại cục”, nghĩa là người điều khiển cần mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, vừa không để lộ bản thân vừa có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác trong tình huống quan trọng, dùng quỷ trận hỗ trợ đội mình và hạn chế đội bạn.
Lý Hiên đã làm vậy.
Phùng Sơn Quỷ Khấp không đi trên đường cái, mà ẩn nấp tại một góc tường trong một căn phòng, từ đó có thể nhìn thấy bóng dáng Quỷ Khắc.
Khoảng cách vừa đủ, cậu thả xuống trận quỷ dưới chân Quỷ Khắc.
Ngay lúc trận quỷ sắp sửa phóng ra, Quỷ Khắc đột nhiên hành động. Bất thình lình cậu ta quay lại, tiến gần đến chỗ Phùng Sơn Quỷ Khấp đang ẩn nấp, tung ra kỹ năng cấp thấp của kiếm khách: Rút Đao Trảm. Trong nháy mắt kiếm khí lao đến, Phùng Sơn Quỷ Khấp bị ngắt ngâm xướng.
Lý Hiên không hiếu chiến, lập tức nhảy sang góc tường đối diện, đứng cách đối phương một góc vuông.
Ngô Vũ Sách điều khiển nhân vật lao thẳng đến, vừa chạy qua ngã rẽ chợt bị Quỷ Trảo thổi bay lên không. Vừa đáp đất, Quỷ Khắc lại rơi xuống một rừng quỷ trận, trạng thái debuff chồng chất lên nhau. Phùng Sơn Quỷ Khấp không liều mạng cũng không rút ngắn khoảng cách với Quỷ Khắc, nhưng nắm tiết tấu rất tốt, kỹ năng khống chế cùng kỹ năng công kích ít ỏi được sử dụng luân phiên, thanh máu Quỷ Khắc cứ thế từ từ giảm xuống.
Nếu Quỷ Khắc có cơ hội cận chiến đánh ra một loạt liên kích, rất có thể Phùng Sơn Quỷ Khấp sẽ chết ngay tại trận. Đây không phải là vấn đề trình độ, mà do cách tăng điểm khác nhau dẫn đến việc thuần trận quỷ solo luôn yếu thế.
Bọn họ đều hiểu rõ đối phương. Hơn nữa càng hiểu rõ cách tăng điểm của người còn lại.
Ngô Vũ Sách ngồi trong phòng thi đấu không cách âm hoàn toàn, nghe được tiếng bàn phím và chuột ở bên kia truyền sang. Cậu thậm chí đoán được chính xác trận quỷ hoặc chiêu trảm tiếp theo của đối phương là gì.
Không những thế, cậu cũng biết nhược điểm của liên kích này nằm ở đâu, chỗ nào dễ nhất để ngắt liên kích, chỗ nào đối phương dễ lộ ra sơ hở.
Cơ hội chỉ có một.
Quỷ Khắc ở trên không thao tác xoay người một cách khó tin, Ngô Vũ Sách đẩy tốc độ tay lên tối đa để thao tác từng chi tiết nhỏ nhất một cách chuẩn xác nhất. Thân hình mảnh mai thành công lách qua khe hở giữa hai quỷ trận, Hồng Liên Thiên Vũ trên tay cũng đồng thời phát ra ánh sáng.
Một quỷ trận cấp thấp vừa được dùng để trói chân Quỷ Khắc, giờ được phóng ra y hệt đáp lễ Phùng Sơn Quỷ Khấp.
Tấn công liên tục, đánh nhau trực diện.
Thoát khỏi trạng thái bị hạn chế chuyển sang công kích trực diện, rõ ràng Quỷ Khắc chiếm thượng phong. Các phân tích về Ngô Vũ Sách đều phát hiện ra, không chỉ có phong cách cứng rắn, cậu ta còn rất giỏi trong việc dẫn đối thủ vào tiết tấu bản thân. Một khi đối thủ lọt vào liên kích của cậu, làm sao thành công trốn thoát là một câu hỏi khó.
Thanh máu Quỷ Khắc cũng giảm, nhưng rõ ràng máu Phùng Sơn Quỷ Khấp đang tụt nhanh hơn. Nhờ vào ưu thế từ đầu trận, Lý Hiên cố gắng giữ cho thanh máu mình không cách biệt với đối phương. Đánh như thế một lúc máu hai người đều không còn bao nhiêu.
"Cậu thật lợi hại nha."
Lý Hiên đang kẹt trong hiểm nguy vẫn còn san sẻ tốc độ tay cho việc gõ chữ, khiến fan ngồi dưới xem trận đổ mồ hôi. Gương mặt cậu lập tức được tổ quay phim chiếu đặc tả.
Vẻ mặt hoàn toàn bình thản, không mảy may một tia lo sợ thất bại trong trận chiến với hậu bối.
Giống như việc cậu biết sơ hở của tôi để phản kích, tôi hiểu rõ hơn ai hết những thiếu hụt của cậu.
Cậu vọt lên trước quá nhanh, thi thoảng sẽ quên sau lưng mình còn có người khác, cần cậu chậm một nhịp để chờ đợi.
Phản kích bắt đầu từ một Băng Trận đơn giản, Lý Hiên sau khi thả vài quỷ trận buff cho mình mới thả Băng Trận dưới chân Quỷ Khắc. Từ thời điểm này Quỷ Khắc chính thức rơi vào tiết tấu và thế trận của đối thủ.
Quỷ Khắc ngã xuống khi Phùng Sơn Quỷ Khấp chỉ còn 3% máu. Một trận thắng hiểm chân chính.
Lý Hiên ngồi trong phòng thi đấu, toàn bộ ánh đèn chiếu thẳng vào khiến cậu không kịp thích ứng. Điều đầu tiên cậu cảm nhận được là tiếng hò reo của khán giả truyền đến tai mình.
Cậu nhớ đến trận tân binh khiêu chiến năm ngoái. Cậu nửa muốn nửa không nghe theo chiến đội sắp xếp đi khiêu chiến một tiền bối quỷ kiếm sĩ khác, sau đó cũng thất bại trong gang tấc rồi nhận được tiếng vỗ tay lịch sự từ khán giả.
Năm nay cậu trở thành tiền bối, nhưng cuộc so tài này gay cấn hơn hẳn lúc ấy, cũng đã ghiền hơn nhiều.
MC tuyên bố kết thúc trận đấu, mời hai tuyển thủ bước xuống sân. Ngô Vũ Sách rời phòng trước, còn Lý Hiên nghe MC mời đến lần hai mới hoàn hồn.
Ngô Vũ Sách bày vẻ mặt nghiêm túc đưa tay ra trước: "Đa tạ tiền bối chỉ giáo."
Lý Hiên có nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia tự dưng muốn bật cười. Dù sao đứng trên sân khấu cũng không thể bày trò, Lý Hiên xoa xoa khuôn mặt đang hơi tê dại của mình, rồi bước đến bắt tay thật chặt với Ngô Vũ Sách.
"Suýt nữa tôi thua rồi, đánh rất giỏi." Cậu nghe thấy mình nói nhanh hơn bình thường, "Tiếp tục cố lên."
"Vâng."
Phóng viên ngồi dưới đã nghĩ ra các loại tiêu đề như “Mùi thuốc súng nồng nặc giữa một tổ hợp tác chiến”, người trên sân khấu lại không chịu diễn cảnh đó. Ngô Vũ Sách vẫn duy trì vẻ nghiêm túc, Lý Hiên tuy đang cố nhịn cười nhưng ánh mắt cũng mang theo nhiệt huyết không kém người đối diện.